Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 164: Gặp
Ức Tích Nhan
29/05/2014
Cô không biết tại sao anh vẫn chưa rời đi, vẫn trầm mặc không nói đứng bên cạnh cô, chẳng lẽ anh không biết bọn họ đã không còn quan hệ gì sao? Mới vừa rồi bọn họ còn là một đôi vợ chồng, giờ đã biến thành người dưng.
Người dưng - Ca khúc quái đản với những lời than thở khóc lóc sến súa vẫn được nhiều người rên rỉ....
“Đến nhà.......biệt thự Thiên Hồng lấy đồ......” cái chữ “nhà” đó vừa bật ra khỏi miệng đã bị cô cứng rắn ép trở về, cô lạnh nhạt nói.
Nhà, trong tiềm thức của cô vẫn còn cái nhà của bọn họ, trái tim Lăng Bắc Hàn khẽ run rẩy, “Anh đưa em đi!” anh trầm giọng nói, đi lên xe trước, Úc Tử Duyệt do dự một chút, sau đó bước chân theo.
Cô không ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà ngồi ở hàng ghế sau. Trong lòng anh, vị trí kế bên tài xế hẳn là thuộc về một người khác, hoặc có lẽ Hạ Tĩnh Sơ đã ngồi qua rồi.
Hành động này của cô cũng đại diện cho trái tim cô bây giờ, Lăng Bắc Hàn trong lòng cười khổ. Ngay sau đó nhanh chóng khởi động xe......
Mặc dù được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng vừa vào cửa đã khiến cho người ta cảm thấy vắng ngắt, cũng không có cảm giác tức giận. Úc Tử Duyệt không nói gì, đi thẳng tới phòng ngủ. Vừa vào cửa, đã thấy trên giường lớn để một cái khăn quàng cổ màu đen và cái cà vạt kia....
Trong lòng đau nhói, không biết tại sao chúng lại xuất hiện tại giường, cô tiến lên, kéo lấy chúng ném vào thùng rác.
“Úc Tử Duyệt! Em......” chỉ thấy âm thanh tức giận của Lăng Bắc Hàn từ phía sau truyền đến, sau đó ngưng lại, cô quay đầu thấy anh đang nhìn chằm chằm vào thùng rác. Cô cười mỉa mai. Cảm thấy mình trước đây thật đang buồn, thấy Hạ Tĩnh Sơ đan khăn quàng cổ cho anh, cô cũng học theo. Cô từng muốn trở nên thục nữ một chút, thành thục một chút, thông minh một chút, có thể được anh chú ý... Nhưng những điều đó chỉ đều là những hành động thật buồn cười!
Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, thấy cô đứng lại bên tủ treo quần áo, lấy một cái rương to, mở ra, cầm quần áo ném thẳng vào bên trong, động tác rất nhanh, giống như là nóng lòng muốn rời đi.
Sau khi lấy hết quần áo từ trong tủ quần áo, Úc Tử Duyệt ngồi xổm xuống, muốn đóng cái rương lại, nhưng làm thế nào cũng không thể kéo được.
“Để anh!” Lăng Bắc Hàn tiến lên, kéo cái rương qua, nhỏ giọng nói, đem quần áo của cô để lên giường, cái nọ chồng lên cái kia. Úc Tử Duyệt thấy anh gấp quần áo cho cô, dáng vẻ nghiêm túc mà gọn gàng như vậy khiến cô nhớ tới mừoi ngày trước, trước đêm cô đi công tác, anh cũng giúp cô sắp xếp hành lý như vậy.
Cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp quần áo cho cô, giống như vẫn như đang chăm sóc cô, một người ngốc nghếch làm việc gì cũng lơ là, lại không thích gấp quần áo! Sau này liệu có người đàn ông nào có thể giống như anh, chăm sóc cô như vậy hay không?
Lúc sờ đến mảnh vải trơn trượt lành lạnh, Lăng Bắc Hàn cau mày, chỉ thấy trên tay đang cầm một bồ sườn xám màu hồng nhạt, lúc này Úc Tử Duyệt cũng chú ý tới, trong lòng vừa hồi hộp vừa quặn đau.
Đó là bộ sườn xám nội y gợi cảm mà cô mua, còn chưa kịp mặc cho anh xem... Trong đầu không khỏi nhớ lại từng kích tình dây dưa theo anh, da thịt miên man, trong tim càng thêm nhói buốt, cô thật sự không chịu đựng được, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chạy đến thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt không kiềm chế được trào ra, chứng kiến trên bàn làm việc có căn nhà nhỏ ghép từ những vỏ đạn thì nước mắt càng rơi mãnh liệt, cả người cô trôi xuống, che miệng không để cho mình khóc thành tiếng, trong mắt mơ hồ chỉ có căn nhà này.
Đau lòng không thôi, nhưng càng đau lòng hơn, dù có tiếc nuối thế nào cũng không có cách nào nữa, anh không thương cô, bọn họ đã ly hôn, cô không thể bất chấp tôn nghiêm để quấn quít lấy anh!
Lau khô nước mắt, cô đứng dậy, tới bên bàn làm việc, đưa tay sờ căn nhà này, trong đầu hiện lên sự dịu dàng anh dành cho cô.....
Úc Tử Duyệt! Không cho phép khóc nữa! Như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng coi thường mày hơn! Cũng không cần phải hối hận vì đã yêu anh, đây chính là lựa chọn của mày!
Lời nói ngày đó, thật ra chỉ là những lời giận dỗi mà thôi!
Tình yêu có lẽ chính là như vậy, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng sẽ không hối hận vì đã yêu.
Lau khô nước mắt, cô hít một hơi thật sâu, từ trong ví lấy ra chiếc nhẫn kết hôn, đặt vào trước cửa phòng căn nhà làm từ vỏ đạn, Lăng Bắc Hàn, gặp lại sau......
Từ thư phòng ra ngoài, chỉ thấy anh xách theo rương hành lý đứng ở cửa phòng ngủ.
Úc Tử Duyệt nhanh chóng tiến lên, không nhìn anh một cái, “Để em tự làm!” cô mở miệng, âm thanh khàn khàn vô cùng.
“Úc Tử Duyệt, anh có lỗi với em! Sau này chúng ta đường ai nấy đi, không can thiệp vào nhau!” Lăng Bắc Hàn cũng không buông rương hành lý ra, nhìn cô, trầm giọng mở miệng. Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, vành mắt rơm rớm đo đỏ nhìn anh, bên trong chứa đầy khổ sở.
“Anh yên tâm, sau này em chắc chắn sẽ không quấy rầy anh! Coi như đáng đời em, anh không cần phải nói xin lỗi.” đáng đời vì nhất thời xúc động mà gả cho anh, đáng đời vì đã yêu anh, đáng đời bị anh phản bội! Đều là đáng đời, không trách anh, cũng không oán anh!
Lời của cô làm tim anh quặn đau, suýt chút nữa nói ra chân tướng sự thật! Lại chỉ có thể làm mặt lành lùng, cô không thể ở lại thủ đô, cũng không thể để cô phát hiện bí mật của anh. Anh hiểu cô, với tính cách của cô, chỉ cần anh cho cô một tia hy vọng, cô nhất định sẽ không từ bỏ!
Anh không thay đổi nét mặt gật đầu một cái, xách hành lý đi tới cửa, Úc Tử Duyệt chuyển bước đi theo.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên chẳng biết đã đến từ lúc nào, Úc Tử Mặc tiến lên nhận lấy rương hành lý từ trong tay Lăng Bắc Hàn, đưa tay kéo Úc Tử Duyệt, không nói một câu Lăng Bắc Hàn, kéo Úc Tử Duyệt lên xe.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi di chuyển.......
Đi thôi, trở về lại là một người không buồn không lo, một Úc Tử Duyệt vui vui vẻ vẻ!
Nhìn bóng xe chậm rãi di chuyển, Lăng Bắc Hàn trong lòng không day dứt, hốc mắt lại lần nữa nóng lên.
Thẹn với cô, làm tổn thương cô, cũng tổn hại cô!
Lăng Bắc Hàn! Mày thật thất bại! Có lẽ mày cũng không xứng đáng có được hạnh phúc. Một đấm hung hăng đánh xuống nền xi măng, cơn đâu từ mu bàn tay truyền tới khiến khổ sở trong anh được hóa giải rất nhiều, rất nhiều.
Úc Tử Duyệt trên xe, nước mắt thi nhau rơi xuống khiến người ta đau lòng không thôi. Trong tay nắm thật chặt tờ giấy ly hôn màu đỏ, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên lặng lẽ nhìn, cái gì cũng không nói, có lẽ, để cô tâm sự sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đối với bọn họ mà nói, lúc vui vẻ sẽ thoải mái cười, lúc đau lòng sẽ thoải mái khóc mới là một Duyệt Duyệt bình thường mới phải!
Trong thư phòng, Lăng Bắc Hàn nhìn chiếc nhẫn kim cương, còn có căn phòng làm từ vỏ đạn chính tay anh làm, khóe miệng run rẩy. Cô nhất định không biết, căn phòng này tượng trưng cho cái gì. Nhìn thật lâu một lần nữa, mỗi góc đều tràn đầy sự vui vẻ của bọn họ. Có yêu thương mới có hình dáng của một ngôi nhà, Lăng Bắc Hàn hít sâu một hơi, sau đó thở ra tất cả dồn nén tích tụ trong lòng, ra cửa.
Bởi vì thân thể của Lệ Huyên Huyên còn yếu, cho nên bọn họ không trở về thành phố A ngay hôm đó, sau khi ăn cơm tối ở khách sạn xong, Úc Tử Duyệt hẹn Nhan Tịch ra ngoài. Hai người hẹn nhau ở quán xạ kích của Lục Khải Chính.
“Rầm rầm rầm......”
Thấy Úc Tử Duyệt đeo tai nghe, trong tay cầm khẩu súng lcụ 54, không ngừng bắn về phía người giấy, Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tâm sự đi, nếu như vậy có thể khiến cô dễ chịu hơn. Cô thật không thể nào hiểu được tại sao Lăng Bắc Hàn tại sao lại muốn ly hôn với Úc Tử Duyệt, chẳng nhẽ anh thật sự yêu Hạ tĩnh Sơ như vậy sao?
Còn nếu như lời Úc Tử Duyệt, vậy một là anh vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ, hai là trả nợ Hạ Tĩnh Sơ!
“Aiz.... Tê hết cả tay!” bắn xong mười viên đạn, Úc Tử Duyệt cởi bao tay ra, nhíu mày nói.
“Uống nước đi!” Nhan Tịch đưa nước uống cho cô, nói. Úc Tử Duyệt cũng ngồi xuống một bên ghế salong, lúc uống nước tay cũng run rẩy. Trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh anh đưa cô tới đây, giờ phút này, cô giống như trông thấy một người đàn ông cao lớn ôm lấy cô, hai tay nắm tay cô, dạy cô cách bắn súng......
“Này, chị đừng nhìn em như vậy, em rất tốt, sáng mai có thể đến Tô Thành rồi!” Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch đang nhìn mình, sảng khoái nói.
“Chỉ được cái mạnh miệng! Trong lòng khổ sở thì nói ra đi!” Nhan Tịch nhìn cô, cưng chiều cười nói.
“Em tâm sự rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, hy vọng thời gian dài sẽ tốt lên!” cô ngước đầu, hít một hơi nói, đôi tay phiền não bới bới tóc.
“Ừ, thời gian sẽ hòa tan rất nhiều thứ, chỉ là, Duyệt Duyệt, chị cảm thấy được chú không phải là người như vậy..... có thể có nỗi khổ tâm khác hay không?” Nhan Tịch nghi hoặc nói, không khỏi nghĩ tới tài liệu quân sự mà cô tra được trên mạng hôm nay thì đọc được một bài viết, nói rằng cục An Ninh vì muốn điều tra tình hình rối loạn Tây Bộ, có một tổ đội gọi là “Chiến thần” là những trinh sát hàng đầu được phái đi để nằm vùng.
Lăng Bắc Hàn liệu có khả năng cũng là đang bí mật thi hành nhiệm vụ gì đó? Nếu không người như vậy sao có thể làm chuyện phản bội vợ? Hơn nữa cũng đã chia tay Hạ Tĩnh Sơ hơn mười năm rồi, sao có thể nối lại tình cũ.... Cho dù là có nỗi khổ tâm....
Hơn nữa, anh thật sự không muốn cùng Duyệt Duyệt ly hôn.......Vẫn còn bảo vệ Duyệt Duyệt......
Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng tin tưởng Lăng Bắc Hàn tự có tính toán của mình, không khỏi cảm thấy mình hơi lắm mồm.
“Đừng nói với em về anh ta nữa, nghĩ đến anh ta, nghe thấy tên của anh ta, chỗ này của em lại đau! Chưa từng trải qua loại cảm giác này, thật con mẹ nó giống như trong tiểu thuyết viết! Quá khốn khổ rồi!” Úc Tử Duyệt che ngực của mình lại, sau đó, kéo Nhan Tịch ra khỏi phòng bắn súng.
Vừa mới ra khỏi quán xạ kích, lại gặp được Lục Khải Chính, hơn nữa còn gặp một người mà Úc Tử Duyệt cũng xem như có chút quen biết - Tư Đồ Ngạn!
Đây là lần đầu tiên qua năm mới Nhan Tịch gặp lại Lục Khải Chính, trong tim chua xót, lạnh nhạt gật đầu với anh một cái, kéo Úc Tử Duyệt rời đi.
“Đi sớm như vậy sao?” Lục Khải Chính nhìn Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch, cười như không cười mà nói.
“Ừ, chơi mệt rồi, lão Lục, bái bai......” Úc Tử Duyệt nói với Lục Khải Chính, lúc bước chân chợt cảm thấy dưới chân mất thăng bằng, cả người thiếu chút nữa ngã xuống, lại được một người đàn ông đỡ vào trong ngực!
Cố ý ngáng chân cô, lại còn cố ý đỡ dậy cô?
Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, “Cút ngay!” tâm trạng cô không tốt lắm, người đàn ông này còn muốn chọc tức cô?
Cũng trong lúc này, một chiếc Hummer dừng lại ở trước cửa quán kích xạ, chỉ thấy bóng dáng một người cao lớn bước xuống, sau đó đi vòng qua vị trí bên cạnh tài xế, đỡ người phụ nữ từ trên xe xuống!
Người dưng - Ca khúc quái đản với những lời than thở khóc lóc sến súa vẫn được nhiều người rên rỉ....
“Đến nhà.......biệt thự Thiên Hồng lấy đồ......” cái chữ “nhà” đó vừa bật ra khỏi miệng đã bị cô cứng rắn ép trở về, cô lạnh nhạt nói.
Nhà, trong tiềm thức của cô vẫn còn cái nhà của bọn họ, trái tim Lăng Bắc Hàn khẽ run rẩy, “Anh đưa em đi!” anh trầm giọng nói, đi lên xe trước, Úc Tử Duyệt do dự một chút, sau đó bước chân theo.
Cô không ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà ngồi ở hàng ghế sau. Trong lòng anh, vị trí kế bên tài xế hẳn là thuộc về một người khác, hoặc có lẽ Hạ Tĩnh Sơ đã ngồi qua rồi.
Hành động này của cô cũng đại diện cho trái tim cô bây giờ, Lăng Bắc Hàn trong lòng cười khổ. Ngay sau đó nhanh chóng khởi động xe......
Mặc dù được quét dọn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, nhưng vừa vào cửa đã khiến cho người ta cảm thấy vắng ngắt, cũng không có cảm giác tức giận. Úc Tử Duyệt không nói gì, đi thẳng tới phòng ngủ. Vừa vào cửa, đã thấy trên giường lớn để một cái khăn quàng cổ màu đen và cái cà vạt kia....
Trong lòng đau nhói, không biết tại sao chúng lại xuất hiện tại giường, cô tiến lên, kéo lấy chúng ném vào thùng rác.
“Úc Tử Duyệt! Em......” chỉ thấy âm thanh tức giận của Lăng Bắc Hàn từ phía sau truyền đến, sau đó ngưng lại, cô quay đầu thấy anh đang nhìn chằm chằm vào thùng rác. Cô cười mỉa mai. Cảm thấy mình trước đây thật đang buồn, thấy Hạ Tĩnh Sơ đan khăn quàng cổ cho anh, cô cũng học theo. Cô từng muốn trở nên thục nữ một chút, thành thục một chút, thông minh một chút, có thể được anh chú ý... Nhưng những điều đó chỉ đều là những hành động thật buồn cười!
Lăng Bắc Hàn hoàn hồn, thấy cô đứng lại bên tủ treo quần áo, lấy một cái rương to, mở ra, cầm quần áo ném thẳng vào bên trong, động tác rất nhanh, giống như là nóng lòng muốn rời đi.
Sau khi lấy hết quần áo từ trong tủ quần áo, Úc Tử Duyệt ngồi xổm xuống, muốn đóng cái rương lại, nhưng làm thế nào cũng không thể kéo được.
“Để anh!” Lăng Bắc Hàn tiến lên, kéo cái rương qua, nhỏ giọng nói, đem quần áo của cô để lên giường, cái nọ chồng lên cái kia. Úc Tử Duyệt thấy anh gấp quần áo cho cô, dáng vẻ nghiêm túc mà gọn gàng như vậy khiến cô nhớ tới mừoi ngày trước, trước đêm cô đi công tác, anh cũng giúp cô sắp xếp hành lý như vậy.
Cẩn thận tỉ mỉ sắp xếp quần áo cho cô, giống như vẫn như đang chăm sóc cô, một người ngốc nghếch làm việc gì cũng lơ là, lại không thích gấp quần áo! Sau này liệu có người đàn ông nào có thể giống như anh, chăm sóc cô như vậy hay không?
Lúc sờ đến mảnh vải trơn trượt lành lạnh, Lăng Bắc Hàn cau mày, chỉ thấy trên tay đang cầm một bồ sườn xám màu hồng nhạt, lúc này Úc Tử Duyệt cũng chú ý tới, trong lòng vừa hồi hộp vừa quặn đau.
Đó là bộ sườn xám nội y gợi cảm mà cô mua, còn chưa kịp mặc cho anh xem... Trong đầu không khỏi nhớ lại từng kích tình dây dưa theo anh, da thịt miên man, trong tim càng thêm nhói buốt, cô thật sự không chịu đựng được, chạy ra khỏi phòng ngủ.
Chạy đến thư phòng, đóng cửa lại, nước mắt không kiềm chế được trào ra, chứng kiến trên bàn làm việc có căn nhà nhỏ ghép từ những vỏ đạn thì nước mắt càng rơi mãnh liệt, cả người cô trôi xuống, che miệng không để cho mình khóc thành tiếng, trong mắt mơ hồ chỉ có căn nhà này.
Đau lòng không thôi, nhưng càng đau lòng hơn, dù có tiếc nuối thế nào cũng không có cách nào nữa, anh không thương cô, bọn họ đã ly hôn, cô không thể bất chấp tôn nghiêm để quấn quít lấy anh!
Lau khô nước mắt, cô đứng dậy, tới bên bàn làm việc, đưa tay sờ căn nhà này, trong đầu hiện lên sự dịu dàng anh dành cho cô.....
Úc Tử Duyệt! Không cho phép khóc nữa! Như vậy sẽ chỉ làm anh ấy càng coi thường mày hơn! Cũng không cần phải hối hận vì đã yêu anh, đây chính là lựa chọn của mày!
Lời nói ngày đó, thật ra chỉ là những lời giận dỗi mà thôi!
Tình yêu có lẽ chính là như vậy, cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng sẽ không hối hận vì đã yêu.
Lau khô nước mắt, cô hít một hơi thật sâu, từ trong ví lấy ra chiếc nhẫn kết hôn, đặt vào trước cửa phòng căn nhà làm từ vỏ đạn, Lăng Bắc Hàn, gặp lại sau......
Từ thư phòng ra ngoài, chỉ thấy anh xách theo rương hành lý đứng ở cửa phòng ngủ.
Úc Tử Duyệt nhanh chóng tiến lên, không nhìn anh một cái, “Để em tự làm!” cô mở miệng, âm thanh khàn khàn vô cùng.
“Úc Tử Duyệt, anh có lỗi với em! Sau này chúng ta đường ai nấy đi, không can thiệp vào nhau!” Lăng Bắc Hàn cũng không buông rương hành lý ra, nhìn cô, trầm giọng mở miệng. Úc Tử Duyệt ngẩng đầu lên, vành mắt rơm rớm đo đỏ nhìn anh, bên trong chứa đầy khổ sở.
“Anh yên tâm, sau này em chắc chắn sẽ không quấy rầy anh! Coi như đáng đời em, anh không cần phải nói xin lỗi.” đáng đời vì nhất thời xúc động mà gả cho anh, đáng đời vì đã yêu anh, đáng đời bị anh phản bội! Đều là đáng đời, không trách anh, cũng không oán anh!
Lời của cô làm tim anh quặn đau, suýt chút nữa nói ra chân tướng sự thật! Lại chỉ có thể làm mặt lành lùng, cô không thể ở lại thủ đô, cũng không thể để cô phát hiện bí mật của anh. Anh hiểu cô, với tính cách của cô, chỉ cần anh cho cô một tia hy vọng, cô nhất định sẽ không từ bỏ!
Anh không thay đổi nét mặt gật đầu một cái, xách hành lý đi tới cửa, Úc Tử Duyệt chuyển bước đi theo.
Hai người một trước một sau xuống lầu, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên chẳng biết đã đến từ lúc nào, Úc Tử Mặc tiến lên nhận lấy rương hành lý từ trong tay Lăng Bắc Hàn, đưa tay kéo Úc Tử Duyệt, không nói một câu Lăng Bắc Hàn, kéo Úc Tử Duyệt lên xe.
Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi di chuyển.......
Đi thôi, trở về lại là một người không buồn không lo, một Úc Tử Duyệt vui vui vẻ vẻ!
Nhìn bóng xe chậm rãi di chuyển, Lăng Bắc Hàn trong lòng không day dứt, hốc mắt lại lần nữa nóng lên.
Thẹn với cô, làm tổn thương cô, cũng tổn hại cô!
Lăng Bắc Hàn! Mày thật thất bại! Có lẽ mày cũng không xứng đáng có được hạnh phúc. Một đấm hung hăng đánh xuống nền xi măng, cơn đâu từ mu bàn tay truyền tới khiến khổ sở trong anh được hóa giải rất nhiều, rất nhiều.
Úc Tử Duyệt trên xe, nước mắt thi nhau rơi xuống khiến người ta đau lòng không thôi. Trong tay nắm thật chặt tờ giấy ly hôn màu đỏ, Úc Tử Mặc cùng Lệ Huyên Huyên lặng lẽ nhìn, cái gì cũng không nói, có lẽ, để cô tâm sự sẽ thoải mái hơn nhiều.
Đối với bọn họ mà nói, lúc vui vẻ sẽ thoải mái cười, lúc đau lòng sẽ thoải mái khóc mới là một Duyệt Duyệt bình thường mới phải!
Trong thư phòng, Lăng Bắc Hàn nhìn chiếc nhẫn kim cương, còn có căn phòng làm từ vỏ đạn chính tay anh làm, khóe miệng run rẩy. Cô nhất định không biết, căn phòng này tượng trưng cho cái gì. Nhìn thật lâu một lần nữa, mỗi góc đều tràn đầy sự vui vẻ của bọn họ. Có yêu thương mới có hình dáng của một ngôi nhà, Lăng Bắc Hàn hít sâu một hơi, sau đó thở ra tất cả dồn nén tích tụ trong lòng, ra cửa.
Bởi vì thân thể của Lệ Huyên Huyên còn yếu, cho nên bọn họ không trở về thành phố A ngay hôm đó, sau khi ăn cơm tối ở khách sạn xong, Úc Tử Duyệt hẹn Nhan Tịch ra ngoài. Hai người hẹn nhau ở quán xạ kích của Lục Khải Chính.
“Rầm rầm rầm......”
Thấy Úc Tử Duyệt đeo tai nghe, trong tay cầm khẩu súng lcụ 54, không ngừng bắn về phía người giấy, Nhan Tịch bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tâm sự đi, nếu như vậy có thể khiến cô dễ chịu hơn. Cô thật không thể nào hiểu được tại sao Lăng Bắc Hàn tại sao lại muốn ly hôn với Úc Tử Duyệt, chẳng nhẽ anh thật sự yêu Hạ tĩnh Sơ như vậy sao?
Còn nếu như lời Úc Tử Duyệt, vậy một là anh vẫn còn tình cảm với Hạ Tĩnh Sơ, hai là trả nợ Hạ Tĩnh Sơ!
“Aiz.... Tê hết cả tay!” bắn xong mười viên đạn, Úc Tử Duyệt cởi bao tay ra, nhíu mày nói.
“Uống nước đi!” Nhan Tịch đưa nước uống cho cô, nói. Úc Tử Duyệt cũng ngồi xuống một bên ghế salong, lúc uống nước tay cũng run rẩy. Trong đầu không tự chủ lại hiện lên hình ảnh anh đưa cô tới đây, giờ phút này, cô giống như trông thấy một người đàn ông cao lớn ôm lấy cô, hai tay nắm tay cô, dạy cô cách bắn súng......
“Này, chị đừng nhìn em như vậy, em rất tốt, sáng mai có thể đến Tô Thành rồi!” Úc Tử Duyệt thấy Nhan Tịch đang nhìn mình, sảng khoái nói.
“Chỉ được cái mạnh miệng! Trong lòng khổ sở thì nói ra đi!” Nhan Tịch nhìn cô, cưng chiều cười nói.
“Em tâm sự rồi, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, hy vọng thời gian dài sẽ tốt lên!” cô ngước đầu, hít một hơi nói, đôi tay phiền não bới bới tóc.
“Ừ, thời gian sẽ hòa tan rất nhiều thứ, chỉ là, Duyệt Duyệt, chị cảm thấy được chú không phải là người như vậy..... có thể có nỗi khổ tâm khác hay không?” Nhan Tịch nghi hoặc nói, không khỏi nghĩ tới tài liệu quân sự mà cô tra được trên mạng hôm nay thì đọc được một bài viết, nói rằng cục An Ninh vì muốn điều tra tình hình rối loạn Tây Bộ, có một tổ đội gọi là “Chiến thần” là những trinh sát hàng đầu được phái đi để nằm vùng.
Lăng Bắc Hàn liệu có khả năng cũng là đang bí mật thi hành nhiệm vụ gì đó? Nếu không người như vậy sao có thể làm chuyện phản bội vợ? Hơn nữa cũng đã chia tay Hạ Tĩnh Sơ hơn mười năm rồi, sao có thể nối lại tình cũ.... Cho dù là có nỗi khổ tâm....
Hơn nữa, anh thật sự không muốn cùng Duyệt Duyệt ly hôn.......Vẫn còn bảo vệ Duyệt Duyệt......
Cô cũng không rõ ràng lắm, nhưng tin tưởng Lăng Bắc Hàn tự có tính toán của mình, không khỏi cảm thấy mình hơi lắm mồm.
“Đừng nói với em về anh ta nữa, nghĩ đến anh ta, nghe thấy tên của anh ta, chỗ này của em lại đau! Chưa từng trải qua loại cảm giác này, thật con mẹ nó giống như trong tiểu thuyết viết! Quá khốn khổ rồi!” Úc Tử Duyệt che ngực của mình lại, sau đó, kéo Nhan Tịch ra khỏi phòng bắn súng.
Vừa mới ra khỏi quán xạ kích, lại gặp được Lục Khải Chính, hơn nữa còn gặp một người mà Úc Tử Duyệt cũng xem như có chút quen biết - Tư Đồ Ngạn!
Đây là lần đầu tiên qua năm mới Nhan Tịch gặp lại Lục Khải Chính, trong tim chua xót, lạnh nhạt gật đầu với anh một cái, kéo Úc Tử Duyệt rời đi.
“Đi sớm như vậy sao?” Lục Khải Chính nhìn Úc Tử Duyệt cùng Nhan Tịch, cười như không cười mà nói.
“Ừ, chơi mệt rồi, lão Lục, bái bai......” Úc Tử Duyệt nói với Lục Khải Chính, lúc bước chân chợt cảm thấy dưới chân mất thăng bằng, cả người thiếu chút nữa ngã xuống, lại được một người đàn ông đỡ vào trong ngực!
Cố ý ngáng chân cô, lại còn cố ý đỡ dậy cô?
Úc Tử Duyệt hung tợn trừng mắt nhìn Tư Đồ Ngạn, “Cút ngay!” tâm trạng cô không tốt lắm, người đàn ông này còn muốn chọc tức cô?
Cũng trong lúc này, một chiếc Hummer dừng lại ở trước cửa quán kích xạ, chỉ thấy bóng dáng một người cao lớn bước xuống, sau đó đi vòng qua vị trí bên cạnh tài xế, đỡ người phụ nữ từ trên xe xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.