Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 435: Giả ngây giả dại

Ức Tích Nhan

11/04/2015

Edit: Tịnh Yên

Người nhà Tôn Đại Phi rất nhanh đưa đứa bé đến, thấy đứa con trai nhỏ thật đáng yêu, đầu tiên Ôn Uyển ngẩn người nhìn đứa nhỏ kia dường như có chút khó tin, bất quá rất nhanh đã yêu quý đứa bé trai ấy. "Cục cưng...", Cô nở một nụ cười ngu ngốc, nâng khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ nhìn Tôn Đại Phi, trong đôi mắt Tôn Đại Phi tràn đầy yêu thương mà ngắm nhìn đứa con của bọn họ.

Từ đôi mắt lớn đến mũi nhọn. "Đúng, thằng bé gọi là Đồng Đồng, tên em đặt cho con.", Tôn Đại Phi kích động nói, ngồi xuống trên giường, chỉ thấy Ôn Uyển đưa tay lên muốn cởi cúc áo đồng phục bệnh viên, tư thế cứ như muốn cho Tiểu Đồng Đồng kia bú sữa, Tôn Đại Phi hơi kinh ngạc, chẳng lẽ đây là bản năng mẫu tử hay sao? Lúc này, chỉ thấy Ôn Uyển đỏ mặt nhìn anh, trên mặt mang theo chút xấu hổ.

"Mẹ thì phải cho cục cưng bú sữa chứ?", nhìn biểu hiện ngu ngốc trên mặt anh, nghi hoặc hỏi lại anh, bộ dáng như thế có chút đáng yêu lại có chút bất lực. Trái tim Tôn Đại Phi nhìn cô đầy đau đớn, "Đúng là cần phải cho nó bú, nhưng em còn ngã bệnh, phải uống rất nhiều thuốc, những thứ thuốc này thông qua đường máu qua sữa rất dễ lây bệnh cho Đồng Đồng, cho nên hiện tại không thể cho nó bú" Tôn Đại Phi chạm tay vào gò má trắng noãn của Ôn Uyển, dịu dàng nói.

Anh rất cẩn thận mà nhớ rõ đôi nhũ hoa non mềm ấy, bởi vì lúc Ôn Uyển mang thai, cũng vụng trộm nhìn qua sổ tay thăm khám của cô

Ôn Uyển thoáng sửng sốt, sau đó hoàn hồn, như là hiểu ý trong lời của anh, gật gật đầu, "Thế thì không thể cho Đồng Đồng bú sữa, sẽ lây bệnh cho thằng bé". Cô như một cô gái nhỏ, lầm bầm nói, sau đó dùng vẻ mặt ôn nhu nhìn đứa bé trong ngực, nhẹ nhàng mà lay động, đứa bé kia như thấy mẹ của mình, cái miệng chúm chím nở ra nụ cười toe toét.

"Thằng bé nở nụ cười này, nó nhận ra tôi nên nở nụ cười với tôi!", Ôn Uyển kích động nói, nói xong liếc nhìn Tôn Đại Phi, Tôn Đại Phi thấy cô cười kích động như thế, cũng kích động cười theo, trong đôi mắt hiện đầy dịu dàng. Giây phút này, nhìn thấy Ôn Uyển vẫn đang sống, còn cười với anh; nhớ tới buổi tối kinh thiên động địa đó, lòng của anh thoáng trở yếu đuối, rung động gay gắt. Chịu hết nổi đưa tay chế trụ sau ót cô, thừa dịp cô không chú ý, nặng nề mà ấn lên một nụ hôn ở trên gương mặt của cô.

"Anh", thoáng cái nụ cười trên mặt Ôn Uyển đã biến mất, giận dỗi nhìn chằm chằm anh, giống như rất không vui vì bị anh hôn vậy. Tôn Đại bay nở một nụ cười không đứng đắn, "Uyển Uyển, đừng nhìn chằm chằm ông xã như vậy, ông xã hôn bà xã là chuyện vô cùng bình thường!", anh dịu dàng nói, đang muốn vuốt ve gương mặt của cô, bị cô né tránh.

"Anh tránh ra! Đừng đụng tôi, tôi với anh không quen nhau!". Ôn Uyển tức giận nói, như một bé gái bị người khác có ý đồ làm nhục, mang trên mặt ý khiếp sợ. Tôn Đại Phi cũng cảm giác mình quá nóng nảy, vội vàng đứng lên, "Uyển Uyển, em đừng nóng giận, đừng trách anh. Bởi vì trước kia anh với em rất ân ái, cho nên mới hôn em.", Tôn Đại Phi lại dịu dàng nói, lại dụ dỗ, lại bịa đặt.

