Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1318: Phòng tối nhu tình
Mai Can Thái Thiếu Bính
23/07/2013
Địa lao Ngọc Hồ cung.
Trong địa lao tối tăm ngột ngạt, Dương Thần cũng không biết cụ thể đã qua bao nhiêu ngày.
Từ lúc bắt đầu bực bội phẫn nộ, càng về sau càng bất đắc dĩ, uể oải, Dương Thần cảm giác như vài thế kỷ đã qua.
Theo lý thuyết, tâm tính của mình đã đến cảnh giới cực cao, sẽ không bởi vì loại không gian bị đóng kín này mà sụp đổ. Nhưng Dương Thần phát hiện mình vẫn là làm không được.
Không thể khắc chế, Dương Thần lo lắng cho vợ và con ở trong nhà, lo cho nhóm hồng nhan tri kỷ ở hải ngoại Trung Hải, còn Tuệ Lâm bị Ngọc Tuyết Ngưng kia bắt đi…
Bản thân nếu thật sự bị nhốt trong này như vậy, các cô sẽ như thế nào?
Mỗi khi nghĩ tới những chuyện này, Dương Thần liền điên cuồng mà tấn công nhà tù, gần như hao hết toàn bộ chân nguyên đã hồi phục.
Nhưng, mặc kệ Dương Thần cố gắng như thế nào, chân nguyên rõ ràng bị suy yếu lại không cách nào khai thông với thế giới, bản thân căn bản là trong cuộc chiến tuyệt vọng.
Dương Thần không hiểu, Ngọc Tuyết Ngưng vì sao không trực tiếp giết mình, cô ta rõ ràng có thực lực đó.
Hơn nữa, chết trong Vạn Yêu giới, Dương Thần cũng không xác định mình có thể thuận lợi tiến hành luân hồi hay không, bởi vì quy tắc không gian căn bản không thể dùng được trong này, có thể ngay cả luân hồi cũng sẽ gặp trở ngại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, phía trên địa lao bỗng nhiên mở ra một kẽ hở…
Trong khoảng khắc ánh sáng lại lần nữa chiếu vào, Dương Thần hơi sững sờ, lập tức định chạy ra ngoài!
Nhưng không đợi Dương Thần đứng dậy nhảy ra ngoài, một bóng dáng mềm mại cứ như vậy mà rơi từ bên ngoài vào!
- Tuệ Lâm?
Dương Thần đều không kịp suy nghĩ nữa, chỉ đành đón lấy cô gái.
Cứ như vậy một lát, cửa hàn thiết bên trên địa lao lại lần nữa đóng lại.
Dương Thần thầm mắng một câu tiện nhân, nhưng cũng không thể tránh được.
Cũng may Dương Thần có thể nhìn thấy trong bóng đêm, sau khi ôm Tuệ Lâm rơi xuống đất, phát hiện Tuệ Lâm đang hôn mê.
Xem xét qua, cô gái này mấy ngày nay hẳn là không chịu tội gì, trên khuôn mặt vô cùng mịn màng vẫn hồng hào, ngược lại giống như sống rất dễ chịu.
Cảm thán chính mình buồn lo vô cớ, Dương Thần đồng thời phát hiện Tuệ Lâm yếu ớt tỉnh dậy.
- Dương đại ca…
Tuệ Lâm mở đôi mắt sáng ra, trong bóng đêm lờ mờ nhìn rõ Dương Thần.
- Thị lực không tồi, như này đều có thể nhìn rõ.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Tuệ Lâm tạm thời không có nguy hiểm gì.
Sắc mặt Tuệ Lâm hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Bởi vì mùi của Dương đại ca… em rất quen thuộc…
Dương Thần sửng sốt, đột nhiên phát hiện hơi lung túng, thả Tuệ Lâm trên mặt đất.
- Em sao lại vào đây, Ngọc Tuyết Ngưng không làm gì em chứ?
Dương Thần khẩn trương nói sang chuyện khác.
Tuệ Lâm lắc đầu, thân thể đứng tựa vào Dương Thần, không dám cách ra quá xa, trong bóng tối có vẻ phá lệ khiến người ta thương tiếc.
