Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 451: Quan trọng là…
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Trong văn phòng bố trí rất đặc biệt ở Trung Hải, Ninh Quang Diệu bị dập máy
cũng không biết, Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia bởi vì bị đả kích quá lớn nên đã hôn
mê.
Ninh Quang Diệu không chỉ sinh Lâm Nhược Khê mà còn sinh ra Ninh Quốc Đống,
ngay cả người làm cha như ông ấy, căn bản cũng không thể chấp nhận được, chỉ lắc đầu
cười đau khổ.
Dường như nhớ ra cái gì đó, Ninh Quang Diệu lấy chiếc bóp da mang bên mình,
chiếc bóp da này không giống chiếc bóp da bình thường để tiền, để chi phiếu, trên thực tế,
bên trong chỉ có một vật nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm, hoặc là ảnh chụp, hoặc là danh thiếp,
hoặc là một vật nhỏ gì đó.
Ninh Quang Diệu lấy ra một tấm ảnh cũ được bọc bởi một lớp giấy plastic đặt
trong ngăn sâu nhất, ảnh cũ đã hơi ố vàng, nhưng vẫn nhìn rõ.
Trong ảnh chụp một người mặc trang phục cũ, là trang phục của một cô sinh viên,
đang cầm sách vở, mặc váy, ngồi trên ghế đang đọc sách, cứ như thế giới bên ngoài
không liên quan gì tới cô vậy…
Ninh Quang Diệu nhìn ảnh chụp người con gái rất lâu, đang suy nghĩ thì bị tiếng gõ
cửa làm giật mình.
- Cốc cốc cốc.
Ninh Quang Diệu quay đầu lại, theo bản năng cất ảnh đi, nhét vào bóp da, xoay
người đứng lên, tỏ vẻ bình thản cười:
- Thúy San, sao em lại đến Trung Hải.
Bước vào là một người phụ nữ trung niên mặc âu phục màu trắng đoan trang,
bình thường cực kỳ chú trọng tới việc chăm sóc nên khuôn mặt theo năm tháng không hề
có nếp nhăn, dáng người đầy đặn, đi giày cao gót màu đen, thái độ ung dung.
Đúng là con dâu của Ninh gia, phu nhân Ninh Quang Diệu, mẹ Ninh Quốc Đống, La
Thúy San.
- Anh không về Yến Kinh, Quốc Đống cũng không về Yến Kinh, em phải từ Yến
Kinh đến đây xem đã xảy ra chuyện gì.
La Thuý San oán trách liếc mắt nhìn chồng một cái, nhưng khóe môi cũng vui vẻ
cười.
Trước mặt vợ con Ninh Quang Diệu hiển nhiên ôn hòa rất nhiều, trong mắt thể
hiện tình cảm chân thành:
- Không có chuyện gì đáng lo ngại, em không cần lo lắng, Quốc Đống làm sai chút
chuyện, anh ở lại dạy dỗ con, đang định tối nay đi máy bay về Yến Kinh, trước khi cuộc
tổng tuyển cử bắt đầu, nhất định phải có mặt.
- Vâng, công việc của anh làm từ trước đến giờ đều không cần người khác lo lắng,
nhưng anh cũng phải nói với em, vì sao anh lại mắng con.
La Thúy San có chút không đành lòng nói:
- Em vừa mới đến chỗ Quốc Đông ở thăm con, cả người nó đều nặng nề, trước
đây không có như vậy.
Ninh Quang Diệu hơi tức giận, nói:
- Không cần phải thăm nó, ngày thường đã quá chiều nó rồi, cứ để nó suy nghĩ,
buổi chiều anh và em sẽ về Yến Kinh, việc của tên tiểu tử thối kia, sau này hãy nói.
Nói xong, Ninh Quang Diệu lập tức đi ra khỏi văn phòng, hiển nhiên là vì việc của
Ninh Quốc Đống mà buồn bực.
La Thúy San quay người lại, nhìn bóng dáng chồng đi ra khỏi văn phòng, đôi mắt
lấp lánh lộ vẻ đau đớn không đoán được.
…
Trong phòng của Lâm Nhược Khê, biệt thự kiểu cũ của Lâm gia.
Dương Thần kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, rọi ánh
sáng vào.
Lâm Nhược Khê đã tỉnh lại, nhưng cũng không xuống giường, mà ngồi dựa trên
giường, không nói không rằng, ánh mắt dừng lại nhìn bức ảnh chụp chung ở đầu giường.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ, Nhược Khê cũng không có dấu hiệu muốn nói gì, dường
như rơi vào một thế giới do cô tự tạo ra, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Dương Thần đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, giơ tay che tấm ảnh chụp chung,
chặn tầm nhìn của Lâm Nhược Khê.
- Đừng nhìn, em còn rất nhiều việc phải làm, những người và công việc không cần
coi trọng, đừng quản nữa.
Dương Thần nhíu mày nói.
Vừa rồi, Ngô Nguyệt, Mạc Thiện Ny đều gọi điện tới, dù sao Ngọc Lôi vừa mới
đứng dậy lại được, cổ phiếu tăng vọt, công bố sản phẩm, hội ký giả, hội nghiên cứu thị
trường, các loại hội nghị và các quyết định, đều cần tổng giám đốc Lâm trực tiếp chỉ đạo.
Hết lần này tới lần khác, Lâm Nhược Khê trong thời điểm mấu chốt, lâm vào trạng
thái tê liệt.
Dương Thần cũng không quá xem trọng sự phát triển của Quốc Tế Ngọc Lôi, chỉ
có điều, Dương Thần không có cách nào chịu đựng nhìn thấy Lâm Nhược Khê không có sức
sống, không hề có ý chí chiến đấu.
Người phụ nữ này ngày xưa được gọi là người phụ nữ “làm việc điên cuồng”, lúc
cô an tĩnh lại, cảm giác duy nhất của Dương Thần là sợ hãi.
Lâm Nhược Khê cũng không biết có nghe thấy lời nói của Dương Thần hay không,
chỉ ngẩng đầu yên lặng, hai mắt nhìn Dương Thần, hỏi:
- Anh, có phải đã sớm biết hay không?
Dương Thần không hiểu, nhưng Lâm Nhược Khê đã chịu nói, hắn nhẹ nhàng thở
ra, hỏi:
- Cái gì?
- Lúc người đàn ông kia chết, em nhớ rõ ràng có một bác sĩ đến khám bệnh nói
chuyện, người đi ra lúc đó là anh, nếu ông ấy có bệnh án, chắc chắn anh sẽ biết…
Lâm Nhược Khê nói, chắc nhiên trước đây “Bác sĩ Bảo” bị Dương Thần đe dọa:
- Lúc đấy anh đã nói với em, không có việc gì quan trọng có phải là anh đã biết
chính xác sự việc, có phải anh cố ý giấu em?
Dương Thần biết không thể nói dối, trực tiếp gật đầu nói:
- Đúng vậy, bởi vì anh đến bây giờ cảm thấy không biết nói như nào cho em biết
được.
- Anh định ở đây chế nhạo tôi sao? Chế nhạo ai sinh ra tôi không quan trọng, chế
nhạo tôi là một đứa trẻ không có người thân có phải không?
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng hỏi.
Dương Thần lắc đầu:
- Em sai rồi, tất cả sự việc này, chỉ là vì trong mắt anh, em từ trước tới giờ xuất
thân thế nào anh không coi trọng, trước đây em là con gái của ai, cũng không quan trọng,
quan trọng là… Bây giờ em ở đâu, em bây giờ, là vợ của anh.
Lâm Nhược Khê ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thần, cũng không có cảm
giác lời nói của Dương Thần có gì giả dối, trong mắt người con trai này, ít nhất không chứa
gì phức tạp, thuần túy không có bất cứ sự bất cần đời, cợt nhả nào, dường như đang nói
một sự việc quan trọng.
