Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 648: Ông yêu bà ấy sao?
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Đồng tử trong mắt của Lưu Thanh Sơn co lại một lúc, đương nhiên lão không phải là thần tiên, trước mắt lão Đặng đang buộc chặt quả bom trên mình, là điều lão không ngờ tới.
Cái bẫy lần này, hắn biết rõ người đàn bà của mình Từ Oánh và Cao Việt đã sắp đặt từ trước cấu kết với nhau làm việc xấu.
Cố ý để vệ sĩ bên cạnh rời xa mình khiến cho đám người của Từ Oánh cho rằng mình không phòng bị gì cả, lại lén lút đánh tráo người của Từ Oánh và Cao Việt đã sắp xếp với nhau, đổi thành người của chính mình, đồng thời thông báo trước tình hình xung quanh, tất cả đều diễn ra rõ ràng rành mạch.
Sự sắp xếp của Lưu Thanh Sơn cũng rất chu đáo, lão lợi dụng sự việc như vậy để thử lòng trung thành của mọi người đối với mình, nếu ai vẫn ra sức ủng hộ lão trong tình cảnh như vậy, người đó có thể yên tâm tin dùng, sau này Lưu Minh Hào lên ngôi, cũng không phải lo bị làm phản.
Nếu những người này ở trường hợp khẩn cấp không quan tâm đến tình nghĩa với lão, như vậy Lưu Thanh Sơn tất nhiên sẽ không nương tay, làm thịt những người già này, mới có thể trải thảm trên đường để con mình lên ngôi.
Không thể không nói rằng, Lưu Thanh Sơn là một người ngang ngược có dã tâm cổ tay máu sắt, nhưng cũng là người giảng đạo lý, thuận theo hắn, hắn rất coi trọng, chống lại hắn, sẽ không có cơ hội sống, chỉ xem mọi người có biết nắm lấy cơ hội hay không.
Sự việc ban đầu đã bước đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần dựa theo kế hoạch trước đây, loại bỏ toàn bộ những người ở hiện trường có thể khiến hội Thanh Long được một lần lột xác, chủ nhân đón nhận dòng máu tươi mới tưới vào, nhưng… Cái lão Đặng giảo hoạt này, không ngờ lại đề phòng từ sớm.
Có lẽ, lão Đặng có là ai cũng đều không tin, vì vậy trước khi đến đây đã chuẩn bị bom tự bảo vệ mình, để phòng ngừa nhỡ chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ, hắn thật sự mê muội Từ Oánh cũng tốt, Lưu Thanh Sơn cũng tốt, đều không thể tin được.
- Lão Đặng… ông đừng kích động, quả bom này, không phải là trò đùa.
Lưu Thanh Sơn với sắc
mặt bình tĩnh nói, trong lòng đang tính toán nên xử lý thế nào.
Lão Đặng cảm thấy có cơ hội, lập tức cười lớn:
- Thế nào, sợ ư? Nếu sợ hãy để cho đoàn người chúng ta có con đường sống, sau này ai đi đường nấy.
Lão Đặng cũng lanh lợi, điều hắn nói chính là
“chúng ta”, không phải là “tôi”, chỉ cần trói buộc tất cả mọi người lại mới có thể được nhiều sự trợ giúp để chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều lựa ý hùa theo, lớn tiếng yêu cầu Lưu Thanh Sơn thả cho đi.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thần vẫn ngồi trên ghế yên lặng đột nhiên đứng lên, sắc mặt thản nhiên bước đến bên cạnh một người nam mặc đồng phục màu đen, cướp lấy vũ khí trong tay hắn.
Người nam đó vốn không muốn đưa cho Dương Thần, nhưng Dương Thần với sức lực và độ mạnh của tay giơ ra, hắn không thể phản ứng được, vô tình nhận ra súng đã bị cướp đi.
Lưu Thanh Sơn chú ý tới cảnh tượng này, khẽ nhíu mày, sở dĩ hôm nay hắn dẫn Dương Thần đến đây, nguyên nhân lớn nhất vẫn mong tranh thủ được sự tín nhiệm và kính sợ của Dương Thần.
Chính hắn muốn Dương Thần nhìn thấy sự ngay thẳng của chính mình trước mắt anh ta, cũng để Dương Thần biết rằng, bản thân mình không phải là người dễ bắt nạt.
Như vậy, sau này có thể cùng cố thêm sự hợp tác với hội Hồng Kinh, hơn nữa Dương Thần với tư cách là con rể của mình cũng không mạo phạm chính mình quá mức.
Nhưng tình cảnh trước mắt, Lưu Thanh Sơn lại có chút hối hận, nếu Dương Thần xảy ra chuyện gì, mình sẽ ăn nói thế nào với Lưu Minh Ngọc?
- Dương Thần, không được làm càn, ngươi làm cái gì vậy
Lưu Thanh Sơn nói.
Dương Thần cầm vũ khí nhẹ nhàng cứ như cầm lông gà, múa may trong tay, nhếch miệng cười:
- Vị anh em này vì muốn giữ mạng sống, thật sự dám bỏ tiền ra để mua thuốc nổ C4 của quân Mỹ, nhiều ống như vậy, nếu phát nổ, đừng nói những người ở đây, toàn bộ hội trường đều bị san phẳng hết.
