Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 564: Tầng trên tầng dưới
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Vú Vương nói một tiếng Tiểu thư, thực sự làm Quách Tuyết Hoa đứng bên cạnh giật mình.
Lâm Nhược Khê về nhà? Sao lại đúng vào lúc này?
Quách Tuyết Hoa tính toán một hồi, cũng chưa nghĩ Lâm Nhược Khê sẽ về nhà lúc này. Không phải là còn hai ngày nữa mới từ Châu Âu về nhà sao? Cô con dâu mà ngày thường bà bảo đừng bận công tác quá cũng không nghe, lần này sao lại kết thúc công việc trước thời gian để về nhà?
Đây chẳng lẽ là nghiệp chướng? Mặc dù Quách Tuyết Hoa đối nhân xử thế lão luyện thế nào, vừa làm mẹ chồng không bao lâu, không có kinh nghiệm gì, có một đứa con trai “cao cấp” như vậy, bà đã biết thế nào gọi là quan nhưng vẫn khó việc nhà.
- Được được, tiểu thư, cô cứ đi từ từ, đồ ăn sáng vẫn chờ cô. Ừ, tôi sẽ đi ra mở cửa…
Vú Vương đáp cúp điện thoại sau đó đi ra ngoài.
Quách Tuyết Hoa vội hỏi:
- Ngọc Lan, Nhược Khê về nhà à? Không phải nói là ngày mốt mới về mà?
Vú Vương nhìn vẻ sốt ruột của Quách Tuyết Hoa, muốn cười mà không cười nói:
- Tiểu thư nói khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà. Vì đợt công tác châu Âu kết thúc trước thời gian, cho nên đã mua vé máy bay về sớm. Nói tôi chuẩn bị bữa sáng, cô về nhà ăn cơm còn phải đi làm.
- Vừa mới xuống máy bay về đến nhà đã muốn đi làm ngay?
Quách Tuyết Hoa ngẩn ra, nghĩ đến Lâm Nhược Khê hăng hái làm việc mà rùng mình, cười khổ nói:
- Không nói nhà họ Dương chúng tôi, tiền của Lâm Nhược Khê cũng tiêu mấy đời không hết. Thật không biết con dâu yêu của tôi nghĩ thế nào, lại làm như vậy. Đến bao giờ tôi mới được bế cháu đây?
- Chuyện bế cháu bỏ qua đã, tôi thấy bà trước hết nghĩ xem khi tiểu thư về nói thế nào về vấn đề của An Tâm. Cũng không thể lúc này lôi cô An Tâm xuống tầng rồi đuổi ra ngoài, cũng chưa chắc đã kịp.
Vú Vương khó xử nói.
Ánh mắt Quách Tuyết Hoa tránh không dám nhìn vú Vương. Bà nào biết làm thế nào, chỉ hận mình nhất thời hồ đồ.
Lúc này, trên tầng, trong phòng Dương Thần, người con gái kia không biết hai vị bề trên đáng rối rắm chuyện gì.
Đến rạng sáng An Tâm thực sự không chịu được, mơ màng ngủ.
Khi Dương Thần bước vào phòng, ngạc nhiên thấy An Tâm nằm trên giường mình. Trong lúc ngủ mơ người con gái khẽ nhíu mày, hóa ra tâm trạng lo lắng khiến cô không thể nào có giấc mơ đẹp.
Dương Thần hiểu ngay chuyện gì xảy ra, cũng không đi vào nhà vệ sinh tắm rửa mà bước đến cạnh giường. Ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn hai má của An Tâm, không diễm lệ như người khác, nhưng lại trong sáng, giống như một cô bé đang ngủ.
Dương Thần cười cười, ánh mắt dịu dàng. Tuy rằng hắn và bà chính thức không có vấn đề về tình cảm nhưng vẫn ngày càng có tình cảm nồng nhiệt sâu sắc đối với những người con gái khác. Điều này không biết nên buồn hay nên vui.
Theo bản năng, Dương Thần giơ tay kéo chăn cho An Tâm. Cô gái này chờ đợi trong giấc ngủ, còn mặc quần áo, sợ cô cảm lạnh.
Tuy nhiên, động tác nhỏ này cũng làm An Tâm thức giấc.
Hình như là có sự cảm ứng. Dương Thần vừa mới nhấc chăn đơn lên, đôi mắt trong veo đầy nước của Am Tâm cũng đã mở.
