Chương 36: Mì ăn liền cũng có tôn nghiêm (1)
Minh Nguyệt
22/04/2022
Bà cụ Cố cũng biết rõ tính cách của Cố Tây Thành, cũng biết điểm dừng, không hề ép anh nữa.
"Hay là cháu vào bếp xem xem cô vợ của cháu đi, nấu ăn cũng có thể ồn ào như thế, thật là làm không biết phải nói gì nữa!"
Cố Tây Thành: "..."
Trong phòng bếp, Tô Nhan Hề bị dầu ăn ở trong nồi tung tóe bắn lên tay bị bỏng, cô đau đến dậm chân.
Mấy người giúp việc thấy vậy cũng bị dọa sợ, vội vàng mang cô sang chỗ vòi nước lạnh dội cho đỡ bỏng.
May là không nghiêm trọng lắm, nhưng mà vẫn bị rộp đỏ lên một đám nho nhỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan Hề đang cau có vì đau, đến bây giờ thì rốt cục cô cũng biết là mình sai ở chỗ nào rồi, lỗi của cô chính là đã đắc tội với bà nội.
Nếu không thì tại sao bà lại chịu khó nghĩ ra nhiều cách để đối phó với mình như thế cơ chứ.
Trước đây mỗi ngày đều vội vàng đi làm, căn bản không có thời gian nấu nướng.
Không thể tưởng tượng được, việc nấu ăn lại khó như vậy!
Nhìn bàn tay bị bỏng của mình, Tô Nhan Hề quả thực khóc không ra nước mắt.
"Chuyện gì thế?" Thân hình cao lớn của Cố Tây Thành đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp, làm cho đám người giúp việc đều hoảng sợ.
"Cậu chủ! Tay của cô chủ bị bỏng rồi!"
Nói xong giơ tay của Tô Nhan Hề lên để anh xem.
Cố Tây Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt từ bàn tay của Tô Nhan Hề di chuyển lên gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó vì đau của cô.
"Cô là heo sao? Bảo cô đi nấu cơm chứ có bảo cô mang tay của mình bỏ vào dầu chiên đâu!"
"Hả, anh! !" Tô Nhan Hề chán nản, người gì thế không biết, cô đã bị bỏng đau thế này rồi mà anh còn châm chọc mình được nữa!
"Không có chút lòng thương người nào, đúng là đồ máu lạnh! Nếu không phải vì ngươi, tôi sẽ bị thương sao?"
Càng nói trong lòng càng cảm thấy ấm ức, Tô Nhan Hề nhịn không được mắt đã hơi đỏ lên.
Cố Tây Thành thấy cô như thế, khinh bỉ trừng cô một cái: "Hạ Cẩm Hề, có phải là cô không hề biết nấu ăn hay không?"
"Tôi..."
"Đã không biết làm, vì sao lại không hiểu cự tuyệt? Cố cố tình thể hiện như thế có tác dụng gì sao?"
"Anh xem thường tôi hả?" Tô Nhan Hề cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm: "Ai nói tôi không biết nấu ăn chứ, tôi... tôi chỉ là không biết làm món này cho lắm mà thôi!"
Cố Tây Thành hừ lạnh: "Nếu đã như thế, thì cô cứ làm món mà cô biết làm ấy, đừng có hét lên như heo bị chọc tiết nữa!"
Nói xong, anh liền xoay người ra khỏi phòng bếp, chẳng muốn nhiều lời với cô nữa.
Tô Nhan Hề đứng nguyên tại chỗ tức giận đến dậm chân: "Làm thì làm, bổn tiểu thư am hiểu nhiều lắm chứ tưởng à."
Người giúp việc nghe thếliền vội vàng hỏi: "Vậy cô chủ, chúng tôi cần phải chuẩn bị nguyên liệu gì đây?"
Ánh mắt Tô Nhan Hề rất nghiêm túc nhìn hị nói: "Cho tôi hai gói mì ăn liền!"
"Dạ?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà há to miệng, bọn họ không nghe lầm chứ?
Lúc Cố Tây Thành nhìn thấy đồ ăn được dọn ra trước mặt mình, gương mặt điển trai lập tức tối sầm xuống.
"Hạ Cẩm Hề, đây là cái gì?"
"Mì ăn liền chứ gì!" Tô Nhan Hề kinh ngạc nhìn Cố Tây Thành: "Chẳng lẽ anh không biết mì ăn liền?"
"Tôi đang hỏi cô vì sao lại cho tôi ăn thứ này!" Cố Tây Thành nghiến răng nghiến lợi, ngày nào quảng cáo chả phát ra rả trên tivi, làm sao mà anh không biết cho được!
"Cái này... Cái này ăn rất ngon đấy!" Trước kia cô ăn rất thường xuyên!
"Món ăn rác rưởi như vậy, mà cô lại dám đưa cho tôi ăn?"
Cố Tây Thành đã quen hành xử như một cỗ máy không có cảm xúc, nhịn không được lớn giọng chất vấn cô.
Nhưng lại làm cho bà cụ Cố ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Tô Nhan Hề, có lẽ lựa chọn của mình là chính xác.
Có thể tác động đến cảm xúc của cháu trai mình, cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Khóe miệng khẽ cong lên, chậm rãi dùng bữa, không để ý đến hai người họ nữa.
Tô Nhan Hề đang ngậm đồ ăn trong miệng, bị Cố Tây Thành quát như vậy sợ quá nên quên nuốt xuống.
Một lúc sau, cô mới vỗ vỗ ngực mình, dùng ánh mắt vô tội đối diện với vẻ mặt giận dữ của cậu cả nhà họ Cố.
"Anh... Anh đừng có khinh thường mì ăn liền như vậy chứ, mì ăn liền cũng có tôn nghiêm đấy!"
"Phụt!" Bà cụ cố Cố bị câu nói của cô làm cho phun đồ ăn ra luôn, đây là lần đầu tiên bà làm ra hành động thiếu tế nhị thế này.
"Hay là cháu vào bếp xem xem cô vợ của cháu đi, nấu ăn cũng có thể ồn ào như thế, thật là làm không biết phải nói gì nữa!"
Cố Tây Thành: "..."
Trong phòng bếp, Tô Nhan Hề bị dầu ăn ở trong nồi tung tóe bắn lên tay bị bỏng, cô đau đến dậm chân.
Mấy người giúp việc thấy vậy cũng bị dọa sợ, vội vàng mang cô sang chỗ vòi nước lạnh dội cho đỡ bỏng.
May là không nghiêm trọng lắm, nhưng mà vẫn bị rộp đỏ lên một đám nho nhỏ.
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan Hề đang cau có vì đau, đến bây giờ thì rốt cục cô cũng biết là mình sai ở chỗ nào rồi, lỗi của cô chính là đã đắc tội với bà nội.
Nếu không thì tại sao bà lại chịu khó nghĩ ra nhiều cách để đối phó với mình như thế cơ chứ.
Trước đây mỗi ngày đều vội vàng đi làm, căn bản không có thời gian nấu nướng.
Không thể tưởng tượng được, việc nấu ăn lại khó như vậy!
Nhìn bàn tay bị bỏng của mình, Tô Nhan Hề quả thực khóc không ra nước mắt.
"Chuyện gì thế?" Thân hình cao lớn của Cố Tây Thành đột nhiên xuất hiện trong phòng bếp, làm cho đám người giúp việc đều hoảng sợ.
"Cậu chủ! Tay của cô chủ bị bỏng rồi!"
Nói xong giơ tay của Tô Nhan Hề lên để anh xem.
Cố Tây Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt từ bàn tay của Tô Nhan Hề di chuyển lên gương mặt nhỏ nhắn đang nhăn nhó vì đau của cô.
"Cô là heo sao? Bảo cô đi nấu cơm chứ có bảo cô mang tay của mình bỏ vào dầu chiên đâu!"
