Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 101: Em đi tìm trai bao
Ức Tích Nhan
05/04/2014
Edit: Phong
Úc Tử Duyệt không còn chút sức lực xụi lơ trên giường, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là cảm giác 'dung dục quá độ' như trong tiểu thuyết thường hay miêu tả. Cả người không có chút sức sống nào, eo mỏi lưng đau, ngay cả một ngón tay cũng lười động đậy.
Nhìn trên ngực chi chít dấu hôn, nhớ lại thời điểm kích tình hôm qua, trái tim nhỏ của cô không khỏi lại đập rộn lên. Nhất là lúc ở trong phòng tắm, lúc Lăng Bắc Hàn tiến vào kéo theo lượng lớn nước lớn cũng tràn vào trong.....Loại cảm giác vừa căng cứng vừa tê dại ấy quả thật khiến cô không chống lại được, cô chỉ nhớ được một phút sau đó, cô cũng liền tiết ra.........
Úc Tử Duyệt, mày thật là háo sắc! Mới sáng sớm đã ở nơi này tự sướng!
Dừng lại! Dừng lại!
Trong đầu lại hiện lên câu nói của Lăng Bắc Hàn: "Bí mật quân sự....Anh tuyệt đối sẽ không phản bội em!"
Sao lúc ấy mình lại tin lời anh ta được cơ chứ?
Một người phụ nữ thì sao có thể là bí mật quân sự được. Có điều, lúc đó nghe anh nói như vậy, thấy ánh mắt lại kiên định như thế, bản thân lại tin tưởng, một loại tin tưởng không cần lí do!
Ừ, cứ tin đi! Tin tưởng anh chính là tin tưởng vào cặp mắt mình!
"Đang nghĩ gì?" Trong lúc Tử Duyệt đang ngẩn người, Lăng Bắc Hàn đã lặng lẽ đi tới gần, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô, nhìn cô nhẹ giọng hỏi. Giọng của anh trầm ấm hùng hậu dồi dào từ tính, chỉ giọng nói thôi đã khiến tim cô đập loạn nhịp.
"À....Không có gì...." Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng chợt hoàn hồn, cô động đậy muốn ngồi dậy, nhưng lưng eo đều đau vô cùng, không khỏi khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vặn vẹo, trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy sự u oán và trách móc.
Đồ đàn ông thối tha! Dám lấy hành động thực tế để chứng minh lý thuyết "Một đêm làm bảy lần" thực sự tồn tại!
Cả người cô đều tê dại cả rồi!
"Đừng nhìn anh chằm chằm như thế nữa! Đau ở đâu?" Lăng Bắc Hàn vẫn mặc áo ngủ ngồi xuống bên giường, xốc chăn lên kéo cô lại gần, ôm cô vào trong lồng ngực.
"Eo nè, lưng nè, còn có cả bắp chân nữa! Lính thối, dù em có từng luyện tập Taekwondo, nhưng anh cũng không thể biến em thành búp bê để sử dụng như thế được!" Nhớ lại hôm qua lúc anh ta tách chân cô ra rộng đến chín mươi độ, gác lên bả vai anh để anh dễ dàng tiến vào, Úc Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn ai oán nói.
Lăng Bắc Hàn nghe vậy liền nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng toát đều đặn. Úc Tử Duyệt nhìn nụ cười của anh, trong lòng liền chấn động. Nhưng ngay sau đó, cơ thể cô liền bị anh lật lại, "Nằm im đó!"
Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, sau liền đứng lên. Đặt Úc Tử Duyệt nằm trên giường, còn anh ngồi ở mép giường, đưa tay kéo chiếc áo ngủ bằng bông trên người cô xuống, để lộ tấm lưng trắng mịn.
Cô rất gầy, nhưng mà là gầy cân đối, không phải kiểu gầy sờ đến xương.
"Lính thối! Em mệt sắp chết đi được! Đừng....mà….."
