Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 224: kHÔNG KHUẤT PHỤC CƯỜNG QUYỀN
Ức Tích Nhan
22/08/2014
Nôn nghén kịch liệt, còn anh liên tiếp một tuần lễ không hề có một cú điện thoại nào, lúc này tâm trạng của Úc Tử Duyệt cực kỳ tệ, cũng cực kỳ buồn bã, khó chịu. Mặc kệ cô có sai hay không nhưng bây giờ cô đã có thai, anh cũng nên an ủi cô một chút chứ?
Càng nghĩ trái tim càng băng giá, Úc Tử Duyệt chỉ có thể hờn dỗi trong lòng.
“Không được! Dù công việc có bận rộn đến mấy thì tối nay nó cũng phải trở về. Thằng nhóc khốn nạn này!” bà cụ nghiêm nghị nói. Úc Tử Duyệt không dám nói gì nữa, buồn bã đi lên lầu. Cô cũng chẳng thèm quản anh có trở về hay không, cô chẳng sao cả. Thật sự không sao cả.
Bà cụ bảo Lăng Chí Tiêu bấm số của Lăng Bắc Hàn, “Sao lại tắt máy? Thằng nhóc khốn này, làm cái gì không biết!” bà cụ nghe bên trong không có động tĩnh gì, tức giận mắng mỏ, suýt chút nữa ném cả điện thoại di động.
“Mẹ, có lẽ Bắc Hàn đi công tác rồi.” Tiếu Dĩnh thấy cả nhà đều ở đây trách mắng Lăng Bắc Hàn bèn ra nói chuyện giúp con.
“Con không cần phải nói giúp cho nó. Hiện tại nó đi công tác, tại sao Lăng Chí Tiêu không biết?” bà cụ tức giận nói, “Cái tên nhóc hồ đồ này còn ngoan cố như vậy, tính tình quá bướng bỉnh!”
Chỉ chốc lát sau, điện thoại Lăng Chí Tiêu lại vang lên, chỉ thấy là Lăng Bắc Hàn gọi điện tới!
Lăng Chí Tiêu nhanh chóng bắt máy, “Đưa điện thoại cho mẹ.” Lúc này, bà cụ đoạt lấy điện thoại, “Lăng Bắc Hàn! Thằng nhóc khốn nạn này! Chết ở đâu rồi hả? Vợ cháu nôn nghén sắp chết rồi kìa!” Bà cụ nhìn về phía điện thoại quát lên với Lăng Bắc Hàn.
Ở trên lầu Úc Tử Duyệt cũng có thể nghe được giọng tức giận của bà cụ, cô cũng biết, điện thoại của anh đã gọi được, trong lòng vô cùng uất ức. Úc Tử Duyệt nằm co rút ở trên giường, lòng chua xót sờ cái bụng bằng phẳng của mình.
Nếu không phải bởi vì tiểu bảo bảo, cô nghĩ, chắc chắn cô đã bỏ đi rồi.
“Dù có nghèo khổ cũng không khuất phục trước cường quyền. Bà chớ nổi giận với con. Mấy ngày này con bận đi huấn luyện bên ngoài, không thể quay về.” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng nói vọng trong điện thoại.
“Im miệng! Thằng nhóc khốn nạn! Duyệt Duyệt có thai, cho dù nó có mắc lỗi lớn hơn nữa thì cháu cũng phải nhường nó chứ. Như vậy là sao? Cháu làm chồng như vậy hả?” Bà cụ nóng nảy quát lớn.
Đầu dây điện thoại bên kia, trong lòng Lăng Bắc Hàn đang bị bùn lầy dính đầy người thật ra đã dao động. Mấy ngày nay đúng là phải đi huấn luyện trong núi, nhiệm vụ chưa xong anh cũng chưa gọi điện thoại cho cô. Anh biết là lỗi của anh, đồng thời trong lòng anh vẫn còn ở tức giận việc kia.
Bà cụ còn chưa nói hết, anh liền cúp điện thoại.
Bàn tay dính bùn nhão đã khô đét cầm điện thoại di động, nhìn số bà xã, đau lòng gọi tới.
Nghe được chuông điện thoại di động reo, nhìn trên màn hình, Úc Tử Duyệt sững sờ, uất ức xộc lên ngực, chóp mũi ê ẩm. Bây giờ còn gọi tới làm gì? Là bà cụ nói anh gọi sao? Nếu không phải là bà cụ gọi anh, sợ rằng anh còn không biết đường gọi cho cô?
Cô không cần anh bố thí?
Tiếng chuông điện thoại anh gọi đến cho Úc Tử Duyệt vang lên, nhưng cô quả quyết từ chối không tiếp.
Cô không cần anh gọi điện tới! Không cần anh bố thí!
Cự tuyệt!!
Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn màn hình điện thoại di động, không ngờ cô lại từ chối không tiếp điện thoại của anh! Tức giận trong lòng, chỉ là, điều này cũng nói lên là cô đang giận anh. Nghĩ tới cô nôn nghén rất khổ sở, lòng anh cũng vô cùng đau, rốt cuộc vẫn áy náy.
Hoạt động ngón cái, nhắn cho cô một tin: Gần đây bận dã huấn, còn khoảng chừng mười ngày nữa mới kết thúc. Đừng giận anh, nghỉ ngơi thật tốt.
Cô vẫn xị mặt không muốn nghe nên Lăng Bắc Hàn chỉ có thể nhắn tin này cho cô.
Thấy anh gửi tin nhắn tới, cô dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh, nguội lạnh cùng cố chấp, không có một chút thành ý nào. Trong lòng càng chua hơn, uất ức, nước mắt lập tức rơi xuống, “Có gì đặc biệt hơn người chứ, khốn kiếp…!” khóc xong cô tắt máy, trốn vào trong chăn.
Cho đến khi Lăng Bắc Hàn tắm xong cũng không còn thấy Úc Tử Duyệt gửi cho anh tin nhắn nào, hơi thở dài trong lòng, gọi điện lại cho cô, cô đã tắt máy.
Đang lúc muốn lên giường, điện thoại di động lại vang lên, nhìn chuỗi số dài hiện lên, Lăng Bắc Hàn cau mày, tỉ mỉ đóng kỹ các cửa mới bắt máy.
“Lão Lục?” điện thoại được kết nối, một hồi yên lặng, Lăng Bắc Hàn mở miệng, thử dò xét tình hình hỏi.
“Lão Lăng, tôi làm wd còn quên mình là một wd ......” giọng nói của Lục Khải Chính vang lên mang theo khổ sở truyền đến từ trong ống nghe, trong miệng anh wd ám chỉ là nằm vùng, giọng nói hình như hơi say.
Lời của Lục khải Chính khiến lòng Lăng Bắc Hàn đau đớn, bất đắc dĩ. Cậu ta đã nằm vùng hơn ba năm rồi, nếu không phải lần hành động trước, ngay cả anh cũng bị cậu ta lừa gạt. Hôm nay sáng tỏ, Lục Khải Chính nằm vùng triệt để bao nhiêu?
Anh có thể hiểu trong lòng cậu ta vô cùng khổ sở và áp lực, cũng có rất nhiều người nằm vùng cuối cùng lại thành phản đồ, Lục Khải Chính vừa đúng giống như vậy nhưng vẫn đang đấu tranh. Đối mặt với người phụ nữ của mình, bị vũ nhục ngay trước mặt lại không thể cứu…
“Ngưỡng mộ. Suy nghĩ một chút về sự ngưỡng mộ của chúng tôi đối với cậu?” Lăng Bắc Hàn kiên định nói, thời điểm này chỉ có duy nhất sự ngưỡng mộ mới có thể thuyết phục được Lục Khải Chính. Anh cũng tin tưởng, mấy năm này Lục Khải Chính chống đỡ tới lui thì trong lòng bọn anh đã đặt lòng tin vào cậu ấy!