- Cô ấy đối với em rất tốt, nói là vì em lương thiện…
Dương Thần mỉm cười,
- Xem ra em tốt bụng nhiều cũng có chút tác dụng, có lẽ thật sự là người tốt gặp chuyện tốt. Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước anh không muốn mang cô ta đi cùng nên cô ta ghi hận anh?
Tuệ Lâm không trả lời, mà cẩn thận vươn bàn tay trắng nõn lành lạnh, âu yếm khuôn mặt Dương Thần.
Ngón tay nhỏ nhắn của Tuệ Lâm chạm vào, Dương Thần có cảm giác mát nhẹ trên mặt, cô sờ rất dịu dàng, như là vuốt một tác phẩm nghệ thuật quý báu.
- Tuệ Lâm, em sờ cái gì…
Dương Thần vốn muốn tránh đi, nhưng tâm có chút không đành.
- Em không rõ, xem xem Dương đại ca có phải gầy đi không.
Tuệ Lâm nghiêm túc nói.
- Bé ngốc, tu vi của anh nào cần phải ăn cơm? Làm sao gầy đi được.
Dương Thần dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp nhè nhẹ hỏi:
- Em sao lại cũng xuống đây, cô ta đối với em lại không tốt rồi hả?
Tuệ Lâm cắn cắn môi mỏng, cúi đầu nói:
- Em muốn xuống đây cùng Dương đại ca, cô ta không để anh ra ngoài thì em sẽ cùng anh không ra.
Dương Thần nghe xong, lập tức không vui cau mày:
- Em sao lại ngốc như vậy, em xuống đây cũng không giúp được gì, cứ ở trên đấy, xuống đây chịu khổ làm gì? Em cũng không phải là anh, tu vi của em vẫn chưa tới Tiên Thiên, ở đây khắp nơi âm hàn huyền thiết, em sớm hay muộn cũng không chống đỡ nổi!
Tuệ Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi thủy nhuận tràn đầy chấp nhất,
- Dựa vào cái gì! Em đi đâu là lựa chọn của em! Dương đại ca, anh có thể mang gánh nặng là em đến Thông Thiên hồ, vì sao em không thể xuống đây cùng anh?
- Chuyện này không giống.
Dương Thần cười khổ nói.
- Vậy là chuyện thế nào?
Tuệ Lâm dường như tràn đầy ủy khuất, mang theo run rẩy kích động nói:
- Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh, ở ngoài Vạn Yêu giới em không thể, bởi vì còn có chị, chẳng lẽ ở trong này, cũng không biết đời này có thể đi ra ngoài hay không, em còn phải khắc chế chính mình, đứng ở nơi xa xa nhìn anh, không dám tới gần anh sao?
- Anh có biết hay không, mấy ngày anh anh bị nhốt dưới này, em lo lắng như nào, nhớ anh như nào? Em hận mình không thể giúp anh, anh có biết em đau khổ như nào không?
Dương Thần kinh ngạc nhìn cô gái hoa lê đái vũ, nước mắt trong suốt chảy xuống mặt đất lạnh như băng. Dung nhan thanh tú y như lần đầu tiên gặp này, bây giờ lại thêm vài phần phấn hồng, thấy mà đau lòng.
- Tuệ Lâm… thật xin lỗi… anh không có ý đó.
Trong lòng Dương Thần âm ỷ cảm giác đau đớn.
Tuệ Lâm lắc đầu, bi thương cười nói:
- Khó trách bọn họ nói, khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải em đứng trước mặt anh, anh không biết em yêu anh. Mà chính là yêu đến si mê, lại không thể nói yêu anh.
- Dương đại ca, em không muốn tiếp tục làm một đứa em gái tốt nữa, trái tim của em quá mệt mỏi. Em cũng muốn ích kỷ vì chính mình một lần, anh có thể tiếp nhận một cô gái xấu xa như em không?
Dương Thần cảm thấy mình có chút hít thở không thông, trước mắt là cô gái xử nữ tới tận cùng, trong kinh ngạc mang theo áy náy và bất an, cũng có chút rung động nhẹ.
Bản thân vẫn luôn cố gắng mơ hồ không rõ tình cảm với Tuệ Lâm, coi như tình cảm bình thường của một người anh đối với em gái. Tuy cô không chỉ một lần biểu lộ nội tâm mình, nhưng bản thân luôn không dám dễ dàng vượt qua cảnh giới tuyến kia.
Dương Thần luôn lo lắng, nếu bước một bước kia, Lâm Nhược Khê sẽ đối với mình như nào, chẳng sợ mình đã vì người phụ nữ khác làm tổn thương cô không biết bao nhiêu lần, nhưng Tuệ Lâm là đặc biệt.
Mặc dù Lâm Nhược Khê sớm biết cô em gái này không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng cô dù sao đến giờ vẫn mang họ Lâm!
Từ nhỏ tới lớn đã dung nhập vào trong ký ức, sâu trong nội tâm, ràng buộc không rõ với Lâm gia khiến Lâm Ngược Khê không thể biến Tuệ Lâm thành người ngoài.
Trong quá khứ, Tuệ Lâm vẫn luôn ẩn nhẫn, nhượng bộ, khắc chế kích động của chính mình.
Nhưng hiện giờ, trong không gian chật hẹp như vậy, trong con đường mong manh của Vạn Yêu giới, Tuệ Lâm dường như muốn tránh thoát tất cả trói buộc kia, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà lao về phía chính mình!
- Tuệ… Tuệ Lâm… Anh… anh không… A!
Dương Thần tối nghĩa đang muốn khéo léo từ chối tình cảm nhất thời bùng nổ này, lại không ngờ miệng lại bị hai cánh môi mỏng lạnh lẽo trắng mịn hút vào!
Tuệ Lâm vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhào lên ôm cổ Dương Thần, dùng hết khí lực hôn lấy hắn, còn muốn dùng lưỡi thơm ngát đẩy môi Dương Thần ra.
Khi đầu lưỡi ngọt ngào kia chui vào khoang miệng Dương Thần, trêu đùa khớp hàm và đầu lưỡi Dương Thần, Dương Thần thậm chí có thể ngửi được mùi thơm ngát của xử nữ.
Tuệ Lâm hôn rất chân thành, giống như muốn dùng tính mạng của mình để trả công một cái hôn này, chấp nhất cuả cô, khát vọng của cô, tất cả toàn bộ của cô!
Dần dần, Tuệ Lâm rất nhẹ nhàng và khéo léo dây dưa với đầu lưỡi của Dương Thần, miên man bất tận, khiến hô hấp của Dương Thần cũng bắt đầu nặng nề.
Đại não Dương Thần ong lên, lâu lắm chưa cùng phụ nữ thân mật khiến khí dương cương trong cơ thể hắn cũng có chút xu thế bắt đầu dâng lên.
Không tự chủ được, hai cánh tay Dương Thần bắt đầu vuốt nhè nhẹ bên hông và mông Tuệ Lâm.
Thân mình Tuệ Lâm không được đẫy đà như những người phụ nữ khác, nhưng lại co dãn mà mềm mại, linh lung lồi lõm tương đối duyên dáng, còn mang theo tính bền dẻo mạnh, khiến hai cánh tay luôn có thể dán lấy lướt nhẹ qua mỗi tấc vị trí.
Hô hấp của Dương Thần càng ngày càng nặng nề, trong mắt bắt đầu dấy lên ngọn lửa, ngực như núi lửa muốn phun trào, thân thể mềm mại lạnh lẽo trước mắt này, đúng là thuốc giải nhiệt tốt cho mình!
Ở thế giới xa lạ này, với một người phụ nữ không xa lạ gì mà tình cảm ngu muội, đối với mình không chút keo kiệt thổ lộ tất cả.
Dương Thần giờ phút này thậm chí có chút khinh bỉ chính mình, lại vẫn không bằng Tuệ Lâm dũng cảm nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân!
Thân thể chính mình, môi mình lưỡi mình, đã triệt để bán rẻ chính mình dối trá!
- Dương đại ca… anh… anh thích em không?
Trong bóng đêm, Tuệ Lâm thở gấp nỉ non hỏi.
Tay Dương Thần đã dò vào trong vạt áo cô, để tay lên ngọn núi tuyết xinh đẹp, thanh âm trầm thấp trả lời:
- Thích…
Vừa dứt lời, Tuệ Lâm bỗng nhiên đẩy Dương Thần ra, xoay người một cái lui về sau vài bước.
Dương Thần sững sờ nhìn Tuệ Lâm, lại phát hiện Tuệ Lâm trong phóng đêm lộ ra vẻ giảo hoạt, ánh mắt nghiền ngẫm cười mình.
Dương Thần còn nửa cử động là trèo lên đỉnh An Lộc Sơn, dường như còn muốn động vào khu đất cấm mềm mại của cô, nhưng bây giờ lại rơi vào khoảng không.
Nuốt nước miếng một cái, Dương Thần cảm thấy có chút không đúng, Tuệ Lâm rõ ràng càng ngày càng cười trào phúng, trong đầu Dương Thần dường như muốn cùng nổ!
- Cô… cô là Ngọc Tuyết Ngưng? Cô không phải Tuệ Lâm?
Dương Thần thất thanh hô lên, suy nghĩ này vừa xuất hiện, khiến hắn kinh sợ một thân toát mồ hôi lạnh!
“Tuệ Lâm” lên giọng cười ha ha, cười đến run rẩy cả người!
Biến hóa nhanh chóng, ‘Tuệ Lâm” một thân áo ni cô dài biến thành Ngọc Tuyết Ngưng quần áo trắng bồng bềnh!
Dương Thần đều muốn khóc lên, bị lừa lần này cũng quá thảm rồi! Chẳng trách thân thể vân anh của Tuệ Lâm lại có thể thành thạo mị hoặc khiêu khích chính mình như thế, hóa ra là hồ ly tinh này biến thành!
Trong địa lao tối tăm ngột ngạt, Dương Thần cũng không biết cụ thể đã qua bao nhiêu ngày.
Từ lúc bắt đầu bực bội phẫn nộ, càng về sau càng bất đắc dĩ, uể oải, Dương Thần cảm giác như vài thế kỷ đã qua.
Theo lý thuyết, tâm tính của mình đã đến cảnh giới cực cao, sẽ không bởi vì loại không gian bị đóng kín này mà sụp đổ. Nhưng Dương Thần phát hiện mình vẫn là làm không được.
Không thể khắc chế, Dương Thần lo lắng cho vợ và con ở trong nhà, lo cho nhóm hồng nhan tri kỷ ở hải ngoại Trung Hải, còn Tuệ Lâm bị Ngọc Tuyết Ngưng kia bắt đi…
Bản thân nếu thật sự bị nhốt trong này như vậy, các cô sẽ như thế nào?
Mỗi khi nghĩ tới những chuyện này, Dương Thần liền điên cuồng mà tấn công nhà tù, gần như hao hết toàn bộ chân nguyên đã hồi phục.
Nhưng, mặc kệ Dương Thần cố gắng như thế nào, chân nguyên rõ ràng bị suy yếu lại không cách nào khai thông với thế giới, bản thân căn bản là trong cuộc chiến tuyệt vọng.
Dương Thần không hiểu, Ngọc Tuyết Ngưng vì sao không trực tiếp giết mình, cô ta rõ ràng có thực lực đó.
Hơn nữa, chết trong Vạn Yêu giới, Dương Thần cũng không xác định mình có thể thuận lợi tiến hành luân hồi hay không, bởi vì quy tắc không gian căn bản không thể dùng được trong này, có thể ngay cả luân hồi cũng sẽ gặp trở ngại.
Cũng không biết đã qua bao lâu, phía trên địa lao bỗng nhiên mở ra một kẽ hở…
Trong khoảng khắc ánh sáng lại lần nữa chiếu vào, Dương Thần hơi sững sờ, lập tức định chạy ra ngoài!
