Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 613: Trinh tiết của Dương Thần
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Thấy Dương Thần bị hỏi vậy, Lưu Minh Ngọc nhíu mày, nhưng lời nói của Chu Khang Vũ bên ngoài cũng không có gì thất lễ, cô cũng không tiện xem vào.
Lúc này, Dương Thần nghiêm mặt, cười ha hả nói:
- Cái này còn phải hỏi sao, chức vụ của tôi đương nhiên là làm bạn trai của bảo bối Minh Ngọc nhà tôi rồi.
Nói xong, Dương Thần còn giơ tay, vô cùng thân thiết âu yếm khuôn mặt nhẵn nhụi, trơn bóng của Lưu Minh Ngọc, làm hai má cô đỏ lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này cũng thật là, lời nói xấu hổ như vậy, động tác xấu hổ như vậy, lại có thể nói ra, làm ra trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này cô lại không thể làm gì Dương Thần, tuy rằng thẹn thùng đến mức chỉ muốn đẩy cửa đi ra.
Quả nhiên, không chỉ khiến Lưu Minh Ngọc vừa xấu hổ, vừa tức giận, mà còn khiến vài người bạn học đều được mở rộng tầm mắt.
Được chưa, vốn là muốn êm đẹp hỏi chức vụ của hắn, không ngờ người này lại không biết xấu hổ, bắt đầu ân ái lộ liễu.
Đây không chỉ là đổi đề tài, mà còn hung hăng làm nhục Chu Khang Vũ một phen. Thấy không? Đây là người phụ nữ của bố đây, ngươi muốn thế nào?
Dương Thần da mặt dày, lại xảo quyệt, làm cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là Triệu Hải Lệ, cô há to miệng, theo bản năng nghĩ, cái người vừa rồi ngốc nghếch gọi mình là “tiểu thư Hải” kia với người này thật sự là cùng một người sao?
Chu Khang Vũ sắc mặt cứng ngắc, khó coi, cười nói:
- Anh Dương cũng thật biết làm các cô gái vui vẻ, chẳng trách Minh Ngọc lại chọn anh làm bạn trai.
- Cái này cũng không hoàn toàn, cái chính vẫn là tôi nguyện ý bỏ ra tấm lòng chân thật.
Dương Thần vẻ mặt thật thà, chất phác, thành thật nói, giống như lời nói chân thành xuất phát từ nội tâm.
Các bạn học của Lưu Minh Ngọc sắc mặt đều kỳ lạ, thậm chí còn có hai người cảm thấy người đàn ông buồn nôn này nói được những lời cũng quá buồn nôn.
Lưu Minh Ngọc đơn giản cúi đầu không nói gì, hai tai đỏ ửng, lúc này cô cũng e lệ vô cùng.
Chu Khang Vũ coi như đã hiểu ra, gã đàn ông trước mặt thật vô lại, mặc kệ ngươi dùng cách nào chế nhạo hắn, hắn đều có thể tiếp nhận được, vì sao? Bởi vì hắn chính là không biết xấu hổ.
- Xem ra anh Dương đối với hoa hậu trường ta tình cảm thật thắm thiết, ha ha, lớp trưởng à, chúng ta đừng để anh Dương biểu lộ tấm lòng nữa, chúng ta đến đây tụ tập, uống vài chén đi.
- Đúng đó, đúng đó, cứ nhìn tôi, một người bị mồ hôn nhân chôn, thật là ngưỡng mộ quá, mau uống rượu nào!
Mấy người bạn học bắt đầu chen vào lời Dương Thần, muốn cho Chu Khang Vũ một chiếc thang đi xuống, dù sao cứ tiếp tục như vậy, Chu Khang Vũ sẽ tức chết mất.
Lớp trưởng Chu là người có tiền đồ tươi sáng nhất trong đám bạn học, những người ở đây, đa số đều muốn sau này có thể nhờ cậy Chu Khang Vũ, sao có thể không xum xoe?
Chu Khang Vũ cũng là nhân vật lăn lộn chốn quan trường, tuy tuổi còn trẻ, nhưng có thể nhẫn nhịn, sắc mặt lại bình thản, cười giơ chén rượu lên, chạm ly với mấy người bạn học, nói:
- Tôi đã nói rồi, lần này về Trung Hải chưa được hai ngày, các cậu lại tụ tập hoan nghênh tôi, thật là không biết báo đáp thế nào.
