Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 180: Thế giới kỳ ảo của Elise
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Sau khi Dương Thần nói hai chữ “hẹn hò’’, Lâm Nhược Khê rõ ràng còn chưa kịp phản ứng kịp, lúng túng nhìn Dương Thần, không nói nên lời.
Dương Thần sợ Lâm Nhược Khê không quen, nói như vậy thật là liều lĩnh, vì thế bèn lui sau nói:
- Nhanh quá không thích ứng được sao? Vậy thì tiện thể đi ăn bữa cơm tối cũng được.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng hỏi:
- Có cần đi thay quần áo không?
- Thay quần áo ?
- Hẹn hò thì phải mặc quần áo gì?
Lâm Nhược Khê có chút ngượng ngùng hỏi.
Dương Thần rốt cuộc hiểu rồi, không phải không đồng ý, mà là không biết hẹn họ như thế nào, vì thế thoải mái cười nói:
- Không cần thay đâu, như vậy là được rồi, tuy nhiên xe thì phải thay, dù sao là anh hẹn hò với em, không phải em lái xe chở anh đi.
Trong lòng Lâm Nhược Khê thấp thỏm không yên gật đầu, khởi động xe, đem chiếc Bentley màu đỏ một mạch lái đến chỗ đậu xe của Dương Thần, cùng nhau xuống xe, ngồi vào chiếc M3 màu trắng.
- Chúng ta đi đâu?
Lần đầu tiên hẹn hò, Lâm Nhược Khê hơi căng thẳng, giọng điệu yếu ớt.
Dương Thần cảm thấy cực kỳ thú vị, cô vợ lành lùng thường ngày đột nhiên trở nên mông lung như nữ sinh lần đầu hẹn hò vậy, làm sao chịu nổi! muốn đưa tay ra nhéo nhéo, nhưng lại sợ cô ấy bỏ đi, giơ ba ngón tay lên nói:
- Cho em ba lựa chọn, đi xem phim, đi shopping, đi công viên thủy cung, muốn đi đâu?
Lâm Nhược Khê mắt sáng ngời, ngẫm nghĩ một chút, có vài phần mong chờ nói:
- Đi công viên thủy cung đi, em vẫn chưa đi xem qua, em thích những con cá cảnh nhiệt đới, rất đẹp.
- Công viên thủy cung vào buổi tối đóng cửa rất sớm, đổi cái khác đi.
Dương Thần nói.
- Vậy…..shopping cũng được, đi xem xem những cửa hàng khác, coi như đi khảo sát.
Lâm Nhược khê đưa ra lựa chọn tiếp theo.
Dương Thần lắc đầu:
- Đi shopping, mệt chết đi, đừng tưởng anh không biết, phụ nữ bọn em đâm đầu vào đó ròi, là mặc kệ đàn ông sống chết ra sao.
Lông mày của Lâm Nhược Khê dựng lên:
- Vậy đi đâu?
- Đi xem phim, có thể ngồi xem, tốt biết mấy.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê cắn môi, gắt gọng nói:
- Vậy thì cho em chọn làm gì? Anh thẳng thắn nói là đi xem phim là được còn gì!
Dương Thần nhếch miệng cười cười:
- Đây chẳng phải biểu hiện gia đình dân chủ sao? Anh cho em ba lựa chọn, không ép buộc em ngay lúc đầu chọn rạp chiếu phim? Nếu em không chọn, dù sao phương hướng tay lái cũng nằm trong tay anh, đến cuối cùng chẳng phải do anh quyết định sao? Lãnh đạo là như vậy, em chẳng phải cũng là lãnh đạo sao? Em hiểu mà, dân chủ, dân chủ, haha…..
- Vô lại! Em phải xuống xe, anh tự mình đi hẹn hò đi!
Lâm Nhược Khê lại lạnh lùng trở lại, làm bộ muốn xuống xe.
Dương Thần cười to:
- Muộn rồi!
Câu nói vừa dứt, xe BMW “két” một tiếng, bánh xe ma sát mặt đường, thân xe giống như mũi tên nhọn phóng ra chỗ đậu xe.
Lâm Nhược Khê vừa muốn tháo dây an toàn của mình ra, đã bị một sức lực ở ghế sau giữ lại.
- Điên rồi à! Em phải xuống xe!
- Bà xã em nói cái gì? Anh nghe không thấy!
