Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1541: Thiên tài nhà họ Lạc
Mai Can Thái Thiếu Bính
11/01/2014
Loại thời điểm này đột nhiên nhắc tới Catherine khiến Dương Thần ngây người ra, suýt nữa thì phía dưới mềm nhũn.
Cũng may Dương Thần phản ứng nhanh, cắn cắn cánh môi của cô gái, giả vờ cả giận
- Tiểu yêu tình này, bây giờ còn nhắc đến mẹ em à, tưởng bây giờ anh sẽ giao nộp vũ khí sao? Em không cho anh thừ thì anh càng phải thử, thừ một vòng này cho em chút đau khổ!
Jane cười không ngừng, hiển nhiên là không coi chuyện Dương Thần “uy hiếp” là thật, dáng vẻ mong anh tiến thêm bước nữa còn không được.
Dương Thần làm sao có chuyện thất bại khi đối phó với lần đầu tiên của nữ nhân như
vậy được, dồn hết sức lực, bắt đâu ra sức cày cây trong phòng thực nghiệm.
Cả tòa nhà thực nghiệm vốn lạnh băng, dần dần tràn đầy tiếng kêu khiến người ta xấu hổ của nữ nhân.
Mãi cho đến nửa đêm, thanh âm này mới chìm xuống.
Jane cuối cùng vẫn phải cầu xin tha thứ, so với thân thể quái vật, hoàn toàn không biết mệt của Dương Thần thì cô vẫn nhân loại hơn một chút.
Tuy nhiên, đối với Jane mà nói, ở trong phòng thực nghiệm yêu thích của mình hoàn thành quá trình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ có ngụ ý khác hẳn.
Đối với Dương Thần mà nói, nói thật trong lòng vẫn có chút muốn nếm thừ diệu dụng
khác của Jane nhưng trong đầu chi luẩn quẩn hình dạng của Cathleen nên có chút ngượng ngùng, đành tạm thời từ bỏ, dù sao ngày tháng còn dài.
Sau đó, Dương Thần ôm nữ nhân đến đài quan sát thiên văn ở trên cao nhất, nằm lên trên một chiếc bàn, để Jane gối lên cánh tay mình, ngẩng lên nhìn sao trời.
Bầu trời đầy sao, yên tình mà ấm áp.
- Ông xã... với công lực hiện nay của anh thì có thể bay vào vũ trụ không?
Một lát sau, Jane đột nhiên hỏi.
Dương Thần nhíu nhíu mày, không phải hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không phải hắn chưa từng thử khi tu luyện một mình, nhưng...
- Không thể.
Dương Thần bất đắc dĩ nói:
- Mặc dù anh có thể thông qua chân nguyên lực tiến vào vũ trụ nhưng cách trái đất càng xa thì linh khí thiên địa sẽ càng loãng, khi vào trong vũ trụ thì gần như không có linh khí thiên địa, cũng không có không khí.
- Anh không có linh khí thiên địa giúp đờ mình chuyển hóa chân nguyên, lại không có không khí để duy trì sự sống, mặc dù cho dù không cần chân nguyên bảo hộ thì khả năng chống lại phóng xạ trong vũ trụ của cơ thể anh cũng chi chịu được một lát, hơn nữa cảm giác đấy rất khó chịu.
- Quả nhiên... vẫn thiếu năng lượng cấp cao để duy trì tính mạng tu sĩ, giống như tàu vũ trụ vậy, quả nhiên cần phải giải quyết cả vấn đề năng lượng...
Jane có vẻ đăm chiêu nói, dường như tự nói một mình, lại bắt đầu lâm vào trầm tư.
Dương Thẩn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nhíu cả lông mày lại mà suy nghĩ, có chút cảm khái:
- Jane yêu quí, trong lúc lãng mạn như thế này, không phải em lại nghĩ đến thí nghiệm thăm dò khoa học của em đấy chứ.