Lâm Nhược Khê cúi đầu, khóe mắt đỏ lên, cắn môi, không nói lời nào.
Dương Thần ngồi cạnh mép giường, bỗng nhiên vươn tay ra, vuốt ve chiếc cằm
nhẵn nhụi của Lâm Nhược Khê, để cô ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lâm Nhược Khê hơi cay, nước mắt chảy ra.
- Ngày trước nói qua rồi, chúng ta đều là bọ cạp, nước sông không thể làm chúng
ta chết được, có thể khiến chúng ta chết, chỉ có lúc chúng ta không khống chế được nọc
độc, em bây giờ tại sao khóc như mưa như thế này, cứ như mất tất cả vậy.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần một lát, mới nói:
- Tôi chỉ xác nhận anh xem tôi như thế nào, ai bảo anh giáo huấn tôi?
Dương Thần được một phen kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó nhếch mép bật
cười.
Lâm Nhược Khê chống tay vào 2 má, có chút đỏ ửng, không muốn nhìn Dương
Thần, nói:
- Về sau đừng có nói những lời buồn nôn như vậy, còn nữa, ai cho anh ngồi trên
giường? Ai cho anh che đi bức ảnh trên đầu giường? Tôi là ai sinh ra ở đâu vốn không liên
quan gì đến anh…
- Đừng như vậy, anh cũng chỉ là an ủi động viên em.
Dương Thần cười đau khổ.
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê trừng mắt:
- Ý anh là, anh vừa nói đều là giả?
- Hả?
Dương Thần vội xua tay:
- Đương nhiên là thật.
- Hừ, nhanh đi ra đi.
Lâm Nhược Khê lúc này mới thôi không nhíu mày.
Dương Thần cũng cảm thấy ngồi tiếp sẽ xảy ra chuyện, bật người vỗ mông chạy
ra khỏi phòng.
Nghe thấy bước chân Dương Thần chạy xuống cầu thang, Lâm Nhược Khê mới khẽ
cười, trong mắt có chút dịu dàng.
Hai ngày sau đó, Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần như xưa,
sau khi trở lại công ty dứt khoát đưa sản phẩm tiêu thụ ra thị trường, cạnh tranh lần này
phải thu được lợi nhuận, bỏ vốn đầu tư, làm cho sức mạnh của Ngọc Lôi không ngừng
tăng.
Duơng Thần cũng không phải nhàn rỗi, tuy tuyên truyền Ngọc Lôi là một ngôi sao,
nhưng chủ yếu là 2 người Triệu Đằng và Vương Khiết tiến hành cùng với Christine, hắn
tổng giám đốc, tốt xấu gì, gặp trường hợp này, cũng nên nói vài câu khách sáo, vài câu
ngẫu hứng với Christine.
Sự nổi tiếng của Christine khiến Dương Thần líu lưỡi không nói nên lời, lúc đầu ra
mắt, lượng fan ở khắp Trung Hải dường như đang tăng, khắp nơi fan điên cuồng kéo đến,
khiến cục giao thông ở thành phố Trung Hải phải đau đầu.
Ngày thường hoàn toàn không có việc gì, giao thông ở Trung Hải cũng vô cùng ách
tắc, hơn nữa giờ lại có không ít fan hâm mộ, cảnh sát giao thông và nhân viên bảo an
cũng đành chịu.
Christine là người rất nhiệt tình, là người chủ động nêu ra ý tưởng, mỗi ngày, cô
đứng ở cửa khách sạn đều nhận rất nhiều quà, hoa hồng và hoa tươi, là do fan hâm mộ
tấn công nhân viên bảo an trèo tường vào, Christine ngẫu nhiên có thể gặp vài “con cá lọt
lưới”, đồng thời cũng khiến cô ngạc nhiên thán phục người Hoa Hạ “kiên cường”, cũng vui
mừng ký tên, chụp ảnh với người hâm mộ.
Lần này khách sạn mà Christine ở, là do cha của An Tâm là An Tại Huân chủ động
mời, không ngờ là khách sạn Bích Vân của Liễu gia trước đây, An Tại Huân lần này cũng
dốc lực tuyên truyền cho công ty Ngọc Lôi.
Dương Thần cũng cho rằng ông ấy lần này cũng không vì thu lợi nhuận hoa hồng,
phần lớn là cảm thấy ông ta muốn kéo gần mối quan hệ với hắn, nên cũng để kệ ông ta
tùy ý làm gì thì làm.
Tiểu yêu tinh An Tâm chính là người làm Dương Thần thấy bất đắc dĩ, nghĩ cái gì
là làm cái ấy, trước giờ người phụ nữ này cứ có hứng thú là tự quyết định.
Vì yêu cầu mãnh liệt của An Tâm, Dương Thần đành phải thương lượng với tổ chế
tác, để An Tâm làm người dẫn chương trình, hợp tác với nam dẫn chương trình của đài
truyền hình nổi tiếng khác.
Nhưng thật ra An Tâm lại diễn tập rất nhẹ nhàng, chẳng qua người dẫn chương
trình nam cạnh cô suýt thì nói sai, chỉ vì anh ta nghe giám đốc đài truyền hình nói, đây là
tiểu thư nhà họ An ở Trung Hải, bảo anh ta đừng có ý nghĩ linh tinh gì khác.
Đáng tiếc cho người dẫn chương trình nam, anh ta cứ như chiếc giày bị vá miếng
băng mỏng, sợ rằng sẽ làm An Tâm nghĩ mình có ý nghĩ gì khác.
Khiến Dương Thần có chút nghi ngờ là, bởi vì Christine vào công ty, Vương Khiết
và Triệu Đằng 2 người họ trước khi bắt đầu tuyên truyền, còn mời không ít quan khách cấp
cao tới dự.
Không ít ca sĩ trong nước Hoa Hạ lần này cũng tranh nhau đến Ngôi sao Ngọc Lôi
để ra mắt, nói những lời chúc phúc, hoặc là chủ động xin thêm vào vào chiếc ghế giám
khảo.
Cuối cùng, còn có một vài Thiên Vương nổi tiếng người Hoa Hạ, hôm sau được
tuyển thẳng vào ghế ban giám khảo, cùng Christine vào trận chung kết, trong vòng đấu
loại quan trọng, bọn họ đều xuất hiện, việc này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tuần đầu tiên của tháng 3 còn chưa đến, hàng vạn người đều chờ mong, cuộc thi
tuyển chọn Ngôi sao Ngọc Lôi rốt cục cũng bắt đầu.
Chuẩn bị từ rất lâu rồi, Tuệ Lâm cuối cùng cũng bước lên đài, đây dường như là
việc những người trong nhà vô cùng quan tâm, đều rất hứng khởi xem trực tiếp trên TV.
Cũng đúng lúc đó, lúc Dương Thần có thể hơi lười một chút, hắn nhận được điện
thoại của Lưu Minh Ngọc gọi đến.
Giọng của Lưu Minh Ngọc dường như hơi do dự, ở đầu dây điện thoại bên kia nói:
- Dương Thần, cha mẹ em nói… muốn ngày mai gặp anh, anh có thể đến được
không?
Dương Thần kinh ngạc nói:
- Đương nhiên có thể rồi, lần trước nếu em không vội, anh không phải nên đi gặp
một lần hay sao.
- Thực ra… Nếu anh không rảnh, cũng không sao…
Lưu Minh Ngọc đột nhiên nói.
Tuy rằng Dương Thần cảm thấy cách nói của Lưu Minh Ngọc có chút kỳ quái,
nhưng chỉ nghĩ cô không muốn làm phiền hắn, cười nói:
- Không có gì, Minh Ngọc bảo bối, em cứ yên tâm, em nói với anh một chút, cha
mẹ em là người như thế nào, để anh biết mà chuẩn bị.
cũng không biết, Lâm Nhược Khê ở đầu dây bên kia bởi vì bị đả kích quá lớn nên đã hôn
mê.
Ninh Quang Diệu không chỉ sinh Lâm Nhược Khê mà còn sinh ra Ninh Quốc Đống,
ngay cả người làm cha như ông ấy, căn bản cũng không thể chấp nhận được, chỉ lắc đầu
cười đau khổ.
Dường như nhớ ra cái gì đó, Ninh Quang Diệu lấy chiếc bóp da mang bên mình,
chiếc bóp da này không giống chiếc bóp da bình thường để tiền, để chi phiếu, trên thực tế,
bên trong chỉ có một vật nhỏ có ý nghĩa kỷ niệm, hoặc là ảnh chụp, hoặc là danh thiếp,
hoặc là một vật nhỏ gì đó.
Ninh Quang Diệu lấy ra một tấm ảnh cũ được bọc bởi một lớp giấy plastic đặt
trong ngăn sâu nhất, ảnh cũ đã hơi ố vàng, nhưng vẫn nhìn rõ.
Trong ảnh chụp một người mặc trang phục cũ, là trang phục của một cô sinh viên,
đang cầm sách vở, mặc váy, ngồi trên ghế đang đọc sách, cứ như thế giới bên ngoài
không liên quan gì tới cô vậy…
Ninh Quang Diệu nhìn ảnh chụp người con gái rất lâu, đang suy nghĩ thì bị tiếng gõ
cửa làm giật mình.
- Cốc cốc cốc.
Ninh Quang Diệu quay đầu lại, theo bản năng cất ảnh đi, nhét vào bóp da, xoay
người đứng lên, tỏ vẻ bình thản cười:
- Thúy San, sao em lại đến Trung Hải.
Bước vào là một người phụ nữ trung niên mặc âu phục màu trắng đoan trang,
bình thường cực kỳ chú trọng tới việc chăm sóc nên khuôn mặt theo năm tháng không hề
có nếp nhăn, dáng người đầy đặn, đi giày cao gót màu đen, thái độ ung dung.
Đúng là con dâu của Ninh gia, phu nhân Ninh Quang Diệu, mẹ Ninh Quốc Đống, La
Thúy San.
- Anh không về Yến Kinh, Quốc Đống cũng không về Yến Kinh, em phải từ Yến
Kinh đến đây xem đã xảy ra chuyện gì.
La Thuý San oán trách liếc mắt nhìn chồng một cái, nhưng khóe môi cũng vui vẻ
cười.
Trước mặt vợ con Ninh Quang Diệu hiển nhiên ôn hòa rất nhiều, trong mắt thể
hiện tình cảm chân thành:
- Không có chuyện gì đáng lo ngại, em không cần lo lắng, Quốc Đống làm sai chút
chuyện, anh ở lại dạy dỗ con, đang định tối nay đi máy bay về Yến Kinh, trước khi cuộc
tổng tuyển cử bắt đầu, nhất định phải có mặt.
- Vâng, công việc của anh làm từ trước đến giờ đều không cần người khác lo lắng,
nhưng anh cũng phải nói với em, vì sao anh lại mắng con.
La Thúy San có chút không đành lòng nói:
- Em vừa mới đến chỗ Quốc Đông ở thăm con, cả người nó đều nặng nề, trước
đây không có như vậy.
Ninh Quang Diệu hơi tức giận, nói:
- Không cần phải thăm nó, ngày thường đã quá chiều nó rồi, cứ để nó suy nghĩ,
buổi chiều anh và em sẽ về Yến Kinh, việc của tên tiểu tử thối kia, sau này hãy nói.
Nói xong, Ninh Quang Diệu lập tức đi ra khỏi văn phòng, hiển nhiên là vì việc của
Ninh Quốc Đống mà buồn bực.
La Thúy San quay người lại, nhìn bóng dáng chồng đi ra khỏi văn phòng, đôi mắt
lấp lánh lộ vẻ đau đớn không đoán được.
…
Trong phòng của Lâm Nhược Khê, biệt thự kiểu cũ của Lâm gia.
Dương Thần kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trong phòng, rọi ánh
sáng vào.
Lâm Nhược Khê đã tỉnh lại, nhưng cũng không xuống giường, mà ngồi dựa trên
giường, không nói không rằng, ánh mắt dừng lại nhìn bức ảnh chụp chung ở đầu giường.
Đã hơn nửa giờ đồng hồ, Nhược Khê cũng không có dấu hiệu muốn nói gì, dường
như rơi vào một thế giới do cô tự tạo ra, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Dương Thần đi đến trước mặt Lâm Nhược Khê, giơ tay che tấm ảnh chụp chung,
chặn tầm nhìn của Lâm Nhược Khê.
- Đừng nhìn, em còn rất nhiều việc phải làm, những người và công việc không cần
coi trọng, đừng quản nữa.
Dương Thần nhíu mày nói.
Vừa rồi, Ngô Nguyệt, Mạc Thiện Ny đều gọi điện tới, dù sao Ngọc Lôi vừa mới
đứng dậy lại được, cổ phiếu tăng vọt, công bố sản phẩm, hội ký giả, hội nghiên cứu thị
trường, các loại hội nghị và các quyết định, đều cần tổng giám đốc Lâm trực tiếp chỉ đạo.
Hết lần này tới lần khác, Lâm Nhược Khê trong thời điểm mấu chốt, lâm vào trạng
thái tê liệt.
Dương Thần cũng không quá xem trọng sự phát triển của Quốc Tế Ngọc Lôi, chỉ
có điều, Dương Thần không có cách nào chịu đựng nhìn thấy Lâm Nhược Khê không có sức
sống, không hề có ý chí chiến đấu.
Người phụ nữ này ngày xưa được gọi là người phụ nữ “làm việc điên cuồng”, lúc
cô an tĩnh lại, cảm giác duy nhất của Dương Thần là sợ hãi.
Lâm Nhược Khê cũng không biết có nghe thấy lời nói của Dương Thần hay không,
chỉ ngẩng đầu yên lặng, hai mắt nhìn Dương Thần, hỏi:
- Anh, có phải đã sớm biết hay không?
Dương Thần không hiểu, nhưng Lâm Nhược Khê đã chịu nói, hắn nhẹ nhàng thở
ra, hỏi:
- Cái gì?
- Lúc người đàn ông kia chết, em nhớ rõ ràng có một bác sĩ đến khám bệnh nói
chuyện, người đi ra lúc đó là anh, nếu ông ấy có bệnh án, chắc chắn anh sẽ biết…
Lâm Nhược Khê nói, chắc nhiên trước đây “Bác sĩ Bảo” bị Dương Thần đe dọa:
- Lúc đấy anh đã nói với em, không có việc gì quan trọng có phải là anh đã biết
chính xác sự việc, có phải anh cố ý giấu em?
Dương Thần biết không thể nói dối, trực tiếp gật đầu nói:
- Đúng vậy, bởi vì anh đến bây giờ cảm thấy không biết nói như nào cho em biết
được.
- Anh định ở đây chế nhạo tôi sao? Chế nhạo ai sinh ra tôi không quan trọng, chế
nhạo tôi là một đứa trẻ không có người thân có phải không?
Lâm Nhược Khê cười lạnh lùng hỏi.
Dương Thần lắc đầu:
- Em sai rồi, tất cả sự việc này, chỉ là vì trong mắt anh, em từ trước tới giờ xuất
thân thế nào anh không coi trọng, trước đây em là con gái của ai, cũng không quan trọng,
quan trọng là… Bây giờ em ở đâu, em bây giờ, là vợ của anh.
Lâm Nhược Khê ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào Dương Thần, cũng không có cảm
giác lời nói của Dương Thần có gì giả dối, trong mắt người con trai này, ít nhất không chứa
gì phức tạp, thuần túy không có bất cứ sự bất cần đời, cợt nhả nào, dường như đang nói
một sự việc quan trọng.
Lâm Nhược Khê cúi đầu, khóe mắt đỏ lên, cắn môi, không nói lời nào.
Dương Thần ngồi cạnh mép giường, bỗng nhiên vươn tay ra, vuốt ve chiếc cằm
nhẵn nhụi của Lâm Nhược Khê, để cô ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lâm Nhược Khê hơi cay, nước mắt chảy ra.
- Ngày trước nói qua rồi, chúng ta đều là bọ cạp, nước sông không thể làm chúng
ta chết được, có thể khiến chúng ta chết, chỉ có lúc chúng ta không khống chế được nọc
độc, em bây giờ tại sao khóc như mưa như thế này, cứ như mất tất cả vậy.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần một lát, mới nói:
- Tôi chỉ xác nhận anh xem tôi như thế nào, ai bảo anh giáo huấn tôi?
Dương Thần được một phen kinh ngạc, tuy nhiên ngay sau đó nhếch mép bật
cười.
Lâm Nhược Khê chống tay vào 2 má, có chút đỏ ửng, không muốn nhìn Dương
Thần, nói:
- Về sau đừng có nói những lời buồn nôn như vậy, còn nữa, ai cho anh ngồi trên
giường? Ai cho anh che đi bức ảnh trên đầu giường? Tôi là ai sinh ra ở đâu vốn không liên
quan gì đến anh…
- Đừng như vậy, anh cũng chỉ là an ủi động viên em.
Dương Thần cười đau khổ.
- Cái gì?
Lâm Nhược Khê trừng mắt:
- Ý anh là, anh vừa nói đều là giả?
- Hả?
Dương Thần vội xua tay:
- Đương nhiên là thật.
- Hừ, nhanh đi ra đi.
Lâm Nhược Khê lúc này mới thôi không nhíu mày.
Dương Thần cũng cảm thấy ngồi tiếp sẽ xảy ra chuyện, bật người vỗ mông chạy
ra khỏi phòng.
Nghe thấy bước chân Dương Thần chạy xuống cầu thang, Lâm Nhược Khê mới khẽ
cười, trong mắt có chút dịu dàng.
Hai ngày sau đó, Lâm Nhược Khê cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần như xưa,
sau khi trở lại công ty dứt khoát đưa sản phẩm tiêu thụ ra thị trường, cạnh tranh lần này
phải thu được lợi nhuận, bỏ vốn đầu tư, làm cho sức mạnh của Ngọc Lôi không ngừng
tăng.
Duơng Thần cũng không phải nhàn rỗi, tuy tuyên truyền Ngọc Lôi là một ngôi sao,
nhưng chủ yếu là 2 người Triệu Đằng và Vương Khiết tiến hành cùng với Christine, hắn
tổng giám đốc, tốt xấu gì, gặp trường hợp này, cũng nên nói vài câu khách sáo, vài câu
ngẫu hứng với Christine.
Sự nổi tiếng của Christine khiến Dương Thần líu lưỡi không nói nên lời, lúc đầu ra
mắt, lượng fan ở khắp Trung Hải dường như đang tăng, khắp nơi fan điên cuồng kéo đến,
khiến cục giao thông ở thành phố Trung Hải phải đau đầu.
Ngày thường hoàn toàn không có việc gì, giao thông ở Trung Hải cũng vô cùng ách
tắc, hơn nữa giờ lại có không ít fan hâm mộ, cảnh sát giao thông và nhân viên bảo an
cũng đành chịu.
Christine là người rất nhiệt tình, là người chủ động nêu ra ý tưởng, mỗi ngày, cô
đứng ở cửa khách sạn đều nhận rất nhiều quà, hoa hồng và hoa tươi, là do fan hâm mộ
tấn công nhân viên bảo an trèo tường vào, Christine ngẫu nhiên có thể gặp vài “con cá lọt
lưới”, đồng thời cũng khiến cô ngạc nhiên thán phục người Hoa Hạ “kiên cường”, cũng vui
mừng ký tên, chụp ảnh với người hâm mộ.
Lần này khách sạn mà Christine ở, là do cha của An Tâm là An Tại Huân chủ động
mời, không ngờ là khách sạn Bích Vân của Liễu gia trước đây, An Tại Huân lần này cũng
dốc lực tuyên truyền cho công ty Ngọc Lôi.
Dương Thần cũng cho rằng ông ấy lần này cũng không vì thu lợi nhuận hoa hồng,
phần lớn là cảm thấy ông ta muốn kéo gần mối quan hệ với hắn, nên cũng để kệ ông ta
tùy ý làm gì thì làm.
Tiểu yêu tinh An Tâm chính là người làm Dương Thần thấy bất đắc dĩ, nghĩ cái gì
là làm cái ấy, trước giờ người phụ nữ này cứ có hứng thú là tự quyết định.
Vì yêu cầu mãnh liệt của An Tâm, Dương Thần đành phải thương lượng với tổ chế
tác, để An Tâm làm người dẫn chương trình, hợp tác với nam dẫn chương trình của đài
truyền hình nổi tiếng khác.
Nhưng thật ra An Tâm lại diễn tập rất nhẹ nhàng, chẳng qua người dẫn chương
trình nam cạnh cô suýt thì nói sai, chỉ vì anh ta nghe giám đốc đài truyền hình nói, đây là
tiểu thư nhà họ An ở Trung Hải, bảo anh ta đừng có ý nghĩ linh tinh gì khác.
Đáng tiếc cho người dẫn chương trình nam, anh ta cứ như chiếc giày bị vá miếng
băng mỏng, sợ rằng sẽ làm An Tâm nghĩ mình có ý nghĩ gì khác.
Khiến Dương Thần có chút nghi ngờ là, bởi vì Christine vào công ty, Vương Khiết
và Triệu Đằng 2 người họ trước khi bắt đầu tuyên truyền, còn mời không ít quan khách cấp
cao tới dự.
Không ít ca sĩ trong nước Hoa Hạ lần này cũng tranh nhau đến Ngôi sao Ngọc Lôi
để ra mắt, nói những lời chúc phúc, hoặc là chủ động xin thêm vào vào chiếc ghế giám
khảo.
Cuối cùng, còn có một vài Thiên Vương nổi tiếng người Hoa Hạ, hôm sau được
tuyển thẳng vào ghế ban giám khảo, cùng Christine vào trận chung kết, trong vòng đấu
loại quan trọng, bọn họ đều xuất hiện, việc này cũng đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Tuần đầu tiên của tháng 3 còn chưa đến, hàng vạn người đều chờ mong, cuộc thi
tuyển chọn Ngôi sao Ngọc Lôi rốt cục cũng bắt đầu.
Chuẩn bị từ rất lâu rồi, Tuệ Lâm cuối cùng cũng bước lên đài, đây dường như là
việc những người trong nhà vô cùng quan tâm, đều rất hứng khởi xem trực tiếp trên TV.
Cũng đúng lúc đó, lúc Dương Thần có thể hơi lười một chút, hắn nhận được điện
thoại của Lưu Minh Ngọc gọi đến.
Giọng của Lưu Minh Ngọc dường như hơi do dự, ở đầu dây điện thoại bên kia nói:
- Dương Thần, cha mẹ em nói… muốn ngày mai gặp anh, anh có thể đến được
không?
Dương Thần kinh ngạc nói:
- Đương nhiên có thể rồi, lần trước nếu em không vội, anh không phải nên đi gặp
một lần hay sao.
- Thực ra… Nếu anh không rảnh, cũng không sao…
Lưu Minh Ngọc đột nhiên nói.
Tuy rằng Dương Thần cảm thấy cách nói của Lưu Minh Ngọc có chút kỳ quái,
nhưng chỉ nghĩ cô không muốn làm phiền hắn, cười nói:
- Không có gì, Minh Ngọc bảo bối, em cứ yên tâm, em nói với anh một chút, cha
mẹ em là người như thế nào, để anh biết mà chuẩn bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.