Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 174: Anh tin cô ấy
Ức Tích Nhan
05/06/2014
Anh có tin mình hay không, hay có suy nghĩ gì? Hay Hạ Tĩnh Sơ cho rằng cô và Lăng Bắc Hàn có nguy cơ sao? Thật là đánh giá cao vị trí của cô trong lòng Lăng Bắc Hàn mà! Trong lòng cô thoáng qua một nụ cười lạnh.
Lúc này, Lăng Bắc Hàn quay đầu, nhìn cô đứng ngoài cửa, anh đương nhiên không tin lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, đương nhiên là tin tưởng sự thiện lương của cô, nhìn nét mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng anh tràn đầy áy náy.
“Hạ Tĩnh Sơ, cô cần gì phải tự biên tự diễn giả vờ yếu ớt như vậy? Thật giả tạo!” Úc Tử Duyệt cười lạnh nói, khóe miệng giễu cợt. Hiện tại, cô cũng hiểu, lần đó Hạ Tĩnh Sơ vô tình gặp bọn họ, lại thêm bệnh suyễn bị tái phát, tất cả đều là diễn trò sao?
Lăng Bắc Hàn thì sao, nhiều ngày bên cô như vậy mà không phát hiện được con người thật của cô sao?
Cũng phải, trong mặt người đang yêu, đối phương có làm gì cũng đều là đúng, chỉ cần yêu một người, thật sự có thể mù quáng bao dung tất cả của cô ấy! Úc Tử Duyệt đau lòng nghĩ!
“Em...... Em không có......” Hạ Tĩnh Sơ yếu ớt nói.
“Không có chứng cớ, cô không phần đổ oan cho tôi! Hạ Tĩnh Sơ, dù sao cô cũng là luật sư có tiếng!” Úc Tử Duyệt nói xong, không nhìn Lăng Bắc Hàn một cái, đi rakhỏi cửa.
“A Hàn...... em...... cô ấy......”
“Anh tin em!” Úc Tử Duyệt vừa bước ra cửa, nghe thấy âm thanh trầm thấp của Lăng Bắc Hàn vang lên, nhất thời trong tim cô lạnh buốt... chán nản vô cùng.
Lăng Bắc Hàn cố ý nói lớn tiếng, đôi mắt cũng không nhìn Hạ Tĩnh Sơ, anh nói như vậy, thật ra muốn cho Úc Tử Duyệt phía ngoài nghe được, anh muốn nói cho cô biết, anh tin cô! Nhưng hình như cô không tin tưởng anh, luôn cho rằng anh một chút cảm giác với cô cũng không có!
Chẳng lẽ, cưng chiều cùng yêu thương của anh, cô thật sự không cảm nhận được chút nào sao?
Mặc dù anh cố ý là cô hiểu lầm, nhưng chỉ cần cô tỉnh táo suy nghĩ một chút, tin tưởng anh một chút, hiểu rõ con người anh một chút, thật ra có thể phát hiện ra đầu mối. Nhưng chỉ là thoáng qua, Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy như vậy mình rất mâu thuẫn, cũng rất buồn cười.
Không muốn để cô hoài nghi, nhưng lại oán trách cô không hoài nghi!
Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời nói của Lăng Bắc Hàn, biết Úc Tử Duyệt cũng đã nghe thấy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng! Chính là cảm giác hư vinh này khiến cô cảm thấy, Lăng Bắc Hàn yêu cô, Hạ Tĩnh Sơ cô là người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn, không ai có thể coi thương cô, không ai cả!
Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của Hạ Kiệt, trong lòng cô chợt hoảng sợ xen lẫn khổ sở.
Úc Tử Duyệt ra khỏi phòng, nhìn các bạn nhỏ, tâm trạng hết sức nặng nề, “Đậu Đậu, mẹ Duyệt hôm nay còn phải ngồi máy bay trở về, thời gian không còn sớm, cũng không thể thổi nến sinh nhật cùng con, được không?”
Đậu Đậu nhìn Úc Tử Duyệt, cau mày, sau đó hiểu chuyện gật gật đầu
“Thật nghe lời !” Úc Tử Duyệt hôn lên trán Đậu Đậu một cái, mỉm cười nói, giống như đám trẻ là con của mình. Nhìn các bạn nhỏ, trong đầu cô không khỏi hiện lên từng hình ảnh cũng Lăng Bắc Hàn làm trò chơi cho bọn nhỏ........
