Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 583: Tôi là người nghiêm túc
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Đi cùng Viên Dã ra ngoài hoa viên, Dương Thần trên đường đi ra phía viện an dưỡng, không biết tại sao tự nhiên hai mẹ con kia vừa khóc vừa cười.
Lúc đó Dương Thần chỉ cảm thấy, Viên Dã ở bên cạnh càng ngày càng tụt lùi. Không phải là hắn đã trở thành anh họ sao? Cần gì phài nhìn hắn cười ngây ngô như nhìn người yên chứ?
- Này, cuối cùng thì cậu muốn nói gì, cười đủ chưa vậy?
Dương Thần dừng bước hỏi.
Viên Dã ngờ nghệch gãi đầu gãi tai. Cái tên công tử nhà họ Viên này bây giờ chẳng khác gì một tên ngốc, nói:
- Thật không ngờ Dương đại ca lại đúng là anh trai của em. Giống như nằm mơ vậy, sao em có thể không cười được chứ.
- Đây chính là chuyện mà cậu bảo tôi ra ngoài đây nói sao?
Dương Thần bực bội nói.
- Đương nhiên là không phải ạ.
Viên Dã nhìn bốn phía xung quanh không có ai mới nói:
- Anh Thần này, anh và mẹ vợ của em … có phải là có… mối quan hệ gì đó hay không?
- Quan hệ gì?
Dương Thần vờ vịt nói.
- Chính là… quan hệ nam nữ ấy ạ?
Viên Dã cười tủm tỉm hỏi.
Dương Thần cau mày, nói:
- Cậu quản được sao? Chuyện ta, ta lo. Chuyện cậu và Đường Đường thì hai người tự lo.
- Ơ kìa, xin anh đừng hiểu lầm.
Viên Dã vội cười nói:
- Em đương nhiên là không có ý xen vào chuyện của anh và mẹ vợ em, nhưng chúng em thực lòng ủng hộ hai người.
- Thế nào là xen vào? Cơm có thể ăn nhầm nhưng nói không thể nói bậy. Tôi là người nghiêm túc.
Dương Thần trợn mắt to nói. Đùa với hắn còn không được nữa thì sao có thể vu khống sự trong sạch của hắn được?
Đối với loại mặt dày như Dương Thần, Viên Dã đương nhiên là có phần không chịu nổi, ngượng ngùng cười nói:
- Anh họ, em cũng muốn hỏi cho ra lẽ, nói như thế nào thì về vai vế cũng hơi loạn một chút. Nếu anh và mẹ vợ em có chút quan hệ dây mơ dễ mã với nhau thì em nên gọi anh là anh họ hay gọi anh là nhạc phụ đây?
- Nhạc cái đầu cậu, cứ nói quanh ca quanh co, cậu muốn gọi như thế nào thì gọi như thế.
Thực ra Dương Thần cũng thấy hơi chột dạ, làm bộ là những cách xưng hô thật phiền toái. Xem ra muốn xơi tái Đường Uyển thì còn phải tốn không ít công sức nữa.
Viên Dã cũng không dám chạm tới sự xúi quẩy của Dương Thần, một mặt nhẫn nhịn nói:
- Mẹ em cũng nói rằng, anh Dương nếu thực sự có quan hệ lằng nhằng với dì Đường thì điều đó cũng có nghĩa là có họ hàng gần với họ Dương nhà chúng ta. Điều này đối với hai nhà đều có lợi cả.
Dương Thần hấp háy mắt:
- Mẹ cậu nói vậy với cậu à?
- Vâng ạ. Em thấy như vậy cũng chẳng sai. Dù sao thì công việc kinh doanh của Đường gia cũng đứng vào danh sách hàng đầu của Trung Quốc, mà sức khỏe của Đường lão gia bây giờ cũng tốt hơn rồi, danh tiếng lâu đời của bốn gia tộc vẫn ngầm chứa rất nhiều nội tình sâu xa.
Viên Dã nói với khuôn mặt hân hoan.
Dương Thần mân mê mũi, nghĩ thầm, cái bà Dương Tiệp Dư này cũng mạnh dạn đưa ra những chiêu thức đúng đắn đấy chứ. Vợ chồng Viên gia đều có thể hiểu được những sự việc xảy ra gần đây, thực ra là đều có những mối liên quan ngầm, Đường lão gia trúng độc, quá trình chữa bệnh thì gặp nhiều cản trở, bị vu oan giết người, lại còn chuyện Nghiêm gia đã trúng cử trước đây…
Thân phận của Dương Thần cho đến nay thì đối với những gia tộc lớn tại Yến Kinh cũng không còn là một bí mật nữa, ít nhất thì cũng biết rằng Dương Thần là người của Dương gia.
Bởi vậy, Dương gia cũng có chút bấp bênh. Lời qua tiếng lại, có rất niều những tin tức bất lợi cũng đã chứng minh được rằng, một số người người đang rục rịch để phá hoại thanh thế của Dương gia lúc này. Nếu như có thể lôi kéo được Đường gia vào để cùng nhau chống đỡ thì sẽ giải quyết được không ít phiền toái.
Đường gia tuy chủ yếu vẫn là kinh doanh nhưng dựa vào kinh tế thương mại thì cũng được liệt vào danh sách bốn gia tộc lớn nên đương nhiên là có thể nhờ cậy. Chỉ có điều là không can thiệp sâu vào bên trong thì sẽ không hiểu được mà thôi.
Rõ ràng là, lúc Dương Tiệp Dư để con trai bà ta thấy hắn đã nhằm ám chỉ điều này rồi. Dù thế nào đi nữa thì Dương Tiệp Dư cũng là bậc bề trên, để bà ta tự mình tố cáo cháu trai có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác thì bà ta sao có thể mở miệng mà nói được. Một điểm chết người nữa là người phụ nữ đó sẽ lại là thông gia tương lai của bà ta.
- Cậu đi vào trong mà nịnh bợ mẹ vợ đi, đừng đi theo tôi nữa.
Dương Thần phẩy phẩy tay về phía Viên Dã.
Vẻ mặt Viên Dã có chút bực bội,
- Đừng mà anh họ. Anh cần gì phải đuổi em đi như vậy. Em còn muốn được thỉnh giáo anh về chuyện làm thế nào để lấy lòng con gái chứ. Những người phụ nữ bên cạnh anh nhiêù như vậy, liệu anh có thể dạy em vài chiêu không?
Lời nói này giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Dương Thần. Chính ông đây vẫn còn thiếu vài chiêu thức, mày còn muốn thỉnh giáo hả? Dương Thần trừng mắt nói:
- Cậu mà còn không đi, tôi sẽ ném cậu trở về đấy.
Viên Dã thấy Dương Thần dường như sẽ động thủ thật sự, sợ hãi lùi lại vài bước, cười trừ nói:
- Anh họ bớt giận ạ. Em chỉ nói vậy thôi. Nếu anh không thích thì thôi bỏ đi, hay là chờ đến tối mai mình làm vài ván ma thú, so một trận tử chiến.
- Không rảnh.
Bây giờ thì Dương Thần đâu còn tâm trí đánh ma thú nữa chứ? Cũng chỉ nói có nửa câu đã lập tức đi khỏi viện an dưỡng. Chỉ còn lại Viên Dã đứng đó thật buồn khổ, dù chết cũng không thể hiểu vì sao Dương Thần lại không vui như vậy.
Trên đường Dương Thần lái ô tô trở vể, trong đầu cũng chẳng nhàn rỗi chút nào, nghĩ đến việc phải tặng cái gì để Lâm Nhược Khê thích thú, lại còn đi tìm hiểu sở thích, hứng thú và quá trình lớn lên của Lâm Nhược Khê trong cuộc sống như thế nào.
Nhưng để hóa giải “cuộc tấn công” của Lâm Nhược Khê không phải chỉ một sớm một chiều, Dương Thần biết có muốn vội cũng không được cho nên Dương Thần phải theo kế hoạch, đi tới nơi Thái Nghiên ở, khu đào tạo cạnh phía bờ biển.
Đầu tiên là phải đáp ứng việc Thái Nghiên phải đi tới Thái gia ở Yến Kinh “cầu thân”, dù sao thì cũng phải có một lời giải thích, xác nhận là khi nào thì mới xuất phát.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Dương Thần vừa đến nơi đào tạo cạnh bờ biển thì đã bị người phụ trách ở đó báo cho rằng Thái Nghiên đã không còn ở nơi này nữa.
Bộ đội đặc chủng điên cuồng tiến vào sau giai đoạn mang tính tổng kết cuối cùng, Thái Nghiên vốn phải tham gia cuộc sát hạch thực chiến lần cuối cùng. Điều này cũng là lúc ban đầu Thái Nghiên hỏi và Dương Thần đã đồng ý. Thật không ngờ rằng, chính việc và Dương Thần làm lại làm Thái Nghiên không thể hoàn thành đợt sát hạch thực chiến này------- Dương Thần giết chết Lư cục trưởng, người tiếp nhận chức vụ Cục trưởng khu vực phía Tây Trung Hải.
Vốn dựa theo cái ý tưởng của Thái Vân Thành, cũng không định để con gái mình gia nhập Long Tổ, huống hồ Thái Nghiên cũng đáp ứng với Dương Thần không gia nhập vào Viêm Hoàng Thiết Lữ. Vậy thì, để vị trí cục trưởng cục cảnh sát đồn Trung Hải cho Thái Nghiên sau khi đi tập huấn về là điều đương nhiên rồi.
Việc phục chức của Thái Nghiên, theo lý mà nói thì ít nhất phải một tháng sau. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Lư cục trưởng sắp nhận chức thì lại bị Dương Thần, người mới về nước có hai ngày giết chết rồi.
Cái sự việc đã qua này nhờ sự xử lý tốt của Viêm Hoàng Thiết Lữ mà không gặp quá nhiều phong ba. Nhưng cục cảnh sát thì không thể không có Cục trưởng, mà nhất thời thì cũng không thể tìm ra người thích hợp. Kết quả là, thân làm tướng quân Thái Vân Thành đành phải để con gái Thái Nghiên của mình không tham gia vào cuộc sát hạch thực chiến gì đó nữa, mau chóng trở vể Cục cảnh sát để phục chức.
Cũng chỉ có là người phụ nữ của Dương Thần là Thái Nghiên làm chức cục trưởng này thì Dương Thần mới không xảy ra chuyện, chỉ vì căm giận nhất thời mà hất đổ vị cục trường này xuống ngựa.
Dương Thần cảm thấy hơi xấu hổ với Thái Nghiên. Bản thân hắn trước đây còn nhận lời với người con gái này sẽ để cho cô hoàn thành đợt huấn luyện đặc biệt. Đến bây giờ lại ngược lại là chính hắn đã “cố ý” không giữ lời hứa.
Thái Nghiên phục chức rồi, cũng không gọi điện thoại báo cho hắn một tiếng, rất có thể là đang giận hắn.
Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, hay là đi một chuyến tới đồn cảnh sát, giải thích mọi chuyện với Thái Nghiên.
Thế là hắn lại lái xe hơn nửa tiếng nữa, Dương Thần mới đến hai ngày trước mà đã làm náo loạn cả đồn cảnh sát.
Vừa xuống xe đi về hướng cửa chính của đồn cảnh sát, hai nhân viên cảnh sát gác cửa cơ thể co rúm lại, cứ như sắp ra trận đánh địch vậy, nhìn Dương Thần với bộ dạng sợ sệt.
Dương Thần thấy tay của họ đều đã chạm tới chỗ súng lục, không nhịn nổi cười, nói:
- Các ngươi sợ gì chứ? Ta đến để tìm Thái cục trưởng thôi. Cô ta ở trong này đúng không?