- Cái gì? Đây là C4?
Sắc mặt của Lưu Thanh
Sơn tối sầm, hắn không ngờ tình hình lại gay go như vậy.
Loại thuốc nổ mạnh mà quân Mỹ vẫn quen dùng này không phải bằng con đường bình thường mới có được, lão Đặng này thật sự đã bỏ ra không ít tiền để bảo vệ mình với món hàng này.
Dương Thần không quan tâm sự kinh hãi của những người này, mà giơ tay nhấc vũ khĩ lên, nhắm thẳng bụng của lão Đặng chỗ thuốc nổ.
- Ngươi muốn làm gì?
Cuối cùng Lưu Thanh
Sơn trở nên luống cuống, dường như hắn nhìn thấy cảnh tượng ngập trời ánh lửa nhấn chìm cả chính mình.
Dương Thần nhún vai, nói:
- Nói thế nào thì ông vẫn là cha của Minh Ngọc yêu quý, yên tâm đi, tôi sẽ không để ông chết treo tùy tiện như vậy.
Nói xong, cũng không để ý đến sự sợ hãi đến mất mật của người khác, trực tiếp lên cò súng.
- Người điên rồi sao?
- Dừng tay.
“Thình thịch thình thịch”
Thuốc súng phun ra, một loạt đạn đột nhiên phụt ra hướng vào bụng của lão Đặng.
- Ầm ầm
Trong phút chốc, hoàn toàn khiến mọi người không kịp phản ứng, tiếng nổ lớn của thuốc nổ vang mạnh bên tai.
Tất cả mọi người theo bản năng đều nhắm mắt lại, do không kịp chạy trốn, vì vậy ngay cả người nam cầm súng đồng phục màu đen chỉ có thể lựa chọn cách nằm úp xuống.
Chỉ có Lưu Thanh Sơn tức giận mở to hai mắt, hắn biết có tránh né cũng vô ích, khoảng cách ngắn như vậy, nếu thuốc nổ phát nổ, không ai có thể sống sót được, vì thế, hắn thà rằng mở to mắt để nhìn rõ cậu thanh niên rốt cuộc muốn làm gì.
Không thể không nói, trong giờ khắc khẩn cấp, Lưu Thanh Sơn dũng mãnh không còn sợ chết, đã chứng minh được lòng can đảm sáng suốt của bản thân hắn.
Mà thật sự đúng là sự gan dạ sáng suốt như vậy, Lưu Thanh Sơn đã may mắn, trở thành người duy nhất chứng kiến “ kỳ tích”.
Chỉ thấy rằng, khi kích nổ toàn bộ toàn bộ thuốc nổ C4, một chùm ánh sáng hội tụ chói mắt bắt đầy sáng lóe mạnh mẽ ở bụng của lão Đặng.
Và toàn bộ thân thể của lão Đặng bị chùm ánh lửa nuốt trọn, ánh sáng hỗn hợp đen trắng hồng tím đột nhiên phát tán ra tất cả bốn phía.
Nhưng, ngay lúc ánh chớp nháy lên, con dã thú cuồng bạo nóng bỏng này giống như gặp phải màn chắn khó có thể vượt qua được.
Tất cả ánh sáng đều được tập trung một cách kì lạ ở một khu vực nhỏ, cũng chỉ tập trung một thước trong phạm vi kíp nổ của lão Đặng, tạo thành một quả cầu lửa.
Trong quả cầu lửa thần bì này, sức mạng khủng khiếp của thuốc nổ, hoàn toàn bị khống chế, tất cả sóng xung kích và độ nóng dường như đều không ảnh hưởng đến bất kì người nào.
Cuối cùng, sau mấy chục giây giống như một giấc mơ, ánh sáng này vụt tắt…
Lưu Thanh Sơn nuốt nước miếng, hắn trơ mắt nhìn thấy, lão Đặng đã biến mất tại chỗ đó, và nơi mà trước đó hắn đứng, chỉ có một vũng màu đen cặn…
Chưng khô.
Một người đang sống, bị một sự đè nén cứng rắn với nhiệt độ cao ở phạm vi nhỏ đã bị chưng khô.
Lúc này, vũ khí cẩm tay một bên Dương Thần đã được ném về bên cạnh người nam mà vốn đã bị cướp, sau đó bước đến bên cạnh Lưu Thanh Sơn hiền như bụt, vỗ vỗ vai Lưu Thanh Sơn, cười nham hiểm:
- Tôi biết ông tìm tôi đến, chính là muốn tôi nhận ra đấng trượng phu như ông cũng là một nam tử hán, nhưng cha vợ à, ông phải biết rằng, chứng minh những thứ đó với con rể như tôi, thật ra không có ý nghĩa gì cả.
- Được lắm, sự việc coi như đã xong, hôm nay tôi cảm thấy rất vui, hiện trường giết hại không còn hứng thú xem nữa, tôi ra ngoài đợi ông.
