Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 852: Ôm anh đi
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Nói ra thì, vì mù tịt về âm nhạc và thể dục nên từ khi sinh ra đến giờ Tổng giám đốc Lâm lần đầu tiên dùng MP3 để nghe nhạc, nên có chút hiếu kì.
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê rất có hứng thú thì càng hăng say hơn, tự mình tỉ mỉ thiết kế, sửa đổi phương pháp trong quá trình tu luyện, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.
Đợi Lâm Nhược Khê ngồi xuống, Dương Thần mới hăng hái đạp xe đạp, chậm rì rì hướng về nhà.
Những làn gió mát mẻ của buổi sớm mai nhè nhẹ thổi qua, hai người ngồi trên chiếc xe đạp tâm trạng vô cùng vui vẻ, khoan khoái.
Dương Thần quay lại nhìn, thấy Lâm Nhược Khê đang nghe nhạc, hai tay bám vào yên xe, không kìm được nói:
- Nhược Khê, hai tay em phải ôm vào eo anh, để như vậy rất nguy hiểm.
Nhưng nhạc từ chiếc MP3 phát ra âm lượng hơi lớn nên Lâm Nhược Khê không hề có phản ứng gì, ung dung lắc lư theo điệu nhạc.
Dương Thần cười nham hiểm, đột nhiên phóng xe thật nhanh.
Đang lao nhanh thì đột ngột phanh gấp.
Vậy là theo quán tính, Lâm Nhược Khê ngồi không vững, cả người chao đảo,lắc lư theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy eo của Dương Thần.
Vì chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, Lâm Nhược Khê lại đột ngột ép sát vào sau lưng Dương Thần, nên cả bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào thân thể hắn.
Cơ thể của Dương Thần thoạt nhìn có vẻ không được cường tráng cho lắm, nhưng nếu thực sự dùng tay để cảm nhận sẽ phát hiện ra các cơ bắp trên cơ thể vô cùng rắn chắc, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy.
Lâm Nhược Khê lập tức phát hiện ra là do Dương Thần cố tình giở trò. Nhưng lúc ôm, lại cảm thấy sự nóng bỏng từ nhiệt độ cơ thể, sự săn chắc của cơ thể đàn ông, và hơi thở đầy nam tính khiến cô thấy luyến tiếc khi phải buông tay ra.
Như thể có một mê lực nào đó đã dụ dỗ khiến cho Lâm Nhược Khê vừa ngại ngùng vừa lo lắng chấp nhận tình huống này.
Hứ, dù sao cũng là chồng mình, ôm thì ôm chứ sao, Lâm Nhược Khê tự mình biện hộ.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Khê lại nghĩ là Dương Thần cố ý muốn mình ôm, mình không thể để cho hắn đắc ý được, nghĩ vậy nên tháo tai nghe, dự định mắng cho Dương Thần mấy câu.
Mưu kế của Dương Thần coi như thành công, hắn dương dương tự đắc, tận hưởng cảm giác kì diệu khi được phụ nữ ôm từ phía sau, có cảm giác lâng lâng như đang ngồi trên mây.
Nhưng điều kì diệu nhất chính là Dương Thần hoàn toàn không hề có ý nghĩ đen tối gì, chỉ đơn thuần nghĩ rằng người con gái mình đang lai phía sau này, chính là người vợ đã cùng chung sống với mình hơn một năm nay, cùng nhau tận hưởng làn gió mát, cùng ngồi trên một chiếc xe đạp. Từ con đường yên ắng này trở về đến biệt thự, nơi đó là căn nhà chung của hai người, nơi đó có người nhà đang đợi họ về cùng ăn sáng, sau đó họ sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau tan ca…
Những hình ảnh ấm áp như vậy là những thứ hắn chưa từng nghĩ đến trong suốt mười mấy năm trong cuộc đời hắn.
Chưa từng có người phụ nữ nào khiến cho tâm hồn hắn tĩnh lặng và an bình như thế….Cho dù là người phụ nữ đó, cũng chưa từng cho hắn thứ cảm xúc như thế.
Không kìm được, Dương Thần lẩm bẩm:
- Cảm ơn em.
Lâm Nhược Khê vừa mới tháo tai nghe xuống, nghe thấy ba chữ này, hơi sững sờ, nhưng cô lập tức nhận ra đó là nói với cô.
- Lâm Nhược Khê em biết không, mười mấy tuổi đầu, anh đã gặp nhiều kiểu phụ nữ. Đối với anh mà nói, lúc tình cờ gặp được em, em chẳng qua cũng chỉ giống như đám phụ nữ anh từng quen biết. So sánh về nhan sắc thì có nhỉnh hơn họ một chút, nếu không phải vì em có khí chất giống như người phụ nữ ấy, anh kì thực cũng sẽ không chú ý tới em, càng không thể kết hôn với em…
Nếu nói về những việc khác thì em quả thực rất xấu. Cả ngày dáng vẻ lạnh như băng, khó khăn lắm mới cười một cái, nếu cười cũng chỉ vì những chuyện của người khác. Làm việc nhà thì vụng về, nấu cơm thì rất khó nuốt, anh vẫn phải giả vờ là rất ngon, nếu không thì sợ em sẽ giận.
Cả ngày ngoài công việc ra, thì là xem phim Hàn Quốc, đối với người chồng là anh đây cũng vô cùng xa cách, lại không biết trang điểm, luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo không cần thiết. Không biết làm nũng, nếu có làm nũng cũng sẽ dọa chết người ta.
Lúc hát thì luôn sai nhạc, khiêu vũ thì bước nào anh cũng phải dìu em, ăn bánh gạo nếp thì như ăn táo vàng, lúc nào cũng sợ người khác tranh với em.
Rõ ràng là một phụ nữ nhưng làm việc gì cũng suy tính sâu xa khiến anh cảm thấy sợ hãi, sống với nhau hơn một năm nay, cũng không thể đoán ra được em đang nghĩ gì.
Xem ra, ngoài điểm xinh xắn hơn người khác, thì chẳng có lí do gì để lấy em cả. Nghĩ thế nào thì những người phụ nữ khác cũng dịu dàng, đảm đang hơn em. Nếu muốn kết hôn thì nên lấy những người như vậy kìa…
Dương Thần nói liên miên, giống như là đang tự diễu mình, có lúc còn tự cười một cách ngốc nghếch.
Lâm Nhược Khê ngồi phía sau, cắn chặt răng, khóe mắt đong đầy nước mắt, thiếu chút nữa là đã rơi xuống rồi.
Đầy vẻ oan ức, không biết nên nói thế nào.
Mình thực sự tệ như vậy sao? Hơn nữa, ai bảo mình không biết trang điểm, chỉ là thực sự không cần thiết mà.
Dương Thần mỉm cười, lát sau lại thở dài nói tiếp:
- Nhưng, chính vì em là người như vậy, mơ mơ hồ hồ, lại nghiễm nhiên làm thay đổi con người trước đây của anh. Kéo anh đi trên một con đường mới, cho dù có gặp phải ao nước hay vũng bùn, cũng sẽ kéo anh nhảy qua. Nói ra thì anh cũng thật ngốc, anh lại vẫn bước cùng em trên con đường ấy.
Anh cũng không biết là vì sao, nhưng cứ như là bị trúng độc vậy, trúng độc của người con gái có tên Lâm Nhược Khê, không cách nào kìm chế.
Bà xã à, những tháng ngày sau này, em hãy cứ giống như bây giờ nhá, ôm chặt anh từ phía sau, ôm anh đi.
Anh biết, anh luôn khiến em buồn, khiến em đau lòng. Cho dù em không có cảm giác gì khi nhìn thấy anh, nhưng nếu em ngoảnh lại nhìn, anh nhất định đang ở sau lưng em.
Cảm ơn em, đã cho anh cảm giác được sống lần thứ hai.
Ngồi sau xe, Lâm Nhược Khê lặng lẽ lắng nghe, không kìm được rốt cục vẫn rơi lệ.
Buông một tay ra lau nước mắt, Lâm Nhược Khê than thở:
- Biết người ta quan trọng như vậy còn thường xuyên chọc giận người ta, hứ.
Dương Thần thần kinh như căng ra, tay run run, khiến cho xe lảo đảo.
- Ối! Anh làm gì vậy.
Lâm Nhược Khê phải cuống quít ôm chặt lấy Dương Thần mới khỏi bị ngã.
Dương Thần vội vàng phanh xe lại, cứng ngắc quay đầu lại, mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt vẻ mặt đáng thương:
- Nhược Khê! Chẳng phải em không nghe thấy à?
Lâm Nhược Khê cố nén cười, cầm cái tai nghe đã gỡ xuống quơ quơ:
- Mấy bài hát này không hay.
Dương Thần khóe miệng run run:
- Vậy…vậy em…nghe được bắt đầu từ đâu?
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thản nhiên:
- Dù sao cũng nghe thấy hết rồi…Cái gì mà lạnh lùng, tay chân vụng về, không dịu dàng, cư xử trẻ con…, hóa ra anh hiểu em như vậy.
Dương Thần cảm thấy ruột gan như bị cắt ra từng khúc một, vội vàng nghiêm túc giải thích:
- Nhược Khê yêu dấu à, bà xã đại nhân à, những lời nói xấu anh vừa nói, thực ra đều là giả hết, anh thuận miệng bịa đặt thôi. Em chỉ cần nghe những điều tốt anh nói về em là được rồi. Kết luận là tốt mà!
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nói dông dài cái gì! Mau đạp xe đi! Không định về nhà à?
Dương Thần nuốt nước bọt, vội gật đầu đồng ý.
Sau đó lại đạp xe trên đường, vẻ mặt nhăn nhó như quả mướp đắng, sao tự mình lại gây ra họa này cơ chứ?
Lâm Nhược Khê cười mỉm, trìu mến ngắm nhìn người đàn ông đang đạp xe, hít một hơi thật mạnh, cảm giác không khí hôm nay đặc biệt trong lành.
Mở rộng tay, lúc này cô chủ động ôm lấy hắn.
Dương Thần toàn thân cứng đơ, một lúc sau mới thả lỏng người, thở ra, ánh mắt dịu dàng.
Đến lúc hai người gần về tới nhà, từ xa đột nhiên trông thấy bên ngoài biệt thự, ngoài chiếc Bentley của Lâm Nhược Khê và chiếc BMW X6 của Dương Thần, lại xuất hiện thêm một chiếc xe hơi Audi A8 và một chiếc Mercedes- Benz SL550 nữa.
Dương Thần nhíu mày, sao mới sáng sớm đã có người tới thăm hỏi rồi? Ngoài vợ chồng nhà họ Viên ra, thì không thể có ai tìm được nhà của mình nữa.
Sau khi tới gần, Lâm Nhược Khê cũng phát hiện có người tới, nhìn qua xe, nghi hoặc hỏi:
- Chiếc X6 này là chồng lái đúng không? Hôm nay vừa ra khỏi cửa đã thấy nó rồi.
- Ừ.
Dương Thần gật đầu:
- Hai chiếc xe này là của người khác, em có quen biết à?
Lâm Nhược Khê lắc đầu, rõ ràng cũng cảm thấy nghi ngờ nhưng lại lập tức hỏi lại:
- Vậy còn chiếc M3 của anh đâu? Nếu đổi xe, thì em có chiếc tốt hơn, sao lại phải lái chiếc BMW?
Dương thần nhún vai:
- Chiếc xe này là anh trộm đấy chứ, chiếc M3 bị người ta cho nổ rồi. À! Tối hôm trước anh đi đón Lưu Minh Hào về, quên chưa nói với em.
Nghe Dương Thần thuận miệng nói ra chuyện như vậy, Lâm Nhược Khê cau mày trách móc:
- Đừng có thản nhiên nói ra những chuyện như vậy có được không, anh không thể làm cho em bớt lo lắng đi được à. Em biết anh lợi hại, nhưng đến xe cũng bị nổ, thì chắc chắn rất nguy hiểm. Cả ngày chỉ biết ra ngoài gây thù chuốc oán, cũng không để ý người ở nhà lo lắng thế nào nữa.
Dương Thần cười ngại ngùng, đang lúc định nói lời xin lỗi với Lâm Nhược Khê thì thấy cổng của căn biệt thự mở ra, vú Vương từ trong đi ra, gọi:
- Cậu chủ, cô chủ, có khách đến, mau vào trong đi!
Dương Thần thấy Lâm Nhược Khê rất có hứng thú thì càng hăng say hơn, tự mình tỉ mỉ thiết kế, sửa đổi phương pháp trong quá trình tu luyện, cuối cùng cũng đã có hiệu quả.
Đợi Lâm Nhược Khê ngồi xuống, Dương Thần mới hăng hái đạp xe đạp, chậm rì rì hướng về nhà.
Những làn gió mát mẻ của buổi sớm mai nhè nhẹ thổi qua, hai người ngồi trên chiếc xe đạp tâm trạng vô cùng vui vẻ, khoan khoái.
Dương Thần quay lại nhìn, thấy Lâm Nhược Khê đang nghe nhạc, hai tay bám vào yên xe, không kìm được nói:
- Nhược Khê, hai tay em phải ôm vào eo anh, để như vậy rất nguy hiểm.
Nhưng nhạc từ chiếc MP3 phát ra âm lượng hơi lớn nên Lâm Nhược Khê không hề có phản ứng gì, ung dung lắc lư theo điệu nhạc.
Dương Thần cười nham hiểm, đột nhiên phóng xe thật nhanh.
Đang lao nhanh thì đột ngột phanh gấp.
Vậy là theo quán tính, Lâm Nhược Khê ngồi không vững, cả người chao đảo,lắc lư theo phản xạ tự nhiên ôm chặt lấy eo của Dương Thần.
Vì chỉ mặc một chiếc áo phông rộng, Lâm Nhược Khê lại đột ngột ép sát vào sau lưng Dương Thần, nên cả bộ ngực mềm mại của cô áp sát vào thân thể hắn.
Cơ thể của Dương Thần thoạt nhìn có vẻ không được cường tráng cho lắm, nhưng nếu thực sự dùng tay để cảm nhận sẽ phát hiện ra các cơ bắp trên cơ thể vô cùng rắn chắc, giống như là một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy.
Lâm Nhược Khê lập tức phát hiện ra là do Dương Thần cố tình giở trò. Nhưng lúc ôm, lại cảm thấy sự nóng bỏng từ nhiệt độ cơ thể, sự săn chắc của cơ thể đàn ông, và hơi thở đầy nam tính khiến cô thấy luyến tiếc khi phải buông tay ra.
Như thể có một mê lực nào đó đã dụ dỗ khiến cho Lâm Nhược Khê vừa ngại ngùng vừa lo lắng chấp nhận tình huống này.
Hứ, dù sao cũng là chồng mình, ôm thì ôm chứ sao, Lâm Nhược Khê tự mình biện hộ.
Tuy nhiên, Lâm Nhược Khê lại nghĩ là Dương Thần cố ý muốn mình ôm, mình không thể để cho hắn đắc ý được, nghĩ vậy nên tháo tai nghe, dự định mắng cho Dương Thần mấy câu.
Mưu kế của Dương Thần coi như thành công, hắn dương dương tự đắc, tận hưởng cảm giác kì diệu khi được phụ nữ ôm từ phía sau, có cảm giác lâng lâng như đang ngồi trên mây.
Nhưng điều kì diệu nhất chính là Dương Thần hoàn toàn không hề có ý nghĩ đen tối gì, chỉ đơn thuần nghĩ rằng người con gái mình đang lai phía sau này, chính là người vợ đã cùng chung sống với mình hơn một năm nay, cùng nhau tận hưởng làn gió mát, cùng ngồi trên một chiếc xe đạp. Từ con đường yên ắng này trở về đến biệt thự, nơi đó là căn nhà chung của hai người, nơi đó có người nhà đang đợi họ về cùng ăn sáng, sau đó họ sẽ cùng nhau đi làm, cùng nhau tan ca…
Những hình ảnh ấm áp như vậy là những thứ hắn chưa từng nghĩ đến trong suốt mười mấy năm trong cuộc đời hắn.
Chưa từng có người phụ nữ nào khiến cho tâm hồn hắn tĩnh lặng và an bình như thế….Cho dù là người phụ nữ đó, cũng chưa từng cho hắn thứ cảm xúc như thế.
Không kìm được, Dương Thần lẩm bẩm:
- Cảm ơn em.
Lâm Nhược Khê vừa mới tháo tai nghe xuống, nghe thấy ba chữ này, hơi sững sờ, nhưng cô lập tức nhận ra đó là nói với cô.
- Lâm Nhược Khê em biết không, mười mấy tuổi đầu, anh đã gặp nhiều kiểu phụ nữ. Đối với anh mà nói, lúc tình cờ gặp được em, em chẳng qua cũng chỉ giống như đám phụ nữ anh từng quen biết. So sánh về nhan sắc thì có nhỉnh hơn họ một chút, nếu không phải vì em có khí chất giống như người phụ nữ ấy, anh kì thực cũng sẽ không chú ý tới em, càng không thể kết hôn với em…
Nếu nói về những việc khác thì em quả thực rất xấu. Cả ngày dáng vẻ lạnh như băng, khó khăn lắm mới cười một cái, nếu cười cũng chỉ vì những chuyện của người khác. Làm việc nhà thì vụng về, nấu cơm thì rất khó nuốt, anh vẫn phải giả vờ là rất ngon, nếu không thì sợ em sẽ giận.
Cả ngày ngoài công việc ra, thì là xem phim Hàn Quốc, đối với người chồng là anh đây cũng vô cùng xa cách, lại không biết trang điểm, luôn mang dáng vẻ kiêu ngạo không cần thiết. Không biết làm nũng, nếu có làm nũng cũng sẽ dọa chết người ta.
Lúc hát thì luôn sai nhạc, khiêu vũ thì bước nào anh cũng phải dìu em, ăn bánh gạo nếp thì như ăn táo vàng, lúc nào cũng sợ người khác tranh với em.
Rõ ràng là một phụ nữ nhưng làm việc gì cũng suy tính sâu xa khiến anh cảm thấy sợ hãi, sống với nhau hơn một năm nay, cũng không thể đoán ra được em đang nghĩ gì.
Xem ra, ngoài điểm xinh xắn hơn người khác, thì chẳng có lí do gì để lấy em cả. Nghĩ thế nào thì những người phụ nữ khác cũng dịu dàng, đảm đang hơn em. Nếu muốn kết hôn thì nên lấy những người như vậy kìa…
Dương Thần nói liên miên, giống như là đang tự diễu mình, có lúc còn tự cười một cách ngốc nghếch.
Lâm Nhược Khê ngồi phía sau, cắn chặt răng, khóe mắt đong đầy nước mắt, thiếu chút nữa là đã rơi xuống rồi.
Đầy vẻ oan ức, không biết nên nói thế nào.
Mình thực sự tệ như vậy sao? Hơn nữa, ai bảo mình không biết trang điểm, chỉ là thực sự không cần thiết mà.
Dương Thần mỉm cười, lát sau lại thở dài nói tiếp:
- Nhưng, chính vì em là người như vậy, mơ mơ hồ hồ, lại nghiễm nhiên làm thay đổi con người trước đây của anh. Kéo anh đi trên một con đường mới, cho dù có gặp phải ao nước hay vũng bùn, cũng sẽ kéo anh nhảy qua. Nói ra thì anh cũng thật ngốc, anh lại vẫn bước cùng em trên con đường ấy.
Anh cũng không biết là vì sao, nhưng cứ như là bị trúng độc vậy, trúng độc của người con gái có tên Lâm Nhược Khê, không cách nào kìm chế.
Bà xã à, những tháng ngày sau này, em hãy cứ giống như bây giờ nhá, ôm chặt anh từ phía sau, ôm anh đi.
Anh biết, anh luôn khiến em buồn, khiến em đau lòng. Cho dù em không có cảm giác gì khi nhìn thấy anh, nhưng nếu em ngoảnh lại nhìn, anh nhất định đang ở sau lưng em.
Cảm ơn em, đã cho anh cảm giác được sống lần thứ hai.
Ngồi sau xe, Lâm Nhược Khê lặng lẽ lắng nghe, không kìm được rốt cục vẫn rơi lệ.
Buông một tay ra lau nước mắt, Lâm Nhược Khê than thở:
- Biết người ta quan trọng như vậy còn thường xuyên chọc giận người ta, hứ.
Dương Thần thần kinh như căng ra, tay run run, khiến cho xe lảo đảo.
- Ối! Anh làm gì vậy.
Lâm Nhược Khê phải cuống quít ôm chặt lấy Dương Thần mới khỏi bị ngã.
Dương Thần vội vàng phanh xe lại, cứng ngắc quay đầu lại, mặt trắng bệch, khóc không ra nước mắt vẻ mặt đáng thương:
- Nhược Khê! Chẳng phải em không nghe thấy à?
Lâm Nhược Khê cố nén cười, cầm cái tai nghe đã gỡ xuống quơ quơ:
- Mấy bài hát này không hay.
Dương Thần khóe miệng run run:
- Vậy…vậy em…nghe được bắt đầu từ đâu?
Lâm Nhược Khê vẻ mặt thản nhiên:
- Dù sao cũng nghe thấy hết rồi…Cái gì mà lạnh lùng, tay chân vụng về, không dịu dàng, cư xử trẻ con…, hóa ra anh hiểu em như vậy.
Dương Thần cảm thấy ruột gan như bị cắt ra từng khúc một, vội vàng nghiêm túc giải thích:
- Nhược Khê yêu dấu à, bà xã đại nhân à, những lời nói xấu anh vừa nói, thực ra đều là giả hết, anh thuận miệng bịa đặt thôi. Em chỉ cần nghe những điều tốt anh nói về em là được rồi. Kết luận là tốt mà!
Lâm Nhược Khê lạnh lùng nói:
- Nói dông dài cái gì! Mau đạp xe đi! Không định về nhà à?
Dương Thần nuốt nước bọt, vội gật đầu đồng ý.
Sau đó lại đạp xe trên đường, vẻ mặt nhăn nhó như quả mướp đắng, sao tự mình lại gây ra họa này cơ chứ?
Lâm Nhược Khê cười mỉm, trìu mến ngắm nhìn người đàn ông đang đạp xe, hít một hơi thật mạnh, cảm giác không khí hôm nay đặc biệt trong lành.
Mở rộng tay, lúc này cô chủ động ôm lấy hắn.
Dương Thần toàn thân cứng đơ, một lúc sau mới thả lỏng người, thở ra, ánh mắt dịu dàng.
Đến lúc hai người gần về tới nhà, từ xa đột nhiên trông thấy bên ngoài biệt thự, ngoài chiếc Bentley của Lâm Nhược Khê và chiếc BMW X6 của Dương Thần, lại xuất hiện thêm một chiếc xe hơi Audi A8 và một chiếc Mercedes- Benz SL550 nữa.
Dương Thần nhíu mày, sao mới sáng sớm đã có người tới thăm hỏi rồi? Ngoài vợ chồng nhà họ Viên ra, thì không thể có ai tìm được nhà của mình nữa.
Sau khi tới gần, Lâm Nhược Khê cũng phát hiện có người tới, nhìn qua xe, nghi hoặc hỏi:
- Chiếc X6 này là chồng lái đúng không? Hôm nay vừa ra khỏi cửa đã thấy nó rồi.
- Ừ.
Dương Thần gật đầu:
- Hai chiếc xe này là của người khác, em có quen biết à?
Lâm Nhược Khê lắc đầu, rõ ràng cũng cảm thấy nghi ngờ nhưng lại lập tức hỏi lại:
- Vậy còn chiếc M3 của anh đâu? Nếu đổi xe, thì em có chiếc tốt hơn, sao lại phải lái chiếc BMW?
Dương thần nhún vai:
- Chiếc xe này là anh trộm đấy chứ, chiếc M3 bị người ta cho nổ rồi. À! Tối hôm trước anh đi đón Lưu Minh Hào về, quên chưa nói với em.
Nghe Dương Thần thuận miệng nói ra chuyện như vậy, Lâm Nhược Khê cau mày trách móc:
- Đừng có thản nhiên nói ra những chuyện như vậy có được không, anh không thể làm cho em bớt lo lắng đi được à. Em biết anh lợi hại, nhưng đến xe cũng bị nổ, thì chắc chắn rất nguy hiểm. Cả ngày chỉ biết ra ngoài gây thù chuốc oán, cũng không để ý người ở nhà lo lắng thế nào nữa.
Dương Thần cười ngại ngùng, đang lúc định nói lời xin lỗi với Lâm Nhược Khê thì thấy cổng của căn biệt thự mở ra, vú Vương từ trong đi ra, gọi:
- Cậu chủ, cô chủ, có khách đến, mau vào trong đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.