Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 65: Lệ Mộ Phàm gọi điện tới
Ức Tích Nhan
25/02/2014
Edit: TiêuKhang
Lúc này, quần áo cô đã bị anh cởi sạch, nhưng anh vẫn từ từ dạo chơi tại vùng đất huyền bí kia chứ không vội tiến vào. Kiên nhẫn quan sát phản ứng của cô, thấy cô hơi ưỡn đầu lên, giãy giụa vòng eo nhỏ nhìn anh nói với vẻ mặt đê mê như van xin, "Làm ơn....."
Lời cô nói khiến anh đắc ý nở nụ cười, cúi người xuống ngậm lấy vành tai cô nói, "Em cũng nhiệt tình thật đó...." Thốt xong lời nói quỷ quái rồi thúc người về phía trước nhưng lại không chịu tiến vào.
"Ưm......" Ánh mắt đê mê của cô hơi hơi mở ra, nhìn tới khuôn mặt tuấn tú cương nghị kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy cái loại cảm giác hụt hẫng ở chỗ nào đó sâu tận trong cơ thể mình càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng lẽ.....Chẳng lẽ mình thật sự “cần” đến vậy sao? Đối với một người đàn ông mà bản thân không yêu, hơn nữa có thể nói còn chưa đến mức quá thân mật, thế nhưng lại chủ động nhiệt tính đòi hỏi....
Cô thật thất vọng về bản thân mình, nhưng mà cơ thể thực sự là đang rất muốn.....
"Tại anh khơi mào chớ ai....Hứ....." Cái miệng nhỏ nhắn của cô lầm bầm phản bác. Phải, là do kỹ thuật của anh ta quá cao siêu khiến cô không kiềm chế được mới thành ra như vậy!
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn nhuốm đầy dục vọng nhìn tới cô vợ trẻ con khéo ăn khéo nói của mình mà trong lòng vô cùng đắc ý! Anh thích ngắm nhìn vẻ mặt gợi tình đê mê của cô hiện bây giờ, hơn nữa rất là yêu thích sự nhiệt tình này của cô.
Cảm thấy rằng lựa chọn cô là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Hai tay tách hai đùi cô ra, đặt mình vào giữa hai chân cô để cho tiểu đệ đang căng cứng sưng phồng của anh cọ quẹt qua lại vài lần, sự trêu chọc này càng khiến cho cô run rẩy liên hồi, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như đang khát khao anh nhanh chóng tiến vào.
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, Lăng Bắc Hàn thẳng lưng dùng sức.....
"Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn....."
Một âm thanh kỳ quặc không biết từ đâu vang lên, khiến hành động của Lăng Bắc Hàn bỗng chốc khựng lại, Úc Tử Duyệt ở bên dưới cũng đột nhiên mở to mắt ra, "Ơ.... Là điện thoại của tôi đấy."
Cô thốt xong ngồi bật dậy, hai mắt vô tình nhìn thấy vật nam tính đang dựng đứng sừng sững kia của Lăng Bắc Hàn thì vội vàng bịt mắt hô lên, "Á......"
Chuông điện thoại di động vẫn reo lên inh ỏi phá tan phong cảnh trong căn phòng, mà tiếng chuông quái dị trong điện thoại chính là cô tự mình cài vào.
Mặt Lăng Bắc Hàn sa sầm cực kỳ khó coi, thực sự có chút kích động muốn một súng bắn nát cô! Lại thấy Úc Tử Duyệt nhặt lên áo ngủ của anh mặc đại vào người, rồi bước xuống giường bới lên đống quần áo nằm trên mặt đất để tìm điện thoại di động của mình.
Là số lạ! Ai vậy nhỉ?
Cô đi chân trần bước tới cầm lên di động đi tới gần cửa sổ mới nhận cuộc gọi, "Alô....."
Lăng Bắc Hàn ở đằng kia cũng đã mặc vào áo ngủ, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút liếc nhìn tới chỗ cô bằng nữa con mắt, vừa đốt điếu thuốc cũng vừa suy đoán, rốt cuộc là ai lại không biết điều như thế, đã trễ vậy rồi mà còn gọi điện thoại tới cho cô.
Khi nhìn thấy cô đi chân không, anh liền xách lên đôi dép lê mang tới đưa cho cô.
"Alô? Ai đó? Nói chuyện đi!" Đối phương vẫn im lặng không lên tiếng làm cho Úc Tử Duyệt phải gắt giọng hỏi.
"Á....Lăng Bắc Hàn, anh….." Thắt lưng đột nhiên bị anh ôm lấy, Úc Tử Duyệt bực mình thốt lên, nhưng khi cúi đầu xuống thấy anh đang xỏ đôi dép lê mang vào chân mình thì trái tim cùng lòng bàn chân của cô đều thoáng qua một chút ấm áp.
"Là mình!" Lệ Mộ Phàm trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận!
"Hả…." Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng của Lệ Mộ Phàm thì toàn thân cứng ngắc, chột dạ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, cũng không biết nên trả lời Lệ Mộ Phàm như thế nào. Đã vậy tên Lăng Bắc Hàn đáng ghét kia còn đang nhìn chằm chằm về phía mình!
"Đã muộn rồi, cậu gọi mình có việc gì không?" Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nhào lộn kích động, nhớ lại vừa nãy suýt chút nữa đã cũng Lăng Bắc Hàn làm cái chuyện kia, giờ đây khi đối mặt với Lệ Mộ Phàm thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác áy náy.
Nghe giọng nói của cô hơi khác thường, là một lính Trinh sát, ngay lập tức Lăng Bắc Hàn hiểu được người gọi điện tới là ai!
Lồng ngực bỗng xông lên nỗi hờn ghen khó hiểu, cái tên Lệ Mộ Phàm kia còn chưa chịu chết tâm sao? Trông thấy Úc Tử Duyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ thì anh lại càng có cảm giác cả hai người họ như đang ngang nhiên "vụng trộm yêu đương" ở ngay trước mặt mình!
Lúc này, quần áo cô đã bị anh cởi sạch, nhưng anh vẫn từ từ dạo chơi tại vùng đất huyền bí kia chứ không vội tiến vào. Kiên nhẫn quan sát phản ứng của cô, thấy cô hơi ưỡn đầu lên, giãy giụa vòng eo nhỏ nhìn anh nói với vẻ mặt đê mê như van xin, "Làm ơn....."
Lời cô nói khiến anh đắc ý nở nụ cười, cúi người xuống ngậm lấy vành tai cô nói, "Em cũng nhiệt tình thật đó...." Thốt xong lời nói quỷ quái rồi thúc người về phía trước nhưng lại không chịu tiến vào.
"Ưm......" Ánh mắt đê mê của cô hơi hơi mở ra, nhìn tới khuôn mặt tuấn tú cương nghị kia, Úc Tử Duyệt cảm thấy cái loại cảm giác hụt hẫng ở chỗ nào đó sâu tận trong cơ thể mình càng lúc càng nghiêm trọng, chẳng lẽ.....Chẳng lẽ mình thật sự “cần” đến vậy sao? Đối với một người đàn ông mà bản thân không yêu, hơn nữa có thể nói còn chưa đến mức quá thân mật, thế nhưng lại chủ động nhiệt tính đòi hỏi....
Cô thật thất vọng về bản thân mình, nhưng mà cơ thể thực sự là đang rất muốn.....
"Tại anh khơi mào chớ ai....Hứ....." Cái miệng nhỏ nhắn của cô lầm bầm phản bác. Phải, là do kỹ thuật của anh ta quá cao siêu khiến cô không kiềm chế được mới thành ra như vậy!
Đôi mắt đen sâu thẳm của Lăng Bắc Hàn nhuốm đầy dục vọng nhìn tới cô vợ trẻ con khéo ăn khéo nói của mình mà trong lòng vô cùng đắc ý! Anh thích ngắm nhìn vẻ mặt gợi tình đê mê của cô hiện bây giờ, hơn nữa rất là yêu thích sự nhiệt tình này của cô.
Cảm thấy rằng lựa chọn cô là một quyết định hoàn toàn đúng đắn.
Hai tay tách hai đùi cô ra, đặt mình vào giữa hai chân cô để cho tiểu đệ đang căng cứng sưng phồng của anh cọ quẹt qua lại vài lần, sự trêu chọc này càng khiến cho cô run rẩy liên hồi, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại như đang khát khao anh nhanh chóng tiến vào.
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, Lăng Bắc Hàn thẳng lưng dùng sức.....
"Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn.....Đả đảo Lăng Bắc Hàn....."
Một âm thanh kỳ quặc không biết từ đâu vang lên, khiến hành động của Lăng Bắc Hàn bỗng chốc khựng lại, Úc Tử Duyệt ở bên dưới cũng đột nhiên mở to mắt ra, "Ơ.... Là điện thoại của tôi đấy."
Cô thốt xong ngồi bật dậy, hai mắt vô tình nhìn thấy vật nam tính đang dựng đứng sừng sững kia của Lăng Bắc Hàn thì vội vàng bịt mắt hô lên, "Á......"
Chuông điện thoại di động vẫn reo lên inh ỏi phá tan phong cảnh trong căn phòng, mà tiếng chuông quái dị trong điện thoại chính là cô tự mình cài vào.
Mặt Lăng Bắc Hàn sa sầm cực kỳ khó coi, thực sự có chút kích động muốn một súng bắn nát cô! Lại thấy Úc Tử Duyệt nhặt lên áo ngủ của anh mặc đại vào người, rồi bước xuống giường bới lên đống quần áo nằm trên mặt đất để tìm điện thoại di động của mình.
Là số lạ! Ai vậy nhỉ?
Cô đi chân trần bước tới cầm lên di động đi tới gần cửa sổ mới nhận cuộc gọi, "Alô....."
Lăng Bắc Hàn ở đằng kia cũng đã mặc vào áo ngủ, đôi con ngươi đen láy sâu hun hút liếc nhìn tới chỗ cô bằng nữa con mắt, vừa đốt điếu thuốc cũng vừa suy đoán, rốt cuộc là ai lại không biết điều như thế, đã trễ vậy rồi mà còn gọi điện thoại tới cho cô.
Khi nhìn thấy cô đi chân không, anh liền xách lên đôi dép lê mang tới đưa cho cô.
"Alô? Ai đó? Nói chuyện đi!" Đối phương vẫn im lặng không lên tiếng làm cho Úc Tử Duyệt phải gắt giọng hỏi.
"Á....Lăng Bắc Hàn, anh….." Thắt lưng đột nhiên bị anh ôm lấy, Úc Tử Duyệt bực mình thốt lên, nhưng khi cúi đầu xuống thấy anh đang xỏ đôi dép lê mang vào chân mình thì trái tim cùng lòng bàn chân của cô đều thoáng qua một chút ấm áp.
"Là mình!" Lệ Mộ Phàm trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo sự tức giận!
"Hả…." Úc Tử Duyệt nghe thấy tiếng của Lệ Mộ Phàm thì toàn thân cứng ngắc, chột dạ nhìn về phía Lăng Bắc Hàn, cũng không biết nên trả lời Lệ Mộ Phàm như thế nào. Đã vậy tên Lăng Bắc Hàn đáng ghét kia còn đang nhìn chằm chằm về phía mình!
"Đã muộn rồi, cậu gọi mình có việc gì không?" Cô cố gắng giữ cho mình bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nhào lộn kích động, nhớ lại vừa nãy suýt chút nữa đã cũng Lăng Bắc Hàn làm cái chuyện kia, giờ đây khi đối mặt với Lệ Mộ Phàm thì trong lòng lại nảy sinh cảm giác áy náy.
Nghe giọng nói của cô hơi khác thường, là một lính Trinh sát, ngay lập tức Lăng Bắc Hàn hiểu được người gọi điện tới là ai!
Lồng ngực bỗng xông lên nỗi hờn ghen khó hiểu, cái tên Lệ Mộ Phàm kia còn chưa chịu chết tâm sao? Trông thấy Úc Tử Duyệt đang nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ thì anh lại càng có cảm giác cả hai người họ như đang ngang nhiên "vụng trộm yêu đương" ở ngay trước mặt mình!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.