- Bộ trưởng đại nhân đích thân đến, mấy người chúng tôi có thể tiếp rượu là phúc ba đời rồi, sao lại đòi bộ trưởng có báo đáp gì?
Một người cười nói hùa theo.
Mấy người khác cũng đều nịnh hót, nói những lời dễ nghe, phần lớn đều là tán thưởng Chu Khang Vũ có số làm quan, thủ đoạn không tầm thường, là tấm gương của bọn họ.
Trần Hải Lệ đi gần Lưu Minh Ngọc hơn, cảm giác được Lưu Minh Ngọc không thích Chu Khang Vũ, cũng không nói gì, bèn lấy r aba cái ly, lần lượt rót cho Lưu Minh Ngọc và Dương Thần mỗi người một ly.
Dương Thần cười hì hì nói tiếng “Cảm ơn” với Triệu Hải Lệ, cảm thấy “tiểu thư Hải” này là người không tồi, không vội vàng nịnh bợ Chu Khang Vũ, lại nhớ rót rượu cho bạn mình.
Nhưng nhìn cái đám gọi là bạn học cũ, Dương Thần trong lòng không khỏi thổn thức, những người này có lẽ trước đây học cùng nhau còn là bạn bè tri kỷ, nhưng hôm nay, cái bộ dạng dối trá kia đã chẳng khác gì xã giao trên xã hội.
Chu Khang Vũ rõ ràng chỉ là Phó bộ trưởng, họ lại ngơ ngẩn trực tiếp gọi luôn là “Bộ trưởng”, làm gã vô cùng vui vẻ.
Lưu Minh Ngọc không hề mở miệng nói chuyện, chỉ nói chuyện phiếm với Triệu Hải Lệ, ai hỏi gì cô cũng trả lời đơn giản, kỳ thực cô cũng không muốn ở lại đây, chỉ vì những người này dù sao cũng là bạn học mà bất đắc dĩ, tuy rằng mọi người đều thay đổi nhiều, nhưng mà cô cũng không muốn làm mọi người không thoải mái.
Nhưng Lưu Minh Ngọc cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Thần một cái lo lắng, sợ Dương Thần bực tức với Chu Khang Vũ sẽ liên lụy đến chính mình.
Dương Thần thoải mái ăn đồ ăn vặt, uống rượu tây, dáng vẻ tự đắc, thản nhiên. Đối với hắn mà nói, đám người này cũng như đám hề, coi như là đưa người phụ nữ của mình đi xem kịch.
Thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng nhìn mình, Dương Thần lén nháy mắt với cô, lúc đó Lưu Minh Ngọc mới yên lòng.
Chu Khang Vũ giọng có chút bề trên nói chuyện với các bạn một lúc, ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến nhìn Dương Thần đang nhàn nhã uống rượu, cười quỷ dị nói:
- Anh Dương vẫn uống rượu một mình như vậy, giống như là chúng tôi không để ý đến bạn trai của Lưu Minh Ngọc vậy, chi bằng tôi đề nghị tất cả mọi người kính anh một ly, coi như là chúc phúc cho anh Dương và Minh Ngọc hạnh phúc mỹ mãn.
Những người ở đây, tính cả Chu Khang Vũ cũng có bảy, tám người, ý này là muốn Dương Thần uống rượu với cả bảy, tám người này.
Mấy người nhạy cảm lập tức hiểu ngay, lớp trưởng muốn chuốc say tên Dương Thần xui xẻo này, ai bảo hắn cưa được người phụ nữ mà người khác muốn cũng không được?
Nhưng mấy người này đều về phe Chu Khang Vũ, tất nhiên sẽ không nói gì, hơn nữa lời đề nghị này bề ngoài có vẻ như vì Dương Thần và Lưu Minh Ngọc chúc phúc, mọi người đương nhiên sẽ vui lòng nể mặt Chu Khang Vũ.
Chính mình chỉ cần uống một ly, Dương Thần phải uống ít nhất tám ly, sợ cái gì?
- Đề nghị hay lắm, nào, tôi kính đầu tiên, mời anh Dương một ly.
Một người đàn ông tới gần Dương Thần nói to, cầm bình rượu rót đầy cho Dương Thần, rồi lại rót đầy cho chính mình, sau đó đứng dậy, ngửa đầu một cái, ly rượu màu hổ phách chảy cạn.
