Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 17: Chú thật thô lỗ
Ức Tích Nhan
30/01/2014
Editor: TiêuKhang
Cảnh sát giao thông đi đến nhìn thấy Lăng Bắc Hàn ngay lập tức hành lễ. Lăng Bắc Hàn cũng đứng nghiêm chào lại cảnh sát giao thông, báo cáo lại chuyện vừa mới xảy ra. Úc Tử Duyệt cũng thừa nhận khi nãy mình nhất thời nóng vội, không nhìn kỹ đèn xanh đèn đỏ.
Sau đó Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt lên xe mình, rồi cũng tự mình nhảy lên, khởi động máy nghênh ngang rời đi.
"Lính thối.....À không, này chú......"
"Tên của tôi là Lăng Bắc Hàn!" Úc Tử Duyệt ngồi ở ghế phụ vừa mở miệng liền gọi “Lính thối” nhưng cô đã kịp thời dừng lại, cảm thấy cứ gọi như vậy thật sự không được, vì vậy vội vàng sửa lời. Ai ngờ hai mắt Lăng Bắc Hàn vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, đang chuyên chú lái xe mà vẫn mấp máy đôi môi mỏng trầm giọng nói.
Dưới chiếc mũ lính màu xanh là đường cong gò má cương nghị, góc cạnh rõ ràng. Trên bờ vai mặc quân phục màu xanh ngắn tay là quân hàm hai sao hai vạch phát ra tia sáng chói mắt.
Cô quay đầu lại nhìn anh. Môi hơi nhếch lên, kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, không biết là bị khí chất hay vẻ đẹp của anh hấp dẫn nữa.
"Ha ha.....Vậy tôi vẫn nên gọi chú là chú quân nhân thì hơn!" Chốc lát sau, cô mới cười đùa nói, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở Lhasa mà cũng có thể gặp anh ta!
Lăng Bắc Hàn hơi nhíu mày, khóe miệng giật giật.
Chú, chú, mình thật sự già vậy sao? Vừa mới tròn ba mươi tuổi thôi mà.
Nhưng nhớ ra bà ngày nào cũng giục mình lấy vợ, anh cảm thấy mình thật sự đã già rồi.
Thoáng cái đã mười năm trôi qua. Trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt nhã nhặn tao nhã dịu dàng.
Sau khi hoàn hồn thì đã đến bệnh viện tư nhân, tìm chỗ đậu xe rồi cho xe dừng lại. Sau đó anh nhảy xuống, Úc Tử Duyệt mở cửa xe cũng muốn nhảy xuống theo, nhưng anh lại đưa tay đỡ lấy cơ thể mảnh khảnh nặng chưa đến 90 pounds của cô.
"Chú quân nhân, thật sự không có gì nghiêm trọng đâu....." Bình thường Úc Tử Duyệt ghét nhất là cái mùi gay mũi của thuốc khử trùng trong bệnh viện, cũng sợ nhất bị tiêm thuốc. Nhìn chữ thập màu đỏ to đùng ở cửa bệnh viện cô liền hoảng hốt muốn tránh né Lăng Bắc Hàn để nhảy xuống.
"Không nghiêm trọng thì tự đi đi!" Lăng Bắc Hàn tưởng rằng cô mất tự nhiên, cũng tức giận với việc cô băng ngang qua đường khi nãy, bất thình lình để cô xuống. Đầu gối sưng đau khiến Úc Tử Duyệt suýt nữa ngã nhào, cô theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay tráng kiện màu đồng kia.
"Chú thật thô lỗ, ây da!" Bướng bỉnh buông cánh tay anh ra, cô cậy mạnh di chuyển bước chân, "Tự đi thì tự đi!" Kiềm chế cơn đau rát ở đầu gốiÚc Tử Duyệt thở phì phò nói.
Lăng Bắc Hàn không nói gì, mặt hầm hầm đi theo sau lưng cô.....
Anh cầm chứng minh thư cô xếp hàng đăng ký cho cô, chứ không dùng đặc quyền không cần xếp hàng dành riêng cho quân nhân hay gia đình quân nhân đi cửa chuyên dụng. Sau đó đưa cô đi chụp hình, bôi thuốc, lấy thuốc. Cũng may đầu gối của cô chỉ xước da không có gì đáng ngại.
Vừa ra khỏi bệnh viện, cô liền sống lại nhảy loạn lên.
"Hôm nay tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?" Sau khi lên xe Lăng Bắc Hàn ngồi lần nữa, Úc Tử Duyệt móc ví của mình ra lớn tiếng hỏi, cô không muốn nợ ông chú này một xu nào!
"160 tệ!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
"À, tiền còn dư coi như tôi mời chú ăn cơm! Cảm ơn chú hôm nay đã chiếu cố tôi! Hai chúng ta không ai nợ ai nhé!" Úc Tử Duyệt móc 100 tệ trong ví ra để xuống, rất thẳng thắn nói.
"Chỉ có 40 tệ?" Lăng Bắc Hàn vừa nói xong thì xe cũng dừng lại, nhìn cô trầm giọng hỏi sau đó cầm lấy hai trăm tệ bước xuống xe.
"Vậy chú muốn bao nhiêu?" Sau khi Úc Tử Duyệt xuống xe liền chạy đuổi theo bóng dáng cao lớn của anh mà hét ầm ĩ.
"Này! Lăng Bắc Hàn, chú đi đâu chứ?"
"Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao?" Lăng Bắc Hàn đứng lại nhìn quán cơm nhỏ ở đối diện bên kia đường, rồi nhìn sang cô hỏi ngược lại.
