Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1351: Trời đưa đất đẩy làm sao mà buổi tối
Mai Can Thái Thiếu Bính
12/08/2013
Vào buổi tối, Lâm Nhược Khê cũng không ăn uống được gì, sau khi tùy tiện ăn vài thứ liền đứng dậy định tự mình lái xe đi đón Tuệ Lâm, người của Dương gia không phản đối, dù sao Lâm Nhược Khê không có quan hệ huyết thống với Lâm gia thì cũng có tình cảm sâu xa hai mươi mấy năm, tình cảm này không phải nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được.
Lam Lam nghe nói dì về cũng làm nũng muốn đi cùng, Lâm Nhược Khê không lay chuyển được con gái đành phải đặt Lam Lam vào chỗ ngồi phía sau, hai mẹ còn cùng đi.
Đi vào sảnh sân bay trong nước Yến Kinh, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi tới lối ra, Lâm Nhược Khê kéo tóc mái xuống thấp một chút để che đi khuôn mặt, cũng không có cách, dung mạo của mình quá thu hút chú ý của người khác.
Với tiếng tăm của Tuệ Lâm vốn là đi lối của thượng khách, nhưng vì lần này làm việc lại muốn cho fans kinh hỉ nên quay về Yến Kinh cũng không dám tiết lộ, kết quả là chỉ ngồi khoang thương vụ, nhưng lại đeo kính râm và khẩu trang, tránh lộ ra trước thời hạn.
Đợi chừng mười mấy phút đồng hồ, ba dòng lữ khách tiêu sái hiện ra, Lâm Nhược Khê trước mặt sáng ngời, rốt cục đã thấy được thân ảnh quen thuộc.
Áo len cổ hồng lam rộng thùng thình, váy ngắn màu xám, tất chân vân làm lộ ra chân đùi đẹp đẽ tinh tế, dáng người phối hợp lại vô cùng hấp dẫn.
Tuệ Lâm đội một cái mũ rộng màu đỏ sậm, đeo kính râm lớn, kéo theo một vali hành lý nhỏ đi ra, tuy người khác không nhận ra nhưng Lâm Nhược Khê liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Dì!
Lam Lam nhạy cảm cảm giác được đó chính là Tuệ Lâm, ngọt ngào hô một tiếng.
Tuệ Lâm và người đại diện nhìn lại, thấy người tới đón là Lâm Nhược Khê thì đều có chút kinh hỉ.
Tuệ Lâm thấy không có ai chú ý liền bước nhanh đến trước mặt Lâm Nhược Khê, tuy lòng bởi vì quan hệ với Dương Thần mà có loại tình cảm xấu hổ, nhưng khó nén hân hoan.
- Chị, chị tới rồi, kỳ thật để người của công ty tới đón là được, phiền chị quá.
Tuệ Lâm xấu hổ nói.
- Không có gì, lâu rồi không gặp em, hơn nữa lúc trước em trải qua nhiều chuyện như vậy, chị cũng sớm muốn nhìn em một chút, Lam Lam cũng rất nhớ em.
Lâm Nhược Khê cười nói.
Tuệ Lâm trong lòng biết Lâm Nhược Khê nói chính là chuyện ở Vạn Yêu Giới, cô không nói còn được, vừa nhắc tới, nội tâm Tuệ Lâm càng thêm ngượng ngùng, càng cảm thấy áy náy.
Lúc này lại nhìn Lam Lam, đã biết đây là con gái ruột của Dương Thần, tự nhiên có cảm giác khác biệt so với lúc trước.
Cô biết Lâm Nhược Khê nhất định không biết chuyện, trong lòng một trận ai thán, Dương đại ca cũng không biết khi nào sẽ nói ra, không biết chị chịu được hay không.
Nhưng giờ phút này Tuệ Lâm không dám suy nghĩ nhiều, đưa tay ôm Lam Lam lại, hôn lên mặt bé mập.
- Tới đây, để dì ôm một cái nào. Ya… Lam Lam sao lại nặng như vậy, có phải ăn rất nhiều đồ ngon không?
Lam Lam dùng sức lắc đầu,
- Không đâu, Lam Lam rất nghe lời, mẹ không để Lam Lam ăn no!
Lời này nếu để người khác nghe thấy, nhất định sẽ nghĩ Lâm Nhược Khê này ngược đãi trẻ con. Nhưng Tuệ Lâm biết, Lam Lam nếu ăn đến no thì thật sự sẽ rất hao phí lương thực, cũng quá kinh hãi thế tục, cho nên thật sự có thể hiểu được.
Chính là Vu Mẫn ở bên cạnh nghe những lời này dù sao vẫn cảm thấy là lạ. Thầm nghĩ, Chủ tịch Lâm không hổ là người làm chuyện lớn, đối với con gái mình đều ý chí sắt đá như vậy, nhỏ như vậy đã phải khống chế sức ăn để duy trì dáng người.
Lâm Nhược Khê không thích có người ngoài nghe chị em nhà mình nói chuyện, ngữ khí thản nhiên nói với Vu Mẫn:
- Tự cô lái xe về đi, tôi đưa Tuệ Lâm đi.
Vu Mẫn thần kinh căng thẳng, cung kính mỉm cười nói:
- Chủ tịch, thân phận của ngài có thể tới đã thực cảm ơn rồi, làm phiền ngài như vậy không tốt lắm…
- Tôi nói tôi đưa… muốn tôi lặp lại lần nữa sao?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lạnh xuống, chán ghét loại vuốt mông ngựa cũng không biết tìm thời cơ như này.
Vu Mẫn nhất thời phát lạnh từ bên trong, giật mình một cái, sắc mặt trắng bệch dẫn theo túi nhanh chóng rời khỏi, sợ tiếp thêm ba giây nữa chính mình liền không biết ra sao liền bị sa thải, vậy rất hoang đường!
Tuệ Lâm tuy cảm thấy Vu Mẫn sợ thành như vậy có chút buồn cười, nhưng thật hâm mộ Lâm Nhược Khê có thể đem uy tín dựng thành loại tình trạng này, toàn bộ nam nữ già trẻ lớn bé trong công ty nhìn thấy cô đều giống như thấy Ngọc Hoàng đại đế, từ bộ dáng cúi đầu cúi người của Vu Mẫn có thể nhìn ra được.
Đây có lẽ chính là “nhân cách mị lực”, trời sinh làm hoa tiêu, tính tình ôn nhu yếu đuối như cô, đời này cũng sẽ không có loại khí chất này, cũng chỉ có thể biểu diễn ca hát trên sân khấu.
- Đi thôi, chị đã liên hệ với bà nội em rồi, đưa em về nhà trước, sau đó tới công ti tham gia dạ hội, dù sao thời gian hơi gấp gáp, ngày mai và ngày kia em đều rất nhiều việc.
Lâm Nhược Khê ôm lấy Lam Lam, vừa đi vừa nói.
Tuệ Lâm đuổi kịp bước chân, nhẹ giọng đáp:
- Chị, chị thật sự cảm thấy em có thể chứ, mọi người có chán ghét em không?
- Chỉ cần em hát hay, diễn xuất tốt, em chính là Thiên hậu, Ảnh hậu, tin đồn trong giới giải trí chỉ cần dùng tiền để truyền thông đến hóa tan, không thể khiến quần chúng yêu em, chỉ cần mọi người đều biết em đã thành công rồi, xét đến cùng vẫn là phải dựa vào tác phẩm của em, chị có niềm tin đối với em…
Lâm Nhược Khê lại trừng mắt nhìn Tuệ Lâm,
- Chị tiêu tốn cho em cũng phải tới một hai triệu, toàn bộ công ty giải trí đến hiện tại cũng tiêu tốn đến hai ba mươi triệu, chị nhẫn tâm để em làm cho làm ăn suy sụp sao?
- Chị tuy tiền không ít, nhưng không làm chuyện lỗ vốn như vậy, chị chính là muốn dựa vào em làm cột sống cho toàn bộ Giải trí Ngọc Lôi.
Tuệ Lâm biết Lâm Nhược Khê đang cổ động mình, nhưng càng giúp đỡ mình như vậy, lòng Tuệ Lâm càng khó chịu, thật hận không thể khiến Lâm Nhược Khê mắng mỏ mình một trận, như vậy còn tốt một chút.
Nhưng, Tuệ Lâm thật sự muốn làm tốt phần công việc của mình, ít nhất không thể phụ tín nhiệm của Lâm Nhược Khê đối với mình.
Hai chị em nói chuyện, một đường hướng ra bãi đỗ xe.
Khi đi tới khu vực cửa ra quốc tế, bước chân Lâm Nhược Khê đột nhiên ngừng lại.
Tuệ Lâm sửng sốt, theo ánh mắt của Lâm Nhược Khê nhìn về cửa chính phía trước.
Là Dương Thần?
Một thân trang phục bình thường đang lui tới giữa đám lữ khách rất không dễ khiến người khác chú ý, nhưng dù sao cũng là người đàn ông quan trọng của hai cô gái, vẫn là liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
- Đó không phải cha sao?
Lam Lam cũng nhìn thấy, chớp chớp mắt hỏi.
Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm nhìn nhau, cả hai đều phát hiện, đốt phương không hề biết.
- Kỳ lạ, chính là anh ấy, nhưng anh ấy sao lại không phát hiện chúng ta ở đây?
Lâm Nhược Khê khó hiểu hỏi.
Kỳ thật, cho dù Lâm Nhược Khê một người tu vi Hậu Thiên cấp bậc thấp, nhưng Tuệ Lâm kia là tu vi Hóa Thần Kỳ, Dương Thần sao có thể không chú ý tới?
- Dương đại ca là tới đón người sao?
Tuệ Lâm buồn bực nói.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, trong lòng tuy còn đang tức giận với Dương Thần, ước gì có thể nhắm mắt làm ngơ, vẫn nhịn không được nói,
- Đi, đi tới xem.
Hai cô gái ôm một bé gái đi tới sảnh quốc tế.
Mà Dương Thần lúc này, quả thật không biết đã bị hai người phụ nữ “theo dõi”, hắn lúc này không dám hoạt động tu vi của mình, thần thức cũng không tản ra.
Sau khi bay từ Trung Hải về Yến Kinh, Dương Thần vội vã tới sảnh quốc tế, chính là vì chuyến bay của Jane, tính ở đây đón Jane rồi quay về Dương gia.
Vừa mới đứng vào hàng, Dương Thần liền thấy một đám hành khách quốc tế đã tới. Vừa khéo, một mái tóc màu hổ phách động lòng người nổi bật trong đám người!
- Jane!
Dương Thần gọi to một tiếng, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Một thân áo ba đờ xuy màu cà phê, quần bò sẫm màu cũng rất nhanh nhìn thấy Dương Thần, chỉ mang theo quần áo đơn giản không có chút hành lý dư thừa nào. Đối với cô mà nói, mặc kệ muốn cái gì, toàn bộ thế giới đều có tổ chức hoặc tư nhân muốn tặng đồ cho mình.
- Dương Thần!
Jane dùng tiếng Hoa tiêu chuẩn vui vẻ hô một tiếng, điều này làm không ít người Hoa Hạ cùng chuyến bay tới với cô kinh ngạc, người phụ nữ Anh xinh đẹp này thế mà lại biết tiếng Hoa?
Kế tiếp càng khiến nội tâm một đám đàn ông căm phẫn chính là, người phụ nữ kiêu ngạo tao nhã thuần khiết như thiên nga như vậy mà lại bình thản như không có gì lao vào trong lòng một người đàn ông Hoa Hạ!
- Anh yêu, em rất nhớ anh.
Jane tươi tắn cười, ôm cổ Dương Thần, chủ động hôn một cái!
Trực tiếp lớn mật, cũng không để ý hoàn cảnh là nơi công cộng, ở cách nhìn của Jane, hôn môi là xác nhận quan hệ người yêu, tùy lúc tùy chỗ đều có thể.
Dương Thần có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cô không sợ, người đàn ông như mình trốn tránh cũng không cần thiết, liền đưa tay đỡ eo, một tay vỗ về, cùng nhau hôn môi với công chúa điện hạ.
Lam Lam nghe nói dì về cũng làm nũng muốn đi cùng, Lâm Nhược Khê không lay chuyển được con gái đành phải đặt Lam Lam vào chỗ ngồi phía sau, hai mẹ còn cùng đi.
Đi vào sảnh sân bay trong nước Yến Kinh, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, đi tới lối ra, Lâm Nhược Khê kéo tóc mái xuống thấp một chút để che đi khuôn mặt, cũng không có cách, dung mạo của mình quá thu hút chú ý của người khác.
Với tiếng tăm của Tuệ Lâm vốn là đi lối của thượng khách, nhưng vì lần này làm việc lại muốn cho fans kinh hỉ nên quay về Yến Kinh cũng không dám tiết lộ, kết quả là chỉ ngồi khoang thương vụ, nhưng lại đeo kính râm và khẩu trang, tránh lộ ra trước thời hạn.
Đợi chừng mười mấy phút đồng hồ, ba dòng lữ khách tiêu sái hiện ra, Lâm Nhược Khê trước mặt sáng ngời, rốt cục đã thấy được thân ảnh quen thuộc.
Áo len cổ hồng lam rộng thùng thình, váy ngắn màu xám, tất chân vân làm lộ ra chân đùi đẹp đẽ tinh tế, dáng người phối hợp lại vô cùng hấp dẫn.
Tuệ Lâm đội một cái mũ rộng màu đỏ sậm, đeo kính râm lớn, kéo theo một vali hành lý nhỏ đi ra, tuy người khác không nhận ra nhưng Lâm Nhược Khê liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Dì!
Lam Lam nhạy cảm cảm giác được đó chính là Tuệ Lâm, ngọt ngào hô một tiếng.
Tuệ Lâm và người đại diện nhìn lại, thấy người tới đón là Lâm Nhược Khê thì đều có chút kinh hỉ.
Tuệ Lâm thấy không có ai chú ý liền bước nhanh đến trước mặt Lâm Nhược Khê, tuy lòng bởi vì quan hệ với Dương Thần mà có loại tình cảm xấu hổ, nhưng khó nén hân hoan.
- Chị, chị tới rồi, kỳ thật để người của công ty tới đón là được, phiền chị quá.
Tuệ Lâm xấu hổ nói.
- Không có gì, lâu rồi không gặp em, hơn nữa lúc trước em trải qua nhiều chuyện như vậy, chị cũng sớm muốn nhìn em một chút, Lam Lam cũng rất nhớ em.
Lâm Nhược Khê cười nói.
Tuệ Lâm trong lòng biết Lâm Nhược Khê nói chính là chuyện ở Vạn Yêu Giới, cô không nói còn được, vừa nhắc tới, nội tâm Tuệ Lâm càng thêm ngượng ngùng, càng cảm thấy áy náy.
Lúc này lại nhìn Lam Lam, đã biết đây là con gái ruột của Dương Thần, tự nhiên có cảm giác khác biệt so với lúc trước.
Cô biết Lâm Nhược Khê nhất định không biết chuyện, trong lòng một trận ai thán, Dương đại ca cũng không biết khi nào sẽ nói ra, không biết chị chịu được hay không.
Nhưng giờ phút này Tuệ Lâm không dám suy nghĩ nhiều, đưa tay ôm Lam Lam lại, hôn lên mặt bé mập.
- Tới đây, để dì ôm một cái nào. Ya… Lam Lam sao lại nặng như vậy, có phải ăn rất nhiều đồ ngon không?
Lam Lam dùng sức lắc đầu,
- Không đâu, Lam Lam rất nghe lời, mẹ không để Lam Lam ăn no!
Lời này nếu để người khác nghe thấy, nhất định sẽ nghĩ Lâm Nhược Khê này ngược đãi trẻ con. Nhưng Tuệ Lâm biết, Lam Lam nếu ăn đến no thì thật sự sẽ rất hao phí lương thực, cũng quá kinh hãi thế tục, cho nên thật sự có thể hiểu được.
Chính là Vu Mẫn ở bên cạnh nghe những lời này dù sao vẫn cảm thấy là lạ. Thầm nghĩ, Chủ tịch Lâm không hổ là người làm chuyện lớn, đối với con gái mình đều ý chí sắt đá như vậy, nhỏ như vậy đã phải khống chế sức ăn để duy trì dáng người.
Lâm Nhược Khê không thích có người ngoài nghe chị em nhà mình nói chuyện, ngữ khí thản nhiên nói với Vu Mẫn:
- Tự cô lái xe về đi, tôi đưa Tuệ Lâm đi.
Vu Mẫn thần kinh căng thẳng, cung kính mỉm cười nói:
- Chủ tịch, thân phận của ngài có thể tới đã thực cảm ơn rồi, làm phiền ngài như vậy không tốt lắm…
- Tôi nói tôi đưa… muốn tôi lặp lại lần nữa sao?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê lạnh xuống, chán ghét loại vuốt mông ngựa cũng không biết tìm thời cơ như này.
Vu Mẫn nhất thời phát lạnh từ bên trong, giật mình một cái, sắc mặt trắng bệch dẫn theo túi nhanh chóng rời khỏi, sợ tiếp thêm ba giây nữa chính mình liền không biết ra sao liền bị sa thải, vậy rất hoang đường!
Tuệ Lâm tuy cảm thấy Vu Mẫn sợ thành như vậy có chút buồn cười, nhưng thật hâm mộ Lâm Nhược Khê có thể đem uy tín dựng thành loại tình trạng này, toàn bộ nam nữ già trẻ lớn bé trong công ty nhìn thấy cô đều giống như thấy Ngọc Hoàng đại đế, từ bộ dáng cúi đầu cúi người của Vu Mẫn có thể nhìn ra được.
Đây có lẽ chính là “nhân cách mị lực”, trời sinh làm hoa tiêu, tính tình ôn nhu yếu đuối như cô, đời này cũng sẽ không có loại khí chất này, cũng chỉ có thể biểu diễn ca hát trên sân khấu.
- Đi thôi, chị đã liên hệ với bà nội em rồi, đưa em về nhà trước, sau đó tới công ti tham gia dạ hội, dù sao thời gian hơi gấp gáp, ngày mai và ngày kia em đều rất nhiều việc.
Lâm Nhược Khê ôm lấy Lam Lam, vừa đi vừa nói.
Tuệ Lâm đuổi kịp bước chân, nhẹ giọng đáp:
- Chị, chị thật sự cảm thấy em có thể chứ, mọi người có chán ghét em không?
- Chỉ cần em hát hay, diễn xuất tốt, em chính là Thiên hậu, Ảnh hậu, tin đồn trong giới giải trí chỉ cần dùng tiền để truyền thông đến hóa tan, không thể khiến quần chúng yêu em, chỉ cần mọi người đều biết em đã thành công rồi, xét đến cùng vẫn là phải dựa vào tác phẩm của em, chị có niềm tin đối với em…
Lâm Nhược Khê lại trừng mắt nhìn Tuệ Lâm,
- Chị tiêu tốn cho em cũng phải tới một hai triệu, toàn bộ công ty giải trí đến hiện tại cũng tiêu tốn đến hai ba mươi triệu, chị nhẫn tâm để em làm cho làm ăn suy sụp sao?
- Chị tuy tiền không ít, nhưng không làm chuyện lỗ vốn như vậy, chị chính là muốn dựa vào em làm cột sống cho toàn bộ Giải trí Ngọc Lôi.
Tuệ Lâm biết Lâm Nhược Khê đang cổ động mình, nhưng càng giúp đỡ mình như vậy, lòng Tuệ Lâm càng khó chịu, thật hận không thể khiến Lâm Nhược Khê mắng mỏ mình một trận, như vậy còn tốt một chút.
Nhưng, Tuệ Lâm thật sự muốn làm tốt phần công việc của mình, ít nhất không thể phụ tín nhiệm của Lâm Nhược Khê đối với mình.
Hai chị em nói chuyện, một đường hướng ra bãi đỗ xe.
Khi đi tới khu vực cửa ra quốc tế, bước chân Lâm Nhược Khê đột nhiên ngừng lại.
Tuệ Lâm sửng sốt, theo ánh mắt của Lâm Nhược Khê nhìn về cửa chính phía trước.
Là Dương Thần?
Một thân trang phục bình thường đang lui tới giữa đám lữ khách rất không dễ khiến người khác chú ý, nhưng dù sao cũng là người đàn ông quan trọng của hai cô gái, vẫn là liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
- Đó không phải cha sao?
Lam Lam cũng nhìn thấy, chớp chớp mắt hỏi.
Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm nhìn nhau, cả hai đều phát hiện, đốt phương không hề biết.
- Kỳ lạ, chính là anh ấy, nhưng anh ấy sao lại không phát hiện chúng ta ở đây?
Lâm Nhược Khê khó hiểu hỏi.
Kỳ thật, cho dù Lâm Nhược Khê một người tu vi Hậu Thiên cấp bậc thấp, nhưng Tuệ Lâm kia là tu vi Hóa Thần Kỳ, Dương Thần sao có thể không chú ý tới?
- Dương đại ca là tới đón người sao?
Tuệ Lâm buồn bực nói.
Lâm Nhược Khê lắc đầu, trong lòng tuy còn đang tức giận với Dương Thần, ước gì có thể nhắm mắt làm ngơ, vẫn nhịn không được nói,
- Đi, đi tới xem.
Hai cô gái ôm một bé gái đi tới sảnh quốc tế.
Mà Dương Thần lúc này, quả thật không biết đã bị hai người phụ nữ “theo dõi”, hắn lúc này không dám hoạt động tu vi của mình, thần thức cũng không tản ra.
Sau khi bay từ Trung Hải về Yến Kinh, Dương Thần vội vã tới sảnh quốc tế, chính là vì chuyến bay của Jane, tính ở đây đón Jane rồi quay về Dương gia.
Vừa mới đứng vào hàng, Dương Thần liền thấy một đám hành khách quốc tế đã tới. Vừa khéo, một mái tóc màu hổ phách động lòng người nổi bật trong đám người!
- Jane!
Dương Thần gọi to một tiếng, lộ ra nụ cười sáng lạn.
Một thân áo ba đờ xuy màu cà phê, quần bò sẫm màu cũng rất nhanh nhìn thấy Dương Thần, chỉ mang theo quần áo đơn giản không có chút hành lý dư thừa nào. Đối với cô mà nói, mặc kệ muốn cái gì, toàn bộ thế giới đều có tổ chức hoặc tư nhân muốn tặng đồ cho mình.
- Dương Thần!
Jane dùng tiếng Hoa tiêu chuẩn vui vẻ hô một tiếng, điều này làm không ít người Hoa Hạ cùng chuyến bay tới với cô kinh ngạc, người phụ nữ Anh xinh đẹp này thế mà lại biết tiếng Hoa?
Kế tiếp càng khiến nội tâm một đám đàn ông căm phẫn chính là, người phụ nữ kiêu ngạo tao nhã thuần khiết như thiên nga như vậy mà lại bình thản như không có gì lao vào trong lòng một người đàn ông Hoa Hạ!
- Anh yêu, em rất nhớ anh.
Jane tươi tắn cười, ôm cổ Dương Thần, chủ động hôn một cái!
Trực tiếp lớn mật, cũng không để ý hoàn cảnh là nơi công cộng, ở cách nhìn của Jane, hôn môi là xác nhận quan hệ người yêu, tùy lúc tùy chỗ đều có thể.
Dương Thần có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng cô không sợ, người đàn ông như mình trốn tránh cũng không cần thiết, liền đưa tay đỡ eo, một tay vỗ về, cùng nhau hôn môi với công chúa điện hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.