Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 387: Mục lục Chương 33: : sau lại
Ức Tích Nhan
26/04/2018
Hai người cùng nhau trở về nhà nhà họ Cố, cha Cố đang viết câu đối xuân, mẹ Cố vội vàng làm hoành thánh, thấy vợ chồng son bọn họ trở về, mẹ Cố
rất vui vẻ. Lăng Bắc Sam còn nhiệt tình muốn mẹ chồng dạy cách làm hoành thánh, mẹ Cố vui vẻ đồng ý.
Cố Diệc Thần cũng rửa tay ngồi xuống, động tác thuần thục cầm bột lên, gói sủi cảo, Lăng Bắc Sam cũng cầm bột, học theo bộ dáng của anh, nhưng khi gói lại để lộ nhân ra nên rất khó coi. "Sao anh biết cái này?” Tự nhiên hỏi, mẹ Cố cười cười, Cố Diệc Thần nhìn bà cũng cười cười.
"Lễ mừng năm mới ở đơn vị thường có thi đấu gói bánh sủi cảo.” Anh đáp, cầm sủi cảo bị cô gói cẩu thả lên "Cái này quá nhiều nhân, cũng không được gói chặt, bỏ vào nồi chắc chắn sẽ hỏng!” Anh dạy cô.
Lăng Bắc Sam ngượng ngùng cúi đầu. "Mẹ nghĩ hai đứa con đừng gói nữa, lên lầu chơi đi!” Mẹ Cố nói, tạo cơ hội cho vợ chồng son bên nhau.
"Không, con muốn học!” Lăng Bắc Sam cười nói, Cố Diệc Thần để sủi cảo đã gói kỹ xuống, đứng dậy, Lăng Bắc Sam nhìn anh lên lầu, mẹ Cố muốn cô đi theo, nhưng cô không đi. Cô cảm thấy mình sẽ không khống chế được mà cầu xin anh, cầu xin anh cho cô thêm cơ hội. Chính cô còn khinh thường mình lúc này, thật đáng giận.
Nếu anh không thích, mặt dày mày dạn xin anh làm gì.
Cố Diệc Thần đi vào phòng ngủ trước kia của mình, nhìn phòng gọn gàng sạch sẽ, anh đi đến bên cạnh bàn học, mở ngăn kéo ra, một quyển album đập vào mắt anh. Không quyển album ấy ra, bên trong đều là hình của Lăng Bắc Sam từ nhỏ đến lớn, anh tìm cái túi nhựa, bỏ hết vào, trong ngăn kéo còn có rất nhiều quà tặng chưa đưa cho cô, mấy năm trước, cô là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính nên mấy món quà này anh chưa tặng được.
Đều không phải là đồ quý giá gì, nhưng đó là do anh tự làm, bỏ toàn bộ vào túi nhựa, túi nhựa đã đầy, không còn gì trong ngăn kéo. Anh xách túi nhựa nặng nên như là xách tình yêu của mình.
Dường như cô không thích những món quà này. Dẫu thế dùng vật chất để biểu hiện tấm lòng không phải là cách làm của anh. Những món quà này, còn có những thứ đã đưa cho cô, không biết có bị cô vứt bỏ chưa. Anh lấy lắc tay thạch anh tím từ trong túi áo ra, sau đó ném vào trong túi luôn.
Cố Diệc Thần xách túi xuống lầu.
"Thật sao? Anh ấy ăn như heo ạ, bây giờ con mới biết!” Mới vừa xuống lầu, đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần theo tiếng nói mà nhìn sang, chỉ thấy gương mặt Lăng Bắc Sam đang nở nụ cười.
Lúc thấy anh, cô có chút xấu hổ, nụ cười cứng đờ, chuyển tầm mắt đi nơi khác. "Đang nói vụ gì của con đó?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi, giọng nói mang theo trêu đùa.
"Mẹ nói lúc anh làm đơn vị thì ăn như heo!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, không nhịn được cười một tiếng.
"Phát triển toàn diện mới có được ba huân chương!” Cố Diệc Thần hả hê nói, nói xong, tự nhiên xách túi ra ngoài.
"Anh xách cái gì vậy?” Trước khi Cố Diệc Thần ra ngoài, Lăng Bắc Sam lên tiếng hỏi, trong tiếng nói cười có giọng mẹ Cố hỏi.
"Đều là thứ không dùng được nữa, muốn vứt đi, sẽ nhanh chóng quay lại!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, ra ngoài, Lăng Bắc Sam cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cán bột để gói sủi cảo, bởi vì không học được cách làm hoành thánh, mẹ chồng chỉ cho cô cách cán bột. Cố Diệc Thần xách túi ra sau vườn, đứng bên cạnh thùng rác, anh chưa chịu ném vào trong thùng rác.
Những thứ kia không phải đồ bỏ đi, đó đều là tâm ý của anh, cho dù không thích, nó cũng là nhân chứng cho trái tim anh.
Anh ngồi xổm xuống, lấy xẻng nhỏ, đào đất đã đông lạnh bên dưới tuyết, chôn nó xuống. Lúc trên đường trở về, hai người tán gẫu dọc đường Lăng Bắc Sam nói về chuyện của Âu Dương Trạch. Lăng Bắc Sam hỏi anh, tại sao lặng lẽ giúp cô mà không nói cho cô biết.
"Anh không nói cho em biết, em làm sao biết anh tốt với em như vậy?"
"Những chuyện kia, trước đây đều là vì cô không có gì khác cả. Chỉ vì cô không có cảm giác nên không nhận ra tôi đã âm thầm giúp cô. Khi đó, tôi là vị hôn thê của Lục Khải Chính, tôi cũng không muốn để chuyện này ra ngoài, cũng không muốn cô chịu trách nhiệm.” Anh trả lời cô.
Anh tin, nếu cô thích anhcô sẽ cảm động khi anh làm chút chuyện nhỏ này, nếu không thích anh thì cứ xem như không có gì đó
Cái hố kia đào càng ngày càng sâu, khi đã có được độ sâu thích hợp thì Cố Diệc Thần lấy photo album từ trong túi ra, bỏ xuống, sau đó là hộp tinh xảo, cuối cùng là cái lắc tay kia. Anh cười cười, ném hết vào trong hố, mang bao tay đen, bắt đầu chậm rãi lấp hố.
Lăng Bắc Sam ra ngoài tìm anh về ăn cơm trưa, phát hiện bóng dáng của anh ở vườn sau, anh đang ngồi xổm xuống, hình như đang chôn cất gì đó, cô đến gần, "Anh đang làm gì ở đây?” Giọng nói của cô truyền đến, động tác của Cố Diệc Thần hơi cứng lại, sau đó ung dung lấp hố, che giấu những điều đã qua.
Lăng Bắc Sam đến gần, cúi người bên cạnh anh, "Ăn cơm? Về thôi” Cố Diệc Thần đứng dậy, muốn rời khỏi thì thấy Lăng Bắc Sam vẫn còn cúi người thì có hơi sững sờ, ngay sau đó, cô ngồi xổm xuống, đưa tay, muốn đào thứ gì đó lên từ trong tuyết.
Nhìn bàn tay trắng của cô dính bùn đất và tuyết, Cố Diệc Thần kéo cô ra, "Lắc tay, là lắc tay của em!” Lăng Bắc Sam giãy giụa, một tay kéo một hạt trân châu màu tím lên, một tay dùng sức lôi nó ra khỏi đất, lắc tay dơ bẩn bị kéo ra ngoài.
Đó là lắc tay cô từng bị mất, Lăng Bắc Sam chua xót. Lúc này, Cố Diệc Thần buông cô ra, nhìn cô đứng ở đó.
"Trước kia tôi nhặt được, không có ý nghĩa gì nên vứt!” Anh lạnh lùng nói, Lăng Bắc Sam dùng tay áo lau bùn đất và tuyết trên lắc tay, lòng quặn đau, "Anh phải đưa cho em, đây là đồ của em, sao anh lại vứt bỏ?” Cô tức giận mà rống lên, giọng nói khàn khàn.
"Cô nghĩ sao cũng được, dù sao thì không liên quan đến tôi!” Cố Diệc Thần tức giận nói, để cô biết lúc đó không biết quý trọng, hiện tại sẽ có kết cuộc như vậy. Tất cả mọi chuyện là như thế nào?
Đương nhiên không liên quan đến anh, nên anh mới đem nó chôn kỹ như vậy, Lăng Bắc Sam âm thầm nghĩ, trong lòng rất tuyệt vọng, không muốn nhìn những thứ được chôn trong hố, cô chỉ đem lắc tay bị mất dính đầy bụi bẩn cất vào trong túi.
Bước đi, đi theo bóng dáng của anh, trở vào trong nhà. Cô nhanh chóng khôi phục tâm trạng bình thường, hai người đi rửa tay, ăn cơm
Cùng nhau dán câu đối xuân, biểu hiện rất ân ái. Buổi chiều, Lăng Bắc Sam giúp mẹ Cố chuẩn bị cơm tết niên, Cố Diệc Thần đánh cờ với cha Cố, trò chuyện quân sự trong ngoài nước, tình hình chính trị đương thời.
Lúc chạng vạng, hai người đi đón ông nội, một nhà năm người ăn cơm tất niên rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Cố Diệc Thần như đứa trẻ lớn, dẫn theo một đám trẻ đốt pháo hoa trong vườn. Lăng Bắc Sam nhìn anh chơi vui vẻ như vậy, cũng rất thích trẻ con, trong lòng có cảm xúc không thể nói thành lời.
"Không còn sớm nữa, các em về nhà lấy tiền mừng tuổi đi!” Chơi một lát, Cố Diệc Thần nói với bọn chúng.
Các bạn nhỏ nghe lời tản ra, ai về nhà nấy, cảnh tượng như vậy thật giống bọn họ khi còn bé.
"Không còn sớm nữa, về thôi” Cố Diệc Thần nhìn đồng hồ, nói với Lăng Bắc Sam, cô gật đầu , hai người chào hỏi người nhà vài câu rồi ra về.
Sữa, túi chườm nóng, lần này Cố Diệc Thần không chuẩn bị cho cô, làm Lăng Bắc Sam phải tự mình chuẩn bị, cô ngủ ở phòng chính còn anh ngủ ở phòng khách.
***
Đầu năm, mồng một tết, hai người đến nhà Lăng Bắc Hàn chúc tết, hai người cho Tiểu Đằng Đằng một bao tiền lì xì to.
"Bắc Sam, em mau sinh một đứa, nếu không sẽ bị thua thiệt!” Úc Tử Duyệt nói giỡn. Trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy, cười cười, Cố Diệc Thần cũng cười cười. Lăng Bắc Hàn vẫn như cũ, về tới nhà vẫn giữ chức người chồng tốt.
"Chị dâu của em nói không sai, hai người các em đều lớn rồi, không còn nhỏ nữa! Cố gắng lên!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
"Anh đừng nói cái này có được không?” Lăng Bắc Sam phồng miệng nói, ôm lấy Tiểu Đằng Đằng, "Cùng cô chơi chất gỗ đi!” Không muốn nghe những chuyện thương tâm kia nữa, cô né tránh.
"Làm sao vậy? A Thần, đừng nói các em lại cãi nhau nữa nhé? Úc Tử Duyệt ý định kín đáo” Lăng Bắc Hàn như nhìn ra vấn đề, hỏi Cố Diệc Thần, lúc trước, anh cũng biết chuyện của công ty Lăng Bắc Sam.
Cố Diệc Thần không ngờ Lăng Bắc Hàn nhìn ra vấn đề, gật đầu , "Anh, thực không dám giấu diếm, chúng ta tính năm sau ly hôn.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói.
"Cái gì?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, sắc mặt của Lăng Bắc Hàn cũng trở nên nghiêm túc.
"Mù quáng làm khổ nhau nữa sao?” Lăng Bắc Hàn buồn bực quát lớn.
"Anh, chúng em đã suy tính rất lâu! Anh cũng biết tính tình của em.” Cố Diệc Thần bình tĩnh nói.
"Em theo anh tới đây!” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, trầm giọng nói, Cố Diệc Thần đi theo anh ra ngoài ban công. Úc Tử Duyệt lắc đầu , thở một hơi, thật không biết bọn họ sao lại như thế, người ta không thể đi chung với nhau, liều mạng tranh thủ cơ hội ở bên cạnh nhau còn bọn họ tốt hơn, không có trở ngại gì lại muốn ly hôn.
"Thế nào? Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại không muốn bao dung nữa?"
"Thôi, anh đừng khuyên em nữa, em đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận!” Cố Diệc Thần rất bình tĩnh, Lăng Bắc Hàn nhìn thái độ này của anh, thì thấy anh muốn buông tay thật.
"Nhưng đây là quân hôn! Nếu em ly hôn, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống quân đội sau này của em!” Lăng Bắc Hàn nhắc nhở, nghe nói Cố Diệc Thần sắp thăng chức lên Trung tá, nếu bây giờ ly hôn, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
"Cái này em không quan tâm, cùng lắm thì phấn đấu ba năm nữa.” Cố Diệc Thần bình tĩnh nói, quyết tâm muốn ly hôn, Lăng Bắc Hàn đành phải thở dài và không nói gì nữa.
"Thà phá mười ngôi miếu, không hủy một đám cưới, làm người thân, bạn bè, anh không hy vọng hôn nhân của các em tan vỡ, thấy tính tình của Bắc Sam phóng túng thiếu suy nghĩ, anh nghĩ em nên nghiêm túc suy tính một chút.” Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ bả vai Cố Diệc Thần, nói.
Cố Diệc Thần gật đầu, "Em hiểu rõ tâm ý của anh, có lẽ là chấm dứt thật, trái tim cũng không còn đập vì cô ấy nữa. Nói những ra chỉ làm nó đau hơn, đáng bị chê cười!” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói xong, hơi cười cười.
Lăng Bắc Hàn gật đầu , hai người cùng nhau vào nhà, sau khi vào nhà phát hiện hai người phụ nữ nhỏ kia đã chạy đi đâu mất.
"Bắc Sam, chị đã nói với em, đối phó với đàn ông, nhất định phải khi rộng khi hẹp, Cố Diệc Thần nói không yêu em, nhất định cậu ta đang dối gạt mình để lấy cớ ly hôn em, nếu như thế phải dựa vào sự chủ động của em rồi! Làm nũng, yếu thế, bá đạo.... Những thủ đoạn này cũng có thể dùng, đừng cảm thấy tự mình làm mất mặt mình, giữ được ở hôn nhân mới là quan trọng nhất!” Úc Tử Duyệt lôi kéo Lăng Bắc Sam vào trong phòng đọc sách để dạy dỗ.
Lăng Bắc Sam phụ họa gật đầu , vừa cười khổ trong lòng, nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó khăn, huống chi bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ .
"Đây….. đây….. đây…...” Lúc Lăng Bắc Sam ngẩn người thì Úc Tử Duyệt lấy sườn xám ra.
"Biết cái này là cái gì không?" Úc Tử Duyệt nói.
"Sườn xám?"
"No! Đây là nội y sexy, đang được bán chạy! Xem phản ứng này của em cũng biết em chưa mặc mấy cái này để quyến rũ thằng nhóc Cố Diệc Thần kia! Chị cho em biết, không có một người đàn ông nào có thể chống lại người phụ nữ mình yêu mến mặc nội y lắc lư trước mặt anh ta.” Úc Tử Duyệt hả hê cười nói, nhớ tới bộ dạng Lăng Bắc Hàn nhiều lần quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô, trong lòng hả hê cực kì.
Nghe lời của cô làm mặt của Lăng Bắc Sam đỏ lên, "Em… em không thể mặc nó! Đó là phong cách của chị, chị dâu, đừng khuyên em nữa.” Lăng Bắc Sam nói, mình luôn mạnh mẽ với Cố Diệc Thần, không giống với sự ngọt ngào của Úc Tử Duyệt và anh cả....
Muốn cô lấy lòng Cố Diệc Thần theo cách này, cô không làm được.
"Úc Tử Duyệt! Em đang làm gì đó?” Lăng Bắc Hàn đẩy cửa đi vào, Úc Tử Duyệt tranh thủ giấu sườn xám sau lưng, "Vào tại sao không gõ cửa?” Cô tức giận nói, liếc Lăng Bắc Hàn .
Lăng Bắc Hàn như đứa trẻ ba tuổi, lườm cô , Lăng Bắc Sam đứng dậy, ra khỏi phòng đọc sách.
"Về thôi” Cô nhìn thấy Cố Diệc Thần, lạnh nhạt nói.
Hai người rời khỏi nhà Lăng Bắc Hàn.
Vào mùng hai tết, về nhà mẹ đẻ thì Lăng Bắc Sam đem lắc tay đã được rửa sạch sẽ bỏ vào trong chiếc rương, bên trong đều là quà Cố Diệc Thần tặng cho cô.
Mùng sáu, Lăng Bắc Triệt kết hôn, hai người không có cơ hội nên không đề xuất chuyện ly hôn.
***
Mắt thấy kỳ nghỉ giữa năm của Cố Diệc Thần sắp kết thúc, trong lòng Lăng Bắc Sam càng thấp thỏm. Trước khi ngủ, cô gõ cửa phòng khách, Cố Diệc Thần mới vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, mở cửa cho cô.
Nhìn thân thể của anh, mặt của cô đỏ bừng, tim đập nhanh, cúi đầu. "Chuyện gì?” Cố Diệc Thần nhàn nhạt hỏi.
"Anh của em mới kết hôn, chúng ta kết hôn hơn nửa năm, hiện tại nói ly hôn, em sợ người trong nhà sẽ tức giận, chờ đến tháng Sáu mới làm thủ tục có được không?” Lăng Bắc Sam cẩn thận hỏi, trong lòng đau đớn.
Cô nói rất có đạo lý, nhưng bây giờ chuyện ly hôn hay không ly hôn đối với họ mà nói chỉ là hai tờ giấy chứng nhận mà thôi.
"Cũng được!” Anh suy nghĩ, nói.
Hai người cũng biết, bây giờ chẳng khác gì là ly hôn.
"Sáng mai anh đi sao?" Lăng Bắc Sam xoay người trước, hỏi, Cố Diệc Thần gật đầu .
"Chiều nay em đi Châu Úc, tính đi học tiếp” Vẫn phải nói ra, tim đau đớn, về sau, sẽ không gặp được anh.