Cảnh sát giao thông đi đến nhìn thấy Lăng Bắc Hàn ngay lập tức hành lễ. Lăng Bắc Hàn cũng đứng nghiêm chào lại cảnh sát giao thông, báo cáo lại chuyện vừa mới xảy ra. Úc Tử Duyệt cũng thừa nhận khi nãy mình nhất thời nóng vội, không nhìn kỹ đèn xanh đèn đỏ.
Sau đó Lăng Bắc Hàn đỡ Úc Tử Duyệt lên xe mình, rồi cũng tự mình nhảy lên, khởi động máy nghênh ngang rời đi.
"Lính thối.....À không, này chú......"
"Tên của tôi là Lăng Bắc Hàn!" Úc Tử Duyệt ngồi ở ghế phụ vừa mở miệng liền gọi “Lính thối” nhưng cô đã kịp thời dừng lại, cảm thấy cứ gọi như vậy thật sự không được, vì vậy vội vàng sửa lời. Ai ngờ hai mắt Lăng Bắc Hàn vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, đang chuyên chú lái xe mà vẫn mấp máy đôi môi mỏng trầm giọng nói.
Dưới chiếc mũ lính màu xanh là đường cong gò má cương nghị, góc cạnh rõ ràng. Trên bờ vai mặc quân phục màu xanh ngắn tay là quân hàm hai sao hai vạch phát ra tia sáng chói mắt.
Cô quay đầu lại nhìn anh. Môi hơi nhếch lên, kinh ngạc nhìn đến ngẩn người, không biết là bị khí chất hay vẻ đẹp của anh hấp dẫn nữa.
"Ha ha.....Vậy tôi vẫn nên gọi chú là chú quân nhân thì hơn!" Chốc lát sau, cô mới cười đùa nói, nghĩ thầm thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ở Lhasa mà cũng có thể gặp anh ta!
Lăng Bắc Hàn hơi nhíu mày, khóe miệng giật giật.
Chú, chú, mình thật sự già vậy sao? Vừa mới tròn ba mươi tuổi thôi mà.
Nhưng nhớ ra bà ngày nào cũng giục mình lấy vợ, anh cảm thấy mình thật sự đã già rồi.
Thoáng cái đã mười năm trôi qua. Trong đầu bỗng hiện lên một khuôn mặt nhã nhặn tao nhã dịu dàng.
Sau khi hoàn hồn thì đã đến bệnh viện tư nhân, tìm chỗ đậu xe rồi cho xe dừng lại. Sau đó anh nhảy xuống, Úc Tử Duyệt mở cửa xe cũng muốn nhảy xuống theo, nhưng anh lại đưa tay đỡ lấy cơ thể mảnh khảnh nặng chưa đến 90 pounds của cô.
"Chú quân nhân, thật sự không có gì nghiêm trọng đâu....." Bình thường Úc Tử Duyệt ghét nhất là cái mùi gay mũi của thuốc khử trùng trong bệnh viện, cũng sợ nhất bị tiêm thuốc. Nhìn chữ thập màu đỏ to đùng ở cửa bệnh viện cô liền hoảng hốt muốn tránh né Lăng Bắc Hàn để nhảy xuống.
"Không nghiêm trọng thì tự đi đi!" Lăng Bắc Hàn tưởng rằng cô mất tự nhiên, cũng tức giận với việc cô băng ngang qua đường khi nãy, bất thình lình để cô xuống. Đầu gối sưng đau khiến Úc Tử Duyệt suýt nữa ngã nhào, cô theo bản năng đưa tay bắt lấy cánh tay tráng kiện màu đồng kia.
"Chú thật thô lỗ, ây da!" Bướng bỉnh buông cánh tay anh ra, cô cậy mạnh di chuyển bước chân, "Tự đi thì tự đi!" Kiềm chế cơn đau rát ở đầu gốiÚc Tử Duyệt thở phì phò nói.
Lăng Bắc Hàn không nói gì, mặt hầm hầm đi theo sau lưng cô.....
Anh cầm chứng minh thư cô xếp hàng đăng ký cho cô, chứ không dùng đặc quyền không cần xếp hàng dành riêng cho quân nhân hay gia đình quân nhân đi cửa chuyên dụng. Sau đó đưa cô đi chụp hình, bôi thuốc, lấy thuốc. Cũng may đầu gối của cô chỉ xước da không có gì đáng ngại.
Vừa ra khỏi bệnh viện, cô liền sống lại nhảy loạn lên.
"Hôm nay tổng cộng tốn bao nhiêu tiền?" Sau khi lên xe Lăng Bắc Hàn ngồi lần nữa, Úc Tử Duyệt móc ví của mình ra lớn tiếng hỏi, cô không muốn nợ ông chú này một xu nào!
"160 tệ!" Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
"À, tiền còn dư coi như tôi mời chú ăn cơm! Cảm ơn chú hôm nay đã chiếu cố tôi! Hai chúng ta không ai nợ ai nhé!" Úc Tử Duyệt móc 100 tệ trong ví ra để xuống, rất thẳng thắn nói.
"Chỉ có 40 tệ?" Lăng Bắc Hàn vừa nói xong thì xe cũng dừng lại, nhìn cô trầm giọng hỏi sau đó cầm lấy hai trăm tệ bước xuống xe.
"Vậy chú muốn bao nhiêu?" Sau khi Úc Tử Duyệt xuống xe liền chạy đuổi theo bóng dáng cao lớn của anh mà hét ầm ĩ.
"Này! Lăng Bắc Hàn, chú đi đâu chứ?"
"Không phải cô muốn mời tôi ăn cơm sao?" Lăng Bắc Hàn đứng lại nhìn quán cơm nhỏ ở đối diện bên kia đường, rồi nhìn sang cô hỏi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.