Thấy áo ngủ bị Lăng Bắc Hàn kéo xuống, Úc Tử Duyệt cứ nghĩ anh lại giở trò cầm thú. Nếu vừa rồi không phải anh có điện thoại, thì cũng sớm được thỏa mãn rồi.
Vùng eo truyền đến cảm giác vừa đau lại vừa khoan khoái, khiến cô thoải mái kêu ra tiếng. Hóa ra anh đang giúp cô xoa bóp!
Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được phục vụ, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Tên lính thối này thực ra thì cũng không tệ lắm, tối hôm qua còn nấu cả bánh trôi cho cô ăn đêm nữa. Quả thực anh cũng rất quan tâm tới mình.
"Đúng rồi......Chỗ đó rất đau.....Ưm....Ưm.....Thật thoải mái...." Lòng ngón tay Lăng Bắc Hàn dùng sức ấn xuống vị trí ở vòng eo, , Úc Tử Duyệt híp mắt, ngẩng mặt nhỏ kêu lên mấy tiếng.
Thanh âm mềm mại khiến Lăng Bắc Hàn nuốt nuốt hầu kết. Nhớ tới sự nhiệt tình tối qua của cô cùng với thanh âm yêu kiều khiến người ta mềm nhũn xương cốt kia của cô, anh cảm thấy nơi nào đó của mình lại muốn bạo phát.
Anh thật không ngờ mình lại dễ dàng nghiện cô đến vậy. Mỗi lần tiến vào cô dường như muốn bao nhiêu cũng không đủ, chỉ muốn hung hăng chiếm lấy cô, một lần lại một lần, chỉ hận không thể đem cô hòa vào xương cốt của mình.
"Ừ....Đó....Chân cũng đau nữa! Đều tại anh cả!" Cảm thấy thắt lưng đã không còn đau, Ức Tử Duyệt liền chỉ cho Lăng Bắc Hàn xoa bóp chỗ khác, cũng không quên oán trách một câu. Chính là đang nhắc nhở anh, chính anh là người hành hạ cô đến thê thảm như vậy, anh phải giúp cô giải quyết hậu quả!
"Tối hôm qua em cũng được hưởng thụ mà!" Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười nói với vẻ ái muội, bàn tay to rộng đã lặng lẽ kéo áo ngủ của cô xuống, cặp mông bóng tròn vun cao từ từ hiện ra.
Hầu kết không ngừng rụt rịch chuyển động, Lăng Bắc Hàn không tự chủ được nuốt bọt ừng ực.
Tối hôm qua lúc ôm Úc Tử Duyệt đi tắm, mình quên mất không mặc quần trong cho cô rồi!
"Đúng rồi! Ai, cổ cũng thấy đau!" Úc Tử Duyệt đang đưa lưng lại với Lăng Bắc Hàn, nào có thấy được phản ứng của anh lúc này, cô vẫn không hề e sợ, thảnh thơi nói.
"......." Nhóc con này còn cố ngọ nguậy nữa? Cố tình sao?
Lăng Bắc Hàn cảm thấy trên trán mình đã mướt mồ hôi, hai bàn tay đang xoa bóp trên người Úc Tử Duyệt như bị điện giật. Anh dùng cả mười ngón tay, bốn ngón giữ lấy phần xương, ngón tay cái ấn xuống phần da thịt trơn mịn của cô.
"Ưm......Đúng! Đúng như thế!.........Ưm, dùng........dùng sức một chút nữa!" Bị Lăng Bắc Hàn nhấn xuống như vậy, Úc Tử Duyệt cảm thấy đau, nhưng cũng vô cùng thoải mái. Cô nhắm mắt lại, không ngừng khẽ kêu lên.
"Chú à, kỹ thuật mát xa của chú thật là tốt! Chú đi hộp đêm làm Ngưu Lang chắc chắc sẽ kiếm chác không ít đâu!" Úc Tử Duyệt được đắc ý cả ngày, lúc này lại lên mặt trêu chọc.
"Bốp.........!" Lăng Bắc Hàn mạnh tay đánh xuống cổ cô.
"A.......Đau quá! Lính thối, anh làm gì thế? Định giết người sao?" Úc Tử Duyệt quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú nửa đỏ nửa đen của Lăng Bắc Hàn, tức giận quát.
Lăng Bắc Hàn một tay kéo cô dậy, một tay bóp cằm cô: "Qua đêm ở phòng trọ? Đi tìm Ngưu Lang?" Gương mặt tuấn tú trở nên xanh mét, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh nhìn cô, chất vấn.
"Phì........" Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn nghiêm trọng như thế, Úc Tử Duyệt bật cười, "Anh ghen sao?"
Hai tay cô quấn lên cổ anh, ngây thơ cười hỏi, trong lòng có chút mong đợi.
"Rốt cuộc có đi hay không?" Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt bướng bỉnh của cô, hỏi lại.
"Đi......" Úc Tử Duyệt nhìn anh, vừa nói ra một từ đã thấy vẻ mặt Lăng Bắc Hàn càng thêm tái nhợt, "Đi.......Không có.......Đi đâu?" Úc Tử Duyệt giở trò trêu chọc. Bộ dạng Lăng Bắc Hàn bây giờ thật đáng yêu!
"Úc Tử Duyệt!" Cô lại dám trêu chọc anh. Hai tay Lăng Bắc Hàn bóp eo cô, gầm nhẹ.
"A........Đừng đánh tôi! Em có đi tìm Ngưu Lang!" Cô thấy anh như vậy, cười nhẹ nói. Môi anh co rút một cái, sắc mặt từ xanh mét chuyển sang đen, dáng vẻ muốn giết người.
"Tôi bóp chết cô!" Lăng Bắc Hàn nghiến răng nói.
"A.........Đừng.........Ngưu Lang kia chính là anh mà! Em....bây giờ em trả tiền cho anh! Anh đừng giết em mà! Ai, tiếc quá......"
Thân hình Úc Tử Duyệt nhanh nhẹn như rắn trườn, nhanh chóng từ trong lồng ngực Lăng Bắc Hàn chui ra, bò đến bên giường, mở tủ đầu giường lấy ra mấy tờ tiền đỏ thẫm, cầm trong tay huơ huơ trước mặt anh.
"Chú à...... Chú phải phục vụ tận tình đấy nha!" Áo ngủ trên người cô rộng rãi nửa kín nửa hở, dáng người mảnh mai, bờ ngực trơn mịn lúc ẩn lúc hiện, Úc Tử Duyệt dùng tư thế mê người nằm xuống, chân dài vươn ra, đá đá phần eo của Lăng Bắc Hàn, xòe tiền trong tay thành hình quạt, lắc lắc trong tay.
Lăng Bắc Hàn ngây ngốc nhìn bộ dáng mê hoặc của cô, sửng sốt một lát mới chợt phát hiện ra là cô đang đùa với anh.
Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, cúi người, hai tay chống ở hai bên người cô, "Để tôi tiếp tục phục vụ cô có được không?" Môi anh gần như dán lên người cô, dùng giọng điệu vô cùng ái muội nói.
Lời nói của anh khiến Úc Tử Duyệt cảm giác được sự nguy hiểm đang tới gần, trong lòng có chút hoảng hốt,
"A.......Không.........Ngài hãy toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân đi!" Cô ngoài cười nhưng trong không cười, thân hình khẽ giãy giụa định chuồn ra.
Lăng Bắc Hàn dễ dàng túm được cô, một tay cầm lấy hai cổ tay cô, một tay dùng sức khẽ kéo cô lại, đưa lưng về phía mình.
"Em cũng nằm trong số nhân dân đó đấy!" Anh gian xảo nói một câu, sau lại nâng mông cô lên, để cô quỳ gối trên giường, bản thân từ phía sau cô đi vào.
Đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được trải qua tư thế như thế này, dường như ngay lúc anh vừa đi vào, cô đã lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Hai người lại ở trên giường giằng co hồi lâu, Lăng Bắc Hàn mới thỏa mãn buông tha cho cô.
Anh dường như đang dùng hành động nói cho cô biết thế nào là hậu quả nhổ lông trên miệng hổ.
"Không dám, sau này không dám trêu chọc anh nữa......Bỏ qua cho em đi........" Khi anh đã thỏa mãn rút lui, cô vẫn còn ở trên giường cầu xin tha thứ. Lăng Bắc Hàn thấy vậy liền cười một tiếng. Sau đó mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đồng chí Úc Tử Duyệt! Em có mười phút để rửa mặt!"
Lại nữa rồi!
Úc Tử Duyệt mở đôi mắt mơ màng, ai oán nhìn người đàn ông bá đạo nào đó. Dưới sự uy nghiêm của anh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống giường, kéo thân thể mệt mỏi không chịu được đi rửa mặt.
Úc Tử Duyệt ngấu nghiến ăn bữa sáng của Lăng Bắc Hàn làm. Sau đó, cô vào phòng sách, lấy ra cuốn "Giới thiệu phổ biến học quần chúng". Còn Lăng Bắc Hàn ở trong bếp làm công việc rửa bát.
Cô đọc lại một lần nội dung sách học hôm qua, sau lấy bài tập ra, nghiêm túc làm. Bây giờ cô còn chưa có chứng nhận ký giả, giờ phải học ở lớp huấn luyện này là do cô muốn thi lấy chứng nhận ký giả.
"Sao lại không tìm được đáp án thế này?" Úc Tử Duyệt cau mày, đầu bút bi không ngừng đảo qua đảo lại sách giáo khoa nhưng vẫn không tìm được đáp án chính xác.
Nhìn điện thoại trong tay, cô chợt nhớ tới thầy Thẩm.
Cô lập tức gọi điện thoại.
"Thầy Thẩm, chào thầy! Em là Úc Tử Duyệt ạ! Thầy vẫn còn nhớ sao ạ?" Úc Tử Duyệt cười nói, thanh âm sang sảng lọt qua khe cửa truyền đến tai Lăng Bắc Hàn. Anh lập tức như nhìn thấy tình địch, nhanh chóng lén lút đứng ở cửa rình nghe.
"À, chuyện thế này! Bài tập có vấn đề ạ. Em không tìm ra được đáp án....."
Không tìm được đáp án sao? Thế máy tính dùng để làm gì?
Sắc mặt Lăng Bắc Hàn xanh mét, tiếp tục ghé tai nghe lén! Nhóc con này, rõ ràng tên đeo kính kia có ý với cô, cô lại còn chủ động gọi điện cho hắn ta!
"Vâng....Cám ơn thầy Thẩm! Em hiểu rồi ạ! Vâng, hôm nào sẽ mời thầy đi ăn cơm! Vâng, chào thầy!"
Còn muốn mời đi ăn cơm?
Lăng Bắc Hàn không nhịn được nữa, lập tức xanh mặt đẩy cửa đi vào phòng.
"Ơ? Sao anh lại vào đây? Cũng không gõ cửa một tiếng nữa! Thật quá đáng! Em còn phải làm bài tập. Phiền anh ra ngoài đóng cửa lại!" Tâm tình Úc Tử Duyệt đang rất vui vẻ, nói một hơi, không thèm liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn một cái, cầm quyển sách giáo khoa lên tiếp tục làm bài.
Lăng Bắc Hàn đi lại gần, bá đạo giật lấy quyển sách của cô. Lúc này Úc Tử Duyệt mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận ra sắc mặt anh đang đen sì kì lạ.
Úc Tử Duyệt không còn chút sức lực xụi lơ trên giường, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là cảm giác 'dung dục quá độ' như trong tiểu thuyết thường hay miêu tả. Cả người không có chút sức sống nào, eo mỏi lưng đau, ngay cả một ngón tay cũng lười động đậy.