Jane sửng sốt, lè lười ra, cười nói:
- Em có cố ý đâu, bệnh nghề nghiệp rồi...
- Cố ý cũng không sao, em ra sao anh cũng thích.
- Đây gọi là lời ngon tiếng ngọt của đàn ông sao?
- Không, là lời nói thật lòng của anh.
Huyễn cảnh, Lạc Gia Bảo.
vết thương mà cuộc đại chiến để lại vẫn rõ mồn một trước mắt, không ít bạch ngọc quỳnh lâu đổ sụp khiến Lạc Gia Bảo không còn hào quang như ngày xưa nữa.
Nhưng linh hồn người vật vẫn còn, tất cả vẫn chưa kết thúc.
Ở trong phòng nghị sự của nhà họ Lạc, Lạc Thiên Thu ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới có hai hàng người đang đứng là tộc trướng các gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lạc, người nào người nấy vẻ mặt căng thẳng, cúi đầu, nghe chi thị của Lạc Thiên Thu.
Lúc trước, khi Lạc Thiên Thu vẫn còn ở trong thời kì Nhược Thủy đỉnh điểm đã làm
cho người của các gia tộc ăn nhờ này sợ đến mức không dám chậm trễ, đến nay chấn động Huyễn cảnh trờ thành tu sĩ Thái thanh thần lôi kiếp, đương nhiên càng phát ra uy nghiêm không thể chống lại.
- ... Như những gì bổn tọa đã nói, Dương Thần kia thói giết người, làm ác tặc đã không thể thay đổi, chính là kẻ vô cùng hung ác, cùng thông đồng với yêu nữ Cửu âm huyền mạch nhà họ Tiêu, bày ra rất nhiều kế để vào được nhà họ Lạc chúng ta, làm hại đến trướng lão Lạc Phong, đại quản gia Lạc Lôi càng mượn linh hồn mãnh thú trong Hỗn Độn đỉnh này để tàn sát, làm hại hai vị thái thượng trướng lão của nhà họ Lạc chúng ta!
- Tôi không đợi được mối thù máu không đội trời chung, nhà họ Lạc chúng ta trên dưới phải đồng tâm hiệp lực khiến y phải trả lại gấp trăm lần, nợ máu trả bằng máu!
Giọng Lạc Thiên Thu làm rung hết cả mang tai mọi người, những tộc trưởng các gia
tộc ăn theo này sắc mặt đau khổ.
- Tộc trưởng...
Một ông lão ngồi phía trước cung kính nói:
- Nếu như Dương Thần lợi hại như vậy, sau này hắn tiếp tục giằng co trong Huyễn cảnh thì chúng ta làm sao mà ngăn chặn được móng vuốt sắc bén của tên cẩu tặc kia?
Lạc Thiên Thu khép mắt, trầm giọng nói:
- Gia chủ họ Bành không cần kinh hoảng, để đối phó với Dương Thần, ông nội của bổn tọa là Lạc Trường Xuân mang về vô số trưởng lão Nhược Thủy kỳ.
- Mà cha bổn tọa là Lạc Bình Triều cũng đã mang vô số thái thượng trưởng lão Nhược Thủy kỳ về bên cạnh gia tộc trấn thủ, bổn tọa cũng đã bước vào Thái thanh thần lôi kiếp, không kém Dương Thần bao nhiêu. Thời gian này sẽ không ngừng tu luyện.
- Đến lúc đó nếu Dương Thần dám đến thì chi cần mọi người đồng lòng hợp sức thì nhà họ Lạc chúng ta trên dưới mấy nghìn tu sĩ, chẳng lẽ còn sợ một mình hắn sao?
- A? Lão gia chủ cũng về rồi?
Rất nhanh, mấy tên tộc trướng các dòng tộc ăn theo phía dưới đều kinh hô lên, có vẻ rất bất ngờ.
Ông nội Lạc Thiên Thu là Lạc Trường Xuân mặc dù lợi hại nhưng người lúc đầu dựa vào thiên tư và thực lực tuyệt cao cướp vị trí gia chủ nhà họ Lạc từ tay nhà Lạc Phong lại là Lạc Bình Triều.
Trước khi Lạc Bình Triều bỏ vị trí gia chủ, rời khỏi tầm nhìn của mọi người trong Huyễn cảnh thì ông ta được coi là cao thủ dùng kiếm số một trong mấy trăm năm nay, cái
tên Kiếm Si Từ Thiếu Cung kia mặc dù lợi hại nhưng chi có thể coi là vãn bối của Lạc Bình Triều mà thôi, còn kém Lạc Bình Triều rất xa.
Thiên tài nhà họ Lạc, người đức cao vọng trong như vậy quay về, mọi người không thể không suy đoán Lạc Thiên Thu đã vào Thái thanh thần lôi kiếp, Lạc Bình Triều có lẽ cũng sớm đã...
Lạc Thiên Thu lại không nói gì về tinh hình tu luyện của cha mình mà chỉ bảo mọi người yên tâm quay về, chuẩn bị chiến đấu cho tốt.
Đợi đến khi người các dòng tộc tản đi hết thì Lạc Thiên Thu phi thân rời khỏi Lạc Gia Bảo, đi tới nơi rừng rậm phía Đông.
Trong rừng rậm cách đó mấy chục dặm, có một mảnh đất trổng trồng rất nhiều hoa cỏ
lạ, hương thơm bốn phía.
Trong đó có ba bốn gian nhà cỏ thản nhiên đứng lặng, làm nổi bật phong cảnh tự nhiên ở xung quanh, nhìn rất giống thế giới thần tiên.
Vào giờ khắc này, bên cạnh chiếc bàn đá chơi cờ vây ngoài gian nhà cỏ, Lạc Trường Xuân đang thảnh thơi bày các quân cờ đen trắng với một người đàn ông trang niên tóc đen, râu chữ bát giống ông ta vài phần.
Lạc Thiên Thu vừa rơi xuống đất, liếc qua bàn cờ một cái, phát hiện cờ trắng và cờ đen đều có sức lực ngang nhau nhưng nếu nhìn kĩ thì quân cờ trắng mà người đàn ông trung niên giữ, hậu tích bạc phát, đến cuối cùng chỉ e có thể sẽ giết chết con rồng lớn của quân đen không chừng.
Nhưng Lạc Thiên Thu cũng không nói nhiều về ván cờ mà cúi đầu nói:
- Thiên Thu chào ông nội, chào bố.
Cho dù có uy chấn Huyễn cảnh đến đâu đi nữa thì Lạc Thiên Thu vẫn rất cung kính với ông nội và cha mình, đương nhiên, hai người này đều là những người mạnh đáng để tôn trọng.
- ừm... Những người của các dòng tộc chư hầu về rồi à?
Lạc Trường Xuân giơ quân đen lên, do dự không quyết, dường như thuận miệng hỏi.
- Vâng ạ, con đã bảo họ nhận truyền tín phù, nếu Dương Thần định tiêu diệt từng bộ phận thi con sẽ nhận được tin tức đầu tiên, con cũng nói với bọn họ tin cha đã về.
Lạc Thiên Thu nói.
Lạc Trường Xuân gật gật đầu:
- Cái tên Dương Thần kia đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
- Người được phái đến thế tục điều tra có báo tin về là Dương Thần từng có liên hệ với người của nhà họ Dương ở Hoa hạ, vì vậy có thể đoán định được là ngày hôm đó, sau khi chúng ta tản ra thì hắn không hề bị Hỗn độn khống chế, còn cụ thể hắn làm thế nào thì bây giờ con cũng không hiểu.
- Bây giờ chắc hắn đi ra nước ngài, cơ sở ngầm bên trong Huyễn cảnh đều không báo cáo động tình gì, hoặc có lẽ Dương Thần đã xảy ra chuyện gì đó, vậy thì đây là thời gian tốt để chúng ta khôi phục tăng cường sức mạnh... Nhưng cũng có khả năng...
Lạc Thiên Thu trong mắt hiện lên một chút sầu lo.
- Cũng có khả năng hắn muốn lĩnh ngộ thứ mạnh hơn chẳng hạn như nắm trong tay
lực lượng của Hỗn độn một cách lâu dài, cũng có thể là lĩnh ngộ Thái thanh thần lôi... để cho chúng ta một đòn triệt để...
Lạc Trường Xuân nói nốt giúp cháu, đồng thời đặt quân cờ đen xuống.
Lạc Thiên Thu gật gật đầu, nhưng lập tức nhếch miệng cười:
- Chi sợ lại là buồn lo vô cớ thôi, làm sao có chuyện muốn lĩnh ngộ Thái thanh thần lôi là lĩnh ngộ ngay được, mà hôm đó cũng có khả năng là hắn may mắn, hung hồn hỗn độn giúp hắn một tay.
- Hiện giờ nhà họ Lạc chúng ta ít nhất có cháu và bố cháu là Thái thanh thần lôi kiếp, bố cháu lại là Thái thanh thần kiếp giai đoạn cuối, vậy nên nếu lần này Dương Thần còn dám đến thì chi e hung hồn hỗn độn cũng không giúp được hắn.
Lạc Bình Triều đang định đi nước cờ trắng thì lần này lại dừng một chút, quay đầu dùng một đôi mắt lãnh đạm nhìn Lạc Thiên Thu.
- Ta nhớ là trước kia ta đã nói với con vĩnh viễn không được tự cho rằng mình rất giỏi, kẻ địch có thể giết lão lão Lạc Trầm Hương trong nháy mắt, không nói đến việc y mạnh hơn chúng ta bao nhiêu nhưng tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể đối phó một cách dễ dàng, sao vậy, vừa vào Thái thanh thần lôi kiếp là con đã thấy mình có thành tựu lớn rồi hả?
Lạc Bình Triều nói một cách châm chọc.
Cũng may Dương Thần phản ứng nhanh, cắn cắn cánh môi của cô gái, giả vờ cả giận
- Tiểu yêu tình này, bây giờ còn nhắc đến mẹ em à, tưởng bây giờ anh sẽ giao nộp vũ khí sao? Em không cho anh thừ thì anh càng phải thử, thừ một vòng này cho em chút đau khổ!
Jane cười không ngừng, hiển nhiên là không coi chuyện Dương Thần “uy hiếp” là thật, dáng vẻ mong anh tiến thêm bước nữa còn không được.
Dương Thần làm sao có chuyện thất bại khi đối phó với lần đầu tiên của nữ nhân như
vậy được, dồn hết sức lực, bắt đâu ra sức cày cây trong phòng thực nghiệm.
Cả tòa nhà thực nghiệm vốn lạnh băng, dần dần tràn đầy tiếng kêu khiến người ta xấu hổ của nữ nhân.
Mãi cho đến nửa đêm, thanh âm này mới chìm xuống.
Jane cuối cùng vẫn phải cầu xin tha thứ, so với thân thể quái vật, hoàn toàn không biết mệt của Dương Thần thì cô vẫn nhân loại hơn một chút.
Tuy nhiên, đối với Jane mà nói, ở trong phòng thực nghiệm yêu thích của mình hoàn thành quá trình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ có ngụ ý khác hẳn.
Đối với Dương Thần mà nói, nói thật trong lòng vẫn có chút muốn nếm thừ diệu dụng
khác của Jane nhưng trong đầu chi luẩn quẩn hình dạng của Cathleen nên có chút ngượng ngùng, đành tạm thời từ bỏ, dù sao ngày tháng còn dài.
Sau đó, Dương Thần ôm nữ nhân đến đài quan sát thiên văn ở trên cao nhất, nằm lên trên một chiếc bàn, để Jane gối lên cánh tay mình, ngẩng lên nhìn sao trời.
Bầu trời đầy sao, yên tình mà ấm áp.
- Ông xã... với công lực hiện nay của anh thì có thể bay vào vũ trụ không?
Một lát sau, Jane đột nhiên hỏi.
Dương Thần nhíu nhíu mày, không phải hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không phải hắn chưa từng thử khi tu luyện một mình, nhưng...
- Không thể.
Dương Thần bất đắc dĩ nói:
- Mặc dù anh có thể thông qua chân nguyên lực tiến vào vũ trụ nhưng cách trái đất càng xa thì linh khí thiên địa sẽ càng loãng, khi vào trong vũ trụ thì gần như không có linh khí thiên địa, cũng không có không khí.
- Anh không có linh khí thiên địa giúp đờ mình chuyển hóa chân nguyên, lại không có không khí để duy trì sự sống, mặc dù cho dù không cần chân nguyên bảo hộ thì khả năng chống lại phóng xạ trong vũ trụ của cơ thể anh cũng chi chịu được một lát, hơn nữa cảm giác đấy rất khó chịu.
- Quả nhiên... vẫn thiếu năng lượng cấp cao để duy trì tính mạng tu sĩ, giống như tàu vũ trụ vậy, quả nhiên cần phải giải quyết cả vấn đề năng lượng...
Jane có vẻ đăm chiêu nói, dường như tự nói một mình, lại bắt đầu lâm vào trầm tư.
Dương Thẩn mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang nhíu cả lông mày lại mà suy nghĩ, có chút cảm khái:
- Jane yêu quí, trong lúc lãng mạn như thế này, không phải em lại nghĩ đến thí nghiệm thăm dò khoa học của em đấy chứ.
Jane sửng sốt, lè lười ra, cười nói:
- Em có cố ý đâu, bệnh nghề nghiệp rồi...
- Cố ý cũng không sao, em ra sao anh cũng thích.
- Đây gọi là lời ngon tiếng ngọt của đàn ông sao?
- Không, là lời nói thật lòng của anh.
Huyễn cảnh, Lạc Gia Bảo.
vết thương mà cuộc đại chiến để lại vẫn rõ mồn một trước mắt, không ít bạch ngọc quỳnh lâu đổ sụp khiến Lạc Gia Bảo không còn hào quang như ngày xưa nữa.
Nhưng linh hồn người vật vẫn còn, tất cả vẫn chưa kết thúc.
Ở trong phòng nghị sự của nhà họ Lạc, Lạc Thiên Thu ngồi ở vị trí chủ tọa, phía dưới có hai hàng người đang đứng là tộc trướng các gia tộc phụ thuộc vào nhà họ Lạc, người nào người nấy vẻ mặt căng thẳng, cúi đầu, nghe chi thị của Lạc Thiên Thu.
Lúc trước, khi Lạc Thiên Thu vẫn còn ở trong thời kì Nhược Thủy đỉnh điểm đã làm
cho người của các gia tộc ăn nhờ này sợ đến mức không dám chậm trễ, đến nay chấn động Huyễn cảnh trờ thành tu sĩ Thái thanh thần lôi kiếp, đương nhiên càng phát ra uy nghiêm không thể chống lại.
- ... Như những gì bổn tọa đã nói, Dương Thần kia thói giết người, làm ác tặc đã không thể thay đổi, chính là kẻ vô cùng hung ác, cùng thông đồng với yêu nữ Cửu âm huyền mạch nhà họ Tiêu, bày ra rất nhiều kế để vào được nhà họ Lạc chúng ta, làm hại đến trướng lão Lạc Phong, đại quản gia Lạc Lôi càng mượn linh hồn mãnh thú trong Hỗn Độn đỉnh này để tàn sát, làm hại hai vị thái thượng trướng lão của nhà họ Lạc chúng ta!
- Tôi không đợi được mối thù máu không đội trời chung, nhà họ Lạc chúng ta trên dưới phải đồng tâm hiệp lực khiến y phải trả lại gấp trăm lần, nợ máu trả bằng máu!
Giọng Lạc Thiên Thu làm rung hết cả mang tai mọi người, những tộc trưởng các gia
tộc ăn theo này sắc mặt đau khổ.
- Tộc trưởng...
Một ông lão ngồi phía trước cung kính nói:
- Nếu như Dương Thần lợi hại như vậy, sau này hắn tiếp tục giằng co trong Huyễn cảnh thì chúng ta làm sao mà ngăn chặn được móng vuốt sắc bén của tên cẩu tặc kia?
Lạc Thiên Thu khép mắt, trầm giọng nói:
- Gia chủ họ Bành không cần kinh hoảng, để đối phó với Dương Thần, ông nội của bổn tọa là Lạc Trường Xuân mang về vô số trưởng lão Nhược Thủy kỳ.
- Mà cha bổn tọa là Lạc Bình Triều cũng đã mang vô số thái thượng trưởng lão Nhược Thủy kỳ về bên cạnh gia tộc trấn thủ, bổn tọa cũng đã bước vào Thái thanh thần lôi kiếp, không kém Dương Thần bao nhiêu. Thời gian này sẽ không ngừng tu luyện.
- Đến lúc đó nếu Dương Thần dám đến thì chi cần mọi người đồng lòng hợp sức thì nhà họ Lạc chúng ta trên dưới mấy nghìn tu sĩ, chẳng lẽ còn sợ một mình hắn sao?
- A? Lão gia chủ cũng về rồi?
Rất nhanh, mấy tên tộc trướng các dòng tộc ăn theo phía dưới đều kinh hô lên, có vẻ rất bất ngờ.
Ông nội Lạc Thiên Thu là Lạc Trường Xuân mặc dù lợi hại nhưng người lúc đầu dựa vào thiên tư và thực lực tuyệt cao cướp vị trí gia chủ nhà họ Lạc từ tay nhà Lạc Phong lại là Lạc Bình Triều.
Trước khi Lạc Bình Triều bỏ vị trí gia chủ, rời khỏi tầm nhìn của mọi người trong Huyễn cảnh thì ông ta được coi là cao thủ dùng kiếm số một trong mấy trăm năm nay, cái
tên Kiếm Si Từ Thiếu Cung kia mặc dù lợi hại nhưng chi có thể coi là vãn bối của Lạc Bình Triều mà thôi, còn kém Lạc Bình Triều rất xa.
Thiên tài nhà họ Lạc, người đức cao vọng trong như vậy quay về, mọi người không thể không suy đoán Lạc Thiên Thu đã vào Thái thanh thần lôi kiếp, Lạc Bình Triều có lẽ cũng sớm đã...
Lạc Thiên Thu lại không nói gì về tinh hình tu luyện của cha mình mà chỉ bảo mọi người yên tâm quay về, chuẩn bị chiến đấu cho tốt.
Đợi đến khi người các dòng tộc tản đi hết thì Lạc Thiên Thu phi thân rời khỏi Lạc Gia Bảo, đi tới nơi rừng rậm phía Đông.
Trong rừng rậm cách đó mấy chục dặm, có một mảnh đất trổng trồng rất nhiều hoa cỏ
lạ, hương thơm bốn phía.
Trong đó có ba bốn gian nhà cỏ thản nhiên đứng lặng, làm nổi bật phong cảnh tự nhiên ở xung quanh, nhìn rất giống thế giới thần tiên.
Vào giờ khắc này, bên cạnh chiếc bàn đá chơi cờ vây ngoài gian nhà cỏ, Lạc Trường Xuân đang thảnh thơi bày các quân cờ đen trắng với một người đàn ông trang niên tóc đen, râu chữ bát giống ông ta vài phần.
Lạc Thiên Thu vừa rơi xuống đất, liếc qua bàn cờ một cái, phát hiện cờ trắng và cờ đen đều có sức lực ngang nhau nhưng nếu nhìn kĩ thì quân cờ trắng mà người đàn ông trung niên giữ, hậu tích bạc phát, đến cuối cùng chỉ e có thể sẽ giết chết con rồng lớn của quân đen không chừng.
Nhưng Lạc Thiên Thu cũng không nói nhiều về ván cờ mà cúi đầu nói:
- Thiên Thu chào ông nội, chào bố.
Cho dù có uy chấn Huyễn cảnh đến đâu đi nữa thì Lạc Thiên Thu vẫn rất cung kính với ông nội và cha mình, đương nhiên, hai người này đều là những người mạnh đáng để tôn trọng.
- ừm... Những người của các dòng tộc chư hầu về rồi à?
Lạc Trường Xuân giơ quân đen lên, do dự không quyết, dường như thuận miệng hỏi.
- Vâng ạ, con đã bảo họ nhận truyền tín phù, nếu Dương Thần định tiêu diệt từng bộ phận thi con sẽ nhận được tin tức đầu tiên, con cũng nói với bọn họ tin cha đã về.
Lạc Thiên Thu nói.
Lạc Trường Xuân gật gật đầu:
- Cái tên Dương Thần kia đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì sao?
- Người được phái đến thế tục điều tra có báo tin về là Dương Thần từng có liên hệ với người của nhà họ Dương ở Hoa hạ, vì vậy có thể đoán định được là ngày hôm đó, sau khi chúng ta tản ra thì hắn không hề bị Hỗn độn khống chế, còn cụ thể hắn làm thế nào thì bây giờ con cũng không hiểu.
- Bây giờ chắc hắn đi ra nước ngài, cơ sở ngầm bên trong Huyễn cảnh đều không báo cáo động tình gì, hoặc có lẽ Dương Thần đã xảy ra chuyện gì đó, vậy thì đây là thời gian tốt để chúng ta khôi phục tăng cường sức mạnh... Nhưng cũng có khả năng...
Lạc Thiên Thu trong mắt hiện lên một chút sầu lo.
- Cũng có khả năng hắn muốn lĩnh ngộ thứ mạnh hơn chẳng hạn như nắm trong tay
lực lượng của Hỗn độn một cách lâu dài, cũng có thể là lĩnh ngộ Thái thanh thần lôi... để cho chúng ta một đòn triệt để...
Lạc Trường Xuân nói nốt giúp cháu, đồng thời đặt quân cờ đen xuống.
Lạc Thiên Thu gật gật đầu, nhưng lập tức nhếch miệng cười:
- Chi sợ lại là buồn lo vô cớ thôi, làm sao có chuyện muốn lĩnh ngộ Thái thanh thần lôi là lĩnh ngộ ngay được, mà hôm đó cũng có khả năng là hắn may mắn, hung hồn hỗn độn giúp hắn một tay.
- Hiện giờ nhà họ Lạc chúng ta ít nhất có cháu và bố cháu là Thái thanh thần lôi kiếp, bố cháu lại là Thái thanh thần kiếp giai đoạn cuối, vậy nên nếu lần này Dương Thần còn dám đến thì chi e hung hồn hỗn độn cũng không giúp được hắn.
Lạc Bình Triều đang định đi nước cờ trắng thì lần này lại dừng một chút, quay đầu dùng một đôi mắt lãnh đạm nhìn Lạc Thiên Thu.
- Ta nhớ là trước kia ta đã nói với con vĩnh viễn không được tự cho rằng mình rất giỏi, kẻ địch có thể giết lão lão Lạc Trầm Hương trong nháy mắt, không nói đến việc y mạnh hơn chúng ta bao nhiêu nhưng tuyệt đối không phải là người mà chúng ta có thể đối phó một cách dễ dàng, sao vậy, vừa vào Thái thanh thần lôi kiếp là con đã thấy mình có thành tựu lớn rồi hả?
Lạc Bình Triều nói một cách châm chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.