Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 215: Lăng Bắc Hàn khỏa thân
Ức Tích Nhan
18/08/2014
Mặc dù có chút là cố tình gây sự, nói xong rồi thôi, không nên vì chuyện như vậy mà giận dỗi khổ sở.Nhưng cô vẫn không cách nào khống chế được tâm tình của mình, kích động nói ra những lời như vậy. Lúc này ngồi trong bồn tắm, cô mới bắt đầu suy nghĩ lại hành vi vừa rồi của mình.
Úc Tử Duyệt, mày là một người vợ lính, mày nên cảm thông với anh mới phải.
Ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, cô không ngừng tự an ủi mình, không ngừng khuyên nhủ chính mình. Cũng không khỏi nghĩ tới một người vợ lính khác mình đã từng phỏng vấn, chồng cô ấy đã hi sinh, suốt năm suốt tháng không thể trở về nhà được nữa, so sánh với cô ấy, cô đã may mắn hơn rất nhiều.
Chỉ là cô cần có thời gian để làm quen.Thời gian gả cho Lăng Bắc Hàn càng nhiều, cô sẽ càng gặp phải nhiều chuyện như thế này, vì vậy, cô cần phải nỗ lực để thích ứng.
"Úc Tử Duyệt, mày có thể làm được, mày có gì là không thể chịu đựng được đâu!" Cô lẩm bẩm tự nói. Sau đó, nhớ tới việc có thể mình đã mang thai, cô nhẹ nhàng nằm xuống, bàn tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Lăng Bắc Hàn gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn tắt máy.Nằm trên giường, cả đêm anh không thể chợp mắt, trong lòng tràn đầy áy náy với cô. Cầm điện thoại di động nên, soạn một tin nhắn: Vợ nhỏ thương yêu, đừng giận anh mà, anh biết lỗi rồi. Tự phạt mình trồng cây chuối một giờ có được không?Đừng giận nữa, nổi giận không tốt cho con đâu. Yêu em!
Hia chữ cuối cùng được in đậm, bôi đỏ, còn gạch chân nữa.Cuối cùng, lòng anh nhảy lên một cái, bấm nút gửi tin nhắn đi.
Nằm trên giường, nghĩ đến việc bọn họ sắp có một đứa con dễ thương, Lăng Bắc Hàn liền bật cười, một cảm xúc ấm áp mạnh mẽ xông vào tim anh, bao phủ toàn bộ cõi lòng anh. Anh rất biết ơn Úc Tử Duyệt, biết ơn cô gái nhỏ ấy đã yêu anh, thấu hiểu cho anh, chăm sóc anh, để cho anh cũng được hưởng thứ hạnh phúc ấm áp như bao người bình thường khác.
Úc Tử Duyệt trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường, cuối cùng vẫn mềm lòng mở di động lên, liền lập tức thấy một tin nhắn đập ngay vào mắt.
Vừa đọc xong tin nhắn Lăng Bắc Hàn gửi tới, bao nhiêu tức giận đối với anh trong nháy mắt tan đi hết, thậm chí còn thiếu chút nữa bật cười, 'vợ nhỏ'? Tên lính thối này, dám gọi nàng là vợ nhỏ cơ đấy?Úc Tử Duyệt thở phì phò nằm trên giường, khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Rất nhanh sau đó cũng trả lời lại cho anh: Chồng già, phạt anh trồng cây chuối hai giờ. Nhớ đó, hai giờ! Em ngủ đây, đừng gửi tin nhắn đến nữa.
Thái độ rất cứng rắn kiên quyết, rất lạnh lùng, trong lòng cũng vô cùng đắc ý. Anh gọi mình là vợ nhỏ, hẳn là cho rằng tuổi của mình còn nhỏ, vậy thì mình chắc chắn phải đả thương anh một chút, gọi anh là chồng già.
Hạn phúc nhắm mắt lại, tưởng tượng đến vẻ mặt hoặc tức giận hoặc bật cười của Lăng Bắc Hàn lúc đọc được tin này, cô liền cảm thấy buồn cười, một tay không tự chủ phủ lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, trong đầu cũng không ngừng hình dung ra hình dạng của con.
