Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 430: Tự tay đẩy cô ra
Ức Tích Nhan
11/04/2015
Edit: Thiên Kết
Tại sao lại mềm lòng với anh ta? Anh ta đối với mình như thế nào? Mình đưa con anh ta đi, anh ta lại không quản không hỏi. Người đàn ông như vậy, làm sao có thể thành ý thật lòng đối với mình đây? Ôn Uyển nằm ở trên giường, lần nữa mất ngủ.
Tôn Đại Phi nằm ngủ cả đêm trên salon ngoài phòng. Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, vội nhảy bật người lên, lặng lẽ đi tới căn phòng kia, thử xoay nắm đấm cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái, anh nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, chắc cô không dậy sớm như thế.
Nhớ tới vẻ quyết tuyệt của Ôn Uyển tối hôm qua, trong lòng lại đau nhói từng cơn. Anh đã hạ mình rất nhiều rồi, sao cô vẫn không chịu quay đầu lại?
Cô nói, đã từng thích anh, nhưng chưa phải là yêu. Lời này khiến anh càng thêm khó có thể chịu được. Chán nản vò tóc, anh cầm túi công văn lên ra khỏi phòng khách sạn. Sau khi Ôn Uyển tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là, Tôn Đại Phi vẫn còn ở bên ngoài, vội vàng mở cửa, thấy trên ghế salon đã trống không, trong lòng có chút mất mát.
Anh hẳn là đã rời đi từ sớm rồi. Thở dài, cô trở về phòng, nhìn Tiểu Đồng Đồng trong nôi, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Nói cho mẹ, bây giờ mẹ nên làm thế nào đây?” Cô bất lực hỏi. Cũng bởi vì tối hôm qua Tôn Đại Phi tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, nhìn nước mắt của anh, cô lại mềm lòng.
Cô vẫn luôn cảm thấy anh không phải là người không tim không phổi, dù mới quen biết anh không lâu, cô nhận ra được Tôn Đại Phi bên ngoài là người ngang ngạnh, nhưng cũng là ngưới chất chứa nhiều phiền muộn. Người kiêu ngạo như anh lại rơi lệ trước mặt cô, có phải là động chân tình?
Chút yếu đuối ấy lại dễ dàng làm tan đi sự thống khổ và uất ức mà cô phải chịu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Rất nhanh, ngày xảy ra tai nạn giao thông đó đã dạy cô sợ hãi.
Vẫn còn nhớ sáng sớm ngày hôm đó, cô hào hứng mặc quần áo chỉnh chu, chờ anh đưa tới tham dự tiệc rượu một trăm ngày Tiểu Nặc Nặc nhà Cố Diệc Thần, mấy ngày trước anh cũng đã nói sẽ đưa cô đi, không ngờ…
“Đại Phi, anh…” Hào hứng mở cửa, tiếng nói còn chưa dứt, nụ cười của cô cứng lại trước cửa khi thấy anh và một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, trong nháy mắt hơi sức toàn thân như bị hút hết.
“Tôi tới nói cho em biết, hôm nay tôi hẹn Miki đi, em mang thai đã vượt mặt thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.” Mặt Tôn Đại Phi tà tứ mà cười cười nói, nói xong còn hôn lên gương mặt người phụ nữ kia một cái. Sắc mặt của Ôn Uyển trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười: “Được, đúng lúc em muốn xem phim.” Cô kiêu ngạo không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt anh, nói xong, chủ động đóng cửa lại.
Không lâu sau khi bọ họ đi, bụng của cô bắt đầu đau quặn từng cơn, cách ngày dự sinh còn mấy ngày, cô không nghĩ là mình sắp sinh, định đi bệnh viện gần đó kiểm tra một chút. Một mình thất thần đi ra khỏi biết thự, dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, ngay sau đó xảy ra thì xảy ra tai nạn.
Cô bừng tỉnh từ trong hoài niệm. Cô không biết đến cuối cùng Tôn Đại Phi đối với cô, cái gì là thật, cái gì là giả, có lúc đối với cô rất tốt, có lúc lại điên cuồng tìm phụ nữ tới kích thích cô.
Ôn Uyển thu dọn xong hành lý, đặt Tiểu Đồng Đồng trong xe em bé, rồi ra khỏi phòng. Mẹ cô đã trở về Canada trước, giờ cô chỉ có một mình. Cô trả phòng ở đại sảnh tầng một, lại nghe được có người phụ nữ nhõng nhẽo nói: “Tổng giám đốc Tôn, đáng ghét.”
Ôn Uyển đeo kính đen nhìn sang bên phải, người đàn ông đang ôm người phụ nữ mặc váy liền thân thấp ngực cùng nhau đi vào không phải là Tôn Đại Phi thì còn là ai? Trái tim, đột nhiên lạnh lẽo.
“Cho chúng tôi một gian hạng sang!” Giọng nói Tôn Đại Phi vang lên, lòng của Ôn Uyển chợt đau đớn. Cảm giác Tôn Đại Phỉ như cố ý lớn tiếng, cố ý để cho cô nghe được vậy.
“Tiểu thư?” Đã trả lại tiền đặt cọc cho cô, Ôn Uyển vẫn đứng bất động, nhân viên phục vụ đại sảnh nhẹ giọng gọi cô, lúc này Ôn Uyển mới hoàn hồn, khóe miệng cười cười, cầm lấy tiền đặt cọc.
“Cám ơn!” Cô lạnh nhạt nói.
“Tổng giám đốc Tôn, cô ấy không phải…” Người phụ nữ kia chỉ vào Ôn Uyển, nói với Tôn Đại Phi.
Tôn Đại Phi tiến lên, thấy Ôn Uyển đang định đẩy xe đi: “Lúc này mới đi hả? Có muốn cho người tiễn hai người không?” Tôn Đại Phi cao giọng hỏi, giọng nói mang vẻ cợt nhả, khóe miệng Ôn Uyển cũng giương lên cười. Là cô tự mình đa tình thôi. “Không cần, tôi đã gọi xe rồi. Tổng giám đốc Tôn, xin ngài tránh ra.” Ôn Uyển cười nói, trái tim đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.
Tôn Đại Phi, anh vĩnh viễn đều không chịu thiệt, tối qua cô cự tuyệt anh, cho nên, bây giờ anh liền dùng người phụ nữ khác thị uy với cô sao?
Thì ra tình của anh, không hơn cái này.
Tôn Đại Phi tránh ra, Ôn Uyển đẩy xe em bé, nhanh chóng rời đi. Hôm nay cô mặc một quần jean màu đen, áo khoác màu đen, đội mũ và đeo mắt kính, kéo theo một vali lớn, đẩy xe em bé, khí thế mười phần cay độc.
Nhìn bọn họ rời đi, trong mắt Tôn Đại Phi thoáng qua một tia đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay. Nếu cô không chịu quay đầu lại, anh cũng không nên quấn quýt dây dưa, càng không cần hạn kình ở trước mặt cô nữa.
Lên taxi, Ôn Uyển ôm con trai ngồi ở ghế sau xe taxi, nước mắt từ sau kính nhỏ xuống, cô quật cường không tháo kính mát xuống, tùy ý để nước mắt chảy xuống. Cảm thấy sẽ không bao giờ có thể quay lại với Tôn Đại Phi nữa rồi, trừ phi cô chết.
Mở túi vải bạt màu đen ra, tìm thật lâu, mới nhớ ra tấm vé máy bay đi Canada cô đã cố ý để ở khách sạn rồi. Thì ra, buổi sáng sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy, không có ý định trở về Canada nữa, mà định đi thẳng tới biệt thự, nói cho anh biết, cô nguyện ý cho anh một cơ hội, cho bọn họ một cơ hội có một mái ấm. Vậy mà…
Trong khách sạn, Tôn Đại Phi đang định bước vào thang máy, chợt thấy một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng lo lắng chạy đến: “Tiểu thư số phòng 303 để quên vé máy bay!”
303!
Trái tim Tôn Đại Phi thít chặt lại, vội vàng đi xuống quầy phục vụ, xác định tấm vé máy bay của Ôn Uyển.
“Chính tôi nhặt được trong thùng rác, cô nói xem không phải là cô ấy cố ý vứt bỏ đó chứ?” Nhân viên phục vụ kia nói trước tiền sảnh. Đầu óc Tôn Đại Phi lùng bùng, giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng lao ra khách sạn, làm cho người phụ nữ kia đứng tại chỗ kinh ngạc sững sờ.
“Đến biệt thự!” Tôn Đại Phi nhảy lên chiếc xe lái xe đã mở cửa sẵn, lớn tiếng nói. Tài xế vừa mới xuất phát, anh liền nghĩ tới cái gì đó: “Đi ra sân bay! Mau!” Anh lớn tiếng rống lên, nắm chặt tấm vé máy bay trong tay.
Nhất định là cô không có ý định đi, sau đó lại nhìn thấy anh đi với Miki, lần này, anh không biết cô sẽ đi đâu? Trực giác nói cô có thể đi Canada.
Tôn Đại Phi hối tiếc, nhất thời rối rắm, không biết có nên cắt đứt hoàn toàn với cô hay không?
Anh không còn chút sức lực nào, chỉ cảm giác lần này hết thật rồi. Ôn Uyển muốn cho anh cơ hội, nhưng lại bị chính anh vứt bỏ.
“Nhanh lên một chút. Mẹ kiếp, nhanh lên một chút nữa.” Anh gào lớn, chỉ có làm như vậy mới phát tiết được hối hận trong lòng.
Tài xế không thể làm gì hơn là một lần nữa tăng tốc, hướng tới phi trường.
