Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Chương 243: Tung tích

Ức Tích Nhan

24/09/2014

Tình yêu của Lăng Bắc Hàn dành cho Úc Tử Duyệt, đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của Tiếu Dĩnh. Úc Tử Duyệt nghĩ đến cảnh Lăng Bắc Hàn đi chân không ôm mình chạy đến bệnh viện, càng thấy đau lòng cho anh. âm thầm hít một hơi, cô nhìn mẹ chồng, không ngừng gật đầu.

Lăng Bắc Hàn thay quần áo do Tiếu Dĩnh mang tới xong, lấy di động trong cái áo khoác ngoài ra xem, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, hơn nữa còn là số từ nước ngoài, lòng anh thắt lại.

Là Lục Khải Chính gọi tới!

Thế nhưng anh lại không nhận được! Anh ta có chuyện gì muốn nói với anh chứ?

đã hơn một tháng không nhận được tin tức của anh ta, Lăng Bắc Hàn không rõ một tháng này Lục Khải Chính đã theo Tư Đồ Ngạn làm những gì, có nguy hiểm gì hay không? Anh biết nếu gọi lại, chẳng những Lục Khải Chính không nhận được, ngược lại còn gây bất lợi cho anh ta!

Nhìn bảy cuộc gọi nhỏ, anh biết, Lục Khải Chính tìm anh nhất định là có việc gấp. Lăng Bắc Hàn nghĩ vậy, cau mày, đóng cửa phòng toilet lại, gọi một cú điện thoại ra ngoài. Lục Khải Chính thường gọi điện cho anh, một mặt là vì tin tưởng anh, mặt khác, Lăng Bắc Hàn có xuất thân là lính trinh sát chuyên nghiệp, đã từng học qua các kỹ năng trinh sát và phản trinh sát, gián điệp và các hoạt động gián điệp, anh có năng lực đảm bảo điện thoại di động sẽ không bị nghe trộm.

“Bộ trưởng Tôn, tôi là Lăng Bắc Hàn…” Anh nhớ người duy nhất Lục Khải Chính tin tưởng, chỉ có bộ trưởng Tôn của bộ công an, anh ta cũng cho phép anh tìm ông ta.

“Mời nói!” Bộ trưởng Tôn khách khí nói.

“Khoảng rạng sáng từ lúc ba giờ đến ba giờ rưỡi, Lục Khải Chính có gọi cho tôi bảy cuộc gọi nhỡ, tôi không bắt máy, tôi lo cậu ấy xảy ra chuyện gì đó!” Lăng Bắc Hàn trực tiếp nói.

“Có chuyện này sao? Tôi không nhận được tin!” Bộ trưởng Tôn nghe Lăng Bắc Hàn nói như thế, bình tĩnh nói.

“Vậy tôi sẽ nghĩ cách để liên lạc với cậu ấy!” Lăng Bắc Hàn gắng giữ tỉnh táo, nói, sau khi nghe bộ trưởng Tôn dặn dò mấy câu, Lăng Bắc Hàn nhanh chóng cúp điện thoại. Vừa đi đến cửa, tay nắm cửa đã chuyển động, anh bước lên, mở khóa trái ra.

“Sao cửa lại bị khóa trái thế….” Úc Tử Duyệt thầm nói, cũng không để ý tại sao Lăng Bắc Hàn lại khóa trái mình bên trong.

“Mẹ đâu?” Lăng Bắc Hàn cười hỏi.

“Về rồi… em đi vệ sinh trước….” Úc Tử Duyệt nói, đi tới bên bồn cầu, Lăng Bắc Hàn đang muốn đi ra ngoài, lại nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Úc Tử Duyệt, cô đang cởi quần.

“Anh.... sao anh lại không ra ngoài?” Úc Tử Duyệt không ngờ anh còn chưa ra ngoài, đỏ mặt nói.

“Thẹn thùng cái gì! Đúng rồi, em biết bút danh của Nhan Tịch không?” Anh cười trêu ghẹo nói.

“Bút danh của Nhan Tịch? Anh hỏi cái này để làm gì? Xem tiểu thuyết ngôn tình?” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hỏi.

Biết ngay là cô sẽ không nghi ngờ gì mà!