Cố Diệc Thần thoáng kinh ngạc, không ngờ cô có ý định này, khẽ gật đầu, "Lần này nhớ học đến nơi đến chốn, ngủ sớm một chút đi.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, trong lòng rất bình tĩnh.
Lăng Bắc Sam nhanh chóng mở cửa rời đi, đóng cửa phòng lại, Cố Diệc Thần xoay người, trong đầu hiện lên ngày cô đi Châu Úc du học, anh phạm kỷ luật đơn vị, trèo tường chạy tới sân bay vì len lén tiễn cô....
Khi đó, yêu thật điên cuồng. May mắn là chưa bị đơn vị khai trừ, chỉ bị phạt đi nông trường nuôi heo hơn nửa năm....
Hiện tại thì thế nào, nghe cô nói đi châu Úc, tâm anh không chút gợn sóng.
Lăng Bắc Sam trở lại phòng ngủ, lấy quần áo xếp vào trong rương hành lý, ngồi dưới đất, máy móc sắp xếp đồ đạc. Thái độ vừa rồi của anh làm cô đau đớn, thái độ đó làm cô hoàn toàn chết tâm....
Quên mất, cô đi châu Úc, anh ở trong nước, anh là quân nhân, không thể xuất cảnh, chỉ cần cô sống ở Châu Úc lâu dài, bọn họ sẽ không nhìn thấy nhau, thời gian dài, sẽ từ từ quên nhau. Nghĩ như vậy, trong lòng không thể quên được ngược lại càng khó chịu.
Sắp xếp đồ đạc đến đêm khuya, cô mới sắp xếp xong hành lý, nhìn rương hành lý đã đầy, lại cảm thấy dư thừa, cô bớt ra như điên.
***
Sáng hôm sau, hai người cơ hồ cùng thức dậy, Cố Diệc Thần làm bữa ăn sáng, ăn điểm tâm, anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, bộ dạng như rất gấp. Làm Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy kỳ quái, ăn điểm tâm xong anh còn muốn đi rửa bát, "Em sẽ rửa, không phải anh về đơn vị sao?" Cô hỏi.
Cố Diệc Thần gật đầu , "Vé máy bay, hộ chiếu, hành lý đều chuẩn bị xong?” Anh quan tâm hỏi.
Cố Diệc Thần vừa nghe xong, nhanh chóng tới phòng khách, ôm bao ra ngoài, đi tới trước cửa mặc áo khoác cho anh, Lăng Bắc Sam biết, anh muốn đi.
"Cố Diệc Thần! Anh bảo trọng” Lăng Bắc Sam nhìn theo bóng lưng của anh hô, cổ họng khàn khàn.
Cố Diệc Thần xoay người, cười cười với cô, "Cô cũng vậy! Học giỏi một chút, đừng dễ tin vào người khác” Anh cười dặn dò cô. Rõ ràng lớn hơn anh hai tháng, nhưng ngốc hơn anh rất nhiều.
Lăng Bắc Sam liếc anh , "Anh là tên lừa gạt!” Gằn từng chữ, nói gì mà cả đời đều tốt với cô, đều là giả! Nước mắt rơi xuống, cô ủy khuất nhìn anh, một loạt cảm giác bị vứt bỏ cắn nuốt cô.
Cố Diệc Thần sửng sốt một chút, cười cười, "Cho nên, cô phải nâng cao bản lĩnh của mình, không nên khinh địch, dễ bị lừa mới phải!” Anh cười nói, đi tới trước mặt cô, "Lăng Bắc Sam mà khóc thì không phải là công chúa kiêu ngạo!” Lau nước mắt cho cô, anh nói.
"Không cần lòng tốt của anh! Đi đi!” Cô tức giận kêu một tiếng, đẩy anh ra ngoài cửa, cô chịu không được cảnh ly biệt.
Cố Diệc Thần cất bước, mở cửa rời đi.
Lúc cửa đóng lại, Lăng Bắc Sam không nhịn được mở miệng, "Cố Diệc Thần, em yêu anh.” Cô vừa khóc vừa nói, nước mắt như vỡ đê, nhưng cánh cửa kia chậm chạp không bị đẩy ra.
Cố Diệc Thần nghe được tiếng nói của cô, nhưng không dừng bước chân, dứt khoát xuống lầu.
Nếu như vào mấy tháng trước, cô nói như vậy, anh nhất định sẽ rất cảm động, như lấy được tất cả như vậy. Nhưng vật đổi sao dời, tâm của anh hiện tại không còn dao động nữa.
Có lẽ, anh không đủ thâm tình, không đủ si tình rồi.
Cánh cửa kia, giống như là tim của anh cửa, sau khi đóng, vẫn không thể mở ra, Lăng Bắc Sam vẫn nhìn, rất lâu sau đó, cô mới chết tâm. Đi đến phòng bếp, ăn hết bữa sáng chưa ăn xong rồi đi rửa bát.
Quét dọn phòng một lần cuối, nhìn cái giường lớn trong phòng ngủ, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người triền miên, tim đập nhanh, lòng chua xót.... Hạnh phúc, thật ngắn ngủi.
Thật ra thì không ngắn ngủi, anh theo cô gần hai mươi năm, vẫn luôn giúp đỡ để cô sống hạnh phúc, chỉ là cô không biết mình hạnh phúc mà thôi.
Cô kéo hành lý ra ngoài, lên xe taxi, dọc đường đi, nghĩ tới Cố Diệc Thần đã từng vì cô làm tất cả, chỉ cảm thấy đời này không bao giờ có thể gặp được người đàn ông tốt như Cố Diệc Thần, mà cô đã đánh mất Cố Diệc Thần....
Sau đó
Cuối cùng em cũng học được cách yêu
Đáng tiếc anh đã đi xa
Biến mất ở biển người.
Sau đó
Rốt cuộc trong nước mắt mà hiểu được
Có vài người một khi bỏ qua liền đi mất....
Radio trong xe taxi truyền ra một ca khúc làm người ta thương cảm, hết sức hợp với tình cảnh của cô, nước mắt cô rơi xuống, cũng hiểu vì sao cứ khóc mãi.
Cố Diệc Thần cũng rửa tay ngồi xuống, động tác thuần thục cầm bột lên, gói sủi cảo, Lăng Bắc Sam cũng cầm bột, học theo bộ dáng của anh, nhưng khi gói lại để lộ nhân ra nên rất khó coi. "Sao anh biết cái này?” Tự nhiên hỏi, mẹ Cố cười cười, Cố Diệc Thần nhìn bà cũng cười cười.
"Lễ mừng năm mới ở đơn vị thường có thi đấu gói bánh sủi cảo.” Anh đáp, cầm sủi cảo bị cô gói cẩu thả lên "Cái này quá nhiều nhân, cũng không được gói chặt, bỏ vào nồi chắc chắn sẽ hỏng!” Anh dạy cô.
Lăng Bắc Sam ngượng ngùng cúi đầu. "Mẹ nghĩ hai đứa con đừng gói nữa, lên lầu chơi đi!” Mẹ Cố nói, tạo cơ hội cho vợ chồng son bên nhau.
"Không, con muốn học!” Lăng Bắc Sam cười nói, Cố Diệc Thần để sủi cảo đã gói kỹ xuống, đứng dậy, Lăng Bắc Sam nhìn anh lên lầu, mẹ Cố muốn cô đi theo, nhưng cô không đi. Cô cảm thấy mình sẽ không khống chế được mà cầu xin anh, cầu xin anh cho cô thêm cơ hội. Chính cô còn khinh thường mình lúc này, thật đáng giận.
Nếu anh không thích, mặt dày mày dạn xin anh làm gì.
Cố Diệc Thần đi vào phòng ngủ trước kia của mình, nhìn phòng gọn gàng sạch sẽ, anh đi đến bên cạnh bàn học, mở ngăn kéo ra, một quyển album đập vào mắt anh. Không quyển album ấy ra, bên trong đều là hình của Lăng Bắc Sam từ nhỏ đến lớn, anh tìm cái túi nhựa, bỏ hết vào, trong ngăn kéo còn có rất nhiều quà tặng chưa đưa cho cô, mấy năm trước, cô là vợ chưa cưới của Lục Khải Chính nên mấy món quà này anh chưa tặng được.
Đều không phải là đồ quý giá gì, nhưng đó là do anh tự làm, bỏ toàn bộ vào túi nhựa, túi nhựa đã đầy, không còn gì trong ngăn kéo. Anh xách túi nhựa nặng nên như là xách tình yêu của mình.
Dường như cô không thích những món quà này. Dẫu thế dùng vật chất để biểu hiện tấm lòng không phải là cách làm của anh. Những món quà này, còn có những thứ đã đưa cho cô, không biết có bị cô vứt bỏ chưa. Anh lấy lắc tay thạch anh tím từ trong túi áo ra, sau đó ném vào trong túi luôn.
Cố Diệc Thần xách túi xuống lầu.
"Thật sao? Anh ấy ăn như heo ạ, bây giờ con mới biết!” Mới vừa xuống lầu, đã nghe thấy giọng nói sang sảng của Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần theo tiếng nói mà nhìn sang, chỉ thấy gương mặt Lăng Bắc Sam đang nở nụ cười.
Lúc thấy anh, cô có chút xấu hổ, nụ cười cứng đờ, chuyển tầm mắt đi nơi khác. "Đang nói vụ gì của con đó?” Cố Diệc Thần cất giọng hỏi, giọng nói mang theo trêu đùa.
"Mẹ nói lúc anh làm đơn vị thì ăn như heo!” Lăng Bắc Sam cất giọng nói, không nhịn được cười một tiếng.
"Phát triển toàn diện mới có được ba huân chương!” Cố Diệc Thần hả hê nói, nói xong, tự nhiên xách túi ra ngoài.
"Anh xách cái gì vậy?” Trước khi Cố Diệc Thần ra ngoài, Lăng Bắc Sam lên tiếng hỏi, trong tiếng nói cười có giọng mẹ Cố hỏi.
"Đều là thứ không dùng được nữa, muốn vứt đi, sẽ nhanh chóng quay lại!” Cố Diệc Thần cất giọng nói, ra ngoài, Lăng Bắc Sam cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục cán bột để gói sủi cảo, bởi vì không học được cách làm hoành thánh, mẹ chồng chỉ cho cô cách cán bột. Cố Diệc Thần xách túi ra sau vườn, đứng bên cạnh thùng rác, anh chưa chịu ném vào trong thùng rác.
Những thứ kia không phải đồ bỏ đi, đó đều là tâm ý của anh, cho dù không thích, nó cũng là nhân chứng cho trái tim anh.
Anh ngồi xổm xuống, lấy xẻng nhỏ, đào đất đã đông lạnh bên dưới tuyết, chôn nó xuống. Lúc trên đường trở về, hai người tán gẫu dọc đường Lăng Bắc Sam nói về chuyện của Âu Dương Trạch. Lăng Bắc Sam hỏi anh, tại sao lặng lẽ giúp cô mà không nói cho cô biết.
"Anh không nói cho em biết, em làm sao biết anh tốt với em như vậy?"
"Những chuyện kia, trước đây đều là vì cô không có gì khác cả. Chỉ vì cô không có cảm giác nên không nhận ra tôi đã âm thầm giúp cô. Khi đó, tôi là vị hôn thê của Lục Khải Chính, tôi cũng không muốn để chuyện này ra ngoài, cũng không muốn cô chịu trách nhiệm.” Anh trả lời cô.
Anh tin, nếu cô thích anhcô sẽ cảm động khi anh làm chút chuyện nhỏ này, nếu không thích anh thì cứ xem như không có gì đó
Cái hố kia đào càng ngày càng sâu, khi đã có được độ sâu thích hợp thì Cố Diệc Thần lấy photo album từ trong túi ra, bỏ xuống, sau đó là hộp tinh xảo, cuối cùng là cái lắc tay kia. Anh cười cười, ném hết vào trong hố, mang bao tay đen, bắt đầu chậm rãi lấp hố.
Lăng Bắc Sam ra ngoài tìm anh về ăn cơm trưa, phát hiện bóng dáng của anh ở vườn sau, anh đang ngồi xổm xuống, hình như đang chôn cất gì đó, cô đến gần, "Anh đang làm gì ở đây?” Giọng nói của cô truyền đến, động tác của Cố Diệc Thần hơi cứng lại, sau đó ung dung lấp hố, che giấu những điều đã qua.
Lăng Bắc Sam đến gần, cúi người bên cạnh anh, "Ăn cơm? Về thôi” Cố Diệc Thần đứng dậy, muốn rời khỏi thì thấy Lăng Bắc Sam vẫn còn cúi người thì có hơi sững sờ, ngay sau đó, cô ngồi xổm xuống, đưa tay, muốn đào thứ gì đó lên từ trong tuyết.
Nhìn bàn tay trắng của cô dính bùn đất và tuyết, Cố Diệc Thần kéo cô ra, "Lắc tay, là lắc tay của em!” Lăng Bắc Sam giãy giụa, một tay kéo một hạt trân châu màu tím lên, một tay dùng sức lôi nó ra khỏi đất, lắc tay dơ bẩn bị kéo ra ngoài.
Đó là lắc tay cô từng bị mất, Lăng Bắc Sam chua xót. Lúc này, Cố Diệc Thần buông cô ra, nhìn cô đứng ở đó.
"Trước kia tôi nhặt được, không có ý nghĩa gì nên vứt!” Anh lạnh lùng nói, Lăng Bắc Sam dùng tay áo lau bùn đất và tuyết trên lắc tay, lòng quặn đau, "Anh phải đưa cho em, đây là đồ của em, sao anh lại vứt bỏ?” Cô tức giận mà rống lên, giọng nói khàn khàn.
"Cô nghĩ sao cũng được, dù sao thì không liên quan đến tôi!” Cố Diệc Thần tức giận nói, để cô biết lúc đó không biết quý trọng, hiện tại sẽ có kết cuộc như vậy. Tất cả mọi chuyện là như thế nào?
Đương nhiên không liên quan đến anh, nên anh mới đem nó chôn kỹ như vậy, Lăng Bắc Sam âm thầm nghĩ, trong lòng rất tuyệt vọng, không muốn nhìn những thứ được chôn trong hố, cô chỉ đem lắc tay bị mất dính đầy bụi bẩn cất vào trong túi.
Bước đi, đi theo bóng dáng của anh, trở vào trong nhà. Cô nhanh chóng khôi phục tâm trạng bình thường, hai người đi rửa tay, ăn cơm
Cùng nhau dán câu đối xuân, biểu hiện rất ân ái. Buổi chiều, Lăng Bắc Sam giúp mẹ Cố chuẩn bị cơm tết niên, Cố Diệc Thần đánh cờ với cha Cố, trò chuyện quân sự trong ngoài nước, tình hình chính trị đương thời.
Lúc chạng vạng, hai người đi đón ông nội, một nhà năm người ăn cơm tất niên rất vui vẻ, sau khi ăn xong, Cố Diệc Thần như đứa trẻ lớn, dẫn theo một đám trẻ đốt pháo hoa trong vườn. Lăng Bắc Sam nhìn anh chơi vui vẻ như vậy, cũng rất thích trẻ con, trong lòng có cảm xúc không thể nói thành lời.
"Không còn sớm nữa, các em về nhà lấy tiền mừng tuổi đi!” Chơi một lát, Cố Diệc Thần nói với bọn chúng.
Các bạn nhỏ nghe lời tản ra, ai về nhà nấy, cảnh tượng như vậy thật giống bọn họ khi còn bé.
"Không còn sớm nữa, về thôi” Cố Diệc Thần nhìn đồng hồ, nói với Lăng Bắc Sam, cô gật đầu , hai người chào hỏi người nhà vài câu rồi ra về.
Sữa, túi chườm nóng, lần này Cố Diệc Thần không chuẩn bị cho cô, làm Lăng Bắc Sam phải tự mình chuẩn bị, cô ngủ ở phòng chính còn anh ngủ ở phòng khách.
***
Đầu năm, mồng một tết, hai người đến nhà Lăng Bắc Hàn chúc tết, hai người cho Tiểu Đằng Đằng một bao tiền lì xì to.
"Bắc Sam, em mau sinh một đứa, nếu không sẽ bị thua thiệt!” Úc Tử Duyệt nói giỡn. Trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy, cười cười, Cố Diệc Thần cũng cười cười. Lăng Bắc Hàn vẫn như cũ, về tới nhà vẫn giữ chức người chồng tốt.
"Chị dâu của em nói không sai, hai người các em đều lớn rồi, không còn nhỏ nữa! Cố gắng lên!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng nói.
"Anh đừng nói cái này có được không?” Lăng Bắc Sam phồng miệng nói, ôm lấy Tiểu Đằng Đằng, "Cùng cô chơi chất gỗ đi!” Không muốn nghe những chuyện thương tâm kia nữa, cô né tránh.
"Làm sao vậy? A Thần, đừng nói các em lại cãi nhau nữa nhé? Úc Tử Duyệt ý định kín đáo” Lăng Bắc Hàn như nhìn ra vấn đề, hỏi Cố Diệc Thần, lúc trước, anh cũng biết chuyện của công ty Lăng Bắc Sam.
Cố Diệc Thần không ngờ Lăng Bắc Hàn nhìn ra vấn đề, gật đầu , "Anh, thực không dám giấu diếm, chúng ta tính năm sau ly hôn.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói.
"Cái gì?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi, sắc mặt của Lăng Bắc Hàn cũng trở nên nghiêm túc.
"Mù quáng làm khổ nhau nữa sao?” Lăng Bắc Hàn buồn bực quát lớn.
"Anh, chúng em đã suy tính rất lâu! Anh cũng biết tính tình của em.” Cố Diệc Thần bình tĩnh nói.
"Em theo anh tới đây!” Lăng Bắc Hàn đứng dậy, trầm giọng nói, Cố Diệc Thần đi theo anh ra ngoài ban công. Úc Tử Duyệt lắc đầu , thở một hơi, thật không biết bọn họ sao lại như thế, người ta không thể đi chung với nhau, liều mạng tranh thủ cơ hội ở bên cạnh nhau còn bọn họ tốt hơn, không có trở ngại gì lại muốn ly hôn.
"Thế nào? Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hiện tại không muốn bao dung nữa?"
"Thôi, anh đừng khuyên em nữa, em đã suy nghĩ kỹ rồi, sẽ không hối hận!” Cố Diệc Thần rất bình tĩnh, Lăng Bắc Hàn nhìn thái độ này của anh, thì thấy anh muốn buông tay thật.
"Nhưng đây là quân hôn! Nếu em ly hôn, sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống quân đội sau này của em!” Lăng Bắc Hàn nhắc nhở, nghe nói Cố Diệc Thần sắp thăng chức lên Trung tá, nếu bây giờ ly hôn, chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
"Cái này em không quan tâm, cùng lắm thì phấn đấu ba năm nữa.” Cố Diệc Thần bình tĩnh nói, quyết tâm muốn ly hôn, Lăng Bắc Hàn đành phải thở dài và không nói gì nữa.
"Thà phá mười ngôi miếu, không hủy một đám cưới, làm người thân, bạn bè, anh không hy vọng hôn nhân của các em tan vỡ, thấy tính tình của Bắc Sam phóng túng thiếu suy nghĩ, anh nghĩ em nên nghiêm túc suy tính một chút.” Lăng Bắc Hàn vỗ vỗ bả vai Cố Diệc Thần, nói.
Cố Diệc Thần gật đầu, "Em hiểu rõ tâm ý của anh, có lẽ là chấm dứt thật, trái tim cũng không còn đập vì cô ấy nữa. Nói những ra chỉ làm nó đau hơn, đáng bị chê cười!” Cố Diệc Thần nghiêm túc nói xong, hơi cười cười.
Lăng Bắc Hàn gật đầu , hai người cùng nhau vào nhà, sau khi vào nhà phát hiện hai người phụ nữ nhỏ kia đã chạy đi đâu mất.
"Bắc Sam, chị đã nói với em, đối phó với đàn ông, nhất định phải khi rộng khi hẹp, Cố Diệc Thần nói không yêu em, nhất định cậu ta đang dối gạt mình để lấy cớ ly hôn em, nếu như thế phải dựa vào sự chủ động của em rồi! Làm nũng, yếu thế, bá đạo.... Những thủ đoạn này cũng có thể dùng, đừng cảm thấy tự mình làm mất mặt mình, giữ được ở hôn nhân mới là quan trọng nhất!” Úc Tử Duyệt lôi kéo Lăng Bắc Sam vào trong phòng đọc sách để dạy dỗ.
Lăng Bắc Sam phụ họa gật đầu , vừa cười khổ trong lòng, nói thì đơn giản, nhưng làm thì rất khó khăn, huống chi bây giờ cô cảm thấy rất xấu hổ .
"Đây….. đây….. đây…...” Lúc Lăng Bắc Sam ngẩn người thì Úc Tử Duyệt lấy sườn xám ra.
"Biết cái này là cái gì không?" Úc Tử Duyệt nói.
"Sườn xám?"
"No! Đây là nội y sexy, đang được bán chạy! Xem phản ứng này của em cũng biết em chưa mặc mấy cái này để quyến rũ thằng nhóc Cố Diệc Thần kia! Chị cho em biết, không có một người đàn ông nào có thể chống lại người phụ nữ mình yêu mến mặc nội y lắc lư trước mặt anh ta.” Úc Tử Duyệt hả hê cười nói, nhớ tới bộ dạng Lăng Bắc Hàn nhiều lần quỳ dưới váy màu thạch lựu của cô, trong lòng hả hê cực kì.
Nghe lời của cô làm mặt của Lăng Bắc Sam đỏ lên, "Em… em không thể mặc nó! Đó là phong cách của chị, chị dâu, đừng khuyên em nữa.” Lăng Bắc Sam nói, mình luôn mạnh mẽ với Cố Diệc Thần, không giống với sự ngọt ngào của Úc Tử Duyệt và anh cả....
Muốn cô lấy lòng Cố Diệc Thần theo cách này, cô không làm được.
"Úc Tử Duyệt! Em đang làm gì đó?” Lăng Bắc Hàn đẩy cửa đi vào, Úc Tử Duyệt tranh thủ giấu sườn xám sau lưng, "Vào tại sao không gõ cửa?” Cô tức giận nói, liếc Lăng Bắc Hàn .
Lăng Bắc Hàn như đứa trẻ ba tuổi, lườm cô , Lăng Bắc Sam đứng dậy, ra khỏi phòng đọc sách.
"Về thôi” Cô nhìn thấy Cố Diệc Thần, lạnh nhạt nói.
Hai người rời khỏi nhà Lăng Bắc Hàn.
Vào mùng hai tết, về nhà mẹ đẻ thì Lăng Bắc Sam đem lắc tay đã được rửa sạch sẽ bỏ vào trong chiếc rương, bên trong đều là quà Cố Diệc Thần tặng cho cô.
Mùng sáu, Lăng Bắc Triệt kết hôn, hai người không có cơ hội nên không đề xuất chuyện ly hôn.
***
Mắt thấy kỳ nghỉ giữa năm của Cố Diệc Thần sắp kết thúc, trong lòng Lăng Bắc Sam càng thấp thỏm. Trước khi ngủ, cô gõ cửa phòng khách, Cố Diệc Thần mới vừa tắm xong, để trần nửa thân trên, mở cửa cho cô.
Nhìn thân thể của anh, mặt của cô đỏ bừng, tim đập nhanh, cúi đầu. "Chuyện gì?” Cố Diệc Thần nhàn nhạt hỏi.
"Anh của em mới kết hôn, chúng ta kết hôn hơn nửa năm, hiện tại nói ly hôn, em sợ người trong nhà sẽ tức giận, chờ đến tháng Sáu mới làm thủ tục có được không?” Lăng Bắc Sam cẩn thận hỏi, trong lòng đau đớn.
Cô nói rất có đạo lý, nhưng bây giờ chuyện ly hôn hay không ly hôn đối với họ mà nói chỉ là hai tờ giấy chứng nhận mà thôi.
"Cũng được!” Anh suy nghĩ, nói.
Hai người cũng biết, bây giờ chẳng khác gì là ly hôn.
"Sáng mai anh đi sao?" Lăng Bắc Sam xoay người trước, hỏi, Cố Diệc Thần gật đầu .
"Chiều nay em đi Châu Úc, tính đi học tiếp” Vẫn phải nói ra, tim đau đớn, về sau, sẽ không gặp được anh.