***
Khi Tôn Đại Phi chạy tới phi trường, chuyến bay tới Canada vẫn chưa cất cánh. Anh vội tới cửa kiểm anh, nhìn từng người một, không thấy bóng dáng Ôn Uyển và Tiểu Đồng Đồng đâu cả. Sau khi chắc chắn cô không lên máy bay, Tôn Đại Phi hoảng hốt đứng trong phi trường, rồi lại chạy tới quầy phục vụ tra xem có hành khách nào tên Ôn Uyển không, báo cả số căn cước của cô, kết quả không tìm thấy ai tên Ôn Uyển cả.
Tôn Đại Phi lao ra khỏi phi trường, lên xe, bảo tài xế chạy thẳng tới biệt thự Ôn Uyển từng ở.
“Ôn Uyển!” Đẩy cửa biệt thự ra, anh gọi lớn, đáp lại anh chỉ có tiếng vang vọng lại từng đợt. Ôn Uyển không có ở đây.
“Ôn Uyển, anh sai rồi, anh sai thật rồi… Anh thật đáng chết…!” Tôn Đại Phi túm lấy hai tai mình, không ngừng lẩm bẩm. Trong biệt thự không tìm thấy cô đâu cả, cô căn bản không óc trở về đây. Nhìn từng cảnh, từng vật trong phòng khách, nhìn chiếc bàn kiểu mở trong bếp, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hình ảnh hai người hoan ái…
Tôn Đại Phi mệt mỏi quỳ xuống đất, trong lòng bị nỗi hối hận gặm nhấm, hiểu được lần này chính mình đã đẩy Ôn Uyển ra.
Một người phụ nữ tốt như vậy lại bị anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương….
Ôn Uyển không lên máy bay, cũng không tới nhà ga xe lửa, cô mang theo Tiểu Đồng Đồng lên xe buýt, đi về phía ngoại ô xa xôi. Nơi đó có căn nhà hai tầng nho nhỏ, vẫn hay có người tới dọn dẹp nên bên trong rất sạch sẽ, có thể ở được.
Đây là một thôn nhỏ rất an bình, mặc dù đã nhiều năm, xảy ra rất nhiều biến hóa nhưng mà xung quanh vẫn là non xanh nước biếc, cảnh vật rất an bình.
Cô rất hài lòng, muốn ở lại chỗ này một thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, những chuyện khác sau này sẽ tính.
Tôn Đại Phi tìm Ôn Uyển một tuần lễ ròng rã, nhưng cũng không tìm được tung tích của cô. Điều tra tất cả các phương tiện cô có thể sử dụng nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì. Cả Thủ Đô đều bị anh lật tung lên, cũng đều không thấy.
Nghĩ rằng có thể cô đã rời khỏi Thủ Đô, anh cho người điều tra xe khách, nhưng người đi xe khách nhiều như vậy, hơn nữa mua vé lại không cần chứng nhận gì, khó có thể điều tra được.
***
“Tôn Đại Phi. Cậu đúng là đáng ăn đòn. Nhìn bộ dạng lúc này của cậu đi!” Cố Diệc Thần được nghỉ phép trở về, thì nghe tin Ôn Uyển mất tích, tức giận tìm tới Tôn Đại Phi, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng bị Lăng Bắc Triệt ngăn lại.
“Anh đừng ngăn em, nhìn bộ dạng của cậu ta lúc này, em cảm thấy cậu ta thật sự rất đáng đánh. Uống đi, uống say chết cậu đi. Lúc tôi cùng với Lăng Bắc Sam giận dỗi, cậu giống như chuyên gia tình yêu hiến kế cho tôi, hiện tại đến phiên cậu thì liền lúng túng.” Cố Diệc Thần tức giận quát.
Lăng Bắc Triệt lườm anh một cái, Cố Diệc Thần mới không ra tay, anh cầm một bình rượu ngửa cổ lên uống.
Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Lăng Bắc Diệp cũng đều có ở đây, hiếm có dịp mà sáu người tề tựu đông đủ như vậy.
“Đại Phi, nói thật, có phải cậu vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh?” Lục Khải Chính hỏi, anh ngồi bên cạnh Tôn Đại Phi, vỗ vỗ bờ vai anh. Tôn Đại Phi gạt ra, Lăng Bắc Hàn lúc này lừ mắt nhìn Lục Khải Chính.
“Tôi không hiểu, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu còn lẩn trốn cái gì nữa. Lần trước không phải đã giúp chúng tôi sao?”” Lăng Bắc Triệt tức giận hỏi.
“Đừng nói nữa. Để cho cậu ta yên tĩnh.” Lăng Bắc Hà trầm giọng nói.
“Cậu ta yên tĩnh đủ rồi. Tôn đại Phi, cậu muốn trốn tránh thì trốn tránh đi, nhưng kẻ thù của cậu là súng máy, không phải là phụ nữ. Không phải là tình cảm của cậu. Cậu thế này có đáng không? Hơn nữa, năm đó cũng không ai trách cậu.” Lăng Bắc Diệp nói.
