Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 369: Ngoại truyện phần 3 - Chương 14: Cô uống say
Ức Tích Nhan
26/04/2018
Lăng Bắc Sam nghe lời bà nói, cõi lòng như treo lên, bà mới vừa hỏi cô
có liên lạc với Cố Diệc Thần hay không, cô nói dối là thường có gọi điện thoại được cho anh. Thật ra nào có gọi điện thoại qua cho anh. Cô còn
chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh, trong lòng Lăng Bắc Sam cười
chua xót.
Cố Diệc Thần nghe lời của mẹ, trong lòng run rẩy, cô gọi điện thoại tới cho anh? Anh mới không tin. Tuy nói chỗ quân đội tương đối xa, nhưng tín hiệu vẫn rất tốt, làm sao có thể không gọi được. Nhìn dáng dấp cô chắc là vì trấn an mẹ mới nói như thế.
''Con còn phải huấn luyện, tập hợp rồi, trước cứ như vậy đi.'' Tốc độ của Lăng Bắc Diệp còn không nhanh bằng con, nói xong, vội vã cúp điện thoại.
''Huấn luyện? Này này'' Mẹ Cố tức giận nói, ai ngờ Cố Diệc Thần đã cúp điện thoại.
''Tiểu tử này. Bận gì mà bận thế, coi mình là người máy sao.'' Mẹ Cố tức giận nói, Lăng Bắc Sam nhìn bà cúp điện thoại, trong lòng có chút uất ức, chỉ là, không nói gì với cô cũng tốt, cô cũng không biết nên nói gì với anh, tránh cho lúng túng.
Mẹ Cố nhìn Lăng Bắc Sam cúi đầu, trong lòng rõ như mặt trời, làm sao lại không biết vợ chồng son có cãi nhau?
''Sam Sam, bộ đội A Thần có việc gấp, nghe nói còn phải diễu hành, haizzzai, bọn binh lính thối này thường hay bận rộn quá, con nên thông cảm cho nó một chút.'' Mẹ Cố đi tới bên cạnh Lăng Bắc Sam, ngồi xuống, bắt được tay cô, dịu dàng nói.
''Mẹ, con hiểu.'' Lăng Bắc Sam cười nói, không muốn bà hoài nghi chuyện của cô và anh, dù sao cũng là chuyện tình mờ ám.
''Ừ, Sam Sam của chúng ta giỏi lắm. Chỉ là con gái dù sao cũng là con gái, muốn mạnh mẽ, vẫn yếu đuối như nước mà thôi.....'' Mẹ Cố lôi kéo tay Lăng Bắc Sam, cứng cỏi nói, nghe lời của bà, Lăng Bắc Sam cảm giác như giống như lời của mẹ cô.
Cái gì mà con gái như nước, đối với con trai phải dịu dàng, mới có thể nắm chặt lòng của con trai.
Đạo lý này, cô cũng hiểu.
Biết thì biết, nhưng đời nào cô làm được...
Nói chuyện với bà một lúc ăn, buổi trưa ăn cơm ở nhà cũ, buổi chiều lập tức trở về nhà, cái nhà của cô và Cố Diệc Thần. Nhìn phòng trống không, tâm cô càng trống. Lật tờ lịch, còn một tuần nữa là sinh nhật của cô...
Năm nay, không biết có nhận được quà sinh nhật của anh hay không nữa, cô nghĩ, không biết thế này. Ở bộ đội anh rất bận, nào có thời gian rãnh mua quà tặng cô, ngay cả nhẫn cưới kim cương cũng không mua....
Ở thư phòng bận rộn một buổi chiều, một ngày thật khó khăn. Lúc bước ra khỏi thư phòng, bên ngoài đã tối đen như mực, không muốn đi xã giao, cô tính sẽ ở nhà nấu cơm. Chỉ là, cái gì cô cũng không biết làm, nấu thật lâu, đem phòng bếp biến thành bãi chiến trường.
''A'' đầu ngón tay bị cắt, cô bị đau đến ngừng thở, theo bản năng mút máu ở đầu ngón tay...
Trong đầu nhớ lại trước kia không cẩn thận làm rách đầu ngón tay, Cố Diệc Thần liền giúp cô nút máu đầu ngón tay, đứng đó mất hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn giọt nước mắt trên tấm thớt, không thể ngờ mình đã khóc.
Khóc cái gì? Cậu ta không thương mình, có gì ghê gớm đâu?
Không lạ gì, không lạ gì! "Ô....” trong lòng mắng mình như vậy, cô lại không ngừng khóc ra thành tiếng.
Chưa ăn cơm, đi phòng ngủ, dùng chăn che kín đầu, mặc cho bi thương cắn nuốt trái tim.... Càng muốn Cố Diệc Thần không thương cô, cô càng buồn, tỉnh táo lại lao ra phòng ngủ, đi tới bên tủ rượu, lấy một chai ra, uống sạch.
Mượn rượu giải sầu, càng sầu hơn.
Tư vị cay nồng lan tràn theo thực quản, giống như thấm vào trong tim, cõi lòng ngâm trong cồn rượu, tư vị kia, khó có thể hình dung.
Có lẽ là hôm nay quá rảnh rỗi, cô mới đem khổ sở trong nội tâm bộc phát ra.
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, cô không đi tìm điện thoại di động, cứ tiếp tục uống rượu như cũ, rượu làm ướt môi cô, môi bị cay đến đỏ bừng, giờ phút này cô muốn nhếch nhác như thế nào thì nhếch nhác thế đó. Thật sự bị chuông điện thoại di động làm cho không chịu nổi, cô đứng dậy, lảo đảo đi tìm điện thoại di động.
''Alô ai vậy. Cút đi! Chớ phiền tôi!” Mới bắt máy điện thoại, cô đã rống to, sau đó nhấn nút tắt.
Mấy lần tiếp theo, cô vẫn luôn từ chối cuộc gọi, cũng không lo đối phương là khách hàng, là nhân vật quan trọng gì đó. Cô uống say, cái gì cũng dám làm.
''A ồn chết mất.'', lại một hồi chuông nữa vang lên, cô ngồi ở sô pha, tức giận quát, nắm điện thoại di động lên định sẽ đập bể nó, nhưng một chữ ''Thần'' trên màn hìnhlàm cô dừng động tác, không có thèm vứt điện thoại, mà cứ đứng đó trợn to mắt nhìn chiếc điện thoại kia.
Một hồi chuông nữa sắp kết thúc thì cô chợt ấn xuống.
Rốt cuộc đường dây được nối, tâm Cố Diệc Thần bình tĩnh như không gợn sóng, chỉ nghe âm thanh hơi thở thuộc về cô không ngừng truyền đến, '' A lô'' anh mở miệng.
Nghe được giọng nói của Cố Diệc Thần thì cô ngơ ngẩn cả người, nước mắt nhếch nhác rơi xuống, miệng nói, ''Cố Diệc Thần... đồ khốn kiếp... gọi đến có việc gì.'' Cô kích động quát, trong lòng vô cùng chua xót, lời nói có chút ủy khuất không mạch lạc.
Nghe giọng nói mang theo men say của cô, Cố Diệc Thần cau mày, không biết cô ở đâu, ở chung với ai, tại sao uống say? Sẽ có nguy hiểm hay không?