Nhưng không đợi Dương Thần đứng dậy nhảy ra ngoài, một bóng dáng mềm mại cứ như vậy mà rơi từ bên ngoài vào!
- Tuệ Lâm?
Dương Thần đều không kịp suy nghĩ nữa, chỉ đành đón lấy cô gái.
Cứ như vậy một lát, cửa hàn thiết bên trên địa lao lại lần nữa đóng lại.
Dương Thần thầm mắng một câu tiện nhân, nhưng cũng không thể tránh được.
Cũng may Dương Thần có thể nhìn thấy trong bóng đêm, sau khi ôm Tuệ Lâm rơi xuống đất, phát hiện Tuệ Lâm đang hôn mê.
Xem xét qua, cô gái này mấy ngày nay hẳn là không chịu tội gì, trên khuôn mặt vô cùng mịn màng vẫn hồng hào, ngược lại giống như sống rất dễ chịu.
Cảm thán chính mình buồn lo vô cớ, Dương Thần đồng thời phát hiện Tuệ Lâm yếu ớt tỉnh dậy.
- Dương đại ca…
Tuệ Lâm mở đôi mắt sáng ra, trong bóng đêm lờ mờ nhìn rõ Dương Thần.
- Thị lực không tồi, như này đều có thể nhìn rõ.
Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, ít nhất Tuệ Lâm tạm thời không có nguy hiểm gì.
Sắc mặt Tuệ Lâm hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói:
- Bởi vì mùi của Dương đại ca… em rất quen thuộc…
Dương Thần sửng sốt, đột nhiên phát hiện hơi lung túng, thả Tuệ Lâm trên mặt đất.
- Em sao lại vào đây, Ngọc Tuyết Ngưng không làm gì em chứ?
Dương Thần khẩn trương nói sang chuyện khác.
Tuệ Lâm lắc đầu, thân thể đứng tựa vào Dương Thần, không dám cách ra quá xa, trong bóng tối có vẻ phá lệ khiến người ta thương tiếc.
- Cô ấy đối với em rất tốt, nói là vì em lương thiện…
Dương Thần mỉm cười,
- Xem ra em tốt bụng nhiều cũng có chút tác dụng, có lẽ thật sự là người tốt gặp chuyện tốt. Chẳng lẽ là bởi vì lúc trước anh không muốn mang cô ta đi cùng nên cô ta ghi hận anh?
Tuệ Lâm không trả lời, mà cẩn thận vươn bàn tay trắng nõn lành lạnh, âu yếm khuôn mặt Dương Thần.
Ngón tay nhỏ nhắn của Tuệ Lâm chạm vào, Dương Thần có cảm giác mát nhẹ trên mặt, cô sờ rất dịu dàng, như là vuốt một tác phẩm nghệ thuật quý báu.
- Tuệ Lâm, em sờ cái gì…
Dương Thần vốn muốn tránh đi, nhưng tâm có chút không đành.
- Em không rõ, xem xem Dương đại ca có phải gầy đi không.
Tuệ Lâm nghiêm túc nói.
- Bé ngốc, tu vi của anh nào cần phải ăn cơm? Làm sao gầy đi được.
Dương Thần dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm áp nhè nhẹ hỏi:
- Em sao lại cũng xuống đây, cô ta đối với em lại không tốt rồi hả?
Tuệ Lâm cắn cắn môi mỏng, cúi đầu nói:
- Em muốn xuống đây cùng Dương đại ca, cô ta không để anh ra ngoài thì em sẽ cùng anh không ra.
Dương Thần nghe xong, lập tức không vui cau mày:
- Em sao lại ngốc như vậy, em xuống đây cũng không giúp được gì, cứ ở trên đấy, xuống đây chịu khổ làm gì? Em cũng không phải là anh, tu vi của em vẫn chưa tới Tiên Thiên, ở đây khắp nơi âm hàn huyền thiết, em sớm hay muộn cũng không chống đỡ nổi!
Tuệ Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, con ngươi thủy nhuận tràn đầy chấp nhất,
- Dựa vào cái gì! Em đi đâu là lựa chọn của em! Dương đại ca, anh có thể mang gánh nặng là em đến Thông Thiên hồ, vì sao em không thể xuống đây cùng anh?
- Chuyện này không giống.
Dương Thần cười khổ nói.
- Vậy là chuyện thế nào?
Tuệ Lâm dường như tràn đầy ủy khuất, mang theo run rẩy kích động nói:
- Em chỉ là muốn ở bên cạnh anh, ở ngoài Vạn Yêu giới em không thể, bởi vì còn có chị, chẳng lẽ ở trong này, cũng không biết đời này có thể đi ra ngoài hay không, em còn phải khắc chế chính mình, đứng ở nơi xa xa nhìn anh, không dám tới gần anh sao?
- Anh có biết hay không, mấy ngày anh anh bị nhốt dưới này, em lo lắng như nào, nhớ anh như nào? Em hận mình không thể giúp anh, anh có biết em đau khổ như nào không?
Dương Thần kinh ngạc nhìn cô gái hoa lê đái vũ, nước mắt trong suốt chảy xuống mặt đất lạnh như băng. Dung nhan thanh tú y như lần đầu tiên gặp này, bây giờ lại thêm vài phần phấn hồng, thấy mà đau lòng.
- Tuệ Lâm… thật xin lỗi… anh không có ý đó.
Trong lòng Dương Thần âm ỷ cảm giác đau đớn.
Tuệ Lâm lắc đầu, bi thương cười nói:
- Khó trách bọn họ nói, khoảng cách xa nhất trên thế giới này, không phải em đứng trước mặt anh, anh không biết em yêu anh. Mà chính là yêu đến si mê, lại không thể nói yêu anh.
- Dương đại ca, em không muốn tiếp tục làm một đứa em gái tốt nữa, trái tim của em quá mệt mỏi. Em cũng muốn ích kỷ vì chính mình một lần, anh có thể tiếp nhận một cô gái xấu xa như em không?
Dương Thần cảm thấy mình có chút hít thở không thông, trước mắt là cô gái xử nữ tới tận cùng, trong kinh ngạc mang theo áy náy và bất an, cũng có chút rung động nhẹ.
Bản thân vẫn luôn cố gắng mơ hồ không rõ tình cảm với Tuệ Lâm, coi như tình cảm bình thường của một người anh đối với em gái. Tuy cô không chỉ một lần biểu lộ nội tâm mình, nhưng bản thân luôn không dám dễ dàng vượt qua cảnh giới tuyến kia.
Dương Thần luôn lo lắng, nếu bước một bước kia, Lâm Nhược Khê sẽ đối với mình như nào, chẳng sợ mình đã vì người phụ nữ khác làm tổn thương cô không biết bao nhiêu lần, nhưng Tuệ Lâm là đặc biệt.
Mặc dù Lâm Nhược Khê sớm biết cô em gái này không có quan hệ máu mủ với mình, nhưng cô dù sao đến giờ vẫn mang họ Lâm!
Từ nhỏ tới lớn đã dung nhập vào trong ký ức, sâu trong nội tâm, ràng buộc không rõ với Lâm gia khiến Lâm Ngược Khê không thể biến Tuệ Lâm thành người ngoài.
Trong quá khứ, Tuệ Lâm vẫn luôn ẩn nhẫn, nhượng bộ, khắc chế kích động của chính mình.
Nhưng hiện giờ, trong không gian chật hẹp như vậy, trong con đường mong manh của Vạn Yêu giới, Tuệ Lâm dường như muốn tránh thoát tất cả trói buộc kia, như thiêu thân lao đầu vào lửa mà lao về phía chính mình!
- Tuệ… Tuệ Lâm… Anh… anh không… A!
Dương Thần tối nghĩa đang muốn khéo léo từ chối tình cảm nhất thời bùng nổ này, lại không ngờ miệng lại bị hai cánh môi mỏng lạnh lẽo trắng mịn hút vào!
Tuệ Lâm vội vàng không kịp chuẩn bị mà nhào lên ôm cổ Dương Thần, dùng hết khí lực hôn lấy hắn, còn muốn dùng lưỡi thơm ngát đẩy môi Dương Thần ra.
Khi đầu lưỡi ngọt ngào kia chui vào khoang miệng Dương Thần, trêu đùa khớp hàm và đầu lưỡi Dương Thần, Dương Thần thậm chí có thể ngửi được mùi thơm ngát của xử nữ.
Tuệ Lâm hôn rất chân thành, giống như muốn dùng tính mạng của mình để trả công một cái hôn này, chấp nhất cuả cô, khát vọng của cô, tất cả toàn bộ của cô!
Dần dần, Tuệ Lâm rất nhẹ nhàng và khéo léo dây dưa với đầu lưỡi của Dương Thần, miên man bất tận, khiến hô hấp của Dương Thần cũng bắt đầu nặng nề.
Đại não Dương Thần ong lên, lâu lắm chưa cùng phụ nữ thân mật khiến khí dương cương trong cơ thể hắn cũng có chút xu thế bắt đầu dâng lên.
Không tự chủ được, hai cánh tay Dương Thần bắt đầu vuốt nhè nhẹ bên hông và mông Tuệ Lâm.
Thân mình Tuệ Lâm không được đẫy đà như những người phụ nữ khác, nhưng lại co dãn mà mềm mại, linh lung lồi lõm tương đối duyên dáng, còn mang theo tính bền dẻo mạnh, khiến hai cánh tay luôn có thể dán lấy lướt nhẹ qua mỗi tấc vị trí.
Hô hấp của Dương Thần càng ngày càng nặng nề, trong mắt bắt đầu dấy lên ngọn lửa, ngực như núi lửa muốn phun trào, thân thể mềm mại lạnh lẽo trước mắt này, đúng là thuốc giải nhiệt tốt cho mình!
Ở thế giới xa lạ này, với một người phụ nữ không xa lạ gì mà tình cảm ngu muội, đối với mình không chút keo kiệt thổ lộ tất cả.
Dương Thần giờ phút này thậm chí có chút khinh bỉ chính mình, lại vẫn không bằng Tuệ Lâm dũng cảm nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân!
Thân thể chính mình, môi mình lưỡi mình, đã triệt để bán rẻ chính mình dối trá!
- Dương đại ca… anh… anh thích em không?
Trong bóng đêm, Tuệ Lâm thở gấp nỉ non hỏi.
Tay Dương Thần đã dò vào trong vạt áo cô, để tay lên ngọn núi tuyết xinh đẹp, thanh âm trầm thấp trả lời:
- Thích…
Vừa dứt lời, Tuệ Lâm bỗng nhiên đẩy Dương Thần ra, xoay người một cái lui về sau vài bước.
Dương Thần sững sờ nhìn Tuệ Lâm, lại phát hiện Tuệ Lâm trong phóng đêm lộ ra vẻ giảo hoạt, ánh mắt nghiền ngẫm cười mình.
Dương Thần còn nửa cử động là trèo lên đỉnh An Lộc Sơn, dường như còn muốn động vào khu đất cấm mềm mại của cô, nhưng bây giờ lại rơi vào khoảng không.
Nuốt nước miếng một cái, Dương Thần cảm thấy có chút không đúng, Tuệ Lâm rõ ràng càng ngày càng cười trào phúng, trong đầu Dương Thần dường như muốn cùng nổ!
- Cô… cô là Ngọc Tuyết Ngưng? Cô không phải Tuệ Lâm?
Dương Thần thất thanh hô lên, suy nghĩ này vừa xuất hiện, khiến hắn kinh sợ một thân toát mồ hôi lạnh!
“Tuệ Lâm” lên giọng cười ha ha, cười đến run rẩy cả người!
Biến hóa nhanh chóng, ‘Tuệ Lâm” một thân áo ni cô dài biến thành Ngọc Tuyết Ngưng quần áo trắng bồng bềnh!
Dương Thần đều muốn khóc lên, bị lừa lần này cũng quá thảm rồi! Chẳng trách thân thể vân anh của Tuệ Lâm lại có thể thành thạo mị hoặc khiêu khích chính mình như thế, hóa ra là hồ ly tinh này biến thành!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.