Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi
Chương 598: “Tứ giác trăm thụy”
Mai Can Thái Thiếu Bính
30/03/2013
Dương Thần bĩu môi, tóm lại là không thể nói được gì nữa, lúc đó mình ở nước ngoài, loại cà phê và thức ăn nhanh của Starbucks này thực sự chưa đáng để mình uống, vì thế thuận miệng chống chế:
- Anh không có thói quen uống cà phê.
Trong khi nói, thì cũng dừng luôn xe lại, hai người xuống xe, Sắc Vi chủ động khoác lấy tay Dương Thần, ánh mắt tràn đầy niềm vui, giống như cô gái nhỏ được dẫn vào tiệm đồ chơi vậy, dựa vào nhau cùng đi vào cửa hàng Starbucks.
Bởi vì hai người bọn họ bước xuống từ một chiếc BMW trắng, cho nên dễ dàng được chú ý bởi nhiều người, không ít người nhìn thấy vẻ mặt hân hoan mỹ miều của Sắc Vi, đều không kìm nổi hai con mắt.
Dương Thần không phải là thánh nhân, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút đắc ý, lần nào mình đưa mĩ nhân xuất hiện ở trên phố, cũng đều nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, nếu như một hôm nào đó, mình dẫn một đám mĩ nữ xuất hiện, ríu ra ríu rít đi ở bên cạnh mình, thì không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn được như mình.
Điên rồ, chuyện này đúng chỉ là mộng tưởng.
Quán Starbuks này nhỏ hơn nhiều so với quán lần trước dẫn Lâm Nhược Khê đến, nhưng thiết kế lại mang phong cách Châu Âu, vị cà phê nồng nàn tràn ngập khắp không khí, không khí hoài cựu của những chiếc ghế da và những chiếc bàn gỗ có ở khắp mọi nơi.
Mấy người nhìn có vẻ như là tầng lớp trí thức đang ngồi ở bên đó, có người dùng máy tính để lên mạng, có người đang đọc tạp chí, nhưng khi nhìn thấy Dương Thần và Sắc Vi bước vào cửa, thì hầu hết những người đó đều lộ thần sắc khác thường.
Đây chắc không phải trên mặt hai người có hoa, chỉ là, Dương Thần mặc dù đã trở lãnh đạo cao cấp của công ty, nhưng khí chất lúc bình thường, cũng chẳng khác là mấy so với lúc bán thịt dê nướng, chẳng khác tên đầu đường xó chợ vô công rồi nghề là mấy.
Còn Sắc Vi tuy là người phụ nữ ngấm dòng máu của giới xã hội đen từ nhỏ đến lớn, nhưng lại mang cái dịu dàng nho nhã của tiểu thư con nhà khuê các, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy hơn Dương Thần đến mấy bậc, huống hồ Dương Thần chỉ có một khuôn mặt rất bình thường, so sánh với diện mạo mĩ miều của Sắc Vi, quả thực chẳng khác gì cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lúc đầu tiên, rất nhiều người thở dài trong lòng, chẳng trách rằng đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, người đàn ông này cũng không biết là tu đến mấy đời, mà đời này lại khiến một đóa hoa tươi tắn xinh đẹp như vậy tình nguyện cắm ở đó.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý đến những ánh mắt khác thường đó, dẫn Sắc Vi đến phía trước quầy, cười cười hỏi:
- Muốn uống gì, em tự chọn đi.
Sắc Vinhìn mấy cái catollo có in đủ loại đồ uống trên đấy, cũng chẳng biết thế nào, hồi học sinh cô cũng uống trà sữa trân châu, còn với mấy thứ cà phê uống lạnh này cũng không biết rõ lắm.
Cũng không thể thử mỗi loại một cốc được, Sắc Vi quay đầu lại nhìn đồ uống mà mọi người đã gọi, cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ vào một thứ rồi bảo người ta lấy cho mình cái giống như thế.
Chớp đôi mắt, hai mắt sáng ngời, túm lấy Dương Thần rồi quay người lại, chỉ vào một cô gái mặc một chiếc áo màu trắng cách đó không xa gọi một cốc giải khát lớn, nói:
- Ông xã, em muốn cái đó.