Lệ Mộ Phàm cũng vừa chạy tới, thấy Úc Tử Duyệt, trong lòng thở phào một cái.
“Sao lại về một mình.....” Lệ Mộ Phàm ở bên cạnh cô, kéo cô qua, nhìn cô hỏi. Lúc này, Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ từ trong nhà ra ngoài.
“Đi thôi, tôi còn phải lên máy bay!” Úc Tử Duyệt cười nhạt nhìn Lệ Mộ Phàm, nhỏ giọng nói, khóe mắt liếc về phía bóng dáng bọn họ, cô kiên quyết xoay người, kéo Lệ Mộ Phàm rời đi.
“Con chào mẹ Duyệt....”
“Con chào mẹ Duyệt....”
Đậu Đậu nói với Úc Tử Duyệt đầu tiên, sau đó một đám trẻ đi cùng thi nhau gọi, Úc Tử Duyệt nghe thấy âm thanh của bọn nhỏ, cũng không quay đầu, cô thật sự không muốn nhìn thấy Lăng Bắc Hàn. Trong đầu lại hiện lên thời điểm lúc lần đầu tiên Lăng Bắc Hàn đưa cô đến đây, giới thiệu với các bạn nhỏ: “Cô ấy là mẹ Duyệt của các con.....”
Một lát nữa, anh cũng sẽ giới thiệu Hạ Tĩnh Sơ cho đám trẻ Đậu Đậu, Nữu Nữu như vậy chứ?
Nhưng chuyện này đã không còn liên quan đến cô. Kiên quyết rời đi, lên xe Lệ Mộ Phàm. Lăng Bắc Hàn vẫn bình tĩnh, trơ mắt nhìn cô cùng Lệ Mộ Phàm rời đi, trong lòng tràn đầy chua xót nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Anh cảm nhận được thái độ của cô đối với anh rất lạnh nhạt, cũng giống như đã tiếp nhận Lệ Mộ Phàm, biết được như vậy khiến anh chán nản thất bại vô cùng!
“Hiện tại muốn trở về sao? Giúp cậu đặt vé nhé?” trên xe, một bên Lệ Mộ Phàm giơ tay, nhìn đồng hồ một cái, quay đầu, đôi mắt xanh dương nhìn cô, nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Lệ Mộ Phàm bây giờ, Úc Tử Duyệt không giống trước đây, cô rất yên tĩnh, yên tĩnh không nói một lời, giống như bây giờ, trả lời anh cũng chỉ là một cái gật đầu lạnh nhạt.
Sau khi cho người đặt vé máy bay, Lệ Mộ Phàm đưa tay cầm tay Úc Tử Duyệt, chỉ thấy cả người cô giật mình, rút tay về, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, “Lệ Mộ Phàm, cậu đừng như vậy, tôi không tiếp nhận cậu đâu!”
“Úc Tử Duyệt! Tại sao vẫn không tiếp nhận? Chẳng lẽ cậu còn chưa chết tâm với tên Lăng Bắc Hàn đó?” Lệ Mộ Phàm tức giận trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, vẻ mặt đau lòng hét lên, trong lòng vô cùng thất bại!
Vẫn chưa chết tâm sao? Chết! Câu nói vừa rồi của anh đã đủ khiến cô tuyệt vọng! Nhưng như vậy không có nghĩ là cô sẽ sớm tiếp nhận người đàn ông khác, đối với tình yêu, cô không có bất kỳ ước mơ nào!
“Lệ Mộ Phàm, mặc kệ tôi đã chết tâm hay chưa, hiện giờ tôi không muốn yêu! Tôi mệt mỏi rồi! Cầu xin cậu buông tha cho tôi..... Tôi ở đây cũng không đến lượt cậu quản!” Úc Tử Duyệt cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn Lệ Mộ Phàm, thật lòng nói.
Lệ Mộ Phàm nhìn cô như vậy, trong lòng vừa đau khổ vừa thất bại, “Tôi không ép cậu, để tôi giúp cậu được không?” anh hạ thấp giọng hỏi.
