Cô Vợ Tổng Tài Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Đạo
Chương 7
Quỳnh Lan 197
24/09/2024
Nhà chính Lưu gia.
Khi vào đến đại sảnh thì tất cả mọi người họ hàng đều có mặt.
Mẹ cô thấy cô liền đi đến chỗ cô " Băng nhi con đến rồi".
" Bà sao rồi?".
" Anh con đang khám cho bà".
Một lúc sau anh cô từ trên tầng đi xuống, anh đi đến ngồi cạnh ông của cô an ủi " Bà không sao rồi, chỉ là bệnh tuổi già mà thôi, nghỉ ngơi tẩm bổ mấy ngày là khỏi". Nghe hắn nói thế tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
" Không sao là tốt rồi" ông cô nói.
Vì bà cô đang mệt nên đã ngủ họ hàng không thể vào thăm nên đã đi về. Lúc này trong đại sảnh chỉ có gia đình cô mà thôi.
" Ông nội và bố mẹ cũng mệt rồi ba người nên đi nghỉ sớm cho khỏe" cô nói xong liền bảo người hầu thân cận mọi người đưa họ về phòng nghỉ ngơi.
" Cũng trưa rồi em đi nghỉ chút đi rồi tí nữa xuống dùng bữa". Nghe anh nói cô chỉ gật đầu rồi đi lên phòng của mình.
Đến trưa tất cả mọi người đều cùng nhau dùng bữa trừ bà cô còn mệt nên đã ăn ở trên phòng.
Dùng bữa xong cô liền xin phép lên tập đoàn. Chỉ trong buổi sáng cô không lên tập đoàn thôi nhưng cô việc đã cao như núi rồi. Sắp tới còn phải chuẩn bị cho việc thành lập công ty nữa nên công việc càng bận rộn.
Ngày hôm sau.
" Tổng giám đốc đây là kế hoạch cho buổi tệc thành lập sắp tới. Còn đây là danh sách khách mời, ngài xem còn vấn đề gì không để tôi chỉnh sửa" Lung Nhi đứng một bên nhìn cô.
Sau một lúc cô nói " tốt lắm cứ làm như thế đi. À tôi thấy trong danh khách mời không có Âu lão đại cô hãy thêm ngài ấy vào dù sao anh ta cũng là nhà tài trợ lớn".
" Vâng, tôi biết rồi. Nếu không còn gì tôi xin phép ra ngoài".
" Ừ". Sau đó cô lại vùi mình vào công việc.
Ngày buổi tiệc diễn ra, khách khứa đông nghịt người. Một buổi tiệc như vậy làm sao bọn họ có thể bỏ qua may mắn có thể được hợp tác với Lưu thị. Gần đến thời gian bắt đầu thì một chiếc xe dừng lại. A Niên bước xuống xe mở cửa cho anh. Lúc anh bước xuống ai cũng bất ngờ khi gặp anh ở đây
Cô thấy anh đến thì bước ra cửa chào đón
" Thất lễ rồi, không nghênh đón anh sớm".
" Không sao đâu, em không cần câu lệ với tôi như vậy Tuyết Băng". Nghe anh gọi hẳn tên của mình cô không hề cảm thấy khó chịu như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô chỉ nhếch môi cười.
Khi khách khứa đến đủ ánh đền đại sảnh của sách liền tắt điẹn chỉ có sân khấu là sáng. Thân là gia chủ cô sẽ là người lên phát biểu khai mạc buổi tiệc.
" Cảm ơn quý vị đã tới chúc mừng. Mong mọi người sẽ có được buổi tối tốt đẹp" nói xong cô liền dơ ly rượu Sampanh lên.
Buổi tiệc bắt đầu. Lúc cô bước xuống đã có rất nhiều người vây quanh cô. Cô cũng không thể từ chối họ một cách thẳng thừng như mọi khi được nên đã đứng tiếp chuyện với họ.Từ xa, anh luôn nhìn chằm chằm quan sát cô. Thấy quanh cô toàn ruồi nhặng liền khó chịu vô cùng, anh ước rằng mình có thể cầm súng bắn nát bọn họ. Không thể chịu đựng khi phải nhìn thấy ánh mắt của lũ đàn ông kia dán lên người cô anh liền tiến bước về phía cô.
" Lưu tổng".
Nghe thấy tiếng anh gọi mình, cô liền quay đầu lại.
" Hóa ra là Âu lão đại, xin lỗi các vị". Bọn thấy anh liền biết đường mà rời đi. Họ không dại mà đối đầu với anh. Tiếng tăm của anh có ai mà không biết đâu.
" Cảm ơn anh đã giải thoát cho tôi" cô nhìn anh mà nói đùa.
" Đó là vinh hạnh của tôi thưa quý cô". Nói xong hav người bọn họ cùng cười với nhau.
Không hiểu vì sao khi ở gần anh cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, tim thì đập nhanh. Anh thấy cô đơ người thì lo lắng cô bị làm sao " Tuyết Băng em có sao không" vừa nói anh vừa lay người cô.
Cô giật mình bởi tiếng gọi của anh " tôi không sao, cảm ơn anh". Nghe cô nói không sao anh liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy đang nói chuyện bình thường thì tự nhiên cô không nói gì rồi đơ người suy nghĩ gì đó.
Buổi tiệc kết thúc, cô tiễn anh " Âu lão đại, anh về cẩn thận, có dịp gặp lại".
" Em quan tâm tôi sao" vừa nhìn cô vừa nói.
" Tôi đây là quan tâm đối tác của mình" cô lảng tránh nói.
" Em nghe Lưu Tuyết Băng, tôi Âu Mã Thiên sẽ theo đuổi em" anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói. Cái nhìn của anh như thiêu đốt cô vậy.
" Tôi mỏi mắt trông chờ" nói xong cô liền quay đi đi vào trong.
Nhìn theo bóng hình của cô anh nhếch môi Lưu Tuyết Băng em cứ chờ mà xem em chỉ có thể là của tôi mà thôi. Suy nghĩ xong anh liền về đại bản doanh.
Còn cô khi nghe anh nói vậy không bất ngờ, rung động là giả dối. Thôi coi như cho anh cơ hội cũng như mở ra một điều mới mẻ đang chờ đón mình vậy. Con người mà đến một lúc nào cũng chỉ mong có cho mình một mái nhà ấm áp, có những người mà mình yêu thương và người ta yêu mình.
Khi vào đến đại sảnh thì tất cả mọi người họ hàng đều có mặt.
Mẹ cô thấy cô liền đi đến chỗ cô " Băng nhi con đến rồi".
" Bà sao rồi?".
" Anh con đang khám cho bà".
Một lúc sau anh cô từ trên tầng đi xuống, anh đi đến ngồi cạnh ông của cô an ủi " Bà không sao rồi, chỉ là bệnh tuổi già mà thôi, nghỉ ngơi tẩm bổ mấy ngày là khỏi". Nghe hắn nói thế tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
" Không sao là tốt rồi" ông cô nói.
Vì bà cô đang mệt nên đã ngủ họ hàng không thể vào thăm nên đã đi về. Lúc này trong đại sảnh chỉ có gia đình cô mà thôi.
" Ông nội và bố mẹ cũng mệt rồi ba người nên đi nghỉ sớm cho khỏe" cô nói xong liền bảo người hầu thân cận mọi người đưa họ về phòng nghỉ ngơi.
" Cũng trưa rồi em đi nghỉ chút đi rồi tí nữa xuống dùng bữa". Nghe anh nói cô chỉ gật đầu rồi đi lên phòng của mình.
Đến trưa tất cả mọi người đều cùng nhau dùng bữa trừ bà cô còn mệt nên đã ăn ở trên phòng.
Dùng bữa xong cô liền xin phép lên tập đoàn. Chỉ trong buổi sáng cô không lên tập đoàn thôi nhưng cô việc đã cao như núi rồi. Sắp tới còn phải chuẩn bị cho việc thành lập công ty nữa nên công việc càng bận rộn.
Ngày hôm sau.
" Tổng giám đốc đây là kế hoạch cho buổi tệc thành lập sắp tới. Còn đây là danh sách khách mời, ngài xem còn vấn đề gì không để tôi chỉnh sửa" Lung Nhi đứng một bên nhìn cô.
Sau một lúc cô nói " tốt lắm cứ làm như thế đi. À tôi thấy trong danh khách mời không có Âu lão đại cô hãy thêm ngài ấy vào dù sao anh ta cũng là nhà tài trợ lớn".
" Vâng, tôi biết rồi. Nếu không còn gì tôi xin phép ra ngoài".
" Ừ". Sau đó cô lại vùi mình vào công việc.
Ngày buổi tiệc diễn ra, khách khứa đông nghịt người. Một buổi tiệc như vậy làm sao bọn họ có thể bỏ qua may mắn có thể được hợp tác với Lưu thị. Gần đến thời gian bắt đầu thì một chiếc xe dừng lại. A Niên bước xuống xe mở cửa cho anh. Lúc anh bước xuống ai cũng bất ngờ khi gặp anh ở đây
Cô thấy anh đến thì bước ra cửa chào đón
" Thất lễ rồi, không nghênh đón anh sớm".
" Không sao đâu, em không cần câu lệ với tôi như vậy Tuyết Băng". Nghe anh gọi hẳn tên của mình cô không hề cảm thấy khó chịu như có một dòng nước ấm chảy qua. Cô chỉ nhếch môi cười.
Khi khách khứa đến đủ ánh đền đại sảnh của sách liền tắt điẹn chỉ có sân khấu là sáng. Thân là gia chủ cô sẽ là người lên phát biểu khai mạc buổi tiệc.
" Cảm ơn quý vị đã tới chúc mừng. Mong mọi người sẽ có được buổi tối tốt đẹp" nói xong cô liền dơ ly rượu Sampanh lên.
Buổi tiệc bắt đầu. Lúc cô bước xuống đã có rất nhiều người vây quanh cô. Cô cũng không thể từ chối họ một cách thẳng thừng như mọi khi được nên đã đứng tiếp chuyện với họ.Từ xa, anh luôn nhìn chằm chằm quan sát cô. Thấy quanh cô toàn ruồi nhặng liền khó chịu vô cùng, anh ước rằng mình có thể cầm súng bắn nát bọn họ. Không thể chịu đựng khi phải nhìn thấy ánh mắt của lũ đàn ông kia dán lên người cô anh liền tiến bước về phía cô.
" Lưu tổng".
Nghe thấy tiếng anh gọi mình, cô liền quay đầu lại.
" Hóa ra là Âu lão đại, xin lỗi các vị". Bọn thấy anh liền biết đường mà rời đi. Họ không dại mà đối đầu với anh. Tiếng tăm của anh có ai mà không biết đâu.
" Cảm ơn anh đã giải thoát cho tôi" cô nhìn anh mà nói đùa.
" Đó là vinh hạnh của tôi thưa quý cô". Nói xong hav người bọn họ cùng cười với nhau.
Không hiểu vì sao khi ở gần anh cô cảm thấy vô cùng dễ chịu, tim thì đập nhanh. Anh thấy cô đơ người thì lo lắng cô bị làm sao " Tuyết Băng em có sao không" vừa nói anh vừa lay người cô.
Cô giật mình bởi tiếng gọi của anh " tôi không sao, cảm ơn anh". Nghe cô nói không sao anh liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy đang nói chuyện bình thường thì tự nhiên cô không nói gì rồi đơ người suy nghĩ gì đó.
Buổi tiệc kết thúc, cô tiễn anh " Âu lão đại, anh về cẩn thận, có dịp gặp lại".
" Em quan tâm tôi sao" vừa nhìn cô vừa nói.
" Tôi đây là quan tâm đối tác của mình" cô lảng tránh nói.
" Em nghe Lưu Tuyết Băng, tôi Âu Mã Thiên sẽ theo đuổi em" anh nhìn thẳng vào mắt cô mà nói. Cái nhìn của anh như thiêu đốt cô vậy.
" Tôi mỏi mắt trông chờ" nói xong cô liền quay đi đi vào trong.
Nhìn theo bóng hình của cô anh nhếch môi Lưu Tuyết Băng em cứ chờ mà xem em chỉ có thể là của tôi mà thôi. Suy nghĩ xong anh liền về đại bản doanh.
Còn cô khi nghe anh nói vậy không bất ngờ, rung động là giả dối. Thôi coi như cho anh cơ hội cũng như mở ra một điều mới mẻ đang chờ đón mình vậy. Con người mà đến một lúc nào cũng chỉ mong có cho mình một mái nhà ấm áp, có những người mà mình yêu thương và người ta yêu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.