Dương Thần ha ha cười nói.
Chiếc xe xẹt qua con đường rộng lớn, bị kẹp giữa hai hàng đèn quảng cáo ở hai bên, lưu lại một tia sáng màu đỏ, tiếng động cơ gào thét khiến người đi đường chung quanh đều ghé mắt nhìn theo.
Bởi vì xung xung quanh trung tâm triển lãm rất ít xe, con đường rộng rãi, cho nên tốc độ tăng dần lên, đến cuối cùng dường như đi trên đường cao tốc, tại nhiều khúc đường quanh co, thậm chí Dương Thần còn kéo thắng tay chơi vài cái lượn lách cơ bản!
- Đồ điên! Dừng lại mau! Dừng lại mau! Đồ điên….!
Cuối cùng Lâm Nhược Khê thét lên, không còn nghĩ đến ngăn cản Dương Thần, mà lo lắng không cẩn thận, xe sẽ đụng vào lan can bảo vệ bên đường, đành hai tay bụm mặt lại, cam chịu mà ngồi tại chỗ, theo quán tính thân xe mà trái phải trên dưới lay động….
Tuy rằng không phải là lần đầu ngồi xe do Dương Thần lái, nhưng Lâm Nhược Khê cảm giác mình và cả linh hồn muốn tách rời ra với cơ thể, cái cảm giác tốc độ sống chết này, khi xem phim không thể có sự cảm nhận như thực tế.
Mãi cho tới đoạn đường nhiều xe cộ qua lại, Dương Thần mới giảm tốc độ của xe xuống, Lâm Nhược Khê mới từ từ buông hai tay xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Có cảm giác nhịp tim mình nhảy lên cuồng điên khó mà chế ngự được, ngay cả sức lực mà Lâm Nhược Khê muốn nói cũng không có, chỉ nhìn vào hắn sâu kín, ánh mắt đó đủ để “bóp chết’’ Dương Thần.
Dương Thần không để tâm nói:
- Đừng nhìn anh như vậy, anh chỉ là cảm thấy, em đi xe xịn như vậy, lại không hưởng thụ cái thú phóng xe bạt mạng, dù sao vẫn hơi tiếc, đang lúc còn trẻ, anh cho em trải nghiệm một chút tốc độ sảng khoái.
- Em không cần sự trải nghiệm điên khùng này.
Lâm Nhược Khê sắc mặt trắng bệch.
- Cái này không phải trải nghiệm điên khùng, kỹ thuật lái xe của anh tốt, không phải anh chỉ lái nhanh mà là anh lái nhanh hơn người khác đồng thời so với người khác đều an toàn hơn, nếu người có kỹ thuật lái xe tồi, dù sao lái chậm cỡ nào cũng đụng vào thứ gì khác, đây là anh tự tin, cũng hy vọng em có thể tin tưởng.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê cười châm biếm:
- Một người mà cả bằng lái xe cũng không có lại nói với em rằng kỹ thuật lái xe an toàn hơn mọi người, em phải tin anh ở điểm nào?
- Em xem xem, nữ thí chủ, em lại cố chấp với vẻ bề ngoài rồi, bằng lái xe chẳng qua là tấm giấy, tối đa là tấm giấy cứng hơn, cái xã hội hiện giờ, người ta tốn mười đến hai mươi năm lấy được tấm bằng học kỹ thuật, đã không thể chứng tỏ trình độ văn hóa thật của con người, thậm chí trong vòng một tháng là có thể lấy được, đó chứng tỏ được cái gì nào?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, xoay người đi:
- Không tranh luận với anh, anh toàn là ngụy biện.
- Thiện tai, thiện tai, ngụy biện cũng là đạo lý, cái đấy so với thuyết tương đối của Einstein đều giống nhau, sao không thể lập luận?
Từ nhỏ đến lớn, chưa có người đàn ông nào nói chuyện trước mặt mình với tính vui đùa thế này, Lâm Nhược Khê trong lòng cảm thấy có chút thú vị, quay đầu lại hỏi:
- Anh muốn làm hòa thượng sao?
Dương Thần một tay cầm lái một tay sờ vào cằm mình:
- Làm hòa thượng cũng được, sự tiếc nuối lớn nhất cả đời của hòa thượng, có lẽ là chỉ xem qua thân thể của ni cô, chưa xem qua thân thể của phụ nữ, anh xem qua thân thể của phụ nữ, bây giờ đi xem thân thể của ni cô, cũng là mãn nguyện rồi.