Đôi mắt đầy nước còn đang mờ màng nhìn thấy Dương Thần, còn tưởng là ảo giác. An Tâm giơ bàn tay trăng nõn, xoa xoa mắt, mới ý thực được, thực sự Dương Thần đã về.
Cũng không để ý bộ dạng lôi thôi của Dương Thần, An Tâm vui mừng đứng dậy lao vào lòng Dương Thần.
- Ông xã.
Gọi to một tiếng dịu dàng. An Tâm giơ hai tay ôm chặt lấy cổ của Dương Thần. Cả người giống như rắn nước, quấn quanh người Dương Thần. Hận không thể hòa hợp cùng nhau.
Dương Thần cảm nhận được mùi hương nồng đậm, sự ấm áp mềm mại của cơ thể người phụ nữ sau giấc ngủ trên cơ thể mình. Tiếng khóc nức nở khiến hắn nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, Dương Thần chỉ biết giơ tay vuốt ve lưng AnTâm, vỗ vỗ nói:
- Cô bé ngốc, anh cũng không phải đã mất tích nhiều năm. Em như vậy khiến anh thấy mình như kẻ phụ tình.
An Tâm khóc nức nở, nhỏ giọng nói:
- Em… em lo anh gặp chuyện không may.
- Anh có thể có chuyện gì?
Dương Thần trợn mắt.
- Em không biết, em lo lắng.
An Tâm nói.
Dương Thần thở dài, ôm lấy người phụ nữ giống như đang treo trên người mình, thả cô lên giường nói:
- Anh đi tắm rửa một cái, nếu không sẽ làm em bẩn hết.
An Tâm không đồng ý, túm lấy tay Dương Thần, bĩu môi nói:
- Em không quan tâm.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Không phải em có quan tâm hay không, mà vì anh thế nào dù sao cũng phải tắm đã.
- Em không muốn anh rời khỏi em.
Ánh mắt An Tâm chờ đợi.
Người phụ nữ này cũng bị dọa cho sợ hãi, cả đêm giống như cả một thế kỷ. Dù sao nguyên nhân gây ra việc này có chút là do cô. Nên cô tự trách mình, sợ vì mình mà gây ra chuyện khó thay đổi.
Thật vất vả mới thấy người đàn ông bình yên trở về. An Tâm không dễ dàng buông tay như vậy.
Dương Thần giơ hai ngón tây kẹp mũi An Tâm, nói:
- Nếu cục cưng muốn như vậy thì chúng ta cùng nhau tắm.
Nói xong xoay người ôm lấy An Tâm bước về phía phòng tăm.
Mặt An Tâm đỏ bừng, không phải đối. Tuy rằng cảm thấy chuyện đôi uyên ương cùng tắm hơi hoang đường. Huống chi là trong nhà Dương Thần. Dưới tầng còn có bề trên. Nhưng lúc này An Tâm hận không thể cùng Dương Thần trên giường nói gì đến cùng tắm.
Vui đùa một hồi, trong phòng tắm truyền ra tiếng cười quái dị của Dương Thần và tiếng hờn dỗi của An Tâm cùng với tiếng nước rơi, cỏ vẻ mờ ám.
Tuy rằng là đôi tình nhân cùng lắm nhưng cũng rất nhanh. Căn bản là Dương Thần không muốn lãng phí thời gian trong phòng tắm. Năm sáu phút sau đã ôm An Tâm đi ra.
Tóc hai người còn ướt sũng, không cần lau khô, nước vẫn nhỏ trên người.
Hai tay An Tâm vòng qua cổ Dương Thần. Bầu ngực đầy đặn áp vào ngực Dương Thần, hai người trao nhau nụ hôn say đắm, sau đó ngã xuống giường.
Ban đầu định đi xuống tầng ăn sáng, nhưng lúc này Dương Thần đã quên mất. Bữa ăn mê người trước mắt ăn trước rồi nói sau.
Rất nhanh, vẻ mặt ửng hồng thỏa mãn…
Bên ngoài căn nhà lớn, một chiếc Mercedes S màu trắng chậm rãi dừng lại.
Lái xe nhanh chóng xuống xe, đến cửa sau, mở cửa cúi đầu làm tư thế mời.
Lâm Nhược Khê mặc một áo khoác nhẹ màu vàng nhạt, chiếc váy ngắn màu đen nhẹ nhàng bước xuống xe giống như một ngôi sao quý tộc của Anh. Vì thế làm người ta không dám nhìn nhiều, sợ mất lịch sự.
Mái tóc đen dài của Lâm Nhược Khê buông xõa xuống ngang hông. Mặt đeo chiếc kính đen to bản, che hết phần lớn khuôn mặt làm người ta không thể nhìn ra vẻ mặt lúc này.
Không dám ngẩng đầu, trong lòng người lái xe lo lắng, anh ta vốn là Bảo vệ công ty Quốc Tế Ngọc Lôi. Ban đầu anh ta đang ở công ty nhận được thông báo sáng sớm nay Chủ tịch đến sân bay cần phải đi đón nên anh ta phải làm lái xe.
- Anh về công ty đi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói, sau đó đẩy cánh cửa sắt từ từ đi vào nhà.
- Vâng thưa Tổng giám đốc Lâm.
Người lái xe trẻ khom người chào sau đó lái xe về công ty.
Sau khi Lâm Nhược Khê nghe thấy tiếng xe đi xa, thầm thở dài. Hạ kính trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy mệt mỏi.
Cũng để cho người trong công ty không phát hiện vết thâm trên mắt nên mới đeo kính râm.
Đúng ra ngày mốt cô mới về nhà, nhưng không biết vì sao hôm qua Dương Thần đột nhiên nói An Tâm có chuyện. Hắn vội vã về Trung Hải. Lâm Nhược Khê không có tâm trạng nào tiếp tục ở lại Paris.
Lâm Nhược Khê cảm thấy, việc An Tâm không liên quan đến mình. Cô căn bản không cần quan tâm xem người đàn ông kia giúp An Tâm làm gì. Nhưng rõ ràng là nghĩ như vậy rồi vẫn không khống chế được suy nghĩ của mình, đã bay từ Paris về Trung Hải.
Lâm Nhược Khê thậm chí thầm nghĩ không biết có phải là thần kinh của mình có vấn đề không. Sao lại quan tâm đến một việc không cần thiết. Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ thôi thúc cô trở về Trung Hải. Xem người đàn ông này cuối cùng làm gì. Việc gì khiến hắn để cô một mình ở lại Pháp vội vàng chạy về nước.
Hắn phải làm gì vì An Tâm? An Tâm có thể xảy ra chuyện gì?
Cô không trực tiếp hỏi Dương Thần. Còn vì sao không hỏi, Lâm Nhược Khê cũng không biết. Thật sự giống như mình cố chấp khiến không thể mở miệng.
Nhưng cho dù có lý do gì, Lâm Nhược Khê cũng bảo công ty đổi lại vé máy bay. Sau đó sắp xếp để về nước trước một ngày.
Trên đường về rất cô đơn. Hai người biến thành một người. Nhưng điều này cũng không làm Lâm Nhược Khê để ý nhiều lắm. Dù sao cô cũng đã sớm quen rồi một mình đối mặt với nhiều việc rồi.
Chẳng qua, trên đường vẫn nghĩ ở nhà xảy ra chuyện, làm Lâm Nhược Khê càng ngày càng cảm thấy không hợp lý.
Tính tình người đàn ông kia Lâm Nhược Khê hiểu rõ. Dù trời có sụp xuống hắn cũng coi thường không thèm để ý. Rất nhiều người cảm thấy vấn đề này rất khó đối mặt, hắn căn bản cho rằng không thành vấn đề.
Một khi đã như vậy, việc gì khiến hắn vội vã về nước, đó là việc nhỏ sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê cảm thấy lo lắng. Sự lo lắng càng lúc càng nhiều hơn, biến thành một gánh nặng tâm lý. Thậm chí cảm thấy rất áy náy.
Lâm Nhược Khê rất căm hận mình. Trong lòng rõ ràng là có đối phương, tại sao lại không nói nên lời. Vì sao luôn mạnh mẽ bướng bỉnh không để người khác biết mình đang buồn.
Nếu cô có thể ít kiêu ngạo đi một chút, hỏi Dương Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dương Thần chắc chắn sẽ nói cho cô. Nói cách khác, Dương Thần cũng không không cần phải nói rõ, chỉ cần nói giúp An Tâm.
Cuối cùng, suốt mười mấy giờ bay, Lâm Nhược Khê luôn tử hỏi chính mình. Khiến cho cô mệt mỏi về cả tinh thần và thể xác. Đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ, có nên từ bỏ vài thứ không?
Chính mình rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ. Người đàn ông kia là điểm yếu lớn nhất. Ít nhất có thể bảo vệ cô, hơn nữa hai người còn là vợ chồng. Nếu cứ ngang bướng thì mình sẽ hết khó chịu trong lòng sao? Có thể có kết quả tốt đẹp sao?
Bước từng bước một, Lâm Nhược Khê sắp đi vào nhà. Cánh cửa mở ra, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đi ra đón cô. Hai người đều chờ cô bên cửa sổ. Tất nhiên Lâm Nhược Khê xuống xe đã thấy.
- Tiểu thư, cô đã về thật.
Vẻ mặt vú Vương cũng không nhìn ra cái gì khác thường, bước lên cười nói, giúp Lâm Nhược Khê xách hành lý.
Quách Tuyết Hoa cũng cười ấm áp nói:
- Xem con này, mệt như vậy sao, môi cũng trắng bệch hết. Cả đêm không ngủ, thương quá, mau vào nhà đi.
Lâm Nhược Khê nghe Quách Tuyết Hoa nói trong lòng lại tự trách mình. Mẹ chồng vẫn rất quan tâm đến cô bà đều hi vọng quan hệ giữa cô và Dương Thần tốt lên. Nhưng cô lại tự gạt bỏ việc này việc kia, không chịu làm tốt, có phải là bất hiếu không?
- Mẹ… con…
Lâm Nhược Khê đang định nói là mình không việc gì, không cần lo lăng nhưng đột nhiên phía ban công tầng hai vang lên một tiếng phụ nữ.
- Ông xa… không cần… anh!
Tiếng này là tiếng của An Tâm.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên, khiến khuôn mặt mệt mỏi của cô hoàn toàn không còn chút máu nào. Cả người giống như hóa đá, không hề nhúc nhích.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương cùng lúc bưng miệng. Trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau. Với tuổi của hai bà cho dù không ngẩng đầu nhìn cũng biết trên tầng đang xảy ra chuyện gì.
Lâm Nhược Khê về nhà? Sao lại đúng vào lúc này?
Quách Tuyết Hoa tính toán một hồi, cũng chưa nghĩ Lâm Nhược Khê sẽ về nhà lúc này. Không phải là còn hai ngày nữa mới từ Châu Âu về nhà sao? Cô con dâu mà ngày thường bà bảo đừng bận công tác quá cũng không nghe, lần này sao lại kết thúc công việc trước thời gian để về nhà?
Đây chẳng lẽ là nghiệp chướng? Mặc dù Quách Tuyết Hoa đối nhân xử thế lão luyện thế nào, vừa làm mẹ chồng không bao lâu, không có kinh nghiệm gì, có một đứa con trai “cao cấp” như vậy, bà đã biết thế nào gọi là quan nhưng vẫn khó việc nhà.
- Được được, tiểu thư, cô cứ đi từ từ, đồ ăn sáng vẫn chờ cô. Ừ, tôi sẽ đi ra mở cửa…
Vú Vương đáp cúp điện thoại sau đó đi ra ngoài.
Quách Tuyết Hoa vội hỏi:
- Ngọc Lan, Nhược Khê về nhà à? Không phải nói là ngày mốt mới về mà?
Vú Vương nhìn vẻ sốt ruột của Quách Tuyết Hoa, muốn cười mà không cười nói:
- Tiểu thư nói khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà. Vì đợt công tác châu Âu kết thúc trước thời gian, cho nên đã mua vé máy bay về sớm. Nói tôi chuẩn bị bữa sáng, cô về nhà ăn cơm còn phải đi làm.
- Vừa mới xuống máy bay về đến nhà đã muốn đi làm ngay?
Quách Tuyết Hoa ngẩn ra, nghĩ đến Lâm Nhược Khê hăng hái làm việc mà rùng mình, cười khổ nói:
- Không nói nhà họ Dương chúng tôi, tiền của Lâm Nhược Khê cũng tiêu mấy đời không hết. Thật không biết con dâu yêu của tôi nghĩ thế nào, lại làm như vậy. Đến bao giờ tôi mới được bế cháu đây?
- Chuyện bế cháu bỏ qua đã, tôi thấy bà trước hết nghĩ xem khi tiểu thư về nói thế nào về vấn đề của An Tâm. Cũng không thể lúc này lôi cô An Tâm xuống tầng rồi đuổi ra ngoài, cũng chưa chắc đã kịp.
Vú Vương khó xử nói.
Ánh mắt Quách Tuyết Hoa tránh không dám nhìn vú Vương. Bà nào biết làm thế nào, chỉ hận mình nhất thời hồ đồ.
Lúc này, trên tầng, trong phòng Dương Thần, người con gái kia không biết hai vị bề trên đáng rối rắm chuyện gì.
Đến rạng sáng An Tâm thực sự không chịu được, mơ màng ngủ.
Khi Dương Thần bước vào phòng, ngạc nhiên thấy An Tâm nằm trên giường mình. Trong lúc ngủ mơ người con gái khẽ nhíu mày, hóa ra tâm trạng lo lắng khiến cô không thể nào có giấc mơ đẹp.
Dương Thần hiểu ngay chuyện gì xảy ra, cũng không đi vào nhà vệ sinh tắm rửa mà bước đến cạnh giường. Ngồi xổm xuống lẳng lặng nhìn hai má của An Tâm, không diễm lệ như người khác, nhưng lại trong sáng, giống như một cô bé đang ngủ.
Dương Thần cười cười, ánh mắt dịu dàng. Tuy rằng hắn và bà chính thức không có vấn đề về tình cảm nhưng vẫn ngày càng có tình cảm nồng nhiệt sâu sắc đối với những người con gái khác. Điều này không biết nên buồn hay nên vui.
Theo bản năng, Dương Thần giơ tay kéo chăn cho An Tâm. Cô gái này chờ đợi trong giấc ngủ, còn mặc quần áo, sợ cô cảm lạnh.
Tuy nhiên, động tác nhỏ này cũng làm An Tâm thức giấc.
Hình như là có sự cảm ứng. Dương Thần vừa mới nhấc chăn đơn lên, đôi mắt trong veo đầy nước của Am Tâm cũng đã mở.
Đôi mắt đầy nước còn đang mờ màng nhìn thấy Dương Thần, còn tưởng là ảo giác. An Tâm giơ bàn tay trăng nõn, xoa xoa mắt, mới ý thực được, thực sự Dương Thần đã về.
Cũng không để ý bộ dạng lôi thôi của Dương Thần, An Tâm vui mừng đứng dậy lao vào lòng Dương Thần.
- Ông xã.
Gọi to một tiếng dịu dàng. An Tâm giơ hai tay ôm chặt lấy cổ của Dương Thần. Cả người giống như rắn nước, quấn quanh người Dương Thần. Hận không thể hòa hợp cùng nhau.
Dương Thần cảm nhận được mùi hương nồng đậm, sự ấm áp mềm mại của cơ thể người phụ nữ sau giấc ngủ trên cơ thể mình. Tiếng khóc nức nở khiến hắn nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Cuối cùng, Dương Thần chỉ biết giơ tay vuốt ve lưng AnTâm, vỗ vỗ nói:
- Cô bé ngốc, anh cũng không phải đã mất tích nhiều năm. Em như vậy khiến anh thấy mình như kẻ phụ tình.
An Tâm khóc nức nở, nhỏ giọng nói:
- Em… em lo anh gặp chuyện không may.
- Anh có thể có chuyện gì?
Dương Thần trợn mắt.
- Em không biết, em lo lắng.
An Tâm nói.
Dương Thần thở dài, ôm lấy người phụ nữ giống như đang treo trên người mình, thả cô lên giường nói:
- Anh đi tắm rửa một cái, nếu không sẽ làm em bẩn hết.
An Tâm không đồng ý, túm lấy tay Dương Thần, bĩu môi nói:
- Em không quan tâm.
Dương Thần dở khóc dở cười:
- Không phải em có quan tâm hay không, mà vì anh thế nào dù sao cũng phải tắm đã.
- Em không muốn anh rời khỏi em.
Ánh mắt An Tâm chờ đợi.
Người phụ nữ này cũng bị dọa cho sợ hãi, cả đêm giống như cả một thế kỷ. Dù sao nguyên nhân gây ra việc này có chút là do cô. Nên cô tự trách mình, sợ vì mình mà gây ra chuyện khó thay đổi.
Thật vất vả mới thấy người đàn ông bình yên trở về. An Tâm không dễ dàng buông tay như vậy.
Dương Thần giơ hai ngón tây kẹp mũi An Tâm, nói:
- Nếu cục cưng muốn như vậy thì chúng ta cùng nhau tắm.
Nói xong xoay người ôm lấy An Tâm bước về phía phòng tăm.
Mặt An Tâm đỏ bừng, không phải đối. Tuy rằng cảm thấy chuyện đôi uyên ương cùng tắm hơi hoang đường. Huống chi là trong nhà Dương Thần. Dưới tầng còn có bề trên. Nhưng lúc này An Tâm hận không thể cùng Dương Thần trên giường nói gì đến cùng tắm.
Vui đùa một hồi, trong phòng tắm truyền ra tiếng cười quái dị của Dương Thần và tiếng hờn dỗi của An Tâm cùng với tiếng nước rơi, cỏ vẻ mờ ám.
Tuy rằng là đôi tình nhân cùng lắm nhưng cũng rất nhanh. Căn bản là Dương Thần không muốn lãng phí thời gian trong phòng tắm. Năm sáu phút sau đã ôm An Tâm đi ra.
Tóc hai người còn ướt sũng, không cần lau khô, nước vẫn nhỏ trên người.
Hai tay An Tâm vòng qua cổ Dương Thần. Bầu ngực đầy đặn áp vào ngực Dương Thần, hai người trao nhau nụ hôn say đắm, sau đó ngã xuống giường.
Ban đầu định đi xuống tầng ăn sáng, nhưng lúc này Dương Thần đã quên mất. Bữa ăn mê người trước mắt ăn trước rồi nói sau.
Rất nhanh, vẻ mặt ửng hồng thỏa mãn…
Bên ngoài căn nhà lớn, một chiếc Mercedes S màu trắng chậm rãi dừng lại.
Lái xe nhanh chóng xuống xe, đến cửa sau, mở cửa cúi đầu làm tư thế mời.
Lâm Nhược Khê mặc một áo khoác nhẹ màu vàng nhạt, chiếc váy ngắn màu đen nhẹ nhàng bước xuống xe giống như một ngôi sao quý tộc của Anh. Vì thế làm người ta không dám nhìn nhiều, sợ mất lịch sự.
Mái tóc đen dài của Lâm Nhược Khê buông xõa xuống ngang hông. Mặt đeo chiếc kính đen to bản, che hết phần lớn khuôn mặt làm người ta không thể nhìn ra vẻ mặt lúc này.
Không dám ngẩng đầu, trong lòng người lái xe lo lắng, anh ta vốn là Bảo vệ công ty Quốc Tế Ngọc Lôi. Ban đầu anh ta đang ở công ty nhận được thông báo sáng sớm nay Chủ tịch đến sân bay cần phải đi đón nên anh ta phải làm lái xe.
- Anh về công ty đi.
Lâm Nhược Khê thản nhiên nói, sau đó đẩy cánh cửa sắt từ từ đi vào nhà.
- Vâng thưa Tổng giám đốc Lâm.
Người lái xe trẻ khom người chào sau đó lái xe về công ty.
Sau khi Lâm Nhược Khê nghe thấy tiếng xe đi xa, thầm thở dài. Hạ kính trên mặt xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đầy mệt mỏi.
Cũng để cho người trong công ty không phát hiện vết thâm trên mắt nên mới đeo kính râm.
Đúng ra ngày mốt cô mới về nhà, nhưng không biết vì sao hôm qua Dương Thần đột nhiên nói An Tâm có chuyện. Hắn vội vã về Trung Hải. Lâm Nhược Khê không có tâm trạng nào tiếp tục ở lại Paris.
Lâm Nhược Khê cảm thấy, việc An Tâm không liên quan đến mình. Cô căn bản không cần quan tâm xem người đàn ông kia giúp An Tâm làm gì. Nhưng rõ ràng là nghĩ như vậy rồi vẫn không khống chế được suy nghĩ của mình, đã bay từ Paris về Trung Hải.
Lâm Nhược Khê thậm chí thầm nghĩ không biết có phải là thần kinh của mình có vấn đề không. Sao lại quan tâm đến một việc không cần thiết. Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ thôi thúc cô trở về Trung Hải. Xem người đàn ông này cuối cùng làm gì. Việc gì khiến hắn để cô một mình ở lại Pháp vội vàng chạy về nước.
Hắn phải làm gì vì An Tâm? An Tâm có thể xảy ra chuyện gì?
Cô không trực tiếp hỏi Dương Thần. Còn vì sao không hỏi, Lâm Nhược Khê cũng không biết. Thật sự giống như mình cố chấp khiến không thể mở miệng.
Nhưng cho dù có lý do gì, Lâm Nhược Khê cũng bảo công ty đổi lại vé máy bay. Sau đó sắp xếp để về nước trước một ngày.
Trên đường về rất cô đơn. Hai người biến thành một người. Nhưng điều này cũng không làm Lâm Nhược Khê để ý nhiều lắm. Dù sao cô cũng đã sớm quen rồi một mình đối mặt với nhiều việc rồi.
Chẳng qua, trên đường vẫn nghĩ ở nhà xảy ra chuyện, làm Lâm Nhược Khê càng ngày càng cảm thấy không hợp lý.
Tính tình người đàn ông kia Lâm Nhược Khê hiểu rõ. Dù trời có sụp xuống hắn cũng coi thường không thèm để ý. Rất nhiều người cảm thấy vấn đề này rất khó đối mặt, hắn căn bản cho rằng không thành vấn đề.
Một khi đã như vậy, việc gì khiến hắn vội vã về nước, đó là việc nhỏ sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Khê cảm thấy lo lắng. Sự lo lắng càng lúc càng nhiều hơn, biến thành một gánh nặng tâm lý. Thậm chí cảm thấy rất áy náy.
Lâm Nhược Khê rất căm hận mình. Trong lòng rõ ràng là có đối phương, tại sao lại không nói nên lời. Vì sao luôn mạnh mẽ bướng bỉnh không để người khác biết mình đang buồn.
Nếu cô có thể ít kiêu ngạo đi một chút, hỏi Dương Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Dương Thần chắc chắn sẽ nói cho cô. Nói cách khác, Dương Thần cũng không không cần phải nói rõ, chỉ cần nói giúp An Tâm.
Cuối cùng, suốt mười mấy giờ bay, Lâm Nhược Khê luôn tử hỏi chính mình. Khiến cho cô mệt mỏi về cả tinh thần và thể xác. Đồng thời cũng bắt đầu suy nghĩ, có nên từ bỏ vài thứ không?
Chính mình rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ. Người đàn ông kia là điểm yếu lớn nhất. Ít nhất có thể bảo vệ cô, hơn nữa hai người còn là vợ chồng. Nếu cứ ngang bướng thì mình sẽ hết khó chịu trong lòng sao? Có thể có kết quả tốt đẹp sao?
Bước từng bước một, Lâm Nhược Khê sắp đi vào nhà. Cánh cửa mở ra, Quách Tuyết Hoa và vú Vương đi ra đón cô. Hai người đều chờ cô bên cửa sổ. Tất nhiên Lâm Nhược Khê xuống xe đã thấy.
- Tiểu thư, cô đã về thật.
Vẻ mặt vú Vương cũng không nhìn ra cái gì khác thường, bước lên cười nói, giúp Lâm Nhược Khê xách hành lý.
Quách Tuyết Hoa cũng cười ấm áp nói:
- Xem con này, mệt như vậy sao, môi cũng trắng bệch hết. Cả đêm không ngủ, thương quá, mau vào nhà đi.
Lâm Nhược Khê nghe Quách Tuyết Hoa nói trong lòng lại tự trách mình. Mẹ chồng vẫn rất quan tâm đến cô bà đều hi vọng quan hệ giữa cô và Dương Thần tốt lên. Nhưng cô lại tự gạt bỏ việc này việc kia, không chịu làm tốt, có phải là bất hiếu không?
- Mẹ… con…
Lâm Nhược Khê đang định nói là mình không việc gì, không cần lo lăng nhưng đột nhiên phía ban công tầng hai vang lên một tiếng phụ nữ.
- Ông xa… không cần… anh!
Tiếng này là tiếng của An Tâm.
Lâm Nhược Khê bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên, khiến khuôn mặt mệt mỏi của cô hoàn toàn không còn chút máu nào. Cả người giống như hóa đá, không hề nhúc nhích.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương cùng lúc bưng miệng. Trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau. Với tuổi của hai bà cho dù không ngẩng đầu nhìn cũng biết trên tầng đang xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.