Nhìn trên ngực chi chít dấu hôn, nhớ lại thời điểm kích tình hôm qua, trái tim nhỏ của cô không khỏi lại đập rộn lên. Nhất là lúc ở trong phòng tắm, lúc Lăng Bắc Hàn tiến vào kéo theo lượng lớn nước lớn cũng tràn vào trong.....Loại cảm giác vừa căng cứng vừa tê dại ấy quả thật khiến cô không chống lại được, cô chỉ nhớ được một phút sau đó, cô cũng liền tiết ra.........
Úc Tử Duyệt, mày thật là háo sắc! Mới sáng sớm đã ở nơi này tự sướng!
Dừng lại! Dừng lại!
Trong đầu lại hiện lên câu nói của Lăng Bắc Hàn: "Bí mật quân sự....Anh tuyệt đối sẽ không phản bội em!"
Sao lúc ấy mình lại tin lời anh ta được cơ chứ?
Một người phụ nữ thì sao có thể là bí mật quân sự được. Có điều, lúc đó nghe anh nói như vậy, thấy ánh mắt lại kiên định như thế, bản thân lại tin tưởng, một loại tin tưởng không cần lí do!
Ừ, cứ tin đi! Tin tưởng anh chính là tin tưởng vào cặp mắt mình!
"Đang nghĩ gì?" Trong lúc Tử Duyệt đang ngẩn người, Lăng Bắc Hàn đã lặng lẽ đi tới gần, gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô, nhìn cô nhẹ giọng hỏi. Giọng của anh trầm ấm hùng hậu dồi dào từ tính, chỉ giọng nói thôi đã khiến tim cô đập loạn nhịp.
"À....Không có gì...." Khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng chợt hoàn hồn, cô động đậy muốn ngồi dậy, nhưng lưng eo đều đau vô cùng, không khỏi khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vặn vẹo, trong cặp mắt đen nhánh tràn đầy sự u oán và trách móc.
Đồ đàn ông thối tha! Dám lấy hành động thực tế để chứng minh lý thuyết "Một đêm làm bảy lần" thực sự tồn tại!
Cả người cô đều tê dại cả rồi!
"Đừng nhìn anh chằm chằm như thế nữa! Đau ở đâu?" Lăng Bắc Hàn vẫn mặc áo ngủ ngồi xuống bên giường, xốc chăn lên kéo cô lại gần, ôm cô vào trong lồng ngực.
"Eo nè, lưng nè, còn có cả bắp chân nữa! Lính thối, dù em có từng luyện tập Taekwondo, nhưng anh cũng không thể biến em thành búp bê để sử dụng như thế được!" Nhớ lại hôm qua lúc anh ta tách chân cô ra rộng đến chín mươi độ, gác lên bả vai anh để anh dễ dàng tiến vào, Úc Tử Duyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Bắc Hàn ai oán nói.
Lăng Bắc Hàn nghe vậy liền nhếch môi cười, để lộ ra hàm răng trắng toát đều đặn. Úc Tử Duyệt nhìn nụ cười của anh, trong lòng liền chấn động. Nhưng ngay sau đó, cơ thể cô liền bị anh lật lại, "Nằm im đó!"
Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói, sau liền đứng lên. Đặt Úc Tử Duyệt nằm trên giường, còn anh ngồi ở mép giường, đưa tay kéo chiếc áo ngủ bằng bông trên người cô xuống, để lộ tấm lưng trắng mịn.
Cô rất gầy, nhưng mà là gầy cân đối, không phải kiểu gầy sờ đến xương.
"Lính thối! Em mệt sắp chết đi được! Đừng....mà….."
Thấy áo ngủ bị Lăng Bắc Hàn kéo xuống, Úc Tử Duyệt cứ nghĩ anh lại giở trò cầm thú. Nếu vừa rồi không phải anh có điện thoại, thì cũng sớm được thỏa mãn rồi.
Vùng eo truyền đến cảm giác vừa đau lại vừa khoan khoái, khiến cô thoải mái kêu ra tiếng. Hóa ra anh đang giúp cô xoa bóp!
Úc Tử Duyệt nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác được phục vụ, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Tên lính thối này thực ra thì cũng không tệ lắm, tối hôm qua còn nấu cả bánh trôi cho cô ăn đêm nữa. Quả thực anh cũng rất quan tâm tới mình.
"Đúng rồi......Chỗ đó rất đau.....Ưm....Ưm.....Thật thoải mái...." Lòng ngón tay Lăng Bắc Hàn dùng sức ấn xuống vị trí ở vòng eo, , Úc Tử Duyệt híp mắt, ngẩng mặt nhỏ kêu lên mấy tiếng.
Thanh âm mềm mại khiến Lăng Bắc Hàn nuốt nuốt hầu kết. Nhớ tới sự nhiệt tình tối qua của cô cùng với thanh âm yêu kiều khiến người ta mềm nhũn xương cốt kia của cô, anh cảm thấy nơi nào đó của mình lại muốn bạo phát.
Anh thật không ngờ mình lại dễ dàng nghiện cô đến vậy. Mỗi lần tiến vào cô dường như muốn bao nhiêu cũng không đủ, chỉ muốn hung hăng chiếm lấy cô, một lần lại một lần, chỉ hận không thể đem cô hòa vào xương cốt của mình.
"Ừ....Đó....Chân cũng đau nữa! Đều tại anh cả!" Cảm thấy thắt lưng đã không còn đau, Ức Tử Duyệt liền chỉ cho Lăng Bắc Hàn xoa bóp chỗ khác, cũng không quên oán trách một câu. Chính là đang nhắc nhở anh, chính anh là người hành hạ cô đến thê thảm như vậy, anh phải giúp cô giải quyết hậu quả!
"Tối hôm qua em cũng được hưởng thụ mà!" Lăng Bắc Hàn nhếch môi cười nói với vẻ ái muội, bàn tay to rộng đã lặng lẽ kéo áo ngủ của cô xuống, cặp mông bóng tròn vun cao từ từ hiện ra.
Hầu kết không ngừng rụt rịch chuyển động, Lăng Bắc Hàn không tự chủ được nuốt bọt ừng ực.
Tối hôm qua lúc ôm Úc Tử Duyệt đi tắm, mình quên mất không mặc quần trong cho cô rồi!
"Đúng rồi! Ai, cổ cũng thấy đau!" Úc Tử Duyệt đang đưa lưng lại với Lăng Bắc Hàn, nào có thấy được phản ứng của anh lúc này, cô vẫn không hề e sợ, thảnh thơi nói.
"......." Nhóc con này còn cố ngọ nguậy nữa? Cố tình sao?
Lăng Bắc Hàn cảm thấy trên trán mình đã mướt mồ hôi, hai bàn tay đang xoa bóp trên người Úc Tử Duyệt như bị điện giật. Anh dùng cả mười ngón tay, bốn ngón giữ lấy phần xương, ngón tay cái ấn xuống phần da thịt trơn mịn của cô.
"Ưm......Đúng! Đúng như thế!.........Ưm, dùng........dùng sức một chút nữa!" Bị Lăng Bắc Hàn nhấn xuống như vậy, Úc Tử Duyệt cảm thấy đau, nhưng cũng vô cùng thoải mái. Cô nhắm mắt lại, không ngừng khẽ kêu lên.
"Chú à, kỹ thuật mát xa của chú thật là tốt! Chú đi hộp đêm làm Ngưu Lang chắc chắc sẽ kiếm chác không ít đâu!" Úc Tử Duyệt được đắc ý cả ngày, lúc này lại lên mặt trêu chọc.
"Bốp.........!" Lăng Bắc Hàn mạnh tay đánh xuống cổ cô.
"A.......Đau quá! Lính thối, anh làm gì thế? Định giết người sao?" Úc Tử Duyệt quay đầu nhìn gương mặt tuấn tú nửa đỏ nửa đen của Lăng Bắc Hàn, tức giận quát.
Lăng Bắc Hàn một tay kéo cô dậy, một tay bóp cằm cô: "Qua đêm ở phòng trọ? Đi tìm Ngưu Lang?" Gương mặt tuấn tú trở nên xanh mét, mồ hôi lấm tấm trên trán, anh nhìn cô, chất vấn.
"Phì........" Nhìn thấy Lăng Bắc Hàn nghiêm trọng như thế, Úc Tử Duyệt bật cười, "Anh ghen sao?"
Hai tay cô quấn lên cổ anh, ngây thơ cười hỏi, trong lòng có chút mong đợi.
"Rốt cuộc có đi hay không?" Vẻ mặt Lăng Bắc Hàn lạnh lùng, nhìn chằm chằm khuôn mặt bướng bỉnh của cô, hỏi lại.
"Đi......" Úc Tử Duyệt nhìn anh, vừa nói ra một từ đã thấy vẻ mặt Lăng Bắc Hàn càng thêm tái nhợt, "Đi.......Không có.......Đi đâu?" Úc Tử Duyệt giở trò trêu chọc. Bộ dạng Lăng Bắc Hàn bây giờ thật đáng yêu!
"Úc Tử Duyệt!" Cô lại dám trêu chọc anh. Hai tay Lăng Bắc Hàn bóp eo cô, gầm nhẹ.
"A........Đừng đánh tôi! Em có đi tìm Ngưu Lang!" Cô thấy anh như vậy, cười nhẹ nói. Môi anh co rút một cái, sắc mặt từ xanh mét chuyển sang đen, dáng vẻ muốn giết người.
"Tôi bóp chết cô!" Lăng Bắc Hàn nghiến răng nói.
"A.........Đừng.........Ngưu Lang kia chính là anh mà! Em....bây giờ em trả tiền cho anh! Anh đừng giết em mà! Ai, tiếc quá......"
Thân hình Úc Tử Duyệt nhanh nhẹn như rắn trườn, nhanh chóng từ trong lồng ngực Lăng Bắc Hàn chui ra, bò đến bên giường, mở tủ đầu giường lấy ra mấy tờ tiền đỏ thẫm, cầm trong tay huơ huơ trước mặt anh.
"Chú à...... Chú phải phục vụ tận tình đấy nha!" Áo ngủ trên người cô rộng rãi nửa kín nửa hở, dáng người mảnh mai, bờ ngực trơn mịn lúc ẩn lúc hiện, Úc Tử Duyệt dùng tư thế mê người nằm xuống, chân dài vươn ra, đá đá phần eo của Lăng Bắc Hàn, xòe tiền trong tay thành hình quạt, lắc lắc trong tay.
Lăng Bắc Hàn ngây ngốc nhìn bộ dáng mê hoặc của cô, sửng sốt một lát mới chợt phát hiện ra là cô đang đùa với anh.
Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, cúi người, hai tay chống ở hai bên người cô, "Để tôi tiếp tục phục vụ cô có được không?" Môi anh gần như dán lên người cô, dùng giọng điệu vô cùng ái muội nói.
Lời nói của anh khiến Úc Tử Duyệt cảm giác được sự nguy hiểm đang tới gần, trong lòng có chút hoảng hốt,
"A.......Không.........Ngài hãy toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân đi!" Cô ngoài cười nhưng trong không cười, thân hình khẽ giãy giụa định chuồn ra.
Lăng Bắc Hàn dễ dàng túm được cô, một tay cầm lấy hai cổ tay cô, một tay dùng sức khẽ kéo cô lại, đưa lưng về phía mình.
"Em cũng nằm trong số nhân dân đó đấy!" Anh gian xảo nói một câu, sau lại nâng mông cô lên, để cô quỳ gối trên giường, bản thân từ phía sau cô đi vào.
Đây là lần đầu tiên Úc Tử Duyệt được trải qua tư thế như thế này, dường như ngay lúc anh vừa đi vào, cô đã lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Hai người lại ở trên giường giằng co hồi lâu, Lăng Bắc Hàn mới thỏa mãn buông tha cho cô.
Anh dường như đang dùng hành động nói cho cô biết thế nào là hậu quả nhổ lông trên miệng hổ.
"Không dám, sau này không dám trêu chọc anh nữa......Bỏ qua cho em đi........" Khi anh đã thỏa mãn rút lui, cô vẫn còn ở trên giường cầu xin tha thứ. Lăng Bắc Hàn thấy vậy liền cười một tiếng. Sau đó mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đồng chí Úc Tử Duyệt! Em có mười phút để rửa mặt!"
Lại nữa rồi!
Úc Tử Duyệt mở đôi mắt mơ màng, ai oán nhìn người đàn ông bá đạo nào đó. Dưới sự uy nghiêm của anh, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn xuống giường, kéo thân thể mệt mỏi không chịu được đi rửa mặt.
Úc Tử Duyệt ngấu nghiến ăn bữa sáng của Lăng Bắc Hàn làm. Sau đó, cô vào phòng sách, lấy ra cuốn "Giới thiệu phổ biến học quần chúng". Còn Lăng Bắc Hàn ở trong bếp làm công việc rửa bát.
Cô đọc lại một lần nội dung sách học hôm qua, sau lấy bài tập ra, nghiêm túc làm. Bây giờ cô còn chưa có chứng nhận ký giả, giờ phải học ở lớp huấn luyện này là do cô muốn thi lấy chứng nhận ký giả.
"Sao lại không tìm được đáp án thế này?" Úc Tử Duyệt cau mày, đầu bút bi không ngừng đảo qua đảo lại sách giáo khoa nhưng vẫn không tìm được đáp án chính xác.
Nhìn điện thoại trong tay, cô chợt nhớ tới thầy Thẩm.
Cô lập tức gọi điện thoại.
"Thầy Thẩm, chào thầy! Em là Úc Tử Duyệt ạ! Thầy vẫn còn nhớ sao ạ?" Úc Tử Duyệt cười nói, thanh âm sang sảng lọt qua khe cửa truyền đến tai Lăng Bắc Hàn. Anh lập tức như nhìn thấy tình địch, nhanh chóng lén lút đứng ở cửa rình nghe.
"À, chuyện thế này! Bài tập có vấn đề ạ. Em không tìm ra được đáp án....."
Không tìm được đáp án sao? Thế máy tính dùng để làm gì?
Sắc mặt Lăng Bắc Hàn xanh mét, tiếp tục ghé tai nghe lén! Nhóc con này, rõ ràng tên đeo kính kia có ý với cô, cô lại còn chủ động gọi điện cho hắn ta!
"Vâng....Cám ơn thầy Thẩm! Em hiểu rồi ạ! Vâng, hôm nào sẽ mời thầy đi ăn cơm! Vâng, chào thầy!"
Còn muốn mời đi ăn cơm?
Lăng Bắc Hàn không nhịn được nữa, lập tức xanh mặt đẩy cửa đi vào phòng.
"Ơ? Sao anh lại vào đây? Cũng không gõ cửa một tiếng nữa! Thật quá đáng! Em còn phải làm bài tập. Phiền anh ra ngoài đóng cửa lại!" Tâm tình Úc Tử Duyệt đang rất vui vẻ, nói một hơi, không thèm liếc mắt nhìn Lăng Bắc Hàn một cái, cầm quyển sách giáo khoa lên tiếp tục làm bài.
Lăng Bắc Hàn đi lại gần, bá đạo giật lấy quyển sách của cô. Lúc này Úc Tử Duyệt mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nhận ra sắc mặt anh đang đen sì kì lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.