Rượu Whiskey bốn mươi độ uống như vậy, người có tửu lượng bình thường uống hai ly là sẽ thấy choáng, những người này thường xuyên tụ tập uống rượu, tất nhiên tửu lượng không hề tầm thường, vẫn chịu được sức ép.
Một đám người náo nhiệt, ồn ào như vậy, Dương Thần nếu không uống thì là không nể mặt mọi người, cũng là chịu thua, làm mất mặt bạn gái Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vốn đã không ưa Chu Khang Vũ lại càng bất mãn, nhưng nhiều bạn học ở đây nên cũng không thể nói thẳng, cô trong lòng sốt ruột, không muốn Dương Thần phải thật sự uống tám ly.
Dương Thần bàn tay lén nhéo nhéo Lưu Minh Ngọc, ra hiệu không sao cả, sau đó cầm lấy ly rượu, cụng ly với người đàn ông kia, nói:
- Đã nhiệt tình như vậy, tôi từ chối thì thật bất kính.
Nói xong, Dương Thần cũng ngửa đầu một cái, uống cạn ly rượu.
Chu Khang Vũ đứng đó nhìn, trong mắt có tia âm u, lạnh lẽo, khóe miệng cười gian tà, dường như đang chờ xem trò hay ở Dương Thần, gã không tin, Dương Thần trước mặt mình có thể uống liên tiếp tám ly rượu mạnh bốn mươi độ, tương đương với 2 lít rượu Mao Đài cao độ.
Đã mở màn xong, những người khác cũng đều phải kính rượu theo, nếu không kính rượu cũng là không nể mặt Chu Khang Vũ, có người tuy cảm thấy có lỗi với Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, nhưng tóm lại thì lợi ích cá nhân vẫn quan trọng hơn.
Dương Thần không hề cự tuyệt một ai, cũng với đám bạn học của Lưu Minh Ngọc kính rượu, hết ly này đến ly khác, rượu Whisky giống như nước lọc, từng ly uống hết.
Cồn đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không là gì, chỉ cần niệm kinh “bốc hơi” là xong, không hề có gì ảnh hưởng.
Nhưng trong mắt Lưu Minh Ngọc, cô đau lòng vô cùng, bất chấp giao tình gì, vẫn là người đàn ông của mình quan trọng hơn, vì thế lúc thấy Dương Thần định uống ly Whiskey thứ năm, Lưu Minh Ngọc vội ngăn cản:
- Đừng uống nữa.
Người đàn ông đang định kính rượu kia xấu hổ cười nói:
- Minh Ngọc à, sao lại không nể tình như vậy, bọn họ đều kính rượu, sao đến lượt tớ lại không cho kính, anh Dương uống nhiều như vậy cũng chưa sao mà, tửu lượng thật cao.
Lưu Minh Ngọc nhíu mày, không để ý tới người bạn học kia, nhẹ giọng nói với Dương Thần:
- Đừng uống nữa được không, như vậy sẽ k tốt cho cơ thể.
Dương Thần cũng không có hứng thú cùng chơi với những người này, thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng cho mình như vậy, cũng thuận ý gật đầu, đặt ly rượu xuống.
- Anh Dương, thế này không được, mọi người kính rượu là do tôi khởi xướng, tôi vẫn chưa kính anh một ly, anh không uống thì thật là không nể mặt Chu Khang Vũ tôi.
Chu Khang Vũ híp mắt cười, tự tay rót đầy ly rượu cho Dương Thần, lại nâng chén hướng về phía Dương Thần chúc:
- Tôi xin kính trước một ly.
Nói xong, Chu Khang Vũ dốc ngược chén, cạn ly, không để lại giọt nào.
- Tôi đã uống rồi, anh Dương cũng đừng nhỏ mọn vậy, một ly cuối cùng cũng không uống?
Chu Khang Vũ trên mặt thì thành khẩn, trong lòng thì cười lạnh, hắn cho rằng nguyên nhân Dương Thần không uống nữa là vì hắn đã không chống đỡ được nữa.
Vài người khác ồn ào nói:
- Đúng vậy, làm bạn trai của hoa hậu trường, dù sao cũng nên có chút tửu lượng, phải nể mặt lớp trưởng chứ.
- Là tôi bảo Dương Thần không cần uống, mọi người cũng đừng ép anh ấy.