"Hả, anh! !" Tô Nhan Hề chán nản, người gì thế không biết, cô đã bị bỏng đau thế này rồi mà anh còn châm chọc mình được nữa!
"Không có chút lòng thương người nào, đúng là đồ máu lạnh! Nếu không phải vì ngươi, tôi sẽ bị thương sao?"
Càng nói trong lòng càng cảm thấy ấm ức, Tô Nhan Hề nhịn không được mắt đã hơi đỏ lên.
Cố Tây Thành thấy cô như thế, khinh bỉ trừng cô một cái: "Hạ Cẩm Hề, có phải là cô không hề biết nấu ăn hay không?"
"Tôi..."
"Đã không biết làm, vì sao lại không hiểu cự tuyệt? Cố cố tình thể hiện như thế có tác dụng gì sao?"
"Anh xem thường tôi hả?" Tô Nhan Hề cảm thấy lòng tự trọng của mình bị xúc phạm: "Ai nói tôi không biết nấu ăn chứ, tôi... tôi chỉ là không biết làm món này cho lắm mà thôi!"
Cố Tây Thành hừ lạnh: "Nếu đã như thế, thì cô cứ làm món mà cô biết làm ấy, đừng có hét lên như heo bị chọc tiết nữa!"
Nói xong, anh liền xoay người ra khỏi phòng bếp, chẳng muốn nhiều lời với cô nữa.
Tô Nhan Hề đứng nguyên tại chỗ tức giận đến dậm chân: "Làm thì làm, bổn tiểu thư am hiểu nhiều lắm chứ tưởng à."
Người giúp việc nghe thếliền vội vàng hỏi: "Vậy cô chủ, chúng tôi cần phải chuẩn bị nguyên liệu gì đây?"
Ánh mắt Tô Nhan Hề rất nghiêm túc nhìn hị nói: "Cho tôi hai gói mì ăn liền!"
"Dạ?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà há to miệng, bọn họ không nghe lầm chứ?
Lúc Cố Tây Thành nhìn thấy đồ ăn được dọn ra trước mặt mình, gương mặt điển trai lập tức tối sầm xuống.
"Hạ Cẩm Hề, đây là cái gì?"
"Mì ăn liền chứ gì!" Tô Nhan Hề kinh ngạc nhìn Cố Tây Thành: "Chẳng lẽ anh không biết mì ăn liền?"
"Tôi đang hỏi cô vì sao lại cho tôi ăn thứ này!" Cố Tây Thành nghiến răng nghiến lợi, ngày nào quảng cáo chả phát ra rả trên tivi, làm sao mà anh không biết cho được!
"Cái này... Cái này ăn rất ngon đấy!" Trước kia cô ăn rất thường xuyên!
"Món ăn rác rưởi như vậy, mà cô lại dám đưa cho tôi ăn?"
Cố Tây Thành đã quen hành xử như một cỗ máy không có cảm xúc, nhịn không được lớn giọng chất vấn cô.
Nhưng lại làm cho bà cụ Cố ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt bất giác nhìn về phía Tô Nhan Hề, có lẽ lựa chọn của mình là chính xác.
Có thể tác động đến cảm xúc của cháu trai mình, cũng là một chuyện không hề dễ dàng.
Khóe miệng khẽ cong lên, chậm rãi dùng bữa, không để ý đến hai người họ nữa.
Tô Nhan Hề đang ngậm đồ ăn trong miệng, bị Cố Tây Thành quát như vậy sợ quá nên quên nuốt xuống.
Một lúc sau, cô mới vỗ vỗ ngực mình, dùng ánh mắt vô tội đối diện với vẻ mặt giận dữ của cậu cả nhà họ Cố.
"Anh... Anh đừng có khinh thường mì ăn liền như vậy chứ, mì ăn liền cũng có tôn nghiêm đấy!"
"Phụt!" Bà cụ cố Cố bị câu nói của cô làm cho phun đồ ăn ra luôn, đây là lần đầu tiên bà làm ra hành động thiếu tế nhị thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.