Cố Diệc Thần thoáng kinh ngạc, không ngờ cô có ý định này, khẽ gật đầu, "Lần này nhớ học đến nơi đến chốn, ngủ sớm một chút đi.” Cố Diệc Thần lạnh nhạt nói, trong lòng rất bình tĩnh.
Lăng Bắc Sam nhanh chóng mở cửa rời đi, đóng cửa phòng lại, Cố Diệc Thần xoay người, trong đầu hiện lên ngày cô đi Châu Úc du học, anh phạm kỷ luật đơn vị, trèo tường chạy tới sân bay vì len lén tiễn cô....
Khi đó, yêu thật điên cuồng. May mắn là chưa bị đơn vị khai trừ, chỉ bị phạt đi nông trường nuôi heo hơn nửa năm....
Hiện tại thì thế nào, nghe cô nói đi châu Úc, tâm anh không chút gợn sóng.
Lăng Bắc Sam trở lại phòng ngủ, lấy quần áo xếp vào trong rương hành lý, ngồi dưới đất, máy móc sắp xếp đồ đạc. Thái độ vừa rồi của anh làm cô đau đớn, thái độ đó làm cô hoàn toàn chết tâm....
Quên mất, cô đi châu Úc, anh ở trong nước, anh là quân nhân, không thể xuất cảnh, chỉ cần cô sống ở Châu Úc lâu dài, bọn họ sẽ không nhìn thấy nhau, thời gian dài, sẽ từ từ quên nhau. Nghĩ như vậy, trong lòng không thể quên được ngược lại càng khó chịu.
Sắp xếp đồ đạc đến đêm khuya, cô mới sắp xếp xong hành lý, nhìn rương hành lý đã đầy, lại cảm thấy dư thừa, cô bớt ra như điên.
***
Sáng hôm sau, hai người cơ hồ cùng thức dậy, Cố Diệc Thần làm bữa ăn sáng, ăn điểm tâm, anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, bộ dạng như rất gấp. Làm Lăng Bắc Sam cũng cảm thấy kỳ quái, ăn điểm tâm xong anh còn muốn đi rửa bát, "Em sẽ rửa, không phải anh về đơn vị sao?" Cô hỏi.
Cố Diệc Thần gật đầu , "Vé máy bay, hộ chiếu, hành lý đều chuẩn bị xong?” Anh quan tâm hỏi.
Cố Diệc Thần vừa nghe xong, nhanh chóng tới phòng khách, ôm bao ra ngoài, đi tới trước cửa mặc áo khoác cho anh, Lăng Bắc Sam biết, anh muốn đi.
"Cố Diệc Thần! Anh bảo trọng” Lăng Bắc Sam nhìn theo bóng lưng của anh hô, cổ họng khàn khàn.
Cố Diệc Thần xoay người, cười cười với cô, "Cô cũng vậy! Học giỏi một chút, đừng dễ tin vào người khác” Anh cười dặn dò cô. Rõ ràng lớn hơn anh hai tháng, nhưng ngốc hơn anh rất nhiều.
Lăng Bắc Sam liếc anh , "Anh là tên lừa gạt!” Gằn từng chữ, nói gì mà cả đời đều tốt với cô, đều là giả! Nước mắt rơi xuống, cô ủy khuất nhìn anh, một loạt cảm giác bị vứt bỏ cắn nuốt cô.
Cố Diệc Thần sửng sốt một chút, cười cười, "Cho nên, cô phải nâng cao bản lĩnh của mình, không nên khinh địch, dễ bị lừa mới phải!” Anh cười nói, đi tới trước mặt cô, "Lăng Bắc Sam mà khóc thì không phải là công chúa kiêu ngạo!” Lau nước mắt cho cô, anh nói.
"Không cần lòng tốt của anh! Đi đi!” Cô tức giận kêu một tiếng, đẩy anh ra ngoài cửa, cô chịu không được cảnh ly biệt.
Cố Diệc Thần cất bước, mở cửa rời đi.
Lúc cửa đóng lại, Lăng Bắc Sam không nhịn được mở miệng, "Cố Diệc Thần, em yêu anh.” Cô vừa khóc vừa nói, nước mắt như vỡ đê, nhưng cánh cửa kia chậm chạp không bị đẩy ra.
Cố Diệc Thần nghe được tiếng nói của cô, nhưng không dừng bước chân, dứt khoát xuống lầu.
Nếu như vào mấy tháng trước, cô nói như vậy, anh nhất định sẽ rất cảm động, như lấy được tất cả như vậy. Nhưng vật đổi sao dời, tâm của anh hiện tại không còn dao động nữa.
Có lẽ, anh không đủ thâm tình, không đủ si tình rồi.
Cánh cửa kia, giống như là tim của anh cửa, sau khi đóng, vẫn không thể mở ra, Lăng Bắc Sam vẫn nhìn, rất lâu sau đó, cô mới chết tâm. Đi đến phòng bếp, ăn hết bữa sáng chưa ăn xong rồi đi rửa bát.
Quét dọn phòng một lần cuối, nhìn cái giường lớn trong phòng ngủ, trong đầu hiện lên hình ảnh hai người triền miên, tim đập nhanh, lòng chua xót.... Hạnh phúc, thật ngắn ngủi.
Thật ra thì không ngắn ngủi, anh theo cô gần hai mươi năm, vẫn luôn giúp đỡ để cô sống hạnh phúc, chỉ là cô không biết mình hạnh phúc mà thôi.
Cô kéo hành lý ra ngoài, lên xe taxi, dọc đường đi, nghĩ tới Cố Diệc Thần đã từng vì cô làm tất cả, chỉ cảm thấy đời này không bao giờ có thể gặp được người đàn ông tốt như Cố Diệc Thần, mà cô đã đánh mất Cố Diệc Thần....
Sau đó
Cuối cùng em cũng học được cách yêu
Đáng tiếc anh đã đi xa
Biến mất ở biển người.
Sau đó
Rốt cuộc trong nước mắt mà hiểu được
Có vài người một khi bỏ qua liền đi mất....
Radio trong xe taxi truyền ra một ca khúc làm người ta thương cảm, hết sức hợp với tình cảnh của cô, nước mắt cô rơi xuống, cũng hiểu vì sao cứ khóc mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.