Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 283: Ngoại truyện phần 1 - Chương 16: Cuối cùng cũng buông tay
Ức Tích Nhan
23/10/2014
Tim Lục Khải Chính thắt lại, cổ họng nghẹn ứ, nói không nên lời, chỉ
chăm chú nhìn cô. Hai người cùng đi lấy thuốc theo đơn, sau đó, xách
theo một chồng thuốc Đông y ra khỏi bệnh viện.
“Tôi không muốn để cho em trai và người nhà tôi biết quan hệ trước kia của tôi với anh, càng không thể để cho bọn họ biết những việc tôi đã trải qua! Hi vọng anh giữ bí mật giúp tôi!” Nhan Tịch vừa đi vừa nói với anh. Trong lòng Lục Khải Chính càng thêm buồn bực, “Anh sẽ không nói, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới việc anh và em quay lại với nhau.” Lục Khải Chính kiên định nói.
Nhan Tịch bất đắc dĩ nhìn anh, những lời nên nói, cô đều nói cả rồi, nhưng không ngăn cản được anh.
Lúc sắp lên xe thì điện thoại di động của Lục Khải Chính chợt vang lên, là Lăng Bắc Diệp gọi tới, “Anh nghe điện thoại!” Anh nhàn nhạt nói với Nhan Tịch, sau đó đi lên đầu xe. Nhan Tịch đứng ở bên cửa xe, đắm chìm dưới ánh mặt trời, cơ thể không còn lạnh giá như lúc trước nữa.
“Lão Lục, chuyện của chị Bắc Sam và Cố Diệc Thần bị một đơn vị truyền thông phơi bày ra ánh sang khiến cho dư luận xôn xao!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Lăng Bắc Diệp, Lục Khải Chính cau mày, chỉ nghe lời Lăng Bắc Diệp nói anh cũng có thể tưởng tượng ra được Thủ Đô hiện giờ đang lộn xộn như thế nào!
Chuyện của anh và Lăng Bắc Sam cùng nhau ra vào nhà trọ của cô mới vừa bị lộ ra, hơn nữa còn nói hai người sắp đính hôn, bây giờ chuyện của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần lại bị phơi này, trong chuyện này, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lăng Bắc Sam!
“Chuyện tên Cố Diệc Thần ngu ngốc kia chưa làm sao lại muốn đi tự thú chứ?” Lục Khải Chính buồn bực nói, “Còn nữa, có thế lực ở sau lưng muốn chỉnh hai nhà Lục Lăng không?”. Bài báo đưa tin anh và Lăng Bắc Sam ở cùng nhau anh vốn tưởng là trò của mẹ anh, nhưng sao bây giờ, chuyện Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cũng bị lộ ra?
Mặc dù với thế lực của hai nhà Lục Lăng hiện tại, không ai dám động đến bọn họ, nhưng cũng thiếu gì thế lực tận dụng mọi thứ muốn lật đổ bọn họ chứ!
“Thằng ngốc Cố Diệc Thần kia đi đầu thú với cảnh sát, rằng cậu ta quả thật đã cưỡng hiếp Bắc Sam! Cũng may Bắc Sam kịp thời ra mặt, nói chuyện đó là hiểu lầm, là do chị ấy tự nguyện! Nếu không lần này Cố Diệc Thần đã gặp nạn rồi!” Lăng Bắc Diệp tức giận nói, mặc kệ chuyện đó có phải là thật hay không, xì căng đan như vậy đủ để khiến cho ba nhà Lục, Lăng, Cố khó xử!
Nghe nói Cố Diệc Thần không sao, Lục Khải Chính thở phào nhẹ nhõm, “Tình hình hiện tại thế nào?” Chuyện này anh cũng không tránh khỏi liên quan, Lục Khải Chính ảo não lại hỏi.
“Mặc kệ tình hình như thế nào, anh vẫn nhất định phải quay về!” Lăng Bắc Diệp lại nói.
Lục Khải Chính ảo não thở một hơi, xoay người nhìn về phía Nhan Tịch, ai ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao Cadillac dừng ở bên cạnh cô, cô xách túi, xách cả chồng thuốc Đông y mới mua, quay qua nói chuyện với người đàn ông trong xe, còn cười rất tươi nữa chứ.
Người đàn ông kia là ai? Trong lòng Lục Khải Chính ghen tuông khuấy đảo.
“Ngày mai tôi trở về được không?” Lục Khải Chính không kiên nhẫn nói, không muốn lội xuống dòng nước đục kia, nhưng chuyện này một phần cũng bởi vì anh mà ra, anh không tránh được!
“Không được! Ông cụ nhà anh đang tìm anh khắp nơi đó, hôm nay anh phải về!” Lăng Bắc Diệp cứng rắn nói.
“Được! Tôi sẽ lập tức trở về!” Lục Khải Chính buồn bực nói, cúp điện thoại, sải bước đi về phía Nhan Tịch. Lúc đi đến gần cô liền nhanh chóng vòng tay qua hông của cô, sau đó nhìn người đàn ông đeo kính đen ngồi ở trong xe.
Nhan Tịch bị anh ôm bất ngờ như vậy cả người chợt cứng đờ, lúc này, Kha Thần tháo kính xuống, híp mắt liếc Lục Khải Chính, “Bạn trai cô à?” Kha Thần mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen nhàn nhạt hỏi.
“Tôi…..”
“Không phải! Đây là anh họ tôi! Tổng biên tập tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước, anh đi thong thả.” Lục Khải Chính đang định trả lời thì bị Nhan Tịch ngắt lời, nói với Kha Thần.
Kha Thần lịch sự gật đầu với Lục Khải Chính, sau khi tạm biệt Nhan Tịch liền lái xe rời đi.
“Tổng biên tập của em không đi làm chạy tới đây làm gì?” Lục Khải Chính buồn bực hỏi, cảm thấy nụ cười trên mặt Nhan Tịch vô cùng chói mắt!
“Tôi làm sao biết được!” Nhan Tịch hỏi ngược lại, vừa rồi đang đứng đợi anh, đột nhiên thấy Tổng biên tập của cô lái xe tới, dừng ở ngay cạnh cô, hỏi thăm sức khỏe cô. Cô nói đúng sự thật, còn nói thêm xe là của anh họ cô.
“Được! Coi như em vô tội! Lên xe đi!” Lục Khải Chính nhếch môi, cười nói, mở cửa xe cho cô.
“Hôm nay anh phải trở lại Thủ Đô, có việc gấp!” Sau khi lên xe, Lục Khải Chính vừa khởi động xe, vừa nói. Trong lòng Nhan Tịch mơ hồ có chút mất mát, nhưng cũng tự nhủ mình có là gì của người ta đâu, “Ừ.” Cô nhàn nhạt trả lời.
“Chuyện của anh và Lăng Bắc Sam thực sự hiểu lầm, cô ấy và…..”
“Tôi không muốn biết!” Nhan Tịch quả quyết ngắt lời anh. Đối với cô, Lăng Bắc Sam cũng là một cái gai trong mắt, cô cảm thấy là mình đã phá vỡ tình yêu của Lăng Bắc Sam, cho dù Lục Khải Chính không yêu cô ấy!
“Em không muốn biết cũng được, nhưng anh nhất định phải giải thích, anh không yêu cô ấy, từ trước đến giờ anh và cô ấy cũng chưa từng có quan hệ yêu đương đúng nghĩa! Anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi! Em không nên để ý!” Lục Khải Chính vừa lái xe, vừa lớn tiếng nói.
Không để ý? Làm sao có thể không để ý đây? Nhan Tịch buồn khổ nghĩ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh không biết lúc anh xảy ra chuyện, cô đã lén chạy về Thủ Đô thăm anh sao? Anh không biết, ngay cả tư cách bước vào phòng bệnh của anh cô cũng không có, còn phải nghe những lời đả kích của Lăng Bắc Sam....
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Lục Khải Chính tiếp tục mở miệng: “Thuốc kia em phải uống đúng giờ, điều dưỡng tốt cơ thể, anh đi hai ngày sẽ trở lại!” Anh thật sự không muốn trở lại Thủ Đô một chút nào, nhưng không thể không trở về được!
Nhan Tịch không nói lời nào, Lục Khải Chính cũng không nói nữa, đưa cô đến cửa chung cư, cô muốn tự mình đi lên lầu, Lục Khải Chính cũng không miễn cưỡng nữa, vội vã chạy tới sân bay! Hôm qua vội vã tới, hôm nay lại vội vã trở về, thật là hành hạ người đi!
Sẩm tối ngày hôm đó anh mới về đến Thủ Đô, chuyện của anh và Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần thật đúng là khiến dư luận ầm ĩ.
***
“Có phải chính Lục phu nhân là người đã đem ảnh chụp của tôi và Lăng Bắc Sam lộ ra ngoài?” Lục Khải Chính nhìn sắc mặt xanh mét của mẹ mình, giễu cợt nói. Vẻ mặt Chu Tú Lan cứng đờ nhìn con trai, “Lục Khải Chính! Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn mẹ anh!” Ánh mắt giễu cợt của con trai đối với bà mà nói thật sự giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt!
Hơn nữa còn là tự mình tát vào mặt của mình! Bài báo ngày đó đúng là "ý chỉ” của bà, kết hợp với Lăng Bắc Sam cùng nhau làm. Ai ngờ, chuyện tình của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cũng bị truyền thông tiết lộ!
“Sao thế? Chột dạ à? Dám làm không dám nhận sao?” Lục Khải Chính tiếp tục giễu cợt nói, “Bắc Sam còn trẻ tuổi, u mê không tỉnh ngộ cũng thôi đi, người nhiều tuổi như Lục phu nhân đây, sao cũng suy nghĩ nông cạn như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Lục không có nhà họ Lăng thì sẽ sụp đổ sao? Lần này ông cụ không vào được thường ủy đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì có sao đâu chứ?”
“Có sao đâu chứ? Anh nói nghe đơn giản quá. Lục Khải Chính, lợi hại trong chuyện này anh còn hiểu rõ hơn cả mẹ đấy!” Chu Tú Lan tức giận quát, giận con trai không có chí lớn!
“Con chỉ biết cái gì nên lấy, cái gì mới là quan trọng nhất! Mẹ đừng mang lợi ích của nhà họ Lục ép buộc con. Con không cưới Lăng Bắc Sam, nhà họ Lục cũng sẽ không suy sụp được!” Lục Khải Chính kiên định nói, cũng cảm thấy rất buồn vì cha mẹ mình. Anh nói xong, ra khỏi cửa.
Chu Tú Lan cũng hiểu rõ, bây giờ chuyện của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần đang ầm ĩ thế này, thì hôn sự của Lục Khải Chính với Lăng Bắc Sam coi như là đã thất bại.
Lục Khải Chính lại đến một ‘hiện trường thẩm phán’ khác.
***
Nhân vật quan trọng của nhà họ Lăng và nhà họ Cố đều có mặt ở đây, Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần cũng ở đây.
“Con đã phạm phải sai lầm, con chấp nhận trừng phạt!” Cố Diệc Thần nói mà không có biểu cảm gì, vô cùng nản lòng. Mặc dù Lăng Bắc Sam cứu anh, nhưng cả trái tim của anh và Lăng Bắc Sam đều đã bị thương đến tuyệt vọng! Lăng Bắc Sam đỏ mặt, cúi thấp đầu đứng ở đó, trong lòng vừa tức vừa buồn.
“Vậy sao mày lại không nói tiếng nào đã chạy đến đồn cảnh sát? Mày làm như vậy có khác nào cho người ta nhìn thấy vết vá, cả danh dự của mày lẫn con bé Bắc Sam…” Cha Cố tức giận nói.
Cố Diệc Thần không nói tiếng nào, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, cũng không nhìn Lăng Bắc Sam một cái.
“Lão Cố, bây giờ nên bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào.” Cha của Lăng Bắc Sam, Lăng Chí Viễn lúc này lên tiếng nói.
Lục Khải Chính đi đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, ngạc nhiên khi thấy cậu ta vẫn chưa trở về doanh trại, nhưng cũng hiểu ra được, cậu ta hẳn là vì chuyện tình Lăng Bắc Sam mà ở lại. Lăng Bắc Hàn gật đầu với anh một cái, không ngờ anh lại chịu chạy về.
“Để người trong cuộc là hai đứa nó nói xem nên làm thế nào đã?” Lăng lão phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Cháu không có gì có thể nói, mọi người muốn làm như thế nào thì làm thế đó, cháu không có ý kiến gì!” Cố Diệc Thần lại lớn tiếng nói.
“Bắc Sam, cháu thì sao? Bây giờ cháu đã như vậy rồi, hôn sự với Khải Chính là chuyện không thể nào!” Bà cụ lớn tiếng nói. .
Giờ phút này Lục Khải Chính có chút xem thường Lăng Bắc Sam, rõ ràng cô đã bị Cố Diệc Thần cưỡng bức còn nói là không có! Lúc này, thấy Lăng Bắc Sam cũng liếc nhìn mình, anh không tránh tầm mắt, ngược lại còn lườm cô một cái!
Lăng Bắc Sam bối rối chuyển tầm mắt, “Con cũng vậy, tùy mọi người, làm thế nào không ảnh hưởng đến danh dự của ba nhà thì làm thế đó!” Cô làm quan hệ xã hội, biết lợi và hại của chuyện này đối với cả ba nhà.
“Vậy Diệc Thần, cháu cưới Bắc Sam đi!” Lúc này bà cụ lại mở miệng, lớn tiếng nói.
“.....” Tất cả mọi người có mặt trong phòng nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không ngờ bà cụ lại thẳng thắn như vậy.
“Không được!” Chỉ có Cố Diệc Thần mở miệng phản bác.
Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần rốt cuộc cũng chịu liếc nhìn cô một cái, “Bà à, dưa hái xanh không ngọt! Việc này không công bằng với Bắc Sam!” Cố Diệc Thần chuyển tầm mắt, nhìn bà cụ lớn tiếng nói. Bao nhiêu tổn thương chồng chất trong lòng lúc này vô cùng chua xót.
“Không công bằng thì thế nào? Nó gây ra chuyện thì phải có trách nhiệm! Cố Diệc Thần, anh không muốn chịu trách nhiệm đúng không?” Bà cụ lại nói, mọi người ở đây đều biết rõ tình cảm của Cố Diệc Thần giành cho Lăng Bắc Sam!
Mặt Lăng Bắc Sam đỏ tới tận mang tai, không biết làm thế nào.
“Bà Lăng, chuyện này quả thật không công bằng với Bắc Sam, Bắc Sam vẫn luôn thích A Chính.” Ông Cố thở dài nói.
“Vậy cũng phải giải thích quan hệ của ba đứa chúng nó với bên ngoài chứ! Bắc Sam không phải đã nói là nó tự nguyện sao? Lăng Bắc Sam,con rốt cuộc có đồng ý đám cưới với Diệc Thần không? Nói một câu thôi!” Bà cụ giận dữ nói với Lăng Bắc Sam.
“Con sẽ ra mặt giải thích mọi chuyện, tin tức trước kia với anh Khải Chính chỉ là hiểu lầm, chuyện xảy ra với Diệc Thần là do con tự nguyện.” Lăng Bắc Sam dằn nỗi chua xót trong lòng xuống nói, thanh danh của cô coi như hỏng rồi.
Còn Lục Khải Chính cũng sẽ ra mặt, nói rõ ràng với truyền thông, rằng giữa anh và Lăng Bắc Sam không có quan hệ tình cảm gì cả, ngày trước đính hôn với cô cũng là bởi vì vụ án kia, Lăng Bắc Sam không hề có chút buồn phiền nào vì lời nói của Lục Khải Chính.
Cuối cùng mọi người đều nhất trí, việc trước tiên là công bố ‘Tình yêu’ của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cho thỏa đáng, hai người đính hôn trước, áp chế lần sóng gió này.
***
“Lục Khải Chính! Anh chờ một chút!” Lục Khải Chính đang định lên xe, chợt nghe tiếng Lăng Bắc Sam gọi lớn.
Lục Khải Chính giật mình, cho là Lăng Bắc Sam vẫn sẽ chặt lấy anh như mọi lần. Anh thầm nghĩ nếu cô làm như vậy thật, cô thật sự không đáng giá để Cố Diệc Thần yêu! Cố Diệc Thần đứng cách đó không xa nhìn Lăng Bắc Sam chạy về phía Lục Khải Chính, những vết thương chồng chất trong lòng đau nhói, anh biết thực lòng Lăng Bắc Sam không muốn gả cho anh!
“Có chuyện gì?” Lục Khải Chính lạnh nhạt nói.
“Có hai chuyện muốn nói rõ ràng với anh!” Lăng Bắc Sam nhìn anh, trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo sự kiêu ngạo, còn có chút không tình nguyện mà cúi đầu.
“Nói mau đi, đừng để cánh nhà báo bắt gặp nữa.” Lục Khải Chính nói.
“Lúc anh bị thương, cô Nhan Tịch đó đã đến thăm anh, nhưng bị em đuổi đi.”
“Em!” Lăng Bắc Sam vừa dứt lời, Lục Khải Chính tức giận gầm nhẹ, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam. Lăng Bắc Sam cũng lúng túng xoay tầm mắt, không ngờ mình cũng làm được chuyện hèn hạ như vậy, “Còn có một chuyện nữa, hèn hạ hơn, em đã dẫn bác Lục tới Tô Thành tìm Nhan Tịch.”
“Lăng Bắc Sam, em....” Lục Khải Chính nghe xong tức giận đập một cái xuống thân xe, trừng mắt nhìn cô, hung tợn gầm nhẹ.
Lăng Bắc Sam cúi thấp đầu, hai gò má đỏ như bị lửa đốt, “Em chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn không có thứ gì không chiếm được, nhưng anh…lại khinh thường không them liếc nhìn em lấy một cái!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên, hít hít mũi, chua xót nói.
“Anh không khinh thường em! Anh đã từng nói thái độ của anh đối với em giống như Lăng Bắc Hàn đối với em vậy! Em luôn là cô công chúa nhỏ mà bọn anh cưng chiều!”
“Chính là luôn muốn cái gì thì được cái đó nên mới bị làm hư, là bởi vì không có được anh…” Lăng Bắc Sam lại nói, nhà họ Lăng chỉ có một mình cô là con gái, từ nhỏ đến lớn, cô luôn được mọi người cưng chiều nhất, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
“Bây giờ em đã nhận ra được cảm giác của mình đối với anh rồi sao?” Lăng Bắc Sam có tỉnh táo không đó? Nếu không cô ấy sẽ không chủ động nhận sai với anh như vậy đâu.
“Xem như là vậy đi.” Lăng Bắc Sam kiềm chế nghẹn ngào, nói.
“Nhận ra được là tốt rồi, biết cái gì đáng để theo đuổi, cái gì không đáng. Anh chưa từng coi trọng em, cho nên anh không đáng để em theo đuổi như vậy. Cố Diệc Thần thì ngược lại, cậu ấy vẫn luôn bên cạnh, thầm lặng dõi theo em.” Lục Khải Chính lại nói.
Nhắc tới Cố Diệc Thần, trái tim Lăng Bắc Sam đau đến không thở nổi, "Không cần anh quan tâm!” Quật cường nói xong liền chạy đi.
Lục Khải Chính cười cười, thở phào nhẹ nhõm, Lăng Bắc Sam chịu buông tay anh, là một chuyện đáng mừng, nếu không, vừa hại chính cô, cũng gây cho anh bao nhiêu phiền phức! Nhưng nhớ tới lời Lăng Bắc Sam vừa mới nói, Lục Khải Chính lại nghĩ đến Nhan Tịch, trong lòng càng thêm áy náy, đau lòng.
Anh biết, cô không phải là không có tình cảm với anh, ngày đó ngàn dặm xa xôi tới Thủ Đô tìm anh, lại bị Lăng Bắc Sam ngăn cản, cô hẳn là rất đau long.
‘Uống thuốc chưa?’ đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Sau khi lên xe, anh nhắn tin cho cô, sau đó mệt mỏi lái xe trở về căn hộ của mình.
Nhan Tịch thấy tin nhắn của Lục Khải Chính gửi tới, khẽ mỉm cười, rồi trả lời. Lục Khải Chính đang nằm trong bồn tắm, thấy cô trả lời, vô cung mừng rỡ, lập tức gọi điện lại cho cô.
Nhan Tịch nhận điện thoại của anh, từ trong điện thoại còn nghe rõ tiếng nước chảy ào ào, “Bụng còn đau không?” Lục Khải Chính nhấp một ngụm rượu đỏ, nằm ở trong bồn tắm, lười biếng hỏi.
“Không còn đau nữa, anh có chuyện gì à?” Cô nhàn nhạt trả lời, rồi hỏi.
“Anh đang ở trong căn hộ mà chúng ta quan hệ lần đầu, nằm ở trong bồn tắm.....” Lục Khải Chính mập mờ nói, giọng nói có chút lười biếng mà mê người. Nhan Tịch nghe thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên đó, còn có bồn tắm xa hoa hình tròn trong căn hộ của anh....
“Lục Khải Chính! Anh nói những thứ này làm gì?” Nhan Tịch tức giận nói, kiềm chế rung động trong lòng, nằm ở trên giường, rúc vào trong chăn.
“Lại xấu hổ rồi hả?” Lục Khải Chính cười mập mờ nói, trong lòng vì biết khi anh bị thương cô đã tới tìm anh mà vui mừng. Ngày đó khi tỉnh lại, không thấy cô ở bên cạnh, trong long anh đã cảm thấy anh vô cùng mất mát.
“Không có! Không có việc gì thì tôi cúp máy đây!” Nhan Tịch tức giận nói.
“Đừng! Có chuyện, vừa rồi Lăng Bắc Sam có nói với anh, lúc anh hôn mê bất tỉnh, em đã tới tìm anh.” Lục Khải Chính vội vàng nói.
“.....” Nhan Tịch thoáng giật mình, vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lăng Bắc Sam lại nói với anh chuyện đó.
"Nhan Tịch! Em thích ăn đòn à? Tại sao lại không nói với anh?” Lục Khải Chính lại nói, lần này càng thêm tự tin mà khẳng định cô yêu anh!
Nhớ tới lần đó mình ngồi xe lửa ngàn dặm xa xôi tới Thủ Đô tìm anh, lo lắng cho thương thế của anh, cuối cùng lại bị Lăng Bắc Sam ngăn lại, nỗi chua xót lại dâng lên, không nhịn được mà rơi lệ, “Không có gì đáng nói.”
“Lăng Bắc Sam và mẹ anh cũng đã tìm đến em đúng không? Bà ấy đả kích em à?” Lục Khải Chính không cần đoán cũng biết được bà Chu mẹ anh sẽ nói với cô những gì.
“Không có!” Cô nói dối. Ngày đó khi ra khỏi quán cà phê, cô thiếu chút nữa đã té xỉu. Cũng hiểu ra được khoảng cách giữa cô và Lục Khải Chính là rất xa.
“Những chuyện này không nhắc đến nữa! Nhan Tịch, em phải tin tưởng năng lực của anh!” Lục Khải Chính lại nói, trong giọng nói lộ ra sự kiên định cùng khẩn cầu.
“Tôi không muốn nhắc tới chuyện này nữa.... Đừng ép buộc tôi chấp nhận nữa được không?” Nhan Tịch gần như van xin nói, cô luôn luôn thích đơn giản, tự do, không muốn bị những chuyện lộn xộn này quấy nhiễu.
“Được, được, anh không ép em nữa, không ép em nữa.” Lục Khải Chính vội vàng nói, “Em ngủ sớm chút đi, hai ngày nữa anh sẽ đến tìm em!” Lục Khải Chính vừa nói dứt lời, phía bên kia Nhan Tịch đã cúp điện thoại.
Rốt cuộc cô muốn anh phải làm thế nào đây?
Lục Khải Chính nhìn màn hình điện thoại di động, khổ sở nói thầm.
Hôm sau Nhan Tịch liền đọc được chuyện của Lăng Bắc Sam trên mặt báo, lần này, giới truyền thông lại nói chuyện của Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam lần trước chỉ là hiểu lầm, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần mới thật sự là một đôi.... Nhan Tịch cười lắc lắc đầu, không muốn chú ý đến nữa.
*** đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o. r .g
“Nhan Tịch là không thể nào!” Nhà họ Lục đang mở cuộc họp gia đình, Lục Khải Chính kiên quyết nói, muốn cưới Nhan Tịch. Chu Tú Lan ngay lập tức nhảy dựng lên, đỏ mặt lên nói.
“Là con lấy vợ, không phải mẹ!” Lục Khải Chính lớn tiếng phản bác.
“Lục Khải Chính! Vụ tai tiếng của Nhan Tịch không phải chúng ta không biết, một ngày nào đó chuyện cô ta bị người khác vũ nhục lộ ra ngoài, mẹ xem mặt mũi con để ở đâu, mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta để ở đâu?” Chu Tú Lan lại quát.
“Lục phu nhân, mẹ đừng quên, là con làm liên lụy đến cô ấy! Nếu không có cô ấy, con trai của mẹ có lẽ không làm được phó cục trưởng cục công an đâu!” Lục Khải Chính gầm nhẹ về phía mẹ, “Huống chi, cô ấy còn từng mang thai cháu của mẹ nữa!”
Lời của Lục Khải Chính khiến Chu Tú Lan ngẩn ra, không biết nên nói gì.
“Nói như vậy, là chúng ta có lỗi với con gái nhà người ta…” Ngay cả ông cụ cũng lên tiếng nói.
“Cha à, không thể nói như thế được? Chúng ta bồi thường cho cô ấy…”
“Người ta không cần đến bồi thường của mẹ đâu! Tóm lại, mẹ đừng can dự gì đến chuyện hôn sự của con nữa! Ai dám động đến cô ấy, cũng đừng trách con không khách khí!” Lục Khải Chính xanh mặt, quả quyết nói, sau đó bước nhanh rời đi.
“Tôi không muốn để cho em trai và người nhà tôi biết quan hệ trước kia của tôi với anh, càng không thể để cho bọn họ biết những việc tôi đã trải qua! Hi vọng anh giữ bí mật giúp tôi!” Nhan Tịch vừa đi vừa nói với anh. Trong lòng Lục Khải Chính càng thêm buồn bực, “Anh sẽ không nói, nhưng chuyện này sẽ không ảnh hưởng tới việc anh và em quay lại với nhau.” Lục Khải Chính kiên định nói.
Nhan Tịch bất đắc dĩ nhìn anh, những lời nên nói, cô đều nói cả rồi, nhưng không ngăn cản được anh.
Lúc sắp lên xe thì điện thoại di động của Lục Khải Chính chợt vang lên, là Lăng Bắc Diệp gọi tới, “Anh nghe điện thoại!” Anh nhàn nhạt nói với Nhan Tịch, sau đó đi lên đầu xe. Nhan Tịch đứng ở bên cửa xe, đắm chìm dưới ánh mặt trời, cơ thể không còn lạnh giá như lúc trước nữa.
“Lão Lục, chuyện của chị Bắc Sam và Cố Diệc Thần bị một đơn vị truyền thông phơi bày ra ánh sang khiến cho dư luận xôn xao!” Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Lăng Bắc Diệp, Lục Khải Chính cau mày, chỉ nghe lời Lăng Bắc Diệp nói anh cũng có thể tưởng tượng ra được Thủ Đô hiện giờ đang lộn xộn như thế nào!
Chuyện của anh và Lăng Bắc Sam cùng nhau ra vào nhà trọ của cô mới vừa bị lộ ra, hơn nữa còn nói hai người sắp đính hôn, bây giờ chuyện của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần lại bị phơi này, trong chuyện này, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất chính là Lăng Bắc Sam!
“Chuyện tên Cố Diệc Thần ngu ngốc kia chưa làm sao lại muốn đi tự thú chứ?” Lục Khải Chính buồn bực nói, “Còn nữa, có thế lực ở sau lưng muốn chỉnh hai nhà Lục Lăng không?”. Bài báo đưa tin anh và Lăng Bắc Sam ở cùng nhau anh vốn tưởng là trò của mẹ anh, nhưng sao bây giờ, chuyện Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cũng bị lộ ra?
Mặc dù với thế lực của hai nhà Lục Lăng hiện tại, không ai dám động đến bọn họ, nhưng cũng thiếu gì thế lực tận dụng mọi thứ muốn lật đổ bọn họ chứ!
“Thằng ngốc Cố Diệc Thần kia đi đầu thú với cảnh sát, rằng cậu ta quả thật đã cưỡng hiếp Bắc Sam! Cũng may Bắc Sam kịp thời ra mặt, nói chuyện đó là hiểu lầm, là do chị ấy tự nguyện! Nếu không lần này Cố Diệc Thần đã gặp nạn rồi!” Lăng Bắc Diệp tức giận nói, mặc kệ chuyện đó có phải là thật hay không, xì căng đan như vậy đủ để khiến cho ba nhà Lục, Lăng, Cố khó xử!
Nghe nói Cố Diệc Thần không sao, Lục Khải Chính thở phào nhẹ nhõm, “Tình hình hiện tại thế nào?” Chuyện này anh cũng không tránh khỏi liên quan, Lục Khải Chính ảo não lại hỏi.
“Mặc kệ tình hình như thế nào, anh vẫn nhất định phải quay về!” Lăng Bắc Diệp lại nói.
Lục Khải Chính ảo não thở một hơi, xoay người nhìn về phía Nhan Tịch, ai ngờ lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao Cadillac dừng ở bên cạnh cô, cô xách túi, xách cả chồng thuốc Đông y mới mua, quay qua nói chuyện với người đàn ông trong xe, còn cười rất tươi nữa chứ.
Người đàn ông kia là ai? Trong lòng Lục Khải Chính ghen tuông khuấy đảo.
“Ngày mai tôi trở về được không?” Lục Khải Chính không kiên nhẫn nói, không muốn lội xuống dòng nước đục kia, nhưng chuyện này một phần cũng bởi vì anh mà ra, anh không tránh được!
“Không được! Ông cụ nhà anh đang tìm anh khắp nơi đó, hôm nay anh phải về!” Lăng Bắc Diệp cứng rắn nói.
“Được! Tôi sẽ lập tức trở về!” Lục Khải Chính buồn bực nói, cúp điện thoại, sải bước đi về phía Nhan Tịch. Lúc đi đến gần cô liền nhanh chóng vòng tay qua hông của cô, sau đó nhìn người đàn ông đeo kính đen ngồi ở trong xe.
Nhan Tịch bị anh ôm bất ngờ như vậy cả người chợt cứng đờ, lúc này, Kha Thần tháo kính xuống, híp mắt liếc Lục Khải Chính, “Bạn trai cô à?” Kha Thần mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt đen nhàn nhạt hỏi.
“Tôi…..”
“Không phải! Đây là anh họ tôi! Tổng biên tập tôi xin phép về nhà nghỉ ngơi trước, anh đi thong thả.” Lục Khải Chính đang định trả lời thì bị Nhan Tịch ngắt lời, nói với Kha Thần.
Kha Thần lịch sự gật đầu với Lục Khải Chính, sau khi tạm biệt Nhan Tịch liền lái xe rời đi.
“Tổng biên tập của em không đi làm chạy tới đây làm gì?” Lục Khải Chính buồn bực hỏi, cảm thấy nụ cười trên mặt Nhan Tịch vô cùng chói mắt!
“Tôi làm sao biết được!” Nhan Tịch hỏi ngược lại, vừa rồi đang đứng đợi anh, đột nhiên thấy Tổng biên tập của cô lái xe tới, dừng ở ngay cạnh cô, hỏi thăm sức khỏe cô. Cô nói đúng sự thật, còn nói thêm xe là của anh họ cô.
“Được! Coi như em vô tội! Lên xe đi!” Lục Khải Chính nhếch môi, cười nói, mở cửa xe cho cô.
“Hôm nay anh phải trở lại Thủ Đô, có việc gấp!” Sau khi lên xe, Lục Khải Chính vừa khởi động xe, vừa nói. Trong lòng Nhan Tịch mơ hồ có chút mất mát, nhưng cũng tự nhủ mình có là gì của người ta đâu, “Ừ.” Cô nhàn nhạt trả lời.
“Chuyện của anh và Lăng Bắc Sam thực sự hiểu lầm, cô ấy và…..”
“Tôi không muốn biết!” Nhan Tịch quả quyết ngắt lời anh. Đối với cô, Lăng Bắc Sam cũng là một cái gai trong mắt, cô cảm thấy là mình đã phá vỡ tình yêu của Lăng Bắc Sam, cho dù Lục Khải Chính không yêu cô ấy!
“Em không muốn biết cũng được, nhưng anh nhất định phải giải thích, anh không yêu cô ấy, từ trước đến giờ anh và cô ấy cũng chưa từng có quan hệ yêu đương đúng nghĩa! Anh chỉ xem cô ấy là em gái thôi! Em không nên để ý!” Lục Khải Chính vừa lái xe, vừa lớn tiếng nói.
Không để ý? Làm sao có thể không để ý đây? Nhan Tịch buồn khổ nghĩ, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, anh không biết lúc anh xảy ra chuyện, cô đã lén chạy về Thủ Đô thăm anh sao? Anh không biết, ngay cả tư cách bước vào phòng bệnh của anh cô cũng không có, còn phải nghe những lời đả kích của Lăng Bắc Sam....
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Lục Khải Chính tiếp tục mở miệng: “Thuốc kia em phải uống đúng giờ, điều dưỡng tốt cơ thể, anh đi hai ngày sẽ trở lại!” Anh thật sự không muốn trở lại Thủ Đô một chút nào, nhưng không thể không trở về được!
Nhan Tịch không nói lời nào, Lục Khải Chính cũng không nói nữa, đưa cô đến cửa chung cư, cô muốn tự mình đi lên lầu, Lục Khải Chính cũng không miễn cưỡng nữa, vội vã chạy tới sân bay! Hôm qua vội vã tới, hôm nay lại vội vã trở về, thật là hành hạ người đi!
Sẩm tối ngày hôm đó anh mới về đến Thủ Đô, chuyện của anh và Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần thật đúng là khiến dư luận ầm ĩ.
***
“Có phải chính Lục phu nhân là người đã đem ảnh chụp của tôi và Lăng Bắc Sam lộ ra ngoài?” Lục Khải Chính nhìn sắc mặt xanh mét của mẹ mình, giễu cợt nói. Vẻ mặt Chu Tú Lan cứng đờ nhìn con trai, “Lục Khải Chính! Đừng có dùng ánh mắt như thế nhìn mẹ anh!” Ánh mắt giễu cợt của con trai đối với bà mà nói thật sự giống như một cái tát đánh thẳng vào mặt!
Hơn nữa còn là tự mình tát vào mặt của mình! Bài báo ngày đó đúng là "ý chỉ” của bà, kết hợp với Lăng Bắc Sam cùng nhau làm. Ai ngờ, chuyện tình của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cũng bị truyền thông tiết lộ!
“Sao thế? Chột dạ à? Dám làm không dám nhận sao?” Lục Khải Chính tiếp tục giễu cợt nói, “Bắc Sam còn trẻ tuổi, u mê không tỉnh ngộ cũng thôi đi, người nhiều tuổi như Lục phu nhân đây, sao cũng suy nghĩ nông cạn như vậy? Chẳng lẽ nhà họ Lục không có nhà họ Lăng thì sẽ sụp đổ sao? Lần này ông cụ không vào được thường ủy đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thì có sao đâu chứ?”
“Có sao đâu chứ? Anh nói nghe đơn giản quá. Lục Khải Chính, lợi hại trong chuyện này anh còn hiểu rõ hơn cả mẹ đấy!” Chu Tú Lan tức giận quát, giận con trai không có chí lớn!
“Con chỉ biết cái gì nên lấy, cái gì mới là quan trọng nhất! Mẹ đừng mang lợi ích của nhà họ Lục ép buộc con. Con không cưới Lăng Bắc Sam, nhà họ Lục cũng sẽ không suy sụp được!” Lục Khải Chính kiên định nói, cũng cảm thấy rất buồn vì cha mẹ mình. Anh nói xong, ra khỏi cửa.
Chu Tú Lan cũng hiểu rõ, bây giờ chuyện của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần đang ầm ĩ thế này, thì hôn sự của Lục Khải Chính với Lăng Bắc Sam coi như là đã thất bại.
Lục Khải Chính lại đến một ‘hiện trường thẩm phán’ khác.
***
Nhân vật quan trọng của nhà họ Lăng và nhà họ Cố đều có mặt ở đây, Lăng Bắc Sam, Cố Diệc Thần cũng ở đây.
“Con đã phạm phải sai lầm, con chấp nhận trừng phạt!” Cố Diệc Thần nói mà không có biểu cảm gì, vô cùng nản lòng. Mặc dù Lăng Bắc Sam cứu anh, nhưng cả trái tim của anh và Lăng Bắc Sam đều đã bị thương đến tuyệt vọng! Lăng Bắc Sam đỏ mặt, cúi thấp đầu đứng ở đó, trong lòng vừa tức vừa buồn.
“Vậy sao mày lại không nói tiếng nào đã chạy đến đồn cảnh sát? Mày làm như vậy có khác nào cho người ta nhìn thấy vết vá, cả danh dự của mày lẫn con bé Bắc Sam…” Cha Cố tức giận nói.
Cố Diệc Thần không nói tiếng nào, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, cũng không nhìn Lăng Bắc Sam một cái.
“Lão Cố, bây giờ nên bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào.” Cha của Lăng Bắc Sam, Lăng Chí Viễn lúc này lên tiếng nói.
Lục Khải Chính đi đến bên cạnh Lăng Bắc Hàn, ngạc nhiên khi thấy cậu ta vẫn chưa trở về doanh trại, nhưng cũng hiểu ra được, cậu ta hẳn là vì chuyện tình Lăng Bắc Sam mà ở lại. Lăng Bắc Hàn gật đầu với anh một cái, không ngờ anh lại chịu chạy về.
“Để người trong cuộc là hai đứa nó nói xem nên làm thế nào đã?” Lăng lão phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Cháu không có gì có thể nói, mọi người muốn làm như thế nào thì làm thế đó, cháu không có ý kiến gì!” Cố Diệc Thần lại lớn tiếng nói.
“Bắc Sam, cháu thì sao? Bây giờ cháu đã như vậy rồi, hôn sự với Khải Chính là chuyện không thể nào!” Bà cụ lớn tiếng nói. .
Giờ phút này Lục Khải Chính có chút xem thường Lăng Bắc Sam, rõ ràng cô đã bị Cố Diệc Thần cưỡng bức còn nói là không có! Lúc này, thấy Lăng Bắc Sam cũng liếc nhìn mình, anh không tránh tầm mắt, ngược lại còn lườm cô một cái!
Lăng Bắc Sam bối rối chuyển tầm mắt, “Con cũng vậy, tùy mọi người, làm thế nào không ảnh hưởng đến danh dự của ba nhà thì làm thế đó!” Cô làm quan hệ xã hội, biết lợi và hại của chuyện này đối với cả ba nhà.
“Vậy Diệc Thần, cháu cưới Bắc Sam đi!” Lúc này bà cụ lại mở miệng, lớn tiếng nói.
“.....” Tất cả mọi người có mặt trong phòng nhất thời đưa mắt nhìn nhau, không ngờ bà cụ lại thẳng thắn như vậy.
“Không được!” Chỉ có Cố Diệc Thần mở miệng phản bác.
Lăng Bắc Sam kinh ngạc nhìn Cố Diệc Thần, Cố Diệc Thần rốt cuộc cũng chịu liếc nhìn cô một cái, “Bà à, dưa hái xanh không ngọt! Việc này không công bằng với Bắc Sam!” Cố Diệc Thần chuyển tầm mắt, nhìn bà cụ lớn tiếng nói. Bao nhiêu tổn thương chồng chất trong lòng lúc này vô cùng chua xót.
“Không công bằng thì thế nào? Nó gây ra chuyện thì phải có trách nhiệm! Cố Diệc Thần, anh không muốn chịu trách nhiệm đúng không?” Bà cụ lại nói, mọi người ở đây đều biết rõ tình cảm của Cố Diệc Thần giành cho Lăng Bắc Sam!
Mặt Lăng Bắc Sam đỏ tới tận mang tai, không biết làm thế nào.
“Bà Lăng, chuyện này quả thật không công bằng với Bắc Sam, Bắc Sam vẫn luôn thích A Chính.” Ông Cố thở dài nói.
“Vậy cũng phải giải thích quan hệ của ba đứa chúng nó với bên ngoài chứ! Bắc Sam không phải đã nói là nó tự nguyện sao? Lăng Bắc Sam,con rốt cuộc có đồng ý đám cưới với Diệc Thần không? Nói một câu thôi!” Bà cụ giận dữ nói với Lăng Bắc Sam.
“Con sẽ ra mặt giải thích mọi chuyện, tin tức trước kia với anh Khải Chính chỉ là hiểu lầm, chuyện xảy ra với Diệc Thần là do con tự nguyện.” Lăng Bắc Sam dằn nỗi chua xót trong lòng xuống nói, thanh danh của cô coi như hỏng rồi.
Còn Lục Khải Chính cũng sẽ ra mặt, nói rõ ràng với truyền thông, rằng giữa anh và Lăng Bắc Sam không có quan hệ tình cảm gì cả, ngày trước đính hôn với cô cũng là bởi vì vụ án kia, Lăng Bắc Sam không hề có chút buồn phiền nào vì lời nói của Lục Khải Chính.
Cuối cùng mọi người đều nhất trí, việc trước tiên là công bố ‘Tình yêu’ của Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần cho thỏa đáng, hai người đính hôn trước, áp chế lần sóng gió này.
***
“Lục Khải Chính! Anh chờ một chút!” Lục Khải Chính đang định lên xe, chợt nghe tiếng Lăng Bắc Sam gọi lớn.
Lục Khải Chính giật mình, cho là Lăng Bắc Sam vẫn sẽ chặt lấy anh như mọi lần. Anh thầm nghĩ nếu cô làm như vậy thật, cô thật sự không đáng giá để Cố Diệc Thần yêu! Cố Diệc Thần đứng cách đó không xa nhìn Lăng Bắc Sam chạy về phía Lục Khải Chính, những vết thương chồng chất trong lòng đau nhói, anh biết thực lòng Lăng Bắc Sam không muốn gả cho anh!
“Có chuyện gì?” Lục Khải Chính lạnh nhạt nói.
“Có hai chuyện muốn nói rõ ràng với anh!” Lăng Bắc Sam nhìn anh, trầm giọng nói, trong giọng nói còn mang theo sự kiêu ngạo, còn có chút không tình nguyện mà cúi đầu.
“Nói mau đi, đừng để cánh nhà báo bắt gặp nữa.” Lục Khải Chính nói.
“Lúc anh bị thương, cô Nhan Tịch đó đã đến thăm anh, nhưng bị em đuổi đi.”
“Em!” Lăng Bắc Sam vừa dứt lời, Lục Khải Chính tức giận gầm nhẹ, sắc mặt xanh mét nhìn chằm chằm Lăng Bắc Sam. Lăng Bắc Sam cũng lúng túng xoay tầm mắt, không ngờ mình cũng làm được chuyện hèn hạ như vậy, “Còn có một chuyện nữa, hèn hạ hơn, em đã dẫn bác Lục tới Tô Thành tìm Nhan Tịch.”
“Lăng Bắc Sam, em....” Lục Khải Chính nghe xong tức giận đập một cái xuống thân xe, trừng mắt nhìn cô, hung tợn gầm nhẹ.
Lăng Bắc Sam cúi thấp đầu, hai gò má đỏ như bị lửa đốt, “Em chính là người như vậy, từ nhỏ đến lớn không có thứ gì không chiếm được, nhưng anh…lại khinh thường không them liếc nhìn em lấy một cái!” Lăng Bắc Sam ngẩng đầu lên, hít hít mũi, chua xót nói.
“Anh không khinh thường em! Anh đã từng nói thái độ của anh đối với em giống như Lăng Bắc Hàn đối với em vậy! Em luôn là cô công chúa nhỏ mà bọn anh cưng chiều!”
“Chính là luôn muốn cái gì thì được cái đó nên mới bị làm hư, là bởi vì không có được anh…” Lăng Bắc Sam lại nói, nhà họ Lăng chỉ có một mình cô là con gái, từ nhỏ đến lớn, cô luôn được mọi người cưng chiều nhất, muốn gió có gió, muốn mưa được mưa.
“Bây giờ em đã nhận ra được cảm giác của mình đối với anh rồi sao?” Lăng Bắc Sam có tỉnh táo không đó? Nếu không cô ấy sẽ không chủ động nhận sai với anh như vậy đâu.
“Xem như là vậy đi.” Lăng Bắc Sam kiềm chế nghẹn ngào, nói.
“Nhận ra được là tốt rồi, biết cái gì đáng để theo đuổi, cái gì không đáng. Anh chưa từng coi trọng em, cho nên anh không đáng để em theo đuổi như vậy. Cố Diệc Thần thì ngược lại, cậu ấy vẫn luôn bên cạnh, thầm lặng dõi theo em.” Lục Khải Chính lại nói.
Nhắc tới Cố Diệc Thần, trái tim Lăng Bắc Sam đau đến không thở nổi, "Không cần anh quan tâm!” Quật cường nói xong liền chạy đi.
Lục Khải Chính cười cười, thở phào nhẹ nhõm, Lăng Bắc Sam chịu buông tay anh, là một chuyện đáng mừng, nếu không, vừa hại chính cô, cũng gây cho anh bao nhiêu phiền phức! Nhưng nhớ tới lời Lăng Bắc Sam vừa mới nói, Lục Khải Chính lại nghĩ đến Nhan Tịch, trong lòng càng thêm áy náy, đau lòng.
Anh biết, cô không phải là không có tình cảm với anh, ngày đó ngàn dặm xa xôi tới Thủ Đô tìm anh, lại bị Lăng Bắc Sam ngăn cản, cô hẳn là rất đau long.
‘Uống thuốc chưa?’ đọc thêm nhiều truyện hay tại Doc Truyen . o r g
Sau khi lên xe, anh nhắn tin cho cô, sau đó mệt mỏi lái xe trở về căn hộ của mình.
Nhan Tịch thấy tin nhắn của Lục Khải Chính gửi tới, khẽ mỉm cười, rồi trả lời. Lục Khải Chính đang nằm trong bồn tắm, thấy cô trả lời, vô cung mừng rỡ, lập tức gọi điện lại cho cô.
Nhan Tịch nhận điện thoại của anh, từ trong điện thoại còn nghe rõ tiếng nước chảy ào ào, “Bụng còn đau không?” Lục Khải Chính nhấp một ngụm rượu đỏ, nằm ở trong bồn tắm, lười biếng hỏi.
“Không còn đau nữa, anh có chuyện gì à?” Cô nhàn nhạt trả lời, rồi hỏi.
“Anh đang ở trong căn hộ mà chúng ta quan hệ lần đầu, nằm ở trong bồn tắm.....” Lục Khải Chính mập mờ nói, giọng nói có chút lười biếng mà mê người. Nhan Tịch nghe thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, không khỏi nghĩ tới lần đầu tiên đó, còn có bồn tắm xa hoa hình tròn trong căn hộ của anh....
“Lục Khải Chính! Anh nói những thứ này làm gì?” Nhan Tịch tức giận nói, kiềm chế rung động trong lòng, nằm ở trên giường, rúc vào trong chăn.
“Lại xấu hổ rồi hả?” Lục Khải Chính cười mập mờ nói, trong lòng vì biết khi anh bị thương cô đã tới tìm anh mà vui mừng. Ngày đó khi tỉnh lại, không thấy cô ở bên cạnh, trong long anh đã cảm thấy anh vô cùng mất mát.
“Không có! Không có việc gì thì tôi cúp máy đây!” Nhan Tịch tức giận nói.
“Đừng! Có chuyện, vừa rồi Lăng Bắc Sam có nói với anh, lúc anh hôn mê bất tỉnh, em đã tới tìm anh.” Lục Khải Chính vội vàng nói.
“.....” Nhan Tịch thoáng giật mình, vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lăng Bắc Sam lại nói với anh chuyện đó.
"Nhan Tịch! Em thích ăn đòn à? Tại sao lại không nói với anh?” Lục Khải Chính lại nói, lần này càng thêm tự tin mà khẳng định cô yêu anh!
Nhớ tới lần đó mình ngồi xe lửa ngàn dặm xa xôi tới Thủ Đô tìm anh, lo lắng cho thương thế của anh, cuối cùng lại bị Lăng Bắc Sam ngăn lại, nỗi chua xót lại dâng lên, không nhịn được mà rơi lệ, “Không có gì đáng nói.”
“Lăng Bắc Sam và mẹ anh cũng đã tìm đến em đúng không? Bà ấy đả kích em à?” Lục Khải Chính không cần đoán cũng biết được bà Chu mẹ anh sẽ nói với cô những gì.
“Không có!” Cô nói dối. Ngày đó khi ra khỏi quán cà phê, cô thiếu chút nữa đã té xỉu. Cũng hiểu ra được khoảng cách giữa cô và Lục Khải Chính là rất xa.
“Những chuyện này không nhắc đến nữa! Nhan Tịch, em phải tin tưởng năng lực của anh!” Lục Khải Chính lại nói, trong giọng nói lộ ra sự kiên định cùng khẩn cầu.
“Tôi không muốn nhắc tới chuyện này nữa.... Đừng ép buộc tôi chấp nhận nữa được không?” Nhan Tịch gần như van xin nói, cô luôn luôn thích đơn giản, tự do, không muốn bị những chuyện lộn xộn này quấy nhiễu.
“Được, được, anh không ép em nữa, không ép em nữa.” Lục Khải Chính vội vàng nói, “Em ngủ sớm chút đi, hai ngày nữa anh sẽ đến tìm em!” Lục Khải Chính vừa nói dứt lời, phía bên kia Nhan Tịch đã cúp điện thoại.
Rốt cuộc cô muốn anh phải làm thế nào đây?
Lục Khải Chính nhìn màn hình điện thoại di động, khổ sở nói thầm.
Hôm sau Nhan Tịch liền đọc được chuyện của Lăng Bắc Sam trên mặt báo, lần này, giới truyền thông lại nói chuyện của Lục Khải Chính và Lăng Bắc Sam lần trước chỉ là hiểu lầm, Lăng Bắc Sam và Cố Diệc Thần mới thật sự là một đôi.... Nhan Tịch cười lắc lắc đầu, không muốn chú ý đến nữa.
*** đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o. r .g
“Nhan Tịch là không thể nào!” Nhà họ Lục đang mở cuộc họp gia đình, Lục Khải Chính kiên quyết nói, muốn cưới Nhan Tịch. Chu Tú Lan ngay lập tức nhảy dựng lên, đỏ mặt lên nói.
“Là con lấy vợ, không phải mẹ!” Lục Khải Chính lớn tiếng phản bác.
“Lục Khải Chính! Vụ tai tiếng của Nhan Tịch không phải chúng ta không biết, một ngày nào đó chuyện cô ta bị người khác vũ nhục lộ ra ngoài, mẹ xem mặt mũi con để ở đâu, mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta để ở đâu?” Chu Tú Lan lại quát.
“Lục phu nhân, mẹ đừng quên, là con làm liên lụy đến cô ấy! Nếu không có cô ấy, con trai của mẹ có lẽ không làm được phó cục trưởng cục công an đâu!” Lục Khải Chính gầm nhẹ về phía mẹ, “Huống chi, cô ấy còn từng mang thai cháu của mẹ nữa!”
Lời của Lục Khải Chính khiến Chu Tú Lan ngẩn ra, không biết nên nói gì.
“Nói như vậy, là chúng ta có lỗi với con gái nhà người ta…” Ngay cả ông cụ cũng lên tiếng nói.
“Cha à, không thể nói như thế được? Chúng ta bồi thường cho cô ấy…”
“Người ta không cần đến bồi thường của mẹ đâu! Tóm lại, mẹ đừng can dự gì đến chuyện hôn sự của con nữa! Ai dám động đến cô ấy, cũng đừng trách con không khách khí!” Lục Khải Chính xanh mặt, quả quyết nói, sau đó bước nhanh rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.