Chương 17: MẸ NGỦ VỚI...
Tuyết Lanh
16/04/2021
Sáng hôm sau
"Hazz..."
"Thưa Phu Nhân!! Người có muốn nghe nhạc không ạ..?" Trợ lý của Lê Trang nghe tiếng bà thở dài,liền quan tâm hỏi bà
"Um...Pastlives đi!" Lê Trang hưởng hờ vừa nói vừa nhìn ra cửa xe
"Phu Nhân...người nhớ Ông chủ ạ?" Nghe tên bài hát,trợ lý của bà liền quay qua hỏi bà vì mõi khi bà buồn hoặc nhớ Ông chủ bà sẽ nghe bài này
"...Cậu có thể bật bài nhạc và im lặng láy xe có được không?" Mắt của Lê Trang vẫn hướng ra ngoài thế giới kia,nơi mà những con người bận rộn,vất vã nhưng được làm điều mình thích
" past lives...couldn't ever hold me down...." bài nhạc mà bà thích được bật lên, khúc nhạc du dương ấy thật hay,trong lòng bà bây giờ chỉ có người đó...*Hàn Minh Quốc...anh có nhớ em không?* nước mắt của bà vô thức rơi xuống
Lê Trang cưới Hàn Minh Quốc năm bà 19 tuổi, lúc bà vẫn còn trẻ lắm,chỉ mới ra trường vậy mà gia đình muốn bà cưới Hàn Minh Quốc vì vấn đề tài chính gia đình và vì bà thích Hàn Minh Quốc nên bà không hề từ chối
Hàn Minh Quốc là hotboy trong trường bà lúc ấy, ông rất giỏi,thông minh và đẹp trai.Nhưng bà đâu ngờ, ông là một con người lạnh lùng lấy bà về nhưng không hề quan tâm bà dù chỉ một chút, ông đi công tác ở khắc nơi,hiếm lắm mới thấy ông đưa bà và Hàn Triều Minh theo ,bỏ bà ở nhà một mình và ông cưới bà về chỉ vì con nối dỗi, nên đến năm Hàn Triều Minh 16 tuổi ông đã ly dị với bà...
Bà phát điên vì ông, và cách để bà an ủi chính mình đó là âm nhạc,bài hát này làm bà thấy có sự đồng cảm và giúp bà giải sầu
*Anh có đang hạnh phúc với cô ta không...?*
--------
Lâm Tuyết mệt mỏi bước xuống từng bật cầu thang,mắt cô có quần thâm đen,đêm qua cô không ngủ được vì có ai đó bắt ép cô ngủ với mình và ôm cô thật chặt , RẤT CHẶT ,tóc cô thì bù xù, mắt thì có quần thâm,gương mặt không có miếng sức sống * Khi chồng bạn không cho bạn thở cả một đêm belike...*
*hazz...như thế này sau gặp mẹ đây?* Lâm Tuyết nhìn lại mình và chề môi, quay mặt sang chiếc đồng hồ treo trên tường
<6h55>
"CHẾT RỒI!!!..." Lâm Tuyết hoản hốt la lớn, chạy thật nhanh lên phòng của Hàn Triều Minh
"HÀN TRIỀU MINH!!! DẬY LẸ" Lâm Tuyết đẩy đẩy người anh la lớn
Anh lờ đờ mở mắt , thấy cô đang đẩy mình, liền thuận tay ôm cô vào lòng mình
"Em làm gì vậy? Còn sớm mà Hoa Tuyết?" Hàn Triều Minh lười biếng nói
"Sớm cái đầu anh!!...Hoa Tuyết con khỉ gì? Gần 7h rồi đó!! Mẹ đến bây giờ?" Lâm Tuyết dẫy dụa đánh vào người của Hàn Triều Minh
Nghe Lâm Tuyết nói vậy, Hàn Triều Minh liền thả cô ra bật người dậy ,"Cuối cùng cũng chịu dậy..." Lâm Tuyết đứng thẳng người,chửi thầm anh
----------
"Alo!! Ai vậy?" Hàn Triều Minh bất máy khi đang ngồi tại phong khác xem tivi với một gương mặt tươi tỉnh hơn lúc nãy
"Ra mở cửa cho mẹ!!"
"Vâng ạ..."
