Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 456: Kết thúc về Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam

Ức Tích Nhan

22/04/2015

Lăng Bắc Sam từ không ngờ, mình sẽ yêu Cố Diệc Thần như vậy, không muốn rời xa anh. Cùng anh kết hôn cũng đã nhiều năm rồi, tình cảm đối với anh không hề nhạt đi, ngược lại càng ngày càng sâu. Khiến cho mình giống như oán phụ khuê phòng, nhưng mà công việc của cô cũng rất bận, bớt chút thời gian nhớ đến anh.

Từ tiệm spa, cô lên xe, đi thẳng đến nhà ga.

Cố Diệc Thần từ xa đã thấy chiếc xe hơi màu trăng của cô, anh mặc một bộ quân phục đi đến trước mặt cô, gương mặt không biểu cảm . Lăng Bắc Sam đeo mắt kính, tóc dài rối tung, toàn thân thơm ngào ngạt, Cố Diệc Thần ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, đưa tay muốn tháo kính của cô xuống.

"Anh đừng chạm vào!", cô lạnh lùng nói.

Cô gái này, tức giận rồi !

Cố Diệc Thần thầm nghĩ, "là ai lại làm chị Sam chúng ta tức giận vậy?", anh mơ màng hỏi thăm

"Cố Diệc Thần! Anh gọi em là chị Sam một lần nữa, em sẽ không để yên cho anh!", Lăng Bắc Sam tức giận nổi giận nói, lấy kính xuống, vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn anh.

"Sao vậy ?", anh ghé sát vào, dịu dàng hỏi.

"Không phải anh nói không về sao? Tại sao lại về rồi ?! Anh còn bận việc của anh, trở về làm gì? !", Lăng Bắc Sam tủi thân tức giận nói, thì ra, ngày mai là sinh nhất cô, vốn cô rất vui mừng đợi anh trở về đón sinh nhật, tối hôm trước anh nói không có thời gian.

Cô lúc ấy giận dỗi cúp điện thoại. Không ngờ hôm nay anh trở về rồi.

Cô nên vui mừng mới phải, nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy tủi thân. Cảm giác giống như anh đang bố thí vậy mới trở về.

"Không có lương tâm! Nhanh lái xe! Về nhà dạy dỗ em!", Cố Diệc Thần trầm giọng, cười như không cười. Lăng Bắc Sam thở phì phì trừng mắt, đạp xuống chân ga,bỏ đi một mạch suốt dọc đường không nói thêm gì nữa.

"Nặc Nặc đâu rồi?", về đến nhà, không thấy Nặc Nặc, Cố Diệc Thần hỏi.

Lăng Bắc Sam trong lòng lại đau xót, hay cho Cố Diệc Thần anh, không an ủi cô trước, ngược lại hỏi đến con gái ! Không biết cô sẽ ăn dấm chua của con gái à?

"Ở nhà bà nội rồi!", Lăng Bắc Sam lạnh nhạt nói, nói xong đi phòng bếp.

Chỉ nghe Cố Diệc Thần ở phòng khách gọi điện thoại cho con gái, Lăng Bắc Sam ở trong phòng bếp, trong lòng ghen tức không có cách nào phát tiết, chỉ có thể tức giận thái rau, "Á", cô không để ý cắt đứt tay, cô kêu đau một tiếng, Cố Diệc Thần nghe thấy nhanh chóng vọt vào.

Nhìn tay cô đang chảy máu, không chút nghĩ ngợi liền nắm lấy tay cô, đem này đem ngón tay đang chảy máu vào trong miệng, khi anh hút máu trên người cô có cảm giác đau đớn, Lăng Bắc Sam nhìn anh, mũi chua xót, nhớ đến lúc nhỏ, anh cũng thường như vậy

"Làm đồ ăn mà lại có thể cắt trứng ngón tay!", Cố Diệc Thần thấy máu cô không chảy nữa, dắt cô ra khỏi phòng bếp, tức giận gầm nhẹ. Trái tim Lăng Bắc Sam vừa mới ấm áp được một lát, bởi vì câu trách cứ của anh khiến lòng lại chua xót, "Anh hung dữ gì chứ?! Cố Diệc Thần! em cũng không phải đứa trẻ ba tuổi"

"Trong mắt anh, em chính là một đưa trẻ ba tuổi!", Cố Diệc Thần tức giận gào lên, trong giọng nói mang theo cưng chiều, một tay ôm lấy cô, đi về phía phòng ngủ. Đặt cô ngồi xuống mép giường, cầm rương thuốc gia đình, ngồi xuống trước mặt cô giúp cô xử lý vết thương.

"Em nghĩ rằng anh có thể quên được sinh nhật em à? anh chưa quên, hai hôm trước nói như vậy là vì để cho em hồi hộp” Cố Diệc Thần vừa băng bó vết thương cho cô, vừa nói, Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn anh, cảm động giống như bọt nước lên men từ trong đáy lòng, mũi cô chua xót nhìn anh.

"Cố Diệc Thần! Anh xấu lắm !", cô làm nũng gào lên, giống như một cô bé.

Cố Diệc Thần đứng dậy, cười cười, sờ sờ tóc của cô, "Anh xấu?", còn không phải sợ cô không yêu anh nữa sao? Nhìn cô căng thẳng như vậy, quan tâm anh như vậy, tâm tình của anh khá hơn nhiều.

"Xấu nhất !", Lăng Bắc Sam nói, "Không thương em, chỉ yêu Nặc Nặc dù sao cũng không yêu như trước đây nữa.", nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, sau đó cô bổ sung một câu. Cố Diệc Thần mỉm cười, đem tạp dề trên người cô cởi xuống, mặc lên người mình, lập tức đi ra cửa.

Anh tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn, không đón Nặc Nặc về, hai người cùng ở nhà dùng bữa tối dưới ánh nến.

Sau khi Ăn xong bữa tối, Lăng Bắc Sam gọi Cố Diệc Thần đi rửa chén, cô đi tắm rửa trước, từ trong phòng tắm đi ra, thay một bộ nội y màu đen, mặc áo ngủ bên ngoài, chờ anh.

Lúc Cố Diệc Thần đang tắm, Lăng Bắc Sam đột nhiên xông vào, ở trước mặt anh tháo dây lưng áo, toàn thân chỉ mặc một bộ nội y màu đen mỏng, với anh mà nói, chính mê hoặc một cách trần trụi!

Anh bước nhanh về phía cô, cô vội vã chạy ra ngoài trốn, Cố Diệc Thần hai ba lần xả sạch xà phòng trên người, lau qua, lao ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy tiểu yêu tinh ngồi ở cạnh mép giường, giống như nữ vương nhìn anh.

Cố Diệc Thần đến gần, cô đứng lên, hai bàn tay thon dài trắng nõn trên ngực anh nhẹ nhàng vẽ, hai tay của anh đã ở trên người của cô xoa nắn.

"Á" cô rên rỉ, khom người dán vào người anh, anh cúi đầu xuống, chiếm lấy quả hồng kiều diễm này...

Sau một khúc dạo đầu, tình cảm mãnh liệt diễn ra trên đất.

Sinh nhật Lăng Bắc Sam tổ chức trong biệt thự, một nhà ba người, mở ra một par¬ty nhỏ, vui vẻ nhất chính là Tiểu Nặc Nặc, dính lấy Cố Diệc Thần, làm cho Lăng Bắc Sam ăn không ít dấm.

"Ba ba yêu nhất là Nặc Nặc, đúng không?", Tiểu Nặc Nặc bá đạo hỏi, Cố Diệc Thần khó xử mà nhìn cô, vừa nhìn sang Lăng Bắc Sam bên cạnh, Lăng Bắc Sam dùng ánh mắt uy hiếp nhìn anh, Cố Diệc Thần rất khó xử.

"Ba ba yêu Nặc Nặc, cũng yêu mẹ, đều rất yêu, yêu như nhau!"

"Nặc Nặc và mẹ, ba yêu ai nhiều hơn?", Tiểu Nặc Nặc lại hỏi, Cố Diệc Thần mặt đen sì.

"Đương nhiên là đương nhiên là… a a bảo bối, ba ba đau bụng quá”, Cố Diệc Thần cái khó ló cái khôn, liền tranh thủ Tiểu Nặc Nặc ra, ôm bụng đi phòng vệ sinh.

Lăng Bắc Sam cười lắc đầu, cô biết, trong lòng anh, cô và con gái đều quan trọng, cái này không cần phải so đo, chỉ là nhóc con này bình thường cùng cô tranh thủ tình cảm, nên mới bá đạo hỏi như vậy.

Câu chuyện hạnh phúc nhỏ:

"Chồng à bụng em đau quá "

"Sao vậy ? !"

"Cái kia đến anh đi giúp em, mua băng vệ sinh được không?"

"...", người phụ nữ này! Cố ý! Mỗi lần đến đều không mua, chờ anh đi mua, ngày nào đó anh không ở nhà, xem cô làm sao? ! Cố Diệc Thần lườm cô một cái, đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài, Lăng Bắc Sam nghịch ngợm mỉm cười.

Trong đầu hiển hiện cậu thiếu niên vẫn luôn dễ bắt nạt, trước mặt tất cả bạn học, mang theo băng vệ sinh vào, cô quên đi đau bụng, bật cười.

Cố Diệc Thần đi mua băng vệ sinh một lát sau đã trở về, còn cô vẫn thích dùng cách này với anh.

Cố Diệc Thần, Lăng Bắc Sam ( Hoàn)

Kết thúc Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn

Khu vực dành cho người nhà bộ đội đặc chủng cách chỗ Lăng Bắc Triệt đóng quân một đoạn, nơi này canh phòng cẩn mật, đều là những hộ gia đình bộ đội. Quách Mạn và con đã chuyển đến đây từ mấy năm trước, dù cho ở đây. Lăng Bắc triệt cũng không thường xuyên về nhà.



Có đôi khi gặp phải tập huấn, diễn tập, thực chiến, thậm chí một tháng cũng không trở về nhưng mà, anh bây giờ chỉ cần anh không làm gì, đều sẽ trở về.

Quách Mạn ở dạy học ở một trường trung học gần đó, cuộc sống trôi qua rất hạnh phúc.

"Lăng Kiêu Quân! Con vừa hái trộm đào của bà Diêu phải không? !",Quách Mạn đứng giữa sân, thấy trong ngực con trai ôm một rất nhiều quả đào, nghiêm túc hỏi.

"Con không ăn trộm, rõ ràng là bà Diêu tặng cho con", bé trai lớn tiếng phản bác lại, Quách Mạn ôm lấy con trai, "Con có cảm ơn bà Diêu không?"

"Bà Diêu nói, quả đào có thể hái, chỉ cần ba con đừng trộm hoa tươi nhà bà ấy là được rồi!"

"..."

Quách Mạn nở nụ cười, Lăng Bắc Triệt này! xấu mặt mọi người trong viện ai cũng biết !

Hóa ra có lần, Lăng Bắc Triệt đi trộm hoa tặng cô, trộm đúng nhà Diêu quân trưởng, lại bị bắt tại trận.

Lăng Bắc Triệt da mặt dày không cảm thấy xấu hổ, còn cãi lại là, mượn hoa hiến Phật. Ngược lại da mặt của Quách Mạn rất mỏng, thấy người nhà họ Diêu lại cảm thấy xấu hổ.

"Mẹ, con muốn vào nội thành chơi", về đến nhà, Tiểu Quân Quân chu cái miệng nhỏ lên nói, ở đây là vùng ngoại thành các bạn nhỏ trong gia đình quân nhân ở đại viện cũng không nhiều, Quân Quân thích thành phố hơn ở đó cậu có các anh các chị để chơi đùa.

Lời nói của Quân Quân trong làm lòng Quách Mạn đau xót, "Chờ mẹ đến chủ nhật sẽ mang con về thành phố chơi có được không?", cô dịu dàng dỗ dành con nói, nhưng đứa bé ở gần đây hoặc là quá lớn hoặc là quá nhỏ, không có đứa nhỏ nào cùng tuối với cậu bé cô biết chứ, Quân Quân sống ở đây không có người chơi cùng.