Lưu Minh Ngọc nóng nảy chống đỡ cho Dương Thần.
Một người phụ nữ cười khanh khách nói:
- Chẳng lẽ Dương Thần sợ bạn gái à?
- Có lý, này, người anh em Dương, là đàn ông thì phải uống rượu, bằng không thì còn mặt mũi nào nữa.
Lại một người khích tướng cười nói.
Dương Thần lắc đầu, cười ha ha vô hại nói:
- Bảo bối Minh Ngọc của tôi đã không cho uống, tôi tuyệt đối không uống nữa.
- Có nhầm không vậy? Anh có phải đàn ông không thế? Thật mất mặt!
Vài người mặt đã đỏ đến mang tai đứng dậy la lên. Bọn họ đã uống nhiều như vậy, nếu kết quả là Dương Thần không say, bọn họ chẳng phải là công dã tràng sao.
Dương Thần cũng liếm liếm môi, cao giọng nói rất có bài bản:
- Tôi trinh tiết cũng không còn, còn cần gì mất mặt.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể chống đỡ được.
Gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ tới cực điểm như vậy.
Trinh tiết? Đây cũng là lời một người đàn ông như hắn nên nói sao?
Lưu Minh Ngọc muốn cười phá lên, anh chàng này thật đúng là làm người khác tức chết, trường hợp như vậy mà còn nói bừa, nhưng cô cũng không giận, lườm Dương Thần một cái, cười không nói gì.
Triệu Hải Lệ cười ngặt nghẽo, cô vô cùng ngạc nhiên vì thấy người chị em của mình tìm được người bạn trai như vậy.
Đám người Chu Khang Vũ sắc mặt đều mất tự nhiên, Dương Thần đã không biết xấu hổ, bọn họ còn gì để nói?
Không sợ đùa dai, chỉ sợ không biết xấu hổ.
- Nếu anh Dương đã nghe lời Minh Ngọc như vậy, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi có chút việc, phải đi trước, mọi người cứ uống tiếp.
Chu Khang Vũ nét mặt sa sầm đứng dậy, mặc kệ những ánh mắt khác thường của những người khác, đi ra khỏi phòng.
Lúc này, Dương Thần nghiêm mặt, cười ha hả nói:
- Cái này còn phải hỏi sao, chức vụ của tôi đương nhiên là làm bạn trai của bảo bối Minh Ngọc nhà tôi rồi.
Nói xong, Dương Thần còn giơ tay, vô cùng thân thiết âu yếm khuôn mặt nhẵn nhụi, trơn bóng của Lưu Minh Ngọc, làm hai má cô đỏ lên, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn.
Người đàn ông này cũng thật là, lời nói xấu hổ như vậy, động tác xấu hổ như vậy, lại có thể nói ra, làm ra trước mặt mọi người.
Nhưng lúc này cô lại không thể làm gì Dương Thần, tuy rằng thẹn thùng đến mức chỉ muốn đẩy cửa đi ra.
Quả nhiên, không chỉ khiến Lưu Minh Ngọc vừa xấu hổ, vừa tức giận, mà còn khiến vài người bạn học đều được mở rộng tầm mắt.
Được chưa, vốn là muốn êm đẹp hỏi chức vụ của hắn, không ngờ người này lại không biết xấu hổ, bắt đầu ân ái lộ liễu.
Đây không chỉ là đổi đề tài, mà còn hung hăng làm nhục Chu Khang Vũ một phen. Thấy không? Đây là người phụ nữ của bố đây, ngươi muốn thế nào?
Dương Thần da mặt dày, lại xảo quyệt, làm cho mọi người bất ngờ, đặc biệt là Triệu Hải Lệ, cô há to miệng, theo bản năng nghĩ, cái người vừa rồi ngốc nghếch gọi mình là “tiểu thư Hải” kia với người này thật sự là cùng một người sao?
Chu Khang Vũ sắc mặt cứng ngắc, khó coi, cười nói:
- Anh Dương cũng thật biết làm các cô gái vui vẻ, chẳng trách Minh Ngọc lại chọn anh làm bạn trai.
- Cái này cũng không hoàn toàn, cái chính vẫn là tôi nguyện ý bỏ ra tấm lòng chân thật.
Dương Thần vẻ mặt thật thà, chất phác, thành thật nói, giống như lời nói chân thành xuất phát từ nội tâm.