Hàn Triều Minh lặp tức bước ra cổng, đập vào mắt anh là một người phụ nữ ngoài 70 , mặt một bộ sường sám, dáng người yêu kiều nhìn con trai mình
"Mẹ ạ?...sao mẹ đến sớm thế ạ? Mới có 7h40 thôi mà!!" Anh vừa mở cổng vừa nói
"Mẹ thích vậy đó? Con chịu hay không chịu cũng phải chịu..." Lê Trang thẳng chân bước qua cổng,nhìn anh và bảo tiếp...
"Tiểu Lâm đâu rồi?..."
"Dạ ở trong ạ?.."
Lê Trang một mặt bước vào nhà,Hàn Triều Minh không nói được gì chỉ còn nước đi theo bà ,nhìn thấy Lâm Tuyết đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, bà mừng rỡ lên tiếng
"Tiểu Lâm~~"
"Mẹ ạ? Mẹ đi đường có mệt không ạ?" Lâm Tuyết chạy lại , vừa hỏi xong thì liền bị bà ôm lấy
"Con khỏe không?"
"Dạ con vẫn khỏe"
---------
"Wow!!! Con nấu ngon thật đấy" Lê Trang gắp miếng đầu tiên bỏ vào miệng,bà liền mở to mắt khen ngợi
"Hehe!! Hai năm của con đấy ạ!!" Lâm Tuyết vui vẻ nói, lúc đầu cô hơi lo sợ mẹ sẽ không thích hương vị mà cô nấu
"Hai đứa dạo này thế nào?" Lê Trang nhìn vào mắt Hàn Triều Minh hỏi
"Rất tốt ạ!!..." Hàn Triều Minh vừa trả lời vừa gắp đồ ăn vào chén của Lâm Tuyết, cô bất ngờ quá chỉ biết gật đầu ý cảm ơn nhìn anh
*Diễn tốt đấy con trai...* Lê Trang cười nhẹ
"Hai con ngủ ở đâu vậy?"
"Dạ tất nhiên là phòng con rồi!!"
"Đêm nay!! Mẹ ngủ với Tiểu Tuyết nhé"
"Dạ được chứ ạ"
"không được..."
Hai giọng nói cùng vang lên, Hàn Triều Minh quay qua nhìn Lâm Tuyết, cô nhìn ngược lại anh , làm cho Lê Trang tròn mắt nhìn hai người
"Hazz..."
"Thưa Phu Nhân!! Người có muốn nghe nhạc không ạ..?" Trợ lý của Lê Trang nghe tiếng bà thở dài,liền quan tâm hỏi bà
"Um...Pastlives đi!" Lê Trang hưởng hờ vừa nói vừa nhìn ra cửa xe
"Phu Nhân...người nhớ Ông chủ ạ?" Nghe tên bài hát,trợ lý của bà liền quay qua hỏi bà vì mõi khi bà buồn hoặc nhớ Ông chủ bà sẽ nghe bài này
"...Cậu có thể bật bài nhạc và im lặng láy xe có được không?" Mắt của Lê Trang vẫn hướng ra ngoài thế giới kia,nơi mà những con người bận rộn,vất vã nhưng được làm điều mình thích
" past lives...couldn't ever hold me down...." bài nhạc mà bà thích được bật lên, khúc nhạc du dương ấy thật hay,trong lòng bà bây giờ chỉ có người đó...*Hàn Minh Quốc...anh có nhớ em không?* nước mắt của bà vô thức rơi xuống
Lê Trang cưới Hàn Minh Quốc năm bà 19 tuổi, lúc bà vẫn còn trẻ lắm,chỉ mới ra trường vậy mà gia đình muốn bà cưới Hàn Minh Quốc vì vấn đề tài chính gia đình và vì bà thích Hàn Minh Quốc nên bà không hề từ chối
Hàn Minh Quốc là hotboy trong trường bà lúc ấy, ông rất giỏi,thông minh và đẹp trai.Nhưng bà đâu ngờ, ông là một con người lạnh lùng lấy bà về nhưng không hề quan tâm bà dù chỉ một chút, ông đi công tác ở khắc nơi,hiếm lắm mới thấy ông đưa bà và Hàn Triều Minh theo ,bỏ bà ở nhà một mình và ông cưới bà về chỉ vì con nối dỗi, nên đến năm Hàn Triều Minh 16 tuổi ông đã ly dị với bà...
Bà phát điên vì ông, và cách để bà an ủi chính mình đó là âm nhạc,bài hát này làm bà thấy có sự đồng cảm và giúp bà giải sầu
*Anh có đang hạnh phúc với cô ta không...?*
--------
Lâm Tuyết mệt mỏi bước xuống từng bật cầu thang,mắt cô có quần thâm đen,đêm qua cô không ngủ được vì có ai đó bắt ép cô ngủ với mình và ôm cô thật chặt , RẤT CHẶT ,tóc cô thì bù xù, mắt thì có quần thâm,gương mặt không có miếng sức sống * Khi chồng bạn không cho bạn thở cả một đêm belike...*
*hazz...như thế này sau gặp mẹ đây?* Lâm Tuyết nhìn lại mình và chề môi, quay mặt sang chiếc đồng hồ treo trên tường
<6h55>
"CHẾT RỒI!!!..." Lâm Tuyết hoản hốt la lớn, chạy thật nhanh lên phòng của Hàn Triều Minh
"HÀN TRIỀU MINH!!! DẬY LẸ" Lâm Tuyết đẩy đẩy người anh la lớn
Anh lờ đờ mở mắt , thấy cô đang đẩy mình, liền thuận tay ôm cô vào lòng mình
"Em làm gì vậy? Còn sớm mà Hoa Tuyết?" Hàn Triều Minh lười biếng nói
"Sớm cái đầu anh!!...Hoa Tuyết con khỉ gì? Gần 7h rồi đó!! Mẹ đến bây giờ?" Lâm Tuyết dẫy dụa đánh vào người của Hàn Triều Minh
Nghe Lâm Tuyết nói vậy, Hàn Triều Minh liền thả cô ra bật người dậy ,"Cuối cùng cũng chịu dậy..." Lâm Tuyết đứng thẳng người,chửi thầm anh
----------
"Alo!! Ai vậy?" Hàn Triều Minh bất máy khi đang ngồi tại phong khác xem tivi với một gương mặt tươi tỉnh hơn lúc nãy
"Ra mở cửa cho mẹ!!"
"Vâng ạ..."
Hàn Triều Minh lặp tức bước ra cổng, đập vào mắt anh là một người phụ nữ ngoài 70 , mặt một bộ sường sám, dáng người yêu kiều nhìn con trai mình
"Mẹ ạ?...sao mẹ đến sớm thế ạ? Mới có 7h40 thôi mà!!" Anh vừa mở cổng vừa nói
"Mẹ thích vậy đó? Con chịu hay không chịu cũng phải chịu..." Lê Trang thẳng chân bước qua cổng,nhìn anh và bảo tiếp...
"Tiểu Lâm đâu rồi?..."
"Dạ ở trong ạ?.."
Lê Trang một mặt bước vào nhà,Hàn Triều Minh không nói được gì chỉ còn nước đi theo bà ,nhìn thấy Lâm Tuyết đang chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, bà mừng rỡ lên tiếng
"Tiểu Lâm~~"
"Mẹ ạ? Mẹ đi đường có mệt không ạ?" Lâm Tuyết chạy lại , vừa hỏi xong thì liền bị bà ôm lấy
"Con khỏe không?"
"Dạ con vẫn khỏe"
---------
"Wow!!! Con nấu ngon thật đấy" Lê Trang gắp miếng đầu tiên bỏ vào miệng,bà liền mở to mắt khen ngợi
"Hehe!! Hai năm của con đấy ạ!!" Lâm Tuyết vui vẻ nói, lúc đầu cô hơi lo sợ mẹ sẽ không thích hương vị mà cô nấu
"Hai đứa dạo này thế nào?" Lê Trang nhìn vào mắt Hàn Triều Minh hỏi
"Rất tốt ạ!!..." Hàn Triều Minh vừa trả lời vừa gắp đồ ăn vào chén của Lâm Tuyết, cô bất ngờ quá chỉ biết gật đầu ý cảm ơn nhìn anh
*Diễn tốt đấy con trai...* Lê Trang cười nhẹ
"Hai con ngủ ở đâu vậy?"
"Dạ tất nhiên là phòng con rồi!!"
"Đêm nay!! Mẹ ngủ với Tiểu Tuyết nhé"
"Dạ được chứ ạ"
"không được..."
Hai giọng nói cùng vang lên, Hàn Triều Minh quay qua nhìn Lâm Tuyết, cô nhìn ngược lại anh , làm cho Lê Trang tròn mắt nhìn hai người
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.