"Lại là Chủ nhật", đến thành phố không có gì để chơi đã phải về. Tiểu Quân Quân mất hứng điều này làm cho trái tim Quách Mạn rất khó chịu, sớm biết thế này lúc trước đã không chuyển đến đây, bọn họ ở nơi này cũng không gặp được Lăng Bắc Triệt nhiều hơn.

"Cái gì mà Chủ nhật?", lúc này, một âm thanh trầm ổn vang lên chỉ thấy một người mặc quân phục mê hoặc, Lăng BắcTriệt trên đầu đội mũ berets xuất hiện trước cửa

"Ba ba", Quân Quân thấy ba ba, vội vàng chạy đến phía trước, mở rộng bàn tay nhỏ bé Lăng Bắc triệt cúi người xống ôm lấy con trai, nhấc lên cao cao, suy nghĩ , "Khá lắm, nặng lên không ít! Cũng rất nhanh lớn, lớn lên trở thành bộ đội đặc chủng nhé!", Lăng Bắc Triệt lấy kính đeo xuống đeo lên cho con trai, quay đầu nhìn Quách Mạn mỉm cười.

Anh đột nhiên trở về như thế này làm cô rất vui, "Em đi nấu cơm! Anh đưa Quân Quân đi làm bài tập về nhà đi, bài tập của con vẫn chưa xong đâu!", Quách Mạn kích động nói xong lập tức đi đến phòng bếp, Lăng Bắc Triệt cười cười mang nhóc con kia đến phòng sách.

Lời nói vừa rồi của Quân Quân anh có nghe được, thằng bé này lớn lên ở đây ở nơi không náo nhiệt này rốt cuộc vẫn không cảm thấy thoải mái, anh lo lắng có nên đưa mẹ con hai người về thành phố không, hơn nữa, Quách Mạn sống cùng con ở đây cũng không có người chăm sóc.

Quách Mạn vui vẻ xuống phòng bếp làm bữa tối, thân thể bị người ôm lấy từ phía sau, "Đáng ghét!", cô nói xong gò má bị anh hôn một cái, cô đỏ mặt tiếp tục băm thịt, "Anh buông em ra "

"Không buông!",Lăng Bắc Triệt bá đạo nói.

"Em nói xem, hay là em trở về thành phố đi ở đây Quân Quân không có người chơi cùng", Lăng Bắc Triệt nói.

Quách Mạn trong lòng có chút chua xót, cô ở đây cô đơn thì không sao cả, phản ứng đầu tiên trong lòng cô là không nỡ xa anh, luôn muốn gần anh một chút thì trong lòng mới yên tâm và thỏa mãn một chút. "Em không muốn về, Quân Quân không phải có thể chơi cùng em à?", cô nói.

"Anh cũng không muốn em vất vả!", Lăng Bắc Triệt buông cô ra, giúp cô cầm chén đĩa nhìn cô gái trước mặt, trong lòng tràn ngập áy náy.

"Em đâu có vất vả? ! Em ở Vân Nam khổ như vậy còn có thể chịu được, ở đây điều kiện tốt như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao? Em chỉ muốn cách anh gần một chút! Lúc rảnh rỗi có thể đến ký túc xá của anh giúp giặt quần áo, như vậy mới có cảm giác, anh là chồng của em và chúng ta là vợ chồng!", Quách Mạn lớn tiếng nói hốc mắt đỏ lên.

Lăng Bắc Triệt liền vội vàng tiến lên ôm chặt eo của cô, ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt của cô, "Khóc cái gì! Kích động cái gì chứ! Làm như anh đuổi em đi vậy! lúc đó anh chẳng phải sợ em chịu khổ à?", giọng điệu Lăng Bắc Triệt hòa hoãn xuống, chiếc áo khoác bên ngoài mê hoặc người khác đã sớm cởi ra, bên trong mặc anh mặc một chiếc T-shirt màu đen, làm anh thoạt nhìn có vẻ rất to lớn.

Cô dựa vào trong ngực anh, hít mũi một cái, "Em không đi, em cũng sẽ dạy dỗ Quân Quân, bọn em bảo vệ anh, làm hậu thuẫn của anh.", cô quật cường nói, Lăng Bắc Triệt nghe lời của cô trong lòng càng mềm mại hơn.