Các bạn học của Lưu Minh Ngọc sắc mặt đều kỳ lạ, thậm chí còn có hai người cảm thấy người đàn ông buồn nôn này nói được những lời cũng quá buồn nôn.
Lưu Minh Ngọc đơn giản cúi đầu không nói gì, hai tai đỏ ửng, lúc này cô cũng e lệ vô cùng.
Chu Khang Vũ coi như đã hiểu ra, gã đàn ông trước mặt thật vô lại, mặc kệ ngươi dùng cách nào chế nhạo hắn, hắn đều có thể tiếp nhận được, vì sao? Bởi vì hắn chính là không biết xấu hổ.
- Xem ra anh Dương đối với hoa hậu trường ta tình cảm thật thắm thiết, ha ha, lớp trưởng à, chúng ta đừng để anh Dương biểu lộ tấm lòng nữa, chúng ta đến đây tụ tập, uống vài chén đi.
- Đúng đó, đúng đó, cứ nhìn tôi, một người bị mồ hôn nhân chôn, thật là ngưỡng mộ quá, mau uống rượu nào!
Mấy người bạn học bắt đầu chen vào lời Dương Thần, muốn cho Chu Khang Vũ một chiếc thang đi xuống, dù sao cứ tiếp tục như vậy, Chu Khang Vũ sẽ tức chết mất.
Lớp trưởng Chu là người có tiền đồ tươi sáng nhất trong đám bạn học, những người ở đây, đa số đều muốn sau này có thể nhờ cậy Chu Khang Vũ, sao có thể không xum xoe?
Chu Khang Vũ cũng là nhân vật lăn lộn chốn quan trường, tuy tuổi còn trẻ, nhưng có thể nhẫn nhịn, sắc mặt lại bình thản, cười giơ chén rượu lên, chạm ly với mấy người bạn học, nói:
- Tôi đã nói rồi, lần này về Trung Hải chưa được hai ngày, các cậu lại tụ tập hoan nghênh tôi, thật là không biết báo đáp thế nào.
- Bộ trưởng đại nhân đích thân đến, mấy người chúng tôi có thể tiếp rượu là phúc ba đời rồi, sao lại đòi bộ trưởng có báo đáp gì?
Một người cười nói hùa theo.
Mấy người khác cũng đều nịnh hót, nói những lời dễ nghe, phần lớn đều là tán thưởng Chu Khang Vũ có số làm quan, thủ đoạn không tầm thường, là tấm gương của bọn họ.
Trần Hải Lệ đi gần Lưu Minh Ngọc hơn, cảm giác được Lưu Minh Ngọc không thích Chu Khang Vũ, cũng không nói gì, bèn lấy r aba cái ly, lần lượt rót cho Lưu Minh Ngọc và Dương Thần mỗi người một ly.
Dương Thần cười hì hì nói tiếng “Cảm ơn” với Triệu Hải Lệ, cảm thấy “tiểu thư Hải” này là người không tồi, không vội vàng nịnh bợ Chu Khang Vũ, lại nhớ rót rượu cho bạn mình.
Nhưng nhìn cái đám gọi là bạn học cũ, Dương Thần trong lòng không khỏi thổn thức, những người này có lẽ trước đây học cùng nhau còn là bạn bè tri kỷ, nhưng hôm nay, cái bộ dạng dối trá kia đã chẳng khác gì xã giao trên xã hội.
Chu Khang Vũ rõ ràng chỉ là Phó bộ trưởng, họ lại ngơ ngẩn trực tiếp gọi luôn là “Bộ trưởng”, làm gã vô cùng vui vẻ.
Lưu Minh Ngọc không hề mở miệng nói chuyện, chỉ nói chuyện phiếm với Triệu Hải Lệ, ai hỏi gì cô cũng trả lời đơn giản, kỳ thực cô cũng không muốn ở lại đây, chỉ vì những người này dù sao cũng là bạn học mà bất đắc dĩ, tuy rằng mọi người đều thay đổi nhiều, nhưng mà cô cũng không muốn làm mọi người không thoải mái.
Nhưng Lưu Minh Ngọc cũng thỉnh thoảng liếc nhìn Dương Thần một cái lo lắng, sợ Dương Thần bực tức với Chu Khang Vũ sẽ liên lụy đến chính mình.
Dương Thần thoải mái ăn đồ ăn vặt, uống rượu tây, dáng vẻ tự đắc, thản nhiên. Đối với hắn mà nói, đám người này cũng như đám hề, coi như là đưa người phụ nữ của mình đi xem kịch.
Thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng nhìn mình, Dương Thần lén nháy mắt với cô, lúc đó Lưu Minh Ngọc mới yên lòng.
Chu Khang Vũ giọng có chút bề trên nói chuyện với các bạn một lúc, ánh mắt lại đột nhiên chuyển đến nhìn Dương Thần đang nhàn nhã uống rượu, cười quỷ dị nói:
- Anh Dương vẫn uống rượu một mình như vậy, giống như là chúng tôi không để ý đến bạn trai của Lưu Minh Ngọc vậy, chi bằng tôi đề nghị tất cả mọi người kính anh một ly, coi như là chúc phúc cho anh Dương và Minh Ngọc hạnh phúc mỹ mãn.
Những người ở đây, tính cả Chu Khang Vũ cũng có bảy, tám người, ý này là muốn Dương Thần uống rượu với cả bảy, tám người này.
Mấy người nhạy cảm lập tức hiểu ngay, lớp trưởng muốn chuốc say tên Dương Thần xui xẻo này, ai bảo hắn cưa được người phụ nữ mà người khác muốn cũng không được?
Nhưng mấy người này đều về phe Chu Khang Vũ, tất nhiên sẽ không nói gì, hơn nữa lời đề nghị này bề ngoài có vẻ như vì Dương Thần và Lưu Minh Ngọc chúc phúc, mọi người đương nhiên sẽ vui lòng nể mặt Chu Khang Vũ.
Chính mình chỉ cần uống một ly, Dương Thần phải uống ít nhất tám ly, sợ cái gì?
- Đề nghị hay lắm, nào, tôi kính đầu tiên, mời anh Dương một ly.
Một người đàn ông tới gần Dương Thần nói to, cầm bình rượu rót đầy cho Dương Thần, rồi lại rót đầy cho chính mình, sau đó đứng dậy, ngửa đầu một cái, ly rượu màu hổ phách chảy cạn.
Rượu Whiskey bốn mươi độ uống như vậy, người có tửu lượng bình thường uống hai ly là sẽ thấy choáng, những người này thường xuyên tụ tập uống rượu, tất nhiên tửu lượng không hề tầm thường, vẫn chịu được sức ép.
Một đám người náo nhiệt, ồn ào như vậy, Dương Thần nếu không uống thì là không nể mặt mọi người, cũng là chịu thua, làm mất mặt bạn gái Lưu Minh Ngọc.
Lưu Minh Ngọc vốn đã không ưa Chu Khang Vũ lại càng bất mãn, nhưng nhiều bạn học ở đây nên cũng không thể nói thẳng, cô trong lòng sốt ruột, không muốn Dương Thần phải thật sự uống tám ly.
Dương Thần bàn tay lén nhéo nhéo Lưu Minh Ngọc, ra hiệu không sao cả, sau đó cầm lấy ly rượu, cụng ly với người đàn ông kia, nói:
- Đã nhiệt tình như vậy, tôi từ chối thì thật bất kính.
Nói xong, Dương Thần cũng ngửa đầu một cái, uống cạn ly rượu.
Chu Khang Vũ đứng đó nhìn, trong mắt có tia âm u, lạnh lẽo, khóe miệng cười gian tà, dường như đang chờ xem trò hay ở Dương Thần, gã không tin, Dương Thần trước mặt mình có thể uống liên tiếp tám ly rượu mạnh bốn mươi độ, tương đương với 2 lít rượu Mao Đài cao độ.
Đã mở màn xong, những người khác cũng đều phải kính rượu theo, nếu không kính rượu cũng là không nể mặt Chu Khang Vũ, có người tuy cảm thấy có lỗi với Dương Thần và Lưu Minh Ngọc, nhưng tóm lại thì lợi ích cá nhân vẫn quan trọng hơn.
Dương Thần không hề cự tuyệt một ai, cũng với đám bạn học của Lưu Minh Ngọc kính rượu, hết ly này đến ly khác, rượu Whisky giống như nước lọc, từng ly uống hết.
Cồn đối với hắn mà nói, kỳ thật cũng không là gì, chỉ cần niệm kinh “bốc hơi” là xong, không hề có gì ảnh hưởng.