“Các người không cần khuyên tôi. Chuyện kia đã qua rồi. Sau này ai còn nhắc tới nữa, tôi sẽ tuyệt giao với kẻ đó.” Tôn Đại Phi tức giận quát.
“Cậu cho rằng chúng tôi muốn nói hả? Là cậu bắt chúng tôi phải để ý. Trước kia chúng ta là đồng đội, hiện tại chúng tôi xem cậu là anh em tốt, không muốn thấy cậu khổ sở mãi như vậy.” Cố Diệc Thần tức giận nói, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đại Phi, tìm phụ nữ rất dễ dàng, không phải chuyện mò kim đáy bể, nhưng quan trọng là, sau khi tìm xong, thái độ của cậu với người ta ra sao. Cậu phải lấy sự chân thành của mình để cảm động cô ấy, kéo cô ấy quay về.” Lăng Bắc Hàn lên tiếng, khuyên nhủ. Muốn tìm Ôn Uyển là chuyện hết sức dễ, nhưng mấu chốt là, Tôn Đại Phi có thật sự quan tâm đến cô, thật sự muốn cứu vãn.
“Không sai. Chỉ cần thái độ của một mình cậu. Nếu như tìm được cô ấy nhưng lại không biết quý trọng, chúng tôi đều ước gì cậu không tìm được.” Cố Diệc Thần vội vàng nói, anh thật lòng hi vọng Tôn Đại Phi không tiếp tục chán nản, mà sống cuộc sống tích cực, cùng Ôn Uyển mỗi ngày đều hạnh phúc.
“Tôi sợ cô ấy không tha thứ cho tôi.” Tôn Đại Phi nghe bọn họ nói, lại nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, chính bản thân anh ta cũng không cách nào tự tha thứ cho mình, anh ta cảm thấy Ôn Uyển hoàn toàn bị mình làm cho tổn thương rồi, không thể nào mà tha thứ được. Giọng nói mang theo tiếng thở dài, mang theo bi thương cùng tuyệt vọng, làm cho mọi người kinh ngạc.
Đó là Tôn Đại Phi phong lưu đó sao?
Trước khi nhập ngũ Tôn Đại Phi đã là một kẻ phong lưu, nhưng khi nhìn thấy mọi người lần lượt nhập ngũ thì đầu óc cũng nóng lên mà muốn vào. Tố chất thân thể anh từ nhỏ đã tốt, lại bị bọn họ kích thích, cho nên khi mới vào quân đội đã lựa chọn làm lính đặc công.
“Để cho các người xem tôi đây. Tôi đã vào được.” Ngày ấy Tôn Đại Phi mặc bộ quân phục màu ô-liu, đầu đội mũ bối lôi, cười hả hê nói.
Sau khi vào bộ đội đặc công, tính tình anh ta cũng tốt hơn rất nhiều, làm việc cũng chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, luôn hoàn thành tất cả các nhiệm vụ. Duy chỉ có một lần làm nhiệm vụ thất bại, sau đó anh ta xuất ngũ, bản tính cũ lại khôi phục, thậm chí còn tệ hơn so với trước kia.
Theo như bọn họ nghĩ, đây là tự trách mình.
“Cô ấy không tha thứ cho cậu là một chuyện, cậu cầu xin cô ấy lại là một chuyện khác. Không cố gắng, làm sao biết sẽ không thành công?” Lăng Bắc Hàn quát lớn, những người khác cũng tiếp tục khuyên nhủ.
“Đại Phi, tôi cho cậu biết một nơi cô ấy có thể tới.” Cố Diệc Thần nói.
Cố Diệc Thần cho Tôn Đại Phi địa chỉ nhà bà ngoại của mình, hai năm trước có nghe nói căn nhà của Ôn Uyển ở đây vẫn được dọn dẹp cẩn thận. Anh đoán có thể Ôn Uyển ở đó.
***
Tôn Đại Phi một mình mượn xe Jeep của Cố Diệc Thần đi tới chỗ đó, trên đường đi không khỏi run rẩy.
Ra ngoại thành không khí rất mát mẻ, lúc hai bên đường đã chính, đứng ở trên ban công lầu hai có thể nhìn thấy từng mảng màu vàng óng ả. Ôn Uyển ôm Tiểu Đồng Đồng ngồi ở ban công, thằng bé hôm nay có chút không khỏe, nó ăn rất ít.
“Đồng Đồng, con phải ăn nhiều một chút, lớn lên còn phải bảo vệ mẹ nữa.” Ôn Uyển cười nói. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu trắng, tóc xõa dài.
Sau khi nói xong với con trai, thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, cùng tiếng chó sủa, cô ôm Tiểu Đồng Đồng xuống dưới nhà, thì thấy một chiếc xe Jeep đang đậu trước cửa chính.
Tại sao lại mềm lòng với anh ta? Anh ta đối với mình như thế nào? Mình đưa con anh ta đi, anh ta lại không quản không hỏi. Người đàn ông như vậy, làm sao có thể thành ý thật lòng đối với mình đây? Ôn Uyển nằm ở trên giường, lần nữa mất ngủ.
Tôn Đại Phi nằm ngủ cả đêm trên salon ngoài phòng. Sáng hôm sau vừa tỉnh lại, vội nhảy bật người lên, lặng lẽ đi tới căn phòng kia, thử xoay nắm đấm cửa, phát hiện cửa phòng đã bị khóa trái, anh nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng, chắc cô không dậy sớm như thế.
Nhớ tới vẻ quyết tuyệt của Ôn Uyển tối hôm qua, trong lòng lại đau nhói từng cơn. Anh đã hạ mình rất nhiều rồi, sao cô vẫn không chịu quay đầu lại?
Cô nói, đã từng thích anh, nhưng chưa phải là yêu. Lời này khiến anh càng thêm khó có thể chịu được. Chán nản vò tóc, anh cầm túi công văn lên ra khỏi phòng khách sạn. Sau khi Ôn Uyển tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là, Tôn Đại Phi vẫn còn ở bên ngoài, vội vàng mở cửa, thấy trên ghế salon đã trống không, trong lòng có chút mất mát.
Anh hẳn là đã rời đi từ sớm rồi. Thở dài, cô trở về phòng, nhìn Tiểu Đồng Đồng trong nôi, cô ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Nói cho mẹ, bây giờ mẹ nên làm thế nào đây?” Cô bất lực hỏi. Cũng bởi vì tối hôm qua Tôn Đại Phi tỏ ra yếu đuối trước mặt cô, nhìn nước mắt của anh, cô lại mềm lòng.
Cô vẫn luôn cảm thấy anh không phải là người không tim không phổi, dù mới quen biết anh không lâu, cô nhận ra được Tôn Đại Phi bên ngoài là người ngang ngạnh, nhưng cũng là ngưới chất chứa nhiều phiền muộn. Người kiêu ngạo như anh lại rơi lệ trước mặt cô, có phải là động chân tình?
Chút yếu đuối ấy lại dễ dàng làm tan đi sự thống khổ và uất ức mà cô phải chịu, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt. Rất nhanh, ngày xảy ra tai nạn giao thông đó đã dạy cô sợ hãi.
Vẫn còn nhớ sáng sớm ngày hôm đó, cô hào hứng mặc quần áo chỉnh chu, chờ anh đưa tới tham dự tiệc rượu một trăm ngày Tiểu Nặc Nặc nhà Cố Diệc Thần, mấy ngày trước anh cũng đã nói sẽ đưa cô đi, không ngờ…
“Đại Phi, anh…” Hào hứng mở cửa, tiếng nói còn chưa dứt, nụ cười của cô cứng lại trước cửa khi thấy anh và một người phụ nữ ăn mặc diêm dúa lẳng lơ, trong nháy mắt hơi sức toàn thân như bị hút hết.
“Tôi tới nói cho em biết, hôm nay tôi hẹn Miki đi, em mang thai đã vượt mặt thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi.” Mặt Tôn Đại Phi tà tứ mà cười cười nói, nói xong còn hôn lên gương mặt người phụ nữ kia một cái. Sắc mặt của Ôn Uyển trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng vẫn mỉm cười: “Được, đúng lúc em muốn xem phim.” Cô kiêu ngạo không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt anh, nói xong, chủ động đóng cửa lại.
Không lâu sau khi bọ họ đi, bụng của cô bắt đầu đau quặn từng cơn, cách ngày dự sinh còn mấy ngày, cô không nghĩ là mình sắp sinh, định đi bệnh viện gần đó kiểm tra một chút. Một mình thất thần đi ra khỏi biết thự, dọc theo đường cái đi thẳng về phía trước, ngay sau đó xảy ra thì xảy ra tai nạn.
Cô bừng tỉnh từ trong hoài niệm. Cô không biết đến cuối cùng Tôn Đại Phi đối với cô, cái gì là thật, cái gì là giả, có lúc đối với cô rất tốt, có lúc lại điên cuồng tìm phụ nữ tới kích thích cô.
Ôn Uyển thu dọn xong hành lý, đặt Tiểu Đồng Đồng trong xe em bé, rồi ra khỏi phòng. Mẹ cô đã trở về Canada trước, giờ cô chỉ có một mình. Cô trả phòng ở đại sảnh tầng một, lại nghe được có người phụ nữ nhõng nhẽo nói: “Tổng giám đốc Tôn, đáng ghét.”
Ôn Uyển đeo kính đen nhìn sang bên phải, người đàn ông đang ôm người phụ nữ mặc váy liền thân thấp ngực cùng nhau đi vào không phải là Tôn Đại Phi thì còn là ai? Trái tim, đột nhiên lạnh lẽo.
“Cho chúng tôi một gian hạng sang!” Giọng nói Tôn Đại Phi vang lên, lòng của Ôn Uyển chợt đau đớn. Cảm giác Tôn Đại Phỉ như cố ý lớn tiếng, cố ý để cho cô nghe được vậy.
“Tiểu thư?” Đã trả lại tiền đặt cọc cho cô, Ôn Uyển vẫn đứng bất động, nhân viên phục vụ đại sảnh nhẹ giọng gọi cô, lúc này Ôn Uyển mới hoàn hồn, khóe miệng cười cười, cầm lấy tiền đặt cọc.
“Cám ơn!” Cô lạnh nhạt nói.
“Tổng giám đốc Tôn, cô ấy không phải…” Người phụ nữ kia chỉ vào Ôn Uyển, nói với Tôn Đại Phi.
Tôn Đại Phi tiến lên, thấy Ôn Uyển đang định đẩy xe đi: “Lúc này mới đi hả? Có muốn cho người tiễn hai người không?” Tôn Đại Phi cao giọng hỏi, giọng nói mang vẻ cợt nhả, khóe miệng Ôn Uyển cũng giương lên cười. Là cô tự mình đa tình thôi. “Không cần, tôi đã gọi xe rồi. Tổng giám đốc Tôn, xin ngài tránh ra.” Ôn Uyển cười nói, trái tim đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.
Tôn Đại Phi, anh vĩnh viễn đều không chịu thiệt, tối qua cô cự tuyệt anh, cho nên, bây giờ anh liền dùng người phụ nữ khác thị uy với cô sao?
Thì ra tình của anh, không hơn cái này.
Tôn Đại Phi tránh ra, Ôn Uyển đẩy xe em bé, nhanh chóng rời đi. Hôm nay cô mặc một quần jean màu đen, áo khoác màu đen, đội mũ và đeo mắt kính, kéo theo một vali lớn, đẩy xe em bé, khí thế mười phần cay độc.
Nhìn bọn họ rời đi, trong mắt Tôn Đại Phi thoáng qua một tia đau đớn, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay. Nếu cô không chịu quay đầu lại, anh cũng không nên quấn quýt dây dưa, càng không cần hạn kình ở trước mặt cô nữa.
Lên taxi, Ôn Uyển ôm con trai ngồi ở ghế sau xe taxi, nước mắt từ sau kính nhỏ xuống, cô quật cường không tháo kính mát xuống, tùy ý để nước mắt chảy xuống. Cảm thấy sẽ không bao giờ có thể quay lại với Tôn Đại Phi nữa rồi, trừ phi cô chết.
Mở túi vải bạt màu đen ra, tìm thật lâu, mới nhớ ra tấm vé máy bay đi Canada cô đã cố ý để ở khách sạn rồi. Thì ra, buổi sáng sau khi Ôn Uyển tỉnh dậy, không có ý định trở về Canada nữa, mà định đi thẳng tới biệt thự, nói cho anh biết, cô nguyện ý cho anh một cơ hội, cho bọn họ một cơ hội có một mái ấm. Vậy mà…
Trong khách sạn, Tôn Đại Phi đang định bước vào thang máy, chợt thấy một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng lo lắng chạy đến: “Tiểu thư số phòng 303 để quên vé máy bay!”
303!
Trái tim Tôn Đại Phi thít chặt lại, vội vàng đi xuống quầy phục vụ, xác định tấm vé máy bay của Ôn Uyển.
“Chính tôi nhặt được trong thùng rác, cô nói xem không phải là cô ấy cố ý vứt bỏ đó chứ?” Nhân viên phục vụ kia nói trước tiền sảnh. Đầu óc Tôn Đại Phi lùng bùng, giống như là nhớ ra cái gì đó, vội vàng lao ra khách sạn, làm cho người phụ nữ kia đứng tại chỗ kinh ngạc sững sờ.
“Đến biệt thự!” Tôn Đại Phi nhảy lên chiếc xe lái xe đã mở cửa sẵn, lớn tiếng nói. Tài xế vừa mới xuất phát, anh liền nghĩ tới cái gì đó: “Đi ra sân bay! Mau!” Anh lớn tiếng rống lên, nắm chặt tấm vé máy bay trong tay.
Nhất định là cô không có ý định đi, sau đó lại nhìn thấy anh đi với Miki, lần này, anh không biết cô sẽ đi đâu? Trực giác nói cô có thể đi Canada.
Tôn Đại Phi hối tiếc, nhất thời rối rắm, không biết có nên cắt đứt hoàn toàn với cô hay không?
Anh không còn chút sức lực nào, chỉ cảm giác lần này hết thật rồi. Ôn Uyển muốn cho anh cơ hội, nhưng lại bị chính anh vứt bỏ.
“Nhanh lên một chút. Mẹ kiếp, nhanh lên một chút nữa.” Anh gào lớn, chỉ có làm như vậy mới phát tiết được hối hận trong lòng.
Tài xế không thể làm gì hơn là một lần nữa tăng tốc, hướng tới phi trường.
***
Khi Tôn Đại Phi chạy tới phi trường, chuyến bay tới Canada vẫn chưa cất cánh. Anh vội tới cửa kiểm anh, nhìn từng người một, không thấy bóng dáng Ôn Uyển và Tiểu Đồng Đồng đâu cả. Sau khi chắc chắn cô không lên máy bay, Tôn Đại Phi hoảng hốt đứng trong phi trường, rồi lại chạy tới quầy phục vụ tra xem có hành khách nào tên Ôn Uyển không, báo cả số căn cước của cô, kết quả không tìm thấy ai tên Ôn Uyển cả.
Tôn Đại Phi lao ra khỏi phi trường, lên xe, bảo tài xế chạy thẳng tới biệt thự Ôn Uyển từng ở.
“Ôn Uyển!” Đẩy cửa biệt thự ra, anh gọi lớn, đáp lại anh chỉ có tiếng vang vọng lại từng đợt. Ôn Uyển không có ở đây.
“Ôn Uyển, anh sai rồi, anh sai thật rồi… Anh thật đáng chết…!” Tôn Đại Phi túm lấy hai tai mình, không ngừng lẩm bẩm. Trong biệt thự không tìm thấy cô đâu cả, cô căn bản không óc trở về đây. Nhìn từng cảnh, từng vật trong phòng khách, nhìn chiếc bàn kiểu mở trong bếp, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại hình ảnh hai người hoan ái…
Tôn Đại Phi mệt mỏi quỳ xuống đất, trong lòng bị nỗi hối hận gặm nhấm, hiểu được lần này chính mình đã đẩy Ôn Uyển ra.
Một người phụ nữ tốt như vậy lại bị anh hết lần này tới lần khác làm tổn thương….
Ôn Uyển không lên máy bay, cũng không tới nhà ga xe lửa, cô mang theo Tiểu Đồng Đồng lên xe buýt, đi về phía ngoại ô xa xôi. Nơi đó có căn nhà hai tầng nho nhỏ, vẫn hay có người tới dọn dẹp nên bên trong rất sạch sẽ, có thể ở được.
Đây là một thôn nhỏ rất an bình, mặc dù đã nhiều năm, xảy ra rất nhiều biến hóa nhưng mà xung quanh vẫn là non xanh nước biếc, cảnh vật rất an bình.
Cô rất hài lòng, muốn ở lại chỗ này một thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc của mình, những chuyện khác sau này sẽ tính.
Tôn Đại Phi tìm Ôn Uyển một tuần lễ ròng rã, nhưng cũng không tìm được tung tích của cô. Điều tra tất cả các phương tiện cô có thể sử dụng nhưng cũng không tìm ra được manh mối gì. Cả Thủ Đô đều bị anh lật tung lên, cũng đều không thấy.
Nghĩ rằng có thể cô đã rời khỏi Thủ Đô, anh cho người điều tra xe khách, nhưng người đi xe khách nhiều như vậy, hơn nữa mua vé lại không cần chứng nhận gì, khó có thể điều tra được.
***
“Tôn Đại Phi. Cậu đúng là đáng ăn đòn. Nhìn bộ dạng lúc này của cậu đi!” Cố Diệc Thần được nghỉ phép trở về, thì nghe tin Ôn Uyển mất tích, tức giận tìm tới Tôn Đại Phi, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng bị Lăng Bắc Triệt ngăn lại.
“Anh đừng ngăn em, nhìn bộ dạng của cậu ta lúc này, em cảm thấy cậu ta thật sự rất đáng đánh. Uống đi, uống say chết cậu đi. Lúc tôi cùng với Lăng Bắc Sam giận dỗi, cậu giống như chuyên gia tình yêu hiến kế cho tôi, hiện tại đến phiên cậu thì liền lúng túng.” Cố Diệc Thần tức giận quát.
Lăng Bắc Triệt lườm anh một cái, Cố Diệc Thần mới không ra tay, anh cầm một bình rượu ngửa cổ lên uống.
Lăng Bắc Hàn, Lục Khải Chính, Lăng Bắc Diệp cũng đều có ở đây, hiếm có dịp mà sáu người tề tựu đông đủ như vậy.
“Đại Phi, nói thật, có phải cậu vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh?” Lục Khải Chính hỏi, anh ngồi bên cạnh Tôn Đại Phi, vỗ vỗ bờ vai anh. Tôn Đại Phi gạt ra, Lăng Bắc Hàn lúc này lừ mắt nhìn Lục Khải Chính.
“Tôi không hiểu, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu còn lẩn trốn cái gì nữa. Lần trước không phải đã giúp chúng tôi sao?”” Lăng Bắc Triệt tức giận hỏi.
“Đừng nói nữa. Để cho cậu ta yên tĩnh.” Lăng Bắc Hà trầm giọng nói.
“Cậu ta yên tĩnh đủ rồi. Tôn đại Phi, cậu muốn trốn tránh thì trốn tránh đi, nhưng kẻ thù của cậu là súng máy, không phải là phụ nữ. Không phải là tình cảm của cậu. Cậu thế này có đáng không? Hơn nữa, năm đó cũng không ai trách cậu.” Lăng Bắc Diệp nói.
“Các người không cần khuyên tôi. Chuyện kia đã qua rồi. Sau này ai còn nhắc tới nữa, tôi sẽ tuyệt giao với kẻ đó.” Tôn Đại Phi tức giận quát.
“Cậu cho rằng chúng tôi muốn nói hả? Là cậu bắt chúng tôi phải để ý. Trước kia chúng ta là đồng đội, hiện tại chúng tôi xem cậu là anh em tốt, không muốn thấy cậu khổ sở mãi như vậy.” Cố Diệc Thần tức giận nói, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đại Phi, tìm phụ nữ rất dễ dàng, không phải chuyện mò kim đáy bể, nhưng quan trọng là, sau khi tìm xong, thái độ của cậu với người ta ra sao. Cậu phải lấy sự chân thành của mình để cảm động cô ấy, kéo cô ấy quay về.” Lăng Bắc Hàn lên tiếng, khuyên nhủ. Muốn tìm Ôn Uyển là chuyện hết sức dễ, nhưng mấu chốt là, Tôn Đại Phi có thật sự quan tâm đến cô, thật sự muốn cứu vãn.
“Không sai. Chỉ cần thái độ của một mình cậu. Nếu như tìm được cô ấy nhưng lại không biết quý trọng, chúng tôi đều ước gì cậu không tìm được.” Cố Diệc Thần vội vàng nói, anh thật lòng hi vọng Tôn Đại Phi không tiếp tục chán nản, mà sống cuộc sống tích cực, cùng Ôn Uyển mỗi ngày đều hạnh phúc.
“Tôi sợ cô ấy không tha thứ cho tôi.” Tôn Đại Phi nghe bọn họ nói, lại nhớ tới cảnh tượng buổi sáng hôm đó, chính bản thân anh ta cũng không cách nào tự tha thứ cho mình, anh ta cảm thấy Ôn Uyển hoàn toàn bị mình làm cho tổn thương rồi, không thể nào mà tha thứ được. Giọng nói mang theo tiếng thở dài, mang theo bi thương cùng tuyệt vọng, làm cho mọi người kinh ngạc.
Đó là Tôn Đại Phi phong lưu đó sao?
Trước khi nhập ngũ Tôn Đại Phi đã là một kẻ phong lưu, nhưng khi nhìn thấy mọi người lần lượt nhập ngũ thì đầu óc cũng nóng lên mà muốn vào. Tố chất thân thể anh từ nhỏ đã tốt, lại bị bọn họ kích thích, cho nên khi mới vào quân đội đã lựa chọn làm lính đặc công.
“Để cho các người xem tôi đây. Tôi đã vào được.” Ngày ấy Tôn Đại Phi mặc bộ quân phục màu ô-liu, đầu đội mũ bối lôi, cười hả hê nói.
Sau khi vào bộ đội đặc công, tính tình anh ta cũng tốt hơn rất nhiều, làm việc cũng chăm chỉ, đầu óc linh hoạt, luôn hoàn thành tất cả các nhiệm vụ. Duy chỉ có một lần làm nhiệm vụ thất bại, sau đó anh ta xuất ngũ, bản tính cũ lại khôi phục, thậm chí còn tệ hơn so với trước kia.
Theo như bọn họ nghĩ, đây là tự trách mình.
“Cô ấy không tha thứ cho cậu là một chuyện, cậu cầu xin cô ấy lại là một chuyện khác. Không cố gắng, làm sao biết sẽ không thành công?” Lăng Bắc Hàn quát lớn, những người khác cũng tiếp tục khuyên nhủ.
“Đại Phi, tôi cho cậu biết một nơi cô ấy có thể tới.” Cố Diệc Thần nói.
Cố Diệc Thần cho Tôn Đại Phi địa chỉ nhà bà ngoại của mình, hai năm trước có nghe nói căn nhà của Ôn Uyển ở đây vẫn được dọn dẹp cẩn thận. Anh đoán có thể Ôn Uyển ở đó.
***
Tôn Đại Phi một mình mượn xe Jeep của Cố Diệc Thần đi tới chỗ đó, trên đường đi không khỏi run rẩy.
Ra ngoại thành không khí rất mát mẻ, lúc hai bên đường đã chính, đứng ở trên ban công lầu hai có thể nhìn thấy từng mảng màu vàng óng ả. Ôn Uyển ôm Tiểu Đồng Đồng ngồi ở ban công, thằng bé hôm nay có chút không khỏe, nó ăn rất ít.
“Đồng Đồng, con phải ăn nhiều một chút, lớn lên còn phải bảo vệ mẹ nữa.” Ôn Uyển cười nói. Hôm nay cô mặc một bộ đồ màu trắng, tóc xõa dài.
Sau khi nói xong với con trai, thì nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng động cơ xe, cùng tiếng chó sủa, cô ôm Tiểu Đồng Đồng xuống dưới nhà, thì thấy một chiếc xe Jeep đang đậu trước cửa chính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.