Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 224: Trở mình một cái
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Anh Viên Dã!
Đường Đường xông lên phía trước đầu tiên, đón giường bệnh bị đẩy ra, nhìn thấy Viên Dã đeo mặt nạ khí ô xy, không ngừng kêu gào tên Viên Dã.
Viên Dã nhắm chặt hai mắt, vùng lông mày chụm lại, không có chút phản ứng, gương mặt không chút máu khiến mấy người nhìn thấy đều choáng váng.
Bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh lục bỏ khẩu trang xuống, sắc mặt không được tốt, khuyên:
Tiểu thư, không nên quá mức làm kinh động bệnh nhân, anh ta bây giờ cần một môi trường yên tĩnh, tiếp tục quan sát.
Bác sĩ! Anh nói thế là có nghĩa gì!? Lẽ nào phẫu thuật không thành công sao!?
Viên Hòa Vĩ đi lên phía trước, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Bác sĩ bị ông ta dọa cho một trận, lùi lại một bước mới nói:
Tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đã lấy hai viên đạn ra, hơn nữa đã cầm máu, xử lí vết thương cũng rất thuận lợi, nhưng vết thương của bệnh nhân dù sao cũng bên cạnh tim, chỉ cần viên đạn lệch một khoảng cách không đến 1mm, Đại La Kim Tiên cũng bất lực rồi. Cho nên, bây giờ cần quan sát chính là bệnh nhân có thể qua được đêm nay hay không, qua được đêm nay, nếu như tình hình bệnh nhân bình thường, như vậy, hồi phục chỉ là việc sớm muộn.
Bác sĩ, bất luận thế nào, xin mấy người đừng để con trai tôi xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Dương Tiệp Dư một tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt Viên Dã, trịnh trọng nói.
Phu nhân, bất luận người nào, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức, cái này xin hãy yên tâm, bây giờ vẫn là để bệnh nhân đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ, tôi có thể đi đến phòng bệnh cùng anh Viên Dã không? Tôi sẽ rất nghe lời, tuyệt đối không làm phiền mấy người.
Đường Đường cầu xin nói.
Bác sĩ cùng mấy người trợ lý nhìn nhau mấy cái, mới gật gật đầu.
Vậy được rồi, tiểu thư mời theo chúng tôi.
Và đoàn người theo sau đưa Viên Dã vào phòng chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh được chia làm hai tầng, sau khi vào cửa, bên trong vẫn còn một phòng khử trùng.
Đường Đường đi theo sau mặc quần áo khử trùng, cùng Viên Dă đi vào gian bên trong.
Bên ngoài lớp kính cách ly lớn, sắc mặt Phương Trung Bình cổ quái nói:
Đường Đường tại sao có chút không giống trước kia, xem ra Viên Dã bị thương, là một đả kích rất lớn đối với con bé.
Dương Tiệp Dư mỉm cười nhìn Đường Đường ngồi bên giường bệnh.
Con bé lớn rồi, kỳ thật hiểu chuyện rất nhanh, anh làm cha, không thể hiểu tâm tư của con gái mình.
Phương Trung Bình ngẩn người, cười khổ lắc đầu.
Cả đời tôi, sợ rằng đều không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Đại đa số những người trong đây biết tình hình của Phương Trung Bình, không hẹn mà dừng lại vấn đề.
Sự việc thu xếp cũng hòm hòm rồi, nếu như không có việc gì, tôi đi trước đây.
Cuối cùng Dương Thần nhìn Viên Dã một cái, quay người định rời đi.
Đợi chút.
Dương Tiệp Dư đột nhiên kêu Dương Thần dừng lại.
Dương Thần, lần này cậu đã cứu con trai tôi cùng Đường Đường, nhưng bản thân cậu nhất định cũng chuốc lấy lòng căm thù của Chu Quang Niên và Hứa Trí Hoành, không bằng tạm thời ở cùng chúng tôi, đợi giải quyết xong phong ba lần này, hãy về.
Nhìn Dương Tiệp Dư mang ánh mắt có thâm ý, trong đầu Dương Thần có chút loạn, một loại cảm xúc khó nắm bắt khiến Dương Thần bất an, rất lo lắng không yên, lại có chút chờ đợi khó hiểu.
Dương Thần cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, để mình tỉnh táo lại, nói:
Mọi người dự định làm thế nào, nếu như thuần túy là Hứa gia, tôi nghĩ mấy người hoàn toàn có đủ sức mạnh đè bẹp bọn họ trên phương diện hợp tác kinh tế. Tuy nhiên, Chu Quang Niên của Đông Hưng, thế lực đã ăn sâu bén rễ trong cả Trung Hải. Có lẽ mấy người có thể đánh tập đoàn Đông Hưng của ông ta, nhưng thế lực xã hội đen của hội Đông Hưng, nếu nổi hết lên mặt nước…Bí thư Phương, cho dù ông là quan to một phương, tầng lớp cao cấp của quốc gia cũng sẽ bất mãn.
Sắc mặt Phương Trung Bình tối sầm lại, đây chính là nguyên nhân ông vẫn không dám lên tiếng, Phương gia mặc dù có quyền thế, đặt ở toàn Hoa Hạ mà nói, cũng chỉ hạn chế ở trong Trung Hải mà thôi, nếu bởi vì tuyên chiến cùng Đông Hưng, điều bộ đội vũ trang, vậy tuyệt đối là một trận đánh giằng co, vì thế làm nhiễu loạn cuộc sống của người dân, vậy tầng lớp cấp cao sẽ không bỏ qua cho Phương gia.
Viên Hòa Vĩ ánh mắt lóe sáng.
Dương Thần, hình như cậu biết rõ thế cục của Trung Hải? Mặc dù chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cậu đã cứu hai đứa con trai con gái duy nhất của hai nhà chúng tôi, điều này đối với chúng tôi mà nói, chính là ân tình vô cùng lớn. Chúng tôi tín nhiệm cậu, cậu có gì muốn nói, có thể cứ việc nói ra.
Dương Thần thấy mọi người đều nhìn mình, cũng liền hạ quyết tâm, nói:
Kỳ thực, chúng ta có thể hợp tác, thời gian một đêm, gần như có thể diệt trừ Đông Hưng và Hứa gia.
Hợp tác? Cậu muốn hợp tác với chúng tôi?
Phương Trung Bình nhíu mày, nói:
Dương Thần, trước đây chúng ta cũng đã có qua lại, cậu đừng trách tôi nói thẳng, cậu dựa vào cái gì hợp tác với chúng tôi? Bất luận là trên tài lực, hay trên thế lực, cậu có cái gì…
Bí thư Phương, để Dương Thần nói hết đi.
Dương Tiệp Dư không hài lòng liếc Phương Trung Bình một cái.
Phương Trung Bình dường như có chút sợ hãi Dương Tiệp Dư, lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thần tiếp tục nói:
Mấy người biết, toàn Trung Hải, hiểu hội Đông Hưng nhất, và hi vọng diệt trừ hội Đông Hưng nhất, là phe nào không?
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, gần như tất cả đồng thanh nói:
Hội Hồng Kinh!
Đây không phải giống như vô nghĩa sao!? Hội Hồng Kinh thống trị khu Tây, hơn nữa vừa mới thâu tóm hội Tây Minh không lâu, sĩ khí đang mạnh, thực lực lớn mạnh, nhưng cũng đều là xã hội đen, là khối u ác trong mắt chính phủ chúng tôi! Còn có thể khiến bọn họ giúp chúng ta giải quyết Đông Hưng sao!?
Phương Trung Bình căm giận nói.
Dương Thần khẽ cười nói:
Có thể khiến hội Hồng Kinh ra tay hay không, là việc của tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn biết, nếu có hội Hồng Kinh cùng tuyên chiến với Đông Hưng, mấy người, có đồng ý ở một phía khác, lấy tài chính bắn phá sản nghiệp của Hứa gia, phái bộ đội vũ trang, cùng giúp đỡ hội Hồng Kinh, loại bỏ tất cả các căn cứ của Đông Hưng không.
Vấn đề của Dương Thần vừa đưa ra, mấy người ở đây đều trầm mặc không nói, dường như đang suy xét tính khả thi và tính chân thực.
Đây không phải trò chơi, chúng tôi dựa vào gì có thể tin cậu?
Viên Hòa Vĩ hỏi.
Tôi tin cậu.
Dương Tiệp Dư nói:
Ông xã, em nghĩ hắn không có lý do lừa chúng ta.
Viên Hòa Vĩ thấy vợ yêu nói như vậy, gật đầu nói:
Được rồi, nếu đã như vậy, Viên gia chúng tôi, không có vấn đề, Hứa gia vốn dĩ không bằng chúng tôi, hơn nữa cổ phiếu của Hứa gia ở vào thời điểm thấp nhất, nếu chúng tôi động thủ thật, Hứa gia hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Phải xem Phương gia rồi, Bí thư Phương, bộ đội vũ trang và cảnh sát, đều là phạm vi quản lí của ông.
Phương Trung Bình do dự nói:
Mấy người đã suy nghĩ chưa, cho dù hội Hồng Kinh đồng ý giúp đỡ chúng ta diệt trừ tận gốc Đông Hưng, vậy cũng là hành động vũ trang trong phạm vi lớn của toàn Trung Hải, thậm chí còn sẽ tạo thành nguy hiểm đến tính mạng tài sản cho không ít người dân. Không cần mấy tiếng đồng hồ, các báo truyền thông đều sẽ gây bất lợi với Phương gia, mấy vị kia của Yến Kinh, làm sao có thể cho phép phát sinh bạo loạn lớn như vậy. Nếu như người của Đông Hưng trong phạm vi lớn đều chạy khắp nơi, lan đến các tỉnh khác, vậy càng khó khăn.
Điểm này ông không cần lo lắng.
Dương Tiệp Dư đột nhiên nói rõ ràng:
Một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh tôi, 12 giờ đêm nay, phong tỏa toàn bộ bên ngoài và khu vực bờ biển của Trung Hải, bên Yến Kinh, tôi sẽ nói với bố tôi một tiếng, cháu nội của ông thiếu chút nữa bị xã hội đen đánh chết, tôi nghĩ ông ấy, cũng sẽ không thờ ơ.
Thật!?
Phương Trung Bình mừng rỡ, cười ha ha nói:
Chỉ cần chị dâu có thể liên lạc được với anh và bác trai, chính là đem Trung Hải trở mình một cái! Phương gia tôi cũng tiếp đến cùng.
Dương Tiệp Dư cười nghiền ngẫm nói:
Bí thư Phương, anh chờ tôi nói như vậy từ lâu rồi.
Hì hì, chị dâu nói những lời này, Đường Đường cũng là con gái bảo bối của tôi, con bé bị ức hiếp thiếu chút nữa mất mạng, tôi làm bố có thể không tức giận sao?
Phương Trung Bình giống như bị đánh bằng thuốc an thần, có Dương Tiệp Dư bảo đảm, ông dường như cái gì đều không sợ.
Viên Hòa Vĩ bất đắc dĩ cười nói, giọng ôn hòa nói với Dương Tiệp Dư:
Tiệp Dư, vậy chỉ có thể làm phiền em gọi điện thoại thông báo cho bố với anh cả biết.
Em lập tức đi đây.
Dương Tiệp Dư nói xong, thản nhiên nhìn Dương Thần một cái, liền dưới sự bảo vệ của hai gã vệ sĩ rời khỏi.
Viên Hòa Vĩ hỏi:
Dương Thần, khi nào cậu liên lạc với hội Hồng Kinh.
Tôi cũng có thể bây giờ đi liên lạc, 12h đêm nay, toàn bộ các tuyến cùng tần công tất cả căn cứ của hội Đông Hưng, chỉ cần có sự trợ giúp của bộ đội vũ trang chính phủ, liên lạc phong tỏa địa điểm khai chiến tốt, hẳn sẽ không có quá nhiều thương vong.
Dương Thần nói với Phương Trung Bình:
Bí thư Phương, sắp xếp tác chiến cụ thể, tôi sẽ để hội trưởng Sắc Vi của hội Hồng Kinh liên lạc với ông, đối phó với Đông Hưng thế nào, cô ấy đều có tư cách nói chuyện hơn ai hết, cho nên hi vọng ông đứng yên vị trí của mình, không được chữa lợn lành thành lợn què.
Yên tâm đi, nếu tôi chỉ là người kiêu ngạo ngông cuồng tự cao tự đại, cũng không lên được vị trí ngày hôm nay, tôi chỉ là người phụ trợ phía dưới, tuyệt đối sẽ không tranh luận cái gì.
Phương Trung Bình bảo đảm nói.
Dương Thần gật gật đầu, đang muốn rời khỏi, lại đột nhiên nghe thấy ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt vọng đến tiếng cãi nhau…
Mau để tôi vào! Vì sao các người lại cản tôi!?
Tiểu thư, trong này là nơi người bệnh quan trọng nghỉ ngơi, chỉ có người nhà mới có thể vào!
Tôi chính là người nhà! Là cảnh sát nói cho tôi biết người tôi cần tìm ở trong đây!
Tiểu thư, không có chứng nhận của cảnh sát, chúng tôi không thể để cô vào, cô tìm ai không nói tới, xin đừng làm khó chúng tôi.
Tôi muốn xác nhận người bệnh bên trong là ai?
Tiểu thư, cô không thể như vậy, cô hãy thành thật nói cho chúng tôi biết người thân cô muốn là ai? Bằng không chúng tôi không thể để cô tùy tiện vào.
Tôi…tôi…tôi muốn tìm chồng tôi!
Cửa bị người bên trong mở ra, Dương Thần mím môi, cố nhịn cười, ánh mắt đùa cợt nhìn Lâm Nhược Khê đứng trước cửa bị hai cô y tá ngăn lại.
Dương Thần nháy mắt với cô:
Nhược Khê em yêu, cuối cùng em cũng gọi tôi là chồng rồi!
Đường Đường xông lên phía trước đầu tiên, đón giường bệnh bị đẩy ra, nhìn thấy Viên Dã đeo mặt nạ khí ô xy, không ngừng kêu gào tên Viên Dã.
Viên Dã nhắm chặt hai mắt, vùng lông mày chụm lại, không có chút phản ứng, gương mặt không chút máu khiến mấy người nhìn thấy đều choáng váng.
Bác sĩ mặc quần áo phẫu thuật màu xanh lục bỏ khẩu trang xuống, sắc mặt không được tốt, khuyên:
Tiểu thư, không nên quá mức làm kinh động bệnh nhân, anh ta bây giờ cần một môi trường yên tĩnh, tiếp tục quan sát.
Bác sĩ! Anh nói thế là có nghĩa gì!? Lẽ nào phẫu thuật không thành công sao!?
Viên Hòa Vĩ đi lên phía trước, vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Bác sĩ bị ông ta dọa cho một trận, lùi lại một bước mới nói:
Tiên sinh, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, đã lấy hai viên đạn ra, hơn nữa đã cầm máu, xử lí vết thương cũng rất thuận lợi, nhưng vết thương của bệnh nhân dù sao cũng bên cạnh tim, chỉ cần viên đạn lệch một khoảng cách không đến 1mm, Đại La Kim Tiên cũng bất lực rồi. Cho nên, bây giờ cần quan sát chính là bệnh nhân có thể qua được đêm nay hay không, qua được đêm nay, nếu như tình hình bệnh nhân bình thường, như vậy, hồi phục chỉ là việc sớm muộn.
Bác sĩ, bất luận thế nào, xin mấy người đừng để con trai tôi xảy ra bất kỳ sơ xuất gì, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp hậu hĩnh.
Dương Tiệp Dư một tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt Viên Dã, trịnh trọng nói.
Phu nhân, bất luận người nào, chúng tôi đều sẽ dốc hết sức, cái này xin hãy yên tâm, bây giờ vẫn là để bệnh nhân đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Bác sĩ, tôi có thể đi đến phòng bệnh cùng anh Viên Dã không? Tôi sẽ rất nghe lời, tuyệt đối không làm phiền mấy người.
Đường Đường cầu xin nói.
Bác sĩ cùng mấy người trợ lý nhìn nhau mấy cái, mới gật gật đầu.
Vậy được rồi, tiểu thư mời theo chúng tôi.
Và đoàn người theo sau đưa Viên Dã vào phòng chăm sóc đặc biệt, phòng bệnh được chia làm hai tầng, sau khi vào cửa, bên trong vẫn còn một phòng khử trùng.
Đường Đường đi theo sau mặc quần áo khử trùng, cùng Viên Dă đi vào gian bên trong.
Bên ngoài lớp kính cách ly lớn, sắc mặt Phương Trung Bình cổ quái nói:
Đường Đường tại sao có chút không giống trước kia, xem ra Viên Dã bị thương, là một đả kích rất lớn đối với con bé.
Dương Tiệp Dư mỉm cười nhìn Đường Đường ngồi bên giường bệnh.
Con bé lớn rồi, kỳ thật hiểu chuyện rất nhanh, anh làm cha, không thể hiểu tâm tư của con gái mình.
Phương Trung Bình ngẩn người, cười khổ lắc đầu.
Cả đời tôi, sợ rằng đều không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ.
Đại đa số những người trong đây biết tình hình của Phương Trung Bình, không hẹn mà dừng lại vấn đề.
Sự việc thu xếp cũng hòm hòm rồi, nếu như không có việc gì, tôi đi trước đây.
Cuối cùng Dương Thần nhìn Viên Dã một cái, quay người định rời đi.
Đợi chút.
Dương Tiệp Dư đột nhiên kêu Dương Thần dừng lại.
Dương Thần, lần này cậu đã cứu con trai tôi cùng Đường Đường, nhưng bản thân cậu nhất định cũng chuốc lấy lòng căm thù của Chu Quang Niên và Hứa Trí Hoành, không bằng tạm thời ở cùng chúng tôi, đợi giải quyết xong phong ba lần này, hãy về.
Nhìn Dương Tiệp Dư mang ánh mắt có thâm ý, trong đầu Dương Thần có chút loạn, một loại cảm xúc khó nắm bắt khiến Dương Thần bất an, rất lo lắng không yên, lại có chút chờ đợi khó hiểu.
Dương Thần cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, để mình tỉnh táo lại, nói:
Mọi người dự định làm thế nào, nếu như thuần túy là Hứa gia, tôi nghĩ mấy người hoàn toàn có đủ sức mạnh đè bẹp bọn họ trên phương diện hợp tác kinh tế. Tuy nhiên, Chu Quang Niên của Đông Hưng, thế lực đã ăn sâu bén rễ trong cả Trung Hải. Có lẽ mấy người có thể đánh tập đoàn Đông Hưng của ông ta, nhưng thế lực xã hội đen của hội Đông Hưng, nếu nổi hết lên mặt nước…Bí thư Phương, cho dù ông là quan to một phương, tầng lớp cao cấp của quốc gia cũng sẽ bất mãn.
Sắc mặt Phương Trung Bình tối sầm lại, đây chính là nguyên nhân ông vẫn không dám lên tiếng, Phương gia mặc dù có quyền thế, đặt ở toàn Hoa Hạ mà nói, cũng chỉ hạn chế ở trong Trung Hải mà thôi, nếu bởi vì tuyên chiến cùng Đông Hưng, điều bộ đội vũ trang, vậy tuyệt đối là một trận đánh giằng co, vì thế làm nhiễu loạn cuộc sống của người dân, vậy tầng lớp cấp cao sẽ không bỏ qua cho Phương gia.
Viên Hòa Vĩ ánh mắt lóe sáng.
Dương Thần, hình như cậu biết rõ thế cục của Trung Hải? Mặc dù chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cậu đã cứu hai đứa con trai con gái duy nhất của hai nhà chúng tôi, điều này đối với chúng tôi mà nói, chính là ân tình vô cùng lớn. Chúng tôi tín nhiệm cậu, cậu có gì muốn nói, có thể cứ việc nói ra.
Dương Thần thấy mọi người đều nhìn mình, cũng liền hạ quyết tâm, nói:
Kỳ thực, chúng ta có thể hợp tác, thời gian một đêm, gần như có thể diệt trừ Đông Hưng và Hứa gia.
Hợp tác? Cậu muốn hợp tác với chúng tôi?
Phương Trung Bình nhíu mày, nói:
Dương Thần, trước đây chúng ta cũng đã có qua lại, cậu đừng trách tôi nói thẳng, cậu dựa vào cái gì hợp tác với chúng tôi? Bất luận là trên tài lực, hay trên thế lực, cậu có cái gì…
Bí thư Phương, để Dương Thần nói hết đi.
Dương Tiệp Dư không hài lòng liếc Phương Trung Bình một cái.
Phương Trung Bình dường như có chút sợ hãi Dương Tiệp Dư, lập tức ngậm miệng lại.
Dương Thần tiếp tục nói:
Mấy người biết, toàn Trung Hải, hiểu hội Đông Hưng nhất, và hi vọng diệt trừ hội Đông Hưng nhất, là phe nào không?
Mọi người suy nghĩ cẩn thận, gần như tất cả đồng thanh nói:
Hội Hồng Kinh!
Đây không phải giống như vô nghĩa sao!? Hội Hồng Kinh thống trị khu Tây, hơn nữa vừa mới thâu tóm hội Tây Minh không lâu, sĩ khí đang mạnh, thực lực lớn mạnh, nhưng cũng đều là xã hội đen, là khối u ác trong mắt chính phủ chúng tôi! Còn có thể khiến bọn họ giúp chúng ta giải quyết Đông Hưng sao!?
Phương Trung Bình căm giận nói.
Dương Thần khẽ cười nói:
Có thể khiến hội Hồng Kinh ra tay hay không, là việc của tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn biết, nếu có hội Hồng Kinh cùng tuyên chiến với Đông Hưng, mấy người, có đồng ý ở một phía khác, lấy tài chính bắn phá sản nghiệp của Hứa gia, phái bộ đội vũ trang, cùng giúp đỡ hội Hồng Kinh, loại bỏ tất cả các căn cứ của Đông Hưng không.
Vấn đề của Dương Thần vừa đưa ra, mấy người ở đây đều trầm mặc không nói, dường như đang suy xét tính khả thi và tính chân thực.
Đây không phải trò chơi, chúng tôi dựa vào gì có thể tin cậu?
Viên Hòa Vĩ hỏi.
Tôi tin cậu.
Dương Tiệp Dư nói:
Ông xã, em nghĩ hắn không có lý do lừa chúng ta.
Viên Hòa Vĩ thấy vợ yêu nói như vậy, gật đầu nói:
Được rồi, nếu đã như vậy, Viên gia chúng tôi, không có vấn đề, Hứa gia vốn dĩ không bằng chúng tôi, hơn nữa cổ phiếu của Hứa gia ở vào thời điểm thấp nhất, nếu chúng tôi động thủ thật, Hứa gia hoàn toàn không có năng lực chống đỡ. Phải xem Phương gia rồi, Bí thư Phương, bộ đội vũ trang và cảnh sát, đều là phạm vi quản lí của ông.
Phương Trung Bình do dự nói:
Mấy người đã suy nghĩ chưa, cho dù hội Hồng Kinh đồng ý giúp đỡ chúng ta diệt trừ tận gốc Đông Hưng, vậy cũng là hành động vũ trang trong phạm vi lớn của toàn Trung Hải, thậm chí còn sẽ tạo thành nguy hiểm đến tính mạng tài sản cho không ít người dân. Không cần mấy tiếng đồng hồ, các báo truyền thông đều sẽ gây bất lợi với Phương gia, mấy vị kia của Yến Kinh, làm sao có thể cho phép phát sinh bạo loạn lớn như vậy. Nếu như người của Đông Hưng trong phạm vi lớn đều chạy khắp nơi, lan đến các tỉnh khác, vậy càng khó khăn.
Điểm này ông không cần lo lắng.
Dương Tiệp Dư đột nhiên nói rõ ràng:
Một lát nữa tôi sẽ gọi điện cho anh tôi, 12 giờ đêm nay, phong tỏa toàn bộ bên ngoài và khu vực bờ biển của Trung Hải, bên Yến Kinh, tôi sẽ nói với bố tôi một tiếng, cháu nội của ông thiếu chút nữa bị xã hội đen đánh chết, tôi nghĩ ông ấy, cũng sẽ không thờ ơ.
Thật!?
Phương Trung Bình mừng rỡ, cười ha ha nói:
Chỉ cần chị dâu có thể liên lạc được với anh và bác trai, chính là đem Trung Hải trở mình một cái! Phương gia tôi cũng tiếp đến cùng.
Dương Tiệp Dư cười nghiền ngẫm nói:
Bí thư Phương, anh chờ tôi nói như vậy từ lâu rồi.
Hì hì, chị dâu nói những lời này, Đường Đường cũng là con gái bảo bối của tôi, con bé bị ức hiếp thiếu chút nữa mất mạng, tôi làm bố có thể không tức giận sao?
Phương Trung Bình giống như bị đánh bằng thuốc an thần, có Dương Tiệp Dư bảo đảm, ông dường như cái gì đều không sợ.
Viên Hòa Vĩ bất đắc dĩ cười nói, giọng ôn hòa nói với Dương Tiệp Dư:
Tiệp Dư, vậy chỉ có thể làm phiền em gọi điện thoại thông báo cho bố với anh cả biết.
Em lập tức đi đây.
Dương Tiệp Dư nói xong, thản nhiên nhìn Dương Thần một cái, liền dưới sự bảo vệ của hai gã vệ sĩ rời khỏi.
Viên Hòa Vĩ hỏi:
Dương Thần, khi nào cậu liên lạc với hội Hồng Kinh.
Tôi cũng có thể bây giờ đi liên lạc, 12h đêm nay, toàn bộ các tuyến cùng tần công tất cả căn cứ của hội Đông Hưng, chỉ cần có sự trợ giúp của bộ đội vũ trang chính phủ, liên lạc phong tỏa địa điểm khai chiến tốt, hẳn sẽ không có quá nhiều thương vong.
Dương Thần nói với Phương Trung Bình:
Bí thư Phương, sắp xếp tác chiến cụ thể, tôi sẽ để hội trưởng Sắc Vi của hội Hồng Kinh liên lạc với ông, đối phó với Đông Hưng thế nào, cô ấy đều có tư cách nói chuyện hơn ai hết, cho nên hi vọng ông đứng yên vị trí của mình, không được chữa lợn lành thành lợn què.
Yên tâm đi, nếu tôi chỉ là người kiêu ngạo ngông cuồng tự cao tự đại, cũng không lên được vị trí ngày hôm nay, tôi chỉ là người phụ trợ phía dưới, tuyệt đối sẽ không tranh luận cái gì.
Phương Trung Bình bảo đảm nói.
Dương Thần gật gật đầu, đang muốn rời khỏi, lại đột nhiên nghe thấy ngoài phòng bệnh chăm sóc đặc biệt vọng đến tiếng cãi nhau…
Mau để tôi vào! Vì sao các người lại cản tôi!?
Tiểu thư, trong này là nơi người bệnh quan trọng nghỉ ngơi, chỉ có người nhà mới có thể vào!
Tôi chính là người nhà! Là cảnh sát nói cho tôi biết người tôi cần tìm ở trong đây!
Tiểu thư, không có chứng nhận của cảnh sát, chúng tôi không thể để cô vào, cô tìm ai không nói tới, xin đừng làm khó chúng tôi.
Tôi muốn xác nhận người bệnh bên trong là ai?
Tiểu thư, cô không thể như vậy, cô hãy thành thật nói cho chúng tôi biết người thân cô muốn là ai? Bằng không chúng tôi không thể để cô tùy tiện vào.
Tôi…tôi…tôi muốn tìm chồng tôi!
Cửa bị người bên trong mở ra, Dương Thần mím môi, cố nhịn cười, ánh mắt đùa cợt nhìn Lâm Nhược Khê đứng trước cửa bị hai cô y tá ngăn lại.
Dương Thần nháy mắt với cô:
Nhược Khê em yêu, cuối cùng em cũng gọi tôi là chồng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.