- Cục… cục trưởng đi ra ngoài bắt phạm nhân rồi ạ.
Một gã cảnh sát lắp bắp trả lời.
Dương Thần cau mày, người con gái này đúng là chẳng nhàn rỗi lúc nào. Khi gặp gỡ lần đầu tiên đã biết là một bông hoa mặc cảnh phục tính tình nóng nảy. Bây giờ vừa mới phục chức đã lại đi xách nhiễu rồi.
- Vậy thì bao giờ cô ta mới trở về?
Dương Thần hỏi.
Gã cảnh sát này đang đinh trả lời thì ánh mắt hướng ra phía xa, vội nói:
- Cục trưởng đã trở lại rồi
Dương Thần quay người lại, quả nhiên nhìn thấy hai xe cảnh sát tử bên đường tiến vào bãi để xe, dừng lại ở cửa chính của đồn cảnh sát.
Sau khi cửa xe mở ra, Thái Nghiên với vóc dáng xinh xắn, mái tóc cắt ngắn, mặc bộ cảnh phục với áo sơ mi màu xanh nhạt từ ghế phụ phía trước cạnh lái xe bước xuống.
Thái Nghiên trong bộ cảnh phục so với vẻ hiên ngang oai hùng trước đâu thì trông bề ngoài thì có vẻ khác vài phần, tính cách dịu dàng khiên khuôn mặt sắc sảo của cô càng thu hút ánh mắt của người khác.
Không hiểu tại sao, Dương Thần nhìn thấy Thái Nghiên như vậy trong lòng nóng như lửa. Những cái khác chưa nói đến, Thái Nghiên lại mặc bộ cảnh phục, sau này khi cùng cô ấy ân ái, nếu mặc bộ cảnh phục kia thì sẽ bị mọi ánh mắt soi mói mất.
Thái Nghiên từ trong xe đi xuống, lúc ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Dương Thần đang đứng ở cửa đồn cảnh sát. Thấy những người đàn ông xung quanh cô cười một cách kỳ lạ, Thái Nghiên cũng không thay đổi sắc mặt gì cả, hắng giọng, không thèm để ý đến Dương Thần, đánh mắt với một nhân viên cảnh sát đang đứng ở phía sau, nói:
- Giải tên này vào trong, tôi muốn đích thân phỏng vấn hắn ta.
- Rõ thưa cục trưởng.
Vài viên cảnh sát cũng rất hăng hái. Như Thái Nghiên mới về cục nên uy tín vẫn còn rất cao. Cô vừa trở lại liền tràn đầy khí lực.
Bốn, năm tên cảnh sát cùng động thủ, đưa những tên phạm nhân trong xe đi ra. Ước chừng cũng có khoảng 5 đến 6 người. Năm người mặc kiểu người Đại Hán, còn một người thì đeo kính mắt màu vàng tơ, xem ra đấy là người đàn ông trung niên.
Những tên buôn bán hê-rô-in bị cảnh sát lôi ra từ trong xe cau mày một cách khó chịu, trên mặt hằn lên những tia ngầm, bên cạnh đó là những tiếng nói xung quanh Thái Nghiên nói:
- Cục trưởng Thái, nếu các người tiếp tục đối đầu với chúng tôi, hội Thanh Long chúng tôi không phải là binh hèn tướng nhát đâu. Chờ khi luật sư tới rồi thì mới thực hiên bạo lực hay trách nhiệm hình sự.
- Cứ theo ta vào đây, chứng cứ vô cùng sát thực, đồ cặn bã của xã hội. Có một trăm luật sư thì cũng không thể cứu được người:
Thái Nghiên khinh thường hù một tiếng, vung tay lên, tên tội phạm đứng đầu kia và năm tên thủ hạ của hắn ta đã bị mang trở vào cục.
Dương Thần đứng sững ở cửa, người vừa rồi nói đến cái gì? Hội Thanh Long? Đó chẳng phải là Lưu Thanh Sơn, cha của Lưu Minh Ngọc, cùng hội với Sắc Vi sao?