Dương Thần cẩn thận nhìn sang, thứ mà người phụ nữ có vẻ như nhân viên công sở kia uống là một cốc đồ uống lạnh có màu hồng phấn, nhìn có vẻ rất thuận mắt, không trách Sắc Vi lại thích như vậy.
Dương Thần cũng không biết thứ đồ uống đấy gọi là gì, vì thế hỏi cô nhân viên ở quầy thu ngân,
- Cô à, thứ mà vị ở bên kia uống, là cái gì vậy?
Mặc dù cô thu ngân vẫn nở một nụ cười tươi tắn, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó như coi thường Dương Thần, dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết hạn chế.
- Tiên sinh, đồ uống của cô gái đó là STRAWBERRY, là đồ uống lạnh đặc biệt, không có trên thực đơn ạ.
Cô thu ngân giải thích.
Dương Thần giật mình gật gật đầu, có những loại cà phê hay đồ uống, là dựa vào khẩu vị và sở thích của khách hàng, nhưng trong quán cà phê thì có một số loại không phải mùa nào cũng bán, cho nên nhiều khi đồ uống không có trên thực đơn, điều này không có nghĩa là không làm cho bạn, dần dần trở nên rất bình thường.
Cũng không biết là cô nhân viên thu ngân đó có phải cố ý nói tên tiếng anh hay không, Sắc Vi vẫn không hiểu thứ đồ uống đó rốt cuộc là cái gì, vì thế lắc nhẹ tay Dương Thần hỏi to:
- Ông xã cái gì mà “tứ giác trăm thụy” rốt cuộc là cái gì vậy?
Dương Thần cười nói:
- Chính là dâu tây, là đồ uống lạnh làm từ dâu tây, em thích không?
- Hóa ra dâu tây được gọi là “tứ giác trăm thụy” vậy thì chọn nó đi, nhưng em không cần cốc lớn như vậy.
Sắc Vitrong lòng cũng không tự tin lắm, bởi vì cảm thấy không nhất thiết phải lấy một cốc to như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng cười nhạo, giống như là vô ý:
- Nhà quê giả vờ tao nhã, thực là nực cười.
Tiếng hai người nói chuyện vốn dĩ cũng chẳng nhỏ gì, hơn nữa trong quán cà phê lại vừa yên tĩnh, vừa nhỏ, lại thêm không ít những người xung quanh đều để ý đến hai người, cho nên, đoạn hội thoại trên có không ít người nghe được.
Một cô gái ở gần đó đeo một chiếc kính gọng đen, bộ dạng giảo hoạt, mặc một bộ quần áo màu xám bạc, nhìn có vẻ thuộc giới trí thức, từ trước đến giờ cô ta luôn chú ý đến mọi lời nói hành động của Sắc Vi, cũng là vì ghen tỵ, nhìn thấy một người xinh đẹp hơn mình, đương nhiên là phải chú ý đến nhiều hơn rồi.
Lúc này, người phụ nữ này phát hiện ra không ngờ Sắc Vi không biết gì về loại đồ uống thông thường ở Starbucks, hơn nữa một từ tiếng anh đơn giản là “dâu tây” cũng không biết, lập tức khinh miệt, cảm thấy mình lại được sự tự tin.
Ở những thành phố lớn được nuông chiều thành quen, khiến cho cô gái thuộc tầng lớp trí thức kia nới ra những lời cười nhạo đó.
Mà lời cô ta nói ra, thực ra cũng là suy nghĩ của những thành phần trí thức đi làm, cũng làm bộ cười thầm, không ít người mang bộ mặt trêu tức Dương Thần và Sắc Vi.
Sắc Vi không ngờ mấy câu mà mình thuận miệng nói ra, lại khiến cô bị những người này khinh miệt như thế, cô rất ít xuất hiện ở những nơi đông người, cũng không có cơ hội giao lưu với đám người trí thức thành thị, lúc này bị cười nhạo, cô cũng không vì bản thân mình bị coi thường mà cảm thấy tức giận, ngược lại lại cảm thấy mình làm mất mặt Dương Thần, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù chỉ cần cô động đậy ngón tay, thì thuộc hạ của cô có thể khiến cho đám người có tri thức này sống dở chết dở, nhưng nói cho cùng, đây cũng chỉ là những người bình thường, nếu như mình dùng luật rừng đối phó với bọn họ, thì chỉ khiến mình càng thêm đáng thương hơn mà thôi.
Dương Thần vốn không thèm để ý đến những người này, mấy đứa này, chỉ là loại cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, thích tìm thấy sự ưu việt của mình từ “kẻ yếu đuối”, so đo với bọn chúng thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng Dương Thần nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Sắc Vi, oan ức và khổ sở, đây không phải là chuyện muốn tùy tiện thế nào cũng được.
Dương Thần ôm Sắc Vi đi đến trước mặt cô gái nói ra những lời đó, khuôn mặt không có chút biểu cảm nói:
- Xin lỗi người phụ nữ của tôi đi, cô làm cô ấy không vui rồi.
Cô gái thuộc dân công sở kia đang gõ gõ cái gì trên notebook, nghe những lời Dương Thần nói, cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ chữ, miệng phun ra một câu ngoại ngữ:
- FOUSIECHAMP, SOISPASLAPERRUCHE.
Đầu năm nay, người ở hải ngoại về rất nhiều, trong quán cà phê cũng có không ít người từ nước ngoài trở về, rất nhanh có thể nhận biết được, câu mà cô gái đó nói là tiếng pháp.
Rất hiển nhiên, việc này là muốn cho hai người bọn Dương Thần xấu mặt, ý của cô gái đó cũng rất đơn giản, anh muốn nói lý, được thôi, nhưng những lời tôi nói anh nghe có hiểu không?
Chỉ tiếc rằng, Dương Thần không chút suy nghĩ, đáp lại luôn:
- APPRENDSPASAVXSINGEAFAIREDESGRIMACES.
Nói tiếng Pháp bằng giọng Paris rất chuẩn, khiến cho cô gái kia đang cúi đầu cũng phải ngẩng lên kinh ngạc, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khó tin, những người xung quanh cũng được mở rộng tầm mắt, thậm chí là còn tưởng mình nghe nhầm nữa chứ, nhìn người thanh niên trẻ tuổi này có lẽ còn chưa tốt nghiệp tiểu học cũng nên, sao lại có thể nói tiếng pháp một cách chuẩn mực như thế?
Mặt Sắc Vi lại tràn ngập vẻ hạnh phúc, tuy cô nghe không hiểu những gì Dương Thần nói, nhưng cũng biết Dương Thần đang bênh vực cô.
Cô cũng không phải là cô gái yếu đuối, chỉ vì nguyên nhân như thế này lại nhận được sự bảo vệ quý giá của đàn ông.
- Giật mình rồi sao? Lẽ nào cô tưởng rằng cả thế giới này chỉ mình cô có văn hóa, không biết tiếng anh thì rất mất mặt sao? Cô có biết không, bố mẹ cô, ông bà cô, cũng không biết tiếng anh, những người không biết tiếng anh còn nhiều hơn những người biết tiếng anh đấy, chỉ là một đám người tự cao tự đại, mới đáng buồn nôn thôi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Cô gái thuộc tầng lớp trí thức thẹn đỏ cả mặt, những người xung quanh cũng không nói được lời nào, bọn họ cũng đều là những người có văn hóa, đương nhiên biết, những lời Dương Thần nói không sai, chỉ có điều sự ngạo mạn của con người, thường che dấu đi cái lương thiện vốn có của người ta mà thôi.
- Người phụ nữ của tôi không biết tiếng anh, nhưng cô ấy cũng chẳng có gì xấu hổ với lương tâm cả, cô ấy thể hiện rằng hai người chúng tôi rất ít uống cà phê, cũng rất ít đến những nơi như thế này, không thể hiện rằng chúng tôi không đủ tiền để trả, không thể hiện rằng chúng tôi không bằng cô.
Dương Thần tiếp tục lạnh lùng nói:
- Nếu như cô không xin lỗi, tôi cũng không ngại đi tố cáo cô tội công kích người khác, cô cứ thử mà xem.
Dương Thần cũng chẳng phải dọa nạt gì, cũng không phải là nổi nóng với người ta, cách tốt nhất là dùng quy tắc phổ biến trong xã hội, chính là luật pháp.
Hắn không thể vì cô gái đó làm Sắc Vi không vui, mà lại đi chặt đầu cô ta được.
Thế giới cũng có quy tắc của thế giới, giống như chủ thần không giam giữ người trần, mà Hồng Mông cũng sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện thế tục.
Dương Thần tu tâm dưỡng tính đã có sự đột phá, đối với những quy định thì có được định sẵn, thì cũng có những am hiểu nhất định.
- Xin...xin lỗi, xin tha lỗi cho tôi, người phụ nữ thuộc giới trí thức cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận lỗi, cũng có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta biết nếu không xin lỗi thì không xong, hơn nữa rõ ràng là mình gây chuyện.
Dương Thần lúc này mới vừa lòng, dẫn Sắc Vi trở về phía quầy thu ngân, nhân viên thu ngân cũng đang sững sờ gọi hai cốc dâu tây thủy tinh.
Đợi thứ đồ uống màu hồng phấn đến tay, tâm trạng Sắc Vi cũng khá lên nhiều, cẩn thận hút một ngụm nhỏ, rồi nhíu mày lại, giống như có chút gì đó là lạ.
- Sao nào, không ngon sao?
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi lắc đầu:
- Chua chua, ngọt ngọt, có vị dâu tây, rất thật, bởi vì vị hơi đậm nên cảm thấy rất lạ.
Dương Thần không vội uống ngay, nắm tay Sắc Vi đi ra khỏi quán cà phê, hắn định sau khi lên xe, vừa uống vừa tìm quán cơm nào đó để ăn tối.
- Ông xã, vừa rồi anh nói với cô gái đó cái gì thế?
Sắc Vicắn ống hút, giọng mềm mại, lộ ra vẻ xinh đẹp của người phụ nữ, chỉ có khi ở cạnh Dương Thần, thì cô mới dỡ bỏ được trọng trách thoải mái mà sống.
Dương Thần nói bừa:
- Cô gái đó nói với anh, bảo anh cút đi, đừng có đứng trước mặt cô ấy phí lời nữa, anh liền nói với cô ấy, cô quá đề cao bản thân mình rồi đấy... chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vừa rồi em còn tưởng anh muốn động thủ nữa cơ, có hơi lo lắng, dù sao thì những chuyện như này lại gây ra rắc rối cũng không tốt, mà nói đến em cũng không được học hành gì, mới bị nói có hai câu mà đã không chịu được rồi, Sắc Vi buồn rầu nói.
- Em nói gì vậy, em không nợ người ta tiền, việc gì phải để cho người ta nói em, em như vậy, khiến anh đau lòng đấy.
Dương Thần chau mày nói.
Sắc Vi chúm chím đôi môi cánh hoa, hỏi:
- Ông xã, nói thật đi, có phải em làm anh mất mặt, anh không thoải mái đúng không?
Dương Thần dừng bước, nghiêm mặt nói:
- Anh chỉ biết cảm ơn em đã ở bên cạnh một người đàn ông không ra gì như anh, trong mắt anh, cho dù em dùng tay đếm số có sai đi chăng nữa, thì anh cũng cảm thấy em rất dễ thương, nói như vậy em có hiểu không đấy? Em mà còn nói những lời như này là anh giận thật đấy.
Sắc Vi thoáng suy nghĩ rồi gật gật đầu, phì cười nói:
- Mặc dù em học không nhiều, nhưng cũng biết phụ nữ không có tài thì càng có đức, uhm, xem ra không sai, giống như người phụ nữ ngốc nghếch như em, mới có thể tìm được người đàn ông tốt.
Dương Thần giơ tay ra véo lấy mũi sv, khiến cho cô được một trận hờn dỗi.
- Anh thấy gọi em là “ ngốc ơi” là được rồi, tất cả mấy thứ đấy đều là ngụy biện...
Dương Thần than thở, đang định hỏi xem Sắc Vi muốn ăn gì, lại phát hiện, Sắc Vi đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng của hai người đi đường.
- Anh không có thói quen uống cà phê.
Trong khi nói, thì cũng dừng luôn xe lại, hai người xuống xe, Sắc Vi chủ động khoác lấy tay Dương Thần, ánh mắt tràn đầy niềm vui, giống như cô gái nhỏ được dẫn vào tiệm đồ chơi vậy, dựa vào nhau cùng đi vào cửa hàng Starbucks.
Bởi vì hai người bọn họ bước xuống từ một chiếc BMW trắng, cho nên dễ dàng được chú ý bởi nhiều người, không ít người nhìn thấy vẻ mặt hân hoan mỹ miều của Sắc Vi, đều không kìm nổi hai con mắt.
Dương Thần không phải là thánh nhân, hiển nhiên trong lòng cũng cảm thấy có chút đắc ý, lần nào mình đưa mĩ nhân xuất hiện ở trên phố, cũng đều nhận được sự ngưỡng mộ của người khác, nếu như một hôm nào đó, mình dẫn một đám mĩ nữ xuất hiện, ríu ra ríu rít đi ở bên cạnh mình, thì không biết có bao nhiêu người đàn ông muốn được như mình.
Điên rồ, chuyện này đúng chỉ là mộng tưởng.
Quán Starbuks này nhỏ hơn nhiều so với quán lần trước dẫn Lâm Nhược Khê đến, nhưng thiết kế lại mang phong cách Châu Âu, vị cà phê nồng nàn tràn ngập khắp không khí, không khí hoài cựu của những chiếc ghế da và những chiếc bàn gỗ có ở khắp mọi nơi.
Mấy người nhìn có vẻ như là tầng lớp trí thức đang ngồi ở bên đó, có người dùng máy tính để lên mạng, có người đang đọc tạp chí, nhưng khi nhìn thấy Dương Thần và Sắc Vi bước vào cửa, thì hầu hết những người đó đều lộ thần sắc khác thường.
Đây chắc không phải trên mặt hai người có hoa, chỉ là, Dương Thần mặc dù đã trở lãnh đạo cao cấp của công ty, nhưng khí chất lúc bình thường, cũng chẳng khác là mấy so với lúc bán thịt dê nướng, chẳng khác tên đầu đường xó chợ vô công rồi nghề là mấy.
Còn Sắc Vi tuy là người phụ nữ ngấm dòng máu của giới xã hội đen từ nhỏ đến lớn, nhưng lại mang cái dịu dàng nho nhã của tiểu thư con nhà khuê các, nhìn thế nào đi chăng nữa cũng thấy hơn Dương Thần đến mấy bậc, huống hồ Dương Thần chỉ có một khuôn mặt rất bình thường, so sánh với diện mạo mĩ miều của Sắc Vi, quả thực chẳng khác gì cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Lúc đầu tiên, rất nhiều người thở dài trong lòng, chẳng trách rằng đàn ông không hư thì phụ nữ không yêu, người đàn ông này cũng không biết là tu đến mấy đời, mà đời này lại khiến một đóa hoa tươi tắn xinh đẹp như vậy tình nguyện cắm ở đó.
Dương Thần cũng chẳng thèm để ý đến những ánh mắt khác thường đó, dẫn Sắc Vi đến phía trước quầy, cười cười hỏi:
- Muốn uống gì, em tự chọn đi.
Sắc Vinhìn mấy cái catollo có in đủ loại đồ uống trên đấy, cũng chẳng biết thế nào, hồi học sinh cô cũng uống trà sữa trân châu, còn với mấy thứ cà phê uống lạnh này cũng không biết rõ lắm.
Cũng không thể thử mỗi loại một cốc được, Sắc Vi quay đầu lại nhìn đồ uống mà mọi người đã gọi, cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ vào một thứ rồi bảo người ta lấy cho mình cái giống như thế.
Chớp đôi mắt, hai mắt sáng ngời, túm lấy Dương Thần rồi quay người lại, chỉ vào một cô gái mặc một chiếc áo màu trắng cách đó không xa gọi một cốc giải khát lớn, nói:
- Ông xã, em muốn cái đó.
Dương Thần cẩn thận nhìn sang, thứ mà người phụ nữ có vẻ như nhân viên công sở kia uống là một cốc đồ uống lạnh có màu hồng phấn, nhìn có vẻ rất thuận mắt, không trách Sắc Vi lại thích như vậy.
Dương Thần cũng không biết thứ đồ uống đấy gọi là gì, vì thế hỏi cô nhân viên ở quầy thu ngân,
- Cô à, thứ mà vị ở bên kia uống, là cái gì vậy?
Mặc dù cô thu ngân vẫn nở một nụ cười tươi tắn, nhưng trong ánh mắt lại có chút gì đó như coi thường Dương Thần, dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết hạn chế.
- Tiên sinh, đồ uống của cô gái đó là STRAWBERRY, là đồ uống lạnh đặc biệt, không có trên thực đơn ạ.
Cô thu ngân giải thích.
Dương Thần giật mình gật gật đầu, có những loại cà phê hay đồ uống, là dựa vào khẩu vị và sở thích của khách hàng, nhưng trong quán cà phê thì có một số loại không phải mùa nào cũng bán, cho nên nhiều khi đồ uống không có trên thực đơn, điều này không có nghĩa là không làm cho bạn, dần dần trở nên rất bình thường.
Cũng không biết là cô nhân viên thu ngân đó có phải cố ý nói tên tiếng anh hay không, Sắc Vi vẫn không hiểu thứ đồ uống đó rốt cuộc là cái gì, vì thế lắc nhẹ tay Dương Thần hỏi to:
- Ông xã cái gì mà “tứ giác trăm thụy” rốt cuộc là cái gì vậy?
Dương Thần cười nói:
- Chính là dâu tây, là đồ uống lạnh làm từ dâu tây, em thích không?
- Hóa ra dâu tây được gọi là “tứ giác trăm thụy” vậy thì chọn nó đi, nhưng em không cần cốc lớn như vậy.
Sắc Vitrong lòng cũng không tự tin lắm, bởi vì cảm thấy không nhất thiết phải lấy một cốc to như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, đột nhiên từ đằng sau truyền đến một giọng cười nhạo, giống như là vô ý:
- Nhà quê giả vờ tao nhã, thực là nực cười.
Tiếng hai người nói chuyện vốn dĩ cũng chẳng nhỏ gì, hơn nữa trong quán cà phê lại vừa yên tĩnh, vừa nhỏ, lại thêm không ít những người xung quanh đều để ý đến hai người, cho nên, đoạn hội thoại trên có không ít người nghe được.
Một cô gái ở gần đó đeo một chiếc kính gọng đen, bộ dạng giảo hoạt, mặc một bộ quần áo màu xám bạc, nhìn có vẻ thuộc giới trí thức, từ trước đến giờ cô ta luôn chú ý đến mọi lời nói hành động của Sắc Vi, cũng là vì ghen tỵ, nhìn thấy một người xinh đẹp hơn mình, đương nhiên là phải chú ý đến nhiều hơn rồi.
Lúc này, người phụ nữ này phát hiện ra không ngờ Sắc Vi không biết gì về loại đồ uống thông thường ở Starbucks, hơn nữa một từ tiếng anh đơn giản là “dâu tây” cũng không biết, lập tức khinh miệt, cảm thấy mình lại được sự tự tin.
Ở những thành phố lớn được nuông chiều thành quen, khiến cho cô gái thuộc tầng lớp trí thức kia nới ra những lời cười nhạo đó.
Mà lời cô ta nói ra, thực ra cũng là suy nghĩ của những thành phần trí thức đi làm, cũng làm bộ cười thầm, không ít người mang bộ mặt trêu tức Dương Thần và Sắc Vi.
Sắc Vi không ngờ mấy câu mà mình thuận miệng nói ra, lại khiến cô bị những người này khinh miệt như thế, cô rất ít xuất hiện ở những nơi đông người, cũng không có cơ hội giao lưu với đám người trí thức thành thị, lúc này bị cười nhạo, cô cũng không vì bản thân mình bị coi thường mà cảm thấy tức giận, ngược lại lại cảm thấy mình làm mất mặt Dương Thần, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Mặc dù chỉ cần cô động đậy ngón tay, thì thuộc hạ của cô có thể khiến cho đám người có tri thức này sống dở chết dở, nhưng nói cho cùng, đây cũng chỉ là những người bình thường, nếu như mình dùng luật rừng đối phó với bọn họ, thì chỉ khiến mình càng thêm đáng thương hơn mà thôi.
Dương Thần vốn không thèm để ý đến những người này, mấy đứa này, chỉ là loại cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, thích tìm thấy sự ưu việt của mình từ “kẻ yếu đuối”, so đo với bọn chúng thì chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Nhưng Dương Thần nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Sắc Vi, oan ức và khổ sở, đây không phải là chuyện muốn tùy tiện thế nào cũng được.
Dương Thần ôm Sắc Vi đi đến trước mặt cô gái nói ra những lời đó, khuôn mặt không có chút biểu cảm nói:
- Xin lỗi người phụ nữ của tôi đi, cô làm cô ấy không vui rồi.
Cô gái thuộc dân công sở kia đang gõ gõ cái gì trên notebook, nghe những lời Dương Thần nói, cũng không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ chữ, miệng phun ra một câu ngoại ngữ:
- FOUSIECHAMP, SOISPASLAPERRUCHE.
Đầu năm nay, người ở hải ngoại về rất nhiều, trong quán cà phê cũng có không ít người từ nước ngoài trở về, rất nhanh có thể nhận biết được, câu mà cô gái đó nói là tiếng pháp.
Rất hiển nhiên, việc này là muốn cho hai người bọn Dương Thần xấu mặt, ý của cô gái đó cũng rất đơn giản, anh muốn nói lý, được thôi, nhưng những lời tôi nói anh nghe có hiểu không?
Chỉ tiếc rằng, Dương Thần không chút suy nghĩ, đáp lại luôn:
- APPRENDSPASAVXSINGEAFAIREDESGRIMACES.
Nói tiếng Pháp bằng giọng Paris rất chuẩn, khiến cho cô gái kia đang cúi đầu cũng phải ngẩng lên kinh ngạc, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khó tin, những người xung quanh cũng được mở rộng tầm mắt, thậm chí là còn tưởng mình nghe nhầm nữa chứ, nhìn người thanh niên trẻ tuổi này có lẽ còn chưa tốt nghiệp tiểu học cũng nên, sao lại có thể nói tiếng pháp một cách chuẩn mực như thế?
Mặt Sắc Vi lại tràn ngập vẻ hạnh phúc, tuy cô nghe không hiểu những gì Dương Thần nói, nhưng cũng biết Dương Thần đang bênh vực cô.
Cô cũng không phải là cô gái yếu đuối, chỉ vì nguyên nhân như thế này lại nhận được sự bảo vệ quý giá của đàn ông.
- Giật mình rồi sao? Lẽ nào cô tưởng rằng cả thế giới này chỉ mình cô có văn hóa, không biết tiếng anh thì rất mất mặt sao? Cô có biết không, bố mẹ cô, ông bà cô, cũng không biết tiếng anh, những người không biết tiếng anh còn nhiều hơn những người biết tiếng anh đấy, chỉ là một đám người tự cao tự đại, mới đáng buồn nôn thôi.
Dương Thần thản nhiên nói.
Cô gái thuộc tầng lớp trí thức thẹn đỏ cả mặt, những người xung quanh cũng không nói được lời nào, bọn họ cũng đều là những người có văn hóa, đương nhiên biết, những lời Dương Thần nói không sai, chỉ có điều sự ngạo mạn của con người, thường che dấu đi cái lương thiện vốn có của người ta mà thôi.
- Người phụ nữ của tôi không biết tiếng anh, nhưng cô ấy cũng chẳng có gì xấu hổ với lương tâm cả, cô ấy thể hiện rằng hai người chúng tôi rất ít uống cà phê, cũng rất ít đến những nơi như thế này, không thể hiện rằng chúng tôi không đủ tiền để trả, không thể hiện rằng chúng tôi không bằng cô.
Dương Thần tiếp tục lạnh lùng nói:
- Nếu như cô không xin lỗi, tôi cũng không ngại đi tố cáo cô tội công kích người khác, cô cứ thử mà xem.
Dương Thần cũng chẳng phải dọa nạt gì, cũng không phải là nổi nóng với người ta, cách tốt nhất là dùng quy tắc phổ biến trong xã hội, chính là luật pháp.
Hắn không thể vì cô gái đó làm Sắc Vi không vui, mà lại đi chặt đầu cô ta được.
Thế giới cũng có quy tắc của thế giới, giống như chủ thần không giam giữ người trần, mà Hồng Mông cũng sẽ không can thiệp nhiều vào chuyện thế tục.
Dương Thần tu tâm dưỡng tính đã có sự đột phá, đối với những quy định thì có được định sẵn, thì cũng có những am hiểu nhất định.
- Xin...xin lỗi, xin tha lỗi cho tôi, người phụ nữ thuộc giới trí thức cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận lỗi, cũng có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng cô ta biết nếu không xin lỗi thì không xong, hơn nữa rõ ràng là mình gây chuyện.
Dương Thần lúc này mới vừa lòng, dẫn Sắc Vi trở về phía quầy thu ngân, nhân viên thu ngân cũng đang sững sờ gọi hai cốc dâu tây thủy tinh.
Đợi thứ đồ uống màu hồng phấn đến tay, tâm trạng Sắc Vi cũng khá lên nhiều, cẩn thận hút một ngụm nhỏ, rồi nhíu mày lại, giống như có chút gì đó là lạ.
- Sao nào, không ngon sao?
Dương Thần hỏi.
Sắc Vi lắc đầu:
- Chua chua, ngọt ngọt, có vị dâu tây, rất thật, bởi vì vị hơi đậm nên cảm thấy rất lạ.
Dương Thần không vội uống ngay, nắm tay Sắc Vi đi ra khỏi quán cà phê, hắn định sau khi lên xe, vừa uống vừa tìm quán cơm nào đó để ăn tối.
- Ông xã, vừa rồi anh nói với cô gái đó cái gì thế?
Sắc Vicắn ống hút, giọng mềm mại, lộ ra vẻ xinh đẹp của người phụ nữ, chỉ có khi ở cạnh Dương Thần, thì cô mới dỡ bỏ được trọng trách thoải mái mà sống.
Dương Thần nói bừa:
- Cô gái đó nói với anh, bảo anh cút đi, đừng có đứng trước mặt cô ấy phí lời nữa, anh liền nói với cô ấy, cô quá đề cao bản thân mình rồi đấy... chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi.
Vừa rồi em còn tưởng anh muốn động thủ nữa cơ, có hơi lo lắng, dù sao thì những chuyện như này lại gây ra rắc rối cũng không tốt, mà nói đến em cũng không được học hành gì, mới bị nói có hai câu mà đã không chịu được rồi, Sắc Vi buồn rầu nói.
- Em nói gì vậy, em không nợ người ta tiền, việc gì phải để cho người ta nói em, em như vậy, khiến anh đau lòng đấy.
Dương Thần chau mày nói.
Sắc Vi chúm chím đôi môi cánh hoa, hỏi:
- Ông xã, nói thật đi, có phải em làm anh mất mặt, anh không thoải mái đúng không?
Dương Thần dừng bước, nghiêm mặt nói:
- Anh chỉ biết cảm ơn em đã ở bên cạnh một người đàn ông không ra gì như anh, trong mắt anh, cho dù em dùng tay đếm số có sai đi chăng nữa, thì anh cũng cảm thấy em rất dễ thương, nói như vậy em có hiểu không đấy? Em mà còn nói những lời như này là anh giận thật đấy.
Sắc Vi thoáng suy nghĩ rồi gật gật đầu, phì cười nói:
- Mặc dù em học không nhiều, nhưng cũng biết phụ nữ không có tài thì càng có đức, uhm, xem ra không sai, giống như người phụ nữ ngốc nghếch như em, mới có thể tìm được người đàn ông tốt.
Dương Thần giơ tay ra véo lấy mũi sv, khiến cho cô được một trận hờn dỗi.
- Anh thấy gọi em là “ ngốc ơi” là được rồi, tất cả mấy thứ đấy đều là ngụy biện...
Dương Thần than thở, đang định hỏi xem Sắc Vi muốn ăn gì, lại phát hiện, Sắc Vi đứng yên một chỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng của hai người đi đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.