Nhưng trong mắt Lưu Minh Ngọc, cô đau lòng vô cùng, bất chấp giao tình gì, vẫn là người đàn ông của mình quan trọng hơn, vì thế lúc thấy Dương Thần định uống ly Whiskey thứ năm, Lưu Minh Ngọc vội ngăn cản:
- Đừng uống nữa.
Người đàn ông đang định kính rượu kia xấu hổ cười nói:
- Minh Ngọc à, sao lại không nể tình như vậy, bọn họ đều kính rượu, sao đến lượt tớ lại không cho kính, anh Dương uống nhiều như vậy cũng chưa sao mà, tửu lượng thật cao.
Lưu Minh Ngọc nhíu mày, không để ý tới người bạn học kia, nhẹ giọng nói với Dương Thần:
- Đừng uống nữa được không, như vậy sẽ k tốt cho cơ thể.
Dương Thần cũng không có hứng thú cùng chơi với những người này, thấy Lưu Minh Ngọc lo lắng cho mình như vậy, cũng thuận ý gật đầu, đặt ly rượu xuống.
- Anh Dương, thế này không được, mọi người kính rượu là do tôi khởi xướng, tôi vẫn chưa kính anh một ly, anh không uống thì thật là không nể mặt Chu Khang Vũ tôi.
Chu Khang Vũ híp mắt cười, tự tay rót đầy ly rượu cho Dương Thần, lại nâng chén hướng về phía Dương Thần chúc:
- Tôi xin kính trước một ly.
Nói xong, Chu Khang Vũ dốc ngược chén, cạn ly, không để lại giọt nào.
- Tôi đã uống rồi, anh Dương cũng đừng nhỏ mọn vậy, một ly cuối cùng cũng không uống?
Chu Khang Vũ trên mặt thì thành khẩn, trong lòng thì cười lạnh, hắn cho rằng nguyên nhân Dương Thần không uống nữa là vì hắn đã không chống đỡ được nữa.
Vài người khác ồn ào nói:
- Đúng vậy, làm bạn trai của hoa hậu trường, dù sao cũng nên có chút tửu lượng, phải nể mặt lớp trưởng chứ.
- Là tôi bảo Dương Thần không cần uống, mọi người cũng đừng ép anh ấy.
Lưu Minh Ngọc nóng nảy chống đỡ cho Dương Thần.
Một người phụ nữ cười khanh khách nói:
- Chẳng lẽ Dương Thần sợ bạn gái à?
- Có lý, này, người anh em Dương, là đàn ông thì phải uống rượu, bằng không thì còn mặt mũi nào nữa.
Lại một người khích tướng cười nói.
Dương Thần lắc đầu, cười ha ha vô hại nói:
- Bảo bối Minh Ngọc của tôi đã không cho uống, tôi tuyệt đối không uống nữa.
- Có nhầm không vậy? Anh có phải đàn ông không thế? Thật mất mặt!
Vài người mặt đã đỏ đến mang tai đứng dậy la lên. Bọn họ đã uống nhiều như vậy, nếu kết quả là Dương Thần không say, bọn họ chẳng phải là công dã tràng sao.
Dương Thần cũng liếm liếm môi, cao giọng nói rất có bài bản:
- Tôi trinh tiết cũng không còn, còn cần gì mất mặt.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể chống đỡ được.
Gặp qua những người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp ai không biết xấu hổ tới cực điểm như vậy.
Trinh tiết? Đây cũng là lời một người đàn ông như hắn nên nói sao?
Lưu Minh Ngọc muốn cười phá lên, anh chàng này thật đúng là làm người khác tức chết, trường hợp như vậy mà còn nói bừa, nhưng cô cũng không giận, lườm Dương Thần một cái, cười không nói gì.
Triệu Hải Lệ cười ngặt nghẽo, cô vô cùng ngạc nhiên vì thấy người chị em của mình tìm được người bạn trai như vậy.
Đám người Chu Khang Vũ sắc mặt đều mất tự nhiên, Dương Thần đã không biết xấu hổ, bọn họ còn gì để nói?
Không sợ đùa dai, chỉ sợ không biết xấu hổ.
- Nếu anh Dương đã nghe lời Minh Ngọc như vậy, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn. Tôi có chút việc, phải đi trước, mọi người cứ uống tiếp.
Chu Khang Vũ nét mặt sa sầm đứng dậy, mặc kệ những ánh mắt khác thường của những người khác, đi ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.