"Em thật sự là một người vợ tốt", anh cảm khái nói.

"Đừng đau lòng nữa! Nấu cơm xong! Anh đưa Quân Quân đi chơi!", Quách Mạn đẩy anh ra, lớn tiếng nói.

Lăng Bắc Triệt mỉm cười ra khỏi phòng bếp.

Không biết Quân Quân có phải nghe được cuộc nói chuyện của ba ba mẹ hay không, sau hôm đó, cậu rất ít khi nhắc đến chuyện về thành phố, nhóc con rất hiểu chuyện lúc ba ba không ở nhà sẽ nghĩ cách chọc cho mẹ vui vẻ.

Thời gian này Lăng Bắc Triệt cũng không vội, cũng có được vài ngày nghỉ ngắn ngủi, bọn họ về thành phố mấy ngày cùng họp mặt với những người khác.

****

Câu chuyện hạnh phúc nhỏ:

"Quách Mạn, em mở cửa ra đi? Nghe anh giải thích được không?"

"Không được! Anh tối nay ngủ khách phòng đi, em ngủ rồi.", tiếng cô gái từ trong phòng truyền ra, Lăng Bắc Triệt cũng nhịn không được nữa đá mạnh vào cửa, trực tiếp đem cửa phòng đá văng Quách Mạn hét lên một tiếng, vừa định xuống giường thân thể bị Lăng Bắc Triệt bổ nhào lên.

"Anh đừng đụng vào em! Anh là người xấu!"

"Anh lấy danh dự người quân nhân thề với em, anh thật sự không liên lạc với cô ta.”

"Anh nói bậy ! cô ta gửi cho anh bưu thiếp cho anh như vậy! hầu như mỗi tháng đều có!", Quách Mạn gần tối ghé qua chỗ ở của anh quét dọn phòng cho anh, không ngờ, lôi ra được rất nhiều bưu thiếp có ký tên Annie gửi cho anh, cô tức giận suýt nữa thổ huyết!

"Không tin anh, có phải không?", Lăng Bắc Triệt nghiêm túc nói, bàn tay to sờ lên khuôn mặt nhỏ của cô, "Cô ta gửi cho anh, anh cũng không ngăn cản được, cũng không trả lời lại, hơn nữa, cô cũng không nói gì mập mờ.", Lăng Bắc Triệt dỗ dành cô, phụ nữ đều là một bình dấm chua?

"Vậy sao anh không nói với em?"

"Trong lòng anh ngay thẳng mới không nói với em đó! Cô bé ngốc, cũng không thử suy nghĩ xem anh yêu em còn chưa kịp, đâu có thời gian rảnh để nghĩ đến người phụ nữ khác!", Lăng Bắc Triệt dạy dỗ cô, sau khi nói xong lại hung hăng chiếm lấy cái miệng nhỏ của cô, trừng phạt mà hôn cô.

Lăng Bắc Triệt đối xử với Quách Mạn rất tốt, có thể nói là hết sức tốt, cảm giác cảm thấy Quách Mạn đi theo anh là chịu khổ, cho nên chỉ đối xử tốt với mình cô mà thôi.

Lăng Bắc Triệt, Quách Mạn ( hoàn )

Kết thúc Tôn Đại Phi và Ôn Uyển.

Tôn Đại Phi xem như là người thoải mái nhất trong mấy người đàn ông, nhưng mà mấy năm nay cũng không được tốt cho lắm.

Hai vợ chồng là anh và Ôn Uyển, rõ ràng là Ôn Uyển chiếm thượng phong.

Lúc Ôn Uyển sinh đứa nhỏ thứ hai là một bé gái, đã bắt đầu đi làm lại không phải làm tiếp viên hàng không nữa mà làm nghệ sĩ. Lần này, Tôn Đại Phi nghiễm nhiên trở thành người chăm sóc hai đứa con! Mà Ôn Uyển cả ngày bay tới bay lui, đi diễn khắp nơi.

Điều này, làm Tôn Đại Phi hết sức bất mãn nhưng chuyện của vợ, anh cũng không dám quản, quản cũng không được!



