Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 1064: Tử điệp huyễn la
Mai Can Thái Thiếu Bính
29/03/2013
Dương Thần chửi thầm, số đúng là đen đủi.
Chi bằng đối phương để cho mình có chút cảm nhận gì đó còn hơn, bản thân mình hoàn toàn không nhìn ra được võ công của kẻ đang đứng trước mặt, chuyện này chẳng phải là chín phần chết một phần sống sao!?
Nếu như mình nắm được toàn bộ thần lực của “Thái Thanh” thì còn có cơ hội mà liều mạng được chứ, nhưng mình bây giờ, vẫn chưa hấp thụ được một phần của thiên thần lôi kiếp, thì làm sao mà có khả năng ứng chiến được?
Ánh mắt mặt nặng nề nhìn về phía sau, nơi Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đang đứng, nói:
- Hai người cố gắng chạy càng xa càng tốt, không được lại gần đây, anh không có đủ sức để bảo vệ các em đâu...
Lưu Minh Ngọc còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tiêu Chỉ Tình biết cân nhắc nặng nhẹ, vội vàng túm lấy Lưu Minh Ngọc, quay người về phía sau bỏ chạy.
Đợi đến khi hai người phụ nữ bỏ chạy, Dương Thần mới cảm thấy có chút yên tâm.
Mặc dù biết mình khó có thể địch nổi kẻ này, nhưng Dương Thần không có thói quen chịu thua!
Hơn nữa, đối phương đã phá bỏ quy định “ hiệp ước giữa các vị thần”, không chừng nếu mình chỉ cần làm loạn lên một chút, thì biết đâu những vị thần khác cũng sẽ chạy đến đây.
Nhưng, dường như trong nháy mắt kẻ đeo mặt nạ đã có thể đọc được suy nghĩ của Dương Thần, cười nhạt nói:
- Ngươi muốn dùng đến pháp tắc không gian, thu hút sự chú ý của các vị thần khác?
Dương Thần co người lại, không ngờ đối phương lại có thể đọc được suy nghĩ của mình như vậy?
- Ngươi sẽ không có cơ hội đâu...
Nói rồi, xung quanh kẻ đeo mặt nạ phát ra một nguồn nguyên khí lạnh như băng, trong nháy mắt đã che phủ đến cả một vùng đất rộng lớn hình câu rộng đến mấy trăm mét vuông!
Dương Thần nhận ra ngay nguồn nguyên khí đặc biệt này, buột miệng nói:
- “Bắc Minh băng phách”?!
- Ô... ngươi nhận ra rồi sao,
Kẻ đeo mặt nạ cất giọng cười sởn gai ốc nói:
- Công phu Bắc Minh băng phách này được tích tụ từ huyền băng, với chút pháp tắc không gian đó của ngươi, căn bản là sẽ không thể có kết quả gì được... sẽ không có vị thần nào đến cứu ngươi đâu.
Dương Thần cắn răng nói:
- Ông là người của nhà họ Yến? Là cha của anh em Yến Phi Vân?
Lần trước đánh nhau với Yến Phi Vân, Dương Thần biết được từ ba anh em nhà họ Yến, độc chiêu của nhà họ Yến chính là “Bắc Minh băng phách”
Vừa lúc nãy còn tưởng ông ta là người của nhà họ Lạc, không ngờ lại là người của nhà họ Yến! Chẳng lẽ Tam Nương vẫn chưa khuyên được cha của bà ấy sao!?
Nếu như người này thật sự là trưởng lão của Hồng Môn hội – Yến Vô Trần, thì mục đích đến đây của ông ta là gì? Chẳng lẽ tướng mạo của ông ta còn có điều gì kỳ lạ sao?
- Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy, câu hỏi cuối cùng dành cho ngươi, giao hay là không giao?
Dương Thần nắm chặt tay,
- Có bản lĩnh thì tự đến mà lấy!
- Được, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Kẻ đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, cánh tay vươn tới, rồi hạ xuống!
- Huyền băng tinh vũ!
Huyền băng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, rồi vô số mũi băng hiện lên, dường như cả môt vùng đất đều là mũi tên băng, nháy mắt đồng loạt phóng tới chỗ Dương Thần!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình chạy được một quãng xa rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm giác như ngừng thở luôn vậy!
Những chùm tia sáng màu xanh lam giống như mưa trút xuống, giống như hòn tên mũi đạn có thể lấy mạng người ta bất cứ khi nào, đang bủa vây lấy cái bóng nhỏ bé của Dương Thần!
Trong mưa băng, đối mặt với tu sĩ Hoa Hạ, pháp tắc không gian của Dương Thần cũng không thể làm gì được cả, chỉ biết dùng lực chống đỡ, Dương Thần cũng định dùng hai tay hút lại!
- Giải phóng, hàng rà không gian!
Thần lực của Dương Thần được huy động đến mức tối đa, bốn phía xung quanh đều đang phát ra lực để chống đỡ lại với trận mưa băng!
Mưa băng còn ẩn chứa nguyên lực, sau khi không ngừng bắn phá vào khoảng không gian hình bình hành, rồi dần dần xuyên thủng khoảng không đó bằng huyền băng!
Dương Thần âm thầm chịu đựng, nguyên khí của lão này, phải thực sự tiếp xúc thì mới biết được nó hung hãn và tàn bạo đến mức nào, rõ ràng là cùng một chiêu “bắc minh băng phách” nhưng hoàn toàn không giống với lần giao chiến với anh em nhà họ Yến lần trước!
Xem ra, đối phương ít nhất cũng là một người đã luyện đến Kiếp Kỳ! Không thì không thể có khả năng sản sinh ra lực lớn như vậy được!
- Khuyên ngươi tốt nhất là đừng hi vọng gì về cái pháp tắc không gian đó, chẳng qua ngươi mới chỉ là kẻ xuất gia tu được nửa đường thôi, cũng không thể dùng cái pháp tắc không gian đấy mà đối phó với ta được.
Kẻ đeo mặt nạ tốt bụng khuyên nhủ vài câu, nhưng trong mỗi câu nói lại tràn đầy sự kinh miệt.
Dương Thần nổi giận, gầm lên một tiếng, xuất ra chiêu nam minh ly hỏa!
Huyền băng bốn phía đang tan chảy, dần dần bay hơi thành nước hết, nhưng những mũi tên băng từ bốn phương tám hương không ngừng bắn tới, khiến cho Dương Thần ứng phó không xuể!
Dương Thần không tin rằng đây chỉ là nội công bình thường, định dùng pháp tắc không gian để phá vỡ huyền băng!
- “Chấn động không gian!”
Lấy Dương Thần làm trung tâm, không gian bình hành giống như một cơn sóng biển lớn, không ngừng quẫy đạp, hướng ra bốn phía để nổ tung!
- Đùng đùng đoàng!
Huyền băng bị phá hỏng nặng, nhưng lại bất ngờ tập trung lại với nhau!
- Đã nói rồi, chút pháp tắc không gian này, vỗn dĩ là chẳng đáng gì.
Kẻ đeo mặt nạ nhe răng cười nham hiểm
- Ta không phí công đi luyện công với ngươi đâu, ngoan ngoãn mà giơ tay ra chịu trói đi!
Nói rồi, chớp một cái, kẻ đeo mặt nạ đã đứng ở chỗ cách Dương Thần có mười mét!
Trên một cánh tay, đang lởn vởn một đám nguyên khí cổ quái màu đen!
Sở dĩ Dương Thần có thể cảm nhận được, bởi một khi đã nhiễm phải đám khí đó rồi, thì hậu quá tuyệt đối không thể tưởng tượng được!
- Hừ, coi như cũng tiện cho ngươi, dù gì thì vẫn cần đến công phu của người, nên chưa thể giết ngươi ngay được, ta vẫn không nỡ rời “tử điệp huyễn la”!
Dương Thần nào dám để ông ta lại gần, tử điệp huyễn la không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt lành!
Dương Thần không ngừng dồn sức để mở rộng phạm vi bảo vệ, hóa ra cơn sóng Kuwai mà mới đây vừa mới lĩnh ngộ được, hình thành một tấm khiên dày chắn ở trước mặt! Rồi xuất chưởng đẩy cơn sóng Kuwai đi!
Huyền băng gần như bị cơn sóng Kuwai nuốt chọn lấy!
- Không biết lượng sức mình!
Một tiếng gầm rền vang không trung, kẻ đeo mặt nạ đó không hề tỏ ra sợ cơn sóng Kuwai, trái lại còn làm cho cơn sóng Kuwai bị đông cứng! Rồi một mình xuyên thẳng vào trong cơn sóng Kuwai!
Dường như cơ thể ông ta giống như một quả đạn pháo vậy, đối mặt với cơn sóng lớn như vậy, cũng không hề e dè, cứ thế xuyên thẳng qua!
Bản năng chiến đấu của Dương Thần khiến cho ông ta nhất thời có phản ứng lui về phía sau, thực lực của mình thực sự là không thể phá vỡ được huyền băng, sau khi đụng phải hàng rào, thì đã biến thành kẻ bị rượt đuổi rồi!
Một chiêu tử điệp huyền la màu đen xuất ra, lượn lờ rồi quấn chặt lấy người Dương Thần!
- Ách A!!!
Dương Thần không tự chủ được, kêu lên một tiếng vô cùng đau khổ, thân thể ngã xuống một cách cứng nhắc!
Có một đám khí màu đen lượn lờ xung quanh!
Dương Thần chỉ cảm thấy huyệt đan điền của mình đăng bị một loại năng lượng quỷ dị nào đó phong tỏa, kinh mạch toàn thân cũng hoàn toàn mất đi sức lực, cơ thể đang thoái hóa với tốc độ chóng mặt, thậm chí, đến cả não của mình cũng không thể kiểm soát được nữa, tinh thần cũng dần dần mất kiểm soát!
Chỉ trong nháy mắt, Dương Thần liền cảm thấy, dường như bản thân mình đã bị bệnh vậy, máu trong cơ thể mình cứ như bị dốc ngược hết ra ngoài vậy!
Dương Thần!!!
Lưu Minh Ngọc đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bất chấp tất cả liều lĩnh chạy đến.
Nhưng Tiêu Chỉ Tình thì cố giữ cô lại cho bằng được, thậm chí ôm chặt lấy cô,
- Không được đi, cô mà đi thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết!
- Cô... cô buông tôi ra!!
Lưu Minh Ngọc cố hết sức giằng tay Tiêu Chỉ Tình ra, Tiêu Chỉ Tình dù sao cũng không luyện võ, nên chẳng mấy chốc đã té nhào trên mặt đất.
Dương mắt lên nhìn Lưu Minh Ngọc chạy đến chỗ của Dương Thần, Tiêu Chỉ Tình cũng không đành lòng, nên cũng cắn răng chạy theo.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn thấy hai người phụ nữ đang chạy tới, cười nhạt một tiếng nói:
- Người phụ nữ của ngươi, đúng là rất chung thủy, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu bỏ ngươi để chạy chốn. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi đã trở thành phế nhân rồi, e rằng sẽ khiến các cô ấy càng thêm tuyệt vọng mà thôi.
Dương Thần sắc mặt trắng bệch, thở phì phò, nhưng đến mở miệng ra nói cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục chiến đấu.
Nheo đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ đeo mặt nạ, Dương Thần cảm thấy rằng lục phụ ngũ tạng của mình đang bị phá hủy dần vậy!
Mình, không ngờ cũng có lúc phải bất lực!?
Nhìn thấy Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình chạy đến, Dương Thần dường như lấy hết chút sức lực cuối cùng của mình có, hét lên:
- Mau đi đi
Nhưng cũng không thể ngăn lại được bất cứ chuyện gì.
Kẻ đeo mặt nạ hừ nhẹ nói:
- Nói lời tạm biệt với người phụ nữ của ngươi đi, ta cũng không có tâm trạng giết người phụ nữ đi cùng ngươi đâu, theo ta đến một nơi, giao ra “vãng niệm diễn sinh kinh” mới là chuyện then chốt.... ha ha...
Nói rồi, kẻ đeo mặt nạ chuẩn bị mang Dương Thần rời khỏi mặt đất.
Đúng vào lúc này, xung quanh kẻ đeo mặt nạ không khí như bị phong tỏa, thân hình nhanh như chớp đã biến mất khỏi nơi này.
- Pằng!
Một tiếng động giống như những tảng đá va đập vào nhau, nguyên khí ngưng tụ lại thành đám, chỗ đứng của kẻ đeo mặt nạ lúc nãy bây giờ đã chẳng còn gì!
Theo sau đó, là đám nguyên khí đang tan dần ra, cùng với một mùi hôi tanh nồng, từ từ tan ra...
Chi bằng đối phương để cho mình có chút cảm nhận gì đó còn hơn, bản thân mình hoàn toàn không nhìn ra được võ công của kẻ đang đứng trước mặt, chuyện này chẳng phải là chín phần chết một phần sống sao!?
Nếu như mình nắm được toàn bộ thần lực của “Thái Thanh” thì còn có cơ hội mà liều mạng được chứ, nhưng mình bây giờ, vẫn chưa hấp thụ được một phần của thiên thần lôi kiếp, thì làm sao mà có khả năng ứng chiến được?
Ánh mắt mặt nặng nề nhìn về phía sau, nơi Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình đang đứng, nói:
- Hai người cố gắng chạy càng xa càng tốt, không được lại gần đây, anh không có đủ sức để bảo vệ các em đâu...
Lưu Minh Ngọc còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tiêu Chỉ Tình biết cân nhắc nặng nhẹ, vội vàng túm lấy Lưu Minh Ngọc, quay người về phía sau bỏ chạy.
Đợi đến khi hai người phụ nữ bỏ chạy, Dương Thần mới cảm thấy có chút yên tâm.
Mặc dù biết mình khó có thể địch nổi kẻ này, nhưng Dương Thần không có thói quen chịu thua!
Hơn nữa, đối phương đã phá bỏ quy định “ hiệp ước giữa các vị thần”, không chừng nếu mình chỉ cần làm loạn lên một chút, thì biết đâu những vị thần khác cũng sẽ chạy đến đây.
Nhưng, dường như trong nháy mắt kẻ đeo mặt nạ đã có thể đọc được suy nghĩ của Dương Thần, cười nhạt nói:
- Ngươi muốn dùng đến pháp tắc không gian, thu hút sự chú ý của các vị thần khác?
Dương Thần co người lại, không ngờ đối phương lại có thể đọc được suy nghĩ của mình như vậy?
- Ngươi sẽ không có cơ hội đâu...
Nói rồi, xung quanh kẻ đeo mặt nạ phát ra một nguồn nguyên khí lạnh như băng, trong nháy mắt đã che phủ đến cả một vùng đất rộng lớn hình câu rộng đến mấy trăm mét vuông!
Dương Thần nhận ra ngay nguồn nguyên khí đặc biệt này, buột miệng nói:
- “Bắc Minh băng phách”?!
- Ô... ngươi nhận ra rồi sao,
Kẻ đeo mặt nạ cất giọng cười sởn gai ốc nói:
- Công phu Bắc Minh băng phách này được tích tụ từ huyền băng, với chút pháp tắc không gian đó của ngươi, căn bản là sẽ không thể có kết quả gì được... sẽ không có vị thần nào đến cứu ngươi đâu.
Dương Thần cắn răng nói:
- Ông là người của nhà họ Yến? Là cha của anh em Yến Phi Vân?
Lần trước đánh nhau với Yến Phi Vân, Dương Thần biết được từ ba anh em nhà họ Yến, độc chiêu của nhà họ Yến chính là “Bắc Minh băng phách”
Vừa lúc nãy còn tưởng ông ta là người của nhà họ Lạc, không ngờ lại là người của nhà họ Yến! Chẳng lẽ Tam Nương vẫn chưa khuyên được cha của bà ấy sao!?
Nếu như người này thật sự là trưởng lão của Hồng Môn hội – Yến Vô Trần, thì mục đích đến đây của ông ta là gì? Chẳng lẽ tướng mạo của ông ta còn có điều gì kỳ lạ sao?
- Ngươi hỏi nhiều quá rồi đấy, câu hỏi cuối cùng dành cho ngươi, giao hay là không giao?
Dương Thần nắm chặt tay,
- Có bản lĩnh thì tự đến mà lấy!
- Được, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!
Kẻ đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, cánh tay vươn tới, rồi hạ xuống!
- Huyền băng tinh vũ!
Huyền băng xuất hiện từ bốn phương tám hướng, rồi vô số mũi băng hiện lên, dường như cả môt vùng đất đều là mũi tên băng, nháy mắt đồng loạt phóng tới chỗ Dương Thần!
Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình chạy được một quãng xa rồi nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm giác như ngừng thở luôn vậy!
Những chùm tia sáng màu xanh lam giống như mưa trút xuống, giống như hòn tên mũi đạn có thể lấy mạng người ta bất cứ khi nào, đang bủa vây lấy cái bóng nhỏ bé của Dương Thần!
Trong mưa băng, đối mặt với tu sĩ Hoa Hạ, pháp tắc không gian của Dương Thần cũng không thể làm gì được cả, chỉ biết dùng lực chống đỡ, Dương Thần cũng định dùng hai tay hút lại!
- Giải phóng, hàng rà không gian!
Thần lực của Dương Thần được huy động đến mức tối đa, bốn phía xung quanh đều đang phát ra lực để chống đỡ lại với trận mưa băng!
Mưa băng còn ẩn chứa nguyên lực, sau khi không ngừng bắn phá vào khoảng không gian hình bình hành, rồi dần dần xuyên thủng khoảng không đó bằng huyền băng!
Dương Thần âm thầm chịu đựng, nguyên khí của lão này, phải thực sự tiếp xúc thì mới biết được nó hung hãn và tàn bạo đến mức nào, rõ ràng là cùng một chiêu “bắc minh băng phách” nhưng hoàn toàn không giống với lần giao chiến với anh em nhà họ Yến lần trước!
Xem ra, đối phương ít nhất cũng là một người đã luyện đến Kiếp Kỳ! Không thì không thể có khả năng sản sinh ra lực lớn như vậy được!
- Khuyên ngươi tốt nhất là đừng hi vọng gì về cái pháp tắc không gian đó, chẳng qua ngươi mới chỉ là kẻ xuất gia tu được nửa đường thôi, cũng không thể dùng cái pháp tắc không gian đấy mà đối phó với ta được.
Kẻ đeo mặt nạ tốt bụng khuyên nhủ vài câu, nhưng trong mỗi câu nói lại tràn đầy sự kinh miệt.
Dương Thần nổi giận, gầm lên một tiếng, xuất ra chiêu nam minh ly hỏa!
Huyền băng bốn phía đang tan chảy, dần dần bay hơi thành nước hết, nhưng những mũi tên băng từ bốn phương tám hương không ngừng bắn tới, khiến cho Dương Thần ứng phó không xuể!
Dương Thần không tin rằng đây chỉ là nội công bình thường, định dùng pháp tắc không gian để phá vỡ huyền băng!
- “Chấn động không gian!”
Lấy Dương Thần làm trung tâm, không gian bình hành giống như một cơn sóng biển lớn, không ngừng quẫy đạp, hướng ra bốn phía để nổ tung!
- Đùng đùng đoàng!
Huyền băng bị phá hỏng nặng, nhưng lại bất ngờ tập trung lại với nhau!
- Đã nói rồi, chút pháp tắc không gian này, vỗn dĩ là chẳng đáng gì.
Kẻ đeo mặt nạ nhe răng cười nham hiểm
- Ta không phí công đi luyện công với ngươi đâu, ngoan ngoãn mà giơ tay ra chịu trói đi!
Nói rồi, chớp một cái, kẻ đeo mặt nạ đã đứng ở chỗ cách Dương Thần có mười mét!
Trên một cánh tay, đang lởn vởn một đám nguyên khí cổ quái màu đen!
Sở dĩ Dương Thần có thể cảm nhận được, bởi một khi đã nhiễm phải đám khí đó rồi, thì hậu quá tuyệt đối không thể tưởng tượng được!
- Hừ, coi như cũng tiện cho ngươi, dù gì thì vẫn cần đến công phu của người, nên chưa thể giết ngươi ngay được, ta vẫn không nỡ rời “tử điệp huyễn la”!
Dương Thần nào dám để ông ta lại gần, tử điệp huyễn la không biết là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ tốt lành!
Dương Thần không ngừng dồn sức để mở rộng phạm vi bảo vệ, hóa ra cơn sóng Kuwai mà mới đây vừa mới lĩnh ngộ được, hình thành một tấm khiên dày chắn ở trước mặt! Rồi xuất chưởng đẩy cơn sóng Kuwai đi!
Huyền băng gần như bị cơn sóng Kuwai nuốt chọn lấy!
- Không biết lượng sức mình!
Một tiếng gầm rền vang không trung, kẻ đeo mặt nạ đó không hề tỏ ra sợ cơn sóng Kuwai, trái lại còn làm cho cơn sóng Kuwai bị đông cứng! Rồi một mình xuyên thẳng vào trong cơn sóng Kuwai!
Dường như cơ thể ông ta giống như một quả đạn pháo vậy, đối mặt với cơn sóng lớn như vậy, cũng không hề e dè, cứ thế xuyên thẳng qua!
Bản năng chiến đấu của Dương Thần khiến cho ông ta nhất thời có phản ứng lui về phía sau, thực lực của mình thực sự là không thể phá vỡ được huyền băng, sau khi đụng phải hàng rào, thì đã biến thành kẻ bị rượt đuổi rồi!
Một chiêu tử điệp huyền la màu đen xuất ra, lượn lờ rồi quấn chặt lấy người Dương Thần!
- Ách A!!!
Dương Thần không tự chủ được, kêu lên một tiếng vô cùng đau khổ, thân thể ngã xuống một cách cứng nhắc!
Có một đám khí màu đen lượn lờ xung quanh!
Dương Thần chỉ cảm thấy huyệt đan điền của mình đăng bị một loại năng lượng quỷ dị nào đó phong tỏa, kinh mạch toàn thân cũng hoàn toàn mất đi sức lực, cơ thể đang thoái hóa với tốc độ chóng mặt, thậm chí, đến cả não của mình cũng không thể kiểm soát được nữa, tinh thần cũng dần dần mất kiểm soát!
Chỉ trong nháy mắt, Dương Thần liền cảm thấy, dường như bản thân mình đã bị bệnh vậy, máu trong cơ thể mình cứ như bị dốc ngược hết ra ngoài vậy!
Dương Thần!!!
Lưu Minh Ngọc đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bất chấp tất cả liều lĩnh chạy đến.
Nhưng Tiêu Chỉ Tình thì cố giữ cô lại cho bằng được, thậm chí ôm chặt lấy cô,
- Không được đi, cô mà đi thì chẳng khác nào đi vào chỗ chết!
- Cô... cô buông tôi ra!!
Lưu Minh Ngọc cố hết sức giằng tay Tiêu Chỉ Tình ra, Tiêu Chỉ Tình dù sao cũng không luyện võ, nên chẳng mấy chốc đã té nhào trên mặt đất.
Dương mắt lên nhìn Lưu Minh Ngọc chạy đến chỗ của Dương Thần, Tiêu Chỉ Tình cũng không đành lòng, nên cũng cắn răng chạy theo.
Kẻ đeo mặt nạ nhìn thấy hai người phụ nữ đang chạy tới, cười nhạt một tiếng nói:
- Người phụ nữ của ngươi, đúng là rất chung thủy, đến lúc này rồi mà vẫn không chịu bỏ ngươi để chạy chốn. Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi đã trở thành phế nhân rồi, e rằng sẽ khiến các cô ấy càng thêm tuyệt vọng mà thôi.
Dương Thần sắc mặt trắng bệch, thở phì phò, nhưng đến mở miệng ra nói cũng vô cùng khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện tiếp tục chiến đấu.
Nheo đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ đeo mặt nạ, Dương Thần cảm thấy rằng lục phụ ngũ tạng của mình đang bị phá hủy dần vậy!
Mình, không ngờ cũng có lúc phải bất lực!?
Nhìn thấy Lưu Minh Ngọc và Tiêu Chỉ Tình chạy đến, Dương Thần dường như lấy hết chút sức lực cuối cùng của mình có, hét lên:
- Mau đi đi
Nhưng cũng không thể ngăn lại được bất cứ chuyện gì.
Kẻ đeo mặt nạ hừ nhẹ nói:
- Nói lời tạm biệt với người phụ nữ của ngươi đi, ta cũng không có tâm trạng giết người phụ nữ đi cùng ngươi đâu, theo ta đến một nơi, giao ra “vãng niệm diễn sinh kinh” mới là chuyện then chốt.... ha ha...
Nói rồi, kẻ đeo mặt nạ chuẩn bị mang Dương Thần rời khỏi mặt đất.
Đúng vào lúc này, xung quanh kẻ đeo mặt nạ không khí như bị phong tỏa, thân hình nhanh như chớp đã biến mất khỏi nơi này.
- Pằng!
Một tiếng động giống như những tảng đá va đập vào nhau, nguyên khí ngưng tụ lại thành đám, chỗ đứng của kẻ đeo mặt nạ lúc nãy bây giờ đã chẳng còn gì!
Theo sau đó, là đám nguyên khí đang tan dần ra, cùng với một mùi hôi tanh nồng, từ từ tan ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.