Hầu hết mọi người trong ánh mắt như dại đi, Dương Thần chầm chậm bước ra hội trường, tiện tay đóng cửa lại.
Lưu Thanh Sơn sững sờ ngay tại chỗ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc ----tất cả những điều bản thân mình làm giống như trước mắt của thần chết, biểu diễn một tiết mục nhàm chán cảnh đao phủ chặt đầu.
…
Bên bờ hồ nhân tạo của khu nghỉ mát trung tâm khách sạn Quốc Tế Thanh Long, trên chiếc ghế mây dài phục vụ cho khách trong khách sạn nghỉ ngơi, Dương Thần uể oải dựa vào, vểnh chân lên bắt chéo nhau, nhìn ra ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ, ngâm nga một tiểu khúc.
Làn điệu này, vẫn là thời điểm hôm qua đi đến công ty giải trí thành viên Ngọc Lôi, nghe cô bé Tuệ Lâm đó hát, không ngờ nghe xong một lần, tự mình đã nhớ được không ít giai điệu, có thể thấy bài hát của Tuệ Lâm vẫn khá hấp dẫn người nghe.
Ngay vừa mới mấy phút trước đây, sau ngôi nhà màu trắng đó, phát ra tiếng súng tiểu liên nổ giống như tiếng pháo.
Dương Thần không cần nghĩ cũng biết được, sau khi Lưu Thanh Sơn hồi phục trở lại, liền đem xử lý tất cả mọi người, bao gồm tiểu nhạc mẫu mà chính mình mới gặp nhau chưa đến nửa ngày, Từ Oánh và kẻ gian phu Cao Việt của cô ta.
Và trong thời gian này, Dương Thần nghĩ đến một chuyện trước đây vẫn chưa suy nghĩ đến.
Lưu Thanh Sơn đã tuyên bố trong cuộc họp muốn để cho Lưu Minh Hào lên ngôi, và cuối cùng đã gọi đứa con Lưu Minh Hào từ Trung Hải trở về, nhưng ngay cả việc lộ diện vẫn chưa thấy.
Rất rõ ràng, đây là việc không hợp tình hợp lý, nếu sớm đã nghĩ đến mâu thuẫn này, sẽ không khó để nhận ra, Lưu Thanh Sơn ngày hôm nay ý không còn ở trong lời.
Chính vì biết được mẹ của Lưu Minh Hào, Từ Oánh hôm nay có thể bị người của hắn giết chết tại chỗ, Lưu Thanh Sơn mới không cho Lưu Minh Hào nhìn thấy tất cả.
Còn sau này sẽ giải thích với đứa con Lưu Minh Hào kia thế nào, nghĩ đến Lưu Thanh Sơn cũng sớm tìm ra đối sách thích hợp.
Không biết thời gian trôi đi được bao lâu, bóng dáng của Lưu Thanh Sơn mới đến bên cạnh chiếc ghế mây, dừng bước chân lại, vẫn ngồi ở bên cạnh của Dương Thần.
Trên người Lưu Thanh Sơn, tản ra có chút mùi máu tươi, không cần nhìn cũng biết được, những người trong hội trường đã chết gần hết, máu chảy thành sông, đoán rằng đó là sự tẩy rửa điên cuồng.
- Đều chết hết rồi, không thừa một ai.
Lưu Thanh Sơn mở
miệng, nói một cách vô cùng thản nhiên, dường như người vợ đã chết, những bộ hạ theo hắn nhiều năm, đều là những người chết xa lạ.
Dương Thần khẽ gật đầu:
- Rất tốt.
Lưu Thanh Sơn yên lặng một lát, đột nhiên cười đau khổ.
- Thật không ngờ, cậu lại mạnh đến như vậy, mạnh mẽ không giống một con người.
Dương Thần quay đầu đi chỗ khác.
- Ai nói với ông tôi không giống con người?
Lưu Thanh Sơn nói:
- Trước khi tôi quyết định liên minh với hội Hồng Kinh, tất nhiên sẽ cố gắng điều tra hồ sơ của từng người, cậu đương nhiên là đối tượng quan trọng cần điều tra, người cấp dưới nói với tôi, cậu là người đã từng đối phó với mấy chục tên cầm súng của hội Tây Minh trước đây, khiến bọn họ tàn sát hết lẫn nhau, chỉ có điều không có căn cứ xác thực, lúc đầu tôi không tin, nhưng hôm nay, tôi tin rồi.
Dương Thần giật mình, Lưu Thanh Sơn đã nói hẳn là lần đối phó với Tư Đồ Minh Trạch ở buổi yến tiệc cuối cùng.
- Tuy nhiên, không giống người cũng tốt.
Lưu Thanh Sơn đột nhiên lộ ra sắc mặt ôn hòa.
- Nói như vậy, cho dù ngày nào đó tôi gặp chuyện gì đó, Ngọc nhi đi theo cậu cũng sẽ an toàn.
Dương Thần ngẩn người, do dự một lát, có chút tò mò liền hỏi:
- Cha vợ… ông… yêu bà ấy sao?
