Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 788: Thời học sinh.
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Khách sạn Shangri-La ở Trung Hải nằm bên hồ nhân tạo trong nội thành, cảnh sắc mê lòng người, khung cảnh về đêm lung linh ánh đèn, soi bóng xuống hồ, đẹp tựa tranh trong truyện cổ tích.
Dương Thần lái Aston Martin đến trước cửa khách sạn, sau khi xuống xe, hắn đưa chìa khóa cho nhân viên phục vụ.
Người phục vụ cũng có con mắt tinh đời, nhìn thấy loại xe này liền biết ngay vị khách quý không phải giới tầm thường, anh khiêm nhường đón lấy chìa khóa rồi cẩn thận lái chiếc xe đến bãi đậu.
Ở Hoa Hạ không giống với nước ngoài, không cần phải tiền típ cho những người phục vụ, điều này làm cho Dương Thần cảm thấy thoải mái.
Dương Thần rất tự nhiên chìa khuỷu tay ra cho Lâm Nhược Khê, ra ý cho cô khoác vào.
Nếu như phải một lần làm người đàn ông quý tộc thì đương nhiên phải có bạn gái đi cùng.
Lâm Nhược Khê cũng không do dự lâu, dù sao cũng không phải lần đầu, cô yểu điệu đi bên cạnh người đàn ông, nói nhỏ nhẹ:
- Sẽ khoác tay như thế, không được cử động lung tung.
Ngụ ý là đương nhiên hắn không được động vào những chỗ nhạy cảm trên người cô ấy, điều mà trước kia hắn rất hay làm với cô.
Dương Thần nói mà không thay đổi âm sắc:
- Hôm nay em có muốn anh làm người gỗ, anh cũng chiều ý em hết.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới “Ừm” một tiếng.
Đang lúc hai người đang tiến nào khách sạn, đột nhiên bên ngoài xuất hiện một chiếc xe mui trần màu bạc, gần như là muốn chặn ngang mặt họ, ngáng ngay cửa khách sạn.
Nhìn kỹ, đúng là bóng dáng của Rolls-Royce được sản xuất tại Anh, loại xe đua này với công suất gần 7. Cực xa xỉ, ít nhất cũng phải bảy, tám triệu Hoa Hạ tệ, thuộc loại có tiền cũng chưa chắc tậu được, so với chiếc Aston Martin mà hai người Dương Thần lái đã vượt bậc.
Dương Thần nhíu nhíu mày, người chủ của chiếc xe này dường như là có ý đến đây vì họ, nếu không cũng đâu đến nỗi chạy chặn ngay đầu họ kia chứ.
Dường như Lâm Nhược Khê đã nhớ ra chuyện gì, cô khoác tay Dương Thần, hơi chặt, hiển nhiên là trong lòng có chút không yên.
Rất nhanh, sau khi mở cửa xe, bên trong một nam một nữ bước xuống.
Người đàn ông mặc bộ vét đen Armani cắt may tinh xảo, đầu tóc đen nhánh sáng bóng chỉnh tề, nhìn không đến ba mươi tuổi, nhưng lại rất phong độ, rất có khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Còn người phụ nữ tóc búi cao, đeo đôi khuyên tai óng ánh, mặc một chiếc váy hoa văn trắng thắt nơ lưng, cổ trễ để lộ khe ngực kiêu hãnh, làm cho người khác hoa mắt, trang điểm nhẹ nhàng đầy nét quyến rũ.
Sau khi đôi nam nữ giao chiếc xe cho người phục vụ, khoác tay nhau, tựa tình nhân hoặc đôi vợ chồng, người đàn bà biểu hiện nét e ấp, luôn đứng khép nép bên cạnh người đàn ông.
Hai người không trực tiếp bước vào khách sạn, mà xoay người lại, hướng mặt tới Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê, đã lâu không gặp.
Người đàn ông nhẹ nhàng cười nói.
Lâm Nhược Khê mê mẩn nhìn vẻ tuấn tú trên gương mặt người đàn ông, tâm tư rối bời ngưng đọng ít lâu, rồi nhìn sang thần sắc người đàn bà bên cạnh người đàn ông có phần đắc ý, nói nhẹ:
- Cũng không lâu lắm.
Người đàn bà rất khéo lấy tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ bên tai:
- Cô vẫn lạnh lùng như ngày nào, Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không nói gì, quay đầu kéo tay Dương Thần, có ý muốn vào khách sạn.
Trong lòng Dương Thần có chút không thoải mái, bởi vì Lâm Nhược Khê không hề có ý muốn giới thiệu về người đàn ông trước mặt, mà rất rõ ràng, lúc cô ấy nhìn người đàn ông kia, trạng thái rất áp lực.
Cho dù là Tằng Tâm Lâm, vị trưởng bối trước kia đi chăng nữa, cũng không thấy Lâm Nhược Khê kích động như thế, cho dù cô ấy không thể hiện ra mà thôi, Dương Thần có thể cảm nhận được.
Lúc này, người đàn ông mới mở miệng nói:
- Nhược Khê, cô không giới thiệu một chút về người này sao, nghe Chris nói cô đã kết hôn, tôi và Nhã Hinh có chút không tin, không ngờ đó là sự thật.
Lâm Nhược Khê không thể dời đi, ánh mắt hướng xuống đường, gương mặt không chút biểu cảm hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ chỉ có hai người mới được kết hôn sao?
- Đương nhiên là tôi không có ý này.
Người đàn bà tên Nhã Hinh cười nói:
- Chỉ là mỹ nhân nổi tiếng băng giá trong giới đại học kết hôn khi còn trẻ thế, đúng là một chuyện xưa kia chưa từng nghe nói, vợ chồng chúng tôi dù sao cũng quen biết với cô trong một năm học đại học, là bạn bè với nhau, cũng đều quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của cô.
Người đàn ông nhìn vào mặt Dương Thần, hơi trêu tức tiếp lời:
- Đây là Dương Thần, chồng của Nhược Khê, thật vui được gặp anh, tôi là Lý Kiến Hà, có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh là Hansen, là giáo sư trợ giảng của Nhược Khê thời đại học, đây là vợ tôi, Thân Nhã Hinh, cũng là bạn học của Nhược Khê thời nghiên cứu sinh.
Lâm Nhược Khê vốn không cho Dương Thần cơ hội để nói chuyện, cô lạnh lùng:
- Nếu đã biết nhau rồi thì vào đi.
Nói xong, Nhược Khê không còn muốn ở lại thêm nữa, kéo Dương Thần vào trong, không để ý đến thái độ khó hiểu của Dương Thần.
Nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê vào khách sạn rồi, ánh mắt Lý Kiến Hà ánh lên vẻ tinh nghịch, anh cười một tiếng.
Thân Nhã Hinh hừ giọng nói:
- Anh yêu, có phải anh còn nhớ đến người đàn bà kia không?
Lý Kiến Hà cười:
- Cô ấy còn đẹp hơn thời sinh viên nữa…Một bông hoa đẹp như thế, lại bị người khác hái đi, anh có thể không nhớ sao?
- Hừ, anh sẽ không sợ em ghen?
Lý Kiến Hà cười ha hả nói :
- Lúc cô ấy cự tuyệt anh, Lý Kiến Hà anh đây đã không còn xem cô ấy ra gì nữa, một người đàn bà dám cự tuyệt anh, thì dù có đẹp nữa cũng chỉ là một con sâu tội nghiệp, thôi đi, cô ấy làm sao so sánh với Nhã Hinh yêu dấu đáng yêu nhất của anh chứ?
Thân Nhã Hinh lúc này mới cười quyến rũ mà hôn lên mặt chồng mình, vặn vẹo vòng eo, dựa sát vào người anh ta, cùng tiến vào khách sạn.
Dương Thần sau khi bị Lâm Nhược Khê lôi vào khách sạn, cảm thấy thân hình cô ấy rõ ràng đang run nhẹ, quan tâm hỏi:
- Nhược Khê, em sao thế, rốt cuộc anh ta là ai?
Lâm Nhược Khê thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cái tên Lý Kiến Hà đó, lúc em học nghiên cứu sinh với Chris, anh ta là một trợ thủ đáng tin cậy của Chris, còn Thân Nhã Hinh là bạn học của em.
- Rất lợi hại sao, anh ta làm cái gì?
Lâm Nhược Khê nói:
- Gia tộc của Lý Khiết Hà là một tập đoàn mang tính Quốc tế, nhưng bởi vì đa số nghiệp vụ đều ở Châu Âu, nên không mấy tiếng tăm trong nước, em cũng là học xong đại học mới tìm hiểu được họ chủ yếu là đầu tư xe hơi, bản thân cũng có xưởng sản xuất gia công linh kiện xe hơi ở các quốc gia trên thế giới, các tập đoàn như BMW của Đức, Stuart của Italy đều có cổ phần không nhỏ của họ, còn Thân Nhã Hinh thì ông và cha mẹ cô ta đều là quan chức lớn tại tỉnh Giang, thuộc đại gia tộc ở bản địa, xuất thân không tầm thường.
Dương Thần hiểu ra:
- Chẳng trách sao họ lái cả Rolls-Royce, là chiếc xe tự tạo của gia đình.
Hai người bước vào thang máy, Lâm Nhược Khê sau khi ấn nút, nói:
- Trước kia em chưa từng nói với anh, nhưng bây giờ em nói anh biết, Chris tuy bề ngoài mang tiếng là giáo sư của em, nhưng thành quả của ông ta đã được thế giới công nhận, tại Mỹ, gia tộc Morgan đã từng mời ông ta đảm nhận vị trí chủ ngân hàng, nhưng ông ta không thích công việc quá áp lực, cũng không thích bị quản thúc, cho nên mới từ chối, nhưng vẫn còn rất nhiều công ty muốn mời ông ta qua đó, cũng có công ty muốn mời ông ta làm cố vấn, nếu không, vợ chồng Lý Kiến Hà cũng không dễ gì qua đây.
Dương Thần chậc chậc thở dài:
- Người mà gia tộc Morgan cũng không mời được, mà vợ anh lại mời được đến làm Phó tổng giám đốc, thật không hổ danh là Lâm Nhược Khê yêu quý của anh.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái,
- Em không đùa đâu, công việc mà ông ta phụ trách thật sự là rất nhẹ nhàng, nếu như không phải vì ông ta rất hợp với em, giao tình lại tốt như thế, mà ông ta cũng thích các món ăn ở Hoa Hạ, thì còn lâu ông ta mới chịu qua đây.
-Theo như em nói, vậy gia cảnh của Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh cũng đâu kém gì em, vợ yêu, không phải trong những người mà Chris mời đến đây, thì vợ chồng mình là chiếm ưu thế nhất đấy sao.
Thật ra thì Dương Thần đã cảm giác được là Lâm Nhược Khê không thật sự vui cho lắm, muốn nói đùa một chút, vốn dĩ muốn hỏi Lâm Nhược Khê rằng, có phải cô ấy và Lý Kiến Hà cũng có một chút quan hệ gì đó đúng không, nhưng Lâm Nhược Khê lại né tránh đề tài, Dương Thần không hỏi thêm nữa, để tránh cho mối quan hệ mới được thân thiết lại trở nên lạnh nhạt.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc gật đầu:
- Em đã cố gắng một thời gian, xem như đã có chút vốn, nhưng Ngọc Lôi có phát triển đến đâu chăng nữa, thì em cũng chỉ là một nhà doanh nghiệp, giống như Lý Kiến Hà, Thân Nhã Hinh thôi, cũng là có bối cảnh trong và ngoài nước, mà còn thâm căn cố đế những người sẽ gặp mặt hôm nay, đa số đều là lãnh đạo của một số doanh nghiệp lớn trong và ngoài nước, và một số đệ tử của các gia tộc có liên quan đến trung ương.
