Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1032: Quỳ Thủy.
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Quỳ Thủy? Thứ quan trọng bậc nhất của Lục Hợp Hàn Thủy Kiếp, Huyền Thủy của Quỳ Thủy Chi Kiếp, Quỳ Thủy?
Yến Phi Vân trong nỗi khiếp sợ cảm nhận được điều đó, đột nhiên phát hiện ra quả cầu màu lam trên tay Dương Thần chính xác có khí tức của Quỳ Thủy nồng nặc.
Hắn đã vượt qua Quỳ Thủy Chi Kiếp mới thành công đến mức tu luyện Độ Kiếp Kỳ như bây giờ, lĩnh hội đầy đủ sự khủng khiếp của Quỳ Thủy.
Lúc đầu vì Độ Kiếp, thứ nhất là dựa vào hộ pháp của cha, thứ hai là tiêu hao đi nguyên khí tăng cường trong khoảng thời gian ngắn ngủi của quả đan dược, lại hủy mất pháp khí phòng ngự hạng thường mới gần bỏ lỡ.
Nhưng nếu như thực sự đụng phải Quỳ Thủy thì chẳng phải là có thể tùy cơ ứng phó được hay sao?
Dường như Yến Phi Vũ đã vượt qua Nam Minh Ly Hỏa Chi Kiếp, nhưng nhìn thấy Nam Minh Ly Hỏa Chi Kiếp phải trốn ở rất xa! Trừ phi cao đến nỗi vượt qua được cảnh giới này, nếu không thì cũng không có cách nào kháng cự lại được.
Mà lúc này, sở dĩ Dương Thần tiện tay nắm lấy nguyên khí Hàn Thủy này trong tay, thứ dựa vào chính là Quỳ Thủy Chi Lực vừa hay lĩnh ngộ được.
Nguồn gốc của chân nguyên của Yến Phi Vân là từ công pháp gia truyền “Bắc Minh Băng Phách”, căn bản là thuộc công pháp Thủy Hành, hơn nữa lại từng qua Quỳ Thủy luyện thể, trong chân nguyên đã chưa Huyền Lý của Quỳ Thủy.
Sau khi Dương Thần bị chấn thương nặng, khi dùng Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh và những chân nguyên này kháng cự lại, đột nhiên nhớ ra câu nói mà một cụ già thần bí lúc trước đã nói.
“ Mượn sức mạnh từ trời đất, không bằng hóa thân thành trời đất.”
Tất cả mọi thứ trong trời đất đều có quy luật của nó, có đặc tính riêng của nó, những gì bản thân đã tu luyện chính là con đường để dung hòa với vạn vật của đất trời, sao không lĩnh ngộ cẩn thận con đường mà chân nguyên của đối phương hàm chứa?
Vừa nghĩ như vậy, quả nhiên Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh dường như nghe thấy lời thúc dục đó, bắt đầu phát ra và dung hòa với chân nguyên còn lại trong cơ thể.
Kể từ lúc đó, không chỉ có chân nguyên hàn băng nhanh chóng bị tan ra, làm cho vết thương của bản thân được chữa trị, mà mình còn cảm nhận được sự ảo diệu bao hàm trong Quỳ Thủy…
Đương nhiên, điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được. Một là, trên con đường tu luyện Dương Thần đã lĩnh ngộ được ở cấp độ cao, nếu không thì không có cách nào tu luyện Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh một cách nhanh chóng để đạt được đến cảnh giới cao như vậy. Hai là, Dương Thần có sức khỏe, do vậy đủ để nắm bắt được tất cả những suy nghĩ mà hắn tiến hành.
Bất luận như thế nào thì kiếm khí mà chân nguyên của Yến Phi Vân tích tụ được như bây giờ sẽ chẳng có gì đáng ngại với Dương Thần.