“Chẳng lẽ anh không thể xem sao? nói mau!” Lăng Bắc Hàn cười, hỏi ngược lại.

“….. Ngài, ngài vẫn là đừng xem thì hơn, phá hủy tam quan…” Sao thế! Ngay cả tên đàn ông già khó chịu này cũng xem ngôn tình? Úc Tử Duyệt thuận miệng nói càn.

“Kêu em nói thì em nói đi, nói mấy lời thừa thãi đó làm gì? Anh muốn nghiên cứu suy nghĩ của những phụ nữ đương đại!” Lăng Bắc Hàn lại nói.

Bụng của Úc Tử Duyệt hơi đau một chút, không muốn tiếp tục tranh cãi với anh nữa, “Hồi Ức Tích Nhan! Ức trong hồi ức, Nhan trong hồng nhan, chính là bút danh của chị ấy!” Úc Tử Duyệt nhớ lại, một năm trước Nhan Tịch đã giới thiệu bút danh này cho cô.



Thoáng chốc cũng đã qua một năm rồi. Khi đó hai người bọn họ đều là tay mơ ở tòa soạn, chịu đủ mọi sự chèn ép của các nhân viên kỳ cựu, khi đó, Lệ Mộ Phàm còn là một tay công tử ăn chơi lêu lổng, mỗi ngày tặng cho cô đủ loại hoa tươi.

Úc Tử Duyệt chậm rãi ngồi xuống bồn cầu, mất hồn nghĩ, cũng chỉ mới hơn một năm, nhưng mà lại như đã trải qua khoảng thời gian dài dằng dặc.

một năm sau, cô yêu Lăng Bắc Hàn, còn hạnh phúc mang thai đứa bé của bọn họ. Đây là chuyện một năm trước cô chưa bao giờ nghĩ đến, khi đó, cô còn đang muốn tìm cách để ly hôn với Lăng Bắc Hàn….

một năm sau, Nhan Tịch đã trải qua biến cố rất lớn trong đời, bị lưu sản, bị người…. tâm lý của cô ấy nhất định không chịu được, chỉ biết điên cuồng gõ chữ kiếm tiền nuôi gia đình, khoảng thời gian bình dị lúc trước…

một năm sau, Lệ Mộ Phàm rốt cuộc cũng tỉnh ngộ, cũng tìm được phương hướng cho cuộc đời mình, cũng hoàn toàn quên được cô….

Thời gian, năm tháng, có sức mạnh to lớn đến thế, có thể thay đổi được rất nhiều rất nhiều thứ.

cô thoát ra khỏi hồi ức, cười chua xót…

Lăng Bắc Hàn đứng trên ban công, thao tác trên điện thoại di động, tìm được trang web tiểu thuyết của Nhan Tịch, trong chuyên mục của cô có sáu đầu sách, tiểu thuyết mới nhất kia đã hấp dẫn tầm mắt của anh, “cô vợ nhỏ của Trung tá bá đạo…..” Môi mấp máy đọc thầm một lần, mở ra.

Nếu như anh phân tích chính xác mối quan hệ giữa Lục Khải Chính và Nhan Tịch, anh tin Lục Khải Chính nhất định đang lặng lẽ chú ý đến cô, ngón cái chậm rãi hoạt động, quả nhiên, tiểu thuyết này có khu bình luận, cung cấp nơi trao đổi giữa độc giả và tác giả.

Lăng Bắc Hàn mở toàn bộ phần bình luận ra, liếc nhìn những tin nhắn.

một dãy kí tự người khác nhìn thì nghĩ là đánh bậy, nhưng anh vừa nhìn đã biết là mật ngữ, hơn nữa còn là lời nhắn viết dưới dạng kí hiệu Moss, khiến anh cau mày.

“Búng.... tai....” Anh mấp máy môi, thầm đọc, “Ngày 12 tháng 11, ba giờ sáng, thuyền lớn cặp bờ, biển.” Lăng Bắc Hàn tiếp tục đọc, phiên dịch đoạn ký hiệu Moss này.

Lục Khải Chính quả nhiên có hành động! Lồng ngực của Lăng Bắc Hàn đảo lộn một hồi, 12, còn đúng 12 ngày nữa!

Thời gia, địa điểm đã xác định, nhân vật mục tiêu rốt cuộc cũng xuất hiện, chỉ là, anh không biết, biển này là biển nào, trong nước hay là ngoài nước? Phạm vi rộng như thế….

“Anh ở đây làm gì thế? Dì Vương có mang cơm cho anh, ăn chút đi!” Úc Tử Duyệt ra ngoài, hướng về bóng lưng của Lăng Bắc Hàn hô lên, Lăng Bắc Hàn xoay người, sải bước đi về phía cô.

“Xem tiểu thuyết của chị Nhan? Chị ấy viết chúng ta đó…” Lăng Bắc Hàn ôm eo Lăng Bắc Hàn, cười nói.

“Hả?” Mới vừa rồi chỉ thấy tên sách, cũng chưa có nhìn nội dung, sao anh biết là viết về bọn họ, chỉ là, anh thích hai chữ “bá đạo” này! Ôm cô lên giường, anh đi đến cái bàn bên cạnh, ăn điểm tâm.

“Đúng vậy, không tin anh có thể đọc thử! Lăng Bắc Hàn, anh nói lão Lục có khả năng là nằm vùng hay không?” Úc Tử Duyệt nhìn Lăng Bắc Hàn ăn cơm, hỏi. Người đàn ông này, động tác ăn bữa sáng

mà cũng ư nhã như thế, cách nói chuyện còn tản mác ra khí thế cao quý.

cô mê mang nhìn gò má của anh, vô ý hỏi.

Lăng Bắc Hàn bởi vì vấn đề của cô, sửng sốt một chút: "Sao Lại hỏi như thế? Anh thấy em làm ký giả làm đến tẩu hỏa nhập ma rồi!” Chẳng lẽ cô thông minh đến thế sao?



Úc Tử Duyệt nhìn anh, lè lưỡi một cái: "Phải nói là đọc tiểu thuyết nhiều, hoài nghi lung tung mới đúng, nếu là trong tiểu thuyết, lão Lục nhất định là nằm vùng rồi!” Úc Tử Duyệt cười nói “Nhưng mà nếu quả thập anh ta là nằm vùng thì tốt rồi”, dù sao, anh ta cũng là anh em tốt của anh mà.... Nhưng mà, nếu như là người tốt, sao lại có thể thấy chết không cứu, đối xử với Nhan Tịch như thế....." Úc Tử Duyệt thở phào một cái, lái nói.

Lăng Bắc Hàn khổ sở nhìn cô, cảm thấy cô vẫn đơn thuần như thế, sao không suy nghĩ một chút xem tại sau lúc trước anh phải bất đắc dĩ làm tổn thương cô? Đây là chỗ đáng thương nhất, không nhân tính nhất của những kẻ nằm vùng! Trơ mắt nhìn người thân nhất của bạn bị thương, bạn còn phải đạp thêm một cước, để đảm bảo nhiệm vụ hoàn thành.

Lúc làm việc, bọn họ đâu còn là người, nếu còn là người, nhất định sẽ bại lộ, sẽ thất bại!

Lục Khải Chính khổ cực ẩn núp ba năm, sao có thể để bại lộ ở thời khắc mấu chốt…

"Đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa! Anh vẫn nói câu kia, mỗi người đều có mệnh số riêng, Lục Khải Chính cũng được, Nhan Tịch cũng được, chúng ta đều không có cách nào xen vào...”Nhìn cô, anh nói. Thực ra không phải vậy, anh sẽ đem hết

toàn lực để giúp đỡ Lục Khải Chính, anh cũng chỉ muốn Úc Tử Duyệt không phải lo lắng mà thôi.

Anh có quá nhiều chuyện phải nghĩ, phải suy tính, cô không cần biết. Anh chỉ hy vọng, cô có thể sống đơn giản, vui vẻ! Những chuyện phiền lòng kia, cứ giao hết cho anh!

Úc TửDuyệt gật đầu một cái, suy nghĩ, cô cũng không giúp được gì. Chuyện cô phải làm, chính là để cục cưng ra đời bình an và khỏe mạnh!

Buổi trưa ÚcTửDuyệt ra viện, Lăng Bắc Hàn không yên lòng còn đưa cô đến tổng y viện quân khu kiểm tra một lần, sau khi xác định thai nhi đã ổn định, mới thả lỏng. Trởvề nhà cũ, chỉ thấy hai con dâu khác của nhà họ Lăng cũng đến đây, ngay cả Lục Khải Lâm, Lăng Bắc Triệt cũng có mặt, chỉ không thấy Lăng Bắc Sam.

Úc Tử Duyệt và Lăng Bắc Sam cũng không tránh khỏi bị bà nội trách mắng một chút!

"Bảo con phải tiết chế một chút, tiết chế một chút!” Bà nội nói chuyện rất thẳng thắn, chỉ vào lỗ mũl Lăng Bắc Hàn mắng.

"Bà nội...." Lão phu nhân này, trước mặt nhiều người mà còn nói rõ ràng như thế!

Chỉ thấy thím hai, thím ba đều cười trộm, “Bà à, người trẻ tuổi luôn như thế... " Thím hai La Anh nói. Mặt của Úc Tử Duyệt càng đỏ hơn, cúi thấp đầu, núp bên người Lăng Bắc Hàn, thật là mắc cỡ chết người!

"Ta thấy trước khi Duyệt Duyệt nhà con sinh con, khỏi phải trở về, ở lại bộ đội luôn đi!" Bà nội lại nói, giọng nói mang theo vẻ cười giỡn.

"Bà nội, bà cũng đừng thấy chắt rồi thì không cần cháu! Nếu không có cháu trai là con, bà lấy đâu ra chắt!" Lăng Bắc Hàn liếc mắt nói, đỡ Úc Tử Duyệt ngồi xuống ghế sofa, tự mình đi chào hỏi Lăng Bắc Triệt.

Bằ nội liếc trắng mắt với anh, thoáng nhìn về phía thím ba, "Tên nhóc thối nhỏ nhất, hư hỏng nhất rốt cuộc cũng dám đến gặp ta rồi!” không nhìn đến Lăng Bắc Triệt một cái, nhưng cả miệng lại không ngừng nhắc đến Lăng Bắc Triệt.

"Mẹ, mẹ đừng nóng nữa, Bắc Triệt, còn không qua đây nhận tội với bà nội!" Con dâu thứ ba của lão phu nhân - Chu Ngọc nghiêng người nói với Lăng Bắc Triệt, không biết từ lúc nào hai anh em đã đứng một bên tán gẫu về chuyến đi Châu phi rồi!

“A…” Lăng Bắc Triệt làm bộ mới nghe được, trả lời, “Mẹ, bà nội vừa nói gì thế?” Lăng Bắc Triệt vừa đi đến gần bà nội, vừa hỏi. Rốt cuộc bà nội cũng chịu mở mắt nhìn anh, cả người quân trang, vóc dáng cao hơn Lăng Bắc Hàn một chút, gầy một chút, nhìn dáng dấp có lẽ đã chịu không ít khổ ở Châu Phi, mặt mũi vẫn anh tuấn như thế, nhưng da thì đen hơn lúc trước một chút.

Bà nội âm thầm quan sát, nhìn cháu trai của mình xuất chúng, nổi bật như thế, trong lòng thấy rất tự hào, nhưng ngoài mặt vẫn rất nghiêm túc.

“nói gì? nói hôn sự của con phải làm thế nào?” Bà nội cầm gậy, đập mạnh vào đôi chân thon dài của Lăng Bắc Triệt không chút đau lòng!

Úc Tử Duyệt kéo Lăng Bắc Hàn cười trộm, bà nội, lại tới rồi…

"Giống anh cả thôi mọi người tự làm chủ! Con sao cũng được...” Đôi mắt đen nhánh của Lăng Bắc Triệt nhuộm lên nụ cười thản nhiên, mặt không chút để ý, cười cười, nói với bà nội. Lăng Bắc Triệt vừa nói ra, Úc Tử Duyệt đã nâng khuôn mặt nhỏ lên, lại nhìn Lăng Bắc Hàn, Lăng Bắc Hàn đưa tay, vuốt ve gáy cô, hai người bọn họ cũng có lúc thân thiết với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook