Chương 34: Cố phu nhân dạy dỗ (2)
Minh Nguyệt
22/04/2022
Dứt lời, cô liền xông vào phòng tắm đánh răng, tốc độ nhanh như một cơn gió.
Lúc cô đứng ở trước mặt bà Cố, bà cố Cố khẽ nhíu nhíu mày.
Sau đó nhìn về phía quản gia đang đứng bên cạnh: "Đưa cho con bé đi!"
Tô Nhan Hề nghi hoặc mà tiếp nhận đồ quản gia đưa cho mình, cẩn thận nhìn thử, lại là một cái tạp dề.
Cô khó hiểu mà nhìn về phía bà cụ: "Bà nội, đây là..."
"Dọn dẹp sạch sẽ tất cả ngóc ngách trong nhà, nếu không làm xong trước bữa tối thì cũng đừng mong được ăn cơm tối."
"Dạ?" Tô Nhan Hề khó tin mở to hai mắt, toàn bộ nhà họ Cố, cô thử đảo mắt nhìn quanh diện tích của ngôi nhà, lập tức muốn té xỉu ngay tại chỗ.
"Sao, không muốn làm?" Giọng nói của bà cụ Cố lúc nào cũng lộ ra uy nghiêm.
Tô Nhan Hề vội vàng lắc đầu: "Không phải con không muốn làm, con... con sẽ đi quét dọn ngay đây!"
Nói xong, cô cầm khăn lau và cái chổi lên liền bắt đầu công viêc.
Bà cụ Cố nhìn cô có thái độ thành khẩn, tay chân nhanh nhẹn, khóe môi cũng bất giác khẽ cười.
Mà người quản gia đứng ở bên cạnh lại cảm thấy có chút khó hiểu: "Bà chủ, thật sự không để người khác hỗ trợ cô chủ một chút sao?"
"Không cần!" Bà cụ Cố nhàn nhạt trả lời: "Với tư cách nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cố, nhất định phải là người có dũng khí và cứng cỏi, Hạ Cẩm Hề nếu như muốn đủ tư cách để trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cố, như vậy phải chịu được tất cả sự rèn luyện, tôi muốn xem thử con bé có thể kiên trì được hay không."
Nếu như có thể làm được, như vậy thì bà cũng có thể yên tâm giao nhà họ Cố cho cô rồi.
Nếu như cô làm không được, như vậy cũng không cần giữ lại nữa!
Lau chùi đi lau chùi lại... Tô Nhan Hề quỳ trên mặt đất không lười biếng chút nào, chăm chỉ làm việc.
Việc đơn giản như vậy đối với cô thì không hề khó, trước kia cô còn từng làm những việc mệt mỏi hơn thế này nhiều.
Ví dụ như rửa xe, rửa bát ở nhà hàng... Vì sinh tồn, vì tiền thuốc men cho mẹ, cho dù việc có bẩn có mệt như thế nào đi nữa cô cũng sẵn sàng làm.
Nhưng mà, cô vẫn là nhịn không thầm than thở ở trong lòng: sao mà nhà họ Cố lại rộng như vậy cơ chứ!
Cả một ngày, Tô Nhan Hề rốt cục cũng quét dọn xong trước giờ cơm tối, cả người mệt ra rời ngồi ở trên ghế, hoàn toàn không còn tinh thần phấn chấn như lúc ban đầu nữa.
Rõ ràng bụng rất đói, nhưng lại chẳng có sức mà cầm đũa lên nữa.
Bà cụ Cố thong dong dùng bữa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, có chút hài lòng đối với biểu hiện ngày hôm nay của cô.
Vốn bà còn nghĩ rằng một cô tiểu thư nhà giàu như con bé sẽ bỏ dở giữa chừng mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại kiên trì được tới cùng.
Xem ra, con bé vẫn có thể đạo tạo được!
Lạch cạch... Đôi đũa lại bị rơi một lần nữa.
Tô Nhan Hề cau mày, lại vươn tay nhặt đũa một lần nữa, haizz, mệt mỏi quá đi... .
Mà Cố Tây Thành ngồi đối diện cô lại khó hiểu nhìn cô một cái: "Hạ Cẩm Hề, cô sao thế?"
"Hả?" Tô Nhan Hề sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không có việc gì..."
Làm ơn đừng có nói chuyện với cô nữa, bây giờ cô cũng không có hơi đâu mà trả lời nữa.
Thật đói, thật mệt mỏi, thật là buồn ngủ...
Bịch! ! !
Một giây sau, Tô Nhan Hề đã nằm gục xuống bàn!
Cố Tây Thành ngơ ngác, đột nhiên đứng phắt dậy gọi cô: "Hạ Cẩm Hề?"
Người nào đó đang nằm gục trên bàn hoàn toàn không có phản ứng gì, cô đã mệt đến cực hạn rồi.
Ánh mắt của bà cụ Cố nhìn lướt qua đầy ẩn ý: "Không cần phải lo lắng đâu, con bé chỉ là ngủ thôi."
Cố Tây Thành nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi, ăn cơm cũng có thể ngủ?
"Bà nội, rốt cuộc là bà đã làm gì với cô ấy thế?"
"Sao? Con lo cho con bé hả?" Bà cụ thấy cố chút ký lạ, vốn bà cho rằng anh sẽ không để ý, dù sao...
"Mà thôi, con bế con bé về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, bà cụ Cố cũng đứng dậy, đi ra phòng khách.
Gương mặt điển trai của Cố Tây Thành khuôn cũng hiện lên vẻ khó hiểu, cuối cùng đi vòng qua bàn ăn, đi tới bên cạnh Tô Nhan Hề.
Sau đó bế cô lên, rồi đi về phía phòng ngủ của hai người.
Nằm ở trên mặt giường lớn mềm mại, trong lúc ngủ mê man, Tô Nhan Hề cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Vì vậy, lật người nằm ngửa tiếp tục nằm ngáy o..o....
"Bà nội... Bà yên tâm, con sẽ quét sạch sẽ..." Trong giấc ngủ, cô còn nói mớ.
Lúc cô đứng ở trước mặt bà Cố, bà cố Cố khẽ nhíu nhíu mày.
Sau đó nhìn về phía quản gia đang đứng bên cạnh: "Đưa cho con bé đi!"
Tô Nhan Hề nghi hoặc mà tiếp nhận đồ quản gia đưa cho mình, cẩn thận nhìn thử, lại là một cái tạp dề.
Cô khó hiểu mà nhìn về phía bà cụ: "Bà nội, đây là..."
"Dọn dẹp sạch sẽ tất cả ngóc ngách trong nhà, nếu không làm xong trước bữa tối thì cũng đừng mong được ăn cơm tối."
"Dạ?" Tô Nhan Hề khó tin mở to hai mắt, toàn bộ nhà họ Cố, cô thử đảo mắt nhìn quanh diện tích của ngôi nhà, lập tức muốn té xỉu ngay tại chỗ.
"Sao, không muốn làm?" Giọng nói của bà cụ Cố lúc nào cũng lộ ra uy nghiêm.
Tô Nhan Hề vội vàng lắc đầu: "Không phải con không muốn làm, con... con sẽ đi quét dọn ngay đây!"
Nói xong, cô cầm khăn lau và cái chổi lên liền bắt đầu công viêc.
Bà cụ Cố nhìn cô có thái độ thành khẩn, tay chân nhanh nhẹn, khóe môi cũng bất giác khẽ cười.
Mà người quản gia đứng ở bên cạnh lại cảm thấy có chút khó hiểu: "Bà chủ, thật sự không để người khác hỗ trợ cô chủ một chút sao?"
"Không cần!" Bà cụ Cố nhàn nhạt trả lời: "Với tư cách nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Cố, nhất định phải là người có dũng khí và cứng cỏi, Hạ Cẩm Hề nếu như muốn đủ tư cách để trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Cố, như vậy phải chịu được tất cả sự rèn luyện, tôi muốn xem thử con bé có thể kiên trì được hay không."
Nếu như có thể làm được, như vậy thì bà cũng có thể yên tâm giao nhà họ Cố cho cô rồi.
Nếu như cô làm không được, như vậy cũng không cần giữ lại nữa!
Lau chùi đi lau chùi lại... Tô Nhan Hề quỳ trên mặt đất không lười biếng chút nào, chăm chỉ làm việc.
Việc đơn giản như vậy đối với cô thì không hề khó, trước kia cô còn từng làm những việc mệt mỏi hơn thế này nhiều.
Ví dụ như rửa xe, rửa bát ở nhà hàng... Vì sinh tồn, vì tiền thuốc men cho mẹ, cho dù việc có bẩn có mệt như thế nào đi nữa cô cũng sẵn sàng làm.
Nhưng mà, cô vẫn là nhịn không thầm than thở ở trong lòng: sao mà nhà họ Cố lại rộng như vậy cơ chứ!
Cả một ngày, Tô Nhan Hề rốt cục cũng quét dọn xong trước giờ cơm tối, cả người mệt ra rời ngồi ở trên ghế, hoàn toàn không còn tinh thần phấn chấn như lúc ban đầu nữa.
Rõ ràng bụng rất đói, nhưng lại chẳng có sức mà cầm đũa lên nữa.
Bà cụ Cố thong dong dùng bữa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô một cái, có chút hài lòng đối với biểu hiện ngày hôm nay của cô.
Vốn bà còn nghĩ rằng một cô tiểu thư nhà giàu như con bé sẽ bỏ dở giữa chừng mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại kiên trì được tới cùng.
Xem ra, con bé vẫn có thể đạo tạo được!
Lạch cạch... Đôi đũa lại bị rơi một lần nữa.
Tô Nhan Hề cau mày, lại vươn tay nhặt đũa một lần nữa, haizz, mệt mỏi quá đi... .
Mà Cố Tây Thành ngồi đối diện cô lại khó hiểu nhìn cô một cái: "Hạ Cẩm Hề, cô sao thế?"
"Hả?" Tô Nhan Hề sững sờ, lập tức lắc đầu: "Không có việc gì..."
Làm ơn đừng có nói chuyện với cô nữa, bây giờ cô cũng không có hơi đâu mà trả lời nữa.
Thật đói, thật mệt mỏi, thật là buồn ngủ...
Bịch! ! !
Một giây sau, Tô Nhan Hề đã nằm gục xuống bàn!
Cố Tây Thành ngơ ngác, đột nhiên đứng phắt dậy gọi cô: "Hạ Cẩm Hề?"
Người nào đó đang nằm gục trên bàn hoàn toàn không có phản ứng gì, cô đã mệt đến cực hạn rồi.
Ánh mắt của bà cụ Cố nhìn lướt qua đầy ẩn ý: "Không cần phải lo lắng đâu, con bé chỉ là ngủ thôi."
Cố Tây Thành nhíu mày, hoàn toàn không thể hiểu nổi, ăn cơm cũng có thể ngủ?
"Bà nội, rốt cuộc là bà đã làm gì với cô ấy thế?"
"Sao? Con lo cho con bé hả?" Bà cụ thấy cố chút ký lạ, vốn bà cho rằng anh sẽ không để ý, dù sao...
"Mà thôi, con bế con bé về phòng nghỉ ngơi đi."
Nói xong, bà cụ Cố cũng đứng dậy, đi ra phòng khách.
Gương mặt điển trai của Cố Tây Thành khuôn cũng hiện lên vẻ khó hiểu, cuối cùng đi vòng qua bàn ăn, đi tới bên cạnh Tô Nhan Hề.
Sau đó bế cô lên, rồi đi về phía phòng ngủ của hai người.
Nằm ở trên mặt giường lớn mềm mại, trong lúc ngủ mê man, Tô Nhan Hề cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Vì vậy, lật người nằm ngửa tiếp tục nằm ngáy o..o....
"Bà nội... Bà yên tâm, con sẽ quét sạch sẽ..." Trong giấc ngủ, cô còn nói mớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.