Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 688: Rất mất mặt
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Dương Thần ở Trung Hải nên không rõ lắm, còn chưa về đến Yến Kinh, thì đã có người ngồi đợi xem trò tranh đấu của hắn rồi, nhưng mà, ai tranh đấu với ai, những điều này hiển nhiên không phải là những điều mà Dương Thần quan tâm lúc này.
Về Trung Hải chưa được một tuần, trong một tuần này, tin tức nóng hổi nhất ở Trung Hải, cũng như là trong toàn Hoa Hạ, đó chính là bài hát của Tuệ Lâm đã phổ biến khắp cả nước, thậm chí bắt đầu lan ra khắp thế giới. .
Cho dù là đi đến bất cứ chỗ mua sắm nào, quán ăn nào, nếu như có phát nhạc, thì đến tám mươi phần trăm sẽ có bài hát của Tuệ Lâm.
Sau khi bài hát mới được phát hành, ba ngày sau, trên thị trường đột nhiên xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu! Bài hát khiến cho cả thị trường mê mẩn, trở thành bài hát thịnh hành trên mạng, trở thành bài hát của năm, một bài hát của một ca sĩ mới có thể thu hút được sự chú ý của cả nước, khiến cho rất nhiều người có con mắt chuyên môn và những nhà làm nghệ thuật được mở rộng tầm mắt.
Trong thời điểm này, Tuệ Lâm trở thành hiện tượng có một không hai, rất nhiều trang bìa của các tờ báo đều là hình ảnh mỉm cười ngại ngùng của cô gái trẻ.
Nhưng điều khiến fan hâm mộ bực bội chính là, một nhân vật hot như vậy, sao lại không hề có chút tin tức gì về đời tư của cô, khiến cho gia cảnh, cuộc sống của Tuệ Lâm trở thành một chủ đề ưa thích của rất nhiều những kẻ thừa cơm, nhàn rỗi.
Dương Thần làm giám đốc của công ty giải trí, đương nhiên cũng chẳng nhàn rỗi được, cho dù bản thân mình muốn lười biếng, nhưng dù sao cũng là chuyện của Tuệ Lâm nên cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút.
Tuệ Lâm trong buổi biểu diễn ở Yến Kinh, buổi biễu diễn chật ních người diễn ra rất thành công, tiếng cổ vũ của người hâm mộ trên toàn quốc vô cùng lớn.
Khoảng một tuần sau đó, công ty giải trí Ngọc Lôi tuyên bố tin Tuệ Lâm sắp “đi lưu diễn khắp nơi trên cả nước”, công bố thời gian đi diễn, dựa trên yêu cầu của những fan hâm mộ trên mạng, ước chừng cũng phải tới hơn ba mươi thành phố.
Cùng lúc đó, để đáp ứng nhu cầu của fan hâm mộ, trong khoảng thời gian ngắn Tuệ Lâm còn thu thêm một số những bài hát kinh điển, điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, trong số những ca khúc kinh điển này. Có rất nhiều những bài hát tiếng Tây Ban Nha, Pháp thậm chí là những ngôn ngữ hiếm trên thế giới, càng không cần phải nhắc đến những ca khúc bất hủ bằng tiếng Anh.
Những người để ý thì sẽ đều cảm thấy, Tuệ Lâm đang xâm nhập những bước đầu tiên vào thị trường thế giới.
Những chính sách này, đương nhiên là do Dương Thần mời người đến để làm rồi, đối với những người nhiều năm lăn lộn ở giới giải trí mà nói, để một người có đầy đủ mọi điều kiện lại có sự ủng hộ cực lớn về mặt kinh tế trở nên xuất chúng, có thể đến với cả thế giới, thì cũng không khó khăn gì.
Mà bởi vì Tuệ Lâm có liên quan đến việc tu luyện nội công, mặc dù mới chỉ là một thiếu nữ, nhưng lại không hề có vấn đề gì về thể lực và tinh lực, công việc triền miên cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, lại có trí nhớ siêu phàm, học bất cứ một ngôn ngữ nào cũng vô cùng nhanh chóng, cô bé này còn rất thích hát nữa, không hề cảm thấy chán ghét công việc, nói tóm lại là vẫn có thể duy trì sự hưng phấn được.
Ngày nào cũng như vậy, khiến cho những nhân viên làm việc cùng khó có thể tưởng tượng được, làm việc nhiệt tình hơn cũng khiến cho công việc tiến triển thuận lợi hơn.
Buổi sáng, trong phòng làm việc ở Trung Hải, Dương Thần lười nhác ngồi ở trên ghế duỗi lưng, ngáp một cái.
Mấy hôm nay mới tinh mơ mờ sáng đã phải đi làm rồi, khó khăn lắm mới không đi làm muộn, bởi vì mới sáng sớm đã phải cùng Triệu Đằng, Vương Khiết và những người quản lý khác thảo luận chi tiết về chuyến lưu diễn của Tuệ Lâm.
Hơn ba mươi thành phố, cộng thêm cả những hoạt động kèm theo, thực tế là không thể sắp xếp tốt được trong một khoảng thời gian ngắn.
Dương Thần nhìn lên màn hình máy tính, kế toán đưa ra một bản báo cáo tài vụ, mỉm cười đắc ý.
Theo căn cứ thống kê, với tình hình trước mắt, cho đến cuối năm nay, nếu chỉ đơn giản dựa vào thu nhập của một mình Tuệ Lâm, thì khả năng có thể đạt được đến mức một tỷ!
Dương Thần cũng chẳng phải quá để ý đến số tiền một tỷ này, nhưng nghĩ đến chỗ tiền này, là do công ty mình kiếm được, liền cảm thấy bản báo cáo này rất dễ thương, cảm giác thành công lớn!
Dương Thần thậm chí còn nghĩ, Lâm Nhược Khê chỉ thích công việc, thích xem đủ thứ văn bản, có phải cũng cảm thấy công việc này, có thể đem lại cho mình cảm giác thành công? Nên mới nghiệm làm như thế?
Đúng lúc này một người phụ nữ mặc một chiếc váy xanh liền, đi một đôi tất da màu đen, dáng người thướt tha đi đến cạnh Dương Thần, để một ly trà xanh mới đặt trên bàn Dương Thần.
Dương Thần ngẩng đầu, hướng về phía An Tâm nói:
- Mấy hôm nay em vất vả rồi, bận bù đầu, không có thời gian nói chuyện với em.
An Tâm mỉm cười lắc đầu nói:
- Với em mà nói, rất hiếm khi có dịp nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương chăm chỉ làm việc, đúng là rất mới mẻ a.
Dương Thần liếc mắt nhìn người phụ nữ này một cái, bĩu môi, giơ tay, kéo người phụ nữ này vào lòng, vỗ vào cái mông đẫy đà của cô một cái, giả vờ giận dỗi nói:
- An Tâm yêu quý, em đang ghét anh làm việc không đàng hoàng đúng không, hứ, thấy anh ngồi ở đây rất buồn cười đúng không?
An Tâm cười duyên dáng, rúc rúc vào cổ Dương Thần, dùng hai gò má trắng nõn nà mịn màng của mình cọ cọ vào mặt Dương Thần, hơi thở như lan nhẹ nhàng nói:
- Không phải đâu, em biết, mặc dù bình thường anh không mấy quan tâm đến công việc, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, không phải sao, chỉ có điều... nhìn thấy anh yêu dấu ngồi đây xem báo cáo, em thực sự cảm thấy rất đặc biệt, hì hì...
Dương Thần với vẻ mặt bất đắc dĩ, một tay vừa vuốt ve cái lưng thon thả của An Tâm, vừa cười gian xảo nói:
- Mấy ngày hôm nay không ở cạnh em tử tế, chi bằng...chúng ta làm chuyện đó trước giờ cơm trưa đi?
An Tâm hơi sửng sốt, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay không đi tìm Phó tổng giám đốc Mạc sao?
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Thần biến mất trong nháy mắt, ngơ ngác nói không nên lời.
An Tâm sở dĩ hỏi như vậy là vì, trong một tuần này, hầu như hôm nào lúc buổi trưa và lúc đi làm về, Dương Thần cũng đều chạy đến văn phòng của Mạc Thiện Ny tìm cô ấy.
Không biết vì sao, Dương Thần lại cảm thấy Mạc Thiện Ny đang cố tình trốn mình.
Sau đêm hôm đó, ngày hôm sau Dương Thần gọi điện thoại cho Mạc Thiện Ny, muốn nói về chuyện hai người, làm sao có thể thuyết phục được Mã Quế Phương, nhưng Mạc Thiện Ny lại nói cô ấy đang rất bận, sau đợt này thì nói.
Dương Thần lo lắng trong lòng, liền chạy đến phòng làm việc của Mạc Thiện Ny, muốn cùng cô ấy ăn trưa, đồng thời cũng nói chuyện luôn, nhưng lại không ngờ, Mạc Thiện Ny đợi hắn vào phòng làm việc rồi, lại đúng lúc phải đi họp.
Dương Thần cũng không còn cách nào khác, cũng không thể cứng rắn ngăn cô ấy lại, đành đợi hôm sau đi vậy.
Kết quả, mấy ngày liền, nếu như không phải Mạc Thiện Ny bận, thì là không có ở văn phòng, không thì lại phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, xã giao, không có đến một lần rảnh rỗi để cùng ngồi nói chuyện với nhau, cứ mở miệng ra định nói cái gì, thì lập tức nói đến chủ đề khác, sau đó thì bỏ đi.
Dương Thần thấy rất bực bội, tại sao đột nhiên Mạc Thiện Ny lại thay đổi thái độ như vậy, hắn đương nhiên là có thể cảm nhận được, là cô ấy đang cố tình trốn tránh hắn, đến điện thoại cũng không muốn nói nhiều, đó chính là chứng cớ tốt nhất.