"Bốp!", xem tin tức giải trí mới nhất, Tôn Đại Phi phát hỏa, vỗ bàn nhảy lên, gân xanh trên trán ở co lại, phụ nữ đáng chết trong mắt còn có anh không vậy?! dám công khai cùng nam nghệ sĩ tay trong tay đi trên đường, bị đám chó săn chụp được, loan truyền tiếng xấu!

Tôn Đại Phi nổi giận! Rất muốn lập tức đem nghệ sĩ nam kia giết chết! Nhưng, anh thật sự không dám!

Bất đắc dĩ ngồi xuống, goi điện thoại cho Ổn Uyển.

"Andy tại sao trang phục còn chưa tới? Trợ lý đâu? Phiền cô nhanh lên một chút?", Ôn Uyển ở phía sau đài lớn giọng nói, vừa nói xong điện thoại cô vang lên nhìn lên màn hình là Tôn Đại Phi gọi đến, cong miệng lên.

"Ôn Uyển! Anh hạn cho em lập tức, lập tức trở về ngay cho anh! Nếu không thì "

"Nếu không thì như thế nào? Chồng yêu?", Ôn Uyển mềm mại nói, những lời này vừa dịu dàng vừa cứng rắn, làm trái tim Tôn Đại Phi căng thẳng, "Vợ, bảo bối, chồng rất nhớ vợ", Tôn Đại Phi nói những lời buồn nôn, toàn thân Ôn Uyển nổi cả da gà.

"Em bây giờ đang bận! Đêm mai sẽ bay về Bắc Kinh! Cứ như vậy đã, bye bye!", Ôn Uyển giọng điệu khôi phục bình thường, nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại, Tôn Đại Phi sững sờ khuôn mặt hiện lên vẻ bất mãn!

Cô gái chết bầm này! Hiện tại ngược lại anh bị cô ăn đến sít sao rồi !

Hết cách rồi, ai bảo anh yêu cô...

Tôn Đại Phi xoa xoa tóc, đau đầu nghĩ làm cách nào cho cô gái nhỏ này nghỉ việc, an tâm ở nhà làm của anh làm Tôn phu nhân.

***

Anh đến sân bay đón cô lại thấy cô cùng nam nghệ sĩ kia cùng nhau xuống máy bay còn dám nắm tay nhau mặc kệ đám chó săn đang chụp ảnh! Tôn Đại Phi tức giận đi lên phía trước, la lớn, "Vợ yêu!", tiêu điểm trên toàn sân bay chuyển sang anh.

Ôn Uyển đeo mắt kính nhìn Tôn Đại Phi, trong lòng rơi xuống lộp bộp, nhớ đến vừa rồi anh ở giữa tất cả công chúng gọi cô là "Vợ yêu", lòng không nhịn được phát run! Tên khốn kiếp này! chắc chắn là cố ý?

Thì ra, Giới Giải Trí vẫn chưa biết, Ôn Uyển đã kết hôn rồi.

"Chào anh, xin hỏi vừa rồi anh gọi cô Ôn Uyển sao?", đám chó săn lập tức vậy quanh Tôn Đại Phi, các loại câu hỏi được đặt ra, Tôn Đại Phi liếc nhìn Ôn Uyển, trong lòng hạ quyết tâm, "Đúng vậy, Ôn Uyển là vợ của tôi, hai người chúng tôi đã có con một ba tuổi, một hai tuổi.", Tôn Đại Phi cười nói, hộ vệ của anh đẩy đám phóng viên ra chỉ thấy anh đi về phía Ôn Uyển.

Ôn Uyển suýt nữa bị anh làm tức chết, gọi trợ lý đưa nam nghệ sĩ lên xe, lúc này, mới trả lời các vấn đề mà phóng viên hỏi.

Ôn Uyển ở trước mặt các phóng viên thừa nhận, mình đã kết hôn, cho nên, từ nay về sau về đùng tung tin đồn xấu về cô và andy nữa !

Không cam tâm tình nguyện lên xe theo Tôn Đại Phi về, Trên xe Ôn Uyển một câu chưa nói, đến khi về đến nhà

"Tại sao anh lại nói cho phóng viên?! anh có biết anh làm hỏng chuyện lớn của em rồi không? !", Ôn Uyển chất vấn anh, trong lòng khó chịu.

Tôn Đại Phi đích mặt sắc cũng tốt, "Ôn Uyển, cuối cùng thì công việc của em quan trong hơn hay chồng em quan trọng hơn? Em nói bây giờ em làm chuyện này, có nghĩ đến cảm thụ của anh không? !", Tôn Đại Phi nhìn cô, nghiêm túc hỏi, vẻ mặt bị thương.

Ôn Uyển lần đầu tiên thấy bộ dáng Tôn Đại Phi như vậy, trái tim cũng mềm mại, "sorry!", cô trầm giọng nói, “Em không muốn giận anh, nhưng lần này cần cho hoạt động tuyên truyền, cũng là một thủ đoạn để lăng xê em nghĩ anh tin tưởng em, cho nên không chú ý." .

"Sao anh không để ý?! anh là đàn ông! Nhìn thấy vợ mình ở trên màn ảnh cùng người đàn ông khác kề vai sát cánh, trong lòng anh dễ chịu sao? !"

Ôn Uyển đến gần anh, hai tay ôm eo anh, nhón chân lên, hôn một cái lên mặt anh, "Không tức giận không tức giận, từ nay về sau em sẽ không làm như vậy nữa, em thề!", cô làm nũng nói, Tôn Đại Phi đâu chịu được cô làm nũng như vậy.

"Để anh xxoo, anh sẽ không tức nữa!", anh giảo hoạt nói.

"..."

Cái tên đàn ông thối này! nhưng mà, đã lâu không có cùng anh làm tình, trong nội tâm cô cũng ngứa ngày, chủ động chủ động hôn trả, hai chân nhanh chóng quấn lên eo của anh, hai người mở ra một cuộc đại chiến trong phòng khách.

Anh giở một số thủ đoạn làm cô không thể làm công việc hiện tại nữa, Ôn Uyển rõ ràng cũng rút lui, nhưng mà sau đó cô lại không thừa nhận.

"Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con không phải tốt sao? Đồng Đồng và Khả Khả ngày nào cũng nhớ đến em, Ôn Uyển, sao em trở nên nhẫn tâm như vậy hả ?", Tôn Đại Phi gác chân lên người cô, dịu dàng hỏi. Ôn Uyển thở dài, nhìn anh.

"Bởi vì anh cho em một ám Ảnh! cuối cùng em cho rằng, nếu không đi công tác, sẽ tách rời với thế giới này mất, ngày nào đó anh sẽ không cần em nữa", Ôn Uyển nói, có thể anh mấy chuyện trước kia đã để lại một ít ám ảnh trong lòng cô.

"Em muốn anh làm thế nào mới bằng lòng tin anh? Mấy năm này anh đâu làm ra chuyện gì có lỗi với em?", Tôn Đại Phi dịu dàng nói.

Ôn Uyển ôm anh, ở trong lòng anh cọ xát, "Em vẫn đi làm, nhưng không bay tới bay lui rồi nữa, hi vọng anh cũng vẫn luôn đối xử tốt với em", Ôn Uyển thỏa hiệp nói.

Tôn Đại Phi mỉm cười hôn cô, hai lần suýt nữa mất cô, anh làm sao có thể khiến cô đau lòng nữa? !

Câu chuyện hạnh phúc nhỏ:

"Cha, con muốn ăn kem!"

"Đến đây !"

"Cha, con muốn uống nước trái cây!"

"Đến đây !"

"Chồng chân em mỏi quá "

"Đến đây !"

Tổng giám độc Tôn đáng thương không chỉ là nô lệ của vợ, còn là nô lệ của nhóc con, chỉ cần anh ở nhà, phải 24 tiếng đồng hồ hầu hạ ba mẹ con, dù như vậy anh làm không hề biết mệt!

"Còn mỏi nữa không?"

"Vẫn chưa đỡ, nhưng tốt hơn nhiều rồi !"

"Nơi này à?"

"Á anh lưu manh!", trước ngực truyền cảm giác tê dại cô thét chói tai.

Người đàn ông lấy lý do mát xa cho cô, chỉ chốc lát sau, đem cô ăn sạch sẽ.

_Hoàn trọn bộ_

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook