Chương 39: Trêu hoa ghẹo nguyệt (1)
Minh Nguyệt
22/04/2022
Nghĩ đến đây, Cố Tây Thành không hề do dự bế cô lên ngay lập tức.
"Quản gia, chuẩn bị xe!"
Quản gia nghe thấy thế vội vàng gọi cho lái xe lái xe ra, chở Cố Tây Thành và Tô Nhan Hề đi bệnh viện.
Nhưng người giúp việc nhìn xe chạy nhanh đi ra khỏi cổng nhà họ Cố, trong nội lòng ai nấy đều rất lo lắng cho cô chủ hiền hậu nhà mình.
Rõ ràng đang yên đang lành sao mọi chuyện lại biến thành như vậy cơ chứ?
Mọi người dường như tâm linh tương thông, cùng quay đầu nhìn về phía con Samoyed đang vui vẻ ăn cánh gà ở bên kia.
Haizz...
Tô Nhan Hề cảm thấy hôm nay là ngày đen đủi nhất cuộc đời mình, sao mà không phải là bị dầu phỏng lại là bị than củi bị phỏng nữa chứ, cô chọc ai gây ai rồi chứ?
"YAA.A.A.., đau quá! ! !"
Xe xóc nảy một chút, cô bị đụng vào thành ghế, nhịn không được kêu ra tiếng.
Lái xe nghe thấy cô kêu đau lại càng hoảng sợ, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, cô chủ!"
Không sao... Tô Nhan Hề cắn môi, rất muốn trả lời một câu như thế, nhưng mà thật sự là cô cảm thấy rất đau, đau đến mức không còn sức lực để nói nữa rồi!
Ánh mắt thâm thúy của Cố Tây Thành quay sang nhìn cô một cái, thấy cô khó chịu như vậy thì bất giác vươn tay ra ôm lấy cô, để cô nằm gối đầu lên đùi mình.
Cơ thể đột nhiên bị thay đổi tư thế làm cho Tô Nhan Hề vốn đang rất khó chịu vì đau trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, miệng nhỏ mở lớn, đôi mắt trong trẻo mang theo nghi hoặc nhìn về phía Cố Tây Thành đang ngồi sát bên người mình.
Anh ấy...
Cố Tây Thành dường như cảm nhận được cô đang nhìn mình nên cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh lại tưởng cô đau nên cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, anh chậm rãi mở miệng nói: "Sắp tới bệnh viện rồi."
"Hả? ... À!" Tô Nhan Hề ngây ngốc trả lời anh, nhưng ánh mắt lại quên rời đi.
Cố Tây Thành, rốt cuộc thì anh là người như thế nào vậy?
Luôn nói những lời khó nghe để đả kích cô, nhưng mà lúc cô gặp nguy hiểm, anh luôn là người bất ngờ xuất hiện cứu mình.
Như vậy, mình nên cảm kích anh ? Hay là chán ghét anh đây?
Làm sao bây giờ, hình như cô không phân biệt được tình cảm của mình đối với anh là gì.
...
Trong bệnh viện, bác sĩ đã được gọi điện thông báo từ trước nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Nhan Hề vẫn đang suy nghĩ liên miên thất thần đã bị đưa đến bệnh viện, sau đó bị các nữ y tá vây xung quanh, giúp cô cởϊ qυầи áo, giúp cô xử lý miệng vết thương.
Cảm giác đau đớn làm cô cảm thấy tỉnh táo hơn, cả người khó chịu cau mày, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, cố gắng nhẫn nại chịu đựng.
Mẹ ơi, sao hôm nay mình lại xui xẻo thế cơ chứ!
"Miệng vết thương cũng may là không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chú ý không bị nhiễm trùng là được."
"Cám ơn bác sĩ!" Bị cởi đồ ra trước mặt nhiều như vậy, mặc dù họ đều là nữ nhưng mà Tô Nhan Hề vẫn cảm thấy rất ngại.
Sau khi bác sĩ xử lý miệng vết thương xong, cô chịu đựng đau đớn, vội vàng mặc quần áo vào.
Lúc này, một cô y tá cười ngọt ngào tiến lại gần cô, dáng vẻ như có gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
Tô Nhan Hề thấy vậy thì hỏi: "Cô Y tá còn có việc gì muốn nói sao?"
"Không, không có..." Cô y tá hơi đỏ mặt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Nhan Hề: "Chị có thể cho em hỏi, cái anh ở ngoài kia là bạn trai của chị à?"
"Ai cơ?" Tô Nhan Hề nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cô y tá thẹn thùng cúi đầu xuống: "Chính là cái anh cực kỳ đẹp trai chờ chị ở ngoài cửa kìa, nhìn anh ấy rất quen mắt, em cứ có cảm giác là đã gặp được anh ấy ở đâu rồi, nhưng mà mãi cũng không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu nữa, anh ấy là bạn trai của chị phải không?"
Tô Nhan Hề sững sờ, chẳng lẽ người cô ấy nói là Cố Tây Thành sao?
"À... Anh ấy không phải bạn trai tôi!" Theo lý thuyết thì anh là chồng về mặt pháp lý của cô, mặc dù cuộc hôn nhân này cả hai người đều không nguyện ý.
"Yaaaaa.., thật vậy sao? Vậy chắc anh ấy là anh trai của chị rồi!"
"À? Không, anh ấy là..."
"Các chị ơi, hóa ra cái anh đẹp trai kia không phải là bạn trai của cô ấy!"
"Thật sao? Thật sao?"
"Woa, vậy là chúng ta vẫn còn cơ hội rồi!"
"..."
Đám y tá vừa nãy lại quay trở lại đây hết, trên mặt người nào người nấy đều cười tươi như hoa.
Hơn nữa mỗi người đều rất ăn ý đưa ra một tờ giấy nhỏ và một cây biết, nhao nhao đưa cho Tô Nhan Hề.
"Quản gia, chuẩn bị xe!"
Quản gia nghe thấy thế vội vàng gọi cho lái xe lái xe ra, chở Cố Tây Thành và Tô Nhan Hề đi bệnh viện.
Nhưng người giúp việc nhìn xe chạy nhanh đi ra khỏi cổng nhà họ Cố, trong nội lòng ai nấy đều rất lo lắng cho cô chủ hiền hậu nhà mình.
Rõ ràng đang yên đang lành sao mọi chuyện lại biến thành như vậy cơ chứ?
Mọi người dường như tâm linh tương thông, cùng quay đầu nhìn về phía con Samoyed đang vui vẻ ăn cánh gà ở bên kia.
Haizz...
Tô Nhan Hề cảm thấy hôm nay là ngày đen đủi nhất cuộc đời mình, sao mà không phải là bị dầu phỏng lại là bị than củi bị phỏng nữa chứ, cô chọc ai gây ai rồi chứ?
"YAA.A.A.., đau quá! ! !"
Xe xóc nảy một chút, cô bị đụng vào thành ghế, nhịn không được kêu ra tiếng.
Lái xe nghe thấy cô kêu đau lại càng hoảng sợ, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, cô chủ!"
Không sao... Tô Nhan Hề cắn môi, rất muốn trả lời một câu như thế, nhưng mà thật sự là cô cảm thấy rất đau, đau đến mức không còn sức lực để nói nữa rồi!
Ánh mắt thâm thúy của Cố Tây Thành quay sang nhìn cô một cái, thấy cô khó chịu như vậy thì bất giác vươn tay ra ôm lấy cô, để cô nằm gối đầu lên đùi mình.
Cơ thể đột nhiên bị thay đổi tư thế làm cho Tô Nhan Hề vốn đang rất khó chịu vì đau trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, miệng nhỏ mở lớn, đôi mắt trong trẻo mang theo nghi hoặc nhìn về phía Cố Tây Thành đang ngồi sát bên người mình.
Anh ấy...