“ Ngưỡng mộ tính là gì? Đứa bé của tôi, người phụ nữ của tôi...... không trở về nữa?” Trong điện thoại Lục Khải Chính hạ thấp giọng, khổ sở gầm nhẹ. Anh rất rõ ràng, nhất định là Tư Đồ Ngạn gửi tin nhắn cho Nhan Tịch, cô mới phá bỏ đứa bé của bọn họ. Bởi vậy anh mới oán trách Nhan Tịch, vô tình? Bây giờ thì ngay cả Nhan Tịch cũng đã bị anh phá hủy...... bị hủy trước mặt anh ......
Anh không hiểu, anh còn giữ vững cái chức vụ nằm vùng này làm gì?
Ngay cả đứa bé của mình, phụ nữ của mình đều không bảo vệ được thì tính gì là đàn ông?
“Cô ấy biết cậu là wd...... cho nên, Lục Khải Chính, cậu phải bình tĩnh lại, bình an trở lại, trả lại cho cô ấy những gì cậu thiếu nợ cô ấy, cậu không thể không đền bù cô ấy? Cố gắng đừng phụ cô ấy.” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói với Lục Khải Chính.
Cô ấy biết anh là nằm vùng!
Biết được chuyện này, Lục Khải Chính càng tuyệt vọng hơn, nhớ tới lời cô nói, hận anh. Tim anh như bị dao cứa.
Cô hận anh, anh cũng hận bản thân mình. Tại sao anh lại đi trêu chọc cô, tại sao không thể khống chế mình? Nhưng chỉ là anh không có cách nào khống chế, đêm đó, anh không hề say, anh rất tỉnh táo.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy, nhất định? Nếu như tôi chết...... thiếu nợ cô ấy, kiếp sau tôi sẽ trả.”
“Lục Khải Chính?”
“Tút tút…”
Lăng Bắc Hàn vừa gọi đầu kia Lục Khải Chính đã cúp điện thoại.
Ngưỡng mộ……
Ở trong lòng Lăng Bắc Hàn ầm thầm lẩm nhẩm từ này. Trong đầu hiện lên khoảng thời gian lúc bước vào trường quân đội, mấy người bọn anh đều có ý chí chiến đấu sục sôi. Bọn anh kiên định chống đỡ nhiều năm như vậy cũng chỉ vì hai chữ kia?
Mang thai bảy tuần mỗi ngày Úc Tử Duyệt đều nôn nghén, đi ngủ mới có thể vượt qua. Trong thời gian này, cha mẹ, anh trai, chị dâu cũng đến thăm hỏi cô. Lệ Huyên Huyên so với cô còn may mắn hơn nhiều, nôn nghén không nghiêm trọng lắm, cô ấy mập mạp trắng trẻo, còn nhìn lại cô, gầy như một con mèo nhỏ.
Người nhà họ Lăng không có người nào yên tâm, thường xuyên đưa cô đi khám bác sĩ, bác sĩ cũng nói, nguyên nhân do tâm lý. Nhân tố tâm lý làm hại, cho nên cô nôn nghén nghiêm trọng hơn so với người khác.
Lúc Úc Tử Duyệt trở về nhà mẹ đẻ mấy ngày, nhìn anh trai Úc Tử Mặc mỗi ngày hai mươi tư giờ đều ở cùng với Huyên Huyên, hai người hạnh phúc ngọt ngào trong lòng cô càng thêm buồn bực, chua xót lẫn uất ức. Mà Lăng Bắc Hàn đâu? Vừa tròn mười ngày không liên lạc với cô, cô biết, anh phải đi huấn luyện dã ngoại, không có cách nào liên lạc với cô.
Nhưng cuối cùng thì sao, cô cũng không thể không oán trách công việc của anh!
Từ nhà mẹ đẻ trở lại, lúc Úc Tử Duyệt đi bệnh viện thăm Nhan Tịch, mới biết được chị ấy lặng lẽ một mình xuất viện. Cô gọi điện thoại cho Nhan Tịch, tắt máy, tìm được phòng trọ chị ấy thuê thì đã trả phòng, toàn bộ đồ đạc cũng đã bị dọn đi.
Khi đó Úc Tử Duyệt vô cùng lo lắng.
Sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, là số điện thoại công cộng, Nhan Tịch gọi tới.
“Chị Nhan? Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Duyệt Duyệt, chị rất khỏe. Bây giờ chị không ở thủ đô, cũng không ở thành phố này. Em đừng tìm chị nữa, chị chỉ muốn tới một chỗ không ai quen biết, lần nữa bắt đầu lại từ đầu.” Trong điện thoại, Nhan Tịch nói xong bình tĩnh mà thoải mái.
“Không cần phải như vậy. Chị trở lại đi! Một mình chị ở bên ngoài rất nguy hiểm, nếu những người đó tới trả thù chị thì phải làm sao?”
“Chị có cái gì mà lại bị trả thù...... yên tâm đi, chị không sao, chị phải ra xe lửa đây, đừng lo lắng cho chị nữa. Rảnh rỗi chị sẽ gửi thư cho em. Cứ như vậy đi, bảo trọng!” Nhan Tịch gấp rút nói xong liền cúp điện thoại.
Tới trạm xe lửa, cô kéo hành lý, mở nắp điện thoại di động ra, lấy sim điện thoại, ném vào thùng rác, sau đó đi vào trạm xe lửa. Đi một nơi hoàn toàn không ai biết chỗ của cô, tiếp tục bình thản sống một cuộc sống đạm bạc......
Nhan Tịch đi, tâm tình Úc Tử Duyệt càng thêm buồn bực, mỗi ngày đều sống trong phiền muộn, bực tức. Thật sự nhiều lúc cảm thấy nhàm chán, cô lên mạng xem tin tức, viết bài. Người nhà họ Lăng đối với cô rất tốt, bà cụ thường nghĩ nhiều biện pháp dụ dỗ cô vui vẻ, Tiếu Dĩnh cũng thường mang theo cô ra ngoài tham gia các hoạt động xã giao, nghe diễn tấu, còn thường đi với cô đến bệnh viện.
Bọn họ đối xử tốt với cô, cô cũng chỉ nhìn vậy, ngoài mặt cố gắng giả vờ vui vẻ không để bọn họ lo lắng, khó xử.
“Gọi điện thoại hỏi một chút, nếu như nó còn tắt máy ngày mai mẹ tới đơn vị tìm người?” bà cụ sao có thể không nhìn ra Úc Tử Duyệt u buồn, nếu tiếp tục như vậy, sẽ mắc phải chứng bệnh trầm cảm! Thấy Úc Tử Duyệt lên lầu, bà cụ nhỏ giọng nói với Lăng Chí Tiêu.
“Mẹ! Con đã hỏi qua rồi, tên nhóc kia vẫn đang dã huấn, dã huấn xong rồi còn có thể quay về tham gia diễn tập quân sự. Cũng không biết trước khi diễn tập có thể trở lại hay không......” Lăng Chí Tiêu giải thích với bà cụ.
“Haiz......” bà cụ thở dài, cũng không còn muốn gọi điện thoại, “Nếu các người muốn tốt cho bọn nó thì hãy điều Bắc Hàn đến quân khu khác đi......”
“Mẹ! Không phải chúng con không chịu, là Bắc Hàn không muốn trở về.” lúc này Tiếu Dĩnh nói.
“Tên nhóc này nghĩ như vậy không tệ… cho nên nên làm công tác tư tưởng cho Duyệt Duyệt nhiều hơn...... đừng để nó cảm thấy tủi thân.” Bà cụ thở dài nói, đang muốn đi về phòng của mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe, dì Vương vội vàng chạy đi mở cửa.
“Đã trễ rồi, là ai vậy?”
“Tiếng động cơ này, là con trai?” Tiếu Dĩnh nghi hoặc hỏi, Lăng Chí Tiêu kích động nói. Sau đó người một nhà đều lộ vẻ vô cùng vui sướng…
Cuối cùng cũng biết đường trở lại?
Chỉ chốc lát sau thấy Lăng Bắc Hàn cả người mặc quân trang xuất hiện tại cửa nhà, bà cụ tiến lên, vung gậy, kích động muốn đánh anh?
Càng nghĩ trái tim càng băng giá, Úc Tử Duyệt chỉ có thể hờn dỗi trong lòng.
“Không được! Dù công việc có bận rộn đến mấy thì tối nay nó cũng phải trở về. Thằng nhóc khốn nạn này!” bà cụ nghiêm nghị nói. Úc Tử Duyệt không dám nói gì nữa, buồn bã đi lên lầu. Cô cũng chẳng thèm quản anh có trở về hay không, cô chẳng sao cả. Thật sự không sao cả.
Bà cụ bảo Lăng Chí Tiêu bấm số của Lăng Bắc Hàn, “Sao lại tắt máy? Thằng nhóc khốn này, làm cái gì không biết!” bà cụ nghe bên trong không có động tĩnh gì, tức giận mắng mỏ, suýt chút nữa ném cả điện thoại di động.
“Mẹ, có lẽ Bắc Hàn đi công tác rồi.” Tiếu Dĩnh thấy cả nhà đều ở đây trách mắng Lăng Bắc Hàn bèn ra nói chuyện giúp con.
“Con không cần phải nói giúp cho nó. Hiện tại nó đi công tác, tại sao Lăng Chí Tiêu không biết?” bà cụ tức giận nói, “Cái tên nhóc hồ đồ này còn ngoan cố như vậy, tính tình quá bướng bỉnh!”
Chỉ chốc lát sau, điện thoại Lăng Chí Tiêu lại vang lên, chỉ thấy là Lăng Bắc Hàn gọi điện tới!
Lăng Chí Tiêu nhanh chóng bắt máy, “Đưa điện thoại cho mẹ.” Lúc này, bà cụ đoạt lấy điện thoại, “Lăng Bắc Hàn! Thằng nhóc khốn nạn này! Chết ở đâu rồi hả? Vợ cháu nôn nghén sắp chết rồi kìa!” Bà cụ nhìn về phía điện thoại quát lên với Lăng Bắc Hàn.
Ở trên lầu Úc Tử Duyệt cũng có thể nghe được giọng tức giận của bà cụ, cô cũng biết, điện thoại của anh đã gọi được, trong lòng vô cùng uất ức. Úc Tử Duyệt nằm co rút ở trên giường, lòng chua xót sờ cái bụng bằng phẳng của mình.
Nếu không phải bởi vì tiểu bảo bảo, cô nghĩ, chắc chắn cô đã bỏ đi rồi.
“Dù có nghèo khổ cũng không khuất phục trước cường quyền. Bà chớ nổi giận với con. Mấy ngày này con bận đi huấn luyện bên ngoài, không thể quay về.” Lăng Bắc Hàn lớn tiếng nói vọng trong điện thoại.
“Im miệng! Thằng nhóc khốn nạn! Duyệt Duyệt có thai, cho dù nó có mắc lỗi lớn hơn nữa thì cháu cũng phải nhường nó chứ. Như vậy là sao? Cháu làm chồng như vậy hả?” Bà cụ nóng nảy quát lớn.
Đầu dây điện thoại bên kia, trong lòng Lăng Bắc Hàn đang bị bùn lầy dính đầy người thật ra đã dao động. Mấy ngày nay đúng là phải đi huấn luyện trong núi, nhiệm vụ chưa xong anh cũng chưa gọi điện thoại cho cô. Anh biết là lỗi của anh, đồng thời trong lòng anh vẫn còn ở tức giận việc kia.
Bà cụ còn chưa nói hết, anh liền cúp điện thoại.
Bàn tay dính bùn nhão đã khô đét cầm điện thoại di động, nhìn số bà xã, đau lòng gọi tới.
Nghe được chuông điện thoại di động reo, nhìn trên màn hình, Úc Tử Duyệt sững sờ, uất ức xộc lên ngực, chóp mũi ê ẩm. Bây giờ còn gọi tới làm gì? Là bà cụ nói anh gọi sao? Nếu không phải là bà cụ gọi anh, sợ rằng anh còn không biết đường gọi cho cô?
Cô không cần anh bố thí?
Tiếng chuông điện thoại anh gọi đến cho Úc Tử Duyệt vang lên, nhưng cô quả quyết từ chối không tiếp.
Cô không cần anh gọi điện tới! Không cần anh bố thí!
Cự tuyệt!!
Lăng Bắc Hàn sững sờ nhìn màn hình điện thoại di động, không ngờ cô lại từ chối không tiếp điện thoại của anh! Tức giận trong lòng, chỉ là, điều này cũng nói lên là cô đang giận anh. Nghĩ tới cô nôn nghén rất khổ sở, lòng anh cũng vô cùng đau, rốt cuộc vẫn áy náy.
Hoạt động ngón cái, nhắn cho cô một tin: Gần đây bận dã huấn, còn khoảng chừng mười ngày nữa mới kết thúc. Đừng giận anh, nghỉ ngơi thật tốt.
Cô vẫn xị mặt không muốn nghe nên Lăng Bắc Hàn chỉ có thể nhắn tin này cho cô.
Thấy anh gửi tin nhắn tới, cô dường như có thể tưởng tượng ra giọng điệu của anh, nguội lạnh cùng cố chấp, không có một chút thành ý nào. Trong lòng càng chua hơn, uất ức, nước mắt lập tức rơi xuống, “Có gì đặc biệt hơn người chứ, khốn kiếp…!” khóc xong cô tắt máy, trốn vào trong chăn.
Cho đến khi Lăng Bắc Hàn tắm xong cũng không còn thấy Úc Tử Duyệt gửi cho anh tin nhắn nào, hơi thở dài trong lòng, gọi điện lại cho cô, cô đã tắt máy.
Đang lúc muốn lên giường, điện thoại di động lại vang lên, nhìn chuỗi số dài hiện lên, Lăng Bắc Hàn cau mày, tỉ mỉ đóng kỹ các cửa mới bắt máy.
“Lão Lục?” điện thoại được kết nối, một hồi yên lặng, Lăng Bắc Hàn mở miệng, thử dò xét tình hình hỏi.
“Lão Lăng, tôi làm wd còn quên mình là một wd ......” giọng nói của Lục Khải Chính vang lên mang theo khổ sở truyền đến từ trong ống nghe, trong miệng anh wd ám chỉ là nằm vùng, giọng nói hình như hơi say.
Lời của Lục khải Chính khiến lòng Lăng Bắc Hàn đau đớn, bất đắc dĩ. Cậu ta đã nằm vùng hơn ba năm rồi, nếu không phải lần hành động trước, ngay cả anh cũng bị cậu ta lừa gạt. Hôm nay sáng tỏ, Lục Khải Chính nằm vùng triệt để bao nhiêu?
Anh có thể hiểu trong lòng cậu ta vô cùng khổ sở và áp lực, cũng có rất nhiều người nằm vùng cuối cùng lại thành phản đồ, Lục Khải Chính vừa đúng giống như vậy nhưng vẫn đang đấu tranh. Đối mặt với người phụ nữ của mình, bị vũ nhục ngay trước mặt lại không thể cứu…
“Ngưỡng mộ. Suy nghĩ một chút về sự ngưỡng mộ của chúng tôi đối với cậu?” Lăng Bắc Hàn kiên định nói, thời điểm này chỉ có duy nhất sự ngưỡng mộ mới có thể thuyết phục được Lục Khải Chính. Anh cũng tin tưởng, mấy năm này Lục Khải Chính chống đỡ tới lui thì trong lòng bọn anh đã đặt lòng tin vào cậu ấy!
“ Ngưỡng mộ tính là gì? Đứa bé của tôi, người phụ nữ của tôi...... không trở về nữa?” Trong điện thoại Lục Khải Chính hạ thấp giọng, khổ sở gầm nhẹ. Anh rất rõ ràng, nhất định là Tư Đồ Ngạn gửi tin nhắn cho Nhan Tịch, cô mới phá bỏ đứa bé của bọn họ. Bởi vậy anh mới oán trách Nhan Tịch, vô tình? Bây giờ thì ngay cả Nhan Tịch cũng đã bị anh phá hủy...... bị hủy trước mặt anh ......
Anh không hiểu, anh còn giữ vững cái chức vụ nằm vùng này làm gì?
Ngay cả đứa bé của mình, phụ nữ của mình đều không bảo vệ được thì tính gì là đàn ông?
“Cô ấy biết cậu là wd...... cho nên, Lục Khải Chính, cậu phải bình tĩnh lại, bình an trở lại, trả lại cho cô ấy những gì cậu thiếu nợ cô ấy, cậu không thể không đền bù cô ấy? Cố gắng đừng phụ cô ấy.” Lăng Bắc Hàn nhỏ giọng nói với Lục Khải Chính.
Cô ấy biết anh là nằm vùng!
Biết được chuyện này, Lục Khải Chính càng tuyệt vọng hơn, nhớ tới lời cô nói, hận anh. Tim anh như bị dao cứa.
Cô hận anh, anh cũng hận bản thân mình. Tại sao anh lại đi trêu chọc cô, tại sao không thể khống chế mình? Nhưng chỉ là anh không có cách nào khống chế, đêm đó, anh không hề say, anh rất tỉnh táo.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy, nhất định? Nếu như tôi chết...... thiếu nợ cô ấy, kiếp sau tôi sẽ trả.”
“Lục Khải Chính?”
“Tút tút…”
Lăng Bắc Hàn vừa gọi đầu kia Lục Khải Chính đã cúp điện thoại.
Ngưỡng mộ……
Ở trong lòng Lăng Bắc Hàn ầm thầm lẩm nhẩm từ này. Trong đầu hiện lên khoảng thời gian lúc bước vào trường quân đội, mấy người bọn anh đều có ý chí chiến đấu sục sôi. Bọn anh kiên định chống đỡ nhiều năm như vậy cũng chỉ vì hai chữ kia?
Mang thai bảy tuần mỗi ngày Úc Tử Duyệt đều nôn nghén, đi ngủ mới có thể vượt qua. Trong thời gian này, cha mẹ, anh trai, chị dâu cũng đến thăm hỏi cô. Lệ Huyên Huyên so với cô còn may mắn hơn nhiều, nôn nghén không nghiêm trọng lắm, cô ấy mập mạp trắng trẻo, còn nhìn lại cô, gầy như một con mèo nhỏ.
Người nhà họ Lăng không có người nào yên tâm, thường xuyên đưa cô đi khám bác sĩ, bác sĩ cũng nói, nguyên nhân do tâm lý. Nhân tố tâm lý làm hại, cho nên cô nôn nghén nghiêm trọng hơn so với người khác.
Lúc Úc Tử Duyệt trở về nhà mẹ đẻ mấy ngày, nhìn anh trai Úc Tử Mặc mỗi ngày hai mươi tư giờ đều ở cùng với Huyên Huyên, hai người hạnh phúc ngọt ngào trong lòng cô càng thêm buồn bực, chua xót lẫn uất ức. Mà Lăng Bắc Hàn đâu? Vừa tròn mười ngày không liên lạc với cô, cô biết, anh phải đi huấn luyện dã ngoại, không có cách nào liên lạc với cô.
Nhưng cuối cùng thì sao, cô cũng không thể không oán trách công việc của anh!
Từ nhà mẹ đẻ trở lại, lúc Úc Tử Duyệt đi bệnh viện thăm Nhan Tịch, mới biết được chị ấy lặng lẽ một mình xuất viện. Cô gọi điện thoại cho Nhan Tịch, tắt máy, tìm được phòng trọ chị ấy thuê thì đã trả phòng, toàn bộ đồ đạc cũng đã bị dọn đi.
Khi đó Úc Tử Duyệt vô cùng lo lắng.
Sau đó lại nhận được một cuộc điện thoại xa lạ, là số điện thoại công cộng, Nhan Tịch gọi tới.
“Chị Nhan? Bây giờ chị đang ở đâu?”
“Duyệt Duyệt, chị rất khỏe. Bây giờ chị không ở thủ đô, cũng không ở thành phố này. Em đừng tìm chị nữa, chị chỉ muốn tới một chỗ không ai quen biết, lần nữa bắt đầu lại từ đầu.” Trong điện thoại, Nhan Tịch nói xong bình tĩnh mà thoải mái.
“Không cần phải như vậy. Chị trở lại đi! Một mình chị ở bên ngoài rất nguy hiểm, nếu những người đó tới trả thù chị thì phải làm sao?”
“Chị có cái gì mà lại bị trả thù...... yên tâm đi, chị không sao, chị phải ra xe lửa đây, đừng lo lắng cho chị nữa. Rảnh rỗi chị sẽ gửi thư cho em. Cứ như vậy đi, bảo trọng!” Nhan Tịch gấp rút nói xong liền cúp điện thoại.
Tới trạm xe lửa, cô kéo hành lý, mở nắp điện thoại di động ra, lấy sim điện thoại, ném vào thùng rác, sau đó đi vào trạm xe lửa. Đi một nơi hoàn toàn không ai biết chỗ của cô, tiếp tục bình thản sống một cuộc sống đạm bạc......
Nhan Tịch đi, tâm tình Úc Tử Duyệt càng thêm buồn bực, mỗi ngày đều sống trong phiền muộn, bực tức. Thật sự nhiều lúc cảm thấy nhàm chán, cô lên mạng xem tin tức, viết bài. Người nhà họ Lăng đối với cô rất tốt, bà cụ thường nghĩ nhiều biện pháp dụ dỗ cô vui vẻ, Tiếu Dĩnh cũng thường mang theo cô ra ngoài tham gia các hoạt động xã giao, nghe diễn tấu, còn thường đi với cô đến bệnh viện.
Bọn họ đối xử tốt với cô, cô cũng chỉ nhìn vậy, ngoài mặt cố gắng giả vờ vui vẻ không để bọn họ lo lắng, khó xử.
“Gọi điện thoại hỏi một chút, nếu như nó còn tắt máy ngày mai mẹ tới đơn vị tìm người?” bà cụ sao có thể không nhìn ra Úc Tử Duyệt u buồn, nếu tiếp tục như vậy, sẽ mắc phải chứng bệnh trầm cảm! Thấy Úc Tử Duyệt lên lầu, bà cụ nhỏ giọng nói với Lăng Chí Tiêu.
“Mẹ! Con đã hỏi qua rồi, tên nhóc kia vẫn đang dã huấn, dã huấn xong rồi còn có thể quay về tham gia diễn tập quân sự. Cũng không biết trước khi diễn tập có thể trở lại hay không......” Lăng Chí Tiêu giải thích với bà cụ.
“Haiz......” bà cụ thở dài, cũng không còn muốn gọi điện thoại, “Nếu các người muốn tốt cho bọn nó thì hãy điều Bắc Hàn đến quân khu khác đi......”
“Mẹ! Không phải chúng con không chịu, là Bắc Hàn không muốn trở về.” lúc này Tiếu Dĩnh nói.
“Tên nhóc này nghĩ như vậy không tệ… cho nên nên làm công tác tư tưởng cho Duyệt Duyệt nhiều hơn...... đừng để nó cảm thấy tủi thân.” Bà cụ thở dài nói, đang muốn đi về phòng của mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe, dì Vương vội vàng chạy đi mở cửa.
“Đã trễ rồi, là ai vậy?”
“Tiếng động cơ này, là con trai?” Tiếu Dĩnh nghi hoặc hỏi, Lăng Chí Tiêu kích động nói. Sau đó người một nhà đều lộ vẻ vô cùng vui sướng…
Cuối cùng cũng biết đường trở lại?
Chỉ chốc lát sau thấy Lăng Bắc Hàn cả người mặc quân trang xuất hiện tại cửa nhà, bà cụ tiến lên, vung gậy, kích động muốn đánh anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.