“Không thể...... Lệ Mộ Phàm, cậu nên đi du học đi, bác gái tuổi cũng đã lớn, cậu hẳn là nên giúp đỡ bác gái chuyện công ty... Tôi đã trưởng thành rồi, cậu cũng nên trưởng thành đi. Không nên lãng phí thời gian với tôi, tôi sẽ coi cậu là bạn bè, chúng ta có thể là đôi bạn xấu, nhưng không thể là người yêu, cậu hiểu chưa?” Úc Tử Duyệt kiên nhẫn khuyên nhủ Lệ Mộ Phàm, hiện tại cảm giác anh vẫn còn bốc đồng như một đứa trẻ chưa lớn.
Cô thật sự không hy vọng Lệ Mộ Phàm ngày ngày bên cạnh cô, bởi cô biết mình không thể nào phát triển quan hệ với anh.
Lệ Mộ Phàm trầm mặc không nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại nếu như anh không thừa dịp vườn không nhà trống mà vào thì phải đợi đến bao giờ?
“Sao trên nhà đèn lại sáng?” Nửa đêm, Lăng Bắc Hàn đưa Hạ Tĩnh Sơ về nhà, thấy đèn trên nhà cô sáng, anh cố tình hỏi.
“A......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn đèn nhà mình sáng, trong lòng hoảng sợ, không phải hắn thì là ai? Trong lòng dâng lên một sự hận thù, “Chắc là đường điện có vấn đề, gần đây có chút vấn đề.....”
“Có cần anh lên xem một chút không?” trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn híp mắt, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Không, không cần, không còn sớm, anh về trước đi, không sao đâu?” Hạ Tĩnh Sơ hốt hoảng nói, chỉ sợ Lăng Bắc Hàn lên phát hiện sự tồn tại của Hạ Kiệt, cũng chỉ sợ Lăng Bắc Hàn phát hiện ra bí mật của cô. Cô không biết, Lăng Bắc Hàn đã sớm biết tất cả!
“Được, sáng mai anh tới đón em..” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
Hạ Tĩnh Sơ vội vàng vẫy tay tạm biệt anh, đi về phía cầu thang, trong lòng vô cùng không muốn lên nhà!
Đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng động cơ của xe Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô càng sợ hãi, cảm giác khốn khổ lan tỏa.....
“A...... ưmh......” trong lúc cô đang hốt hoảng, bỗng có một người ôm lấy eo cô, che miệng cô lại, Hạ Tĩnh Sơ thiếu chút nữa thì bị hù chết, trên tay người đàn ông có mùi thuốc lá, cô đương nhiên biết đó là ai....
Thân thể bị đè lên vách tường, Hạ Tĩnh Sơ hoảng sợ nhìn gương mặt Hạ Kiệt trong ánh đèn mờ mịt, sự hận thù dâng lên theo bản năng, cô hung tợn nhìn anh chằm chằm, lúc này, anh cũng buông lỏng miệng cô ra.
“Nơi này là cầu thang, anh muốn làm gì?” cô cố gắng hạ thấp giọng, nói với Hạ Kiệt, nhưng đáng chết, tên ác ma lại dám cởi quần cô.
“Đương nhiên là muốn em, Sơ sơ..... em nói xem nếu bây giờ tên họ Lăng kia quay trở lại thấy em bị tôi lăng nhục.....” đôi tay Hạ Kiệt thuần thục cởi quần cô xuống, hai cánh tay siết chặt hông cô, vật cứng rắn nhắm thẳng vào cô, từng chút chen vào....
“A...... đau......” cơn đau đớn khiến cô khổ sở than nhẹ, thân thể giống như bị xé ra thành hai nửa. Trong ấn tượng của Hạ Tĩnh Sơ, cô vẫn luôn bị anh cưỡng bức, chưa bao giờ anh dịu dàng dù chỉ một lần, liên tục làm tình, luôn mạnh mẽ đâm vào như vậy, xem cô giống như một thứ đồ chơi, tàn ác mà tiến vào.
Hạ Kiệt ôm lấy cô, chôn mình trong cơ thể cô, tự nhiên đi lại, ôm cô vào phòng.
“Anh điên rồi! Tại sao lại bật đèn? Nếu như anh ấy phát hiện thì tôi coi như xong!” Vừa đóng cửa lại, Hạ Tĩnh Sơ chịu đựng đau đớn, lập tức mở miệng, lớn tiếng mắng.
“A......” cô bị Hạ Kiệt vô tình ném xuống đất, Hạ Kiệt rút thắt lưng ra, chợt vung lên “vút......” một tiếng, làm rách quần áo sau lưng cô, “Cô còn có mặt mũi để nói chuyện sao? Tốt nhất là nên bị anh ta phát hiện! Để anh ta nhìn thấy rõ bột mặt thật của cô! Con đàn bà độc ác ham hư vinh!” Hạ Kiệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ đau đớn khổ sở lăn lộn trên mặt đất, kiềm chế đau lòng, lớn tiếng mắng.
Anh đã từng yêu cô, nhưng sau khi cô đã hại chết đứa con của bọn họ, anh liền hận cô! Mười năm nay, cô vẫn dưới sự khống chế của anh, anh chính là muốn không để cho cô sống tốt hơn! Anh đã từng đối tốt với cô, nhưng cô không hiểu, cũng không quý trọng!
Hiện tại, anh hận cô, muốn phá hủy cô!
Sau lưng trầy da sứt thịt, Hạ Tĩnh Sơ đau đến mức không muốn sống, gương mặt vặn vẹo khổ sở, “Không phải anh muốn tiền sao? Không có anh ấy, tôi làm sao có tiền cho anh.....” cô nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt nhắm chặt lại, không dám nhìn tên ác ma này.
Hạ Kiệt hạ thấp người, cưỡi trên người cô, nắm thật chặt cái cằm của cô, “Tiền! Con mẹ nó cô thật sự cho rằng tôi thiếu tiền sao?” Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, thật lòng đi theo anh, là tốt rồi..... nhưng những lời này anh không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể u oán nhìn cô chằm chằm, trong con mắt sâu thăm thẳm chứa đầy yêu hận đan xen.
Anh lại hung hăng tiến vào cô một lần nữa, Hạ Tĩnh Sơ khổ sở liều mạng uốn éo người, đôi tay liều mạng đánh anh, Hạ Kiệt căn bản không để ý tới sự phản kháng của cô, vẻ mặt tức giận, hung hăng muốn cô!
“Anh đi chết đi!” bất tri bất giác, Hạ Tĩnh Sơ cầm được cái gạt tàn trên bàn trà, liền đập vào đầu Hạ Kiệt, bỗng dưng, một dòng máu tươi tràn ra........
Lúc này, Lăng Bắc Hàn quay đầu, nhìn cô đứng ngoài cửa, anh đương nhiên không tin lời nói của Hạ Tĩnh Sơ, đương nhiên là tin tưởng sự thiện lương của cô, nhìn nét mặt lạnh nhạt của cô, trong lòng anh tràn đầy áy náy.
“Hạ Tĩnh Sơ, cô cần gì phải tự biên tự diễn giả vờ yếu ớt như vậy? Thật giả tạo!” Úc Tử Duyệt cười lạnh nói, khóe miệng giễu cợt. Hiện tại, cô cũng hiểu, lần đó Hạ Tĩnh Sơ vô tình gặp bọn họ, lại thêm bệnh suyễn bị tái phát, tất cả đều là diễn trò sao?
Lăng Bắc Hàn thì sao, nhiều ngày bên cô như vậy mà không phát hiện được con người thật của cô sao?
Cũng phải, trong mặt người đang yêu, đối phương có làm gì cũng đều là đúng, chỉ cần yêu một người, thật sự có thể mù quáng bao dung tất cả của cô ấy! Úc Tử Duyệt đau lòng nghĩ!
“Em...... Em không có......” Hạ Tĩnh Sơ yếu ớt nói.
“Không có chứng cớ, cô không phần đổ oan cho tôi! Hạ Tĩnh Sơ, dù sao cô cũng là luật sư có tiếng!” Úc Tử Duyệt nói xong, không nhìn Lăng Bắc Hàn một cái, đi rakhỏi cửa.
“A Hàn...... em...... cô ấy......”
“Anh tin em!” Úc Tử Duyệt vừa bước ra cửa, nghe thấy âm thanh trầm thấp của Lăng Bắc Hàn vang lên, nhất thời trong tim cô lạnh buốt... chán nản vô cùng.
Lăng Bắc Hàn cố ý nói lớn tiếng, đôi mắt cũng không nhìn Hạ Tĩnh Sơ, anh nói như vậy, thật ra muốn cho Úc Tử Duyệt phía ngoài nghe được, anh muốn nói cho cô biết, anh tin cô! Nhưng hình như cô không tin tưởng anh, luôn cho rằng anh một chút cảm giác với cô cũng không có!
Chẳng lẽ, cưng chiều cùng yêu thương của anh, cô thật sự không cảm nhận được chút nào sao?
Mặc dù anh cố ý là cô hiểu lầm, nhưng chỉ cần cô tỉnh táo suy nghĩ một chút, tin tưởng anh một chút, hiểu rõ con người anh một chút, thật ra có thể phát hiện ra đầu mối. Nhưng chỉ là thoáng qua, Lăng Bắc Hàn lại cảm thấy như vậy mình rất mâu thuẫn, cũng rất buồn cười.
Không muốn để cô hoài nghi, nhưng lại oán trách cô không hoài nghi!
Hạ Tĩnh Sơ nghe thấy lời nói của Lăng Bắc Hàn, biết Úc Tử Duyệt cũng đã nghe thấy, trong lòng cảm thấy rất hài lòng! Chính là cảm giác hư vinh này khiến cô cảm thấy, Lăng Bắc Hàn yêu cô, Hạ Tĩnh Sơ cô là người phụ nữ của Lăng Bắc Hàn, không ai có thể coi thương cô, không ai cả!
Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của Hạ Kiệt, trong lòng cô chợt hoảng sợ xen lẫn khổ sở.
Úc Tử Duyệt ra khỏi phòng, nhìn các bạn nhỏ, tâm trạng hết sức nặng nề, “Đậu Đậu, mẹ Duyệt hôm nay còn phải ngồi máy bay trở về, thời gian không còn sớm, cũng không thể thổi nến sinh nhật cùng con, được không?”
Đậu Đậu nhìn Úc Tử Duyệt, cau mày, sau đó hiểu chuyện gật gật đầu
“Thật nghe lời !” Úc Tử Duyệt hôn lên trán Đậu Đậu một cái, mỉm cười nói, giống như đám trẻ là con của mình. Nhìn các bạn nhỏ, trong đầu cô không khỏi hiện lên từng hình ảnh cũng Lăng Bắc Hàn làm trò chơi cho bọn nhỏ........
Lệ Mộ Phàm cũng vừa chạy tới, thấy Úc Tử Duyệt, trong lòng thở phào một cái.
“Sao lại về một mình.....” Lệ Mộ Phàm ở bên cạnh cô, kéo cô qua, nhìn cô hỏi. Lúc này, Lăng Bắc Hàn cùng Hạ Tĩnh Sơ từ trong nhà ra ngoài.
“Đi thôi, tôi còn phải lên máy bay!” Úc Tử Duyệt cười nhạt nhìn Lệ Mộ Phàm, nhỏ giọng nói, khóe mắt liếc về phía bóng dáng bọn họ, cô kiên quyết xoay người, kéo Lệ Mộ Phàm rời đi.
“Con chào mẹ Duyệt....”
“Con chào mẹ Duyệt....”
Đậu Đậu nói với Úc Tử Duyệt đầu tiên, sau đó một đám trẻ đi cùng thi nhau gọi, Úc Tử Duyệt nghe thấy âm thanh của bọn nhỏ, cũng không quay đầu, cô thật sự không muốn nhìn thấy Lăng Bắc Hàn. Trong đầu lại hiện lên thời điểm lúc lần đầu tiên Lăng Bắc Hàn đưa cô đến đây, giới thiệu với các bạn nhỏ: “Cô ấy là mẹ Duyệt của các con.....”
Một lát nữa, anh cũng sẽ giới thiệu Hạ Tĩnh Sơ cho đám trẻ Đậu Đậu, Nữu Nữu như vậy chứ?
Nhưng chuyện này đã không còn liên quan đến cô. Kiên quyết rời đi, lên xe Lệ Mộ Phàm. Lăng Bắc Hàn vẫn bình tĩnh, trơ mắt nhìn cô cùng Lệ Mộ Phàm rời đi, trong lòng tràn đầy chua xót nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Anh cảm nhận được thái độ của cô đối với anh rất lạnh nhạt, cũng giống như đã tiếp nhận Lệ Mộ Phàm, biết được như vậy khiến anh chán nản thất bại vô cùng!
“Hiện tại muốn trở về sao? Giúp cậu đặt vé nhé?” trên xe, một bên Lệ Mộ Phàm giơ tay, nhìn đồng hồ một cái, quay đầu, đôi mắt xanh dương nhìn cô, nhỏ giọng hỏi.