Nhưng Dương Thần cũng cảm thấy, có lẽ mình đã không xử lý tốt chuyện của Mạc Thiện Ny, làm tổn thương cô ấy, hoặc cũng có thể tâm trạng của Mạc Thiện Ny vốn đã không tốt, cũng không phải là không có khả năng đó. Cho nên, Dương Thần vẫn kiên trì, một tuần liên tục đi tìm Mạc Thiện Ny, nhưng đáng tiếc sự việc vẫn chưa được giải quyết.
- Ông xã, anh cứ đi đi
An Tâm cắn môi nói:
- Em không sao, dù gì thì ngày nào cũng gặp nhau ở công ty rồi, em thấy Phó tổng giám đốc Mạc không chịu gặp anh, chắc chắn trong lòng rất khổ tâm, chỉ cần anh để cho chị ấy thấy được sự kiên trì của anh, em nghĩ nhất định chị ấy sẽ cảm động.
Dương Thần thở dài.
- Anh luôn cảm thấy, trong lòng cô ấy có rất nhiều chuyện giấu anh, nhưng anh cũng không đành lòng bắt cô ấy nói ra, nhưng cô ấy vẫn không thẳng thắn mà đối mặt với anh, lại khiến cho lòng anh bực bội, sốt ruột không kìm được.
An Tâm hôn lên mặt Dương Thần một cái “chụt” cọ cọ mũi, nói:
- Hừ, nếu như có chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết xong, thì em thấy tốt hơn hết là anh nên ngoan ngoãn mà ở bên cạnh Tổng giám đốc Lâm của chúng ta đi, ai bảo anh lại đi chọc ghẹo nhiều phụ nữ như vậy, chuyện như thế này về sau còn nhiều, anh coi phụ nữ chúng em đều là loại sinh vật đơn bào, nói gì nghe nấy, thật sự đối với anh không có chút gì bất mãn sao?
Dương Thần cười khổ sở:
- Biết rồi, em cũng không cần phải nói nặng lời như thế, nghe thôi anh cũng đã thấy sợ rồi.
Dương Thần đứng dậy, ôm lấy An Tâm, hít một hơi thật sâu, cầm lấy cốc trà xanh uống cạn một hơi, nói:
- Vậy anh đi nha, em đi ăn với đồng nghiệp trong công ty nhá, nếu như có chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho anh, hôm nay anh nhất định phải tìm Thiện Ny nói cho rõ mọi chuyện, chắc sẽ tốn không ít thời gian.
An Tâm có chút lo lắng nói:
- Đừng quá kích động, em nghĩ nếu như Phó giám đốc Mạc bị anh ép buộc điều gì, cô ấy sẽ rất đau lòng, có lẽ bây giờ cô ấy rất yếu đuối.
- Em đúng là yêu tinh.
Dương Thần bóp mũi An Tâm, cười cười rồi mới rời khỏi phòng làm việc.
Đợi cho Dương Thần rời đi, nụ cười trên mặt An Tâm mới dần dần biến mất, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm nhận được sự ấm áp mà Dương Thần để lại, khóe miệng lại giãn ra như cười.
An Tâm khẽ nhắm mắt lại, điện thoại của cô đổ chuông, lấy ra xem, đương như đã sớm đoán được ra là ai, không muốn nhận lắm.
- Bố, con nói với bố rồi, con sẽ không làm như vậy đâu, đó là chuyện của bố, con xin bố, đừng có làm khó con được không... bố... không cần biết bố nói những gì, không có cửa đâu bố ạ! Vấn đề của bố thì bố tự giải quyết lấy đi, đừng tưởng Dương Thần sẽ xuống nước! Hừ... con rể? Nếu thực sự bố xem anh ấy là con rể thì sao lại còn đề xuất với con yêu cầu này!? Con cúp máy đây!
An Tâm tắt điện thoại, khuôn mặt kiều diễm lộ ra vẻ thống khổ, hốc mắt hơi đo đỏ, nhưng ánh mắt, kiên định vô cùng.
Dương Thần vội vội vàng vàng chạy đến tòa nhà của Quốc Tế Ngọc Lôi, tâm trạng cũng chẳng nhẹ nhõm gì.
Tuy đứng trước mặt An Tâm không thể hiện điều gì, nhưng Dương Thần cứ nghĩ đến việc Mạc Thiện Ny không muốn gặp mình, là lại cảm thấy buồn bực.
Nhưng dù sao cũng là người phụ nữ mà mình yêu thương, cho dù mình có mơ hồ cảm thấy bực bội đi chăng nữa, thì Dương Thần cũng chỉ còn cách cố gắng nhẫn nhịn mà thôi, không muốn đối xử với cô ấy quá thô bạo.
Bởi vì đã công khai quan hệ với Lâm Nhược Khê, cho nên cả dọc đường Dương Thần đi lên lầu, đều bắt gặp nhân viên lén lút nhìn mình, mấy ngày hôm nay việc Dương Thần đến tìm Mạc Thiện Ny ở công ty đã bị truyền ra ngoài rồi, nhưng đa số mọi người đều không dám tưởng tượng, có người đàn ông sau khi dám kết hôn với Tổng giám đốc Lâm của họ, lại còn đi tìm người phụ nữ khác, huống hồ lại còn diễn cảm động như vậy nữa chứ, cho nên, đối với những tin đồn này, mọi người cũng không tin lắm.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý xem mọi người nhìn mình như thế nào, càng ngày càng lộ liễu, càng ngày càng không chột dạ.
Đi đến cửa văn phòng của Mạc Thiện Ny, Dương Thần gõ ba tiếng “cốc, cốc, cốc” lên cửa.
- Mời vào.
Mạc Thiện Ny nói đầy công thức.
Trong lòng Dương Thần vui mừng, cuối cùng thì cũng có người ở trong, mở cửa bước vào, nụ cười trong nháy mắt vụt mất.
Chỉ nhìn thấy, trong phòng làm việc của Mạc Thiện Ny, đã có bốn năm người lãnh đạo cao cấp của công ty, mấy người đó ở cùng nhau, đang thảo luận vấn đề gì đó.
- Là giám đốc Dương à, mời ngồi, mời ngồi.
Một người đàn ông mặc comple, vội vàng chào hỏi Dương Thần và mời hắn ngồi xuống.
Những người khác cũng đều biết Dương Thần là ai, mặc dù rất tò mò tại sao Dương Thần ở công ty bên đó lại chạy đến bên này làm gì, nhưng cũng làm mặt tươi cười chào đón.
Ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm vào Mạc Thiện Ny, còn Mạc Thiện Ny lại cúi đầu nhìn xuống văn kiện ở dưới bàn, giống như không cảm thấy gì cả.
- Đây là cố ý sao, chọn lúc ăn cơm, để họp.
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny bình tĩnh nói:
- Giám đốc Dương đến có chuyện gì sao.
Dương Thần bốc hỏa trong lòng, không ngờ người phụ nữ này vì muốn tránh mặt không muốn tiếp xúc với mình, lại chọn thời gian ăn trưa để gọi mọi người đến họp, nghiến răng cười nói:
- Tôi đương nhiên là có chuyện muốn nói với Phó chủ tịch Mạc rồi.
Nói xong, Dương Thần quay ra nói với mọi người:
- Các vị, phiền các vị đi về trước, tôi có chút chuyện riêng tư muốn nói với Phó chủ tịch Mạc.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dương Thần, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, vội cúi đầu khom lưng rời đi.
Bọn họ cũng không dám đắc tội với chồng của Lâm Nhược Khê, huống hồ theo lối suy đoán thường tình, có thể lấy được Lâm Nhược Khê, chắc chắn gia cảnh cũng chẳng phải hạng bình thường rồi.
Mạc Thiện Ny ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất mãn:
- Dựa vào cái gì mà anh đòi dừng cuộc họp của chúng em!
- Dựa vào việc lúc này anh đang rất tức giận!
Dương Thần xoay tay khóa cửa lại, cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Mạc Thiện Ny nhìn vào chỗ khác, không muốn đối mặt với Dương Thần, giọng lạnh lùng nói:
- Anh muốn nói cái gì thì nói mau đi, chiều em còn phải làm việc, không có thời gian đâu.
Nhìn thấy Mạc Thiện Ny lạnh lùng như vậy, trong lòng Dương Thần đau thắt lại.
- Vì sao, vì sao em lại muốn trốn tránh anh?
Dương Thần đứng trước mặt Mạc Thiện Ny, cúi đầu hỏi.
Mạc Thiện Ny khẽ cười:
- Anh thực sự rất phiền phức, một người phụ nữ không muốn gặp một người đàn ông, ngoài không còn cảm giác thì còn có thể có nguyên nhân nào khác nữa?
- Không còn cảm giác?
Dương Thần cười giận dữ:
- Ý của em là, em đã không còn yêu anh nữa, hay là, em đã có người mới?
- Tùy anh nghĩ thế nào cũng được.
Mạc Thiện Ny cắn răng nói:
- Tóm lại là chúng ta dừng ở đây thôi, em không muốn giằng co thêm với anh nữa.
Dương Thần nắm chặt hai nắm đấm, hạ giọng nói:
- Anh không tin, một người phụ nữ muốn người đàn ông của mình thấy mình xinh đẹp nên trời còn chưa sáng đã dậy trang điểm rồi; một người phụ nữ không hề do dự dùng cơ thể mình đỡ đạn cho người đàn ông của mình.... lại nói với người đàn ông đó rằng không còn cảm giác. Mạc Thiện Ny, em đừng xem anh như là kẻ ngốc, cũng đừng coi thường quyết tâm của anh đối với em, người như anh chuyện gì cũng có thể làm, nhưng đối với những thứ mà anh trân trọng, thì trước đến giờ chưa bao giờ anh thỏa hiệp cả.
Đôi mắt Mạc Thiện Ny đỏ hoe, thân thể mềm mại run rẩy, nói:
- Anh đi đi, chúng ta kết thúc rồi, anh nói gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi.
- Em nói kết thúc thì sẽ là kết thúc sao, chẳng phải như vậy anh sẽ rất mất mặt sao?
Dương Thần sa sầm sắc mặt, hai tay nắm lấy hai cánh tay của Mạc Thiện Ny, ghìm người phụ nữ này xuống.
Về Trung Hải chưa được một tuần, trong một tuần này, tin tức nóng hổi nhất ở Trung Hải, cũng như là trong toàn Hoa Hạ, đó chính là bài hát của Tuệ Lâm đã phổ biến khắp cả nước, thậm chí bắt đầu lan ra khắp thế giới. .
Cho dù là đi đến bất cứ chỗ mua sắm nào, quán ăn nào, nếu như có phát nhạc, thì đến tám mươi phần trăm sẽ có bài hát của Tuệ Lâm.
Sau khi bài hát mới được phát hành, ba ngày sau, trên thị trường đột nhiên xuất hiện hiện tượng cung không đủ cầu! Bài hát khiến cho cả thị trường mê mẩn, trở thành bài hát thịnh hành trên mạng, trở thành bài hát của năm, một bài hát của một ca sĩ mới có thể thu hút được sự chú ý của cả nước, khiến cho rất nhiều người có con mắt chuyên môn và những nhà làm nghệ thuật được mở rộng tầm mắt.
Trong thời điểm này, Tuệ Lâm trở thành hiện tượng có một không hai, rất nhiều trang bìa của các tờ báo đều là hình ảnh mỉm cười ngại ngùng của cô gái trẻ.
Nhưng điều khiến fan hâm mộ bực bội chính là, một nhân vật hot như vậy, sao lại không hề có chút tin tức gì về đời tư của cô, khiến cho gia cảnh, cuộc sống của Tuệ Lâm trở thành một chủ đề ưa thích của rất nhiều những kẻ thừa cơm, nhàn rỗi.
Dương Thần làm giám đốc của công ty giải trí, đương nhiên cũng chẳng nhàn rỗi được, cho dù bản thân mình muốn lười biếng, nhưng dù sao cũng là chuyện của Tuệ Lâm nên cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút.
Tuệ Lâm trong buổi biểu diễn ở Yến Kinh, buổi biễu diễn chật ních người diễn ra rất thành công, tiếng cổ vũ của người hâm mộ trên toàn quốc vô cùng lớn.
Khoảng một tuần sau đó, công ty giải trí Ngọc Lôi tuyên bố tin Tuệ Lâm sắp “đi lưu diễn khắp nơi trên cả nước”, công bố thời gian đi diễn, dựa trên yêu cầu của những fan hâm mộ trên mạng, ước chừng cũng phải tới hơn ba mươi thành phố.
Cùng lúc đó, để đáp ứng nhu cầu của fan hâm mộ, trong khoảng thời gian ngắn Tuệ Lâm còn thu thêm một số những bài hát kinh điển, điều khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, trong số những ca khúc kinh điển này. Có rất nhiều những bài hát tiếng Tây Ban Nha, Pháp thậm chí là những ngôn ngữ hiếm trên thế giới, càng không cần phải nhắc đến những ca khúc bất hủ bằng tiếng Anh.
Những người để ý thì sẽ đều cảm thấy, Tuệ Lâm đang xâm nhập những bước đầu tiên vào thị trường thế giới.
Những chính sách này, đương nhiên là do Dương Thần mời người đến để làm rồi, đối với những người nhiều năm lăn lộn ở giới giải trí mà nói, để một người có đầy đủ mọi điều kiện lại có sự ủng hộ cực lớn về mặt kinh tế trở nên xuất chúng, có thể đến với cả thế giới, thì cũng không khó khăn gì.
Mà bởi vì Tuệ Lâm có liên quan đến việc tu luyện nội công, mặc dù mới chỉ là một thiếu nữ, nhưng lại không hề có vấn đề gì về thể lực và tinh lực, công việc triền miên cả ngày lẫn đêm nhưng vẫn vô cùng khỏe mạnh, lại có trí nhớ siêu phàm, học bất cứ một ngôn ngữ nào cũng vô cùng nhanh chóng, cô bé này còn rất thích hát nữa, không hề cảm thấy chán ghét công việc, nói tóm lại là vẫn có thể duy trì sự hưng phấn được.
Ngày nào cũng như vậy, khiến cho những nhân viên làm việc cùng khó có thể tưởng tượng được, làm việc nhiệt tình hơn cũng khiến cho công việc tiến triển thuận lợi hơn.
Buổi sáng, trong phòng làm việc ở Trung Hải, Dương Thần lười nhác ngồi ở trên ghế duỗi lưng, ngáp một cái.
Mấy hôm nay mới tinh mơ mờ sáng đã phải đi làm rồi, khó khăn lắm mới không đi làm muộn, bởi vì mới sáng sớm đã phải cùng Triệu Đằng, Vương Khiết và những người quản lý khác thảo luận chi tiết về chuyến lưu diễn của Tuệ Lâm.
Hơn ba mươi thành phố, cộng thêm cả những hoạt động kèm theo, thực tế là không thể sắp xếp tốt được trong một khoảng thời gian ngắn.
Dương Thần nhìn lên màn hình máy tính, kế toán đưa ra một bản báo cáo tài vụ, mỉm cười đắc ý.
Theo căn cứ thống kê, với tình hình trước mắt, cho đến cuối năm nay, nếu chỉ đơn giản dựa vào thu nhập của một mình Tuệ Lâm, thì khả năng có thể đạt được đến mức một tỷ!
Dương Thần cũng chẳng phải quá để ý đến số tiền một tỷ này, nhưng nghĩ đến chỗ tiền này, là do công ty mình kiếm được, liền cảm thấy bản báo cáo này rất dễ thương, cảm giác thành công lớn!
Dương Thần thậm chí còn nghĩ, Lâm Nhược Khê chỉ thích công việc, thích xem đủ thứ văn bản, có phải cũng cảm thấy công việc này, có thể đem lại cho mình cảm giác thành công? Nên mới nghiệm làm như thế?
Đúng lúc này một người phụ nữ mặc một chiếc váy xanh liền, đi một đôi tất da màu đen, dáng người thướt tha đi đến cạnh Dương Thần, để một ly trà xanh mới đặt trên bàn Dương Thần.
Dương Thần ngẩng đầu, hướng về phía An Tâm nói:
- Mấy hôm nay em vất vả rồi, bận bù đầu, không có thời gian nói chuyện với em.
An Tâm mỉm cười lắc đầu nói:
- Với em mà nói, rất hiếm khi có dịp nhìn thấy người đàn ông mình yêu thương chăm chỉ làm việc, đúng là rất mới mẻ a.
Dương Thần liếc mắt nhìn người phụ nữ này một cái, bĩu môi, giơ tay, kéo người phụ nữ này vào lòng, vỗ vào cái mông đẫy đà của cô một cái, giả vờ giận dỗi nói:
- An Tâm yêu quý, em đang ghét anh làm việc không đàng hoàng đúng không, hứ, thấy anh ngồi ở đây rất buồn cười đúng không?
An Tâm cười duyên dáng, rúc rúc vào cổ Dương Thần, dùng hai gò má trắng nõn nà mịn màng của mình cọ cọ vào mặt Dương Thần, hơi thở như lan nhẹ nhàng nói:
- Không phải đâu, em biết, mặc dù bình thường anh không mấy quan tâm đến công việc, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, không phải sao, chỉ có điều... nhìn thấy anh yêu dấu ngồi đây xem báo cáo, em thực sự cảm thấy rất đặc biệt, hì hì...
Dương Thần với vẻ mặt bất đắc dĩ, một tay vừa vuốt ve cái lưng thon thả của An Tâm, vừa cười gian xảo nói:
- Mấy ngày hôm nay không ở cạnh em tử tế, chi bằng...chúng ta làm chuyện đó trước giờ cơm trưa đi?
An Tâm hơi sửng sốt, dịu dàng hỏi:
- Hôm nay không đi tìm Phó tổng giám đốc Mạc sao?
Vẻ tươi cười trên khuôn mặt Dương Thần biến mất trong nháy mắt, ngơ ngác nói không nên lời.
An Tâm sở dĩ hỏi như vậy là vì, trong một tuần này, hầu như hôm nào lúc buổi trưa và lúc đi làm về, Dương Thần cũng đều chạy đến văn phòng của Mạc Thiện Ny tìm cô ấy.
Không biết vì sao, Dương Thần lại cảm thấy Mạc Thiện Ny đang cố tình trốn mình.
Sau đêm hôm đó, ngày hôm sau Dương Thần gọi điện thoại cho Mạc Thiện Ny, muốn nói về chuyện hai người, làm sao có thể thuyết phục được Mã Quế Phương, nhưng Mạc Thiện Ny lại nói cô ấy đang rất bận, sau đợt này thì nói.
Dương Thần lo lắng trong lòng, liền chạy đến phòng làm việc của Mạc Thiện Ny, muốn cùng cô ấy ăn trưa, đồng thời cũng nói chuyện luôn, nhưng lại không ngờ, Mạc Thiện Ny đợi hắn vào phòng làm việc rồi, lại đúng lúc phải đi họp.
Dương Thần cũng không còn cách nào khác, cũng không thể cứng rắn ngăn cô ấy lại, đành đợi hôm sau đi vậy.
Kết quả, mấy ngày liền, nếu như không phải Mạc Thiện Ny bận, thì là không có ở văn phòng, không thì lại phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn, xã giao, không có đến một lần rảnh rỗi để cùng ngồi nói chuyện với nhau, cứ mở miệng ra định nói cái gì, thì lập tức nói đến chủ đề khác, sau đó thì bỏ đi.
Dương Thần thấy rất bực bội, tại sao đột nhiên Mạc Thiện Ny lại thay đổi thái độ như vậy, hắn đương nhiên là có thể cảm nhận được, là cô ấy đang cố tình trốn tránh hắn, đến điện thoại cũng không muốn nói nhiều, đó chính là chứng cớ tốt nhất.
Nhưng Dương Thần cũng cảm thấy, có lẽ mình đã không xử lý tốt chuyện của Mạc Thiện Ny, làm tổn thương cô ấy, hoặc cũng có thể tâm trạng của Mạc Thiện Ny vốn đã không tốt, cũng không phải là không có khả năng đó. Cho nên, Dương Thần vẫn kiên trì, một tuần liên tục đi tìm Mạc Thiện Ny, nhưng đáng tiếc sự việc vẫn chưa được giải quyết.
- Ông xã, anh cứ đi đi
An Tâm cắn môi nói:
- Em không sao, dù gì thì ngày nào cũng gặp nhau ở công ty rồi, em thấy Phó tổng giám đốc Mạc không chịu gặp anh, chắc chắn trong lòng rất khổ tâm, chỉ cần anh để cho chị ấy thấy được sự kiên trì của anh, em nghĩ nhất định chị ấy sẽ cảm động.
Dương Thần thở dài.
- Anh luôn cảm thấy, trong lòng cô ấy có rất nhiều chuyện giấu anh, nhưng anh cũng không đành lòng bắt cô ấy nói ra, nhưng cô ấy vẫn không thẳng thắn mà đối mặt với anh, lại khiến cho lòng anh bực bội, sốt ruột không kìm được.
An Tâm hôn lên mặt Dương Thần một cái “chụt” cọ cọ mũi, nói:
- Hừ, nếu như có chút chuyện nhỏ này mà cũng không giải quyết xong, thì em thấy tốt hơn hết là anh nên ngoan ngoãn mà ở bên cạnh Tổng giám đốc Lâm của chúng ta đi, ai bảo anh lại đi chọc ghẹo nhiều phụ nữ như vậy, chuyện như thế này về sau còn nhiều, anh coi phụ nữ chúng em đều là loại sinh vật đơn bào, nói gì nghe nấy, thật sự đối với anh không có chút gì bất mãn sao?
Dương Thần cười khổ sở:
- Biết rồi, em cũng không cần phải nói nặng lời như thế, nghe thôi anh cũng đã thấy sợ rồi.
Dương Thần đứng dậy, ôm lấy An Tâm, hít một hơi thật sâu, cầm lấy cốc trà xanh uống cạn một hơi, nói:
- Vậy anh đi nha, em đi ăn với đồng nghiệp trong công ty nhá, nếu như có chuyện gì gấp thì gọi điện thoại cho anh, hôm nay anh nhất định phải tìm Thiện Ny nói cho rõ mọi chuyện, chắc sẽ tốn không ít thời gian.
An Tâm có chút lo lắng nói:
- Đừng quá kích động, em nghĩ nếu như Phó giám đốc Mạc bị anh ép buộc điều gì, cô ấy sẽ rất đau lòng, có lẽ bây giờ cô ấy rất yếu đuối.
- Em đúng là yêu tinh.
Dương Thần bóp mũi An Tâm, cười cười rồi mới rời khỏi phòng làm việc.
Đợi cho Dương Thần rời đi, nụ cười trên mặt An Tâm mới dần dần biến mất, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, cảm nhận được sự ấm áp mà Dương Thần để lại, khóe miệng lại giãn ra như cười.
An Tâm khẽ nhắm mắt lại, điện thoại của cô đổ chuông, lấy ra xem, đương như đã sớm đoán được ra là ai, không muốn nhận lắm.
- Bố, con nói với bố rồi, con sẽ không làm như vậy đâu, đó là chuyện của bố, con xin bố, đừng có làm khó con được không... bố... không cần biết bố nói những gì, không có cửa đâu bố ạ! Vấn đề của bố thì bố tự giải quyết lấy đi, đừng tưởng Dương Thần sẽ xuống nước! Hừ... con rể? Nếu thực sự bố xem anh ấy là con rể thì sao lại còn đề xuất với con yêu cầu này!? Con cúp máy đây!
An Tâm tắt điện thoại, khuôn mặt kiều diễm lộ ra vẻ thống khổ, hốc mắt hơi đo đỏ, nhưng ánh mắt, kiên định vô cùng.
Dương Thần vội vội vàng vàng chạy đến tòa nhà của Quốc Tế Ngọc Lôi, tâm trạng cũng chẳng nhẹ nhõm gì.
Tuy đứng trước mặt An Tâm không thể hiện điều gì, nhưng Dương Thần cứ nghĩ đến việc Mạc Thiện Ny không muốn gặp mình, là lại cảm thấy buồn bực.
Nhưng dù sao cũng là người phụ nữ mà mình yêu thương, cho dù mình có mơ hồ cảm thấy bực bội đi chăng nữa, thì Dương Thần cũng chỉ còn cách cố gắng nhẫn nhịn mà thôi, không muốn đối xử với cô ấy quá thô bạo.
Bởi vì đã công khai quan hệ với Lâm Nhược Khê, cho nên cả dọc đường Dương Thần đi lên lầu, đều bắt gặp nhân viên lén lút nhìn mình, mấy ngày hôm nay việc Dương Thần đến tìm Mạc Thiện Ny ở công ty đã bị truyền ra ngoài rồi, nhưng đa số mọi người đều không dám tưởng tượng, có người đàn ông sau khi dám kết hôn với Tổng giám đốc Lâm của họ, lại còn đi tìm người phụ nữ khác, huống hồ lại còn diễn cảm động như vậy nữa chứ, cho nên, đối với những tin đồn này, mọi người cũng không tin lắm.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý xem mọi người nhìn mình như thế nào, càng ngày càng lộ liễu, càng ngày càng không chột dạ.
Đi đến cửa văn phòng của Mạc Thiện Ny, Dương Thần gõ ba tiếng “cốc, cốc, cốc” lên cửa.
- Mời vào.
Mạc Thiện Ny nói đầy công thức.
Trong lòng Dương Thần vui mừng, cuối cùng thì cũng có người ở trong, mở cửa bước vào, nụ cười trong nháy mắt vụt mất.
Chỉ nhìn thấy, trong phòng làm việc của Mạc Thiện Ny, đã có bốn năm người lãnh đạo cao cấp của công ty, mấy người đó ở cùng nhau, đang thảo luận vấn đề gì đó.
- Là giám đốc Dương à, mời ngồi, mời ngồi.
Một người đàn ông mặc comple, vội vàng chào hỏi Dương Thần và mời hắn ngồi xuống.
Những người khác cũng đều biết Dương Thần là ai, mặc dù rất tò mò tại sao Dương Thần ở công ty bên đó lại chạy đến bên này làm gì, nhưng cũng làm mặt tươi cười chào đón.
Ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm vào Mạc Thiện Ny, còn Mạc Thiện Ny lại cúi đầu nhìn xuống văn kiện ở dưới bàn, giống như không cảm thấy gì cả.
- Đây là cố ý sao, chọn lúc ăn cơm, để họp.
Dương Thần hỏi.
Mạc Thiện Ny bình tĩnh nói:
- Giám đốc Dương đến có chuyện gì sao.
Dương Thần bốc hỏa trong lòng, không ngờ người phụ nữ này vì muốn tránh mặt không muốn tiếp xúc với mình, lại chọn thời gian ăn trưa để gọi mọi người đến họp, nghiến răng cười nói:
- Tôi đương nhiên là có chuyện muốn nói với Phó chủ tịch Mạc rồi.
Nói xong, Dương Thần quay ra nói với mọi người:
- Các vị, phiền các vị đi về trước, tôi có chút chuyện riêng tư muốn nói với Phó chủ tịch Mạc.
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Dương Thần, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, vội cúi đầu khom lưng rời đi.
Bọn họ cũng không dám đắc tội với chồng của Lâm Nhược Khê, huống hồ theo lối suy đoán thường tình, có thể lấy được Lâm Nhược Khê, chắc chắn gia cảnh cũng chẳng phải hạng bình thường rồi.
Mạc Thiện Ny ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất mãn:
- Dựa vào cái gì mà anh đòi dừng cuộc họp của chúng em!
- Dựa vào việc lúc này anh đang rất tức giận!
Dương Thần xoay tay khóa cửa lại, cả căn phòng bây giờ chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt Mạc Thiện Ny nhìn vào chỗ khác, không muốn đối mặt với Dương Thần, giọng lạnh lùng nói:
- Anh muốn nói cái gì thì nói mau đi, chiều em còn phải làm việc, không có thời gian đâu.
Nhìn thấy Mạc Thiện Ny lạnh lùng như vậy, trong lòng Dương Thần đau thắt lại.
- Vì sao, vì sao em lại muốn trốn tránh anh?
Dương Thần đứng trước mặt Mạc Thiện Ny, cúi đầu hỏi.
Mạc Thiện Ny khẽ cười:
- Anh thực sự rất phiền phức, một người phụ nữ không muốn gặp một người đàn ông, ngoài không còn cảm giác thì còn có thể có nguyên nhân nào khác nữa?
- Không còn cảm giác?
Dương Thần cười giận dữ:
- Ý của em là, em đã không còn yêu anh nữa, hay là, em đã có người mới?
- Tùy anh nghĩ thế nào cũng được.
Mạc Thiện Ny cắn răng nói:
- Tóm lại là chúng ta dừng ở đây thôi, em không muốn giằng co thêm với anh nữa.
Dương Thần nắm chặt hai nắm đấm, hạ giọng nói:
- Anh không tin, một người phụ nữ muốn người đàn ông của mình thấy mình xinh đẹp nên trời còn chưa sáng đã dậy trang điểm rồi; một người phụ nữ không hề do dự dùng cơ thể mình đỡ đạn cho người đàn ông của mình.... lại nói với người đàn ông đó rằng không còn cảm giác. Mạc Thiện Ny, em đừng xem anh như là kẻ ngốc, cũng đừng coi thường quyết tâm của anh đối với em, người như anh chuyện gì cũng có thể làm, nhưng đối với những thứ mà anh trân trọng, thì trước đến giờ chưa bao giờ anh thỏa hiệp cả.
Đôi mắt Mạc Thiện Ny đỏ hoe, thân thể mềm mại run rẩy, nói:
- Anh đi đi, chúng ta kết thúc rồi, anh nói gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng thôi.
- Em nói kết thúc thì sẽ là kết thúc sao, chẳng phải như vậy anh sẽ rất mất mặt sao?
Dương Thần sa sầm sắc mặt, hai tay nắm lấy hai cánh tay của Mạc Thiện Ny, ghìm người phụ nữ này xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.