Lưu Thanh Sơn run rẩy, lập tức cười chua chát nói:
- Nếu không yêu thương cô ta, không đợi đến hôm nay mới làm tất cả như vậy, cũng sẽ không thăm dò nhiều như vậy.
Người muốn nói đến đương nhiên là Từ Oánh đã bị bắn chết, người phụ nữ đã cùng ở với ông ta gần hai mươi năm.
Dương Thần im lặng, hắn cũng không biết Lưu Thanh Sơn nói thật hay giả, bởi vì, cái thứ yêu thương đó, hắn thật sự không rõ được.
Lưu Thanh Sơn dường như nhận ra được sự mê muội của Dương Thần, cười ha hả nói:
- Cậu là đàn ông, cũng là người đàn ông không chỉ có một người phụ nữ, cậu cảm thấy đối với người vợ chính thức và đối với Ngọc nhi gia đình chúng tôi, người nào yêu thật sự?
Dương Thần không chút do dự, nói:
- Tất cả, tất cả đều yêu thật sự.
Lưu Thanh Sơn nói:
- Tôi cũng vậy, tôi yêu mẹ của Ngọc nhi, tôi cũng yêu Từ Oánh, người vợ kết tóc xe tơ của tôi, người phụ nữ theo giúp tôi ở Yến Kinh lang bạt hai mươi năm, nhưng tôi yêu cô ấy không có nghĩa không có lý do giết cô ấy.
- …
- Nếu muốn tôi nói ra lý do thật sự…
Lưu Thanh Sơn thở dài
nói:
- Có thể là bởi vì, Từ Oánh, cô ta… thông minh hơn mẹ của Ngọc Nhi.
Dương Thần không nói gì, im lặng chờ Lưu Thanh Sơn nói tiếp.
- So sánh với nhau, mẹ của Ngọc nhi, không trẻ như Từ Oánh, không thông minh bằng Từ Oánh, cả ngày cũng không có chút gì văn hóa, ngoại trừ chuyện nhà, cũng đã muốn làm thế nào để tiết kiệm tiền, lúc nào ngoài chợ có giảm giá, nghĩ cách làm tăng sức khỏe cho Ngọc nhi, làm cho tôi ăn, gọt hoa quả cho tôi… pha trà…
Từ Oánh lại khác, đầu óc của Từ Oánh, trong quá trình tôi sáng lập ra hội Thanh Long, giúp tôi rất nhiều, cô có thể làm chủ được nội chính, cũng có thể đối ngoại, làm việc có chừng mực, cũng rất quyết đoán cô luôn có thể nghĩ ra được một ít mưu kế, khiến cho tôi có chút khâm phục cô ta… Cô là người phụ nữ khá hấp dẫn, từ trước đến nay đều như vậy.
Dương Thần nói:
- Tuy nhiên thoạt nhìn, ngươi thích nhạc mẫu đại nhân hơn, ồ… Chính là mẹ của Minh Ngọc.
- Ha ha
Lưu Thanh Sơn cười
sảng khoái, nói:
- Đúng vậy, thật sự là như vậy… có thể rất nhiều người không tin, nhưng trong đáy lòng, người phụ nữ tôi thật sự thích là mẹ của Ngọc nhi cả ngày hơi ngốc nghếch, người phụ nữ cả đời hoặc sẽ lải nhải những việc vặt trong nhà, người phụ nữ đôi lúc phiền nhiễu khiến tôi đau đầu, nhưng khiến tôi kiên định, khiến tôi phải nghĩ cách bảo vệ cô ấy và con gái chúng tôi…
- Vì vậy, ông thà rằng gánh vác những điều nguy hiểm mà cả đời này Lưu Minh Hào hận ông, cũng nên chọn cách giết chết Từ Oánh.
Dương Thần nói.
- Đúng vậy.
Lưu Thanh Sơn thản
nhiên nói:
- Nhưng tôi vẫn còn có việc cần suy nghĩ, đó là, nếu đứa nhỏ Minh Hào kia, không thể vượt qua được ngưỡng rào mà mẹ nó đã bị ta giết, vậy nó cũng không xứng kế thừa vị trí của ta.
- Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ giết chết ông.
Dương Thần thẳng thắn nói.
Lưu Thanh Sơn cười ha hả, nói:
- Có thể, yên tâm đi, nếu ngày nào đó nó thật sự có thể giết được bố, bố tuyệt đối mỉm cười bước lên cầu Nại Hà để xem bản lĩnh của nó, tuy nhiên, Ngọc nhi nhà chúng tôi nếu theo cậu, tiểu tử cậu nên phóng con mắt sắc nét, nếu con gái tôi có chút bị oan khuất, tôi biến thành ác quỷ cũng không tha cho cậu, đừng tưởng rằng cậu thật sự mạnh mẽ, tôi thật sẽ khiến cậu trở nên vô dụng.
Dương Thần nhếch miệng, cười ha hả nói:
- Nhạc phụ à, đột nhiên tôi hơi thích ông, tính cách của ngươi vẫn khiến người ta thích thú, mặc dù có lúc hơi ngốc.
Khuôn mặt Lưu Thanh Sơn co giật một hồi, điều này rốt cuộc là khen ngợi hay chê bai, lão có chút mơ hồ.
Cái bẫy lần này, hắn biết rõ người đàn bà của mình Từ Oánh và Cao Việt đã sắp đặt từ trước cấu kết với nhau làm việc xấu.
Cố ý để vệ sĩ bên cạnh rời xa mình khiến cho đám người của Từ Oánh cho rằng mình không phòng bị gì cả, lại lén lút đánh tráo người của Từ Oánh và Cao Việt đã sắp xếp với nhau, đổi thành người của chính mình, đồng thời thông báo trước tình hình xung quanh, tất cả đều diễn ra rõ ràng rành mạch.
Sự sắp xếp của Lưu Thanh Sơn cũng rất chu đáo, lão lợi dụng sự việc như vậy để thử lòng trung thành của mọi người đối với mình, nếu ai vẫn ra sức ủng hộ lão trong tình cảnh như vậy, người đó có thể yên tâm tin dùng, sau này Lưu Minh Hào lên ngôi, cũng không phải lo bị làm phản.
Nếu những người này ở trường hợp khẩn cấp không quan tâm đến tình nghĩa với lão, như vậy Lưu Thanh Sơn tất nhiên sẽ không nương tay, làm thịt những người già này, mới có thể trải thảm trên đường để con mình lên ngôi.
Không thể không nói rằng, Lưu Thanh Sơn là một người ngang ngược có dã tâm cổ tay máu sắt, nhưng cũng là người giảng đạo lý, thuận theo hắn, hắn rất coi trọng, chống lại hắn, sẽ không có cơ hội sống, chỉ xem mọi người có biết nắm lấy cơ hội hay không.
Sự việc ban đầu đã bước đến giai đoạn cuối cùng, chỉ cần dựa theo kế hoạch trước đây, loại bỏ toàn bộ những người ở hiện trường có thể khiến hội Thanh Long được một lần lột xác, chủ nhân đón nhận dòng máu tươi mới tưới vào, nhưng… Cái lão Đặng giảo hoạt này, không ngờ lại đề phòng từ sớm.
Có lẽ, lão Đặng có là ai cũng đều không tin, vì vậy trước khi đến đây đã chuẩn bị bom tự bảo vệ mình, để phòng ngừa nhỡ chuyện gì xảy ra.
Ai ngờ, hắn thật sự mê muội Từ Oánh cũng tốt, Lưu Thanh Sơn cũng tốt, đều không thể tin được.
- Lão Đặng… ông đừng kích động, quả bom này, không phải là trò đùa.
Lưu Thanh Sơn với sắc
mặt bình tĩnh nói, trong lòng đang tính toán nên xử lý thế nào.
Lão Đặng cảm thấy có cơ hội, lập tức cười lớn:
- Thế nào, sợ ư? Nếu sợ hãy để cho đoàn người chúng ta có con đường sống, sau này ai đi đường nấy.
Lão Đặng cũng lanh lợi, điều hắn nói chính là
“chúng ta”, không phải là “tôi”, chỉ cần trói buộc tất cả mọi người lại mới có thể được nhiều sự trợ giúp để chạy trốn.
Trong lúc nhất thời, những người khác đều lựa ý hùa theo, lớn tiếng yêu cầu Lưu Thanh Sơn thả cho đi.
Nhưng đúng lúc này, Dương Thần vẫn ngồi trên ghế yên lặng đột nhiên đứng lên, sắc mặt thản nhiên bước đến bên cạnh một người nam mặc đồng phục màu đen, cướp lấy vũ khí trong tay hắn.
Người nam đó vốn không muốn đưa cho Dương Thần, nhưng Dương Thần với sức lực và độ mạnh của tay giơ ra, hắn không thể phản ứng được, vô tình nhận ra súng đã bị cướp đi.
Lưu Thanh Sơn chú ý tới cảnh tượng này, khẽ nhíu mày, sở dĩ hôm nay hắn dẫn Dương Thần đến đây, nguyên nhân lớn nhất vẫn mong tranh thủ được sự tín nhiệm và kính sợ của Dương Thần.
Chính hắn muốn Dương Thần nhìn thấy sự ngay thẳng của chính mình trước mắt anh ta, cũng để Dương Thần biết rằng, bản thân mình không phải là người dễ bắt nạt.
Như vậy, sau này có thể cùng cố thêm sự hợp tác với hội Hồng Kinh, hơn nữa Dương Thần với tư cách là con rể của mình cũng không mạo phạm chính mình quá mức.
Nhưng tình cảnh trước mắt, Lưu Thanh Sơn lại có chút hối hận, nếu Dương Thần xảy ra chuyện gì, mình sẽ ăn nói thế nào với Lưu Minh Ngọc?
- Dương Thần, không được làm càn, ngươi làm cái gì vậy
Lưu Thanh Sơn nói.
Dương Thần cầm vũ khí nhẹ nhàng cứ như cầm lông gà, múa may trong tay, nhếch miệng cười:
- Vị anh em này vì muốn giữ mạng sống, thật sự dám bỏ tiền ra để mua thuốc nổ C4 của quân Mỹ, nhiều ống như vậy, nếu phát nổ, đừng nói những người ở đây, toàn bộ hội trường đều bị san phẳng hết.
- Cái gì? Đây là C4?
Sắc mặt của Lưu Thanh
Sơn tối sầm, hắn không ngờ tình hình lại gay go như vậy.
Loại thuốc nổ mạnh mà quân Mỹ vẫn quen dùng này không phải bằng con đường bình thường mới có được, lão Đặng này thật sự đã bỏ ra không ít tiền để bảo vệ mình với món hàng này.
Dương Thần không quan tâm sự kinh hãi của những người này, mà giơ tay nhấc vũ khĩ lên, nhắm thẳng bụng của lão Đặng chỗ thuốc nổ.
- Ngươi muốn làm gì?
Cuối cùng Lưu Thanh
Sơn trở nên luống cuống, dường như hắn nhìn thấy cảnh tượng ngập trời ánh lửa nhấn chìm cả chính mình.
Dương Thần nhún vai, nói:
- Nói thế nào thì ông vẫn là cha của Minh Ngọc yêu quý, yên tâm đi, tôi sẽ không để ông chết treo tùy tiện như vậy.
Nói xong, cũng không để ý đến sự sợ hãi đến mất mật của người khác, trực tiếp lên cò súng.
- Người điên rồi sao?
- Dừng tay.
“Thình thịch thình thịch”
Thuốc súng phun ra, một loạt đạn đột nhiên phụt ra hướng vào bụng của lão Đặng.
- Ầm ầm
Trong phút chốc, hoàn toàn khiến mọi người không kịp phản ứng, tiếng nổ lớn của thuốc nổ vang mạnh bên tai.
Tất cả mọi người theo bản năng đều nhắm mắt lại, do không kịp chạy trốn, vì vậy ngay cả người nam cầm súng đồng phục màu đen chỉ có thể lựa chọn cách nằm úp xuống.
Chỉ có Lưu Thanh Sơn tức giận mở to hai mắt, hắn biết có tránh né cũng vô ích, khoảng cách ngắn như vậy, nếu thuốc nổ phát nổ, không ai có thể sống sót được, vì thế, hắn thà rằng mở to mắt để nhìn rõ cậu thanh niên rốt cuộc muốn làm gì.
Không thể không nói, trong giờ khắc khẩn cấp, Lưu Thanh Sơn dũng mãnh không còn sợ chết, đã chứng minh được lòng can đảm sáng suốt của bản thân hắn.
Mà thật sự đúng là sự gan dạ sáng suốt như vậy, Lưu Thanh Sơn đã may mắn, trở thành người duy nhất chứng kiến “ kỳ tích”.
Chỉ thấy rằng, khi kích nổ toàn bộ toàn bộ thuốc nổ C4, một chùm ánh sáng hội tụ chói mắt bắt đầy sáng lóe mạnh mẽ ở bụng của lão Đặng.
Và toàn bộ thân thể của lão Đặng bị chùm ánh lửa nuốt trọn, ánh sáng hỗn hợp đen trắng hồng tím đột nhiên phát tán ra tất cả bốn phía.
Nhưng, ngay lúc ánh chớp nháy lên, con dã thú cuồng bạo nóng bỏng này giống như gặp phải màn chắn khó có thể vượt qua được.
Tất cả ánh sáng đều được tập trung một cách kì lạ ở một khu vực nhỏ, cũng chỉ tập trung một thước trong phạm vi kíp nổ của lão Đặng, tạo thành một quả cầu lửa.
Trong quả cầu lửa thần bì này, sức mạng khủng khiếp của thuốc nổ, hoàn toàn bị khống chế, tất cả sóng xung kích và độ nóng dường như đều không ảnh hưởng đến bất kì người nào.
Cuối cùng, sau mấy chục giây giống như một giấc mơ, ánh sáng này vụt tắt…
Lưu Thanh Sơn nuốt nước miếng, hắn trơ mắt nhìn thấy, lão Đặng đã biến mất tại chỗ đó, và nơi mà trước đó hắn đứng, chỉ có một vũng màu đen cặn…
Chưng khô.
Một người đang sống, bị một sự đè nén cứng rắn với nhiệt độ cao ở phạm vi nhỏ đã bị chưng khô.
Lúc này, vũ khí cẩm tay một bên Dương Thần đã được ném về bên cạnh người nam mà vốn đã bị cướp, sau đó bước đến bên cạnh Lưu Thanh Sơn hiền như bụt, vỗ vỗ vai Lưu Thanh Sơn, cười nham hiểm:
- Tôi biết ông tìm tôi đến, chính là muốn tôi nhận ra đấng trượng phu như ông cũng là một nam tử hán, nhưng cha vợ à, ông phải biết rằng, chứng minh những thứ đó với con rể như tôi, thật ra không có ý nghĩa gì cả.
- Được lắm, sự việc coi như đã xong, hôm nay tôi cảm thấy rất vui, hiện trường giết hại không còn hứng thú xem nữa, tôi ra ngoài đợi ông.
Hầu hết mọi người trong ánh mắt như dại đi, Dương Thần chầm chậm bước ra hội trường, tiện tay đóng cửa lại.
Lưu Thanh Sơn sững sờ ngay tại chỗ, bỗng nhiên hắn nghĩ đến một việc ----tất cả những điều bản thân mình làm giống như trước mắt của thần chết, biểu diễn một tiết mục nhàm chán cảnh đao phủ chặt đầu.
…
Bên bờ hồ nhân tạo của khu nghỉ mát trung tâm khách sạn Quốc Tế Thanh Long, trên chiếc ghế mây dài phục vụ cho khách trong khách sạn nghỉ ngơi, Dương Thần uể oải dựa vào, vểnh chân lên bắt chéo nhau, nhìn ra ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ, ngâm nga một tiểu khúc.
Làn điệu này, vẫn là thời điểm hôm qua đi đến công ty giải trí thành viên Ngọc Lôi, nghe cô bé Tuệ Lâm đó hát, không ngờ nghe xong một lần, tự mình đã nhớ được không ít giai điệu, có thể thấy bài hát của Tuệ Lâm vẫn khá hấp dẫn người nghe.
Ngay vừa mới mấy phút trước đây, sau ngôi nhà màu trắng đó, phát ra tiếng súng tiểu liên nổ giống như tiếng pháo.
Dương Thần không cần nghĩ cũng biết được, sau khi Lưu Thanh Sơn hồi phục trở lại, liền đem xử lý tất cả mọi người, bao gồm tiểu nhạc mẫu mà chính mình mới gặp nhau chưa đến nửa ngày, Từ Oánh và kẻ gian phu Cao Việt của cô ta.
Và trong thời gian này, Dương Thần nghĩ đến một chuyện trước đây vẫn chưa suy nghĩ đến.
Lưu Thanh Sơn đã tuyên bố trong cuộc họp muốn để cho Lưu Minh Hào lên ngôi, và cuối cùng đã gọi đứa con Lưu Minh Hào từ Trung Hải trở về, nhưng ngay cả việc lộ diện vẫn chưa thấy.
Rất rõ ràng, đây là việc không hợp tình hợp lý, nếu sớm đã nghĩ đến mâu thuẫn này, sẽ không khó để nhận ra, Lưu Thanh Sơn ngày hôm nay ý không còn ở trong lời.
Chính vì biết được mẹ của Lưu Minh Hào, Từ Oánh hôm nay có thể bị người của hắn giết chết tại chỗ, Lưu Thanh Sơn mới không cho Lưu Minh Hào nhìn thấy tất cả.
Còn sau này sẽ giải thích với đứa con Lưu Minh Hào kia thế nào, nghĩ đến Lưu Thanh Sơn cũng sớm tìm ra đối sách thích hợp.
Không biết thời gian trôi đi được bao lâu, bóng dáng của Lưu Thanh Sơn mới đến bên cạnh chiếc ghế mây, dừng bước chân lại, vẫn ngồi ở bên cạnh của Dương Thần.
Trên người Lưu Thanh Sơn, tản ra có chút mùi máu tươi, không cần nhìn cũng biết được, những người trong hội trường đã chết gần hết, máu chảy thành sông, đoán rằng đó là sự tẩy rửa điên cuồng.
- Đều chết hết rồi, không thừa một ai.
Lưu Thanh Sơn mở
miệng, nói một cách vô cùng thản nhiên, dường như người vợ đã chết, những bộ hạ theo hắn nhiều năm, đều là những người chết xa lạ.
Dương Thần khẽ gật đầu:
- Rất tốt.
Lưu Thanh Sơn yên lặng một lát, đột nhiên cười đau khổ.
- Thật không ngờ, cậu lại mạnh đến như vậy, mạnh mẽ không giống một con người.
Dương Thần quay đầu đi chỗ khác.
- Ai nói với ông tôi không giống con người?
Lưu Thanh Sơn nói:
- Trước khi tôi quyết định liên minh với hội Hồng Kinh, tất nhiên sẽ cố gắng điều tra hồ sơ của từng người, cậu đương nhiên là đối tượng quan trọng cần điều tra, người cấp dưới nói với tôi, cậu là người đã từng đối phó với mấy chục tên cầm súng của hội Tây Minh trước đây, khiến bọn họ tàn sát hết lẫn nhau, chỉ có điều không có căn cứ xác thực, lúc đầu tôi không tin, nhưng hôm nay, tôi tin rồi.
Dương Thần giật mình, Lưu Thanh Sơn đã nói hẳn là lần đối phó với Tư Đồ Minh Trạch ở buổi yến tiệc cuối cùng.
- Tuy nhiên, không giống người cũng tốt.
Lưu Thanh Sơn đột nhiên lộ ra sắc mặt ôn hòa.
- Nói như vậy, cho dù ngày nào đó tôi gặp chuyện gì đó, Ngọc nhi đi theo cậu cũng sẽ an toàn.
Dương Thần ngẩn người, do dự một lát, có chút tò mò liền hỏi:
- Cha vợ… ông… yêu bà ấy sao?
Lưu Thanh Sơn run rẩy, lập tức cười chua chát nói:
- Nếu không yêu thương cô ta, không đợi đến hôm nay mới làm tất cả như vậy, cũng sẽ không thăm dò nhiều như vậy.