"Tiếu Dĩnh..." Lăng Chí Tiêu đang ngồi ở đầu giường đọc sách, nghe thấy có tiếng động truyền tới từ phía cửa phòng tắm, biết là bà Tiếu Dĩnh đã tắm xong đang đi ra cửa, lên tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà Tiếu Dĩnh mặc một chiếc váy ngủ bằng vải voan mỏng màu đen, lời nói liền im bặt.
Da thịt trắng noãn, nụ hoa trên ngực như ẩn như hiện dưới lớp voan mỏng màu đen, dưới bụng của Lăng Chí Tiêu liền căng trướng, yết hầu cũng không tự chủ được mà lăn lộn.
Tiếu Dĩnh nhìn hai tròng mắt phun lửa của Lăng Chí Tiêu, trong lòng xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ tự nhiên đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, thoa kem dưỡng da lên khắp thân thể.
"Khụ..." Lăng Chí Tiêu hoàn hồn, đi tới sau lưng bà, cầm lấy lọ kem dưỡng, nặn ra lòng bàn tay, xoa loạn lên vùng da phía sau lưng bà.
"Ưm...." Cảm giác từ sau lưng truyền tới khiến Tiếu Dĩnh không tự chủ được mà khẽ rên nhẹ.
"Bắc Hàn không có ở nhà, Tử Duyệt nhất định sẽ rất cô đơn, tủi thân, bà là người làm mẹ, nên bớt chút thời gian trò chuyện cùng nó, còn công việc ở công ty thì nên giao lại cho cấp dưới xử lý." Lăng Chí Tiêu vừa xoa kem dưỡng da lên lưng bà, vừa nói.
"Lăng Chí Tiêu, tôi có bỏ mặc con bé sao?" Lời giáo huấn của ông khiến bà thấy khó chịu, liền tức giận phản bác. Thân người hơi giãy giụa, muốn tránh bàn tay của ông. Hai tay Lăng Chí Tiêu liền túm lấy bả vai của bà, cúi đầu, "Được rồi mà, tức giận cái gì chứ?" Ông vừa hôn lên tai bà, vừa trầm giọng nói.
Người phụ nữ này, tính tình càng ngày càng thất thường, nói nổi nóng là liền nổi nóng, không giống như trước kia, vui buồn không bao giờ để lộ ra, khiến cho ông cảm thấy khó nắm bắt.
"Ông nghĩ rằng tôi vẫn còn ức hiếp Duyeẹt Duyệt sao? Lăng Chí Tiêu, Tiếu Dĩnh tôi.... Ưm....." Tiếu Dĩnh ngước đầu nhìn chằm chằm Lăng Chí Tiêu, chua xót phản bác, lời còn chưa nói hết Lăng Bắc Tiêu đã chặn môi bà lại...
Ông nào có không tin tưởng bà gì đâu, chỉ là nhắc nhở bà một chút thôi mà, vậy mà bà đã kích động như vậy rồi.Lăng Chí Tiêu nghĩ nhất định mình phải dạy dỗ lại bà mới được.Đêm tối.động lòng, triền miên.
***
Ngày hôm sau cũng chính là thứ bảy, mới sáng sớm Úc Tử Duyệt đã bị Tiếu Dĩnh đưa đến bệnh viện. Bởi vì thời gian rất ngắn, siêu âm không thể cho ra được kết quả, chỉ có thể kiểm tra thông qua lượng HCG mới có thể cho kết quả chính xác là có mang thai hay không. Mà kiểm tra HCG máu trong bệnh viện so với kiểm tra HCG nước tiểu truyền thống lại càng chính xác hơn, tỉ lệ sai lệch nhỏ hơn, hơn nữa còn có thể xác định được thời gian.
Chỉ chốc lát sau liền có kết quả, chứng thực Úc Tử Duyệt quả thật đã mang thai.
Úc Tử Duyệt kích động đến suýt chút nữa khóc lên, vội vã gọi điện cho Lăng Bắc Hàn, nhưng lại không có người bắt máy, nghĩ rằng có thề giờ này anh đang ở sân huấn luyện, trong lòng lại chua xót. Lúc này, cô thực sự rất muốn được chia sẻ niềm vui này với anh, mặc dù tối qua cũng đã nói rồi.
"Duyệt Duyệt, mau gọi điện thoại cho ba mẹ con biết đi. bọn họ vẫn còn chưa biết....." Ngồi trong xe, Tiếu Dĩnh hòa nhà cười nói với Úc Tử Duyệt.
"Vâng."Được bà nhắc nhở, cô lúc này mới nhớ tới cha mẹ mình, trong lòng Úc Tử Duyệt không ngừng thầm mắng mình là một đứa con gái bất hiếu.
Lập tức, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho họ.Hai vợ chồng nhà họ Úc vừa nghe nói sắp có cháu ngoại, kích động vô cùng, còn nói hai ngày nữa sẽ tới thăm cô.
"Ba mẹ con còn kích động hơn cả con nữa." Sau khi cúp điện thoại, hai mắt Úc Tử Duyệt ngấn nước, quay qua nói với Tiếu Dĩnh.
"Đừng khóc, đừng khóc, phải vui chứ...." Thấy Úc Tử Duyệt gần như sắp khóc, Tiếu Dĩnh liền an ủi cô.
"Mẹ, mẹ không biết đấy thôi. Trước đó, một bác sĩ là bạn học với Lăng Bắc Hàn đã lừa con, nói con không thể mang thai, con....." Úc Tử Duyệt ủy khuất, chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói với Tiếu Dĩnh, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Tioeeus Dĩnh cau mày nhìn Úc Tử Duyệt đang khóc rất vô cùng thương tâm, suy nghĩ đến lời nói của cô, ngay khi cô nhắc đến cái tên Chu Nhiên, bà liền hiểu được cô đang nói đến chuyện gì. "Được rồi, đừng khóc, phụ nữ có thai phải luôn chú ý đến tâm tình của mình, không nên quá buồn quá vui....." Tiếu Dĩnh cứng ngắc an ủi cô, cầm khăn lau mặt cho cô.
Dần dần Úc Tử Duyệt cũng phát hiện ra mình lại mất khống chế trước mặt mẹ chồng, ngượng ngùng cầm khăn giấy tự mình lau nước mắt, "Mẹ, con biết được mình mang thai, vì quá kích động, cho nên....." Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, Úc Tử Duyệt nói với Tiếu Dĩnh.
"Con đó, thật quá đơn thuần, nên mới bị người ta gạt. Đàn bà mơ ước trở thành người phụ nữ của Bắc hàn rất nhiều, lúc hai con mới ly hôn, cũng có rất nhiều cô gái tìm đến cửa...." Tiếu Dĩnh cười khổ nói, "Đây không phải là muốn chứng minh gì trước mặt con..., nhưng sau này, gặp phải những người phụ nữ như vậy cần phải đề phòng. Có điều con phải tin tưởng nhân cách của Bắc Hàn, nó nhất định sẽ không dây dưa với những người phụ nữ khác. Đàn ông nhà họ Lăng ta đều mang trong mình ý thức của một người đàn ông mẫu mực."Tiếu Dĩnh còn nói thêm với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt cười khổ gật đầu, cô biết mẹ chồng mình không phải chỉ đang che chở cho Lăng Bắc Hàn mà còn muốn nhắc nhở mình.
Về đến nhà, sau khi bà nội nghe được tin Úc Tử Duyệt mang thai, vẫn không có gì là kích động, gương mặt bình tĩnh như thường, nhưng lồng ngực lại nhấp nhô lên xuống liên tục. Lăng Chí Tiêu biểu hiện cũng giống bà cụ, ngoài mặt chỉ khẽ cười, nhưng trong lòng lại đang kích động đến muốn hét lớn lên ăn mừng.
Người nhà họ Lăng đều là những người thâm sâu.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Tiếu Dĩnh còn mang những tấm ảnh hồi bé của Lăng Bắc Hàn ra, "Đây chính Bắc hàn hồi bé...." Tiếu Dĩnh từ ái vừa cười vừa nói, Úc Tử Duyệt cũng vội lật xem ảnh anh.
"Ha ha.... Thật là đáng yêu.... Quần áo cũng không mặc sao ạ?"Nhìn đứa trẻ sơ sinh trần truồng trong ảnh, Úc Tử Duyệt kích động nói. Đứa trẻ sơ sinh trong ảnh này chính là Lăng Bắc Hàn lúc còn bé sao?
"Đúng vậy....." Tiếu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng vui vẻ cười, bà nội đang ngồi một bên uống trà cũng không khống chế được mà cười lên.
"Tấm này, thật là đẹp trai nha.Còn nhỏ như vậy cũng không chịu cười?" Nhìn tấm ảnh lúc bốn, năm tuổi của Lăng Bắc Hàn, dabngs vẻ lạnh lùng, không nheehcs môi cười lấy một cái, Úc Tử Duyệt lại kích động hô lên.
"Thằng nhóc này khi còn bé đã như vậy rồi, chẳng chịu cười, chỉ thích mấy thứ đồ chơi như súng, dao thôi." Tiếu Dĩnh bên cạnh cười nói.
"Thằng nhóc thối đó khi còn bé cũng rất nghịch ngợm, thường hay đánh nhau với thằng nhóc Khải Chính, còn dùng lửa đốt mông của Khải Chính nữa." Bà cụ lúc nào cũng lên tiếng tham gia, trong giọng nói còn mang theo vẻ yêu chiều.
Thời gian thoáng qua, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Lăng Bắc Hàn cũng sắp trở thành ba rồi.
"Ha ha.... Thật đúng là....." Úc Tử Duyệt vừa cười vừa nói, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại biểu hiện của Lăng Bắc hàn khi còn bé. Chợt lúc này chuông điện thoại vang lên, là Lăng Bắc hàn gọi về, cô vội vàng cầm điện thoại lên đi ra ngoài sân, nhấn nút nhận.
"Kết quả thế nào?"Lăng Bắc Hàn có chút khẩn trương hỏi.
"Xác định đúng là em có thai rồi.Nhưng thời gian chính bao lâu thì chưa xác định được.Bây giờ anh mới rảnh à?"Ánh mặt trời sau trưa rất ấm áp. Úc Tử Duyệt đưa tay vuốt ve bụng mình, đắm mình dưới ánh mặt trời, hạnh phúc vừa cười vừa nói.
Nghe tin cô mang thai, Lăng Bắc Hàn vô cùng kích động: "Mới trở về từ trường bắn...." Lời nói cứng ngắc vừa mới ra khỏi miệng liền im bặt, anh không biết nên nói gì vào lúc này nữa.
Tên đàn ông đáng ghét, không kích động chút nào sao? Úc tử Duyệt giận dỗi trong lòng: "Mẹ vừa cho em xem những tấm ảnh chụp lúc nhỏ của anh, đều là khỏ thân nha, hơn nữa còn lộ ra toàn bộ, ha ha...." Úc Tử Duyệt cười đùa nói.
Lời của cô khiến hai gò má của Lăng Bắc Hàn ửng đỏ, nghĩ rằng cô đang sống với người nhà anh rất tốt, sự xấu hổ với cô cũng thoáng tan đi rất nhiều.
"Ảnh còn bé của em anh cũng xem qua rồi..."
"hả? Lúc nào Mẹ em cho anh xem lúc nào?" Nghe Lăng Bắc Hàn nói đã xem qua ảnh của mình, Úc Tử Duyệt có chút nóng nảy, mặt nhỏ đỏ lên, cô hồi nhỏ nhìn rất bầu bĩnh... Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, lại cảm thấy như Lăng Bắc Hàn đang nói dối cô, "Anh chưa hề xem qua, đúng không?"
Chỉ nghe Lăng Bắc Hàn bật cười thành tiếng, Hai người hàn huyên một lúc lâu mới lưu luyến cúp điện thoại.Úc Tử Duyệt vừa định bước vào nhà, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là của Nhan Tịch.
Úc Tử Duyệt, mày là một người vợ lính, mày nên cảm thông với anh mới phải.
Ôm đầu gối ngồi trong bồn tắm, cô không ngừng tự an ủi mình, không ngừng khuyên nhủ chính mình. Cũng không khỏi nghĩ tới một người vợ lính khác mình đã từng phỏng vấn, chồng cô ấy đã hi sinh, suốt năm suốt tháng không thể trở về nhà được nữa, so sánh với cô ấy, cô đã may mắn hơn rất nhiều.
Chỉ là cô cần có thời gian để làm quen.Thời gian gả cho Lăng Bắc Hàn càng nhiều, cô sẽ càng gặp phải nhiều chuyện như thế này, vì vậy, cô cần phải nỗ lực để thích ứng.
"Úc Tử Duyệt, mày có thể làm được, mày có gì là không thể chịu đựng được đâu!" Cô lẩm bẩm tự nói. Sau đó, nhớ tới việc có thể mình đã mang thai, cô nhẹ nhàng nằm xuống, bàn tay vuốt ve vùng bụng bằng phẳng của mình, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Lăng Bắc Hàn gọi điện thoại cho cô rất nhiều lần, nhưng cô vẫn tắt máy.Nằm trên giường, cả đêm anh không thể chợp mắt, trong lòng tràn đầy áy náy với cô. Cầm điện thoại di động nên, soạn một tin nhắn: Vợ nhỏ thương yêu, đừng giận anh mà, anh biết lỗi rồi. Tự phạt mình trồng cây chuối một giờ có được không?Đừng giận nữa, nổi giận không tốt cho con đâu. Yêu em!
Hia chữ cuối cùng được in đậm, bôi đỏ, còn gạch chân nữa.Cuối cùng, lòng anh nhảy lên một cái, bấm nút gửi tin nhắn đi.
Nằm trên giường, nghĩ đến việc bọn họ sắp có một đứa con dễ thương, Lăng Bắc Hàn liền bật cười, một cảm xúc ấm áp mạnh mẽ xông vào tim anh, bao phủ toàn bộ cõi lòng anh. Anh rất biết ơn Úc Tử Duyệt, biết ơn cô gái nhỏ ấy đã yêu anh, thấu hiểu cho anh, chăm sóc anh, để cho anh cũng được hưởng thứ hạnh phúc ấm áp như bao người bình thường khác.
Úc Tử Duyệt trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường, cuối cùng vẫn mềm lòng mở di động lên, liền lập tức thấy một tin nhắn đập ngay vào mắt.
Vừa đọc xong tin nhắn Lăng Bắc Hàn gửi tới, bao nhiêu tức giận đối với anh trong nháy mắt tan đi hết, thậm chí còn thiếu chút nữa bật cười, 'vợ nhỏ'? Tên lính thối này, dám gọi nàng là vợ nhỏ cơ đấy?Úc Tử Duyệt thở phì phò nằm trên giường, khóe miệng lại nở nụ cười hạnh phúc.
Rất nhanh sau đó cũng trả lời lại cho anh: Chồng già, phạt anh trồng cây chuối hai giờ. Nhớ đó, hai giờ! Em ngủ đây, đừng gửi tin nhắn đến nữa.
Thái độ rất cứng rắn kiên quyết, rất lạnh lùng, trong lòng cũng vô cùng đắc ý. Anh gọi mình là vợ nhỏ, hẳn là cho rằng tuổi của mình còn nhỏ, vậy thì mình chắc chắn phải đả thương anh một chút, gọi anh là chồng già.
Hạn phúc nhắm mắt lại, tưởng tượng đến vẻ mặt hoặc tức giận hoặc bật cười của Lăng Bắc Hàn lúc đọc được tin này, cô liền cảm thấy buồn cười, một tay không tự chủ phủ lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, trong đầu cũng không ngừng hình dung ra hình dạng của con.
"Tiếu Dĩnh..." Lăng Chí Tiêu đang ngồi ở đầu giường đọc sách, nghe thấy có tiếng động truyền tới từ phía cửa phòng tắm, biết là bà Tiếu Dĩnh đã tắm xong đang đi ra cửa, lên tiếng gọi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy bà Tiếu Dĩnh mặc một chiếc váy ngủ bằng vải voan mỏng màu đen, lời nói liền im bặt.
Da thịt trắng noãn, nụ hoa trên ngực như ẩn như hiện dưới lớp voan mỏng màu đen, dưới bụng của Lăng Chí Tiêu liền căng trướng, yết hầu cũng không tự chủ được mà lăn lộn.
Tiếu Dĩnh nhìn hai tròng mắt phun lửa của Lăng Chí Tiêu, trong lòng xấu hổ, nhưng vẫn làm bộ tự nhiên đi tới bàn trang điểm ngồi xuống, thoa kem dưỡng da lên khắp thân thể.
"Khụ..." Lăng Chí Tiêu hoàn hồn, đi tới sau lưng bà, cầm lấy lọ kem dưỡng, nặn ra lòng bàn tay, xoa loạn lên vùng da phía sau lưng bà.
"Ưm...." Cảm giác từ sau lưng truyền tới khiến Tiếu Dĩnh không tự chủ được mà khẽ rên nhẹ.
"Bắc Hàn không có ở nhà, Tử Duyệt nhất định sẽ rất cô đơn, tủi thân, bà là người làm mẹ, nên bớt chút thời gian trò chuyện cùng nó, còn công việc ở công ty thì nên giao lại cho cấp dưới xử lý." Lăng Chí Tiêu vừa xoa kem dưỡng da lên lưng bà, vừa nói.
"Lăng Chí Tiêu, tôi có bỏ mặc con bé sao?" Lời giáo huấn của ông khiến bà thấy khó chịu, liền tức giận phản bác. Thân người hơi giãy giụa, muốn tránh bàn tay của ông. Hai tay Lăng Chí Tiêu liền túm lấy bả vai của bà, cúi đầu, "Được rồi mà, tức giận cái gì chứ?" Ông vừa hôn lên tai bà, vừa trầm giọng nói.
Người phụ nữ này, tính tình càng ngày càng thất thường, nói nổi nóng là liền nổi nóng, không giống như trước kia, vui buồn không bao giờ để lộ ra, khiến cho ông cảm thấy khó nắm bắt.
"Ông nghĩ rằng tôi vẫn còn ức hiếp Duyeẹt Duyệt sao? Lăng Chí Tiêu, Tiếu Dĩnh tôi.... Ưm....." Tiếu Dĩnh ngước đầu nhìn chằm chằm Lăng Chí Tiêu, chua xót phản bác, lời còn chưa nói hết Lăng Bắc Tiêu đã chặn môi bà lại...
Ông nào có không tin tưởng bà gì đâu, chỉ là nhắc nhở bà một chút thôi mà, vậy mà bà đã kích động như vậy rồi.Lăng Chí Tiêu nghĩ nhất định mình phải dạy dỗ lại bà mới được.Đêm tối.động lòng, triền miên.
***
Ngày hôm sau cũng chính là thứ bảy, mới sáng sớm Úc Tử Duyệt đã bị Tiếu Dĩnh đưa đến bệnh viện. Bởi vì thời gian rất ngắn, siêu âm không thể cho ra được kết quả, chỉ có thể kiểm tra thông qua lượng HCG mới có thể cho kết quả chính xác là có mang thai hay không. Mà kiểm tra HCG máu trong bệnh viện so với kiểm tra HCG nước tiểu truyền thống lại càng chính xác hơn, tỉ lệ sai lệch nhỏ hơn, hơn nữa còn có thể xác định được thời gian.
Chỉ chốc lát sau liền có kết quả, chứng thực Úc Tử Duyệt quả thật đã mang thai.
Úc Tử Duyệt kích động đến suýt chút nữa khóc lên, vội vã gọi điện cho Lăng Bắc Hàn, nhưng lại không có người bắt máy, nghĩ rằng có thề giờ này anh đang ở sân huấn luyện, trong lòng lại chua xót. Lúc này, cô thực sự rất muốn được chia sẻ niềm vui này với anh, mặc dù tối qua cũng đã nói rồi.
"Duyệt Duyệt, mau gọi điện thoại cho ba mẹ con biết đi. bọn họ vẫn còn chưa biết....." Ngồi trong xe, Tiếu Dĩnh hòa nhà cười nói với Úc Tử Duyệt.
"Vâng."Được bà nhắc nhở, cô lúc này mới nhớ tới cha mẹ mình, trong lòng Úc Tử Duyệt không ngừng thầm mắng mình là một đứa con gái bất hiếu.
Lập tức, cô liền lấy điện thoại ra gọi cho họ.Hai vợ chồng nhà họ Úc vừa nghe nói sắp có cháu ngoại, kích động vô cùng, còn nói hai ngày nữa sẽ tới thăm cô.
"Ba mẹ con còn kích động hơn cả con nữa." Sau khi cúp điện thoại, hai mắt Úc Tử Duyệt ngấn nước, quay qua nói với Tiếu Dĩnh.
"Đừng khóc, đừng khóc, phải vui chứ...." Thấy Úc Tử Duyệt gần như sắp khóc, Tiếu Dĩnh liền an ủi cô.
"Mẹ, mẹ không biết đấy thôi. Trước đó, một bác sĩ là bạn học với Lăng Bắc Hàn đã lừa con, nói con không thể mang thai, con....." Úc Tử Duyệt ủy khuất, chua xót trong lòng, nghẹn ngào nói với Tiếu Dĩnh, nước mắt cũng không ngừng rơi xuống.
Tioeeus Dĩnh cau mày nhìn Úc Tử Duyệt đang khóc rất vô cùng thương tâm, suy nghĩ đến lời nói của cô, ngay khi cô nhắc đến cái tên Chu Nhiên, bà liền hiểu được cô đang nói đến chuyện gì. "Được rồi, đừng khóc, phụ nữ có thai phải luôn chú ý đến tâm tình của mình, không nên quá buồn quá vui....." Tiếu Dĩnh cứng ngắc an ủi cô, cầm khăn lau mặt cho cô.
Dần dần Úc Tử Duyệt cũng phát hiện ra mình lại mất khống chế trước mặt mẹ chồng, ngượng ngùng cầm khăn giấy tự mình lau nước mắt, "Mẹ, con biết được mình mang thai, vì quá kích động, cho nên....." Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống, Úc Tử Duyệt nói với Tiếu Dĩnh.
"Con đó, thật quá đơn thuần, nên mới bị người ta gạt. Đàn bà mơ ước trở thành người phụ nữ của Bắc hàn rất nhiều, lúc hai con mới ly hôn, cũng có rất nhiều cô gái tìm đến cửa...." Tiếu Dĩnh cười khổ nói, "Đây không phải là muốn chứng minh gì trước mặt con..., nhưng sau này, gặp phải những người phụ nữ như vậy cần phải đề phòng. Có điều con phải tin tưởng nhân cách của Bắc Hàn, nó nhất định sẽ không dây dưa với những người phụ nữ khác. Đàn ông nhà họ Lăng ta đều mang trong mình ý thức của một người đàn ông mẫu mực."Tiếu Dĩnh còn nói thêm với Úc Tử Duyệt.
Úc Tử Duyệt cười khổ gật đầu, cô biết mẹ chồng mình không phải chỉ đang che chở cho Lăng Bắc Hàn mà còn muốn nhắc nhở mình.
Về đến nhà, sau khi bà nội nghe được tin Úc Tử Duyệt mang thai, vẫn không có gì là kích động, gương mặt bình tĩnh như thường, nhưng lồng ngực lại nhấp nhô lên xuống liên tục. Lăng Chí Tiêu biểu hiện cũng giống bà cụ, ngoài mặt chỉ khẽ cười, nhưng trong lòng lại đang kích động đến muốn hét lớn lên ăn mừng.
Người nhà họ Lăng đều là những người thâm sâu.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Tiếu Dĩnh còn mang những tấm ảnh hồi bé của Lăng Bắc Hàn ra, "Đây chính Bắc hàn hồi bé...." Tiếu Dĩnh từ ái vừa cười vừa nói, Úc Tử Duyệt cũng vội lật xem ảnh anh.
"Ha ha.... Thật là đáng yêu.... Quần áo cũng không mặc sao ạ?"Nhìn đứa trẻ sơ sinh trần truồng trong ảnh, Úc Tử Duyệt kích động nói. Đứa trẻ sơ sinh trong ảnh này chính là Lăng Bắc Hàn lúc còn bé sao?
"Đúng vậy....." Tiếu Dĩnh ngồi bên cạnh cũng vui vẻ cười, bà nội đang ngồi một bên uống trà cũng không khống chế được mà cười lên.
"Tấm này, thật là đẹp trai nha.Còn nhỏ như vậy cũng không chịu cười?" Nhìn tấm ảnh lúc bốn, năm tuổi của Lăng Bắc Hàn, dabngs vẻ lạnh lùng, không nheehcs môi cười lấy một cái, Úc Tử Duyệt lại kích động hô lên.
"Thằng nhóc này khi còn bé đã như vậy rồi, chẳng chịu cười, chỉ thích mấy thứ đồ chơi như súng, dao thôi." Tiếu Dĩnh bên cạnh cười nói.
"Thằng nhóc thối đó khi còn bé cũng rất nghịch ngợm, thường hay đánh nhau với thằng nhóc Khải Chính, còn dùng lửa đốt mông của Khải Chính nữa." Bà cụ lúc nào cũng lên tiếng tham gia, trong giọng nói còn mang theo vẻ yêu chiều.
Thời gian thoáng qua, đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, bây giờ Lăng Bắc Hàn cũng sắp trở thành ba rồi.
"Ha ha.... Thật đúng là....." Úc Tử Duyệt vừa cười vừa nói, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại biểu hiện của Lăng Bắc hàn khi còn bé. Chợt lúc này chuông điện thoại vang lên, là Lăng Bắc hàn gọi về, cô vội vàng cầm điện thoại lên đi ra ngoài sân, nhấn nút nhận.
"Kết quả thế nào?"Lăng Bắc Hàn có chút khẩn trương hỏi.
"Xác định đúng là em có thai rồi.Nhưng thời gian chính bao lâu thì chưa xác định được.Bây giờ anh mới rảnh à?"Ánh mặt trời sau trưa rất ấm áp. Úc Tử Duyệt đưa tay vuốt ve bụng mình, đắm mình dưới ánh mặt trời, hạnh phúc vừa cười vừa nói.
Nghe tin cô mang thai, Lăng Bắc Hàn vô cùng kích động: "Mới trở về từ trường bắn...." Lời nói cứng ngắc vừa mới ra khỏi miệng liền im bặt, anh không biết nên nói gì vào lúc này nữa.
Tên đàn ông đáng ghét, không kích động chút nào sao? Úc tử Duyệt giận dỗi trong lòng: "Mẹ vừa cho em xem những tấm ảnh chụp lúc nhỏ của anh, đều là khỏ thân nha, hơn nữa còn lộ ra toàn bộ, ha ha...." Úc Tử Duyệt cười đùa nói.
Lời của cô khiến hai gò má của Lăng Bắc Hàn ửng đỏ, nghĩ rằng cô đang sống với người nhà anh rất tốt, sự xấu hổ với cô cũng thoáng tan đi rất nhiều.
"Ảnh còn bé của em anh cũng xem qua rồi..."
"hả? Lúc nào Mẹ em cho anh xem lúc nào?" Nghe Lăng Bắc Hàn nói đã xem qua ảnh của mình, Úc Tử Duyệt có chút nóng nảy, mặt nhỏ đỏ lên, cô hồi nhỏ nhìn rất bầu bĩnh... Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, lại cảm thấy như Lăng Bắc Hàn đang nói dối cô, "Anh chưa hề xem qua, đúng không?"
Chỉ nghe Lăng Bắc Hàn bật cười thành tiếng, Hai người hàn huyên một lúc lâu mới lưu luyến cúp điện thoại.Úc Tử Duyệt vừa định bước vào nhà, lại có một cuộc điện thoại gọi tới, là của Nhan Tịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.