Lâm Nhược Khê nghĩ rất lâu mới hiểu rõ ra hàm ý trong đó, trong nháy mắt, mặt như ánh ban mai, thốt ra tiếng “lưu manh’’ sau đó không thèm để ý đến hắn.
Đến trước bãi đổ xe phía ngoài của rạp chiếu phim ở Trung Hải, Lâm Nhược Khê lấy điện thoại ra hỏi Dương Thần:
- Coi phim gì, em kêu Ngô Nguyệt đặt phòng.
- Đặt phòng?
Dương Thần nghi ngờ:
- Đặt phòng gì?
- Xem phim không cần phải đặt phòng?
Lâm Nhược Khê hỏi ngược.
Sau khi Dương Thần hỏi tỉ mỉ mới hiểu ra, hóa ra từ trước Lâm Nhược Khê xem phim đều là đặt phòng VIP riêng biệt ở lầu một của rạp, vả lại đều do Ngô Nguyệt đặt vé trước cho cô ấy, chỉ cần xuất trình chứng minh thư thì sẽ có người chuyên trách hướng dẫn đi vào.
Thì ra cô ấy chưa một lần nào vào xem phim như mọi người bình thường.
- Không cần đâu, xuống xe đi, qua đó chọn phim, rồi anh đi mua vé, đặt phòng VIP làm gì, ngồi trên lầu nhìn xuống xem đầu người hay xem phim?
Dương Thần vừa cười vừa nói.
Lâm Nhược Khê có chút không quen đi theo sau Dương Thần.
Xung quanh người đi đường tới lui đại đa số là từng đôi trai gái trẻ đến xem phim, bầu không khí ồn ào như vậy, Lâm Nhược Khê cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.
Đi đến quầy bán vé trước cửa rạp, hai bên là những tấm áp-phích từng bộ phim, Dương Thần bĩu môi:
- Chọn đi, thích xem phim gì?
Lâm Nhược Khê nhìn qua nhìn lại, đôi mắt dừng trước tấm áp-phích “Thế giới kỳ ảo của Elise” rất lâu mà không muốn dời đi, nhìn qua những tấm khác lắc đầu nói:
- Sao cũng được, anh chọn đi.
Dương Thần cười thầm trong lòng, xem ra thích lại không dám nói, sợ mình chế giễu “cô học trò nhỏ’’ giả bộ trầm ngâm một chút nói:
- Vậy xem “Elise’’ đi, thấy áp-phích khá đẹp.
- Được.
Lâm Nhược Khê liền đồng ý mỉm cười vui vẻ.
Dương Thần bỡn cợt nhìn cô một cái, Lâm Nhược Khê biết được đã lộ ra ý nghĩ trong lòng, bèn đỏ mặt quay đầu đi.
Đợi Dương Thần mua hai vé hạng thường xong, hai người bước vào trong rạp, xung quanh đại sảnh có không ít quầy bán thức uống và bắp rang, Dương Thần mua hai túi bắp rang và hai ly nước cam mới đi vào xem phim.
Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế hạng thường, vị trí ở giữa rạp chiếu, nhìn thấy xung quanh không ít thanh niên nam nữ, cùng chờ đợi chiếu phim bắt đầu, xung quanh là những âm thanh nói chuyện thì thầm.
Một thùng giấy bắp rang đưa đến trước mặt mình, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, trong bóng tối Dương Thần đang nhìn cô ấy:
- Cầm lấy, bữa ăn chiều không ăn, giờ ăn lót bụng.
- Không cần, trước kia em cũng không ăn.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói.
- Bà xã đại nhân, nể mặt anh được không?
Dương Thần như dụ con nít mà nói.
Lâm Nhược Khê phồng miệng, cầm lấy bắp rang, lấy một cục cho vào miệng, thơm ngọt, giòn giòn, đã rất nhiền năm không có ăn thứ này, Lâm Nhược Khê không kiềm nổi lại ăn thêm vài cục.
Dương Thần nhìn cô ấy ăn ngon lành, đem ly nước cam để cạnh ghế ngồi:
- Nếu khô miệng, hãy uống chút nước cam, đừng để mắc nghẹn.
Lâm Nhược Khê trong lòng ấm áp nhẹ nhẹ, vé giá rẻ, chỗ ngồi giá rẻ, quà vặt và thức uống giá rẻ, môi trường xung quanh ồn ào như vậy, những thứ này, gần như trong quá khứ cô ấy chưa từng nghĩ đến đích thân trải nghiệm, mà lại tình cảm như thế này, so với cô nghĩ thú vị hơn nhiều.
Là tại vì mình cảm thấy mới mẻ, đặc biệt, hoặc là vì có người cùng xem phim với mình?
Lâm Nhược Khê vừa mân mê ống hút, vừa uống nước cam, đang tự mình đắm chìm trong một mảnh trải nghiệm khác, trên màn ảnh rộng “Thế giới kỳ ảo của Elise’’ đã bắt đầu.
Nhìn thấy trong phim Elise ở trong thế giới kỳ ảo, những chặng đường hấp dẫn như thật như mơ.
“Có 1 loại bệnh như vậy, gọi là hội chứng Elise, dường như đeo kính vào sẽ là những ảo ảnh , mỗi ngày là 1 thế giới cổ tích, là 1 loại vừa thần kì vừa khiến cho người ta thương tâm.
Tôi tuyệt đối là mắc phải cái bệnh này, nói cách khác vì sao thời gian cùng với người đàn ông tồi tệ kia không đúng chút nào, đều biến thành đồng thoại sao?”
Đoạn thoại này, Lâm Nhược Khê vẫn nhớ trong lòng, còn chưa từng có nhận thức, tình cảnh này, lại lặng yên trong lòng.
Suy nghĩ miên man, 2 má nóng lên đỏ bừng…
Mắc cỡ chết đi được, từ khi nào mình bắt đầu trở nên như vậy, không biết xấu hổ, không thấy buồn nôn, những lời như vậy cũng có thể nghĩ ra được…
Nhưng không kiềm được nữa, ngẫu nhiên nhìn sang người bên cạnh. Vừa liếc mắt 1 cái. Đầu lại lập tức cúi xuống.
Bà xã mình không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy? Sốt chăng?
Trong bóng tối, Dương Thần có để ý tới sự kì lạ của Lâm Nhược Khê, nghi ngờ trong đầu.
Dương Thần sợ Lâm Nhược Khê không quen, nói như vậy thật là liều lĩnh, vì thế bèn lui sau nói:
- Nhanh quá không thích ứng được sao? Vậy thì tiện thể đi ăn bữa cơm tối cũng được.
Lâm Nhược Khê nhẹ nhàng lắc đầu, dịu dàng hỏi:
- Có cần đi thay quần áo không?
- Thay quần áo ?
- Hẹn hò thì phải mặc quần áo gì?
Lâm Nhược Khê có chút ngượng ngùng hỏi.
Dương Thần rốt cuộc hiểu rồi, không phải không đồng ý, mà là không biết hẹn họ như thế nào, vì thế thoải mái cười nói:
- Không cần thay đâu, như vậy là được rồi, tuy nhiên xe thì phải thay, dù sao là anh hẹn hò với em, không phải em lái xe chở anh đi.
Trong lòng Lâm Nhược Khê thấp thỏm không yên gật đầu, khởi động xe, đem chiếc Bentley màu đỏ một mạch lái đến chỗ đậu xe của Dương Thần, cùng nhau xuống xe, ngồi vào chiếc M3 màu trắng.
- Chúng ta đi đâu?
Lần đầu tiên hẹn hò, Lâm Nhược Khê hơi căng thẳng, giọng điệu yếu ớt.
Dương Thần cảm thấy cực kỳ thú vị, cô vợ lành lùng thường ngày đột nhiên trở nên mông lung như nữ sinh lần đầu hẹn hò vậy, làm sao chịu nổi! muốn đưa tay ra nhéo nhéo, nhưng lại sợ cô ấy bỏ đi, giơ ba ngón tay lên nói:
- Cho em ba lựa chọn, đi xem phim, đi shopping, đi công viên thủy cung, muốn đi đâu?
Lâm Nhược Khê mắt sáng ngời, ngẫm nghĩ một chút, có vài phần mong chờ nói:
- Đi công viên thủy cung đi, em vẫn chưa đi xem qua, em thích những con cá cảnh nhiệt đới, rất đẹp.
- Công viên thủy cung vào buổi tối đóng cửa rất sớm, đổi cái khác đi.
Dương Thần nói.
- Vậy…..shopping cũng được, đi xem xem những cửa hàng khác, coi như đi khảo sát.
Lâm Nhược khê đưa ra lựa chọn tiếp theo.
Dương Thần lắc đầu:
- Đi shopping, mệt chết đi, đừng tưởng anh không biết, phụ nữ bọn em đâm đầu vào đó ròi, là mặc kệ đàn ông sống chết ra sao.
Lông mày của Lâm Nhược Khê dựng lên:
- Vậy đi đâu?
- Đi xem phim, có thể ngồi xem, tốt biết mấy.
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê cắn môi, gắt gọng nói:
- Vậy thì cho em chọn làm gì? Anh thẳng thắn nói là đi xem phim là được còn gì!
Dương Thần nhếch miệng cười cười:
- Đây chẳng phải biểu hiện gia đình dân chủ sao? Anh cho em ba lựa chọn, không ép buộc em ngay lúc đầu chọn rạp chiếu phim? Nếu em không chọn, dù sao phương hướng tay lái cũng nằm trong tay anh, đến cuối cùng chẳng phải do anh quyết định sao? Lãnh đạo là như vậy, em chẳng phải cũng là lãnh đạo sao? Em hiểu mà, dân chủ, dân chủ, haha…..
- Vô lại! Em phải xuống xe, anh tự mình đi hẹn hò đi!
Lâm Nhược Khê lại lạnh lùng trở lại, làm bộ muốn xuống xe.
Dương Thần cười to:
- Muộn rồi!
Câu nói vừa dứt, xe BMW “két” một tiếng, bánh xe ma sát mặt đường, thân xe giống như mũi tên nhọn phóng ra chỗ đậu xe.
Lâm Nhược Khê vừa muốn tháo dây an toàn của mình ra, đã bị một sức lực ở ghế sau giữ lại.
- Điên rồi à! Em phải xuống xe!
- Bà xã em nói cái gì? Anh nghe không thấy!
Dương Thần ha ha cười nói.
Chiếc xe xẹt qua con đường rộng lớn, bị kẹp giữa hai hàng đèn quảng cáo ở hai bên, lưu lại một tia sáng màu đỏ, tiếng động cơ gào thét khiến người đi đường chung quanh đều ghé mắt nhìn theo.
Bởi vì xung xung quanh trung tâm triển lãm rất ít xe, con đường rộng rãi, cho nên tốc độ tăng dần lên, đến cuối cùng dường như đi trên đường cao tốc, tại nhiều khúc đường quanh co, thậm chí Dương Thần còn kéo thắng tay chơi vài cái lượn lách cơ bản!
- Đồ điên! Dừng lại mau! Dừng lại mau! Đồ điên….!
Cuối cùng Lâm Nhược Khê thét lên, không còn nghĩ đến ngăn cản Dương Thần, mà lo lắng không cẩn thận, xe sẽ đụng vào lan can bảo vệ bên đường, đành hai tay bụm mặt lại, cam chịu mà ngồi tại chỗ, theo quán tính thân xe mà trái phải trên dưới lay động….
Tuy rằng không phải là lần đầu ngồi xe do Dương Thần lái, nhưng Lâm Nhược Khê cảm giác mình và cả linh hồn muốn tách rời ra với cơ thể, cái cảm giác tốc độ sống chết này, khi xem phim không thể có sự cảm nhận như thực tế.
Mãi cho tới đoạn đường nhiều xe cộ qua lại, Dương Thần mới giảm tốc độ của xe xuống, Lâm Nhược Khê mới từ từ buông hai tay xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Có cảm giác nhịp tim mình nhảy lên cuồng điên khó mà chế ngự được, ngay cả sức lực mà Lâm Nhược Khê muốn nói cũng không có, chỉ nhìn vào hắn sâu kín, ánh mắt đó đủ để “bóp chết’’ Dương Thần.
Dương Thần không để tâm nói:
- Đừng nhìn anh như vậy, anh chỉ là cảm thấy, em đi xe xịn như vậy, lại không hưởng thụ cái thú phóng xe bạt mạng, dù sao vẫn hơi tiếc, đang lúc còn trẻ, anh cho em trải nghiệm một chút tốc độ sảng khoái.
- Em không cần sự trải nghiệm điên khùng này.
Lâm Nhược Khê sắc mặt trắng bệch.
- Cái này không phải trải nghiệm điên khùng, kỹ thuật lái xe của anh tốt, không phải anh chỉ lái nhanh mà là anh lái nhanh hơn người khác đồng thời so với người khác đều an toàn hơn, nếu người có kỹ thuật lái xe tồi, dù sao lái chậm cỡ nào cũng đụng vào thứ gì khác, đây là anh tự tin, cũng hy vọng em có thể tin tưởng.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê cười châm biếm:
- Một người mà cả bằng lái xe cũng không có lại nói với em rằng kỹ thuật lái xe an toàn hơn mọi người, em phải tin anh ở điểm nào?
- Em xem xem, nữ thí chủ, em lại cố chấp với vẻ bề ngoài rồi, bằng lái xe chẳng qua là tấm giấy, tối đa là tấm giấy cứng hơn, cái xã hội hiện giờ, người ta tốn mười đến hai mươi năm lấy được tấm bằng học kỹ thuật, đã không thể chứng tỏ trình độ văn hóa thật của con người, thậm chí trong vòng một tháng là có thể lấy được, đó chứng tỏ được cái gì nào?
Dương Thần cười nói.
Lâm Nhược Khê hừ một tiếng, xoay người đi:
- Không tranh luận với anh, anh toàn là ngụy biện.
- Thiện tai, thiện tai, ngụy biện cũng là đạo lý, cái đấy so với thuyết tương đối của Einstein đều giống nhau, sao không thể lập luận?
Từ nhỏ đến lớn, chưa có người đàn ông nào nói chuyện trước mặt mình với tính vui đùa thế này, Lâm Nhược Khê trong lòng cảm thấy có chút thú vị, quay đầu lại hỏi:
- Anh muốn làm hòa thượng sao?
Dương Thần một tay cầm lái một tay sờ vào cằm mình:
- Làm hòa thượng cũng được, sự tiếc nuối lớn nhất cả đời của hòa thượng, có lẽ là chỉ xem qua thân thể của ni cô, chưa xem qua thân thể của phụ nữ, anh xem qua thân thể của phụ nữ, bây giờ đi xem thân thể của ni cô, cũng là mãn nguyện rồi.
Lâm Nhược Khê nghĩ rất lâu mới hiểu rõ ra hàm ý trong đó, trong nháy mắt, mặt như ánh ban mai, thốt ra tiếng “lưu manh’’ sau đó không thèm để ý đến hắn.
Đến trước bãi đổ xe phía ngoài của rạp chiếu phim ở Trung Hải, Lâm Nhược Khê lấy điện thoại ra hỏi Dương Thần:
- Coi phim gì, em kêu Ngô Nguyệt đặt phòng.
- Đặt phòng?
Dương Thần nghi ngờ:
- Đặt phòng gì?
- Xem phim không cần phải đặt phòng?
Lâm Nhược Khê hỏi ngược.
Sau khi Dương Thần hỏi tỉ mỉ mới hiểu ra, hóa ra từ trước Lâm Nhược Khê xem phim đều là đặt phòng VIP riêng biệt ở lầu một của rạp, vả lại đều do Ngô Nguyệt đặt vé trước cho cô ấy, chỉ cần xuất trình chứng minh thư thì sẽ có người chuyên trách hướng dẫn đi vào.
Thì ra cô ấy chưa một lần nào vào xem phim như mọi người bình thường.
- Không cần đâu, xuống xe đi, qua đó chọn phim, rồi anh đi mua vé, đặt phòng VIP làm gì, ngồi trên lầu nhìn xuống xem đầu người hay xem phim?
Dương Thần vừa cười vừa nói.
Lâm Nhược Khê có chút không quen đi theo sau Dương Thần.
Xung quanh người đi đường tới lui đại đa số là từng đôi trai gái trẻ đến xem phim, bầu không khí ồn ào như vậy, Lâm Nhược Khê cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.
Đi đến quầy bán vé trước cửa rạp, hai bên là những tấm áp-phích từng bộ phim, Dương Thần bĩu môi:
- Chọn đi, thích xem phim gì?
Lâm Nhược Khê nhìn qua nhìn lại, đôi mắt dừng trước tấm áp-phích “Thế giới kỳ ảo của Elise” rất lâu mà không muốn dời đi, nhìn qua những tấm khác lắc đầu nói:
- Sao cũng được, anh chọn đi.
Dương Thần cười thầm trong lòng, xem ra thích lại không dám nói, sợ mình chế giễu “cô học trò nhỏ’’ giả bộ trầm ngâm một chút nói:
- Vậy xem “Elise’’ đi, thấy áp-phích khá đẹp.
- Được.
Lâm Nhược Khê liền đồng ý mỉm cười vui vẻ.
Dương Thần bỡn cợt nhìn cô một cái, Lâm Nhược Khê biết được đã lộ ra ý nghĩ trong lòng, bèn đỏ mặt quay đầu đi.
Đợi Dương Thần mua hai vé hạng thường xong, hai người bước vào trong rạp, xung quanh đại sảnh có không ít quầy bán thức uống và bắp rang, Dương Thần mua hai túi bắp rang và hai ly nước cam mới đi vào xem phim.
Lâm Nhược Khê ngồi trên ghế hạng thường, vị trí ở giữa rạp chiếu, nhìn thấy xung quanh không ít thanh niên nam nữ, cùng chờ đợi chiếu phim bắt đầu, xung quanh là những âm thanh nói chuyện thì thầm.
Một thùng giấy bắp rang đưa đến trước mặt mình, Lâm Nhược Khê quay đầu lại, trong bóng tối Dương Thần đang nhìn cô ấy:
- Cầm lấy, bữa ăn chiều không ăn, giờ ăn lót bụng.
- Không cần, trước kia em cũng không ăn.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói.
- Bà xã đại nhân, nể mặt anh được không?
Dương Thần như dụ con nít mà nói.
Lâm Nhược Khê phồng miệng, cầm lấy bắp rang, lấy một cục cho vào miệng, thơm ngọt, giòn giòn, đã rất nhiền năm không có ăn thứ này, Lâm Nhược Khê không kiềm nổi lại ăn thêm vài cục.
Dương Thần nhìn cô ấy ăn ngon lành, đem ly nước cam để cạnh ghế ngồi:
- Nếu khô miệng, hãy uống chút nước cam, đừng để mắc nghẹn.
Lâm Nhược Khê trong lòng ấm áp nhẹ nhẹ, vé giá rẻ, chỗ ngồi giá rẻ, quà vặt và thức uống giá rẻ, môi trường xung quanh ồn ào như vậy, những thứ này, gần như trong quá khứ cô ấy chưa từng nghĩ đến đích thân trải nghiệm, mà lại tình cảm như thế này, so với cô nghĩ thú vị hơn nhiều.
Là tại vì mình cảm thấy mới mẻ, đặc biệt, hoặc là vì có người cùng xem phim với mình?
Lâm Nhược Khê vừa mân mê ống hút, vừa uống nước cam, đang tự mình đắm chìm trong một mảnh trải nghiệm khác, trên màn ảnh rộng “Thế giới kỳ ảo của Elise’’ đã bắt đầu.
Nhìn thấy trong phim Elise ở trong thế giới kỳ ảo, những chặng đường hấp dẫn như thật như mơ.
“Có 1 loại bệnh như vậy, gọi là hội chứng Elise, dường như đeo kính vào sẽ là những ảo ảnh , mỗi ngày là 1 thế giới cổ tích, là 1 loại vừa thần kì vừa khiến cho người ta thương tâm.
Tôi tuyệt đối là mắc phải cái bệnh này, nói cách khác vì sao thời gian cùng với người đàn ông tồi tệ kia không đúng chút nào, đều biến thành đồng thoại sao?”
Đoạn thoại này, Lâm Nhược Khê vẫn nhớ trong lòng, còn chưa từng có nhận thức, tình cảnh này, lại lặng yên trong lòng.
Suy nghĩ miên man, 2 má nóng lên đỏ bừng…
Mắc cỡ chết đi được, từ khi nào mình bắt đầu trở nên như vậy, không biết xấu hổ, không thấy buồn nôn, những lời như vậy cũng có thể nghĩ ra được…
Nhưng không kiềm được nữa, ngẫu nhiên nhìn sang người bên cạnh. Vừa liếc mắt 1 cái. Đầu lại lập tức cúi xuống.
Bà xã mình không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy? Sốt chăng?
Trong bóng tối, Dương Thần có để ý tới sự kì lạ của Lâm Nhược Khê, nghi ngờ trong đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.