Người muốn nói đến đương nhiên là Từ Oánh đã bị bắn chết, người phụ nữ đã cùng ở với ông ta gần hai mươi năm.
Dương Thần im lặng, hắn cũng không biết Lưu Thanh Sơn nói thật hay giả, bởi vì, cái thứ yêu thương đó, hắn thật sự không rõ được.
Lưu Thanh Sơn dường như nhận ra được sự mê muội của Dương Thần, cười ha hả nói:
- Cậu là đàn ông, cũng là người đàn ông không chỉ có một người phụ nữ, cậu cảm thấy đối với người vợ chính thức và đối với Ngọc nhi gia đình chúng tôi, người nào yêu thật sự?
Dương Thần không chút do dự, nói:
- Tất cả, tất cả đều yêu thật sự.
Lưu Thanh Sơn nói:
- Tôi cũng vậy, tôi yêu mẹ của Ngọc nhi, tôi cũng yêu Từ Oánh, người vợ kết tóc xe tơ của tôi, người phụ nữ theo giúp tôi ở Yến Kinh lang bạt hai mươi năm, nhưng tôi yêu cô ấy không có nghĩa không có lý do giết cô ấy.
- …
- Nếu muốn tôi nói ra lý do thật sự…
Lưu Thanh Sơn thở dài
nói:
- Có thể là bởi vì, Từ Oánh, cô ta… thông minh hơn mẹ của Ngọc Nhi.
Dương Thần không nói gì, im lặng chờ Lưu Thanh Sơn nói tiếp.
- So sánh với nhau, mẹ của Ngọc nhi, không trẻ như Từ Oánh, không thông minh bằng Từ Oánh, cả ngày cũng không có chút gì văn hóa, ngoại trừ chuyện nhà, cũng đã muốn làm thế nào để tiết kiệm tiền, lúc nào ngoài chợ có giảm giá, nghĩ cách làm tăng sức khỏe cho Ngọc nhi, làm cho tôi ăn, gọt hoa quả cho tôi… pha trà…
Từ Oánh lại khác, đầu óc của Từ Oánh, trong quá trình tôi sáng lập ra hội Thanh Long, giúp tôi rất nhiều, cô có thể làm chủ được nội chính, cũng có thể đối ngoại, làm việc có chừng mực, cũng rất quyết đoán cô luôn có thể nghĩ ra được một ít mưu kế, khiến cho tôi có chút khâm phục cô ta… Cô là người phụ nữ khá hấp dẫn, từ trước đến nay đều như vậy.
Dương Thần nói:
- Tuy nhiên thoạt nhìn, ngươi thích nhạc mẫu đại nhân hơn, ồ… Chính là mẹ của Minh Ngọc.
- Ha ha
Lưu Thanh Sơn cười
sảng khoái, nói:
- Đúng vậy, thật sự là như vậy… có thể rất nhiều người không tin, nhưng trong đáy lòng, người phụ nữ tôi thật sự thích là mẹ của Ngọc nhi cả ngày hơi ngốc nghếch, người phụ nữ cả đời hoặc sẽ lải nhải những việc vặt trong nhà, người phụ nữ đôi lúc phiền nhiễu khiến tôi đau đầu, nhưng khiến tôi kiên định, khiến tôi phải nghĩ cách bảo vệ cô ấy và con gái chúng tôi…
- Vì vậy, ông thà rằng gánh vác những điều nguy hiểm mà cả đời này Lưu Minh Hào hận ông, cũng nên chọn cách giết chết Từ Oánh.
Dương Thần nói.
- Đúng vậy.
Lưu Thanh Sơn thản
nhiên nói:
- Nhưng tôi vẫn còn có việc cần suy nghĩ, đó là, nếu đứa nhỏ Minh Hào kia, không thể vượt qua được ngưỡng rào mà mẹ nó đã bị ta giết, vậy nó cũng không xứng kế thừa vị trí của ta.
- Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, nó sẽ giết chết ông.
Dương Thần thẳng thắn nói.
Lưu Thanh Sơn cười ha hả, nói:
- Có thể, yên tâm đi, nếu ngày nào đó nó thật sự có thể giết được bố, bố tuyệt đối mỉm cười bước lên cầu Nại Hà để xem bản lĩnh của nó, tuy nhiên, Ngọc nhi nhà chúng tôi nếu theo cậu, tiểu tử cậu nên phóng con mắt sắc nét, nếu con gái tôi có chút bị oan khuất, tôi biến thành ác quỷ cũng không tha cho cậu, đừng tưởng rằng cậu thật sự mạnh mẽ, tôi thật sẽ khiến cậu trở nên vô dụng.
Dương Thần nhếch miệng, cười ha hả nói:
- Nhạc phụ à, đột nhiên tôi hơi thích ông, tính cách của ngươi vẫn khiến người ta thích thú, mặc dù có lúc hơi ngốc.
Khuôn mặt Lưu Thanh Sơn co giật một hồi, điều này rốt cuộc là khen ngợi hay chê bai, lão có chút mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.