Năm xưa cũng bởi vì Chris đạt được ngôi vị giáo sư được quốc tế công nhận về phương diện thị trường, nên chúng em mới có dịp theo ông ta học hỏi, lúc đó bà nội hi vọng em tích lũy một số quan hệ ngoại giao nên em mới không muốn bỏ qua cơ hội hôm nay, nếu như không đến, sẽ không tránh khỏi đắc tội với người khác, hơn nữa vì tôn trọng Chris nên phải tới, sợ rằng có một số người đến đây, có ý đồ để lôi kéo Chris, em đương nhiên là muốn biết.
Dương Thần không ngờ rằng một cuộc gặp mặt bình thường, lại có nhiều khúc mắc đến thế, nhưng cái mà hắn đang để tâm, chính là Lý Kiến Hà và Lâm Nhược Khê ngày xưa rốt cục đã có gì với nhau, còn về chuyện hai người họ ai giàu hơn ai, có thế lực hơn, đối với hắn cũng chẳng có chút quan hệ gì?
Đôi mày của Lâm Nhược Khê nhíu lại thể hiện sự nghi vấn nặng nề, bởi vì vợ chồng Lý Kiến Hà đột nhiên từ nước ngoài trở về, trong đầu người phụ nữ, không ít tình tiết về những chuyện ngày xưa đang hiện về.
Sau cùng, ra khỏi thang máy, hai người đi qua một hành lang trang hoàng lộng lẫy, đến một căn phòng cao tầng có thể nhìn thấy cảnh hồ.
Vừa tiến vào trong, thì đã có mười mấy người tới trước, cả nam lẫn nữ, thành đôi thành cặp, trong đó tất nhiên là có vợ chồng Chris, đang trò chuyện, cười nói rôm rả ôn lại tình cảm bạn bè năm xưa.
- Ôi, cô Lâm thân mến, cuối cùng thì cô đã tới, đây là Dương Thần chồng cô à?
Một người đàn bà da trắng môi đỏ chót nhìn thấy Lâm Nhược Khê, vừa nói xã giao bằng tiếng Anh, vừa mở đôi chân, phấn khích chạy nhào tới.
Dương Thần lái Aston Martin đến trước cửa khách sạn, sau khi xuống xe, hắn đưa chìa khóa cho nhân viên phục vụ.
Người phục vụ cũng có con mắt tinh đời, nhìn thấy loại xe này liền biết ngay vị khách quý không phải giới tầm thường, anh khiêm nhường đón lấy chìa khóa rồi cẩn thận lái chiếc xe đến bãi đậu.
Ở Hoa Hạ không giống với nước ngoài, không cần phải tiền típ cho những người phục vụ, điều này làm cho Dương Thần cảm thấy thoải mái.
Dương Thần rất tự nhiên chìa khuỷu tay ra cho Lâm Nhược Khê, ra ý cho cô khoác vào.
Nếu như phải một lần làm người đàn ông quý tộc thì đương nhiên phải có bạn gái đi cùng.
Lâm Nhược Khê cũng không do dự lâu, dù sao cũng không phải lần đầu, cô yểu điệu đi bên cạnh người đàn ông, nói nhỏ nhẹ:
- Sẽ khoác tay như thế, không được cử động lung tung.
Ngụ ý là đương nhiên hắn không được động vào những chỗ nhạy cảm trên người cô ấy, điều mà trước kia hắn rất hay làm với cô.
Dương Thần nói mà không thay đổi âm sắc:
- Hôm nay em có muốn anh làm người gỗ, anh cũng chiều ý em hết.
Lúc này Lâm Nhược Khê mới “Ừm” một tiếng.
Đang lúc hai người đang tiến nào khách sạn, đột nhiên bên ngoài xuất hiện một chiếc xe mui trần màu bạc, gần như là muốn chặn ngang mặt họ, ngáng ngay cửa khách sạn.
Nhìn kỹ, đúng là bóng dáng của Rolls-Royce được sản xuất tại Anh, loại xe đua này với công suất gần 7. Cực xa xỉ, ít nhất cũng phải bảy, tám triệu Hoa Hạ tệ, thuộc loại có tiền cũng chưa chắc tậu được, so với chiếc Aston Martin mà hai người Dương Thần lái đã vượt bậc.
Dương Thần nhíu nhíu mày, người chủ của chiếc xe này dường như là có ý đến đây vì họ, nếu không cũng đâu đến nỗi chạy chặn ngay đầu họ kia chứ.
Dường như Lâm Nhược Khê đã nhớ ra chuyện gì, cô khoác tay Dương Thần, hơi chặt, hiển nhiên là trong lòng có chút không yên.
Rất nhanh, sau khi mở cửa xe, bên trong một nam một nữ bước xuống.
Người đàn ông mặc bộ vét đen Armani cắt may tinh xảo, đầu tóc đen nhánh sáng bóng chỉnh tề, nhìn không đến ba mươi tuổi, nhưng lại rất phong độ, rất có khí chất của một người đàn ông trưởng thành.
Còn người phụ nữ tóc búi cao, đeo đôi khuyên tai óng ánh, mặc một chiếc váy hoa văn trắng thắt nơ lưng, cổ trễ để lộ khe ngực kiêu hãnh, làm cho người khác hoa mắt, trang điểm nhẹ nhàng đầy nét quyến rũ.
Sau khi đôi nam nữ giao chiếc xe cho người phục vụ, khoác tay nhau, tựa tình nhân hoặc đôi vợ chồng, người đàn bà biểu hiện nét e ấp, luôn đứng khép nép bên cạnh người đàn ông.
Hai người không trực tiếp bước vào khách sạn, mà xoay người lại, hướng mặt tới Lâm Nhược Khê.
- Nhược Khê, đã lâu không gặp.
Người đàn ông nhẹ nhàng cười nói.
Lâm Nhược Khê mê mẩn nhìn vẻ tuấn tú trên gương mặt người đàn ông, tâm tư rối bời ngưng đọng ít lâu, rồi nhìn sang thần sắc người đàn bà bên cạnh người đàn ông có phần đắc ý, nói nhẹ:
- Cũng không lâu lắm.
Người đàn bà rất khéo lấy tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc tơ bên tai:
- Cô vẫn lạnh lùng như ngày nào, Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê không nói gì, quay đầu kéo tay Dương Thần, có ý muốn vào khách sạn.
Trong lòng Dương Thần có chút không thoải mái, bởi vì Lâm Nhược Khê không hề có ý muốn giới thiệu về người đàn ông trước mặt, mà rất rõ ràng, lúc cô ấy nhìn người đàn ông kia, trạng thái rất áp lực.
Cho dù là Tằng Tâm Lâm, vị trưởng bối trước kia đi chăng nữa, cũng không thấy Lâm Nhược Khê kích động như thế, cho dù cô ấy không thể hiện ra mà thôi, Dương Thần có thể cảm nhận được.
Lúc này, người đàn ông mới mở miệng nói:
- Nhược Khê, cô không giới thiệu một chút về người này sao, nghe Chris nói cô đã kết hôn, tôi và Nhã Hinh có chút không tin, không ngờ đó là sự thật.
Lâm Nhược Khê không thể dời đi, ánh mắt hướng xuống đường, gương mặt không chút biểu cảm hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ chỉ có hai người mới được kết hôn sao?
- Đương nhiên là tôi không có ý này.
Người đàn bà tên Nhã Hinh cười nói:
- Chỉ là mỹ nhân nổi tiếng băng giá trong giới đại học kết hôn khi còn trẻ thế, đúng là một chuyện xưa kia chưa từng nghe nói, vợ chồng chúng tôi dù sao cũng quen biết với cô trong một năm học đại học, là bạn bè với nhau, cũng đều quan tâm tới cuộc sống hôn nhân của cô.
Người đàn ông nhìn vào mặt Dương Thần, hơi trêu tức tiếp lời:
- Đây là Dương Thần, chồng của Nhược Khê, thật vui được gặp anh, tôi là Lý Kiến Hà, có thể gọi tôi bằng tên tiếng Anh là Hansen, là giáo sư trợ giảng của Nhược Khê thời đại học, đây là vợ tôi, Thân Nhã Hinh, cũng là bạn học của Nhược Khê thời nghiên cứu sinh.
Lâm Nhược Khê vốn không cho Dương Thần cơ hội để nói chuyện, cô lạnh lùng:
- Nếu đã biết nhau rồi thì vào đi.
Nói xong, Nhược Khê không còn muốn ở lại thêm nữa, kéo Dương Thần vào trong, không để ý đến thái độ khó hiểu của Dương Thần.
Nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê vào khách sạn rồi, ánh mắt Lý Kiến Hà ánh lên vẻ tinh nghịch, anh cười một tiếng.
Thân Nhã Hinh hừ giọng nói:
- Anh yêu, có phải anh còn nhớ đến người đàn bà kia không?
Lý Kiến Hà cười:
- Cô ấy còn đẹp hơn thời sinh viên nữa…Một bông hoa đẹp như thế, lại bị người khác hái đi, anh có thể không nhớ sao?
- Hừ, anh sẽ không sợ em ghen?
Lý Kiến Hà cười ha hả nói :
- Lúc cô ấy cự tuyệt anh, Lý Kiến Hà anh đây đã không còn xem cô ấy ra gì nữa, một người đàn bà dám cự tuyệt anh, thì dù có đẹp nữa cũng chỉ là một con sâu tội nghiệp, thôi đi, cô ấy làm sao so sánh với Nhã Hinh yêu dấu đáng yêu nhất của anh chứ?
Thân Nhã Hinh lúc này mới cười quyến rũ mà hôn lên mặt chồng mình, vặn vẹo vòng eo, dựa sát vào người anh ta, cùng tiến vào khách sạn.
Dương Thần sau khi bị Lâm Nhược Khê lôi vào khách sạn, cảm thấy thân hình cô ấy rõ ràng đang run nhẹ, quan tâm hỏi:
- Nhược Khê, em sao thế, rốt cuộc anh ta là ai?
Lâm Nhược Khê thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
- Cái tên Lý Kiến Hà đó, lúc em học nghiên cứu sinh với Chris, anh ta là một trợ thủ đáng tin cậy của Chris, còn Thân Nhã Hinh là bạn học của em.
- Rất lợi hại sao, anh ta làm cái gì?
Lâm Nhược Khê nói:
- Gia tộc của Lý Khiết Hà là một tập đoàn mang tính Quốc tế, nhưng bởi vì đa số nghiệp vụ đều ở Châu Âu, nên không mấy tiếng tăm trong nước, em cũng là học xong đại học mới tìm hiểu được họ chủ yếu là đầu tư xe hơi, bản thân cũng có xưởng sản xuất gia công linh kiện xe hơi ở các quốc gia trên thế giới, các tập đoàn như BMW của Đức, Stuart của Italy đều có cổ phần không nhỏ của họ, còn Thân Nhã Hinh thì ông và cha mẹ cô ta đều là quan chức lớn tại tỉnh Giang, thuộc đại gia tộc ở bản địa, xuất thân không tầm thường.
Dương Thần hiểu ra:
- Chẳng trách sao họ lái cả Rolls-Royce, là chiếc xe tự tạo của gia đình.
Hai người bước vào thang máy, Lâm Nhược Khê sau khi ấn nút, nói:
- Trước kia em chưa từng nói với anh, nhưng bây giờ em nói anh biết, Chris tuy bề ngoài mang tiếng là giáo sư của em, nhưng thành quả của ông ta đã được thế giới công nhận, tại Mỹ, gia tộc Morgan đã từng mời ông ta đảm nhận vị trí chủ ngân hàng, nhưng ông ta không thích công việc quá áp lực, cũng không thích bị quản thúc, cho nên mới từ chối, nhưng vẫn còn rất nhiều công ty muốn mời ông ta qua đó, cũng có công ty muốn mời ông ta làm cố vấn, nếu không, vợ chồng Lý Kiến Hà cũng không dễ gì qua đây.
Dương Thần chậc chậc thở dài:
- Người mà gia tộc Morgan cũng không mời được, mà vợ anh lại mời được đến làm Phó tổng giám đốc, thật không hổ danh là Lâm Nhược Khê yêu quý của anh.
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái,
- Em không đùa đâu, công việc mà ông ta phụ trách thật sự là rất nhẹ nhàng, nếu như không phải vì ông ta rất hợp với em, giao tình lại tốt như thế, mà ông ta cũng thích các món ăn ở Hoa Hạ, thì còn lâu ông ta mới chịu qua đây.
-Theo như em nói, vậy gia cảnh của Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh cũng đâu kém gì em, vợ yêu, không phải trong những người mà Chris mời đến đây, thì vợ chồng mình là chiếm ưu thế nhất đấy sao.
Thật ra thì Dương Thần đã cảm giác được là Lâm Nhược Khê không thật sự vui cho lắm, muốn nói đùa một chút, vốn dĩ muốn hỏi Lâm Nhược Khê rằng, có phải cô ấy và Lý Kiến Hà cũng có một chút quan hệ gì đó đúng không, nhưng Lâm Nhược Khê lại né tránh đề tài, Dương Thần không hỏi thêm nữa, để tránh cho mối quan hệ mới được thân thiết lại trở nên lạnh nhạt.
Lâm Nhược Khê nghiêm túc gật đầu:
- Em đã cố gắng một thời gian, xem như đã có chút vốn, nhưng Ngọc Lôi có phát triển đến đâu chăng nữa, thì em cũng chỉ là một nhà doanh nghiệp, giống như Lý Kiến Hà, Thân Nhã Hinh thôi, cũng là có bối cảnh trong và ngoài nước, mà còn thâm căn cố đế những người sẽ gặp mặt hôm nay, đa số đều là lãnh đạo của một số doanh nghiệp lớn trong và ngoài nước, và một số đệ tử của các gia tộc có liên quan đến trung ương.
Năm xưa cũng bởi vì Chris đạt được ngôi vị giáo sư được quốc tế công nhận về phương diện thị trường, nên chúng em mới có dịp theo ông ta học hỏi, lúc đó bà nội hi vọng em tích lũy một số quan hệ ngoại giao nên em mới không muốn bỏ qua cơ hội hôm nay, nếu như không đến, sẽ không tránh khỏi đắc tội với người khác, hơn nữa vì tôn trọng Chris nên phải tới, sợ rằng có một số người đến đây, có ý đồ để lôi kéo Chris, em đương nhiên là muốn biết.
Dương Thần không ngờ rằng một cuộc gặp mặt bình thường, lại có nhiều khúc mắc đến thế, nhưng cái mà hắn đang để tâm, chính là Lý Kiến Hà và Lâm Nhược Khê ngày xưa rốt cục đã có gì với nhau, còn về chuyện hai người họ ai giàu hơn ai, có thế lực hơn, đối với hắn cũng chẳng có chút quan hệ gì?
Đôi mày của Lâm Nhược Khê nhíu lại thể hiện sự nghi vấn nặng nề, bởi vì vợ chồng Lý Kiến Hà đột nhiên từ nước ngoài trở về, trong đầu người phụ nữ, không ít tình tiết về những chuyện ngày xưa đang hiện về.
Sau cùng, ra khỏi thang máy, hai người đi qua một hành lang trang hoàng lộng lẫy, đến một căn phòng cao tầng có thể nhìn thấy cảnh hồ.
Vừa tiến vào trong, thì đã có mười mấy người tới trước, cả nam lẫn nữ, thành đôi thành cặp, trong đó tất nhiên là có vợ chồng Chris, đang trò chuyện, cười nói rôm rả ôn lại tình cảm bạn bè năm xưa.
- Ôi, cô Lâm thân mến, cuối cùng thì cô đã tới, đây là Dương Thần chồng cô à?
Một người đàn bà da trắng môi đỏ chót nhìn thấy Lâm Nhược Khê, vừa nói xã giao bằng tiếng Anh, vừa mở đôi chân, phấn khích chạy nhào tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.