Lúc đó Dương Thần chỉ cảm thấy, Viên Dã ở bên cạnh càng ngày càng tụt lùi. Không phải là hắn đã trở thành anh họ sao? Cần gì phài nhìn hắn cười ngây ngô như nhìn người yên chứ?
- Này, cuối cùng thì cậu muốn nói gì, cười đủ chưa vậy?
Dương Thần dừng bước hỏi.
Viên Dã ngờ nghệch gãi đầu gãi tai. Cái tên công tử nhà họ Viên này bây giờ chẳng khác gì một tên ngốc, nói:
- Thật không ngờ Dương đại ca lại đúng là anh trai của em. Giống như nằm mơ vậy, sao em có thể không cười được chứ.
- Đây chính là chuyện mà cậu bảo tôi ra ngoài đây nói sao?
Dương Thần bực bội nói.
- Đương nhiên là không phải ạ.
Viên Dã nhìn bốn phía xung quanh không có ai mới nói:
- Anh Thần này, anh và mẹ vợ của em … có phải là có… mối quan hệ gì đó hay không?
- Quan hệ gì?
Dương Thần vờ vịt nói.
- Chính là… quan hệ nam nữ ấy ạ?
Viên Dã cười tủm tỉm hỏi.
Dương Thần cau mày, nói:
- Cậu quản được sao? Chuyện ta, ta lo. Chuyện cậu và Đường Đường thì hai người tự lo.
- Ơ kìa, xin anh đừng hiểu lầm.
Viên Dã vội cười nói:
- Em đương nhiên là không có ý xen vào chuyện của anh và mẹ vợ em, nhưng chúng em thực lòng ủng hộ hai người.
- Thế nào là xen vào? Cơm có thể ăn nhầm nhưng nói không thể nói bậy. Tôi là người nghiêm túc.
Dương Thần trợn mắt to nói. Đùa với hắn còn không được nữa thì sao có thể vu khống sự trong sạch của hắn được?
Đối với loại mặt dày như Dương Thần, Viên Dã đương nhiên là có phần không chịu nổi, ngượng ngùng cười nói:
- Anh họ, em cũng muốn hỏi cho ra lẽ, nói như thế nào thì về vai vế cũng hơi loạn một chút. Nếu anh và mẹ vợ em có chút quan hệ dây mơ dễ mã với nhau thì em nên gọi anh là anh họ hay gọi anh là nhạc phụ đây?
- Nhạc cái đầu cậu, cứ nói quanh ca quanh co, cậu muốn gọi như thế nào thì gọi như thế.
Thực ra Dương Thần cũng thấy hơi chột dạ, làm bộ là những cách xưng hô thật phiền toái. Xem ra muốn xơi tái Đường Uyển thì còn phải tốn không ít công sức nữa.
Viên Dã cũng không dám chạm tới sự xúi quẩy của Dương Thần, một mặt nhẫn nhịn nói:
- Mẹ em cũng nói rằng, anh Dương nếu thực sự có quan hệ lằng nhằng với dì Đường thì điều đó cũng có nghĩa là có họ hàng gần với họ Dương nhà chúng ta. Điều này đối với hai nhà đều có lợi cả.
Dương Thần hấp háy mắt:
- Mẹ cậu nói vậy với cậu à?
- Vâng ạ. Em thấy như vậy cũng chẳng sai. Dù sao thì công việc kinh doanh của Đường gia cũng đứng vào danh sách hàng đầu của Trung Quốc, mà sức khỏe của Đường lão gia bây giờ cũng tốt hơn rồi, danh tiếng lâu đời của bốn gia tộc vẫn ngầm chứa rất nhiều nội tình sâu xa.
Viên Dã nói với khuôn mặt hân hoan.
Dương Thần mân mê mũi, nghĩ thầm, cái bà Dương Tiệp Dư này cũng mạnh dạn đưa ra những chiêu thức đúng đắn đấy chứ. Vợ chồng Viên gia đều có thể hiểu được những sự việc xảy ra gần đây, thực ra là đều có những mối liên quan ngầm, Đường lão gia trúng độc, quá trình chữa bệnh thì gặp nhiều cản trở, bị vu oan giết người, lại còn chuyện Nghiêm gia đã trúng cử trước đây…
Thân phận của Dương Thần cho đến nay thì đối với những gia tộc lớn tại Yến Kinh cũng không còn là một bí mật nữa, ít nhất thì cũng biết rằng Dương Thần là người của Dương gia.
Bởi vậy, Dương gia cũng có chút bấp bênh. Lời qua tiếng lại, có rất niều những tin tức bất lợi cũng đã chứng minh được rằng, một số người người đang rục rịch để phá hoại thanh thế của Dương gia lúc này. Nếu như có thể lôi kéo được Đường gia vào để cùng nhau chống đỡ thì sẽ giải quyết được không ít phiền toái.
Đường gia tuy chủ yếu vẫn là kinh doanh nhưng dựa vào kinh tế thương mại thì cũng được liệt vào danh sách bốn gia tộc lớn nên đương nhiên là có thể nhờ cậy. Chỉ có điều là không can thiệp sâu vào bên trong thì sẽ không hiểu được mà thôi.
Rõ ràng là, lúc Dương Tiệp Dư để con trai bà ta thấy hắn đã nhằm ám chỉ điều này rồi. Dù thế nào đi nữa thì Dương Tiệp Dư cũng là bậc bề trên, để bà ta tự mình tố cáo cháu trai có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác thì bà ta sao có thể mở miệng mà nói được. Một điểm chết người nữa là người phụ nữ đó sẽ lại là thông gia tương lai của bà ta.
- Cậu đi vào trong mà nịnh bợ mẹ vợ đi, đừng đi theo tôi nữa.
Dương Thần phẩy phẩy tay về phía Viên Dã.
Vẻ mặt Viên Dã có chút bực bội,
- Đừng mà anh họ. Anh cần gì phải đuổi em đi như vậy. Em còn muốn được thỉnh giáo anh về chuyện làm thế nào để lấy lòng con gái chứ. Những người phụ nữ bên cạnh anh nhiêù như vậy, liệu anh có thể dạy em vài chiêu không?
Lời nói này giống như một lưỡi dao đâm thẳng vào ngực Dương Thần. Chính ông đây vẫn còn thiếu vài chiêu thức, mày còn muốn thỉnh giáo hả? Dương Thần trừng mắt nói:
- Cậu mà còn không đi, tôi sẽ ném cậu trở về đấy.
Viên Dã thấy Dương Thần dường như sẽ động thủ thật sự, sợ hãi lùi lại vài bước, cười trừ nói:
- Anh họ bớt giận ạ. Em chỉ nói vậy thôi. Nếu anh không thích thì thôi bỏ đi, hay là chờ đến tối mai mình làm vài ván ma thú, so một trận tử chiến.
- Không rảnh.
Bây giờ thì Dương Thần đâu còn tâm trí đánh ma thú nữa chứ? Cũng chỉ nói có nửa câu đã lập tức đi khỏi viện an dưỡng. Chỉ còn lại Viên Dã đứng đó thật buồn khổ, dù chết cũng không thể hiểu vì sao Dương Thần lại không vui như vậy.
Trên đường Dương Thần lái ô tô trở vể, trong đầu cũng chẳng nhàn rỗi chút nào, nghĩ đến việc phải tặng cái gì để Lâm Nhược Khê thích thú, lại còn đi tìm hiểu sở thích, hứng thú và quá trình lớn lên của Lâm Nhược Khê trong cuộc sống như thế nào.
Nhưng để hóa giải “cuộc tấn công” của Lâm Nhược Khê không phải chỉ một sớm một chiều, Dương Thần biết có muốn vội cũng không được cho nên Dương Thần phải theo kế hoạch, đi tới nơi Thái Nghiên ở, khu đào tạo cạnh phía bờ biển.
Đầu tiên là phải đáp ứng việc Thái Nghiên phải đi tới Thái gia ở Yến Kinh “cầu thân”, dù sao thì cũng phải có một lời giải thích, xác nhận là khi nào thì mới xuất phát.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Dương Thần vừa đến nơi đào tạo cạnh bờ biển thì đã bị người phụ trách ở đó báo cho rằng Thái Nghiên đã không còn ở nơi này nữa.
Bộ đội đặc chủng điên cuồng tiến vào sau giai đoạn mang tính tổng kết cuối cùng, Thái Nghiên vốn phải tham gia cuộc sát hạch thực chiến lần cuối cùng. Điều này cũng là lúc ban đầu Thái Nghiên hỏi và Dương Thần đã đồng ý. Thật không ngờ rằng, chính việc và Dương Thần làm lại làm Thái Nghiên không thể hoàn thành đợt sát hạch thực chiến này------- Dương Thần giết chết Lư cục trưởng, người tiếp nhận chức vụ Cục trưởng khu vực phía Tây Trung Hải.
Vốn dựa theo cái ý tưởng của Thái Vân Thành, cũng không định để con gái mình gia nhập Long Tổ, huống hồ Thái Nghiên cũng đáp ứng với Dương Thần không gia nhập vào Viêm Hoàng Thiết Lữ. Vậy thì, để vị trí cục trưởng cục cảnh sát đồn Trung Hải cho Thái Nghiên sau khi đi tập huấn về là điều đương nhiên rồi.
Việc phục chức của Thái Nghiên, theo lý mà nói thì ít nhất phải một tháng sau. Nhưng chẳng ai ngờ rằng Lư cục trưởng sắp nhận chức thì lại bị Dương Thần, người mới về nước có hai ngày giết chết rồi.
Cái sự việc đã qua này nhờ sự xử lý tốt của Viêm Hoàng Thiết Lữ mà không gặp quá nhiều phong ba. Nhưng cục cảnh sát thì không thể không có Cục trưởng, mà nhất thời thì cũng không thể tìm ra người thích hợp. Kết quả là, thân làm tướng quân Thái Vân Thành đành phải để con gái Thái Nghiên của mình không tham gia vào cuộc sát hạch thực chiến gì đó nữa, mau chóng trở vể Cục cảnh sát để phục chức.
Cũng chỉ có là người phụ nữ của Dương Thần là Thái Nghiên làm chức cục trưởng này thì Dương Thần mới không xảy ra chuyện, chỉ vì căm giận nhất thời mà hất đổ vị cục trường này xuống ngựa.
Dương Thần cảm thấy hơi xấu hổ với Thái Nghiên. Bản thân hắn trước đây còn nhận lời với người con gái này sẽ để cho cô hoàn thành đợt huấn luyện đặc biệt. Đến bây giờ lại ngược lại là chính hắn đã “cố ý” không giữ lời hứa.
Thái Nghiên phục chức rồi, cũng không gọi điện thoại báo cho hắn một tiếng, rất có thể là đang giận hắn.
Dương Thần ngẫm nghĩ một hồi, hay là đi một chuyến tới đồn cảnh sát, giải thích mọi chuyện với Thái Nghiên.
Thế là hắn lại lái xe hơn nửa tiếng nữa, Dương Thần mới đến hai ngày trước mà đã làm náo loạn cả đồn cảnh sát.
Vừa xuống xe đi về hướng cửa chính của đồn cảnh sát, hai nhân viên cảnh sát gác cửa cơ thể co rúm lại, cứ như sắp ra trận đánh địch vậy, nhìn Dương Thần với bộ dạng sợ sệt.
Dương Thần thấy tay của họ đều đã chạm tới chỗ súng lục, không nhịn nổi cười, nói:
- Các ngươi sợ gì chứ? Ta đến để tìm Thái cục trưởng thôi. Cô ta ở trong này đúng không?
- Cục… cục trưởng đi ra ngoài bắt phạm nhân rồi ạ.
Một gã cảnh sát lắp bắp trả lời.
Dương Thần cau mày, người con gái này đúng là chẳng nhàn rỗi lúc nào. Khi gặp gỡ lần đầu tiên đã biết là một bông hoa mặc cảnh phục tính tình nóng nảy. Bây giờ vừa mới phục chức đã lại đi xách nhiễu rồi.
- Vậy thì bao giờ cô ta mới trở về?
Dương Thần hỏi.
Gã cảnh sát này đang đinh trả lời thì ánh mắt hướng ra phía xa, vội nói:
- Cục trưởng đã trở lại rồi
Dương Thần quay người lại, quả nhiên nhìn thấy hai xe cảnh sát tử bên đường tiến vào bãi để xe, dừng lại ở cửa chính của đồn cảnh sát.
Sau khi cửa xe mở ra, Thái Nghiên với vóc dáng xinh xắn, mái tóc cắt ngắn, mặc bộ cảnh phục với áo sơ mi màu xanh nhạt từ ghế phụ phía trước cạnh lái xe bước xuống.
Thái Nghiên trong bộ cảnh phục so với vẻ hiên ngang oai hùng trước đâu thì trông bề ngoài thì có vẻ khác vài phần, tính cách dịu dàng khiên khuôn mặt sắc sảo của cô càng thu hút ánh mắt của người khác.
Không hiểu tại sao, Dương Thần nhìn thấy Thái Nghiên như vậy trong lòng nóng như lửa. Những cái khác chưa nói đến, Thái Nghiên lại mặc bộ cảnh phục, sau này khi cùng cô ấy ân ái, nếu mặc bộ cảnh phục kia thì sẽ bị mọi ánh mắt soi mói mất.
Thái Nghiên từ trong xe đi xuống, lúc ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Dương Thần đang đứng ở cửa đồn cảnh sát. Thấy những người đàn ông xung quanh cô cười một cách kỳ lạ, Thái Nghiên cũng không thay đổi sắc mặt gì cả, hắng giọng, không thèm để ý đến Dương Thần, đánh mắt với một nhân viên cảnh sát đang đứng ở phía sau, nói:
- Giải tên này vào trong, tôi muốn đích thân phỏng vấn hắn ta.
- Rõ thưa cục trưởng.
Vài viên cảnh sát cũng rất hăng hái. Như Thái Nghiên mới về cục nên uy tín vẫn còn rất cao. Cô vừa trở lại liền tràn đầy khí lực.
Bốn, năm tên cảnh sát cùng động thủ, đưa những tên phạm nhân trong xe đi ra. Ước chừng cũng có khoảng 5 đến 6 người. Năm người mặc kiểu người Đại Hán, còn một người thì đeo kính mắt màu vàng tơ, xem ra đấy là người đàn ông trung niên.
Những tên buôn bán hê-rô-in bị cảnh sát lôi ra từ trong xe cau mày một cách khó chịu, trên mặt hằn lên những tia ngầm, bên cạnh đó là những tiếng nói xung quanh Thái Nghiên nói:
- Cục trưởng Thái, nếu các người tiếp tục đối đầu với chúng tôi, hội Thanh Long chúng tôi không phải là binh hèn tướng nhát đâu. Chờ khi luật sư tới rồi thì mới thực hiên bạo lực hay trách nhiệm hình sự.
- Cứ theo ta vào đây, chứng cứ vô cùng sát thực, đồ cặn bã của xã hội. Có một trăm luật sư thì cũng không thể cứu được người:
Thái Nghiên khinh thường hù một tiếng, vung tay lên, tên tội phạm đứng đầu kia và năm tên thủ hạ của hắn ta đã bị mang trở vào cục.
Dương Thần đứng sững ở cửa, người vừa rồi nói đến cái gì? Hội Thanh Long? Đó chẳng phải là Lưu Thanh Sơn, cha của Lưu Minh Ngọc, cùng hội với Sắc Vi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.