Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo
Chương 147: Uống súp thịt
Ức Tích Nhan
17/05/2014
Nhận thấy ánh mắt trào phúng của Úc Tử Duyệt, Lệ Mộ Phàm liền hiểu ra được rằng bản thân anh đang lừa mình dối người! Cô sao có thể còn quan tâm đến anh được nữa? Bây giờ trong lòng cô chỉ có Lăng Bắc Hàn mà thôi!
Nhưng anh không cam tâm cắt đứt với cô như vậy được. Tình cảm từ nhỏ đến lớn sao có thể nói quên là quên đi được? Cho nên, anh vẫn cố chấp tin rằng, cô vẫn còn quan tâm mình.
“Lệ Mộ Phàm! Tôi quan tâm đến cậu, là vì tôi còn coi cậu là bạn, là em trai của chị dâu tôi. Tôi đối với cậu đã không còn tình yêu nam nữ nữa rồi! Cậu cũng đã trưởng thành, đừng nên tiếp tục làm những việc hại mình hại người thế này nữa. Bác gái cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ đâu!” Bây giờ, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy Lệ Mộ Phàm giống như một đứa trẻ, vẫn cố chấp, vẫn cực đoan như trước.
Úc Tử Duyệt nắm bàn tay Lăng Bắc Hàn thật chặt, cương quyết nói với Lệ Mộ Phàm. Những lời này chính là những lời thật lòng của cô.
Lăng Bắc Hàn nghe lời nói của cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cảm thấy lòng dạ mình thật hẹp hòi. Cô nói không sai, cô không thể coi Lệ Mộ Phàm như người xa lạ được.
Nhưng anh tức giận là vì Lệ Mộ Phàm vẫn còn chưa hết hy vọng với cô. Hơn nữa còn dùng cả thủ đoạn! Lần trước, anh ta đã tự ý bắt điện thoại của cô, lần này, lại gửi hình anh ta cưỡng hôn cô cho anh. Những việc này, anh không phải không biết.
Hôm qua, sau khi biết chân tướng mọi chuyện, anh liền do dự không biết có nên nói cho Úc Tử Duyệt biết không. Những chuyện thế này không nói cho cô biết thì hơn.
Lời nói của Úc Tử Duyệt, từng chữ từng câu nặng nề đánh vào lòng Lệ Mộ Phàm khiến lòng anh quặn đau, cảm giác như trái tim đang bị nghiền nát ra vậy. Cô ác quá! Lại nói với anh những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt Lăng Bắc Hàn.
Nhưng, hành động này cũng cho anh thấy được sự kiên quyết của cô!
“Tại sao? Tình cảm của tôi với cậu lại không bằng tình cảm chưa đến nửa năm của cậu với anh ta sao? Úc Tử Duyệt! Chúng ta cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chúng ta khiêu vũ cùng nhau, học võ cùng nhau, cùng nhau chơi nhạc.......Cậu đã quên hết những chuyện này rồi sao?” Lệ Mộ Phàm khàn cả giọng, rống lên. Anh thực sự rất muốn kéo cô vào trong lồng ngực của mình, chiếm giữ cô cho riêng mình!
Mặc dù anh thường kích động cô, châm chọc cô, nhưng đó cũng chỉ là cách anh biểu đạt sự cao ngạo của mình thôi. Duyên phận của anh và cô đã bắt đầu từ khi cô phá quả bóng ấy! Tình yêu của anh dành cho cô cũng nảy nở từ lúc nào không hay......
Nghe Lệ Mộ Phàm nói, lòng Lăng Bắc Hàn thoáng đau. Mặc dù anh biết, đó là quá khứ của cô, cũng đã không còn liên quan đến hiện tại nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy ghen tỵ. Ghen tỵ vì anh không có mặt trong quá khứ ấy của cô. Ý nghĩ này của anh nghe thật buồn cười, bởi vì chính anh cũng có quá khứ của mình!
Anh cũng hết sức khinh bỉ thái độ cầm được không buông được của Lệ Mộ Phàm.
“Tôi chưa từng quên, những thứ này tôi đều nhớ, nhưng nhớ thì thế nào? Đó không phải là tình yêu!” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên. Cô thật sự hy vọng Lệ Mộ Phàm đừng tiếp tục dây dưa thế này nữa, cũng hy vọng anh có thể tỉnh lại từ trong mơ hồ này.
Lời nói của Úc Tử Duyệt, làm Lăng Bắc Hàn an tâm. Anh có thể cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh, như vậy là đủ rồi. Anh che chở cho Úc Tử Duyệt sau lưng mình, bước lên một bước, nhìn Lệ Mộ Phàm.
“Giữ chặt không buông sao có thể được coi là đàn ông? Mà nếu đã không được coi là một người đàn ông thì sao có thể yêu?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lệ Mộ Phàm đang say khướt, từng chữ từng câu, cứng rắn nói.
“Anh có tư cách gì nói với tôi? Lăng Bắc Hàn! Anh không xứng với cô ấy! Từ trước đến nay anh chỉ yêu mối tình đầu của mình thôi!” Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, không suy nghĩ nói, khóe miệng cười tàn nhẫn.
Lời nói của Lệ Mộ Phàm khiến lòng Úc Tử Duyệt đau nhói. Cô hít sâu một hơi, nhìn sau lưng Lăng Bắc Hàn, không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Sao cậu lại hèn hạ như vậy? Cậu cho rằng làm như vậy là có thể chia rẽ được chúng tôi sao?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, vô cùng tự tin nói. Anh còn chưa nói ra chuyện anh ta thuê người chụp trộm ảnh đâu. Nếu nói ra, xem anh ta còn giữ được vẻ hiền hậu này không.
Lăng Bắc Hàn cũng tin tưởng, chỉ cần tình cảm của hai người bọn anh đủ vững chắc, nhất định sẽ không bị những thủ đoạn muốn chia rẽ hai người làm ảnh hưởng!
“Đúng vậy! Lệ Mộ Phàm, cậu hành động kích động chúng tôi như vậy càng làm tôi cảm thấy cậu còn rất trẻ con, cũng càng làm cho tôi thêm coi thường cậu! Quên tôi đi! Tôi không thích hợp với cậu đâu!” Úc Tử Duyệt vòng qua người Lăng Bắc Hàn, đi lại sát bên cạnh Lệ Mộ Phàm lớn tiếng nói.
Ánh đèn xe trên đường thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt của Lệ Mộ Phàm khiến cô nhìn rõ ánh sáng lóe lên trong mắt anh.
“Lệ Mộ Phàm, đừng vì tôi mà trở nên xấu xa, như vậy thật không đáng! Có lẽ đúng là tôi đã phụ cậu. Nhưng bây giờ, người tôi yêu là anh ấy!” Úc Tử Duyệt xúc động nói, giọng nói nghẹn ngào. Cô đưa tay nắm thật chặt bàn tay Lăng Bắc Hàn.
Một lời nói ra quyết không hối hận! Cô vốn là người dám yêu dám hận! Cô sợ làm tổn thương Lệ Mộ Phàm, nhưng không nói rõ ràng với anh thì không phải anh sẽ càng tổn thương sâu thêm sao?
Úc Tử Duyệt cảm giác nửa năm này, cô đã hiểu ra rất nhiều chuyện......
Lòng Lăng Bắc Hàn trào dâng một dòng nước ấm, anh nắm lại tay cô, kích động đến mức muốn ôm lấy cô thật chặt!
Mà Lệ Mộ Phàm hiển nhiên là bị đả kích lớn, lòng anh chợt nguội lạnh như băng......
“A......” Trái tim đau đớn, anh phẫn hận rống lên, sau đó, điên cuồng chạy lên xe!
“Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm chạy lên xe phóng đi điên cuồng, liền hét lớn, “Lăng Bắc Hàn! Mau! Ngăn cậu ấy lại! Em sợ cậu ấy sẽ lại gặp chuyện không may! Cậu ấy đang say rượu mà!” Cô quay lại nhìn Lăng Bắc Hàn rống to.
Lăng Bắc Hàn liền nói : “Em bình tĩnh lại đi! Sẽ không có việc gì đâu!” Anh trầm giọng nói, xong kéo Úc Tử Duyệt lên xe.
Sau khi lên xe, Lăng Bắc Hàn thắt dây an toàn cho Úc Tử Duyệt xong mới khởi động xe. Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến Úc Tử Duyệt cảm động. Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa Lăng Bắc Hàn và Lệ Mộ Phàm!
Anh chững chạc, chín chắn, không giống với Lệ Mộ Phàm kích động lên là không để ý đến hậu quả. Tựa như giờ phút này, cậu ta đang say rượu lại… Nếu như gặp chuyện giống lần trước, hậu quả, cô thật không dám tưởng tượng!
“Có nên liên lạc với cảnh sát giao thông để ngăn cậu ta lại không? Phải làm gì bây giờ?” Úc Tử Duyệt hốt hoảng hỏi Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy anh vừa nghiêm túc lái xe, vừa gọi điện thoại......
Úc Tử Duyệt chỉ nghe thấy Lăng Bắc Hàn đọc biển số xe của Lệ Mộ Phàm rồi cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau cô đã nhìn thấy đèn báo hiệu lóe lên trước mặt, loáng thoáng thấy được xe của Lệ Mộ Phàm!
“Là cậu ta sao?” Ngay khi xe vừa dừng lại, Úc Tử Duyệt hỏi một câu, liền nhảy xuống xe, thấy được đúng là xe của Lệ Mộ Phàm, cô rốt cuộc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Lệ Mộ Phàm?” Úc Tử Duyệt mở cửa xe, nhìn người đang gục đầu trên tay lái, lo lắng gọi.
“Tại sao lại không cần tôi? Tôi chỉ là.......là muốn với cậu.......nói một câu.......Năm mới vui vẻ thôi mà......” Lệ Mộ Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở nhìn cô, mở miệng nói, giọng khàn khàn.
Giây phút ấy, anh giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ. Nghĩ đến thân thế của anh, lòng Úc Tử Duyệt chợt dâng lên cảm giác thông cảm cùng đau lòng.
“Cậu nhất định sẽ tìm được một người con gái thật lòng yêu cậu! Lời chúc phúc của cậu tôi đã nhận được rồi! Lệ Mộ Phàm, tôi hy vọng cậu cũng có được hạnh phúc!” Cô nhìn anh, kích động quát lên.
“Đừng làm ra vẻ tốt bụng...... Cậu đi đi! Cút!”
“Anh Lệ!”
Lúc này, một đám người tiến tới, nói Úc Tử Duyệt nhường chỗ, rồi kéo Lệ Mộ Phàm đang say khướt từ trong xe ra ngoài. Lăng Bắc Hàn nói gì đó với cảnh sát giao thông rồi tiến lại, giữ lấy cô, trầm giọng nói, “Cậu ta không sao rồi, về nhà thôi.”
Úc Tử Duyệt gật đầu, ngây ngốc theo anh lên xe.
Một đêm chịu giày vò, lúc hai người về đến nhà thì trời vừa rạng sáng. Úc Tử Duyệt mệt mỏi đến không chịu nổi nữa. Buổi tối hôm trước cô còn uống rượu, mặc dù không say, nhưng lại thấy rất khó chịu. Lăng Bắc Hàn lôi cô vào tắm cùng.
Yên lặng mà tắm. Trong phòng, chỉ vang lên tiếng nước chảy ào ào. Trong chiếc bồn tắm rộng lớn xa hoa, anh ngồi dựa vào bồn tắm, còn cô thì dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, lưng dán chặt vào lồng ngực của anh, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên đùi trái của anh.
Lăng Bắc Hàn cầm bông tắm, chậm rãi lướt qua người cô......
Úc Tử Duyệt trở nên yên lặng khác thường, trong lòng cô cũng đang có tâm sự. Chỉ là giờ phút này, nằm trong ngực Lăng Bắc Hàn, cô lại cảm thấy hạnh phúc, ấm áp.
Lăng Bắc Hàn nhớ tới lời nói của cô với Lệ Mộ Phàm, cô nói, cô yêu anh. Mặc dù anh đã cảm nhận được qua cử chỉ của cô, nhưng nghe thấy chính miệng cô nói ra, anh vẫn cảm thấy xúc động!
“Lăng Bắc Hàn......Anh đừng để tâm những lời nói của Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, cô vẫn nhắm mắt lại như trước, hưởng thụ cảm giác nhột nhột mềm mại của bông tắm cùng ngón tay đang lướt trên da thịt của mình.
“Không cho phép nhắc tới cậu ta!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng ra lệnh, anh không muốn giây phút tĩnh lặng an bình như bây giờ của hai vợ chồng anh bị bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào phá hỏng. Huống chi, anh cũng thật sự không để ý đến lời nói của Lệ Mộ Phàm.
Anh đã từng do dự, không biết bản thân có thể đem lại tình yêu và hạnh phúc đến cho Úc Tử Duyệt không, bởi vì khi đó, anh còn chưa quan tâm cô thế này, khác với hiện tại.
Cô yêu anh, nếu như anh buông tay, mới là làm tổn thương cô! Mà anh yêu cô còn không hết, sao lại nỡ làm tổn thương cô được.
“Em chỉ sợ anh suy nghĩ nhiều thôi! Em với cậu ta đã không còn gì nữa rồi. Em quan tâm đến cậu ta, là vì em vẫn coi cậu ta là bạn. Dù sao chúng em cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ.......Em đối với cậu ta bây giờ chỉ là có chút cảm thông cùng không nỡ thôi. Cậu ta từ nhỏ đã không có cha......”
Úc Tử Duyệt nghĩ tới Lệ Mộ Phàm, thì thào nói.
“Anh không có nhỏ mọn như vậy đâu! Nhưng mà, em cũng không cần cảm thấy áy náy với cậu ta. Cậu ta cũng không còn là trẻ con nữa, em không cần phải thương tiếc, cảm thông!” Lăng Bắc Hàn giống như một bậc tiền bối nghiêm khắc dạy dỗ cô.
“Em biết rồi.....!” Úc Tử Duyệt lười biếng nói, lại ngáp một cái, “Buồn ngủ quá! Em muốn ngủ . Mệt quá đi.” Úc Tử Duyệt ngồi dậy, cầm vòi hoa sen rửa trôi lớp bọt xà phòng trên người.
Lăng Bắc Hàn đứng dậy, kéo khăn tắm, phủ lên người cô. Rồi sau đó, ôm cô trở về phòng ngủ. Anh đang sấy tóc cho cô thì cô gái nhỏ này lại mơ màng ngủ thiếp đi. Nhìn cô cong người gối đầu lên cánh tay mình say sưa ngủ, ánh mắt người đàn ông nào đó đầy vẻ dịu dàng.
Lúc anh đang định ngủ thì chuông tin nhắn điện thoại lại đột ngột truyền đến. Anh cầm điện thoại lên.
Là một chuỗi kí tự! Nhưng Lăng Bắc Hàn cũng rất nhanh chóng giải ra được: gần đây, một nhóm vũ khí đạn dược lại được chuyển tới chợ đen, mau nghĩ cách tiếp cận Lục Khải Chính!
Tin nhắn này làm lòng anh nổi sóng, không cách nào ngủ được.
***
Sáng mồng một đầu năm, Úc Tử Duyệt mới vừa mở mắt ra, xoay người, liền đối diện với đôi mắt đang mở của Lăng Bắc Hàn “Này! Anh không ngủ được sao? Quầng thâm dưới mắt sao lại sâu như vậy?” Úc Tử Duyệt nhìn quầng thâm trũng sâu dưới mắt Lăng Bắc Hàn đau lòng nói.
Lăng Bắc Hàn nhếch nhếch môi cười: “Phải!”.
“À!” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hô lên, tay nhỏ bé vươn tới nơi nào đó đang cương cứng dưới hông anh, đỏ mặt, “Mới một đêm không thỏa mãn nhu cầu của anh mà anh lại mất ngủ hả?” Cô tức giận nói, động tác tay cũng chậm lại.
“Uhm.......Cũng không chỉ có một đêm!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cười gian xảo nói, bì động tác nào đấy ngày càng thuần thục của cô mà thoải mái rên nhẹ.
“......” Úc Tử Duyệt đen mặt, nhìn anh chằm chằm, động tác trên tay cũng không dừng lại. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn bắt đầu cảm thấy không khống chế được, đôi tay không đàng hoàng khai hỏa trên người cô.
Sáng mồng một đầu năm, hai người lại lăn lộn trên giường.....
Sau khi phát tiết, toàn thân Lăng Bắc Hàn liền thoải mái, nhắm hai mắt lại ngủ bù.
“Anh ngủ thêm một lát đi! Em đi nấu bánh sủi cảo cho anh......” Úc Tử Duyệt thấy thể lực Lăng Bắc Hàn cạn kiệt, nhưng tinh thần của mình lại rất phấn chấn, trong lòng đắc ý, giống như cô đang hành hạ Lăng Bắc Hàn đến không xuống giường được vậy. Cô ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói.
Bánh sủi cảo.......Trong nhà nào có bánh sủi cảo đâu?
Lăng Bắc Hàn thật sự rất buồn ngủ, trong mơ màng nghe thấy cô nói nấu sủi cảo, trong đầu chỉ nghĩ như vậy, rồi ngủ thật say.
Mặc dù bọn họ không thường xuyên ở đây, nhưng, năm ngoái, dì Vương đã mang đồ ăn tới, chuẩn bị để cho hai người bọn anh dùng. Úc Tử Duyệt mở tủ lạnh, nhìn đồ ăn bên trong, liền nhớ lại lúc mẹ cô là sủi cảo.
“Băm nhân bánh? Nhào bột mì? Bọc lại.......Thật ra thì cũng đơn giản thôi!” Úc Tử Duyệt nói thầm. Chọn một miếng thịt có cả mỡ lẫn lạc, cô không biết đây là thịt heo hay thịt bò nữa, rửa sạch, đặt lên trên thớt, bắt đầu băm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền truyền ra tiếng ”Lách ca lách cách”, nghe giống như đang diễn ra một cuộc chiến tranh không khói súng vậy......
Lăng Bắc Hàn tỉnh dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, lại không thấy bóng dáng của cô trong phòng ngủ, chợt nhớ ra cô nói qua muốn nấu bánh sủi cảo cho anh ăn. Khóe miệng nổi lên nụ cười cưng chiều.
Cô làm bánh sủi cảo thật sao?
Lăng Bắc Hàn nhanh chóng mặc quần áo, bước vào phòng tắm.
“A.......Sôi rồi, sôi rồi!” Còn chưa tới phòng bếp, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn sải bước tiến vào phòng bếp, chỉ thấy cái nồi trên bếp đang sôi trào, hơi nước bốc lên lơ lửng xung quanh!
Nước sôi trong nồi tràn ra ngoài, nhìn thấy cô định đưa tay chạm tới cái nồi, chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lại, bước nhanh đến phía trước, kéo tay cô lại. Úc Tử Duyệt chỉ kịp thấy một cánh tay dài duỗi tới, tắt bếp ga đi, sau đó lại mở vung nồi!
“Em định làm gì?” Lăng Bắc Hàn cầm lấy tay cô, kiểm tra, Vừa nhìn thấy mấy vết thương trên tay cô, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt mèo của cô, khiến cho anh suýt chút nữa không giữ được vẻ nghiêm túc mà bật cười.
Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt dính mỗi bên ba đường bột mì trông như râu mèo, còn trên tạp dề cô tạp dề đeo lại dính đủ rau cải, bột mì, thịt đinh, cái gì cũng có......
“Mới sang năm mới, anh hung dữ cái gì chứ? Không thấy em đang nấu bánh sủi cảo sao?” Úc Tử Duyệt chỉ vào nồi, giận dữ nói với Lăng Bắc Hàn.
“Bánh sủi cảo?” Lăng Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại, đi tới gần bếp nhìn vào trong nồi, thịt ra thịt, rau cải ra rau cải, mì sợi ra mì sợi, “Em nói đây là bánh sủi cảo á?” Lăng Bắc Hàn không tin được hỏi lại.
Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn, gật đầu, tiến lại gần, “Sao thế này? Rõ ràng em đã gói chúng lại, sao giờ lại hỗn độn hết thế này?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm nồi bánh sủi cảo vừa đỏ vừa xanh lá vừa trắng hét lên.
“Mẹ nó! Thông gian! Đây là thứ gì?” Cô chưa từ bỏ ý định cầm cái muỗng quơ quơ bên trong nồi, không thấy được miếng sủi cảo nào, vừa tức giận vừa cười giỡn nói.
“Chú ý lời nói của em đấy! Nói ít lời thô tục thôi!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ, giật tạp dề trên người cô xuống, phủi hết mấy thứ linh tinh dính trên đó rồi mặc vào người mình. Anh tự tay bưng chiếc nồi trên bếp xuống, định đổ đống sủi cảo hỗn độn mà Úc Tử Duyệt đi.
“Này! Anh làm gì thế? Không được đổ đi!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngăn lại. Đùa sao, đây chính là kiệt tác dành cho bữa trưa của cô đấy.
“Thứ này không đổ đi thì để làm gì?”
“Có thể làm súp thịt mà!” Úc Tử Duyệt le lưỡi, ngượng ngùng nói.
Lăng Bắc Hàn liếc cô, “Muốn uống thì mình em uống đi, đừng bắt anh phải uống!” Lăng Bắc Hàn đặt nồi xuống, lại vòi nước rửa tay, sau đó đi tới tủ lạnh, lấy ra ít đồ ăn.
Úc Tử Duyệt thấy anh đặt một miếng thịt lên thớt, mỗi tay cầm một con dao bắt đầu băm thịt làm bánh, sauh khi băm thành nát, anh lại cho thêm vào một chút rau hẹ......
“Anh biết làm cả bánh sủi cảo sao?” Úc Tử Duyệt đứng ở bên cửa, không thể không thừa nhận tên lính thối này biết làm! Cái gì anh cũng biết làm hết sao?
“Giao thừa hàng năm trong doanh trại đều tổ chức cuộc thi làm bánh sủi cảo!” Lăng Bắc Hàn đắc ý nói, lúc này anh đã trộn xong nhân bánh.
Lúc một nồi bánh sủi cảo nóng hôi hổi được đặt lên trên bàn, Úc Tử Duyệt nhìn, không khỏi bội phục trong lòng.
Úc Tử Duyệt vươn tay định nhón một miếng bánh sủi cảo, lại bị Lăng Bắc Hàn ngăn lại, “Em đi uống súp thịt của em đi!” Anh nhỏ giọng nói.
“Bốp!” Úc Tử Duyệt lập tức đạp bàn!
“Không ăn! Không ăn gì nữa hết! Lăng Bắc Hàn, anh không hề dịu dàng săn sóc em gì cả!” Đồ lính thối, định bắt cô uông món súp thịt kia thật sao? Úc Tử Duyệt giả vờ thở hổn hển quát lên, sau đó liền đi vào phòng ngủ!
Lăng Bắc Hàn tưởng cô tức giận thật, năm hết tết đến rồi, anh cũng không muốn khiến cô tức giận, hơn nữa, cô còn nói anh không dịu dàng, không săn sóc cô! Anh vội bước nhanh đến phía trước, kéo cô lại.
“Ăn, ăn! Phải ăn chứ! Vừa rồi là anh nói đùa thôi mà!” Lăng Bắc Hàn vừa kéo cô đi về phía bàn ăn, vừa vỗ về.
“Anh có ý thì có! Hảo hán không ăn xin người khác! Em đi uống súp thịt của em!” Úc Tử Duyệt cười xấu xa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rất tức giận lại có chút dáng vẻ phải chịu uất ức, nói.
“Không phải đồ ăn xin. Đây là anh đặc biệt nấu cho em mà!” Lăng Bắc Hàn ấn cô ngồi xuống ghế, vội vàng trấn an. Chỉ thấy cô vẫn chu miệng như trước, làm như vẫn chưa hết giận.
“Nồi canh thịt này cũng là em nấu cho anh! Anh ăn của em, em ăn của anh mới được!” Úc Tử Duyệt cười giảo hoạt, nhìn anh, thở phì phì nói.
Nhóc con này, không ngờ nói đi nói lại vẫn là bắt anh phải uống thứ súp thịt kia!
Lăng Bắc Hàn không nói gì, đứng lên, đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau bưng theo mồi canh thịt vẫn còn nóng ra ngoài. Uống thôi, ai bảo đây là tâm ý của cô dành cho anh cơ chứ!
Nhớ lại buổi tối trước Tết, cô cũng làm mấy món ăn, chờ anh về nhà, trong lòng Lăng Bắc Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy. Cô làm cho anh ăn, cho dù có khó ăn hơn nữa, anh cũng nên ăn!
Nhìn anh cầm muỗng canh lên, múc một bát, Úc Tử Duyệt kinh ngạc, “Anh uống thật sao?”.
“Soạt......” một tiếng, Lăng Bắc Hàn há mồm uống xong, dáng vẻ quyết tuyệt như đang chịu chết vậy.
Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh, nín thở , “Có uống được không?” Cô hỏi.
“Ưmh...... ưmh......” Lăng Bắc Hàn còn chưa nuốt xuống, nhìn cô, không ngừng gật đầu. Sau đó, hai mắt liền mở to, giống như vừa phải uống thuốc độc vậy, cố hết sức nuốt xuống.
Rốt cuộc cô cho vào đây bao nhiêu thứ vậy? Khiến cho canh toàn vị đắng!
“Nếu ngon thì anh uống thêm chút nữa đi!”
“Khụ...... anh không muốn mới sang năm mới lại phải đến bệnh viện đâu!” Lăng Bắc Hàn quyết tâm không uống thêm lần thứ hai, gắp một miếng sủi cảo cho vào trong miệng.
“Anh…anh có ý gì? Anh ghét em vì nấu ăn không ngon chứ gì!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói.
“Không phải không ngon, mà là không thể ăn được!” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc nói thật, thật sự thì anh không đành lòng nói ra lời này đâu, “Sau này em đừng nấu nữa!”.
“......” Úc Tử Duyệt bị chọc giận, thở phì phì cất bánh sủi cảo đi, oán giận nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn. Có điều, lúc rửa bát cô cũng thử nếm qua súp thịt này rồi.
“Ôi! Còn khó uống hơn cả nước biển nữa!” Đây là nhận xét của cô về món súp thịt của mình.
Lăng Bắc Hàn đang muốn trả lời, thì tiếng chuông điện thoại của hai người lại đồng thời vang lên, “Tin nhắn! Của ai vậy? Nhất định là chị Nhan rồi!” Úc Tử Duyệt vội vàng chạy vào phòng ngủ, tìm điện thoại di động của mình, mở ra.
【 Thời gian sẽ làm phai nhòa đi tất cả dĩ vãng, nhưng cũng sẽ lưu lại những ký ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa đi những tình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhà hạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】
Hạ Tĩnh Sơ gửi tin nhắn cho cô sao? Có ý gì đây?
Trong lúc Úc Tử Duyệt đang ngây ngốc, Lăng Bắc Hàn vào phòng cầm điện thoại của mình ở trên tủ đầu giường......
【 Thời gian sẽ làm phai nhòa đi tất cả dĩ vãng, nhưng cũng sẽ lưu lại những kí ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa đi những tình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhà hạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】
Đọc tin nhắn này, khóe miệng anh nở nụ cười giễu cợt. Kí ức tốt đẹp nhất ? Hiểu nhau nhiều hơn? Kí ức đã trở nên mơ hồ, thứ anh hiểu chỉ có một, chính là quá khứ đã qua!
“Người nào gửi tin nhắn cho anh đấy?” Úc Tử Duyệt đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi anh.
“Rất nhiều đồng đội gửi. Còn có Hạ Tĩnh Sơ nữa.” Lăng Bắc Hàn đưa điện thoại di động cho cô, trầm giọng nói.
Nhìn tin nhắn gửi tới giống của mình y như đúc, Úc Tử Duyệt cảm thấy khó hiểu, lại càng cảm thấy đây là do Hạ Tĩnh Sơ cố ý! Nhìn Lăng Bắc Hàn đi tới cửa sổ hút thuốc, lòng cô lại càng thêm khuấy động.
Hạ Tĩnh Sơ có ý gì chứ? Muốn nhắc nhở Lăng Bắc Hàn về quá khứ của bọn họ sao? Cũng muốn nhắc nhở cả cô nữa sao? Nhớ tới những lời Hạ Tĩnh Sơ nói trong đêm đó, Úc Tử Duyệt lo lắng.
Cô có nên nói rõ với Lăng Bắc Hàn không? Cô do dự, từng bước một đi tới chỗ anh, từ phía sau vươn tay ôm lấy eo anh.
Lăng Bắc Hàn thấy cô đột nhiên ôm mình từ phía sau, trong lòng chấn động, “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh với cô ta đã không còn gì nữa rồi!” Anh đã đưa tin nhắn cho cô đọc, cô còn lo lắng gì nữa sao?
“Lăng Bắc Hàn...... nếu lúc trước Hạ Tĩnh Sơ có nỗi khổ trong lòng, không thể không rời xa anh, anh có..... ?” Úc Tử Duyệt lẩm bẩm hỏi.
Nhưng anh không cam tâm cắt đứt với cô như vậy được. Tình cảm từ nhỏ đến lớn sao có thể nói quên là quên đi được? Cho nên, anh vẫn cố chấp tin rằng, cô vẫn còn quan tâm mình.
“Lệ Mộ Phàm! Tôi quan tâm đến cậu, là vì tôi còn coi cậu là bạn, là em trai của chị dâu tôi. Tôi đối với cậu đã không còn tình yêu nam nữ nữa rồi! Cậu cũng đã trưởng thành, đừng nên tiếp tục làm những việc hại mình hại người thế này nữa. Bác gái cũng sẽ cảm thấy không vui vẻ đâu!” Bây giờ, Úc Tử Duyệt chỉ cảm thấy Lệ Mộ Phàm giống như một đứa trẻ, vẫn cố chấp, vẫn cực đoan như trước.
Úc Tử Duyệt nắm bàn tay Lăng Bắc Hàn thật chặt, cương quyết nói với Lệ Mộ Phàm. Những lời này chính là những lời thật lòng của cô.
Lăng Bắc Hàn nghe lời nói của cô, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cảm thấy lòng dạ mình thật hẹp hòi. Cô nói không sai, cô không thể coi Lệ Mộ Phàm như người xa lạ được.
Nhưng anh tức giận là vì Lệ Mộ Phàm vẫn còn chưa hết hy vọng với cô. Hơn nữa còn dùng cả thủ đoạn! Lần trước, anh ta đã tự ý bắt điện thoại của cô, lần này, lại gửi hình anh ta cưỡng hôn cô cho anh. Những việc này, anh không phải không biết.
Hôm qua, sau khi biết chân tướng mọi chuyện, anh liền do dự không biết có nên nói cho Úc Tử Duyệt biết không. Những chuyện thế này không nói cho cô biết thì hơn.
Lời nói của Úc Tử Duyệt, từng chữ từng câu nặng nề đánh vào lòng Lệ Mộ Phàm khiến lòng anh quặn đau, cảm giác như trái tim đang bị nghiền nát ra vậy. Cô ác quá! Lại nói với anh những lời tàn nhẫn như vậy trước mặt Lăng Bắc Hàn.
Nhưng, hành động này cũng cho anh thấy được sự kiên quyết của cô!
“Tại sao? Tình cảm của tôi với cậu lại không bằng tình cảm chưa đến nửa năm của cậu với anh ta sao? Úc Tử Duyệt! Chúng ta cùng nhau chơi đùa từ nhỏ đến lớn, chúng ta khiêu vũ cùng nhau, học võ cùng nhau, cùng nhau chơi nhạc.......Cậu đã quên hết những chuyện này rồi sao?” Lệ Mộ Phàm khàn cả giọng, rống lên. Anh thực sự rất muốn kéo cô vào trong lồng ngực của mình, chiếm giữ cô cho riêng mình!
Mặc dù anh thường kích động cô, châm chọc cô, nhưng đó cũng chỉ là cách anh biểu đạt sự cao ngạo của mình thôi. Duyên phận của anh và cô đã bắt đầu từ khi cô phá quả bóng ấy! Tình yêu của anh dành cho cô cũng nảy nở từ lúc nào không hay......
Nghe Lệ Mộ Phàm nói, lòng Lăng Bắc Hàn thoáng đau. Mặc dù anh biết, đó là quá khứ của cô, cũng đã không còn liên quan đến hiện tại nữa, nhưng anh vẫn cảm thấy ghen tỵ. Ghen tỵ vì anh không có mặt trong quá khứ ấy của cô. Ý nghĩ này của anh nghe thật buồn cười, bởi vì chính anh cũng có quá khứ của mình!
Anh cũng hết sức khinh bỉ thái độ cầm được không buông được của Lệ Mộ Phàm.
“Tôi chưa từng quên, những thứ này tôi đều nhớ, nhưng nhớ thì thế nào? Đó không phải là tình yêu!” Úc Tử Duyệt tức giận quát lên. Cô thật sự hy vọng Lệ Mộ Phàm đừng tiếp tục dây dưa thế này nữa, cũng hy vọng anh có thể tỉnh lại từ trong mơ hồ này.
Lời nói của Úc Tử Duyệt, làm Lăng Bắc Hàn an tâm. Anh có thể cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh, như vậy là đủ rồi. Anh che chở cho Úc Tử Duyệt sau lưng mình, bước lên một bước, nhìn Lệ Mộ Phàm.
“Giữ chặt không buông sao có thể được coi là đàn ông? Mà nếu đã không được coi là một người đàn ông thì sao có thể yêu?” Lăng Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lệ Mộ Phàm đang say khướt, từng chữ từng câu, cứng rắn nói.
“Anh có tư cách gì nói với tôi? Lăng Bắc Hàn! Anh không xứng với cô ấy! Từ trước đến nay anh chỉ yêu mối tình đầu của mình thôi!” Lệ Mộ Phàm nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn, không suy nghĩ nói, khóe miệng cười tàn nhẫn.
Lời nói của Lệ Mộ Phàm khiến lòng Úc Tử Duyệt đau nhói. Cô hít sâu một hơi, nhìn sau lưng Lăng Bắc Hàn, không biết lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Sao cậu lại hèn hạ như vậy? Cậu cho rằng làm như vậy là có thể chia rẽ được chúng tôi sao?” Lăng Bắc Hàn mở miệng, vô cùng tự tin nói. Anh còn chưa nói ra chuyện anh ta thuê người chụp trộm ảnh đâu. Nếu nói ra, xem anh ta còn giữ được vẻ hiền hậu này không.
Lăng Bắc Hàn cũng tin tưởng, chỉ cần tình cảm của hai người bọn anh đủ vững chắc, nhất định sẽ không bị những thủ đoạn muốn chia rẽ hai người làm ảnh hưởng!
“Đúng vậy! Lệ Mộ Phàm, cậu hành động kích động chúng tôi như vậy càng làm tôi cảm thấy cậu còn rất trẻ con, cũng càng làm cho tôi thêm coi thường cậu! Quên tôi đi! Tôi không thích hợp với cậu đâu!” Úc Tử Duyệt vòng qua người Lăng Bắc Hàn, đi lại sát bên cạnh Lệ Mộ Phàm lớn tiếng nói.
Ánh đèn xe trên đường thỉnh thoảng chiếu lên khuôn mặt của Lệ Mộ Phàm khiến cô nhìn rõ ánh sáng lóe lên trong mắt anh.
“Lệ Mộ Phàm, đừng vì tôi mà trở nên xấu xa, như vậy thật không đáng! Có lẽ đúng là tôi đã phụ cậu. Nhưng bây giờ, người tôi yêu là anh ấy!” Úc Tử Duyệt xúc động nói, giọng nói nghẹn ngào. Cô đưa tay nắm thật chặt bàn tay Lăng Bắc Hàn.
Một lời nói ra quyết không hối hận! Cô vốn là người dám yêu dám hận! Cô sợ làm tổn thương Lệ Mộ Phàm, nhưng không nói rõ ràng với anh thì không phải anh sẽ càng tổn thương sâu thêm sao?
Úc Tử Duyệt cảm giác nửa năm này, cô đã hiểu ra rất nhiều chuyện......
Lòng Lăng Bắc Hàn trào dâng một dòng nước ấm, anh nắm lại tay cô, kích động đến mức muốn ôm lấy cô thật chặt!
Mà Lệ Mộ Phàm hiển nhiên là bị đả kích lớn, lòng anh chợt nguội lạnh như băng......
“A......” Trái tim đau đớn, anh phẫn hận rống lên, sau đó, điên cuồng chạy lên xe!
“Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt thấy Lệ Mộ Phàm chạy lên xe phóng đi điên cuồng, liền hét lớn, “Lăng Bắc Hàn! Mau! Ngăn cậu ấy lại! Em sợ cậu ấy sẽ lại gặp chuyện không may! Cậu ấy đang say rượu mà!” Cô quay lại nhìn Lăng Bắc Hàn rống to.
Lăng Bắc Hàn liền nói : “Em bình tĩnh lại đi! Sẽ không có việc gì đâu!” Anh trầm giọng nói, xong kéo Úc Tử Duyệt lên xe.
Sau khi lên xe, Lăng Bắc Hàn thắt dây an toàn cho Úc Tử Duyệt xong mới khởi động xe. Chỉ một động tác nhỏ như vậy cũng khiến Úc Tử Duyệt cảm động. Đây cũng là khác biệt lớn nhất giữa Lăng Bắc Hàn và Lệ Mộ Phàm!
Anh chững chạc, chín chắn, không giống với Lệ Mộ Phàm kích động lên là không để ý đến hậu quả. Tựa như giờ phút này, cậu ta đang say rượu lại… Nếu như gặp chuyện giống lần trước, hậu quả, cô thật không dám tưởng tượng!
“Có nên liên lạc với cảnh sát giao thông để ngăn cậu ta lại không? Phải làm gì bây giờ?” Úc Tử Duyệt hốt hoảng hỏi Lăng Bắc Hàn, chỉ thấy anh vừa nghiêm túc lái xe, vừa gọi điện thoại......
Úc Tử Duyệt chỉ nghe thấy Lăng Bắc Hàn đọc biển số xe của Lệ Mộ Phàm rồi cúp điện thoại. Chỉ chốc lát sau cô đã nhìn thấy đèn báo hiệu lóe lên trước mặt, loáng thoáng thấy được xe của Lệ Mộ Phàm!
“Là cậu ta sao?” Ngay khi xe vừa dừng lại, Úc Tử Duyệt hỏi một câu, liền nhảy xuống xe, thấy được đúng là xe của Lệ Mộ Phàm, cô rốt cuộc mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Lệ Mộ Phàm?” Úc Tử Duyệt mở cửa xe, nhìn người đang gục đầu trên tay lái, lo lắng gọi.
“Tại sao lại không cần tôi? Tôi chỉ là.......là muốn với cậu.......nói một câu.......Năm mới vui vẻ thôi mà......” Lệ Mộ Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khổ sở nhìn cô, mở miệng nói, giọng khàn khàn.
Giây phút ấy, anh giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ. Nghĩ đến thân thế của anh, lòng Úc Tử Duyệt chợt dâng lên cảm giác thông cảm cùng đau lòng.
“Cậu nhất định sẽ tìm được một người con gái thật lòng yêu cậu! Lời chúc phúc của cậu tôi đã nhận được rồi! Lệ Mộ Phàm, tôi hy vọng cậu cũng có được hạnh phúc!” Cô nhìn anh, kích động quát lên.
“Đừng làm ra vẻ tốt bụng...... Cậu đi đi! Cút!”
“Anh Lệ!”
Lúc này, một đám người tiến tới, nói Úc Tử Duyệt nhường chỗ, rồi kéo Lệ Mộ Phàm đang say khướt từ trong xe ra ngoài. Lăng Bắc Hàn nói gì đó với cảnh sát giao thông rồi tiến lại, giữ lấy cô, trầm giọng nói, “Cậu ta không sao rồi, về nhà thôi.”
Úc Tử Duyệt gật đầu, ngây ngốc theo anh lên xe.
Một đêm chịu giày vò, lúc hai người về đến nhà thì trời vừa rạng sáng. Úc Tử Duyệt mệt mỏi đến không chịu nổi nữa. Buổi tối hôm trước cô còn uống rượu, mặc dù không say, nhưng lại thấy rất khó chịu. Lăng Bắc Hàn lôi cô vào tắm cùng.
Yên lặng mà tắm. Trong phòng, chỉ vang lên tiếng nước chảy ào ào. Trong chiếc bồn tắm rộng lớn xa hoa, anh ngồi dựa vào bồn tắm, còn cô thì dựa vào trong ngực anh, nhắm mắt lại, lưng dán chặt vào lồng ngực của anh, bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo trên đùi trái của anh.
Lăng Bắc Hàn cầm bông tắm, chậm rãi lướt qua người cô......
Úc Tử Duyệt trở nên yên lặng khác thường, trong lòng cô cũng đang có tâm sự. Chỉ là giờ phút này, nằm trong ngực Lăng Bắc Hàn, cô lại cảm thấy hạnh phúc, ấm áp.
Lăng Bắc Hàn nhớ tới lời nói của cô với Lệ Mộ Phàm, cô nói, cô yêu anh. Mặc dù anh đã cảm nhận được qua cử chỉ của cô, nhưng nghe thấy chính miệng cô nói ra, anh vẫn cảm thấy xúc động!
“Lăng Bắc Hàn......Anh đừng để tâm những lời nói của Lệ Mộ Phàm......” Úc Tử Duyệt rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng, cô vẫn nhắm mắt lại như trước, hưởng thụ cảm giác nhột nhột mềm mại của bông tắm cùng ngón tay đang lướt trên da thịt của mình.
“Không cho phép nhắc tới cậu ta!” Lăng Bắc Hàn trầm giọng ra lệnh, anh không muốn giây phút tĩnh lặng an bình như bây giờ của hai vợ chồng anh bị bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào phá hỏng. Huống chi, anh cũng thật sự không để ý đến lời nói của Lệ Mộ Phàm.
Anh đã từng do dự, không biết bản thân có thể đem lại tình yêu và hạnh phúc đến cho Úc Tử Duyệt không, bởi vì khi đó, anh còn chưa quan tâm cô thế này, khác với hiện tại.
Cô yêu anh, nếu như anh buông tay, mới là làm tổn thương cô! Mà anh yêu cô còn không hết, sao lại nỡ làm tổn thương cô được.
“Em chỉ sợ anh suy nghĩ nhiều thôi! Em với cậu ta đã không còn gì nữa rồi. Em quan tâm đến cậu ta, là vì em vẫn coi cậu ta là bạn. Dù sao chúng em cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ.......Em đối với cậu ta bây giờ chỉ là có chút cảm thông cùng không nỡ thôi. Cậu ta từ nhỏ đã không có cha......”
Úc Tử Duyệt nghĩ tới Lệ Mộ Phàm, thì thào nói.
“Anh không có nhỏ mọn như vậy đâu! Nhưng mà, em cũng không cần cảm thấy áy náy với cậu ta. Cậu ta cũng không còn là trẻ con nữa, em không cần phải thương tiếc, cảm thông!” Lăng Bắc Hàn giống như một bậc tiền bối nghiêm khắc dạy dỗ cô.
“Em biết rồi.....!” Úc Tử Duyệt lười biếng nói, lại ngáp một cái, “Buồn ngủ quá! Em muốn ngủ . Mệt quá đi.” Úc Tử Duyệt ngồi dậy, cầm vòi hoa sen rửa trôi lớp bọt xà phòng trên người.
Lăng Bắc Hàn đứng dậy, kéo khăn tắm, phủ lên người cô. Rồi sau đó, ôm cô trở về phòng ngủ. Anh đang sấy tóc cho cô thì cô gái nhỏ này lại mơ màng ngủ thiếp đi. Nhìn cô cong người gối đầu lên cánh tay mình say sưa ngủ, ánh mắt người đàn ông nào đó đầy vẻ dịu dàng.
Lúc anh đang định ngủ thì chuông tin nhắn điện thoại lại đột ngột truyền đến. Anh cầm điện thoại lên.
Là một chuỗi kí tự! Nhưng Lăng Bắc Hàn cũng rất nhanh chóng giải ra được: gần đây, một nhóm vũ khí đạn dược lại được chuyển tới chợ đen, mau nghĩ cách tiếp cận Lục Khải Chính!
Tin nhắn này làm lòng anh nổi sóng, không cách nào ngủ được.
***
Sáng mồng một đầu năm, Úc Tử Duyệt mới vừa mở mắt ra, xoay người, liền đối diện với đôi mắt đang mở của Lăng Bắc Hàn “Này! Anh không ngủ được sao? Quầng thâm dưới mắt sao lại sâu như vậy?” Úc Tử Duyệt nhìn quầng thâm trũng sâu dưới mắt Lăng Bắc Hàn đau lòng nói.
Lăng Bắc Hàn nhếch nhếch môi cười: “Phải!”.
“À!” Úc Tử Duyệt kinh ngạc hô lên, tay nhỏ bé vươn tới nơi nào đó đang cương cứng dưới hông anh, đỏ mặt, “Mới một đêm không thỏa mãn nhu cầu của anh mà anh lại mất ngủ hả?” Cô tức giận nói, động tác tay cũng chậm lại.
“Uhm.......Cũng không chỉ có một đêm!” Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cười gian xảo nói, bì động tác nào đấy ngày càng thuần thục của cô mà thoải mái rên nhẹ.
“......” Úc Tử Duyệt đen mặt, nhìn anh chằm chằm, động tác trên tay cũng không dừng lại. Chỉ chốc lát sau, Lăng Bắc Hàn bắt đầu cảm thấy không khống chế được, đôi tay không đàng hoàng khai hỏa trên người cô.
Sáng mồng một đầu năm, hai người lại lăn lộn trên giường.....
Sau khi phát tiết, toàn thân Lăng Bắc Hàn liền thoải mái, nhắm hai mắt lại ngủ bù.
“Anh ngủ thêm một lát đi! Em đi nấu bánh sủi cảo cho anh......” Úc Tử Duyệt thấy thể lực Lăng Bắc Hàn cạn kiệt, nhưng tinh thần của mình lại rất phấn chấn, trong lòng đắc ý, giống như cô đang hành hạ Lăng Bắc Hàn đến không xuống giường được vậy. Cô ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói.
Bánh sủi cảo.......Trong nhà nào có bánh sủi cảo đâu?
Lăng Bắc Hàn thật sự rất buồn ngủ, trong mơ màng nghe thấy cô nói nấu sủi cảo, trong đầu chỉ nghĩ như vậy, rồi ngủ thật say.
Mặc dù bọn họ không thường xuyên ở đây, nhưng, năm ngoái, dì Vương đã mang đồ ăn tới, chuẩn bị để cho hai người bọn anh dùng. Úc Tử Duyệt mở tủ lạnh, nhìn đồ ăn bên trong, liền nhớ lại lúc mẹ cô là sủi cảo.
“Băm nhân bánh? Nhào bột mì? Bọc lại.......Thật ra thì cũng đơn giản thôi!” Úc Tử Duyệt nói thầm. Chọn một miếng thịt có cả mỡ lẫn lạc, cô không biết đây là thịt heo hay thịt bò nữa, rửa sạch, đặt lên trên thớt, bắt đầu băm.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bếp liền truyền ra tiếng ”Lách ca lách cách”, nghe giống như đang diễn ra một cuộc chiến tranh không khói súng vậy......
Lăng Bắc Hàn tỉnh dậy liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, lại không thấy bóng dáng của cô trong phòng ngủ, chợt nhớ ra cô nói qua muốn nấu bánh sủi cảo cho anh ăn. Khóe miệng nổi lên nụ cười cưng chiều.
Cô làm bánh sủi cảo thật sao?
Lăng Bắc Hàn nhanh chóng mặc quần áo, bước vào phòng tắm.
“A.......Sôi rồi, sôi rồi!” Còn chưa tới phòng bếp, đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Úc Tử Duyệt, Lăng Bắc Hàn sải bước tiến vào phòng bếp, chỉ thấy cái nồi trên bếp đang sôi trào, hơi nước bốc lên lơ lửng xung quanh!
Nước sôi trong nồi tràn ra ngoài, nhìn thấy cô định đưa tay chạm tới cái nồi, chân mày Lăng Bắc Hàn nhíu chặt lại, bước nhanh đến phía trước, kéo tay cô lại. Úc Tử Duyệt chỉ kịp thấy một cánh tay dài duỗi tới, tắt bếp ga đi, sau đó lại mở vung nồi!
“Em định làm gì?” Lăng Bắc Hàn cầm lấy tay cô, kiểm tra, Vừa nhìn thấy mấy vết thương trên tay cô, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy khuôn mặt mèo của cô, khiến cho anh suýt chút nữa không giữ được vẻ nghiêm túc mà bật cười.
Chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Tử Duyệt dính mỗi bên ba đường bột mì trông như râu mèo, còn trên tạp dề cô tạp dề đeo lại dính đủ rau cải, bột mì, thịt đinh, cái gì cũng có......
“Mới sang năm mới, anh hung dữ cái gì chứ? Không thấy em đang nấu bánh sủi cảo sao?” Úc Tử Duyệt chỉ vào nồi, giận dữ nói với Lăng Bắc Hàn.
“Bánh sủi cảo?” Lăng Bắc Hàn kinh ngạc hỏi ngược lại, đi tới gần bếp nhìn vào trong nồi, thịt ra thịt, rau cải ra rau cải, mì sợi ra mì sợi, “Em nói đây là bánh sủi cảo á?” Lăng Bắc Hàn không tin được hỏi lại.
Úc Tử Duyệt nghe Lăng Bắc Hàn, gật đầu, tiến lại gần, “Sao thế này? Rõ ràng em đã gói chúng lại, sao giờ lại hỗn độn hết thế này?” Úc Tử Duyệt nhìn chằm chằm nồi bánh sủi cảo vừa đỏ vừa xanh lá vừa trắng hét lên.
“Mẹ nó! Thông gian! Đây là thứ gì?” Cô chưa từ bỏ ý định cầm cái muỗng quơ quơ bên trong nồi, không thấy được miếng sủi cảo nào, vừa tức giận vừa cười giỡn nói.
“Chú ý lời nói của em đấy! Nói ít lời thô tục thôi!” Lăng Bắc Hàn dạy dỗ, giật tạp dề trên người cô xuống, phủi hết mấy thứ linh tinh dính trên đó rồi mặc vào người mình. Anh tự tay bưng chiếc nồi trên bếp xuống, định đổ đống sủi cảo hỗn độn mà Úc Tử Duyệt đi.
“Này! Anh làm gì thế? Không được đổ đi!” Úc Tử Duyệt vội vàng ngăn lại. Đùa sao, đây chính là kiệt tác dành cho bữa trưa của cô đấy.
“Thứ này không đổ đi thì để làm gì?”
“Có thể làm súp thịt mà!” Úc Tử Duyệt le lưỡi, ngượng ngùng nói.
Lăng Bắc Hàn liếc cô, “Muốn uống thì mình em uống đi, đừng bắt anh phải uống!” Lăng Bắc Hàn đặt nồi xuống, lại vòi nước rửa tay, sau đó đi tới tủ lạnh, lấy ra ít đồ ăn.
Úc Tử Duyệt thấy anh đặt một miếng thịt lên thớt, mỗi tay cầm một con dao bắt đầu băm thịt làm bánh, sauh khi băm thành nát, anh lại cho thêm vào một chút rau hẹ......
“Anh biết làm cả bánh sủi cảo sao?” Úc Tử Duyệt đứng ở bên cửa, không thể không thừa nhận tên lính thối này biết làm! Cái gì anh cũng biết làm hết sao?
“Giao thừa hàng năm trong doanh trại đều tổ chức cuộc thi làm bánh sủi cảo!” Lăng Bắc Hàn đắc ý nói, lúc này anh đã trộn xong nhân bánh.
Lúc một nồi bánh sủi cảo nóng hôi hổi được đặt lên trên bàn, Úc Tử Duyệt nhìn, không khỏi bội phục trong lòng.
Úc Tử Duyệt vươn tay định nhón một miếng bánh sủi cảo, lại bị Lăng Bắc Hàn ngăn lại, “Em đi uống súp thịt của em đi!” Anh nhỏ giọng nói.
“Bốp!” Úc Tử Duyệt lập tức đạp bàn!
“Không ăn! Không ăn gì nữa hết! Lăng Bắc Hàn, anh không hề dịu dàng săn sóc em gì cả!” Đồ lính thối, định bắt cô uông món súp thịt kia thật sao? Úc Tử Duyệt giả vờ thở hổn hển quát lên, sau đó liền đi vào phòng ngủ!
Lăng Bắc Hàn tưởng cô tức giận thật, năm hết tết đến rồi, anh cũng không muốn khiến cô tức giận, hơn nữa, cô còn nói anh không dịu dàng, không săn sóc cô! Anh vội bước nhanh đến phía trước, kéo cô lại.
“Ăn, ăn! Phải ăn chứ! Vừa rồi là anh nói đùa thôi mà!” Lăng Bắc Hàn vừa kéo cô đi về phía bàn ăn, vừa vỗ về.
“Anh có ý thì có! Hảo hán không ăn xin người khác! Em đi uống súp thịt của em!” Úc Tử Duyệt cười xấu xa trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ rất tức giận lại có chút dáng vẻ phải chịu uất ức, nói.
“Không phải đồ ăn xin. Đây là anh đặc biệt nấu cho em mà!” Lăng Bắc Hàn ấn cô ngồi xuống ghế, vội vàng trấn an. Chỉ thấy cô vẫn chu miệng như trước, làm như vẫn chưa hết giận.
“Nồi canh thịt này cũng là em nấu cho anh! Anh ăn của em, em ăn của anh mới được!” Úc Tử Duyệt cười giảo hoạt, nhìn anh, thở phì phì nói.
Nhóc con này, không ngờ nói đi nói lại vẫn là bắt anh phải uống thứ súp thịt kia!
Lăng Bắc Hàn không nói gì, đứng lên, đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau bưng theo mồi canh thịt vẫn còn nóng ra ngoài. Uống thôi, ai bảo đây là tâm ý của cô dành cho anh cơ chứ!
Nhớ lại buổi tối trước Tết, cô cũng làm mấy món ăn, chờ anh về nhà, trong lòng Lăng Bắc Hàn vẫn cảm thấy có chút áy náy. Cô làm cho anh ăn, cho dù có khó ăn hơn nữa, anh cũng nên ăn!
Nhìn anh cầm muỗng canh lên, múc một bát, Úc Tử Duyệt kinh ngạc, “Anh uống thật sao?”.
“Soạt......” một tiếng, Lăng Bắc Hàn há mồm uống xong, dáng vẻ quyết tuyệt như đang chịu chết vậy.
Úc Tử Duyệt nhìn dáng vẻ cứng ngắc của anh, nín thở , “Có uống được không?” Cô hỏi.
“Ưmh...... ưmh......” Lăng Bắc Hàn còn chưa nuốt xuống, nhìn cô, không ngừng gật đầu. Sau đó, hai mắt liền mở to, giống như vừa phải uống thuốc độc vậy, cố hết sức nuốt xuống.
Rốt cuộc cô cho vào đây bao nhiêu thứ vậy? Khiến cho canh toàn vị đắng!
“Nếu ngon thì anh uống thêm chút nữa đi!”
“Khụ...... anh không muốn mới sang năm mới lại phải đến bệnh viện đâu!” Lăng Bắc Hàn quyết tâm không uống thêm lần thứ hai, gắp một miếng sủi cảo cho vào trong miệng.
“Anh…anh có ý gì? Anh ghét em vì nấu ăn không ngon chứ gì!” Úc Tử Duyệt thở phì phì nói.
“Không phải không ngon, mà là không thể ăn được!” Lăng Bắc Hàn rốt cuộc nói thật, thật sự thì anh không đành lòng nói ra lời này đâu, “Sau này em đừng nấu nữa!”.
“......” Úc Tử Duyệt bị chọc giận, thở phì phì cất bánh sủi cảo đi, oán giận nhìn chằm chằm Lăng Bắc Hàn. Có điều, lúc rửa bát cô cũng thử nếm qua súp thịt này rồi.
“Ôi! Còn khó uống hơn cả nước biển nữa!” Đây là nhận xét của cô về món súp thịt của mình.
Lăng Bắc Hàn đang muốn trả lời, thì tiếng chuông điện thoại của hai người lại đồng thời vang lên, “Tin nhắn! Của ai vậy? Nhất định là chị Nhan rồi!” Úc Tử Duyệt vội vàng chạy vào phòng ngủ, tìm điện thoại di động của mình, mở ra.
【 Thời gian sẽ làm phai nhòa đi tất cả dĩ vãng, nhưng cũng sẽ lưu lại những ký ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa đi những tình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhà hạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】
Hạ Tĩnh Sơ gửi tin nhắn cho cô sao? Có ý gì đây?
Trong lúc Úc Tử Duyệt đang ngây ngốc, Lăng Bắc Hàn vào phòng cầm điện thoại của mình ở trên tủ đầu giường......
【 Thời gian sẽ làm phai nhòa đi tất cả dĩ vãng, nhưng cũng sẽ lưu lại những kí ức tốt đẹp nhất. Năm tháng xóa đi những tình cảm mãnh liệt, lại giúp cho chúng ta hiểu nhau nhiều hơn! Năm mới đến, chúc bạn và gia đình năm mới vui vẻ, cả nhà hạnh phúc an khang!...... Hạ Tĩnh Sơ 】
Đọc tin nhắn này, khóe miệng anh nở nụ cười giễu cợt. Kí ức tốt đẹp nhất ? Hiểu nhau nhiều hơn? Kí ức đã trở nên mơ hồ, thứ anh hiểu chỉ có một, chính là quá khứ đã qua!
“Người nào gửi tin nhắn cho anh đấy?” Úc Tử Duyệt đi tới bên giường, nhỏ giọng hỏi anh.
“Rất nhiều đồng đội gửi. Còn có Hạ Tĩnh Sơ nữa.” Lăng Bắc Hàn đưa điện thoại di động cho cô, trầm giọng nói.
Nhìn tin nhắn gửi tới giống của mình y như đúc, Úc Tử Duyệt cảm thấy khó hiểu, lại càng cảm thấy đây là do Hạ Tĩnh Sơ cố ý! Nhìn Lăng Bắc Hàn đi tới cửa sổ hút thuốc, lòng cô lại càng thêm khuấy động.
Hạ Tĩnh Sơ có ý gì chứ? Muốn nhắc nhở Lăng Bắc Hàn về quá khứ của bọn họ sao? Cũng muốn nhắc nhở cả cô nữa sao? Nhớ tới những lời Hạ Tĩnh Sơ nói trong đêm đó, Úc Tử Duyệt lo lắng.
Cô có nên nói rõ với Lăng Bắc Hàn không? Cô do dự, từng bước một đi tới chỗ anh, từ phía sau vươn tay ôm lấy eo anh.
Lăng Bắc Hàn thấy cô đột nhiên ôm mình từ phía sau, trong lòng chấn động, “Em đừng suy nghĩ nhiều, anh với cô ta đã không còn gì nữa rồi!” Anh đã đưa tin nhắn cho cô đọc, cô còn lo lắng gì nữa sao?
“Lăng Bắc Hàn...... nếu lúc trước Hạ Tĩnh Sơ có nỗi khổ trong lòng, không thể không rời xa anh, anh có..... ?” Úc Tử Duyệt lẩm bẩm hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.