Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 64: Thái độ chưa tốt
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Dương Thần rất cảm kích người phụ nữ kia, thật sự là rất biết đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, đang buồn rầu không biết phải làm sao, cô ấy liền chỉ ra con đường tốt nhất.
Thấy người phụ nữ kia rời khỏi cánh cửa trong phòng, rồi cúi đầu đi về cửa thang máy, Dương Thần cũng giả bộ vẻ mặt thoải mái tự tại.
- Tiểu thư được những lợi ích gì rồi?
Cô gái xinh đẹp bước chân dừng một chút, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cảnh giác nói:
- Anh nói cái gì?
Vì Dương Thần mới vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi không lâu nên hiển nhiên người phụ nữ này không biết Dương Thần.
- Tôi không có ý gì khác, vị tiểu thư này không có công lao thì cũng đã vất vả rồi, chút tiền môi giới kiếm được đó tôi sẽ không lấy, nhưng hy vọng tiểu thư phối hợp, giúp tôi gõ cửa phòng bên kia một chút.
Dương Thần cười cười đơn thuần.
Cô gái nheo mắt, thấp giọng hỏi:
- Anh theo dõi tôi? Chẳng lẽ không sợ tôi báo cảnh sát sao?
- Tôi lại sợ cô không báo cảnh sát!
Dương Thần nói.
- Thần kinh!
Cô gái định không để ý đến Dương Thần, khẩn trương muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Dương Thần tất nhiên sẽ không tha cho cô ta đi, tiện tay tóm cánh tay mềm nhũn của cô gái kéo một cái đã ôm gọn cô trong lòng, thuận thế, hai tay ôm luôn trước ngực cô gái, nắm lấy hai khối thịt hồng hào, nở nang.
- Ngươi..
Cô gái kinh sợ, chỉ cảm thấy hai bàn tay ôm toàn bộ khuôn ngực, khiến cô càng bị khuất phục. Người đàn ông này vô cùng mạnh, cơ thể cứng như thép, cô không thể này giãy ra được.
- Buông tay ra! Không tôi sẽ hét lên, tố cáo anh cưỡng bức!
Cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi, đe dọa nói.
Dương Thần lơ đễnh cười cười, hai tay nắm hai bầu ngực, hơi dùng một chút lực miết vào khiến cô gái khẽ kêu lên một tiếng.
Dương Thần cười tà ác:
- Cảm giác ở tay không tự nhiên, chắc cô vừa đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi. Cô có thể kêu lên, cũng có thể tố cáo tôi, nhưng mà ngay tại đây tôi sẽ lột hết quần áo, ném cô vào thang máy, dù sao chỗ này cũng không có ai đi ngang qua, không cần nghi ngờ tốc độ lột quần áo của tôi. Cô nghĩ lại đi, đi thang máy xuống tầng một, sau đó tôi sẽ đưa cô ra đại sảnh, đại sảnh ở tầng một sáng trưng, nhiều người qua lại, cô có thể khoe cơ thể mình. Nếu như cô không vui, sau đó báo cảnh sát bắt tôi cũng không sao, tôi chỉ lột quần áo của cô, không phải ngồi tù. Cô muốn kiện tôi ra tòa, cũng được thôi, cũng chẳng có gì to tát. Tất nhiên, nếu đã làm thì cũng tiện thể chụp ảnh, quay phim một chút… đặt một cái tên tung lên mạng, tên là “nữ nhân viên khỏa thân trong khách sạn”, tên này không tồi chứ?
Sắc mặt cô gái lập tức trắng nhợt, nếu đúng như lời người đàn ông này nói, bản thân mình chắc gì đã được bồi thường, lại còn thân bại danh liệt, khỏi phải làm ăn gì ở xã hội này nữa! Cuối cùng cô tức giận nói:
- Đừng có đe dọa tôi! Tôi không biết anh đang nói gì cả! Còn không buông tôi ra tôi sẽ hét to lên, tôi không tin anh dám làm gì tôi!!
“Roạt!!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vải bị xé rách, cô gái trợn mắt, há hốc mồm nhìn chiếc váy ngắn bị xé một góc, để lộ chiếc quần tất trắng và phần đùi trắng nõn bên trong.
Dương Thần có vẻ mờ ám, tiếng nói lại vang lên lần nữa, có phần không kiên nhẫn:
- Tốt nhất cô đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tiếp nữa tôi sẽ xé đến phần ngực.
- Anh… rốt cuộc anh muốn gì…
Cô gái sợ đến mức muốn dùng tay che góc váy rách lại, nhưng hai tay lại bị Dương Thần khống chế, không thể dộng đậy được. Mắt cô đầy nước, cầu xin nói:
- Xin anh đừng làm vậy… tôi cũng chỉ là nghe theo người khác…
Dương Thần cười lạnh nói:
- Hợp tác sớm một chút không phải tốt sao, cô chỉ cần nghe theo tôi, tôi sẽ không làm khó dễ cho cô.
Trong phòng khách, Lưu Minh Ngọc ngã ngồi lên chiếc giường mềm, hai tay khó khăn chống xuống đệm, mi mắt khó mở ra được, nhìn thấy bộ trưởng Mã trước mặt đã cởi hết đồ, chỉ còn mặc chiếc quần đùi, cô cắn răng ép mình tỉnh táo lại một chút.
Tuy rằng trước giờ vẫn đề phòng, nhưng cô không ngờ bộ trưởng Mã lại thông đồng với người khách hàng vốn cô định gặp hôm nay, lừa cô đến nơi này.
Càng phòng bị lại càng không ngờ tới, lúc ở trên đường, người phụ nữ kia lại tiếp tay cho giặc, đưa cô một chai nước khoáng, không ngờ là có pha thuốc ngủ!
Lưu Minh Ngọc cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản, vốn nghĩ chỉ cần đề phòng một mình bộ trưởng Mã là được, không ngờ đối phương đã cài một cái bẫy tinh tế vậy, chỉ chờ mình đến chui vào!
Vừa nghĩ đến việc lão già béo lùn, bụng to, lông ngực dài bạc trắng này sẽ làm chuyện đồi bại với mình, Lưu Minh Ngọc ngày thường vốn kiên cường cũng không kìm nổi hai mắt ướt nhòe.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới lúc trước Dương Thần hỏi mình địa điểm hẹn, lúc đầu cũng không quá để ý, chỉ tiện tay nhắn tin lại, nhưng việc đến nước này, Lưu Minh Ngọc trước kia chưa từng nghĩ, nay lại kỳ vọng người đàn ông mới quen chưa lâu kia lại có thể đột ngột xuất hiện giống như anh hùng trong phim ảnh! Dù đó là việc hoang đường, không thực tế đến mức nào.
Trong đôi mắt bé tí của bộ trưởng Mã tràn đầy tham lam, dục vọng, lại có phần cuồng nhiệt, nhìn giai nhân trước mặt mặc bộ váy OL bó sát thân hình với những đường cong hoàn mỹ, trên môi lộ ra nét cười hài lòng vì gian kế đã thực hiện được.
- Lưu Minh Ngọc à, Lưu Minh Ngọc, cô cho là cô giả bộ làm một khuê nữ thì ta sẽ không làm gì được à! Lão Mã ta trên đời này không có cô gái nào không chơi được! Hôm nay hãy để ta vui vẻ hưởng thụ, ta mang cả camera đến, đợi lát nữa cởi hết đồ cho cô rồi sẽ thu lại…
Bộ trưởng Mã đi lên trước, nhìn Lưu Minh Ngọc đã buồn ngủ, cười nham hiểm nói:
- Đợi cô tỉnh lại sẽ cho cô từ từ thưởng thức, rồi nghĩ lại có nên hầu hạ ta cho tốt không…
Trong mắt Lưu Minh Ngọc hiện lên một tia tuyệt vọng, thống khổ không cam lòng, nhưng cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ của thuốc, mềm nhũn ra trên giường, nỉ non vài tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.
Bộ trưởng Mã động đậy ngón trỏ, đang muốn chồm lên lột bỏ hết những thứ trói buộc báu vật xinh đẹp này thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Bộ trưởng Mã không vui, nhíu mày, rút tay lại, đi tới chỗ mắt mèo trên cửa nhìn qua, nhìn thấy gương mặt phụ nữ diễm lệ quen thuộc liền thở phào.
Cửa phòng mở ra một nửa, bộ trưởng Mã vẻ mặt gian tà, cười nói:
- Sao thế? Tiểu hồ ly lẳng lơ này, không phải là ghen, muốn vui vẻ một chút mới chịu đi hả?
Cô gái nụ cười cứng ngắc, không nói nửa câu, giống như ăn phải mướp đắng vậy. Nhưng từ bên người cô một bóng dáng đàn ông từ từ đi ra.
- Là mày!?
Bộ trưởng Mã rùng mình, lão nhận ra ngay đây là gã thanh niên đã làm lão không chịu nổi ở hành lang công ty hôm trước, đã phá hỏng chuyện tốt của lão!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Nghĩ đến điểm mấu chốt này, bộ trưởng Mã phản ứng rất nhanh, lập tức giữ chặt cửa.
- Chát!
Dương Thần một tay đẩy mạnh cửa, hắn đột nhiên đẩy làm cho thân hình mập mạp của bộ trưởng Mã bị đẩy ngã vào phòng, mông ngồi lên tấm thảm.
- Thái độ này không tốt, bộ trưởng Mã.
Dương Thần cười đầy thâm ý, kéo cô gái xinh đẹp vào phòng, đồng thời thuận tay kéo cửa lại.
Thấy người phụ nữ kia rời khỏi cánh cửa trong phòng, rồi cúi đầu đi về cửa thang máy, Dương Thần cũng giả bộ vẻ mặt thoải mái tự tại.
- Tiểu thư được những lợi ích gì rồi?
Cô gái xinh đẹp bước chân dừng một chút, cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cảnh giác nói:
- Anh nói cái gì?
Vì Dương Thần mới vào công ty Quốc Tế Ngọc Lôi không lâu nên hiển nhiên người phụ nữ này không biết Dương Thần.
- Tôi không có ý gì khác, vị tiểu thư này không có công lao thì cũng đã vất vả rồi, chút tiền môi giới kiếm được đó tôi sẽ không lấy, nhưng hy vọng tiểu thư phối hợp, giúp tôi gõ cửa phòng bên kia một chút.
Dương Thần cười cười đơn thuần.
Cô gái nheo mắt, thấp giọng hỏi:
- Anh theo dõi tôi? Chẳng lẽ không sợ tôi báo cảnh sát sao?
- Tôi lại sợ cô không báo cảnh sát!
Dương Thần nói.
- Thần kinh!
Cô gái định không để ý đến Dương Thần, khẩn trương muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Dương Thần tất nhiên sẽ không tha cho cô ta đi, tiện tay tóm cánh tay mềm nhũn của cô gái kéo một cái đã ôm gọn cô trong lòng, thuận thế, hai tay ôm luôn trước ngực cô gái, nắm lấy hai khối thịt hồng hào, nở nang.
- Ngươi..
Cô gái kinh sợ, chỉ cảm thấy hai bàn tay ôm toàn bộ khuôn ngực, khiến cô càng bị khuất phục. Người đàn ông này vô cùng mạnh, cơ thể cứng như thép, cô không thể này giãy ra được.
- Buông tay ra! Không tôi sẽ hét lên, tố cáo anh cưỡng bức!
Cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận không chịu nổi, đe dọa nói.
Dương Thần lơ đễnh cười cười, hai tay nắm hai bầu ngực, hơi dùng một chút lực miết vào khiến cô gái khẽ kêu lên một tiếng.
Dương Thần cười tà ác:
- Cảm giác ở tay không tự nhiên, chắc cô vừa đi phẫu thuật thẩm mĩ rồi. Cô có thể kêu lên, cũng có thể tố cáo tôi, nhưng mà ngay tại đây tôi sẽ lột hết quần áo, ném cô vào thang máy, dù sao chỗ này cũng không có ai đi ngang qua, không cần nghi ngờ tốc độ lột quần áo của tôi. Cô nghĩ lại đi, đi thang máy xuống tầng một, sau đó tôi sẽ đưa cô ra đại sảnh, đại sảnh ở tầng một sáng trưng, nhiều người qua lại, cô có thể khoe cơ thể mình. Nếu như cô không vui, sau đó báo cảnh sát bắt tôi cũng không sao, tôi chỉ lột quần áo của cô, không phải ngồi tù. Cô muốn kiện tôi ra tòa, cũng được thôi, cũng chẳng có gì to tát. Tất nhiên, nếu đã làm thì cũng tiện thể chụp ảnh, quay phim một chút… đặt một cái tên tung lên mạng, tên là “nữ nhân viên khỏa thân trong khách sạn”, tên này không tồi chứ?
Sắc mặt cô gái lập tức trắng nhợt, nếu đúng như lời người đàn ông này nói, bản thân mình chắc gì đã được bồi thường, lại còn thân bại danh liệt, khỏi phải làm ăn gì ở xã hội này nữa! Cuối cùng cô tức giận nói:
- Đừng có đe dọa tôi! Tôi không biết anh đang nói gì cả! Còn không buông tôi ra tôi sẽ hét to lên, tôi không tin anh dám làm gì tôi!!
“Roạt!!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vải bị xé rách, cô gái trợn mắt, há hốc mồm nhìn chiếc váy ngắn bị xé một góc, để lộ chiếc quần tất trắng và phần đùi trắng nõn bên trong.
Dương Thần có vẻ mờ ám, tiếng nói lại vang lên lần nữa, có phần không kiên nhẫn:
- Tốt nhất cô đừng nên thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tiếp nữa tôi sẽ xé đến phần ngực.
- Anh… rốt cuộc anh muốn gì…
Cô gái sợ đến mức muốn dùng tay che góc váy rách lại, nhưng hai tay lại bị Dương Thần khống chế, không thể dộng đậy được. Mắt cô đầy nước, cầu xin nói:
- Xin anh đừng làm vậy… tôi cũng chỉ là nghe theo người khác…
Dương Thần cười lạnh nói:
- Hợp tác sớm một chút không phải tốt sao, cô chỉ cần nghe theo tôi, tôi sẽ không làm khó dễ cho cô.
Trong phòng khách, Lưu Minh Ngọc ngã ngồi lên chiếc giường mềm, hai tay khó khăn chống xuống đệm, mi mắt khó mở ra được, nhìn thấy bộ trưởng Mã trước mặt đã cởi hết đồ, chỉ còn mặc chiếc quần đùi, cô cắn răng ép mình tỉnh táo lại một chút.
Tuy rằng trước giờ vẫn đề phòng, nhưng cô không ngờ bộ trưởng Mã lại thông đồng với người khách hàng vốn cô định gặp hôm nay, lừa cô đến nơi này.
Càng phòng bị lại càng không ngờ tới, lúc ở trên đường, người phụ nữ kia lại tiếp tay cho giặc, đưa cô một chai nước khoáng, không ngờ là có pha thuốc ngủ!
Lưu Minh Ngọc cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản, vốn nghĩ chỉ cần đề phòng một mình bộ trưởng Mã là được, không ngờ đối phương đã cài một cái bẫy tinh tế vậy, chỉ chờ mình đến chui vào!
Vừa nghĩ đến việc lão già béo lùn, bụng to, lông ngực dài bạc trắng này sẽ làm chuyện đồi bại với mình, Lưu Minh Ngọc ngày thường vốn kiên cường cũng không kìm nổi hai mắt ướt nhòe.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới lúc trước Dương Thần hỏi mình địa điểm hẹn, lúc đầu cũng không quá để ý, chỉ tiện tay nhắn tin lại, nhưng việc đến nước này, Lưu Minh Ngọc trước kia chưa từng nghĩ, nay lại kỳ vọng người đàn ông mới quen chưa lâu kia lại có thể đột ngột xuất hiện giống như anh hùng trong phim ảnh! Dù đó là việc hoang đường, không thực tế đến mức nào.
Trong đôi mắt bé tí của bộ trưởng Mã tràn đầy tham lam, dục vọng, lại có phần cuồng nhiệt, nhìn giai nhân trước mặt mặc bộ váy OL bó sát thân hình với những đường cong hoàn mỹ, trên môi lộ ra nét cười hài lòng vì gian kế đã thực hiện được.
- Lưu Minh Ngọc à, Lưu Minh Ngọc, cô cho là cô giả bộ làm một khuê nữ thì ta sẽ không làm gì được à! Lão Mã ta trên đời này không có cô gái nào không chơi được! Hôm nay hãy để ta vui vẻ hưởng thụ, ta mang cả camera đến, đợi lát nữa cởi hết đồ cho cô rồi sẽ thu lại…
Bộ trưởng Mã đi lên trước, nhìn Lưu Minh Ngọc đã buồn ngủ, cười nham hiểm nói:
- Đợi cô tỉnh lại sẽ cho cô từ từ thưởng thức, rồi nghĩ lại có nên hầu hạ ta cho tốt không…
Trong mắt Lưu Minh Ngọc hiện lên một tia tuyệt vọng, thống khổ không cam lòng, nhưng cuối cùng không chống lại được cơn buồn ngủ của thuốc, mềm nhũn ra trên giường, nỉ non vài tiếng rồi bất tỉnh nhân sự.
Bộ trưởng Mã động đậy ngón trỏ, đang muốn chồm lên lột bỏ hết những thứ trói buộc báu vật xinh đẹp này thì lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa.
Bộ trưởng Mã không vui, nhíu mày, rút tay lại, đi tới chỗ mắt mèo trên cửa nhìn qua, nhìn thấy gương mặt phụ nữ diễm lệ quen thuộc liền thở phào.
Cửa phòng mở ra một nửa, bộ trưởng Mã vẻ mặt gian tà, cười nói:
- Sao thế? Tiểu hồ ly lẳng lơ này, không phải là ghen, muốn vui vẻ một chút mới chịu đi hả?
Cô gái nụ cười cứng ngắc, không nói nửa câu, giống như ăn phải mướp đắng vậy. Nhưng từ bên người cô một bóng dáng đàn ông từ từ đi ra.
- Là mày!?
Bộ trưởng Mã rùng mình, lão nhận ra ngay đây là gã thanh niên đã làm lão không chịu nổi ở hành lang công ty hôm trước, đã phá hỏng chuyện tốt của lão!
Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?! Nghĩ đến điểm mấu chốt này, bộ trưởng Mã phản ứng rất nhanh, lập tức giữ chặt cửa.
- Chát!
Dương Thần một tay đẩy mạnh cửa, hắn đột nhiên đẩy làm cho thân hình mập mạp của bộ trưởng Mã bị đẩy ngã vào phòng, mông ngồi lên tấm thảm.
- Thái độ này không tốt, bộ trưởng Mã.
Dương Thần cười đầy thâm ý, kéo cô gái xinh đẹp vào phòng, đồng thời thuận tay kéo cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.