''Bây giờ cô đang ở đâu?'' Anh trầm giọng hỏi."Không cần anh lo! Tôi chết cũng không cần anh trông nom, khốn kiếp, là anh hại tôi thành như vậy. Là anh hại tôi nôn...'' cô nói chuyện không có suy nghĩ, đâm đầu vào là quát, nói xong ói tất cả đồ bẩn thỉu xuống sàn nhà, có cái rớt xuống cằm cô, có cái dính trên cổ áo...
Trong miệng vừa chua vừa đắng vừa thối, cô khổ sở nằm, tiếp tục ói....
"Lăng Bắc Sam?” nghe giọng nói nôn mửa của cô, Cố Diệc Thần cau mày, trầm giọng nói.
"Nôn....”cô tiếp tục nôn mửa, tâm như là bị lửa đốt, phỏng, khổ sở mà muốn chết.
Nghe tiếng nôn mửa đứt quãng, nội tâm đang bình tĩnh của Cố Diệc Thần bắt đầu nóng nảy, "Lăng Bắc Sam! Bây giờ cô ở đâu?” anh hỏi.
Lời nói của Cố Diệc Thần làm Lăng Bắc Sam cười khổ, "Tôi ở nhà, nhà của chúng ta, không phải nhà đâu mà là nhà.'' Đây đâu phải là nơi anh ở, sao có thể nói là nhà.
Nghe cô nói đang ở nhà, lòng của anh bình tĩnh lại, ''Không có việc gì tôi cúp điện thoại” anh lạnh nhạt nói, không rõ cô chịu cái đả kích gì, lại uống rượi giảu sầu ở nhà. Chỉ là đây cũng không phải là chuyện anh quan tâm, tâm đã bình tĩnh không muốn lại có thêm gợn sóng.
"Đừng! Cố Diệc Thần! Anh đừng cúp! Anh đừng cúp” nghe anh nói muốn cúp điện thoại, đôi tay cô ôm điện thoại di động, kích động rống to.
Âm thanh lo lắng của cô ấy làm anh khó bình tĩnh, gọi anh về là có ý gì?
''Tôi đang ở bộ đội.'' anh trầm giọng quát lên.
"Bộ đội tôi biết rồi....”cô thì thào nói, giống như đã hiểu, anh đang bộ đội, không thể nào trở lại.
"Còn có việc sao?” Tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình, cố ý coi thường tình cảnh của cô, Cố Diệc Thần lạnh nhạt hỏi. Cô không phải đứa bé, còn một tuần nữa đã đủ hai mươi tám tuổi rồi....
Anh cũng sẽ không như Cố Diệc Thần lúc trước, một người chỉ biết một mình cô, có lẽ nếu là anh của ngày trước nhất định hiện tại không để ý gì cả, bất chấp mọi thức, đi suốt đêm trở lại Thủ Đô, nhưng anh của hiện tại sẽ không làm như thế.
"Không có việc gì!” Cho dù say, cũng nghe ra được giọng nói lạnh nhạt của anh, Lăng Bắc Sam rống to, tức giận vứt bỏ điện thoại di động.
Nghe một hồi động tĩnh, tạp âm.... Cố Diệc Thần nhấn tắt điện thoại.
Cô vĩnh viễn đều là như thế này, anh không để ý tới cô rồi, trong lòng mất mát. Lúc anh tốt với cô, thì cô không quý trọng. Cố Diệc Thần chẳng thèm quản cô, ngồi xuống bàn đọc sách, mở bản đồ quân sự ra, chuyên tâm nghiên cứu sách lược diễn tập tác chiến trên không.
Lăng Bắc Sam ngồi trên sàn nhà, sau khi cúp điện thoại, ngồi im không nhúc nhích như cũ.
Cố Diệc Thần thật sự không thương cô nữa, nếu không làm sao lại lạnh nhạt như vậy? Không quan tâm cô chút nào...
Cô vẫn ngồi trên sàn nhà, sau lại ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi, dưới đất đầy dơ bẩn, một thân nhếch nhác.
Cô bị những tiếng chuông cửa đánh thức, "Khụ khụ khụ” toàn thân lạnh như băng, cô nặng nề ho khan, mở mắt ra, đầu rất đau nhức.
Giùng giằng ngồi dậy, nhìn sàn nhà dơ bẩn, cô ảo não cau mày, "Chị Sam? Chị có nhà không?” giọng nói lo lắng truyền từ ngoài cửa đến, sau khi ý thức Lăng Bắc Sam hồi phục, phát hiện mình uống say lại ngủ trên sàn nhà cả đêm...
Cô đứng dậy, bước chân nặng nề, lảo đảo đi đến cửa, mở cửa.
''Chị Sam?'' Nhìn thấy Lăng Bắc Sam đầu bù tóc rối, Dink khó có thể tin, thân thể Lăng Bắc Sam siêu vẹo, hình như muốn ngã, Dink vội vàng tiến lên đỡ cô.
''Dink, sao em lại tới đây?'' xoa xoa huyệt thái dương đang đau như kim đâm, một tay cô vê huyệt thái dương, cau mày hỏi.
''Chị Sam! Làm sao đắc tội với tổng giám đốc Kim và Tổng giám đốc Diêu vậy? Sáng sớm nay em mới nhận được điện thoại của bọn họ, nói tối hôm qua chị mắng bọn họ. Đúng rồi, còn có Âu Dương. Cũng chỉ có Âu Dương nhắc nhở em, chị có thể xảy ra chuyện, em tìm rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhớ chị đang ở nhà.”Dink giải thích với cô.
''Đáng chết!'' Nghe lời nói của Dink, Lăng Bắc Sam coi như là hiểu chuyện gì đã xảy ra, mắng một tiếng, ảo não bới bới tóc, "Lỗi của chị, là tối hôm qua chị uống say, không lựa lời mà nói.'' Lăng Bắc Sam tức giận nói.
''Chị Sam, chị không có việc gì, nên đi rửa mặt trước, em giúp chị xử lí mọi chuyện!'' Nhặt điện thoại của Lăng Bắc Sam lên, Dink nói.
''Ừ, Dink, em liên lạc với bọn họ trước, nói buổi trưa nay chị nhất định đến cửa tạ tội.'' Đối với cách làm việc của Dink, Lăng Bắc Sam vô cùng yên tâm, nên cô nói xong lập tức đi vào phòng ngủ.
Không kịp đợi chờ mà bước đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, nhìn tấm thân nhếch nhác của mình, cô thoải mái rất nhiều, nhắm hai mắt lại hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà nước ấm mang đến. Giờ phút này, cô không phát hiện, trong khe hẹp cửa phòng tắm, có lỗ kim đang không ngừng làm việc.
Tắm xong, lại đánh răng rửa mặt, sau khi mọi thứ xong, trở lại phòng khách, Dink đã quét dọn phòng khách sạch sẽ, Lăng Bắc Sam cảm kích không thôi, "Dink, cảm ơn em, bây giờ chúng ta đến công ty đi.'' Lăng Bắc Sam cười nói.
''Haizz, chị Sam, khách khí với em làm gì!'' Dink cười nói, anh xuất thân là người mẫu, trên gương mặt anh tuấn kia mang theo nụ cười xinh đẹp.
Nhìn Dink thân thiết, lại nghĩ đến Cố Diệc Thần lạnh nhạt với mình, trong lòng Lăng Bắc Sam nổi lên một hồi tức giận, cực kì chua xót. Sử dụng máy đọc tiểu thuyết xem hết nghìn vạn quyển truyện, hoàn toàn không nói sai! Chỉ là, người kiêu ngạo như cô, sẽ không cho phép mình được để ý quá nhiều, đè nỗi khổ trong lòng xuống, cô và Dink cùng trở về công ty.
Đắc tội với hai khách hàng lớn của công ty, Lăng Bắc Sam chỉ đành phải tới cửa để tạ tội, cũng may bọn họ biết bối cảnh sau lưng cô nên không còn ai dám làm khó cô.
Nhưng mà, không thiếu được tiệc mời khách.
"Tổng giám đốc Diêu, ngài….” Tổng giám đốc Diêu đang đùa giỡn với một nữ đồng nghiệp mà cô đưa đến, Lăng Bắc Sam nhìn thấy, trong lòng không khỏi tức giận, chỉ là khóe miệng vẫn cong lên nụ cười thản nhiên.
"Tổng giám đốc Diêu, mặc dù Trình Trình nhà chúng tôi thuộc bộ phận quan hệ xã hội, nhưng không phải là loại người như ngài nghĩ” Lăng Bắc Sam cười lạnh nói, không sợ đắc tội với tổng giám đốc Diêu này. Chỉ cần đối phương vô lý, cô nhất định sẽ không để cho đối phương đẹp mặt!
"Tổng giám đốc Lăng, vậy cô nói tôi muốn loại người đó à? Ha ha” Người đàn ông trung niên cười ác ý hỏi, lời này rõ ràng cho thấy đang đùa giỡn Lăng Bắc Sam.
"Ba” Lăng Bắc Sam tức giận đứng dậy, nặng nề vỗ tay xuống bàn, mức độ nhẫn nại của cô chưa bao giờ vượt quá năm phút đồng hồ, "Diêu Liên Thành! Đừng thấy người khác cho chút mặt mũi thì lên mặt! Lăng Bắc Sam tôi thành lập bộ phận quan hệ xã hội cho công ty, chứ không phải là kỹ viện! Trình Trình, Đào Đào, chúng ta đi!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói xong, bảo hai nữ đồng nghiệp rời khỏi, tổng giám đốc Diêu #vội vàng đi lên, kéo lấy cánh tay Lăng Bắc Sam.
"Buông ra!” Lăng Bắc Sam lạnh lùng nói.
"Đồ tiện nhân! Cô cho rằng cô là ai? Thấy cô là người nhà họ Lăng, ông đây mới cho cô mặt mũi, nhưng cô…"
Lời tổng giám đốc Diêu còn chưa nói hết, Lăng Bắc Sam vung tay định đánh ông ta , cổ tay của cô bị tổng giám đốc Kim kéo lại "Tổng giám đốc Lăng!” hai nữ đồng nghiệp tiến lên, gọi, lúc này, cửa phòng cũng bị người đá văng ra.
"Buông cô ấy ra!” chỉ thấy Âu Dương Trạch đứng ở cửa, nhìn tổng giám đốc Kim, tổng giám đốc Diêu lạnh lùng nói.
Một khắc kia, trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động, ở thời điểm bất lực, được người khác giải vây giúp, trong lòng chắc chắn sẽ cảm động. Âu Dương Trạch tiến lên, kéo cô đến bên cạnh mình, che chắn trước mặt cô "Thế nào, không thèm cho tôi mặt mũi sao? Lão Kim, Lão Diêu, các ông cũng đừng trách tôi khó chịu!" .
"Đâu có đâu có, tổng giám đốc Âu Dương, hiểu lầm rồi, hoàn toàn là hiểu lầm” Hai người vội vàng nhận lỗi nói.
"Nhưng hai ông làm tổng giám đốc Lăng sợ hãi!” Âu Dương Trạch lại thấp giọng quát.
"Này, vậy phải an ủi tổng giám đốc Lăng như thế nào?” Khuôn mặt tổng giám đốc Kim lộ vẻ khiếp sợ nói, Âu Dương Trạch cười lạnh, xoay người, cúi đầu, hai tay đặt lên vai Lăng Bắc Sam, dịu dàng hỏi "Em nói xem muốn được bồi thường thế nào?"
Nụ cười dịu dàng đó làm tim Lăng Bắc Sam đập nhanh "Thôi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa” Cô bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói, tránh khỏi anh, đi về phía cửa.
"Còn không mau cút đi!” Âu Dương Trạch lạnh lùng nói, đuổi theo Lăng Bắc Sam, cởi áo khoác tây trang xuống khoác lên cho cô. Lăng Bắc Sam gật đầu , áo khoác của cô để ở trong xe nên không cử tuyệt anh.
"May mà tối nay anh cũng có xã giao ở chỗ này "
"Âu Dương, cám ơn anh!” Trong bãi đậu xe, Lăng Bắc Sam cảm kích nói với anh, hai đồng nghiệp đi theo cô đã rời khỏi.
"Khách khí với anh làm gì! Chẳng lẽ em không xem anh là bạn bè sao?” Vẻ mặt Âu Dương Trạch đầy bi thương, lên tiếng.
"Không phải, đương nhiên là bạn bè!” Lăng Bắc Sam vội vàng cười nói, nếu như tối nay Âu Dương Trạch xuất hiện trễ, cô thật sự không biết phải chống đỡ thế nào, Dink không đi cùng cô, đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện như vậy.
Âu Dương Trạch cười cười, trong đôi mắt lại nhuộm rõ vẻ mất mát, nhìn thẳng vào Lăng Bắc Sam "Làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
"Sam Sam, em hạnh phúc sao?” Âu Dương Trạch nhàn nhạt hỏi, lúc này, trong bãi đậu xe có ánh đèn xe chiếu sáng, một chiếc xe hơi đang đi về phía bên này, Âu Dương Trạch vội vàng săn sóc kéo Lăng Bắc Sam đi, kéo cô lên xe của mình!
"Tôi, xe của tôi ở…"
"Đi ăn bữa khuya với anh một chút!” Âu Dương Trạch cường thế nói, không đợi cô đồng ý, đã lái xe rời đi.
Lăng Bắc Sam cũng không cự tuyệt nữa, ngồi ở trong xe Âu Dương Trạch, trong lòng tràn đầy phức tạp. Tại sao mới vừa rồi anh lại hỏi cô có hạnh phúc hay sao?
Hạnh phúc sao?
Cô không biết, có lẽ là từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong hạnh phúc, cho nên cũng không biết cái gì gọi là hạnh phúc. Giống như hiện tại, để cho cô miêu tả hạnh phúc là cái gì, cô cũng không miêu tả ra được.
Không nghĩ đến Âu Dương Trạch lại mang cô đến một quán ăn vô cùng vắng vẻ, anh gọi cho cô món canh bồ câu để tẩm bổ, hai người ngồi ở trong phòng riêng, Âu Dương Trạch ưu nhã ăn món ăn khuya của mình. "Sam Sam, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh".
Âu Dương Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô ở phía đối diện, cười nhạt hỏi.
"Tôi hạnh phúc” cô cười trả lời.
"Nhưng ánh mắt u buồn kia của em nói cho anh biết, em không hạnh phúc” Âu Dương Trạch nói vô cùng chắc chắn. Lăng Bắc Sam xoay tầm mắt mất tự nhiên, tối hôm qua lúc cô uống rượu say, Âu Dương Trạch có gọi điện thoại qua, nhất định cho rằng cô vì đau khổ mới uống rượu."Vô cùng tốt.” cô cười cười, lại nói.
"Tại sao đột nhiên em lại muốn lấy cậu ấy?” Bỗng nhiên vẻ mặt Âu Dương Trạch trở nên vô cùng khổ sở, trong đôi mắt thâm thúy đều là vẻ đau lòng và nhìn cô một cách thâm tình.
Lăng Bắc Sam bị dáng vẻ đó của anh làm cho kinh ngạc, nếu bây giờ cô nói mình không hiểu ý tứ của anh thì đó là chuyện không thể nào.
"Âu Dương, chúng ta chỉ là bạn tốt!” Lý trí nói cho cô biết, phải nói như vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, không thể nào dây dưa với anh. Huống chi, người trong lòng cô là Cố Diệc Thần.
"Tại sao không cho anh cơ hội? Thiếu chút nữa chúng ta đã….” Âu Dương Trạch vọt tới sau lưng cô, ôm lấy đầu của cô, kích động nói. Trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động mạnh, hiện lên khuôn mặt của Cố Diệc Thần "Anh đừng nói! Buông tôi ra!” cô lớn tiếng nói, cố gắng để cho mình không xao động vì Âu Dương Trạch
Nhưng hình như người đàn ông này vô cùng nguy nhiểm, lại hấp dẫn chết người.
Anh không có hành động tiếp theo, nhưng cũng không buông cô ra "Sam Sam, anh sẽ không phá hoại hôn nhân của em, anh là người có nguyên tắc, anh sẽ lặng lẽ quan tâm em, sẽ không để cho em bị khổ sở.” Giọng nói giàu từ tính và dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy.
"Âu Dương, anh tốt nhất đừng…nên có ý nghĩ với tôi, nếu không ngay cả làm bạn bè chúng ta cũng không thể!” Lăng Bắc Sam gỡ tay anh ra, trầm giọng nói, không thể để cho mình rơi vào hố sâu này này. Cũng không hiểu có phải Cố Diệc Thần thiếu cô quá nhiều hay không, cho nên, Âu Dương Trạch mới vừa nói với cô mấy lời kia, cô liền....
"Được! Anh đồng ý, anh nhất định sẽ không mang cho em bất cứ phiền phức gì, chỉ cần em vẫn xem anh là bạn bè!” Âu Dương trạch vội vàng nói, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, khiến Lăng Bắc Sam không có cách nào cự tuyệt hắn.
***
Sau đêm đó, Âu Dương Trạch rất ít khi liên lạc với cô, cô biết, anh là đang cố gắng giữ một khoảng cách với cô. Ngày sinh nhật, càng ngày càng đến gần, trong lòng cô cũng dần dần khẩn trương. Không biết anh có trở về hay không, đi nhà cũ dò xét mấy lần, đều nói là rất bận.
"Chị dâu, chị muốn dẫn Đằng Đằng đi đâu à?” Bà nội tìm cô, mới vừa vào đại viện, liền nhìn thấy Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng lên xe, Lăng Bắc Sam tiến lên hỏi.
"Đến doanh trại gặp lão Lăng!” Úc Tử Duyệt cười nói, mấy ngày nữa Lăng Bắc Hàn phải bắt đầu diễn tập, cô thuyết phục mãi, anh mới đồng ý cho cô mang theo Đằng Đằng đến bộ đội thăm anh.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Sam không ngừng hâm mộ, hôn mấy cái lên khuôn mặt mập mạp của Đằng Đằng.
"Không nói với em nữa..., chúng ta lên đường đây, bà nội ở nhà chờ em đấy, đi nhanh lên một chút” Úc Tử Duyệt ôm Đằng Đằng, cười nói với Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, nhìn xe bọn họ đi xa, cô mới đi vào nhà cũ.
Cũng không khác biệt gì so với cô nghĩ, bà nội hỏi chuyện của cô và Cố Diệc Thần, giống như tất cả mọi người đều biết rõ ràng cô và Cố Diệc Thần bất hòa, chỉ là không trực tiếp nói ra.
"Nhà họ Lăng ta chỉ mình cháu là cháu gái, dĩ nhiên bà nội hi vọng cháu hạnh phúc. Ông nội cháu hiểu rõ cháu nhất"
"Bà! Cháu biết ạ, hiện tại không phải cháu rất tốt sao!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói.
"Đừng quá kiêu ngạo, hãy sống thật tốt với A Thần, trưởng thành rồi, nên nghĩ đến việc con cái nhiều hơn!"
Đứa bé.... Trong lòng Lăng Bắc Sam như có có gai đau, đã làm hai lần, lần đầu tiên là trong thời kỳ an toàn, chưa uống thuốc, tới lần thứ hai, cô có uống, không phải Vitamin, mà là thuốc tránh thai.... Cô cũng là một người lý trí, dưới hoàn cảnh tình cảm bất hòa lại có con, cô không muốn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng đi bộ đội thăm đại ca, trong lòng cô cảm thấy hình ảnh như vậy thật hạnh phúc, thật ấm áp. Không ngừng hâm mộ....
Trịnh trọng nói mấy câu cam đoan với bà nội, Lăng Bắc Sam lái xe rời đi, có chút mờ mịt, ngày mai là sinh nhật của cô, anh chẳng có chút tăm hơi nào cả. Lái xe như người vô hồn lên đường cao tốc, đi đến đơn vị của anh....
Lúc càng đến gần đơn vị của anh thì cô càng thả chậm tốc độ, không biết vì sao mình lại đến nơi này.
Cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho anh, lại do dự. Thật lâu, mới gọi cho anh, nhưng không hề có người nhận. Suy nghĩ một chút, bây giờ đang là ban ngày, chắc anh đang huấn luyện đi…
Bất chợt, những tiếng máy bay gầm rú vang lên, cô xuống xe, ngước đầu, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều máy bay, nếu như cô nhớ không lầm, có máy bay chiến đấu, máy bay tấn công, máy bay ném bom.... Những thứ này cô biết được là bởi vì Cố Diệc Thần từng dạy cô.
Nhìn chiếc máy bay từ từ hạ cánh, lần đầu tiên Lăng Bắc Sam cảm thấy những chiếc máy bay kia thật uy vũ, oai phong bay lượn trên không trung, anh đang ở bên trong những chiếc máy bay đó sao?
Cố Diệc Thần ngồi trong buồng lái máy bay, nhìn bản đồ, hôm nay mang theo binh sĩ đi diễn tập hoàn cảnh.... Máy bay chậm rãi hạ xuống trong đại viện của quân doanh, Cố Diệc Thần một thân quân phục màu lam, đội mũ sắt màu trắng, đi trong nghi thức chào đoán của binh sĩ
"Báo cáo!"
"Chuyện gì?” Còn chưa đi về khu ký túc xá, văn thư Tiểu Cát đã chạy tới, anh báo cáo.
"Báo cáo doanh trưởng! Bà xã của anh tới” Tiểu Cát lớn tiếng nói, Cố Diệc Thần tựa như cũng bị kinh sợ, những chiến sĩ khác nghe được lời Tiểu Cát nói, rối rít reo hò.
Cố Diệc Thần nghiêm mặt, xoay người, những binh lính kia quả quyết ngưng cười "Từ giờ trở đi, chạy bộ cho đến giờ ăn cơm tối!” Cố Diệc Thần lớn tiếng quát. Ngay sau đó xoay người, bước nhanh về khu ký túc xá.
Cố Diệc Thần nghe lời của mẹ, trong lòng run rẩy, cô gọi điện thoại tới cho anh? Anh mới không tin. Tuy nói chỗ quân đội tương đối xa, nhưng tín hiệu vẫn rất tốt, làm sao có thể không gọi được. Nhìn dáng dấp cô chắc là vì trấn an mẹ mới nói như thế.
''Con còn phải huấn luyện, tập hợp rồi, trước cứ như vậy đi.'' Tốc độ của Lăng Bắc Diệp còn không nhanh bằng con, nói xong, vội vã cúp điện thoại.
''Huấn luyện? Này này'' Mẹ Cố tức giận nói, ai ngờ Cố Diệc Thần đã cúp điện thoại.
''Tiểu tử này. Bận gì mà bận thế, coi mình là người máy sao.'' Mẹ Cố tức giận nói, Lăng Bắc Sam nhìn bà cúp điện thoại, trong lòng có chút uất ức, chỉ là, không nói gì với cô cũng tốt, cô cũng không biết nên nói gì với anh, tránh cho lúng túng.
Mẹ Cố nhìn Lăng Bắc Sam cúi đầu, trong lòng rõ như mặt trời, làm sao lại không biết vợ chồng son có cãi nhau?
''Sam Sam, bộ đội A Thần có việc gấp, nghe nói còn phải diễu hành, haizzzai, bọn binh lính thối này thường hay bận rộn quá, con nên thông cảm cho nó một chút.'' Mẹ Cố đi tới bên cạnh Lăng Bắc Sam, ngồi xuống, bắt được tay cô, dịu dàng nói.
''Mẹ, con hiểu.'' Lăng Bắc Sam cười nói, không muốn bà hoài nghi chuyện của cô và anh, dù sao cũng là chuyện tình mờ ám.
''Ừ, Sam Sam của chúng ta giỏi lắm. Chỉ là con gái dù sao cũng là con gái, muốn mạnh mẽ, vẫn yếu đuối như nước mà thôi.....'' Mẹ Cố lôi kéo tay Lăng Bắc Sam, cứng cỏi nói, nghe lời của bà, Lăng Bắc Sam cảm giác như giống như lời của mẹ cô.
Cái gì mà con gái như nước, đối với con trai phải dịu dàng, mới có thể nắm chặt lòng của con trai.
Đạo lý này, cô cũng hiểu.
Biết thì biết, nhưng đời nào cô làm được...
Nói chuyện với bà một lúc ăn, buổi trưa ăn cơm ở nhà cũ, buổi chiều lập tức trở về nhà, cái nhà của cô và Cố Diệc Thần. Nhìn phòng trống không, tâm cô càng trống. Lật tờ lịch, còn một tuần nữa là sinh nhật của cô...
Năm nay, không biết có nhận được quà sinh nhật của anh hay không nữa, cô nghĩ, không biết thế này. Ở bộ đội anh rất bận, nào có thời gian rãnh mua quà tặng cô, ngay cả nhẫn cưới kim cương cũng không mua....
Ở thư phòng bận rộn một buổi chiều, một ngày thật khó khăn. Lúc bước ra khỏi thư phòng, bên ngoài đã tối đen như mực, không muốn đi xã giao, cô tính sẽ ở nhà nấu cơm. Chỉ là, cái gì cô cũng không biết làm, nấu thật lâu, đem phòng bếp biến thành bãi chiến trường.
''A'' đầu ngón tay bị cắt, cô bị đau đến ngừng thở, theo bản năng mút máu ở đầu ngón tay...
Trong đầu nhớ lại trước kia không cẩn thận làm rách đầu ngón tay, Cố Diệc Thần liền giúp cô nút máu đầu ngón tay, đứng đó mất hồn, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô kinh ngạc nhìn giọt nước mắt trên tấm thớt, không thể ngờ mình đã khóc.
Khóc cái gì? Cậu ta không thương mình, có gì ghê gớm đâu?
Không lạ gì, không lạ gì! "Ô....” trong lòng mắng mình như vậy, cô lại không ngừng khóc ra thành tiếng.
Chưa ăn cơm, đi phòng ngủ, dùng chăn che kín đầu, mặc cho bi thương cắn nuốt trái tim.... Càng muốn Cố Diệc Thần không thương cô, cô càng buồn, tỉnh táo lại lao ra phòng ngủ, đi tới bên tủ rượu, lấy một chai ra, uống sạch.
Mượn rượu giải sầu, càng sầu hơn.
Tư vị cay nồng lan tràn theo thực quản, giống như thấm vào trong tim, cõi lòng ngâm trong cồn rượu, tư vị kia, khó có thể hình dung.
Có lẽ là hôm nay quá rảnh rỗi, cô mới đem khổ sở trong nội tâm bộc phát ra.
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, cô không đi tìm điện thoại di động, cứ tiếp tục uống rượu như cũ, rượu làm ướt môi cô, môi bị cay đến đỏ bừng, giờ phút này cô muốn nhếch nhác như thế nào thì nhếch nhác thế đó. Thật sự bị chuông điện thoại di động làm cho không chịu nổi, cô đứng dậy, lảo đảo đi tìm điện thoại di động.
''Alô ai vậy. Cút đi! Chớ phiền tôi!” Mới bắt máy điện thoại, cô đã rống to, sau đó nhấn nút tắt.
Mấy lần tiếp theo, cô vẫn luôn từ chối cuộc gọi, cũng không lo đối phương là khách hàng, là nhân vật quan trọng gì đó. Cô uống say, cái gì cũng dám làm.
''A ồn chết mất.'', lại một hồi chuông nữa vang lên, cô ngồi ở sô pha, tức giận quát, nắm điện thoại di động lên định sẽ đập bể nó, nhưng một chữ ''Thần'' trên màn hìnhlàm cô dừng động tác, không có thèm vứt điện thoại, mà cứ đứng đó trợn to mắt nhìn chiếc điện thoại kia.
Một hồi chuông nữa sắp kết thúc thì cô chợt ấn xuống.
Rốt cuộc đường dây được nối, tâm Cố Diệc Thần bình tĩnh như không gợn sóng, chỉ nghe âm thanh hơi thở thuộc về cô không ngừng truyền đến, '' A lô'' anh mở miệng.
Nghe được giọng nói của Cố Diệc Thần thì cô ngơ ngẩn cả người, nước mắt nhếch nhác rơi xuống, miệng nói, ''Cố Diệc Thần... đồ khốn kiếp... gọi đến có việc gì.'' Cô kích động quát, trong lòng vô cùng chua xót, lời nói có chút ủy khuất không mạch lạc.
Nghe giọng nói mang theo men say của cô, Cố Diệc Thần cau mày, không biết cô ở đâu, ở chung với ai, tại sao uống say? Sẽ có nguy hiểm hay không?
''Bây giờ cô đang ở đâu?'' Anh trầm giọng hỏi."Không cần anh lo! Tôi chết cũng không cần anh trông nom, khốn kiếp, là anh hại tôi thành như vậy. Là anh hại tôi nôn...'' cô nói chuyện không có suy nghĩ, đâm đầu vào là quát, nói xong ói tất cả đồ bẩn thỉu xuống sàn nhà, có cái rớt xuống cằm cô, có cái dính trên cổ áo...
Trong miệng vừa chua vừa đắng vừa thối, cô khổ sở nằm, tiếp tục ói....
"Lăng Bắc Sam?” nghe giọng nói nôn mửa của cô, Cố Diệc Thần cau mày, trầm giọng nói.
"Nôn....”cô tiếp tục nôn mửa, tâm như là bị lửa đốt, phỏng, khổ sở mà muốn chết.
Nghe tiếng nôn mửa đứt quãng, nội tâm đang bình tĩnh của Cố Diệc Thần bắt đầu nóng nảy, "Lăng Bắc Sam! Bây giờ cô ở đâu?” anh hỏi.
Lời nói của Cố Diệc Thần làm Lăng Bắc Sam cười khổ, "Tôi ở nhà, nhà của chúng ta, không phải nhà đâu mà là nhà.'' Đây đâu phải là nơi anh ở, sao có thể nói là nhà.
Nghe cô nói đang ở nhà, lòng của anh bình tĩnh lại, ''Không có việc gì tôi cúp điện thoại” anh lạnh nhạt nói, không rõ cô chịu cái đả kích gì, lại uống rượi giảu sầu ở nhà. Chỉ là đây cũng không phải là chuyện anh quan tâm, tâm đã bình tĩnh không muốn lại có thêm gợn sóng.
"Đừng! Cố Diệc Thần! Anh đừng cúp! Anh đừng cúp” nghe anh nói muốn cúp điện thoại, đôi tay cô ôm điện thoại di động, kích động rống to.
Âm thanh lo lắng của cô ấy làm anh khó bình tĩnh, gọi anh về là có ý gì?
''Tôi đang ở bộ đội.'' anh trầm giọng quát lên.
"Bộ đội tôi biết rồi....”cô thì thào nói, giống như đã hiểu, anh đang bộ đội, không thể nào trở lại.
"Còn có việc sao?” Tận lực giữ vững bình tĩnh cho mình, cố ý coi thường tình cảnh của cô, Cố Diệc Thần lạnh nhạt hỏi. Cô không phải đứa bé, còn một tuần nữa đã đủ hai mươi tám tuổi rồi....
Anh cũng sẽ không như Cố Diệc Thần lúc trước, một người chỉ biết một mình cô, có lẽ nếu là anh của ngày trước nhất định hiện tại không để ý gì cả, bất chấp mọi thức, đi suốt đêm trở lại Thủ Đô, nhưng anh của hiện tại sẽ không làm như thế.
"Không có việc gì!” Cho dù say, cũng nghe ra được giọng nói lạnh nhạt của anh, Lăng Bắc Sam rống to, tức giận vứt bỏ điện thoại di động.
Nghe một hồi động tĩnh, tạp âm.... Cố Diệc Thần nhấn tắt điện thoại.
Cô vĩnh viễn đều là như thế này, anh không để ý tới cô rồi, trong lòng mất mát. Lúc anh tốt với cô, thì cô không quý trọng. Cố Diệc Thần chẳng thèm quản cô, ngồi xuống bàn đọc sách, mở bản đồ quân sự ra, chuyên tâm nghiên cứu sách lược diễn tập tác chiến trên không.
Lăng Bắc Sam ngồi trên sàn nhà, sau khi cúp điện thoại, ngồi im không nhúc nhích như cũ.
Cố Diệc Thần thật sự không thương cô nữa, nếu không làm sao lại lạnh nhạt như vậy? Không quan tâm cô chút nào...
Cô vẫn ngồi trên sàn nhà, sau lại ngã trên mặt đất ngủ thiếp đi, dưới đất đầy dơ bẩn, một thân nhếch nhác.
Cô bị những tiếng chuông cửa đánh thức, "Khụ khụ khụ” toàn thân lạnh như băng, cô nặng nề ho khan, mở mắt ra, đầu rất đau nhức.
Giùng giằng ngồi dậy, nhìn sàn nhà dơ bẩn, cô ảo não cau mày, "Chị Sam? Chị có nhà không?” giọng nói lo lắng truyền từ ngoài cửa đến, sau khi ý thức Lăng Bắc Sam hồi phục, phát hiện mình uống say lại ngủ trên sàn nhà cả đêm...
Cô đứng dậy, bước chân nặng nề, lảo đảo đi đến cửa, mở cửa.
''Chị Sam?'' Nhìn thấy Lăng Bắc Sam đầu bù tóc rối, Dink khó có thể tin, thân thể Lăng Bắc Sam siêu vẹo, hình như muốn ngã, Dink vội vàng tiến lên đỡ cô.
''Dink, sao em lại tới đây?'' xoa xoa huyệt thái dương đang đau như kim đâm, một tay cô vê huyệt thái dương, cau mày hỏi.
''Chị Sam! Làm sao đắc tội với tổng giám đốc Kim và Tổng giám đốc Diêu vậy? Sáng sớm nay em mới nhận được điện thoại của bọn họ, nói tối hôm qua chị mắng bọn họ. Đúng rồi, còn có Âu Dương. Cũng chỉ có Âu Dương nhắc nhở em, chị có thể xảy ra chuyện, em tìm rất nhiều nơi, cuối cùng mới nhớ chị đang ở nhà.”Dink giải thích với cô.
''Đáng chết!'' Nghe lời nói của Dink, Lăng Bắc Sam coi như là hiểu chuyện gì đã xảy ra, mắng một tiếng, ảo não bới bới tóc, "Lỗi của chị, là tối hôm qua chị uống say, không lựa lời mà nói.'' Lăng Bắc Sam tức giận nói.
''Chị Sam, chị không có việc gì, nên đi rửa mặt trước, em giúp chị xử lí mọi chuyện!'' Nhặt điện thoại của Lăng Bắc Sam lên, Dink nói.
''Ừ, Dink, em liên lạc với bọn họ trước, nói buổi trưa nay chị nhất định đến cửa tạ tội.'' Đối với cách làm việc của Dink, Lăng Bắc Sam vô cùng yên tâm, nên cô nói xong lập tức đi vào phòng ngủ.
Không kịp đợi chờ mà bước đến phòng tắm, mở vòi hoa sen, nhìn tấm thân nhếch nhác của mình, cô thoải mái rất nhiều, nhắm hai mắt lại hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà nước ấm mang đến. Giờ phút này, cô không phát hiện, trong khe hẹp cửa phòng tắm, có lỗ kim đang không ngừng làm việc.
Tắm xong, lại đánh răng rửa mặt, sau khi mọi thứ xong, trở lại phòng khách, Dink đã quét dọn phòng khách sạch sẽ, Lăng Bắc Sam cảm kích không thôi, "Dink, cảm ơn em, bây giờ chúng ta đến công ty đi.'' Lăng Bắc Sam cười nói.
''Haizz, chị Sam, khách khí với em làm gì!'' Dink cười nói, anh xuất thân là người mẫu, trên gương mặt anh tuấn kia mang theo nụ cười xinh đẹp.
Nhìn Dink thân thiết, lại nghĩ đến Cố Diệc Thần lạnh nhạt với mình, trong lòng Lăng Bắc Sam nổi lên một hồi tức giận, cực kì chua xót. Sử dụng máy đọc tiểu thuyết xem hết nghìn vạn quyển truyện, hoàn toàn không nói sai! Chỉ là, người kiêu ngạo như cô, sẽ không cho phép mình được để ý quá nhiều, đè nỗi khổ trong lòng xuống, cô và Dink cùng trở về công ty.
Đắc tội với hai khách hàng lớn của công ty, Lăng Bắc Sam chỉ đành phải tới cửa để tạ tội, cũng may bọn họ biết bối cảnh sau lưng cô nên không còn ai dám làm khó cô.
Nhưng mà, không thiếu được tiệc mời khách.
"Tổng giám đốc Diêu, ngài….” Tổng giám đốc Diêu đang đùa giỡn với một nữ đồng nghiệp mà cô đưa đến, Lăng Bắc Sam nhìn thấy, trong lòng không khỏi tức giận, chỉ là khóe miệng vẫn cong lên nụ cười thản nhiên.
"Tổng giám đốc Diêu, mặc dù Trình Trình nhà chúng tôi thuộc bộ phận quan hệ xã hội, nhưng không phải là loại người như ngài nghĩ” Lăng Bắc Sam cười lạnh nói, không sợ đắc tội với tổng giám đốc Diêu này. Chỉ cần đối phương vô lý, cô nhất định sẽ không để cho đối phương đẹp mặt!
"Tổng giám đốc Lăng, vậy cô nói tôi muốn loại người đó à? Ha ha” Người đàn ông trung niên cười ác ý hỏi, lời này rõ ràng cho thấy đang đùa giỡn Lăng Bắc Sam.
"Ba” Lăng Bắc Sam tức giận đứng dậy, nặng nề vỗ tay xuống bàn, mức độ nhẫn nại của cô chưa bao giờ vượt quá năm phút đồng hồ, "Diêu Liên Thành! Đừng thấy người khác cho chút mặt mũi thì lên mặt! Lăng Bắc Sam tôi thành lập bộ phận quan hệ xã hội cho công ty, chứ không phải là kỹ viện! Trình Trình, Đào Đào, chúng ta đi!” Lăng Bắc Sam lớn tiếng nói xong, bảo hai nữ đồng nghiệp rời khỏi, tổng giám đốc Diêu #vội vàng đi lên, kéo lấy cánh tay Lăng Bắc Sam.
"Buông ra!” Lăng Bắc Sam lạnh lùng nói.
"Đồ tiện nhân! Cô cho rằng cô là ai? Thấy cô là người nhà họ Lăng, ông đây mới cho cô mặt mũi, nhưng cô…"
Lời tổng giám đốc Diêu còn chưa nói hết, Lăng Bắc Sam vung tay định đánh ông ta , cổ tay của cô bị tổng giám đốc Kim kéo lại "Tổng giám đốc Lăng!” hai nữ đồng nghiệp tiến lên, gọi, lúc này, cửa phòng cũng bị người đá văng ra.
"Buông cô ấy ra!” chỉ thấy Âu Dương Trạch đứng ở cửa, nhìn tổng giám đốc Kim, tổng giám đốc Diêu lạnh lùng nói.
Một khắc kia, trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động, ở thời điểm bất lực, được người khác giải vây giúp, trong lòng chắc chắn sẽ cảm động. Âu Dương Trạch tiến lên, kéo cô đến bên cạnh mình, che chắn trước mặt cô "Thế nào, không thèm cho tôi mặt mũi sao? Lão Kim, Lão Diêu, các ông cũng đừng trách tôi khó chịu!" .
"Đâu có đâu có, tổng giám đốc Âu Dương, hiểu lầm rồi, hoàn toàn là hiểu lầm” Hai người vội vàng nhận lỗi nói.
"Nhưng hai ông làm tổng giám đốc Lăng sợ hãi!” Âu Dương Trạch lại thấp giọng quát.
"Này, vậy phải an ủi tổng giám đốc Lăng như thế nào?” Khuôn mặt tổng giám đốc Kim lộ vẻ khiếp sợ nói, Âu Dương Trạch cười lạnh, xoay người, cúi đầu, hai tay đặt lên vai Lăng Bắc Sam, dịu dàng hỏi "Em nói xem muốn được bồi thường thế nào?"
Nụ cười dịu dàng đó làm tim Lăng Bắc Sam đập nhanh "Thôi, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ nữa” Cô bình tĩnh lại, lạnh nhạt nói, tránh khỏi anh, đi về phía cửa.
"Còn không mau cút đi!” Âu Dương Trạch lạnh lùng nói, đuổi theo Lăng Bắc Sam, cởi áo khoác tây trang xuống khoác lên cho cô. Lăng Bắc Sam gật đầu , áo khoác của cô để ở trong xe nên không cử tuyệt anh.
"May mà tối nay anh cũng có xã giao ở chỗ này "
"Âu Dương, cám ơn anh!” Trong bãi đậu xe, Lăng Bắc Sam cảm kích nói với anh, hai đồng nghiệp đi theo cô đã rời khỏi.
"Khách khí với anh làm gì! Chẳng lẽ em không xem anh là bạn bè sao?” Vẻ mặt Âu Dương Trạch đầy bi thương, lên tiếng.
"Không phải, đương nhiên là bạn bè!” Lăng Bắc Sam vội vàng cười nói, nếu như tối nay Âu Dương Trạch xuất hiện trễ, cô thật sự không biết phải chống đỡ thế nào, Dink không đi cùng cô, đây là lần đầu tiên cô phải đối mặt với chuyện như vậy.
Âu Dương Trạch cười cười, trong đôi mắt lại nhuộm rõ vẻ mất mát, nhìn thẳng vào Lăng Bắc Sam "Làm sao vậy?” Cô nhỏ giọng hỏi.
"Sam Sam, em hạnh phúc sao?” Âu Dương Trạch nhàn nhạt hỏi, lúc này, trong bãi đậu xe có ánh đèn xe chiếu sáng, một chiếc xe hơi đang đi về phía bên này, Âu Dương Trạch vội vàng săn sóc kéo Lăng Bắc Sam đi, kéo cô lên xe của mình!
"Tôi, xe của tôi ở…"
"Đi ăn bữa khuya với anh một chút!” Âu Dương Trạch cường thế nói, không đợi cô đồng ý, đã lái xe rời đi.
Lăng Bắc Sam cũng không cự tuyệt nữa, ngồi ở trong xe Âu Dương Trạch, trong lòng tràn đầy phức tạp. Tại sao mới vừa rồi anh lại hỏi cô có hạnh phúc hay sao?
Hạnh phúc sao?
Cô không biết, có lẽ là từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong hạnh phúc, cho nên cũng không biết cái gì gọi là hạnh phúc. Giống như hiện tại, để cho cô miêu tả hạnh phúc là cái gì, cô cũng không miêu tả ra được.
Không nghĩ đến Âu Dương Trạch lại mang cô đến một quán ăn vô cùng vắng vẻ, anh gọi cho cô món canh bồ câu để tẩm bổ, hai người ngồi ở trong phòng riêng, Âu Dương Trạch ưu nhã ăn món ăn khuya của mình. "Sam Sam, em vẫn chưa trả lời vấn đề của anh".
Âu Dương Trạch ngẩng đầu lên, nhìn cô ở phía đối diện, cười nhạt hỏi.
"Tôi hạnh phúc” cô cười trả lời.
"Nhưng ánh mắt u buồn kia của em nói cho anh biết, em không hạnh phúc” Âu Dương Trạch nói vô cùng chắc chắn. Lăng Bắc Sam xoay tầm mắt mất tự nhiên, tối hôm qua lúc cô uống rượu say, Âu Dương Trạch có gọi điện thoại qua, nhất định cho rằng cô vì đau khổ mới uống rượu."Vô cùng tốt.” cô cười cười, lại nói.
"Tại sao đột nhiên em lại muốn lấy cậu ấy?” Bỗng nhiên vẻ mặt Âu Dương Trạch trở nên vô cùng khổ sở, trong đôi mắt thâm thúy đều là vẻ đau lòng và nhìn cô một cách thâm tình.
Lăng Bắc Sam bị dáng vẻ đó của anh làm cho kinh ngạc, nếu bây giờ cô nói mình không hiểu ý tứ của anh thì đó là chuyện không thể nào.
"Âu Dương, chúng ta chỉ là bạn tốt!” Lý trí nói cho cô biết, phải nói như vậy, cô là phụ nữ đã có chồng, không thể nào dây dưa với anh. Huống chi, người trong lòng cô là Cố Diệc Thần.
"Tại sao không cho anh cơ hội? Thiếu chút nữa chúng ta đã….” Âu Dương Trạch vọt tới sau lưng cô, ôm lấy đầu của cô, kích động nói. Trong lòng Lăng Bắc Sam chấn động mạnh, hiện lên khuôn mặt của Cố Diệc Thần "Anh đừng nói! Buông tôi ra!” cô lớn tiếng nói, cố gắng để cho mình không xao động vì Âu Dương Trạch
Nhưng hình như người đàn ông này vô cùng nguy nhiểm, lại hấp dẫn chết người.
Anh không có hành động tiếp theo, nhưng cũng không buông cô ra "Sam Sam, anh sẽ không phá hoại hôn nhân của em, anh là người có nguyên tắc, anh sẽ lặng lẽ quan tâm em, sẽ không để cho em bị khổ sở.” Giọng nói giàu từ tính và dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô, trong lòng Lăng Bắc Sam run rẩy.
"Âu Dương, anh tốt nhất đừng…nên có ý nghĩ với tôi, nếu không ngay cả làm bạn bè chúng ta cũng không thể!” Lăng Bắc Sam gỡ tay anh ra, trầm giọng nói, không thể để cho mình rơi vào hố sâu này này. Cũng không hiểu có phải Cố Diệc Thần thiếu cô quá nhiều hay không, cho nên, Âu Dương Trạch mới vừa nói với cô mấy lời kia, cô liền....
"Được! Anh đồng ý, anh nhất định sẽ không mang cho em bất cứ phiền phức gì, chỉ cần em vẫn xem anh là bạn bè!” Âu Dương trạch vội vàng nói, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ, khiến Lăng Bắc Sam không có cách nào cự tuyệt hắn.
***
Sau đêm đó, Âu Dương Trạch rất ít khi liên lạc với cô, cô biết, anh là đang cố gắng giữ một khoảng cách với cô. Ngày sinh nhật, càng ngày càng đến gần, trong lòng cô cũng dần dần khẩn trương. Không biết anh có trở về hay không, đi nhà cũ dò xét mấy lần, đều nói là rất bận.
"Chị dâu, chị muốn dẫn Đằng Đằng đi đâu à?” Bà nội tìm cô, mới vừa vào đại viện, liền nhìn thấy Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng lên xe, Lăng Bắc Sam tiến lên hỏi.
"Đến doanh trại gặp lão Lăng!” Úc Tử Duyệt cười nói, mấy ngày nữa Lăng Bắc Hàn phải bắt đầu diễn tập, cô thuyết phục mãi, anh mới đồng ý cho cô mang theo Đằng Đằng đến bộ đội thăm anh.
Nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Sam không ngừng hâm mộ, hôn mấy cái lên khuôn mặt mập mạp của Đằng Đằng.
"Không nói với em nữa..., chúng ta lên đường đây, bà nội ở nhà chờ em đấy, đi nhanh lên một chút” Úc Tử Duyệt ôm Đằng Đằng, cười nói với Lăng Bắc Sam, Lăng Bắc Sam vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, nhìn xe bọn họ đi xa, cô mới đi vào nhà cũ.
Cũng không khác biệt gì so với cô nghĩ, bà nội hỏi chuyện của cô và Cố Diệc Thần, giống như tất cả mọi người đều biết rõ ràng cô và Cố Diệc Thần bất hòa, chỉ là không trực tiếp nói ra.
"Nhà họ Lăng ta chỉ mình cháu là cháu gái, dĩ nhiên bà nội hi vọng cháu hạnh phúc. Ông nội cháu hiểu rõ cháu nhất"
"Bà! Cháu biết ạ, hiện tại không phải cháu rất tốt sao!” Lăng Bắc Sam vội vàng nói.
"Đừng quá kiêu ngạo, hãy sống thật tốt với A Thần, trưởng thành rồi, nên nghĩ đến việc con cái nhiều hơn!"
Đứa bé.... Trong lòng Lăng Bắc Sam như có có gai đau, đã làm hai lần, lần đầu tiên là trong thời kỳ an toàn, chưa uống thuốc, tới lần thứ hai, cô có uống, không phải Vitamin, mà là thuốc tránh thai.... Cô cũng là một người lý trí, dưới hoàn cảnh tình cảm bất hòa lại có con, cô không muốn.
Nhưng nhìn dáng vẻ Úc Tử Duyệt mang theo Đằng Đằng đi bộ đội thăm đại ca, trong lòng cô cảm thấy hình ảnh như vậy thật hạnh phúc, thật ấm áp. Không ngừng hâm mộ....
Trịnh trọng nói mấy câu cam đoan với bà nội, Lăng Bắc Sam lái xe rời đi, có chút mờ mịt, ngày mai là sinh nhật của cô, anh chẳng có chút tăm hơi nào cả. Lái xe như người vô hồn lên đường cao tốc, đi đến đơn vị của anh....
Lúc càng đến gần đơn vị của anh thì cô càng thả chậm tốc độ, không biết vì sao mình lại đến nơi này.
Cầm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại cho anh, lại do dự. Thật lâu, mới gọi cho anh, nhưng không hề có người nhận. Suy nghĩ một chút, bây giờ đang là ban ngày, chắc anh đang huấn luyện đi…
Bất chợt, những tiếng máy bay gầm rú vang lên, cô xuống xe, ngước đầu, chỉ thấy trên bầu trời xanh thẳm có rất nhiều máy bay, nếu như cô nhớ không lầm, có máy bay chiến đấu, máy bay tấn công, máy bay ném bom.... Những thứ này cô biết được là bởi vì Cố Diệc Thần từng dạy cô.
Nhìn chiếc máy bay từ từ hạ cánh, lần đầu tiên Lăng Bắc Sam cảm thấy những chiếc máy bay kia thật uy vũ, oai phong bay lượn trên không trung, anh đang ở bên trong những chiếc máy bay đó sao?
Cố Diệc Thần ngồi trong buồng lái máy bay, nhìn bản đồ, hôm nay mang theo binh sĩ đi diễn tập hoàn cảnh.... Máy bay chậm rãi hạ xuống trong đại viện của quân doanh, Cố Diệc Thần một thân quân phục màu lam, đội mũ sắt màu trắng, đi trong nghi thức chào đoán của binh sĩ
"Báo cáo!"
"Chuyện gì?” Còn chưa đi về khu ký túc xá, văn thư Tiểu Cát đã chạy tới, anh báo cáo.
"Báo cáo doanh trưởng! Bà xã của anh tới” Tiểu Cát lớn tiếng nói, Cố Diệc Thần tựa như cũng bị kinh sợ, những chiến sĩ khác nghe được lời Tiểu Cát nói, rối rít reo hò.
Cố Diệc Thần nghiêm mặt, xoay người, những binh lính kia quả quyết ngưng cười "Từ giờ trở đi, chạy bộ cho đến giờ ăn cơm tối!” Cố Diệc Thần lớn tiếng quát. Ngay sau đó xoay người, bước nhanh về khu ký túc xá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.