Trước mặt của Quỳ Thủy, chân nguyên hàn băng của Yến Phi Vân giống như gặp phải một dòng sông lớn, căn bản không có bất kỳ một sức phản kháng nào, ngoan ngoãn bị nhập vào trong đó, mặc cho con sông đó cuốn đi.
- Không thể nào… Không thể nào…
Yến Phi Vân vô cùng tức giận, không thể tin tưởng được:
- Mới trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, làm sao ngươi có thể đột nhiên lĩnh ngộ được con đường của Quỳ Thủy chứ?
E rằng việc có thể sử dụng được Nam Minh Ly Hỏa thì cũng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi. Điều này đột nhiên biết đến Quỳ Thủy, cao hơn cả một tầng, Yến Phi Vân căn bản là không dám tưởng tượng trong thế gian lại có một môn công pháp như vậy, quá là thiên tài.
- Xin lỗi, những thứ khác thì ta không làm được, nhưng đánh nhau thì đúng là môn sở trường.
Dương Thần trừng mắt trêu ngươi.
- Hừ, phô trương thanh thế. Cho dù ngươi có lĩnh ngộ được Quỳ Thủy là đã làm sao chứ. Căn bản là ngươi không có cách nào để phá được Minh Kiếm của ta!
Yến Phi Vân vung trường kiếm lên, sau khi lướt một đường dài, thì bóng dáng liền biến mất ngay tại chỗ.
Đã nhìn thấy được chiêu thức này khiến Dương Thần bị thương hai lần, Lâm Nhược Khê từ phía xa đột nhiên lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Nhưng Dương Thần vẫn đứng im tại chỗ, nhắm nghiềm mắt một cách thảnh thơi.
Hai mắt giật giật, giống như vứt bỏ đi sự chống cự, thảnh thơi đứng ở đó, chỉ có quả cầu chân nguyên lớn ngưng tụ ở trên tay vẫn phát ra thứ ánh sáng màu xanh phản chiếu được thần sắc ung dung của Dương Thần.
Sau vài giây mọi người nín thở, Yến Phi Vân liền xuất hiện.
Một bóng dáng tràn đầy sự tức giận xuất hiện ngay phía sau bên phải của Dương Thần, Không Minh Kiếm trên tay phát sáng, chân nguyên hừng hực, mạnh mẽ chém mạnh một cái.
Lúc này Dương Thần cũng di chuyển.
Quả cầu trong tay phải dường như cũng hướng theo hướng đó bay lên.
“Ầm ầm! ! !”
Một âm thanh lớn vang lên, dẫn đến sự chấn động mạnh mẽ, khiến cho cả đình viện như sắp sập đổ hết.
Mọi người chỉ thấy ở phía trước của Dương Thần, trong hư không đột nhiên hiện lên khuôn mặt đau khổ, giận dữ, không cam lòng và tràn đầy sự kinh ngạc của Yến Phi Vân. Không Minh Kiếm vừa mới vung ra trên tay hắn ta đã bị chân nguyên của quả cầu công kích.
Bị nhìn thấu? Làm sao hắn biết vị trí chính xác của mình chứ?
Yến Phi Vân ngây ra.
Tất cả những chân nguyên bị Dương Thần thu lại ở bên trong, hóa ra sức mạnh không quá lớn, nhưng vì bị ép ở bên trong, lại truyền vào trong Quỳ Thủy, nên đối với Yến Phi Vân mà nói thì không có cách nào chống lại được.
Bóng dáng của người đàn ông hắc bào đang rực rỡ trong ánh sáng màu xanh lam, giống như đạn pháo nổ tung ra vậy, sau khi bay ngược lên không trung thì thất thiên bát đảo rơi ngay xuống phiến đá ở dưới mái hiên.
Ngực Yến Phi Vân ngưng đọng huyền băng trắng muốt, máu trong miệng phun ra cũng bị ngưng đọng thành những giọt máu đông cứng, toàn thân bị tê liệt, kiếm trong tay cũng không thể nào nắm được nữa mà bị rơi xuống đất.
Lặng như tờ, những hộ vệ của Dương Thần vừa mới đuổi kịp cũng đều ngây người ra đó, không dám đến gần.
- Anh!!
Lúc này Yến Phi Vũ mới hồi phục lại tinh thần, chạy vụt đến bên cạnh anh trai.
Nhưng vừa định đỡ Yến Phi Vân lên thì lập tức thu tay lại.
Quá lạnh.
Không nói đến thân thể của Yến Phi Vân, cho dù có tới gần một chút thôi cũng đã cảm nhận thấy cái lạnh thấu xương tủy.
Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bậc nhất của Tam Dương Chân Hỏa Kiếp thì ngay cả việc đến gần Quỳ Thủy cũng rất khó khăn.
Dương Công Minh và Lâm Nhược Khê mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thần chậm rãi đi đến chỗ của Yến Phi Vân, không biết từ lúc nào mà trên tay đã ngưng đọng thành một khối Quỳ Thủy màu xanh trong suốt, giống như một sinh mệnh nhúc nhích.
Nhưng, cho dù nhìn từ xa xa thì cũng có thể cảm nhận được uy lực trí mạng ẩn chứa trong khối Quỳ Thủy đó.
- Đã nói sớm rồi, ta còn chưa chết, làm sao có thể thua như vậy, vui mừng quá sớm rồi.
Dương Thần nghịch Quỳ Thủy trong tay. Đối với hắn mà nói thì lúc này Quỳ Thủy như một Ly Hỏa, đã sớm có rồi.
- Ngươi làm gì anh trai ta thế kia?
Yến Phi Vũ trợn mắt hỏi.
Dương Thần nhún vai:
- Anh trai bà đã trải qua Quỳ Thủy Chi Kiếp, đáng lẽ nên hiểu rõ, nhưng…từ trong ra ngoài, hàn khí từ thân thể dần dần ngưng đọng lại mà thôi.
- Ngươi…
- Yên tâm đi, như vậy cũng không đến nỗi khiến ông ta chết đâu, tôi lại không ra tay nữa.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Tôi chỉ trả lại chân nguyên mà ông ta cho tôi thôi, tôi muốn tặng cho ông ta nhưng lại không cho nữa.
Nghe thấy sát khí trong lời nói của Dương Thần, Yến Phi Vũ bồn chồn, giọng run rẩy:
- Ngươi…nếu như ngươi dám thì cha của ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi. Ngươi cứ chờ đấy, người của Hồng Mông sẽ đến giết ngươi.
- Chị hai, đừng nói nữa.
Yến Tam Nương rốt cuộc nhịn không được tiến lên nói:
- Chị làm loạn còn chưa đủ sao? Bây giờ Dương Thần thiếu gia có thể giết chết chị và anh bất cứ lúc nào, vậy tại sao chị còn tức giận với thiếu gia? Lẽ nào các người muốn chết trước mặt em thì các người mới cam lòng sao?
Yến Phi Vũ giật mình:
- Tam muội, chị…
Yến Tam Nương mắt đỏ ngầu, xoay người nói với Dương Thần:
- Thiếu gia Dương Thần, hãy nể mặt Yến Tam Nương này mà tha cho anh cả và chị hai của tôi đi, với tu luyện của cậu bây giờ thì bọn họ cũng bất lực rồi, chẳng phải như vậy sao?
- Yến Bà Bà, không phải tôi không nể mặt bà, mà chị hai của bà ở trước mặt chúng ta lại ra tay với vợ của tôi…Điều này có thể coi là chuyện nhỏ, nhưng bà ta đã giết hết sạch những quân sĩ trung thành với nhà họ Dương, khiến họ chết không toàn thây.
Cho dù một mình tôi chịu nhiều tổn thương cũng không sao, nếu như Nhược Khê chịu uất ức cũng không tính làm gì, nhưng nếu như bỏ qua cho bọn họ thì chẳng phải làm giá lạnh tấm lòng của những người khác nhà họ Dương hay sao?
Dương Thần nói.
Sắc mặt Yến Tam Nương đau khổ:
- Dương Thần thiếu gia, Tam Nương cũng biết mình mặt dày, nhưng Dương Thần thiếu gia à, cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu thực sự xử lý chị hai và anh cả của tôi thì cha của tôi đương nhiên sẽ tìm đến, đến lúc đó thì sẽ càng hỗn loạn hơn, người chết sẽ càng nhiều. Huống hồ tu luyện của cha tôi lại là số một số hai trong Hồng Mông, cho dù Dương Thần thiếu gia có thể xuất ra Quỳ Thủy thì cũng không phải là đối thủ của ông ấy…Đương nhiên cũng không phải là tôi uy hiếp cậu, tôi chỉ là muốn Dương Thần thiếu gia bình yên vô sự mà thôi.
Dương Thần lặng lẽ, trong mắt hiện lên nhiều suy nghĩ.
Chính xác là Yến Tam Nương suy nghĩ nhiều vì mình.
Mặc dù hôm nay bản thân mình lĩnh ngộ được Quỳ Thủy, nhưng đối phương chỉ là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bậc nhất của Lục Hợp Hàn Thủy, nếu là Minh Thủy, Nhược Thủy Kỳ thì sao đây?
Thực lực của mình còn chưa đủ mạnh, nếu như thực sự đánh nhau với tất cả người của Hồng Mông thì người chịu thiệt chính là mình. Mình có thể chạy trốn, nhưng người nhà của mình, những người phụ nữ của mình thì chạy kiểu gì đây?
Tóm lại không thể ngóng trông sự trợ giúp của người thần bí như lúc đầu, giúp mình đẩy lui quân địch được? Nguy cơ lần này mà ông ấy còn không đến?
Lúc trước người ta có nói, có thể đạt đến trình độ gì thì sẽ thấy được bản thân mình lĩnh ngộ điều đó.
Thực lực! Thực lực! ! !
Dương Thần chưa từng khát khao tu luyện, từ lúc mình tiêu diệt Zero, từ đảm nhiệm vị trí Minh Vương đã lên đến Chủ Thần, sau khi lĩnh ngộ được Quy luật không gian thì càng ngang nhiên như vậy.
Cho dù có trở lại Hoa Hạ thì cũng chưa coi là tu sĩ Hoa Hạ được, mà Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh từng ngày tích tụ đương nhiên sẽ có tiến bộ, vì vậy mà Dương Thần dường như không bao giờ luyện công, thà ngủ ngon còn hơn.
Trên cảnh giới, cũng vẫn thích ứng với mọi hoàn cảnh, cũng không quá nghiêm khắc với bản thân, cơ hội một khi đến thì đương nhiên sẽ lĩnh ngộ được.
Nhưng bây giờ, tốc độ tiến nhanh như vậy mà vẫn chưa đủ.
Chí ít thì dựa theo lý thuyết mà nói, khi đệ nhất Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp nên lĩnh ngộ đến sức mạnh của Minh Thủy, Nghiệp Hỏa mới phải, nhưng bản thân lại chẳng có chút manh mối nào.
Yến Tam Nương sợ Dương Thần nóng nảy lại muốn giết người, nên lại khuyên nhủ:
- Dương Thần thiếu gia, nếu như cậu có thể tha cho họ lần này thì khi tôi trở về Hồng Mông sẽ tìm cha tôi để nói rõ sự tình, hơn nửa khả năng là có thể hòa giải được với nhau. Dù sao thì anh cả và chị hai tôi cũng chủ động đến nên nhất định không nói cho cha tôi biết, hơn nữa bọn họ còn giết người, nếu như cậu có thể bỏ qua cho họ thì cha của tôi sẽ không có ý để tìm cậu gây phiền phức.
Dương Thần giương mắt:
- Yến Bà Bà à, bà…phải về Hồng Mông sao?
Yến Phi Vân trong nỗi khiếp sợ cảm nhận được điều đó, đột nhiên phát hiện ra quả cầu màu lam trên tay Dương Thần chính xác có khí tức của Quỳ Thủy nồng nặc.
Hắn đã vượt qua Quỳ Thủy Chi Kiếp mới thành công đến mức tu luyện Độ Kiếp Kỳ như bây giờ, lĩnh hội đầy đủ sự khủng khiếp của Quỳ Thủy.
Lúc đầu vì Độ Kiếp, thứ nhất là dựa vào hộ pháp của cha, thứ hai là tiêu hao đi nguyên khí tăng cường trong khoảng thời gian ngắn ngủi của quả đan dược, lại hủy mất pháp khí phòng ngự hạng thường mới gần bỏ lỡ.
Nhưng nếu như thực sự đụng phải Quỳ Thủy thì chẳng phải là có thể tùy cơ ứng phó được hay sao?
Dường như Yến Phi Vũ đã vượt qua Nam Minh Ly Hỏa Chi Kiếp, nhưng nhìn thấy Nam Minh Ly Hỏa Chi Kiếp phải trốn ở rất xa! Trừ phi cao đến nỗi vượt qua được cảnh giới này, nếu không thì cũng không có cách nào kháng cự lại được.
Mà lúc này, sở dĩ Dương Thần tiện tay nắm lấy nguyên khí Hàn Thủy này trong tay, thứ dựa vào chính là Quỳ Thủy Chi Lực vừa hay lĩnh ngộ được.
Nguồn gốc của chân nguyên của Yến Phi Vân là từ công pháp gia truyền “Bắc Minh Băng Phách”, căn bản là thuộc công pháp Thủy Hành, hơn nữa lại từng qua Quỳ Thủy luyện thể, trong chân nguyên đã chưa Huyền Lý của Quỳ Thủy.
Sau khi Dương Thần bị chấn thương nặng, khi dùng Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh và những chân nguyên này kháng cự lại, đột nhiên nhớ ra câu nói mà một cụ già thần bí lúc trước đã nói.
“ Mượn sức mạnh từ trời đất, không bằng hóa thân thành trời đất.”
Tất cả mọi thứ trong trời đất đều có quy luật của nó, có đặc tính riêng của nó, những gì bản thân đã tu luyện chính là con đường để dung hòa với vạn vật của đất trời, sao không lĩnh ngộ cẩn thận con đường mà chân nguyên của đối phương hàm chứa?
Vừa nghĩ như vậy, quả nhiên Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh dường như nghe thấy lời thúc dục đó, bắt đầu phát ra và dung hòa với chân nguyên còn lại trong cơ thể.
Kể từ lúc đó, không chỉ có chân nguyên hàn băng nhanh chóng bị tan ra, làm cho vết thương của bản thân được chữa trị, mà mình còn cảm nhận được sự ảo diệu bao hàm trong Quỳ Thủy…
Đương nhiên, điều này cũng không phải ai cũng có thể làm được. Một là, trên con đường tu luyện Dương Thần đã lĩnh ngộ được ở cấp độ cao, nếu không thì không có cách nào tu luyện Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh một cách nhanh chóng để đạt được đến cảnh giới cao như vậy. Hai là, Dương Thần có sức khỏe, do vậy đủ để nắm bắt được tất cả những suy nghĩ mà hắn tiến hành.
Bất luận như thế nào thì kiếm khí mà chân nguyên của Yến Phi Vân tích tụ được như bây giờ sẽ chẳng có gì đáng ngại với Dương Thần.
Trước mặt của Quỳ Thủy, chân nguyên hàn băng của Yến Phi Vân giống như gặp phải một dòng sông lớn, căn bản không có bất kỳ một sức phản kháng nào, ngoan ngoãn bị nhập vào trong đó, mặc cho con sông đó cuốn đi.
- Không thể nào… Không thể nào…
Yến Phi Vân vô cùng tức giận, không thể tin tưởng được:
- Mới trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, làm sao ngươi có thể đột nhiên lĩnh ngộ được con đường của Quỳ Thủy chứ?
E rằng việc có thể sử dụng được Nam Minh Ly Hỏa thì cũng đã đủ khiến cho người ta kinh ngạc rồi. Điều này đột nhiên biết đến Quỳ Thủy, cao hơn cả một tầng, Yến Phi Vân căn bản là không dám tưởng tượng trong thế gian lại có một môn công pháp như vậy, quá là thiên tài.
- Xin lỗi, những thứ khác thì ta không làm được, nhưng đánh nhau thì đúng là môn sở trường.
Dương Thần trừng mắt trêu ngươi.
- Hừ, phô trương thanh thế. Cho dù ngươi có lĩnh ngộ được Quỳ Thủy là đã làm sao chứ. Căn bản là ngươi không có cách nào để phá được Minh Kiếm của ta!
Yến Phi Vân vung trường kiếm lên, sau khi lướt một đường dài, thì bóng dáng liền biến mất ngay tại chỗ.
Đã nhìn thấy được chiêu thức này khiến Dương Thần bị thương hai lần, Lâm Nhược Khê từ phía xa đột nhiên lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Nhưng Dương Thần vẫn đứng im tại chỗ, nhắm nghiềm mắt một cách thảnh thơi.
Hai mắt giật giật, giống như vứt bỏ đi sự chống cự, thảnh thơi đứng ở đó, chỉ có quả cầu chân nguyên lớn ngưng tụ ở trên tay vẫn phát ra thứ ánh sáng màu xanh phản chiếu được thần sắc ung dung của Dương Thần.
Sau vài giây mọi người nín thở, Yến Phi Vân liền xuất hiện.
Một bóng dáng tràn đầy sự tức giận xuất hiện ngay phía sau bên phải của Dương Thần, Không Minh Kiếm trên tay phát sáng, chân nguyên hừng hực, mạnh mẽ chém mạnh một cái.
Lúc này Dương Thần cũng di chuyển.
Quả cầu trong tay phải dường như cũng hướng theo hướng đó bay lên.
“Ầm ầm! ! !”
Một âm thanh lớn vang lên, dẫn đến sự chấn động mạnh mẽ, khiến cho cả đình viện như sắp sập đổ hết.
Mọi người chỉ thấy ở phía trước của Dương Thần, trong hư không đột nhiên hiện lên khuôn mặt đau khổ, giận dữ, không cam lòng và tràn đầy sự kinh ngạc của Yến Phi Vân. Không Minh Kiếm vừa mới vung ra trên tay hắn ta đã bị chân nguyên của quả cầu công kích.
Bị nhìn thấu? Làm sao hắn biết vị trí chính xác của mình chứ?
Yến Phi Vân ngây ra.
Tất cả những chân nguyên bị Dương Thần thu lại ở bên trong, hóa ra sức mạnh không quá lớn, nhưng vì bị ép ở bên trong, lại truyền vào trong Quỳ Thủy, nên đối với Yến Phi Vân mà nói thì không có cách nào chống lại được.
Bóng dáng của người đàn ông hắc bào đang rực rỡ trong ánh sáng màu xanh lam, giống như đạn pháo nổ tung ra vậy, sau khi bay ngược lên không trung thì thất thiên bát đảo rơi ngay xuống phiến đá ở dưới mái hiên.
Ngực Yến Phi Vân ngưng đọng huyền băng trắng muốt, máu trong miệng phun ra cũng bị ngưng đọng thành những giọt máu đông cứng, toàn thân bị tê liệt, kiếm trong tay cũng không thể nào nắm được nữa mà bị rơi xuống đất.
Lặng như tờ, những hộ vệ của Dương Thần vừa mới đuổi kịp cũng đều ngây người ra đó, không dám đến gần.
- Anh!!
Lúc này Yến Phi Vũ mới hồi phục lại tinh thần, chạy vụt đến bên cạnh anh trai.
Nhưng vừa định đỡ Yến Phi Vân lên thì lập tức thu tay lại.
Quá lạnh.
Không nói đến thân thể của Yến Phi Vân, cho dù có tới gần một chút thôi cũng đã cảm nhận thấy cái lạnh thấu xương tủy.
Cho dù là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bậc nhất của Tam Dương Chân Hỏa Kiếp thì ngay cả việc đến gần Quỳ Thủy cũng rất khó khăn.
Dương Công Minh và Lâm Nhược Khê mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Dương Thần chậm rãi đi đến chỗ của Yến Phi Vân, không biết từ lúc nào mà trên tay đã ngưng đọng thành một khối Quỳ Thủy màu xanh trong suốt, giống như một sinh mệnh nhúc nhích.
Nhưng, cho dù nhìn từ xa xa thì cũng có thể cảm nhận được uy lực trí mạng ẩn chứa trong khối Quỳ Thủy đó.
- Đã nói sớm rồi, ta còn chưa chết, làm sao có thể thua như vậy, vui mừng quá sớm rồi.
Dương Thần nghịch Quỳ Thủy trong tay. Đối với hắn mà nói thì lúc này Quỳ Thủy như một Ly Hỏa, đã sớm có rồi.
- Ngươi làm gì anh trai ta thế kia?
Yến Phi Vũ trợn mắt hỏi.
Dương Thần nhún vai:
- Anh trai bà đã trải qua Quỳ Thủy Chi Kiếp, đáng lẽ nên hiểu rõ, nhưng…từ trong ra ngoài, hàn khí từ thân thể dần dần ngưng đọng lại mà thôi.
- Ngươi…
- Yên tâm đi, như vậy cũng không đến nỗi khiến ông ta chết đâu, tôi lại không ra tay nữa.
Dương Thần nhếch miệng cười nói:
- Tôi chỉ trả lại chân nguyên mà ông ta cho tôi thôi, tôi muốn tặng cho ông ta nhưng lại không cho nữa.
Nghe thấy sát khí trong lời nói của Dương Thần, Yến Phi Vũ bồn chồn, giọng run rẩy:
- Ngươi…nếu như ngươi dám thì cha của ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi. Ngươi cứ chờ đấy, người của Hồng Mông sẽ đến giết ngươi.
- Chị hai, đừng nói nữa.
Yến Tam Nương rốt cuộc nhịn không được tiến lên nói:
- Chị làm loạn còn chưa đủ sao? Bây giờ Dương Thần thiếu gia có thể giết chết chị và anh bất cứ lúc nào, vậy tại sao chị còn tức giận với thiếu gia? Lẽ nào các người muốn chết trước mặt em thì các người mới cam lòng sao?
Yến Phi Vũ giật mình:
- Tam muội, chị…
Yến Tam Nương mắt đỏ ngầu, xoay người nói với Dương Thần:
- Thiếu gia Dương Thần, hãy nể mặt Yến Tam Nương này mà tha cho anh cả và chị hai của tôi đi, với tu luyện của cậu bây giờ thì bọn họ cũng bất lực rồi, chẳng phải như vậy sao?
- Yến Bà Bà, không phải tôi không nể mặt bà, mà chị hai của bà ở trước mặt chúng ta lại ra tay với vợ của tôi…Điều này có thể coi là chuyện nhỏ, nhưng bà ta đã giết hết sạch những quân sĩ trung thành với nhà họ Dương, khiến họ chết không toàn thây.
Cho dù một mình tôi chịu nhiều tổn thương cũng không sao, nếu như Nhược Khê chịu uất ức cũng không tính làm gì, nhưng nếu như bỏ qua cho bọn họ thì chẳng phải làm giá lạnh tấm lòng của những người khác nhà họ Dương hay sao?
Dương Thần nói.
Sắc mặt Yến Tam Nương đau khổ:
- Dương Thần thiếu gia, Tam Nương cũng biết mình mặt dày, nhưng Dương Thần thiếu gia à, cậu thử nghĩ xem, nếu như cậu thực sự xử lý chị hai và anh cả của tôi thì cha của tôi đương nhiên sẽ tìm đến, đến lúc đó thì sẽ càng hỗn loạn hơn, người chết sẽ càng nhiều. Huống hồ tu luyện của cha tôi lại là số một số hai trong Hồng Mông, cho dù Dương Thần thiếu gia có thể xuất ra Quỳ Thủy thì cũng không phải là đối thủ của ông ấy…Đương nhiên cũng không phải là tôi uy hiếp cậu, tôi chỉ là muốn Dương Thần thiếu gia bình yên vô sự mà thôi.
Dương Thần lặng lẽ, trong mắt hiện lên nhiều suy nghĩ.
Chính xác là Yến Tam Nương suy nghĩ nhiều vì mình.
Mặc dù hôm nay bản thân mình lĩnh ngộ được Quỳ Thủy, nhưng đối phương chỉ là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ bậc nhất của Lục Hợp Hàn Thủy, nếu là Minh Thủy, Nhược Thủy Kỳ thì sao đây?
Thực lực của mình còn chưa đủ mạnh, nếu như thực sự đánh nhau với tất cả người của Hồng Mông thì người chịu thiệt chính là mình. Mình có thể chạy trốn, nhưng người nhà của mình, những người phụ nữ của mình thì chạy kiểu gì đây?
Tóm lại không thể ngóng trông sự trợ giúp của người thần bí như lúc đầu, giúp mình đẩy lui quân địch được? Nguy cơ lần này mà ông ấy còn không đến?
Lúc trước người ta có nói, có thể đạt đến trình độ gì thì sẽ thấy được bản thân mình lĩnh ngộ điều đó.
Thực lực! Thực lực! ! !
Dương Thần chưa từng khát khao tu luyện, từ lúc mình tiêu diệt Zero, từ đảm nhiệm vị trí Minh Vương đã lên đến Chủ Thần, sau khi lĩnh ngộ được Quy luật không gian thì càng ngang nhiên như vậy.
Cho dù có trở lại Hoa Hạ thì cũng chưa coi là tu sĩ Hoa Hạ được, mà Vãng Niệm Diễn Sinh Kinh từng ngày tích tụ đương nhiên sẽ có tiến bộ, vì vậy mà Dương Thần dường như không bao giờ luyện công, thà ngủ ngon còn hơn.
Trên cảnh giới, cũng vẫn thích ứng với mọi hoàn cảnh, cũng không quá nghiêm khắc với bản thân, cơ hội một khi đến thì đương nhiên sẽ lĩnh ngộ được.
Nhưng bây giờ, tốc độ tiến nhanh như vậy mà vẫn chưa đủ.
Chí ít thì dựa theo lý thuyết mà nói, khi đệ nhất Cửu Thiên Thần Lôi Kiếp nên lĩnh ngộ đến sức mạnh của Minh Thủy, Nghiệp Hỏa mới phải, nhưng bản thân lại chẳng có chút manh mối nào.
Yến Tam Nương sợ Dương Thần nóng nảy lại muốn giết người, nên lại khuyên nhủ:
- Dương Thần thiếu gia, nếu như cậu có thể tha cho họ lần này thì khi tôi trở về Hồng Mông sẽ tìm cha tôi để nói rõ sự tình, hơn nửa khả năng là có thể hòa giải được với nhau. Dù sao thì anh cả và chị hai tôi cũng chủ động đến nên nhất định không nói cho cha tôi biết, hơn nữa bọn họ còn giết người, nếu như cậu có thể bỏ qua cho họ thì cha của tôi sẽ không có ý để tìm cậu gây phiền phức.
Dương Thần giương mắt:
- Yến Bà Bà à, bà…phải về Hồng Mông sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.