Cố Tây Thành dường như cảm nhận được cô đang nhìn mình nên cũng cúi đầu xuống nhìn cô.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh lại tưởng cô đau nên cảm thấy khó chịu.
Vì vậy, anh chậm rãi mở miệng nói: "Sắp tới bệnh viện rồi."
"Hả? ... À!" Tô Nhan Hề ngây ngốc trả lời anh, nhưng ánh mắt lại quên rời đi.
Cố Tây Thành, rốt cuộc thì anh là người như thế nào vậy?
Luôn nói những lời khó nghe để đả kích cô, nhưng mà lúc cô gặp nguy hiểm, anh luôn là người bất ngờ xuất hiện cứu mình.
Như vậy, mình nên cảm kích anh ? Hay là chán ghét anh đây?
Làm sao bây giờ, hình như cô không phân biệt được tình cảm của mình đối với anh là gì.
...
Trong bệnh viện, bác sĩ đã được gọi điện thông báo từ trước nên đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Nhan Hề vẫn đang suy nghĩ liên miên thất thần đã bị đưa đến bệnh viện, sau đó bị các nữ y tá vây xung quanh, giúp cô cởϊ qυầи áo, giúp cô xử lý miệng vết thương.
Cảm giác đau đớn làm cô cảm thấy tỉnh táo hơn, cả người khó chịu cau mày, bàn tay trắng nõn nắm chặt lấy ga giường, cố gắng nhẫn nại chịu đựng.
Mẹ ơi, sao hôm nay mình lại xui xẻo thế cơ chứ!
"Miệng vết thương cũng may là không nghiêm trọng lắm, chỉ cần chú ý không bị nhiễm trùng là được."
"Cám ơn bác sĩ!" Bị cởi đồ ra trước mặt nhiều như vậy, mặc dù họ đều là nữ nhưng mà Tô Nhan Hề vẫn cảm thấy rất ngại.
Sau khi bác sĩ xử lý miệng vết thương xong, cô chịu đựng đau đớn, vội vàng mặc quần áo vào.
Lúc này, một cô y tá cười ngọt ngào tiến lại gần cô, dáng vẻ như có gì muốn nói nhưng lại không dám nói.
Tô Nhan Hề thấy vậy thì hỏi: "Cô Y tá còn có việc gì muốn nói sao?"
"Không, không có..." Cô y tá hơi đỏ mặt lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Tô Nhan Hề: "Chị có thể cho em hỏi, cái anh ở ngoài kia là bạn trai của chị à?"
"Ai cơ?" Tô Nhan Hề nhất thời không kịp phản ứng lại.
Cô y tá thẹn thùng cúi đầu xuống: "Chính là cái anh cực kỳ đẹp trai chờ chị ở ngoài cửa kìa, nhìn anh ấy rất quen mắt, em cứ có cảm giác là đã gặp được anh ấy ở đâu rồi, nhưng mà mãi cũng không nhớ ra là đã nhìn thấy ở đâu nữa, anh ấy là bạn trai của chị phải không?"
Tô Nhan Hề sững sờ, chẳng lẽ người cô ấy nói là Cố Tây Thành sao?
"À... Anh ấy không phải bạn trai tôi!" Theo lý thuyết thì anh là chồng về mặt pháp lý của cô, mặc dù cuộc hôn nhân này cả hai người đều không nguyện ý.
"Yaaaaa.., thật vậy sao? Vậy chắc anh ấy là anh trai của chị rồi!"
"À? Không, anh ấy là..."
"Các chị ơi, hóa ra cái anh đẹp trai kia không phải là bạn trai của cô ấy!"
"Thật sao? Thật sao?"
"Woa, vậy là chúng ta vẫn còn cơ hội rồi!"
"..."
Đám y tá vừa nãy lại quay trở lại đây hết, trên mặt người nào người nấy đều cười tươi như hoa.
Hơn nữa mỗi người đều rất ăn ý đưa ra một tờ giấy nhỏ và một cây biết, nhao nhao đưa cho Tô Nhan Hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.