Trong lòng Lệ Mộ Phàm bây giờ, Úc Tử Duyệt không giống trước đây, cô rất yên tĩnh, yên tĩnh không nói một lời, giống như bây giờ, trả lời anh cũng chỉ là một cái gật đầu lạnh nhạt.
Sau khi cho người đặt vé máy bay, Lệ Mộ Phàm đưa tay cầm tay Úc Tử Duyệt, chỉ thấy cả người cô giật mình, rút tay về, vẻ mặt đề phòng nhìn anh, “Lệ Mộ Phàm, cậu đừng như vậy, tôi không tiếp nhận cậu đâu!”
“Úc Tử Duyệt! Tại sao vẫn không tiếp nhận? Chẳng lẽ cậu còn chưa chết tâm với tên Lăng Bắc Hàn đó?” Lệ Mộ Phàm tức giận trừng mắt nhìn Úc Tử Duyệt, vẻ mặt đau lòng hét lên, trong lòng vô cùng thất bại!
Vẫn chưa chết tâm sao? Chết! Câu nói vừa rồi của anh đã đủ khiến cô tuyệt vọng! Nhưng như vậy không có nghĩ là cô sẽ sớm tiếp nhận người đàn ông khác, đối với tình yêu, cô không có bất kỳ ước mơ nào!
“Lệ Mộ Phàm, mặc kệ tôi đã chết tâm hay chưa, hiện giờ tôi không muốn yêu! Tôi mệt mỏi rồi! Cầu xin cậu buông tha cho tôi..... Tôi ở đây cũng không đến lượt cậu quản!” Úc Tử Duyệt cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn Lệ Mộ Phàm, thật lòng nói.
Lệ Mộ Phàm nhìn cô như vậy, trong lòng vừa đau khổ vừa thất bại, “Tôi không ép cậu, để tôi giúp cậu được không?” anh hạ thấp giọng hỏi.
“Không thể...... Lệ Mộ Phàm, cậu nên đi du học đi, bác gái tuổi cũng đã lớn, cậu hẳn là nên giúp đỡ bác gái chuyện công ty... Tôi đã trưởng thành rồi, cậu cũng nên trưởng thành đi. Không nên lãng phí thời gian với tôi, tôi sẽ coi cậu là bạn bè, chúng ta có thể là đôi bạn xấu, nhưng không thể là người yêu, cậu hiểu chưa?” Úc Tử Duyệt kiên nhẫn khuyên nhủ Lệ Mộ Phàm, hiện tại cảm giác anh vẫn còn bốc đồng như một đứa trẻ chưa lớn.
Cô thật sự không hy vọng Lệ Mộ Phàm ngày ngày bên cạnh cô, bởi cô biết mình không thể nào phát triển quan hệ với anh.
Lệ Mộ Phàm trầm mặc không nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại nếu như anh không thừa dịp vườn không nhà trống mà vào thì phải đợi đến bao giờ?
“Sao trên nhà đèn lại sáng?” Nửa đêm, Lăng Bắc Hàn đưa Hạ Tĩnh Sơ về nhà, thấy đèn trên nhà cô sáng, anh cố tình hỏi.
“A......” Hạ Tĩnh Sơ nhìn đèn nhà mình sáng, trong lòng hoảng sợ, không phải hắn thì là ai? Trong lòng dâng lên một sự hận thù, “Chắc là đường điện có vấn đề, gần đây có chút vấn đề.....”
“Có cần anh lên xem một chút không?” trong đêm tối, Lăng Bắc Hàn híp mắt, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Không, không cần, không còn sớm, anh về trước đi, không sao đâu?” Hạ Tĩnh Sơ hốt hoảng nói, chỉ sợ Lăng Bắc Hàn lên phát hiện sự tồn tại của Hạ Kiệt, cũng chỉ sợ Lăng Bắc Hàn phát hiện ra bí mật của cô. Cô không biết, Lăng Bắc Hàn đã sớm biết tất cả!
“Được, sáng mai anh tới đón em..” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
Hạ Tĩnh Sơ vội vàng vẫy tay tạm biệt anh, đi về phía cầu thang, trong lòng vô cùng không muốn lên nhà!
Đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng động cơ của xe Lăng Bắc Hàn, trong lòng cô càng sợ hãi, cảm giác khốn khổ lan tỏa.....
“A...... ưmh......” trong lúc cô đang hốt hoảng, bỗng có một người ôm lấy eo cô, che miệng cô lại, Hạ Tĩnh Sơ thiếu chút nữa thì bị hù chết, trên tay người đàn ông có mùi thuốc lá, cô đương nhiên biết đó là ai....
Thân thể bị đè lên vách tường, Hạ Tĩnh Sơ hoảng sợ nhìn gương mặt Hạ Kiệt trong ánh đèn mờ mịt, sự hận thù dâng lên theo bản năng, cô hung tợn nhìn anh chằm chằm, lúc này, anh cũng buông lỏng miệng cô ra.
“Nơi này là cầu thang, anh muốn làm gì?” cô cố gắng hạ thấp giọng, nói với Hạ Kiệt, nhưng đáng chết, tên ác ma lại dám cởi quần cô.
“Đương nhiên là muốn em, Sơ sơ..... em nói xem nếu bây giờ tên họ Lăng kia quay trở lại thấy em bị tôi lăng nhục.....” đôi tay Hạ Kiệt thuần thục cởi quần cô xuống, hai cánh tay siết chặt hông cô, vật cứng rắn nhắm thẳng vào cô, từng chút chen vào....
“A...... đau......” cơn đau đớn khiến cô khổ sở than nhẹ, thân thể giống như bị xé ra thành hai nửa. Trong ấn tượng của Hạ Tĩnh Sơ, cô vẫn luôn bị anh cưỡng bức, chưa bao giờ anh dịu dàng dù chỉ một lần, liên tục làm tình, luôn mạnh mẽ đâm vào như vậy, xem cô giống như một thứ đồ chơi, tàn ác mà tiến vào.
Hạ Kiệt ôm lấy cô, chôn mình trong cơ thể cô, tự nhiên đi lại, ôm cô vào phòng.
“Anh điên rồi! Tại sao lại bật đèn? Nếu như anh ấy phát hiện thì tôi coi như xong!” Vừa đóng cửa lại, Hạ Tĩnh Sơ chịu đựng đau đớn, lập tức mở miệng, lớn tiếng mắng.
“A......” cô bị Hạ Kiệt vô tình ném xuống đất, Hạ Kiệt rút thắt lưng ra, chợt vung lên “vút......” một tiếng, làm rách quần áo sau lưng cô, “Cô còn có mặt mũi để nói chuyện sao? Tốt nhất là nên bị anh ta phát hiện! Để anh ta nhìn thấy rõ bột mặt thật của cô! Con đàn bà độc ác ham hư vinh!” Hạ Kiệt nhìn Hạ Tĩnh Sơ đau đớn khổ sở lăn lộn trên mặt đất, kiềm chế đau lòng, lớn tiếng mắng.
Anh đã từng yêu cô, nhưng sau khi cô đã hại chết đứa con của bọn họ, anh liền hận cô! Mười năm nay, cô vẫn dưới sự khống chế của anh, anh chính là muốn không để cho cô sống tốt hơn! Anh đã từng đối tốt với cô, nhưng cô không hiểu, cũng không quý trọng!
Hiện tại, anh hận cô, muốn phá hủy cô!
Sau lưng trầy da sứt thịt, Hạ Tĩnh Sơ đau đến mức không muốn sống, gương mặt vặn vẹo khổ sở, “Không phải anh muốn tiền sao? Không có anh ấy, tôi làm sao có tiền cho anh.....” cô nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt nhắm chặt lại, không dám nhìn tên ác ma này.
Hạ Kiệt hạ thấp người, cưỡi trên người cô, nắm thật chặt cái cằm của cô, “Tiền! Con mẹ nó cô thật sự cho rằng tôi thiếu tiền sao?” Chỉ cần em ngoan ngoãn đi theo anh, thật lòng đi theo anh, là tốt rồi..... nhưng những lời này anh không nói ra khỏi miệng, chỉ có thể u oán nhìn cô chằm chằm, trong con mắt sâu thăm thẳm chứa đầy yêu hận đan xen.
Anh lại hung hăng tiến vào cô một lần nữa, Hạ Tĩnh Sơ khổ sở liều mạng uốn éo người, đôi tay liều mạng đánh anh, Hạ Kiệt căn bản không để ý tới sự phản kháng của cô, vẻ mặt tức giận, hung hăng muốn cô!
“Anh đi chết đi!” bất tri bất giác, Hạ Tĩnh Sơ cầm được cái gạt tàn trên bàn trà, liền đập vào đầu Hạ Kiệt, bỗng dưng, một dòng máu tươi tràn ra........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.