Thật sự là hé mắt nói lời không có thật! Tôn Đại Phi cũng cảm giác mình rất vô sỉ, lợi dụng Ôn Uyển mất đi trí nhớ, lừa gạt cô. Còn thấy việc cô mất đi ký ức là một điều may mắn, không nhớ rõ anh đã làm những chuyện ngu xuẩn với cô! Anh cũng hiểu được, đây có lẽ là trời cao an bài.

Ôn Uyển bán tín bán nghi nhìn anh, "Nhưng mà tôi không nhớ rõ, làm sao tôi biết anh nói thật hay nói giỡn. Anh không nên đụng tôi, tôi không thích bị anh đụng chạm", Ôn Uyển thở phì phì nói, nói xong cúi đầu xuống, lại đưa đôi mắt dịu dàng nhìn Tiểu Đồng Đồng trong ngực.

Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Đồng Đồng sờ lên chỗ ngực bệnh của cô, kéo kéo, như là đang tìm kiếm gì đó.

"Đồng Đồng muốn uống sữa sao? Nhưng hiện tại không có thể uống…. Ôi…. Ôi….", Ôn Uyển có chút đau lòng, cau mày nói, Tiểu Đồng Đồng không hết hy vọng mà nắm lấy quần áo của cô, bàn tay nhỏ bé níu lấy nút áo của cô, dùng sức mà kéo nó ra.

Tôn Đại Phi nhìn con trai mình như vậy, trong lòng lập tức phát ra chua xót, nhìn thấy hai bầu ngực đẫy đà của Ôn Uyển bị đứa nhỏ kia chiếm lấy, trong lòng không được tự nhiên.

"Em đừng để ý đến nó! Nó có sữa để bú!", Anh lạnh lùng nói, đi lên phía trước lấy tay của Tiểu Đồng Đồng ra, nhìn đứa bé đang giật giật cúc áo của Ôn Uyển, từ trong khe H có thể nhìn thấy nơi mềm mại không mặc gì cả, anh tự tay muốn giúp cô cởi cúc áo ấy ra.

"Anh, anh đừng đụng tôi", Ôn Uyển lập tức trầm giọng quát, tiếng thét có chút lớn, đưa vẻ mặt phòng bị mà nhìn anh, giống như đề phòng tên cướp vậy. Tôn Đại Phi thất bại mà rút tay về, "Uyển Uyển, Trước kia em đối xử với anh không có dữ dội như thế! Em rất yêu anh, đối với anh rất tốt, hiện tại em như thế làm cho anh rất đau lòng", Tôn Đại Phi không biết xấu hổ mà tiếp tục nói láo.

Ôn Uyển bán tín bán nghi nhìn anh một cái, rồi lại nhìn Tiểu Đồng Đồng, bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ kia thông qua khe hở tham tiến vào trong quần áo của cô, sờ sờ bên trong người cô

Tôn Đại Phi ghen tỵ nhìn một màn này, lại không pháp phát tác, chỉ có thể nghẹn ngào.

"Tôi không nhớ ra được sự tình trước kia, cũng không biết anh nói là thật hay là gì ", Ôn Uyển còn nói thêm, sau đó tiếp tục đùa nghịch với đứa bé. Tôn Đại Phi cảm thấy rất chột dạ, cũng không dám lại nói thêm cái gì, nói với cô vài câu, thì anh liền bảo cô nằm nghĩ.

Ở ngoài phòng bệnh, gặp nhóm người Lăng Bắc Sam, nói sơ cho mỗi người biết tình huống, sau đó mọi người cùng vào phòng bệnh thăm Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng làm ra bộ dáng phòng bị với mọi người, nhưng khi mõi người dạy cho cô cách chăm sóc con cái thì cô rất lắng nghe tựa như một người mẹ hợp cách, điều này làm cho Úc Tử Duyệt rất kinh ngạc, cũng có lẽ đây là một loại bản năng, là tình mẫu tử thiên liêng

Ôn Uyển rất nhanh cảm thấy mọi người thân thiện, như người bình thường, líu ló cười nói. Cái này làm cho các cô hoài nghi nghiêm trọng, có phải cô ấy đã hết bị mất trsi rồi.



"Ôn Uyển, Đại Phi với cô rất yêu thương nhau, cô đừng coi anh ấy là người ngoài nữa, anh ấy là chồng của cô!", lúc này Lăng Bắc Sam theo phe Tôn Đại Phi, nói vài lời tốt đẹp khuyên nhủ Ôn Uyển. Xưa nay Úc Tử Duyện tôn trọng chủ nghĩa nữ quyền có chút nhìn không được rồi, cảm thấy Lăng Bắc Sam đang lừa gạt người mất trí nhớ như Ôn Uyển, bất quá cũng không nên chia rẽ người ta.

"Đúng! Cô đừng khách khí với Tôn Đại Phi thế nữa, cứ xem anh ta như nô tài mà sai bảo!", Úc Tử Duyệt tà ác nói, để cho Tôn Đại Phi thành tên nô tài cặn bã của được! trong lòng Úc Tử Duyệt mừng thầm. Ôn Uyển nhìn cô, hiểu cô đang nói cái gì thế nên gật đầu.

"Mấu chốt là tâm tính được, Ôn Uyển, cô đừng sợ, chúng ta sẽ không để cô bị thương đâu", Lục Khải Lâm dịu dàng nói, Nhan Tịch đứng ở một bên, vẫn luôn không nói chuyện, cẩn thận quan sát Ôn Uyển, cảm giác cô giống như là không có mất trí nhớ thật, hơn nữa Tôn Đại Phi cũng nói bác sĩ nói đầu óc cô ấy không có xảy ra vấn đề gì, tình tiếc mấ trí nhớ máu chó này không có khả năng phát sinh trong hiện tại?

Trong hiện thực đầu óc người ta bị thương, đại bộ phận không phải tê liệt, chính là ngây người, làm sao chỉ mất trí nhớ đơn giản như vậy?

Chẳng lẽ Ôn Uyển cố ý ?

Nhan Tịch nghĩ tới nghĩ lui cảm giác mình vừa phạm và bệnh nghề nghiệp rồi !

Quách Mạn vẫn luôn kích động nhìn Tiểu Đồng Đồng, vừa sờ bụng của mình, có cảm giác không thể đợi chờ muốn gặp con mình ngay lập tức.

Tôn Đại Phi đi lấy trái cật cho Ôn Uyển, ở cửa bệnh viện gặp mẹ Cù Hà, bà đưa canh gà và chút đồ ăn đến, thấy Tôn Đại Phi liền âm thầm thở dài. "Đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng mệt mỏi suy sụp nữa. Bệnh tình của Ôn Uyển mẹ và ba con cũng biết, ba mẹ của cô ấy ở bên kia cũng đã liên lạc qua, khuyên can bọn họ đừng mang Ôn Uyển đi, con hãy coi đây là một cơ hội đi, lần này phải nắm chặt tay cô ấy cho mẹ!", Cù Hà canh lúc chỉ có hai người trong thang máy nên nói với Tôn Đại Phi như thế.

Tôn Đại Phi không nói chuyện, có chút mệt mỏi và thất bại nên dựa vào vách tường thang máy, đối với bà mà nói, Ôn Uyển thật sự sống sót sau tất cả mà may mắn rồi. Tôn Đại Phi sợ Cù Hà làm cho Ôn Uyển sợ, không để cho bà vào phòng bệnh, một mình anh mang đồ ăn vào là được rồi.

"Uống chút nữa đi, Uyển Uyển ngoan", trong phòng bệnh ấm áp, người đàn ông ngồi bên giường, vừa bưng canh gà vừa đút cho cô gái ăn, lại còn lên tiếng dụ dỗ.

"Không… không uống rồi.", Ôn Uyển cau mày nói.

"Uống nữa chút, Uyển Uyển uống hết, mới có thể cho Đồng Đồng bú sữa", Tôn Đại Phi tiếp tục dỗ dành Ôn Uyển, còn Ôn Uyển đưa ánh mắt hoài nghi nhì anh, bán tín bán nghi nhưng ngoan ngoãn uống hết.

"Thực ngoan!", Tôn Đại Phi như là dỗ dành một cô gái nhỏ, dụ dỗ nói, vừa múc một muỗng canh gà cho cô, Ôn Uyển ngoan ngoãn uống xong toàn bộ chén canh cà.

"Cọc, cộc, cộc", Tôn Đại Phi buông chén, chịu hết nổi ho khan vài tiếng, bộ dáng nhìn có vẻ hơi yếu đuối làm Ôn Uyển nhíu mày, có chút kinh ngạc nhìn anh. Tôn Đại Phi ho khan thật lâu, đầu rất chóng mặt, đã vài ngày không ngủ, thân thể vẫn còn có chút ăn khó tiêu.

"Uyển Uyển, ngủ một lát, tôi đi tắm", Tôn Đại Phi cảm giác nếu mình không rửa mặt thì mặt sẽ dính một lớp keo rất khó ngủ nên dịu dàng nói với cô. Ôn Uyển không để ý đến anh, dịch chuyển người nằm xuống, hơi nghiêng người nhìn Đồng Đồng đang nằm trên giường trẻ con.

Tôn Đại Phi đi rửa mặt, thanh tỉnh rất nhiều, nhìn râu ria mọc thành bụi trong gương, tóc cũng dài ra rất nhiều, cười chua xót rồi nhanh chóng vọt đi tắm rửa.

Lúc đi ra đã tắm rửa cho mình thật sạch sẽ, đẹp trai không thôi. Hài lòng nhìn mình lại biến thành yêu nghiệt anh tuấn trong gương, vẫn còn chua xuống sắc cho lắm, cảm thấy như vậy mới có thể để cho Ôn Uyển đã mất ký ức thích anh và yêu anh

Tôn Đại Phi vừa ngắm mình vừa nghĩ, cởi bỏ nửa người trên đi ra khỏi phòng tắm, Ôn Uyển không ngủ, thấy Tôn Đại Phi ra ngoài, tức giận mà nhíu mày, "Lưu manh tránh ra", quơ lấy gối đầu, đập về phía anh nổi điên loại.

Tôn Đại Phi chợt cảm thấy chua sót không thôi, cũng không ngờ mình thế mà không có sức quyến rũ, nếu không hấp dẫn được cô, ngược lại làm còn bị cô cho là tên lưu manh.

"Uyển Uyển, không được đối xử với anh như thế, ông xã của em sẽ rất đau lòng đó, ông xã đã ở đây chăm sóc em hai ngày ba đêm rồi, quần áo đều dơ thế, không có quần áo mới để mặc.", Tôn Đại Phi nhặt gối lên, đến gần cô, làm bộ đáng thương nói, còn cả vành mắt đen trũng sâu của anh.



"Lưu manh, lưu manh!", Ông Uyển vội vàng nói, xoay người qua, đưa lưng về phía anh, Tôn Đại Phi bất lực, sủng nịch mà cười cười, đi đến cạnh nôi, nhìn tiểu tử ngủ say sưa kia, sủng nịch mà cười cười, sau đó nằm xuống trên ghế sofa, nhìn cô đang nằm trên giường lòng chàn đầy cảm động.

Chỉ chốc lát sau, Tôn Đại Phi không ngủ không nghỉ gần trên trăm ngày nên rất nhanh thiếp đi. Ôn Uyển trở mình, nhìn Tôn Đại Phi trên ghế sa lon, đôi môi hơi cong lên, con mắt mang màu ảm đạm, trong lòng đầy đủ chua xót.

Thật ra cô không hề mất trí nhớ, hôm nay như vậy cũng là giả, bởi vì cô vừa chết qua một lần, thật sự không biết nên đối mặt với Tôn Đại Phi như thế nào, nên tiêu tan hiềm khích mà quay về với anh như lúc trước? Hay là vĩnh không tha thứ cho anh? Trong khoảnh khắc tỉnh lại nhìn bộ dáng tiều tụy của anh, dường như cô đã mền lfng ròi

Một dòng ánh sáng léo ra trong não bộ, nghĩ ra chủ ý này.

Có chút đạo lý, thật là đi qua sinh tử, mới có thể nhìn rõ mọi chuyện. Giống như là tai nạn sẽ cỗ đó, đúng là cô đã muốn tha thứ cho Tôn Đại Phi rồi. Chỉ là không biết, anh có tái phạm bên tình đó nữa không, sẽ tiếp tục yêu thương cô chứ.

Định trước giả ngây giả dại, nhìn xem thành ý của hắn như thế nào đã

Ôn Uyển nhìn giấc ngủ rất sâu của Tôn Đại Phi, lại nhìn đứa trẻ nằm ở trên giường. Giây phút này, cả nhà ba người bọn họ bình an vô sự ở cùng một chỗ, giờ khắc này, trong nội tâm của cô rất bình yên. Lại nhìn nhìn gương mặt quen thuộc của Tôn Đại Phi, nhớ tới hôm nay anh dám nói dối những lời kia, còn cô có chút phức tạp, có chút buồn cười.

Cái tên đàn ông thối này, nói dối lại nói được tự nhiên như thế, cái gì mà ông xã rồi bà xã nghe thuận miệng quá vậy.

Lúc ấy cô tức giận đến suýt nữa nghĩ lập tức trả treo, không có suy nghĩ nhiều nữa, thân thể mệt mỏi mà chẳng còn chút sức lực, nhắm mắt lại ngủ thật say.

Ngày mùa hè sau mười hai giờ, trong phòng bệnh ấm áp, một nhà ba người đều ngủ trưa, có y tá muốn vào đi, rồi lại quay trở ra, không đành lòng quấy rầy bọn họ.

Tôn Đại Phi còn mời cả chuyên gia thần kinh ở nước ngoài về hội chẩn cho Ôn Uyển, kết quả đều giống nhau: đầu óc của cô không có bị thương. Có người đưa ra lý do có thể cô đang bị một vấn đề tâm lý nào đó, có thể là đang cố ý trốn tránh. Tôn Đại Phi không tìm bác sĩ tâm lý, cảm thấy chỉ cần thân thể Ôn Uyển không thành vấn đề là tốt rồi.

Trong lúc nằm viện, người nhà Ôn Uyển có về thăm, mới đầu rất bất mãn với Tôn Đại Phi, nhưng nhìn Tôn Đại Phi thật tâm thành ý, không có gì khó chịu nữa.

Sau khi xuất viện, Tôn Đại Phi đón Ôn Uyển và Đồng Đồng trở về biệt thự của mình, "Uyển Uyển, còn nhớ nơi này hay không?", Sau khi vào nhà, Tôn Đại Phi đã hỏi Ôn Uyển. Trong đôi mắt Ôn Uyển hiện lên tia chua xót, thoáng trở nên ngốc nghếch, nhìn về phía Tôn Đại Phi nặng nề lắc đầu

Trái tim Tôn Đại Phi có chút tiếc nuối, bất quá anh cũng không biết mình rốt cuộc là muốn cô khôi phục trí nhớ hay cứ tiếp tục như thế. Cảm giác không khôi phục trí nhớ đối với cô là không công bằng chút nào cả, nhưng nếu khôi phục rồi thì cô sẽ ghét bỏ anh. Phải làm thế nào bây giờ?

Đây là vấn đề Tôn Đại Phi lo lắng nhất trong khoảng thời gian này, chỉ sợ dần dần anh sẽ sinh ra ỷ lại, rồi ngày nào đó Ôn Uyển đột nhiên khôi phục trí nhớ, mang theo con trai bọn họ chạy đi

Anh lo được lo mất, thường thường choàng tỉnh lúc nửa đêm, nhìn thấy Ôn Uyển vẫn còn đó mới an tâm.

"Không nhớ ra được không sao cả, chỉ cần em biết nơi này là nhà của chúng ta là được rồi, trước kia chúng ta đã từng rất hạnh phúc khi ở đây.", Tôn Đại Phi nắm bờ vai của cô, dịu dàng cười nói. Ôn Uyển luôn đưa bộ dáng bán tính bán nghi nhìn anh, trong lòng lại cực kỳ tức giận!

Nói dối sao lại nói thuận tai như thế!

Hạnh phúc chỉ có ngắn ngủn trong thời gian một tháng mà thôi.

Phòng trẻ là một căn phòng nhỏ ở lầu hai, bên trong bố trí rất ấm áp, làm Ôn Uyển rất kinh ngạc, nhớ rõ trước kia không có căn phòng này, "Uyển Uyển, cái này trước kia là chúng ta tự tay trang trí cho con trai đó", Tôn Đại Phi lại nói dối, trái tim Ôn Uyển bị đâm rất đau đớn, cái này hẳn là anh sắp xếp cho con trai?

Buổi tối, Tôn Đại Phi đi tắm rửa ra rồi đến phòng trẻ tìm Ôn Uyển, "Bà xã, nên trở về phòng ngủ đi rồi.", Tôn Đại Phi đi lên trước, nắm chiếc eo của Ôn Uyển, dịu dàng nói, làm cho cả người của Ôn Uyển căn thẳng, bản năng né tránh anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook