Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 418: Kết hôn
Ức Tích Nhan
11/12/2014
Theo Quách Mạn nghĩ,
cái cô An Ny kia và anh rất tình đầu ý hợp, nhưng lại không thể ở bên
nhau, Lăng Bắc Triệt nóng lòng kết hôn, nên chọn cô làm đối tượng kết
hôn. Bây giờ anh muốn đi chơi với An Ny, còn nói buổi tối sẽ tới tìm cô, việc anh làm, trong mắt cô, chính là chân đứng hai thuyền.
Lăng Bắc Triệt nghe cô nói không hiểu ra sao, sững sờ đứng bên ngoài một lát mới lên xe. Anh thắt dây an toàn, đeo kính lên, nhìn cô đang ngồi phía sau không nói lời nào, lòng bức bối, "Rốt cuộc em có ý gì? Anh là người thô lỗ, những lời văn vẻ kia của em anh nghe không hiểu được!" Vừa lái xe, anh hỏi.
"Anh thích An Ny, anh và cô ta tình đầu ý hợp, nhưng vì cô ấy là người ngoại tịch, cho nên anh không thể cưới cô ta!" Quách Mạn rống to, đầu nhức buốt khó chịu, trong lòng cũng chua xót.
Lăng Bắc Triệt sửng sốt một hồi, hai bàn tay đang cầm tay lái siết chặt, "Ai nói với em?" Anh hỏi.
"Là An Ny! Chính cô ta nói với tôi như vậy. Cho nên, về sau anh đừng đến tìm tôi nữa!" Quách Mạn cố nén cảm giác thít chặt trong lồng ngực, nói. Lăng Bắc Triệt trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác lại được, cứ thế lái xe.
Thấy anh không phản bác, trong lòng Quách Mạn càng thêm khó chịu, chuyện cô để ý nhất chính là, anh không nói thật với cô chuyện hai người từng qua lại. Xe dừng lại trước cửa nhà cô, cô đang định xuống xe, Lăng Bắc Triệt đột nhiên khóa cửa xe lại khiến cô không sao mở được.
"Anh qua lại với An Ny không được hai tháng, nhận ra cô ấy không thích hợp nên liền chia tay. Đó là chuyện đã qua rồi, bây giờ anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch." Lăng Bắc Triệt nhấn từng câu từng chữ, trầm giọng nói. Anh giấu cô không phải là sợ cô sẽ nghĩ ngợi linh tinh sao?
Người phụ nữ này thật quá nhạy cảm!
"Chuyện tôi với anh cũng là quá khứ rồi, anh đừng đến tìm tôi nữa!" Cô kiên quyết nói, cô vẫn để ý nhất đến chuyện anh không có tình cảm với cô.
"Tùy em!" Lăng Bắc Triệt bị cô làm cho tức giận, gầm nhẹ, "Quách Mạn, em đúng là một kẻ dối trá!" Rõ ràng cô thích anh, anh muốn qua lại với cô, cô còn cự tuyệt! Lăng Bắc Triệt gầm lên xong, mở cửa, để cho cô xuống.
Cô không phản bác, cổ họng nghẹn ứ, mở cửa xuống xe. Dối trá thì cứ để dối trá đi.
Vừa mới bước xuống xe, Lăng Bắc Triệt liền phóng vụt đi.
Quách Mạn vừa vào đến cửa, bà Quách mẫu liền mừng rỡ đi ra đón, "Tiểu Mạn, tối hôm qua có phải con với Bắc Triệt đã…?"
"Mẹ! Chúng con chẳng có chuyện gì cả! Chúng con cũng sẽ không quay lại với nhau đâu! Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Con lên lầu đây!" Quách Mạn lớn tiếng nói, nói xong, nhanh chóng lên lầu. Bà Quách sững sờ đứng đó, "Đồ nhóc con nghĩ một đằng nói một nẻo!" Bà Quách bực tức dậm chân!
***
Trên trường đua, một nam một nữ mặc trang phục đua xe, đầu đội mũ sắt, mỗi người ngồi trên một chiếc mô tô, cùng lúc với lá cờ trong tay Tôn Đại Phi phất xuống, hai chiếc mô tô liền phóng vụt đi như tên bắn, chỉ để lại hai vệt khói đen.
Lăng Bắc Triệt phóng vụt lên trước, nhưng dù là phụ nữ kỹ thuật của An Ny cũng không tồi, hai chiếc mô tô như cá gặp nước phóng như bay trên đường đua. Lăng Bắc Triệt giống như đang phát tiết, tăng tốc độ lên, An Ny cũng không chịu yếu thế, cũng tăng tốc.
Cuối cùng vẫn là Lăng Bắc Triệt thắng, có điều khi xe cán đích anh không dừng lại ngay là đi thêm vài vòng nữa mới dừng.
"Tâm trạng không tốt sao?" Thấy anh xuống xe, Tôn Đại Phi cất giọng hỏi, còn An Ny đột ngột xông tới, ôm chầm lấy Lăng Bắc Triệt, "A Triệt! Anh là đẹp trai nhất!" Cô nói, đang định hôn anh, Lăng Bắc Triệt liền né tránh.
"An Ny, cư xử đàng hoàng đi!" Anh lạnh lùng nói, đẩy An Ny ra, cởi khóa kéo, dáng vẻ đẹp trai, hoang dã mê hoặc lòng người. Đàn ông như vậy, chỉ cần là phụ nữ sẽ không thể nào chống đỡ lại được sự mê hoặc của anh.
"A Triệt! Em thích anh! Nếu như anh bằng lòng, em sẽ di dân đến Trung Quốc." An Ny lớn tiếng nói. Lăng Bắc Triệt nhìn cô, "Anh nghĩ chắc em hiểu nhầm rồi, nguyên nhân chủ yếu là, anh không yêu em!" Lăng Bắc Triệt, ở ngay trước mặt Tôn Đại Phi, cự tuyệt An Ny.
"Why?" An Ny mở hai tay ra, kinh ngạc hỏi, "Em với anh rất hợp nhau mà. Không phải anh cũng rất thích tính cách của em sao?" An Ny lớn tiếng hỏi.
Tôn Đại Phi ngồi bên cạnh, bộ dạng xem kịch hay, xem ra đúng là Lăng Bắc Triệt và An Ny đã từng qua lại.
"Em suy nghĩ nhiều rồi. An Ny, anh chỉ coi em là bạn!" Lăng Bắc Triệt lớn tiếng nói, ngày trước khi chia tay với cô, cô rất thật thoải mái chấp nhận, không ngờ cô lại đến Trung Quốc tìm anh, nói là muốn quay lại.
An Ny nhìn anh, trên mặt thoáng sự bi thương, thở dài, "Ok, em đã hiểu!" Cô vẫn sảng khoái nói, có lẽ vừa rồi cô động lòng chỉ là vì dáng vẻ đua xe của anh quá hấp dẫn?
"Cám ơn. Còn nữa, Quách Mạn là bạn gái của anh, anh không muốn cô ấy bị tổn thương. Có một số chuyện không nên nói, mong em đừng nói với cô ấy. Đừng làm những chuyện làm mất đi sự ngay thẳng của em!" Lăng Bắc Triệt lại nói.
An Ny nhìn anh, le lưỡi một cái, Lăng Bắc Triệt không nói gì thêm nữa, "Đại Phi, tôi về trước đây." Anh nói xong, đi thẳng đến phòng thay quần áo.
Sau khi ra khỏi trường đua, anh liền đến nhà họ Quách tìm Quách Mạn. Bà Quách thấy Lăng Bắc Triệt đến, vô cùng mừng rỡ, nói Quách Mạn đang ở trong phòng. Lăng Bắc Triệt đi lên phòng ngủ tìm cô, không gõ cửa, mà đẩy cửa đi vào, thấy cô đang ngồi trên bàn, đánh cái gì đó trên laptop.
Anh không chút tiếng động đi đến gần, in bóng lên màn hình laptop, dọa Quách Mạn sợ đến hét lên chói tai, lại bị anh nhanh tay bịt miệng cô lại. Nhớ tới những lời nói với cô lúc sáng, anh rất hối hận.
"Đừng đuổi anh." Anh che miệng cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô nói, mùi thuốc lá trên tay anh xông vào mũi cô. Anh chậm rãi buông tay ra, "Anh tới làm gì? Lúc sáng chúng ta đã nói rõ ràng rồi." Cô đang định đóng laptop thì bị anh ngăn lại.
"Anh không được nhìn!" Cô đỏ mặt lớn tiếng nói, định ngăn anh, nhưng lại bị anh chặn lại, chăm chú nhìn những dòng nhật ký trên màn hình máy tính của cô. Những dòng nhật ký này đều là tâm tình của cô trong ngày hôm qua, và cả hôm nay nữa.
‘Anh nói mình dối trá, nhưng anh không hiểu, thứ mình thực sự muốn là gì! Thứ mình muốn chỉ là tình yêu.’
Lăng Bắc Triệt nhìn những dòng này, lại cầm chuột, lướt xuống từng trang nhật ký. Cô viết rất nhiều, nhưng đều là viết về anh, bao nhiêu trang nhật ký là bấy nhiêu sự yêu thương, nhớ nhung của cô dành cho anh.
Cô không giãy dụa nữa, mặc cho anh đọc nhật ký của mình, có ngăn cản nữa cũng chỉ biến bản thân thành người nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi. Cô đứng dậy, đi tới giường mình, ngồi xuống.
Cô đã từng mong đợi ngày nào đó Lăng Bắc Triệt có thể biết được cô nhớ anh thế nào, biết được cô đã từng thầm yêu anh ra sao, để cho anh hiểu được, hành động năm đó của anh đã làm cô tổn thương đến thế nào.
‘Cho dù năm đó anh rất tàn nhẫn mà cự tuyệt mình, nhưng mình vẫn không sao ngăn được bản thân nghĩ đến anh.’
‘Ngày thi cấp ba, mình hoàn toàn có thể thi lên được cấp ba trường Tân Bắc, nhưng mình lại cố ý không làm một bài toán. Không lên được cấp ba trường Tân Bắc thì mình cũng không gặp lại anh nữa.’
‘Hôm nay, gặp lại anh ở nhà cậu, anh dường như không nhớ mình thì phải. Người rất nhiều, mình lén rời đi. Anh vẫn đẹp trai như trước, đen đi nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.’
‘Nghe nói anh sắp đi Châu Phi một năm, lòng mình vô cùng lo lắng. Ở Châu Phi đang rất loạn, liệu anh có gặp nguy hiểm không?’
Lăng Bắc Triệt nhìn thấy rất nhiều rất nhiều trang nhật ký, trong lòng từng chút từng chút một cảm động, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái từ lúc còn là một cô bé đến thiếu niên, rồi đến lúc trưởng thành. Anh xoay người, thấy cô đang ngồi trầm mặc bên giường. Lăng Bắc Triệt tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào trong ngực.
"Những lời nói của anh lúc sáng có chút quá đáng, nhưng chỉ là nói lẫy thôi. Anh xin lỗi! Em đừng để ý." Anh chân thành nói.
"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, em cho anh cơ hội để anh dần yêu em, có được không?" Anh lại nói, "Lăng Bắc Triệt anh là một người một lòng một dạ, nếu đã ở bên em, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với em, về chuyện này, anh dùng danh dự của một quân nhân để đảm bảo với em!" Nâng mặt cô, anh lại nói.
Quách Mạn nhìn gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng có cảm động, cũng có uất ức.
"Có phải em quá cố chấp? Quá lãng mạn hóa tình yêu?" Cô như tự hỏi mình.
Một tình yêu ảo tưởng chỉ biết gửi gắm trên trang giấy, thế mà giờ đây anh thực sự đang ở trước mặt cô....
"Quan niệm về tình yêu của mỗi người khác nhau, em không có gì là không đúng cả, cũng do anh làm không đúng cách, ngay cả làm một bạn trai đúng chuẩn cũng không làm được." Anh chân thành nói.
Hai mắt Quách Mạn tối lại, "Vậy sau này thì sao? Nếu anh vẫn không thể làm được một người bạn trai đúng chuẩn, có phải em nên thỏa hiệp không? Em không nên cứ cố chấp như thế nữa, mà hạ tiêu chuẩn xuống một chút sao?" Cô hiểu rất rõ, nếu chia tay với anh, trong lòng cô sẽ vô cùng khổ sở, nhìn anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, trái tim cũng rất đau.
Cô, muốn được ở bên anh.
"Nên!" Anh nói xong môi lên hôn lên môi cô, "Quách Mạn, em có nguyện ý làm vợ của lính đặc chủng không?" Lăng Bắc Triệt nghiêm trang hỏi.
Cô nhìn anh, chợt nhớ tới hình ảnh anh và An Ny ngồi bên nhau tối hôm qua, “Em muốn anh phải toàn tâm toàn ý với em! Không được dây dưa với người phụ nữ khác! Cho dù anh không yêu em nữa, nhưng trái tim vẫn phải tuyệt đối trung thành với em!" Cô bá đạo nói.
"Dĩ nhiên rồi. Anh nhất định sẽ trung thành với vợ của anh như trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân vậy!" Lăng Bắc Triệt tự hào nói, anh nói xong, cô liền vùi vào trong ngực của anh.
Lăng Bắc Triệt cười cười, kéo cô từ trong ngực mình ra, cúi đầu, lại hôn cô. Hai người hôn nhau thật lâu mới buông ra, "Thật muốn ăn em!" Lăng Bắc Triệt nhìn cô gái trong ngực mình, đè nén lửa dục, nói.
"Em còn lâu mới cho anh!" Cô dứt khoát nói.
"Đáng ghét!” Anh véo mũi cô, vờ tức giận nói.
"Anh đi theo em!" Quách Mạn từ trong ngực anh xuống giường, kéo anh, nói. Lăng Bắc Triệt đứng lên, cô kéo anh tới chỗ máy vi tính.
"Chúng ta lập một bảng biểu!" Cô ngồi xuống ghế, mở ra word, lập một cái bảng.
"Anh nói cho em biết, lần tới anh sẽ về là khi nào?" Cô vừa lập bảng, vừa hỏi.
"Không cố định. Bình thường những lúc rảnh rỗi, anh muốn về thì mới về." Lăng Bắc Triệt thành thật trả lời.
"Vậy một tuần anh có thể mở điện thoại lên mấy lần? Em có thể liên lạc với anh vào những thời gian nào?" Cố nén chua xót, cô lại hỏi.
Lăng Bắc Triệt hiểu ý của cô, "Quách Mạn, lần này bọn anh đi, phải làm rất nhiều việc, hơn nữa phải giữ bí mật… Hay là lúc nào rảnh rỗi anh sẽ liên lạc với em, được không?" Anh không muốn cho cô hi vọng rồi lại khiến cô thất vọng, cũng không muốn tùy tiện cam kết với cô lúc nào thì có thể nhận điện thoại của cô, lúc nào thì có thể gọi điện thoại cho cô. Lăng Bắc Triệt ngồi xổm xuống trước mặt, cầm lấy hai tay cô, nhìn cô, áy náy nói.
Trong lòng cô vô cùng chua xót, vừa cười, gật đầu, "Vậy em có thể tới gặp anh được không?" Cô hỏi.
"Có thể, nhưng sợ là anh không có thời gian rảnh để tiếp em." Lăng Bắc Triệt bất đắc dĩ nói.
"Vậy lính đặc chủng các anh không thể yêu đương à?" Quách Mạn tức giận nói.
"Ây, em đã đồng ý gả cho anh rồi đấy nhé! Không được đổi ý đâu!" Lăng Bắc Triệt véo mũi cô nói, sợ cô lại đổi ý.
"Cũng chưa chắc chắn mà!" Quách Mạn cười trộm nói, Lăng Bắc Triệt tức giận, nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, "Nói thêm câu nữa thử xem?"
Cô vội vã chạy đi, anh đuổi theo, hai người đàu giỡn chạy quanh phòng ngủ, tiếng cười vui vẻ của Quách Mạn, trong lòng bà Quách cũng thấy an lòng.
Buổi tối hai người hẹn hò, cùng nhau đi ăn cơm, dạo phố. Lăng Bắc Triệt kéo cô đi mua nhẫn, chuyện này làm cho Quách Mạn rất kinh ngạc, cũng vô cùng kích động, đồng thời cũng có chút thấp thỏm, "Mua lúc này có sớm quá không?" Cô hỏi.
"Thế nào là quá sớm? Chúng ta quen nhau được hơn nửa năm rồi! Chờ đến Tết anh được nghỉ, chúng ta làm đám cưới luôn đi!" Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, chọn một chiếc nhẫn nạm kim cương đeo lên cho cô, Quách Mạn không ưng ý nói, "Đeo cái này sợ bị cướp, chọn cái nào đơn giản thôi." Cô nhỏ giọng nói.
"Cái nhẫn này cũng không tệ!" Chỉ chiếc nhẫn bên cạnh, cô vui vẻ nói, cô thích kiểu nhẫn đơn giản hơn.
"Chỉ cần em thích." , Lăng Bắc Triệt nói bên tai cô, rồi nói nhân viên phục vụ lấy đôi nhẫn kia cho hai người.
Hai người thử một lát, xong hài lòng rời đi.
Lăng Bắc Triệt vừa đưa Quách Mạn về đến cửa nhà, chợt nhận được điện khẩn lời nói, lệnh anh lập tức trở về doanh trại, "Anh phải đi ngay trong đêm, có đột kích bất ngờ. Quách Mạn, bây giờ anh có nói yêu em, em cũng không tin, nhưng anh muốn nói, trong lòng anh có em." Một tay Lăng Bắc Triệt ôm hông cô, một tay nâng mặt cô, nhỏ giọng nói.
Lời nói chân thành ấy của anh khiến cô vô cùng cảm động, gật đầu một cái, "Em sẽ dần em làm quen! Em tin tưởng anh!" Cô nhỏ giọng nói, kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Anh vội vã bắt được môi cô, hôn một cái
"Cho dù có nguy hiểm hay không, anh nhất định phải chú ý an toàn!" Cô dặn dò.
"Yên tâm! Nhất định anh sẽ cẩn thận!" Anh nói xong, bước nhanh đi về phía xe, mang theo sự không nỡ, lên xe. Cô đứng ở đó, đưa mắt nhìn theo bóng xe anh rời đi.
Đêm đó, Lăng Bắc Triệt được trực thăng đón đi, đi suốt đêm tới biên giới thi hành nhiệm vụ.
Dần dần, Quách Mạn cũng quen với việc người yêu thỉnh thoảng một tháng mới gọi điện thoại cho mình một lần, có khi là nửa tháng, cũng có lúc tới hai tháng. Cô vẫn như trước đây gửi gắm tình cảm cho anh trong những trang nhật ký, không khác gì cả.
Nhưng trong lòng thì có sự khác biệt, mỗi khi nhớ tới anh, cũng là lúc nhắc nhở bản thân, cô là bạn gái anh, là vợ sắp cưới của anh!
Cô cũng không gặp lại cái cô An Ny kia nữa. Năm mới đang đến gấn, hai nhà cũng bắt đầu hối hả lo hôn sự của hai người. Trong lòng Quách Mạn cũng bắt đầu kích động....
Hôn lễ của hai người dự định tổ chức vào mùng 2, đến tận đêm 30 Lăng Bắc Triệt mới về nhà. Cho nên, trước khi kết hôn, hai người không được gặp mặt. Quách Mạn cảm thấy, cô và Lăng Bắc Triệt không thể kết hôn theo kiểu của bố mẹ được, vì số lần cô dâu và chú rể gặp nhau chỉ được tính trên đầu ngón tay.
"Chú rễ tới!" Tiếng hô của Khuê Mật vang lên, trong lòng Quách Mạn liền kích động, vội vàng chạy ra, Khuê Mật còn chưa kịp ngăn anh lại, cô đã liền mở cửa ra. Lăng Bắc Triệt mặc bộ quân trang màu xanh, dáng người cao lớn vạm vỡ liền xuất hiện trước mắt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Lăng Bắc Triệt cong lên, mặc dù mấy tháng không gặp, nhưng không hề có cảm giác xa cách.
Lăng Bắc Triệt nghe cô nói không hiểu ra sao, sững sờ đứng bên ngoài một lát mới lên xe. Anh thắt dây an toàn, đeo kính lên, nhìn cô đang ngồi phía sau không nói lời nào, lòng bức bối, "Rốt cuộc em có ý gì? Anh là người thô lỗ, những lời văn vẻ kia của em anh nghe không hiểu được!" Vừa lái xe, anh hỏi.
"Anh thích An Ny, anh và cô ta tình đầu ý hợp, nhưng vì cô ấy là người ngoại tịch, cho nên anh không thể cưới cô ta!" Quách Mạn rống to, đầu nhức buốt khó chịu, trong lòng cũng chua xót.
Lăng Bắc Triệt sửng sốt một hồi, hai bàn tay đang cầm tay lái siết chặt, "Ai nói với em?" Anh hỏi.
"Là An Ny! Chính cô ta nói với tôi như vậy. Cho nên, về sau anh đừng đến tìm tôi nữa!" Quách Mạn cố nén cảm giác thít chặt trong lồng ngực, nói. Lăng Bắc Triệt trong lúc nhất thời không có cách nào phản bác lại được, cứ thế lái xe.
Thấy anh không phản bác, trong lòng Quách Mạn càng thêm khó chịu, chuyện cô để ý nhất chính là, anh không nói thật với cô chuyện hai người từng qua lại. Xe dừng lại trước cửa nhà cô, cô đang định xuống xe, Lăng Bắc Triệt đột nhiên khóa cửa xe lại khiến cô không sao mở được.
"Anh qua lại với An Ny không được hai tháng, nhận ra cô ấy không thích hợp nên liền chia tay. Đó là chuyện đã qua rồi, bây giờ anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch." Lăng Bắc Triệt nhấn từng câu từng chữ, trầm giọng nói. Anh giấu cô không phải là sợ cô sẽ nghĩ ngợi linh tinh sao?
Người phụ nữ này thật quá nhạy cảm!
"Chuyện tôi với anh cũng là quá khứ rồi, anh đừng đến tìm tôi nữa!" Cô kiên quyết nói, cô vẫn để ý nhất đến chuyện anh không có tình cảm với cô.
"Tùy em!" Lăng Bắc Triệt bị cô làm cho tức giận, gầm nhẹ, "Quách Mạn, em đúng là một kẻ dối trá!" Rõ ràng cô thích anh, anh muốn qua lại với cô, cô còn cự tuyệt! Lăng Bắc Triệt gầm lên xong, mở cửa, để cho cô xuống.
Cô không phản bác, cổ họng nghẹn ứ, mở cửa xuống xe. Dối trá thì cứ để dối trá đi.
Vừa mới bước xuống xe, Lăng Bắc Triệt liền phóng vụt đi.
Quách Mạn vừa vào đến cửa, bà Quách mẫu liền mừng rỡ đi ra đón, "Tiểu Mạn, tối hôm qua có phải con với Bắc Triệt đã…?"
"Mẹ! Chúng con chẳng có chuyện gì cả! Chúng con cũng sẽ không quay lại với nhau đâu! Mẹ đừng suy nghĩ nhiều. Con lên lầu đây!" Quách Mạn lớn tiếng nói, nói xong, nhanh chóng lên lầu. Bà Quách sững sờ đứng đó, "Đồ nhóc con nghĩ một đằng nói một nẻo!" Bà Quách bực tức dậm chân!
***
Trên trường đua, một nam một nữ mặc trang phục đua xe, đầu đội mũ sắt, mỗi người ngồi trên một chiếc mô tô, cùng lúc với lá cờ trong tay Tôn Đại Phi phất xuống, hai chiếc mô tô liền phóng vụt đi như tên bắn, chỉ để lại hai vệt khói đen.
Lăng Bắc Triệt phóng vụt lên trước, nhưng dù là phụ nữ kỹ thuật của An Ny cũng không tồi, hai chiếc mô tô như cá gặp nước phóng như bay trên đường đua. Lăng Bắc Triệt giống như đang phát tiết, tăng tốc độ lên, An Ny cũng không chịu yếu thế, cũng tăng tốc.
Cuối cùng vẫn là Lăng Bắc Triệt thắng, có điều khi xe cán đích anh không dừng lại ngay là đi thêm vài vòng nữa mới dừng.
"Tâm trạng không tốt sao?" Thấy anh xuống xe, Tôn Đại Phi cất giọng hỏi, còn An Ny đột ngột xông tới, ôm chầm lấy Lăng Bắc Triệt, "A Triệt! Anh là đẹp trai nhất!" Cô nói, đang định hôn anh, Lăng Bắc Triệt liền né tránh.
"An Ny, cư xử đàng hoàng đi!" Anh lạnh lùng nói, đẩy An Ny ra, cởi khóa kéo, dáng vẻ đẹp trai, hoang dã mê hoặc lòng người. Đàn ông như vậy, chỉ cần là phụ nữ sẽ không thể nào chống đỡ lại được sự mê hoặc của anh.
"A Triệt! Em thích anh! Nếu như anh bằng lòng, em sẽ di dân đến Trung Quốc." An Ny lớn tiếng nói. Lăng Bắc Triệt nhìn cô, "Anh nghĩ chắc em hiểu nhầm rồi, nguyên nhân chủ yếu là, anh không yêu em!" Lăng Bắc Triệt, ở ngay trước mặt Tôn Đại Phi, cự tuyệt An Ny.
"Why?" An Ny mở hai tay ra, kinh ngạc hỏi, "Em với anh rất hợp nhau mà. Không phải anh cũng rất thích tính cách của em sao?" An Ny lớn tiếng hỏi.
Tôn Đại Phi ngồi bên cạnh, bộ dạng xem kịch hay, xem ra đúng là Lăng Bắc Triệt và An Ny đã từng qua lại.
"Em suy nghĩ nhiều rồi. An Ny, anh chỉ coi em là bạn!" Lăng Bắc Triệt lớn tiếng nói, ngày trước khi chia tay với cô, cô rất thật thoải mái chấp nhận, không ngờ cô lại đến Trung Quốc tìm anh, nói là muốn quay lại.
An Ny nhìn anh, trên mặt thoáng sự bi thương, thở dài, "Ok, em đã hiểu!" Cô vẫn sảng khoái nói, có lẽ vừa rồi cô động lòng chỉ là vì dáng vẻ đua xe của anh quá hấp dẫn?
"Cám ơn. Còn nữa, Quách Mạn là bạn gái của anh, anh không muốn cô ấy bị tổn thương. Có một số chuyện không nên nói, mong em đừng nói với cô ấy. Đừng làm những chuyện làm mất đi sự ngay thẳng của em!" Lăng Bắc Triệt lại nói.
An Ny nhìn anh, le lưỡi một cái, Lăng Bắc Triệt không nói gì thêm nữa, "Đại Phi, tôi về trước đây." Anh nói xong, đi thẳng đến phòng thay quần áo.
Sau khi ra khỏi trường đua, anh liền đến nhà họ Quách tìm Quách Mạn. Bà Quách thấy Lăng Bắc Triệt đến, vô cùng mừng rỡ, nói Quách Mạn đang ở trong phòng. Lăng Bắc Triệt đi lên phòng ngủ tìm cô, không gõ cửa, mà đẩy cửa đi vào, thấy cô đang ngồi trên bàn, đánh cái gì đó trên laptop.
Anh không chút tiếng động đi đến gần, in bóng lên màn hình laptop, dọa Quách Mạn sợ đến hét lên chói tai, lại bị anh nhanh tay bịt miệng cô lại. Nhớ tới những lời nói với cô lúc sáng, anh rất hối hận.
"Đừng đuổi anh." Anh che miệng cô, cằm đặt lên đỉnh đầu cô nói, mùi thuốc lá trên tay anh xông vào mũi cô. Anh chậm rãi buông tay ra, "Anh tới làm gì? Lúc sáng chúng ta đã nói rõ ràng rồi." Cô đang định đóng laptop thì bị anh ngăn lại.
"Anh không được nhìn!" Cô đỏ mặt lớn tiếng nói, định ngăn anh, nhưng lại bị anh chặn lại, chăm chú nhìn những dòng nhật ký trên màn hình máy tính của cô. Những dòng nhật ký này đều là tâm tình của cô trong ngày hôm qua, và cả hôm nay nữa.
‘Anh nói mình dối trá, nhưng anh không hiểu, thứ mình thực sự muốn là gì! Thứ mình muốn chỉ là tình yêu.’
Lăng Bắc Triệt nhìn những dòng này, lại cầm chuột, lướt xuống từng trang nhật ký. Cô viết rất nhiều, nhưng đều là viết về anh, bao nhiêu trang nhật ký là bấy nhiêu sự yêu thương, nhớ nhung của cô dành cho anh.
Cô không giãy dụa nữa, mặc cho anh đọc nhật ký của mình, có ngăn cản nữa cũng chỉ biến bản thân thành người nghĩ một đằng nói một nẻo mà thôi. Cô đứng dậy, đi tới giường mình, ngồi xuống.
Cô đã từng mong đợi ngày nào đó Lăng Bắc Triệt có thể biết được cô nhớ anh thế nào, biết được cô đã từng thầm yêu anh ra sao, để cho anh hiểu được, hành động năm đó của anh đã làm cô tổn thương đến thế nào.
‘Cho dù năm đó anh rất tàn nhẫn mà cự tuyệt mình, nhưng mình vẫn không sao ngăn được bản thân nghĩ đến anh.’
‘Ngày thi cấp ba, mình hoàn toàn có thể thi lên được cấp ba trường Tân Bắc, nhưng mình lại cố ý không làm một bài toán. Không lên được cấp ba trường Tân Bắc thì mình cũng không gặp lại anh nữa.’
‘Hôm nay, gặp lại anh ở nhà cậu, anh dường như không nhớ mình thì phải. Người rất nhiều, mình lén rời đi. Anh vẫn đẹp trai như trước, đen đi nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều.’
‘Nghe nói anh sắp đi Châu Phi một năm, lòng mình vô cùng lo lắng. Ở Châu Phi đang rất loạn, liệu anh có gặp nguy hiểm không?’
Lăng Bắc Triệt nhìn thấy rất nhiều rất nhiều trang nhật ký, trong lòng từng chút từng chút một cảm động, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô gái từ lúc còn là một cô bé đến thiếu niên, rồi đến lúc trưởng thành. Anh xoay người, thấy cô đang ngồi trầm mặc bên giường. Lăng Bắc Triệt tiến lại, ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào trong ngực.
"Những lời nói của anh lúc sáng có chút quá đáng, nhưng chỉ là nói lẫy thôi. Anh xin lỗi! Em đừng để ý." Anh chân thành nói.
"Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, em cho anh cơ hội để anh dần yêu em, có được không?" Anh lại nói, "Lăng Bắc Triệt anh là một người một lòng một dạ, nếu đã ở bên em, anh nhất định sẽ toàn tâm toàn ý với em, về chuyện này, anh dùng danh dự của một quân nhân để đảm bảo với em!" Nâng mặt cô, anh lại nói.
Quách Mạn nhìn gương mặt tuấn tú của anh, trong lòng có cảm động, cũng có uất ức.
"Có phải em quá cố chấp? Quá lãng mạn hóa tình yêu?" Cô như tự hỏi mình.
Một tình yêu ảo tưởng chỉ biết gửi gắm trên trang giấy, thế mà giờ đây anh thực sự đang ở trước mặt cô....
"Quan niệm về tình yêu của mỗi người khác nhau, em không có gì là không đúng cả, cũng do anh làm không đúng cách, ngay cả làm một bạn trai đúng chuẩn cũng không làm được." Anh chân thành nói.
Hai mắt Quách Mạn tối lại, "Vậy sau này thì sao? Nếu anh vẫn không thể làm được một người bạn trai đúng chuẩn, có phải em nên thỏa hiệp không? Em không nên cứ cố chấp như thế nữa, mà hạ tiêu chuẩn xuống một chút sao?" Cô hiểu rất rõ, nếu chia tay với anh, trong lòng cô sẽ vô cùng khổ sở, nhìn anh ở bên cạnh người phụ nữ khác, trái tim cũng rất đau.
Cô, muốn được ở bên anh.
"Nên!" Anh nói xong môi lên hôn lên môi cô, "Quách Mạn, em có nguyện ý làm vợ của lính đặc chủng không?" Lăng Bắc Triệt nghiêm trang hỏi.
Cô nhìn anh, chợt nhớ tới hình ảnh anh và An Ny ngồi bên nhau tối hôm qua, “Em muốn anh phải toàn tâm toàn ý với em! Không được dây dưa với người phụ nữ khác! Cho dù anh không yêu em nữa, nhưng trái tim vẫn phải tuyệt đối trung thành với em!" Cô bá đạo nói.
"Dĩ nhiên rồi. Anh nhất định sẽ trung thành với vợ của anh như trung thành với Tổ quốc, trung thành với nhân dân vậy!" Lăng Bắc Triệt tự hào nói, anh nói xong, cô liền vùi vào trong ngực của anh.
Lăng Bắc Triệt cười cười, kéo cô từ trong ngực mình ra, cúi đầu, lại hôn cô. Hai người hôn nhau thật lâu mới buông ra, "Thật muốn ăn em!" Lăng Bắc Triệt nhìn cô gái trong ngực mình, đè nén lửa dục, nói.
"Em còn lâu mới cho anh!" Cô dứt khoát nói.
"Đáng ghét!” Anh véo mũi cô, vờ tức giận nói.
"Anh đi theo em!" Quách Mạn từ trong ngực anh xuống giường, kéo anh, nói. Lăng Bắc Triệt đứng lên, cô kéo anh tới chỗ máy vi tính.
"Chúng ta lập một bảng biểu!" Cô ngồi xuống ghế, mở ra word, lập một cái bảng.
"Anh nói cho em biết, lần tới anh sẽ về là khi nào?" Cô vừa lập bảng, vừa hỏi.
"Không cố định. Bình thường những lúc rảnh rỗi, anh muốn về thì mới về." Lăng Bắc Triệt thành thật trả lời.
"Vậy một tuần anh có thể mở điện thoại lên mấy lần? Em có thể liên lạc với anh vào những thời gian nào?" Cố nén chua xót, cô lại hỏi.
Lăng Bắc Triệt hiểu ý của cô, "Quách Mạn, lần này bọn anh đi, phải làm rất nhiều việc, hơn nữa phải giữ bí mật… Hay là lúc nào rảnh rỗi anh sẽ liên lạc với em, được không?" Anh không muốn cho cô hi vọng rồi lại khiến cô thất vọng, cũng không muốn tùy tiện cam kết với cô lúc nào thì có thể nhận điện thoại của cô, lúc nào thì có thể gọi điện thoại cho cô. Lăng Bắc Triệt ngồi xổm xuống trước mặt, cầm lấy hai tay cô, nhìn cô, áy náy nói.
Trong lòng cô vô cùng chua xót, vừa cười, gật đầu, "Vậy em có thể tới gặp anh được không?" Cô hỏi.
"Có thể, nhưng sợ là anh không có thời gian rảnh để tiếp em." Lăng Bắc Triệt bất đắc dĩ nói.
"Vậy lính đặc chủng các anh không thể yêu đương à?" Quách Mạn tức giận nói.
"Ây, em đã đồng ý gả cho anh rồi đấy nhé! Không được đổi ý đâu!" Lăng Bắc Triệt véo mũi cô nói, sợ cô lại đổi ý.
"Cũng chưa chắc chắn mà!" Quách Mạn cười trộm nói, Lăng Bắc Triệt tức giận, nghiêm mặt nhìn cô chằm chằm, "Nói thêm câu nữa thử xem?"
Cô vội vã chạy đi, anh đuổi theo, hai người đàu giỡn chạy quanh phòng ngủ, tiếng cười vui vẻ của Quách Mạn, trong lòng bà Quách cũng thấy an lòng.
Buổi tối hai người hẹn hò, cùng nhau đi ăn cơm, dạo phố. Lăng Bắc Triệt kéo cô đi mua nhẫn, chuyện này làm cho Quách Mạn rất kinh ngạc, cũng vô cùng kích động, đồng thời cũng có chút thấp thỏm, "Mua lúc này có sớm quá không?" Cô hỏi.
"Thế nào là quá sớm? Chúng ta quen nhau được hơn nửa năm rồi! Chờ đến Tết anh được nghỉ, chúng ta làm đám cưới luôn đi!" Lăng Bắc Triệt trầm giọng nói, chọn một chiếc nhẫn nạm kim cương đeo lên cho cô, Quách Mạn không ưng ý nói, "Đeo cái này sợ bị cướp, chọn cái nào đơn giản thôi." Cô nhỏ giọng nói.
"Cái nhẫn này cũng không tệ!" Chỉ chiếc nhẫn bên cạnh, cô vui vẻ nói, cô thích kiểu nhẫn đơn giản hơn.
"Chỉ cần em thích." , Lăng Bắc Triệt nói bên tai cô, rồi nói nhân viên phục vụ lấy đôi nhẫn kia cho hai người.
Hai người thử một lát, xong hài lòng rời đi.
Lăng Bắc Triệt vừa đưa Quách Mạn về đến cửa nhà, chợt nhận được điện khẩn lời nói, lệnh anh lập tức trở về doanh trại, "Anh phải đi ngay trong đêm, có đột kích bất ngờ. Quách Mạn, bây giờ anh có nói yêu em, em cũng không tin, nhưng anh muốn nói, trong lòng anh có em." Một tay Lăng Bắc Triệt ôm hông cô, một tay nâng mặt cô, nhỏ giọng nói.
Lời nói chân thành ấy của anh khiến cô vô cùng cảm động, gật đầu một cái, "Em sẽ dần em làm quen! Em tin tưởng anh!" Cô nhỏ giọng nói, kiễng chân, hôn lên mặt anh.
Anh vội vã bắt được môi cô, hôn một cái
"Cho dù có nguy hiểm hay không, anh nhất định phải chú ý an toàn!" Cô dặn dò.
"Yên tâm! Nhất định anh sẽ cẩn thận!" Anh nói xong, bước nhanh đi về phía xe, mang theo sự không nỡ, lên xe. Cô đứng ở đó, đưa mắt nhìn theo bóng xe anh rời đi.
Đêm đó, Lăng Bắc Triệt được trực thăng đón đi, đi suốt đêm tới biên giới thi hành nhiệm vụ.
Dần dần, Quách Mạn cũng quen với việc người yêu thỉnh thoảng một tháng mới gọi điện thoại cho mình một lần, có khi là nửa tháng, cũng có lúc tới hai tháng. Cô vẫn như trước đây gửi gắm tình cảm cho anh trong những trang nhật ký, không khác gì cả.
Nhưng trong lòng thì có sự khác biệt, mỗi khi nhớ tới anh, cũng là lúc nhắc nhở bản thân, cô là bạn gái anh, là vợ sắp cưới của anh!
Cô cũng không gặp lại cái cô An Ny kia nữa. Năm mới đang đến gấn, hai nhà cũng bắt đầu hối hả lo hôn sự của hai người. Trong lòng Quách Mạn cũng bắt đầu kích động....
Hôn lễ của hai người dự định tổ chức vào mùng 2, đến tận đêm 30 Lăng Bắc Triệt mới về nhà. Cho nên, trước khi kết hôn, hai người không được gặp mặt. Quách Mạn cảm thấy, cô và Lăng Bắc Triệt không thể kết hôn theo kiểu của bố mẹ được, vì số lần cô dâu và chú rể gặp nhau chỉ được tính trên đầu ngón tay.
"Chú rễ tới!" Tiếng hô của Khuê Mật vang lên, trong lòng Quách Mạn liền kích động, vội vàng chạy ra, Khuê Mật còn chưa kịp ngăn anh lại, cô đã liền mở cửa ra. Lăng Bắc Triệt mặc bộ quân trang màu xanh, dáng người cao lớn vạm vỡ liền xuất hiện trước mắt cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, khóe môi Lăng Bắc Triệt cong lên, mặc dù mấy tháng không gặp, nhưng không hề có cảm giác xa cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.