Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1053: Thoạt nhìn thì rất từng trải

Mai Can Thái Thiếu Bính

29/03/2013

Bị nhiều người chỉ trích như vậy, với tính cách của Tuệ Lâm thì đương nhiên không thể chịu đựng được, mặc dù cô cũng đã hơn hai mươi mấy tuổi đầu rồi, nhưng hơn nửa quãng thời gian đó cô ở trên núi Thượng Thanh làm một tiểu ni cô, nói cho cùng thì vẫn có chút gì đó non nớt.

Đúng lúc này lại đứng trước mặt Dương Thần, theo bản năng cô liền hướng đôi mắt đầy trông mong của mình về phía Dương Thần, đôi mắt to tròn, đen lay láy, không nói năng gì.

Sau khi Dương Thần hở hững liếc nhìn Trương Khải Uy một cái, quay đầu lại nói lớn với Dư Thạc:

- Đạo diễn Dư Thạc, bộ phim này đã đầu tư được tới chín phần, đều là do vợ tôi đầu tư, điểm này... chắc anh đã nói qua với đám người này rồi chứ.

- Vâng, anh Dương, nhà sản xuất và người phụ trách bộ phận tài chính đều có mặt ở đây.

Dư Thạc giới thiệu mấy người lãnh đạo của đoàn làm phim đang đứng xung quanh.

Một người phụ trách cau mày nói:

- Đạo diễn, vợ của anh ta là ai?

Dư Thạc nhỏ giọng nói:

- Phu nhân của giám đốc Dương là tổng giám đốc Lâm của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi, cũng là người đầu tư cho bộ phim của chúng ta.

Tất cả mọi người đều giật mình, nhìn Dương Thần bắng ánh mắt cổ quái, trong mắt bọn họ, thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể tưởng tượng được người thanh niên có tướng mạo bình thường này, lại là chồng của Lâm Nhược Khê.

Huống hồ, lại chỉ là một giám đốc của một chi nhánh của Ngọc Lôi! Làm công cho vợ sao?

Dương Thần lơ đễnh nói:

- Người chi tiền là chúng tôi, diễn viên là người của chúng tôi, muốn quay như thế nào, là chuyện của mấy người, nhưng những chuyện mà Lâm Tuệ nhà chúng tôi không muốn làm, thì sẽ không được làm, nếu như mấy người không muốn làm, thì cứ chiếu theo các điều khoản trong hợp đồng, mấy người có thể rời khỏi đây, mấy người không làm, thì sẽ có người khác làm.

Nghe thấy Dương Thần nói như vậy, trong đám người có kẻ nhếch miệng cười nhạo,

- Hừ hừ, đừng tưởng có mấy đồng tiền mà đã là giỏi, với danh tiếng của đạo diễn Dư Thạc, có diễn viên nào mà không mời được cơ chứ? Mấy người không đầu tư, sẽ có công ty khác đầu tư! Còn nữa, lịch làm việc của Khải Uy dày đặc, nếu không phải vì nể trọng danh tiếng của đạo diễn, và mối ân tình sâu sắc, không phải anh mời anh ấy đến đây là bởi anh ấy là diễn viên điện ảnh hàng đầu hiện nay sao?

- Đúng thế! Anh coi chúng tôi là quân cờ trong tay anh sao? Chúng tôi còn có thể làm nên chuyện ở Hollywood, đừng tưởng có mấy đồng tiền mà chúng tôi phải khom lưng nịnh bợ nhưng kẻ không hiểu biết như mấy người!

Trương Khải Uy lúc này lại giả vờ ngay thẳng khuyên can:

- Mọi người im lặng một chút, không nên làm tổn thương hòa khí. Chắc đây cũng là lần đầu tiên anh Dương hợp tác ở lĩnh vực điện ảnh, nên cũng không hiểu rõ tình hình cho lắm. Tôi cho rằng chuyện này chỉ là một chuyện nhỏ, mọi người đừng làm khó đạo diễn Dư Thạc.

- Khải Uy à, cậu quá lương thiện rồi, không được! Hôm nay nhất định chúng tôi phải lấy lại công bằng cho cậu! Rõ ràng là Lâm Tuệ không chịu hợp tác, muốn phá hỏng bộ phim, hơn nữa cô ta còn bài xích những người làm nghệ thuật chân chính, việc này chính là coi thường những người làm nghệ thuật như chúng ta! Coi thường chúng ta, xem chúng ta là cái gì!

Một phó đạo diễn lên tiếng.

Tuệ Lâm hai mắt đẫm lệ, nước mắt lưng tròng lắc đầu,

- Tôi... tôi không có...

- Đừng bao giờ nói như vậy

Trương Khải Uy lại lo lắng nói:

- Lâm Tuệ tiểu thư dù sao đây cũng là lần đầu tiên, khó có thể tránh được áp lực.

Dư Thạc nhìn Trương Khải Uy đầy cảm kích, khẽ cắn môi, nói với Dương Thần:

- Anh Dương, có lẽ anh không biết, mặc dù tôi rất cảm kích khoản đầu tư của quý công ty, nhưng điều bộ phim này thiếu thực sự không phải là tiền. Cái mà bộ phim về tiên hiệp này cần là những kỹ năng đặc biệt và bối cảnh, động tác vân vân, thế nên cần phải có một đội ngũ hàng đầu thế giới.

- Đặc biệt là khâu chế tác hậu kỳ, chúng tôi dựa chủ yếu vào mối quan hệ của Khải Uy và công ty Light and Magic của Mỹ mới có thể kí được hợp đồng, nếu như không phải là Khải Uy, chúng tôi không có cách nào hoàng thành được theo đúng như dự tính, không nói đến trình độ hiệu đính trong nước, cho dù là những công ty khác của Mỹ, cũng không thể nào hoàn thành tác phẩm một cách mỹ mãn được.

Trương Khải Uy thì khiêm tốn khoát tay,



- Những lời này tôi không dám nhận đâu, đều là những chuyện tôi nên làm, có thể cùng đạo diễn xây dựng tiếng vang cho nên điện ảnh Hoa Hạ, bảo tôi quỳ xuống cầu xin thì tôi cũng cam tâm tình nguyện.

- Khải Uy quả thật là rất có lòng a...

- Đúng vậy, Ngọc Lôi mấy người có tiền, người ta có thể kết giao với công ty hàng đầu thế giới như Light and Magic, ai thèm để ý đến chút tiền của mấy người chứ? Nếu như không có quan hệ, thì tưởng rằng người ta đồng ý giúp đỡ Hoa Hạ làm phim điện ảnh sao? Hơn nữa còn có cả đạo diễn Dư Thạc nhân vật có tiếng tăm trong giới đạo diễn ở Mỹ.

Một người đáp lời.

Dương Thần nhíu mi, hỏi Vu Mẫn đứng bên cạnh,

- Light and Magic là cái gì vậy?

Vu Mẫn lúng túng giải thích:

- Là công ty hàng đầu thế giới về chế tác, tên tiếng Anh là Industrial Light&Magic “ cướp biển vùng Caribbean” “chiến tranh giữa các vì sao” đều là những tác phẩm được họ dàn dựng, nghe nói đây là top 10 những bộ phim đạt hiệu ứng ăn khách nhất thế giới, Eight cũng được công ty này chế tác.

- Uhm... tôi biết rồi.

Dương Thần gật đầu, hai bộ phim vừa kể hắn cũng đã từng xem qua.

- Hứ quả nhiên là kẻ ngoại đạo, đến Light&Magic cũng không biết, lại còn đứng chỉ trỏ cái gì nữa.

Một gã sản xuất nói.

Dương Thần híp híp mắt cười ranh mãnh nói:

- Theo như mấy người nói, chỉ cần cái công ty Light&Magic kia làm chế tác cho, thì cho dù Trương Khải Uy có không diễn thì cũng không sao, đúng không?

Mọi người hết thảy đều kinh ngạc, những lời này của Dương Thần có ý gì chứ?

- Sao, chẳng lẽ giám đốc Dương cũng có quan hệ tốt với Light&Magic?

Một gã cười chế nhạo nói.

Mọi người đương nhiên là không cho rằng như vậy rồi, Dương Thần còn không biết đến công ty Light&Magic là cái gì nữa cơ mà, làm sao có thể có quan hệ tốt với người ta được, thế nên tất cả mọi người đều cất tiếng cười châm chọc.

Những người có mặt ở đây đều là những người cốt cán trong giới làm phim của Hoa Hạ, cộng với cái vòng nguyệt quế của Dư Thạc, thật đúng là không phải lo đến chuyện tìm kiếm người đầu tư.

Lại nói, để cho Tuệ Lâm tự mình đóng “cảnh hôn” cũng không phải là suy nghĩ của Trương Khải Uy.

Tuệ Lâm bây giờ đang là một ngọc nữ chạm vào có thể bị bỏng tay của Hoa Hạ, nếu nụ hôn đầu tiên lại dành cho Trương Khải Uy, tất nhiên càng khiến cho Trương Khải Uy càng thêm nổi tiếng, nhưng cũng lại sẽ khiến cho chuyện cũ mà anh ta muốn chôn vùi bấy lâu nay lại được dịp bới lên.

Còn thông qua đoàn làm phim thì lại có được một cái cớ, dù sao thì Tuệ Lâm cũng là một ca sĩ, khả năng diễn được hết mình chắc cũng không nhiều, có thể gây ra càng nhiều áp lực thì càng tốt!

Những suy nghĩ này, những kẻ lõi đời trong đoàn làm phim đều hiểu rất rõ, Vu Mẫn là một người đại diện có kinh nghiệm cũng hiểu rất rõ, Dương Thần đương nhiên cũng đoán ra được đến bảy tám phần.

Tuệ Lâm thấy nhiều người cười nhạo Dương Thần như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ bừng vì tức giận, ngẩng đầu lên nói với Dương Thần:

- Anh Dương, không cần, chúng ta không quay nữa! Bảo chị rút vốn đi, kệ cho bọn họ đi tìm nhà đầu tư khác!

Dương Thần thoáng kinh ngạc nhìn Tuệ Lâm,

- Thật chứ? Em muốn như vậy?

Trương Khải Uy đứng bên cạnh liền nói:

- Lâm Tuệ tiểu thư, cô không nên kích động, mọi người đều đã ký hợp đồng với nhau rồi, hơn nữa còn phá vỡ hợp đồng trước thời hạn, không chỉ khiến tổn thất to lớn về tiền bạc, mà còn gây ảnh hưởng đến uy tín nữa.

- Tôi...

Tuệ Lâm cắn đôi môi như cánh hoa, rồi lại nhìn Dương Thần,



- Anh Dương, phải đền rất nhiều tiền sao?

Dương Thần gật đầu

- Chắc là không ít, chi phí hợp tác lần này rất lớn, chắc khoảng vài tỷ trở lên.

- Thế... thế thì thương lượng với chị đi, bọn họ căn bản cũng không muốn chọc anh mà!

Tuệ Lâm sốt ruột nói.

Dương Thần sửng sốt, cảm giác của cô nàng này không phải là cảm giác phải chịu ấm ức, mà là cảm giác lo lắng khi mình bị mấy tên đáng ghét này gây khó dễ.

Kết quả là, không ngờ cô ấy lại bảo vệ mình?

Dương Thần không khỏi vừa muốn cười lại vừa muốn khóc, tuy rằng đây là thứ tình cảm non nớt nhưng lại rất chân thành tha thiết, sao mình lại không nhận ra nhỉ, cô nàng này gặp phải chuyện như này mà sao lại ngốc như vậy chứ? Mình có thể gọi mấy chục chuyên gia đến phục vụ một mình cô ấy, một cái công ty Light&Magic thì có đáng gì cơ chứ?

Nhưng, cũng chính bởi lúc này trong đầu Tuệ Lâm đang bốc hỏa đang nghĩ rằng mình chính mình làm cho tình hình tồi tệ thêm, nên mới như vậy.

Giai nhân tình thâm, nhìn thấy khoản nợ như vậy nên cũng không dám nói gì nữa.

Dương Thần cảm thán vài câu, lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm một dãy số.

Đợi khá lâu, điện thoại mới kết nối được.

- Chết tiệt! Hades! Anh không biết bây giờ ở Mỹ đang là buổi tối à! Anh không biết phụ nữ thức khuya sẽ anh hưởng đến da sao!? Anh không biết tôi ghét nhất là bị người ta gọi điện đánh thức sao!?

Tiếng hét the thé của Christine truyền lại từ đầu dây bên kia, không hề giống người phụ nữ hiền thục đoan trang của ngày thường chút nào, có thể tưởng tượng được người phụ nữ tóc vàng đó đang ngồi trên giường với bộ dạng hung hăng đến mức nào.

Nếu không phải thực sự đang nổi giận đùng đùng, thì bình thường người phụ nữ này thích gọi mình là “Dương Thần” hơn.

Dương Thần nhếch miệng cười,

- Được rồi, cô không ngủ thì cô vẫn đẹp rực rỡ đấy thôi.

- Hừ, chuyện đấy còn phải nói sao.

Christine ngáp một cái,

- Nói đi, chuyện gì, nói nhanh tôi còn phải đi ngủ, không thì sẽ già hom xấu xí mất.

Thần tộc tuy rằng linh hồn rất khỏe mạnh, nhưng dù sao thì sau khi luân hồi, vẫn chỉ là một phôi thai trưởng thành bình thường, hơn nữa sau khi trải qua hơn vạn năm không ngừng tiến hành luân hồi, để có được hậu duệ cho mình... Mặc dù đám hậu duệ đó không phải là thần tộc, mà chỉ là người bình thường.

Cho nên, nếu không phải đã trải qua sự rèn luyện đặc biệt, thì đối với những người nghiệp dư như Christine mà nói, thì việc bảo vệ làn da vẫn là một chuyện rất quan trọng.

Đương nhiên, giống như Hermes lựa chọn việc lấy huyết tộc để luân hồi.

Dương Thần cũng không để bụng, sống đến mức không biết bây giờ mình bao nhiêu tuổi rồi giống như mấy người này, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì.

- Cô có quen với người của công ty Light&Magic chứ.

Dương Thần nói.

Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều giỏng tai nghe, rồi ngơ ngác nhìn nhau, không biết Dương Thần đang nói chuyện với ai ở đầu dây bên kia, cũng may đại đa số mọi người đều nghe hiểu tiếng Anh, nên không đến mức là ngây người ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Còn Dư Thạc cũng có đôi chút hiểu biết về Dương Thần, nhớ rằng Quốc Tế Ngọc Lôi cũng đã từng mới được nữ hoàng Christine đẳng cấp thế giới đến dự tiệc, nên đại khái cũng đoán ra được vài phần, ánh mắt tỏ vẻ chờ mong.

Christine mơ mơ màng màng nói:

- Đương nhiên là quen, chính là công ty do Tiểu Kiều Trị - Lucas mở mà, hai bộ phim của tôi cũng được làm ở đó, lão già đó nhìn thì có vẻ rất từng trải, nhưng lại rất mê muội, nhưng nhân phẩm cũng không tệ chút nào, sao, công ty đó đụng đến anh rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook