Chương 13: QUÁ KHỨ
Tuyết Lanh
16/04/2021
"....Tôi có chuyện muốn hỏi anh,Lâm Ha..i.." Hàn Triều Minh đắp mền cho Lâm Tuyết rồi bước ra ngoài,định hỏi Lâm Hải một số chuyện thì đứng hình vì cảnh tượng trước mắt
"Ưm....Um..."
"È hem... phiền hai người có thể về nhà để làm chuyện thâm mật này được chứ? Đây là nhà tôi cũng được tính là nơi công cộng đó!!" Hàn Triều Minh lên tiếng phá vỡ khung cảnh nóng bỏng mà Lâm Hải và Lý Vân tạo ra,bằng cách TÌNH TỨ
"Cậu có cần phải làm bóng đèn vào lúc này không?" Lâm Hải nhả môi của Lý Vân ra bình thãn nói ,còn cô nàng nào đó thì rụt đầu vào vai Lâm Hải lấy O2 vài thải CO2 một cách gấp rút
----------
"Được rồi!! Tôi có chuyện muốn hỏi anh!!" Hàn Triều Minh lên tiếng nói khi mình đã ngồi đối diện Lâm Hải và Lý Vân
"Uhm..." Lâm Hải uống trà rồi nhìn anh
" Tôi và Lâm Tuyết...đã từng gặp nhau chưa?"
"..." Lâm Hải giật mình,ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Triều Minh* Cậu thật sự quên đi quá khứ mà cậu để lại cho em gái tôi rồi à?* ,sau đó thu lại ánh nhìn của mình,từ từ đặt ly trà xuống,nhìn qua Lý Vân
"Để em xem Lâm Tuyết thế nào rồi!" Hiểu được ẩn ý của Lâm Hải cô liền tạo khung cảnh riêng tư cho hai người
"Tối không nghĩ đến việt cậu sẽ quên em ấy..." Lâm Hải nói khi Lý Vân đã đi mất
"Cậu nhớ được gì?nói tôi nghe xem nào" Lâm Hải khoanh tay trước ngực nghiêm nghị nhìn Hàn Triều Minh
"Lúc cả nhà tôi chuyển đi với cha,tôi quen được một cô bé hàng xóm,rất dễ thương và cô bé đó cũng là người cứu lấy cuộc sống tẻ nhạt của tôi,trừ cha mẹ ra thì cô bé đó dám lại gần tôi,chơi đùa với tôi,chăm sóc,tôi ở nơi đó được hai tháng và cô bé đó không nói tên mình trong suốt hai tháng đó ,mẹ tôi cũng chả nói đến,tôi thì quen gọi cô bé là Hoa Tuyết..."
"Dừng tại đây!! Sau hai tháng đó cậu chuyển đi và để lại một đồ buộc tóc hình bông hoa tuyết cho nó, Chắc cậu không biết con bé đã khổ sở thế nào sau khi cậu đi đâu" Lâm Hải lớn giọng nói với Hàn Triều Minh
"Lâm Tuyết là...?" Hàn Triều Minh nhìn vào mắt Lâm Hải nói
"Hoa Tuyết của cậu đó!!"
"Thật sự...là cô ấy!" Anh bàn hoàn lên tiếng, giọng nói có phần chậm rãi như điều mình không muốn tin lại được xác nhận
"À mà tôi đến đây là để đưa son cho em ấy" Lâm Hải chợt nhớ đến lý do mình đến đây
"Đây là bộ son mới nhất của Lâm Gia,cậu đưa cho em ấy hộ tôi..."
-----------
Tại nhà của Lưu Vịnh(giành cho những ai không nhớ thì Lưu Vịnh,Hoàn Kiệt và Trần Tuấn là bạn của Hàn Triều Minh)
"Kiệt Kiệt!!..." Lưu Vịnh mệt mỏi sau một ngày ngồi cào bàn phím cuối cũng được về nhà,anh đi lại nhà bếp gọi tên thân mật của Hoàn Kiệt (có ai đoán được gì chưa ta?)
"Em đây!! Chuyện gì vậy?" Hoàn Kiệt đang nấu đồ cho bửa trưa hôm nay,nghe được giọng của ai đó,anh chậm rãi quay người lại hỏi Lưu Vịnh
"Lại đây!!..." Lưu Vịnh đưa hai tay ra về phía Hoàn Kiệt,ý muốn được ôm
"Anh đúng là...già đầu còn làm nũng với em!!" Hoàn Kiệt bước lại dang hai tay ôm eo Lưu Vịnh
"Nhớ em!!!..." Lưu Vịnh ôm lấy Hoàn Kiệt,thì thầm
"Hai người có thôi đi không!!" Trần Tuấn ngồi trên so-fa vì bị cho ăn 'cơm chos' nhiều quá, chịu không nổi nên quyết định làm bóng đèn cản hai người đó lại,phải thông cảm cho dân F.A chứ mấy đứa có bồ
"Lâu lâu tôi mới qua nhà chơi, bớt lại một chút chết ai đâu,bộ bắt tôi ăn 'cơm chos' tới chết mới chịu hả??" Trần Tuấn tức giận hỏi lớn
"Tại cậu không có ny nên ghen tị chứ gì?.." Hoàn Kiệt lên giọng chêu chọc
"Cậu...cậu"
"Thôi thôi tớ biết rồi,tớ thông cảm cho cậu" không để Trần Tuấn nói hết câu,Hoàn Kiệt nhanh miệng phảng công
"Haha..." Lưu Vịnh thì cười hả thê
---------
"Cái này...!!" sau khi Lâm Hải và Lý Vân đi về,Hàn Triều Minh cầm hộp son của Lâm Hải đem đến,anh ngước lên nhìn phòng mình nơi mà cô đang nằm ngủ hăng say
Không nói không rằn anh bước lên phòng, mở cửa ra
"phụt...haha" Hàn Triều Minh liền cười thành tiếng khi thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Tuyết đang nằm ngủ với một cái tư thế...không được đẹp
Hàn Triều Minh bỏ bộ son sang một bên, đi lại giường, nhìn cô sau đó lấy cái gối mà cô đang gắt ra chỗ khác , anh nằm xuống ôm lấy Lâm Tuyết,rồi chìm vào giắt ngủ
*không ai dễ thương qua em đâu!* anh hôn nhẹ lên trán của Lâm Tuyết
"Ưm....Um..."
"È hem... phiền hai người có thể về nhà để làm chuyện thâm mật này được chứ? Đây là nhà tôi cũng được tính là nơi công cộng đó!!" Hàn Triều Minh lên tiếng phá vỡ khung cảnh nóng bỏng mà Lâm Hải và Lý Vân tạo ra,bằng cách TÌNH TỨ
"Cậu có cần phải làm bóng đèn vào lúc này không?" Lâm Hải nhả môi của Lý Vân ra bình thãn nói ,còn cô nàng nào đó thì rụt đầu vào vai Lâm Hải lấy O2 vài thải CO2 một cách gấp rút
----------
"Được rồi!! Tôi có chuyện muốn hỏi anh!!" Hàn Triều Minh lên tiếng nói khi mình đã ngồi đối diện Lâm Hải và Lý Vân
"Uhm..." Lâm Hải uống trà rồi nhìn anh
" Tôi và Lâm Tuyết...đã từng gặp nhau chưa?"
"..." Lâm Hải giật mình,ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hàn Triều Minh* Cậu thật sự quên đi quá khứ mà cậu để lại cho em gái tôi rồi à?* ,sau đó thu lại ánh nhìn của mình,từ từ đặt ly trà xuống,nhìn qua Lý Vân
"Để em xem Lâm Tuyết thế nào rồi!" Hiểu được ẩn ý của Lâm Hải cô liền tạo khung cảnh riêng tư cho hai người
"Tối không nghĩ đến việt cậu sẽ quên em ấy..." Lâm Hải nói khi Lý Vân đã đi mất
"Cậu nhớ được gì?nói tôi nghe xem nào" Lâm Hải khoanh tay trước ngực nghiêm nghị nhìn Hàn Triều Minh
"Lúc cả nhà tôi chuyển đi với cha,tôi quen được một cô bé hàng xóm,rất dễ thương và cô bé đó cũng là người cứu lấy cuộc sống tẻ nhạt của tôi,trừ cha mẹ ra thì cô bé đó dám lại gần tôi,chơi đùa với tôi,chăm sóc,tôi ở nơi đó được hai tháng và cô bé đó không nói tên mình trong suốt hai tháng đó ,mẹ tôi cũng chả nói đến,tôi thì quen gọi cô bé là Hoa Tuyết..."
"Dừng tại đây!! Sau hai tháng đó cậu chuyển đi và để lại một đồ buộc tóc hình bông hoa tuyết cho nó, Chắc cậu không biết con bé đã khổ sở thế nào sau khi cậu đi đâu" Lâm Hải lớn giọng nói với Hàn Triều Minh
"Lâm Tuyết là...?" Hàn Triều Minh nhìn vào mắt Lâm Hải nói
"Hoa Tuyết của cậu đó!!"
"Thật sự...là cô ấy!" Anh bàn hoàn lên tiếng, giọng nói có phần chậm rãi như điều mình không muốn tin lại được xác nhận
"À mà tôi đến đây là để đưa son cho em ấy" Lâm Hải chợt nhớ đến lý do mình đến đây
"Đây là bộ son mới nhất của Lâm Gia,cậu đưa cho em ấy hộ tôi..."
-----------
Tại nhà của Lưu Vịnh(giành cho những ai không nhớ thì Lưu Vịnh,Hoàn Kiệt và Trần Tuấn là bạn của Hàn Triều Minh)
"Kiệt Kiệt!!..." Lưu Vịnh mệt mỏi sau một ngày ngồi cào bàn phím cuối cũng được về nhà,anh đi lại nhà bếp gọi tên thân mật của Hoàn Kiệt (có ai đoán được gì chưa ta?)
"Em đây!! Chuyện gì vậy?" Hoàn Kiệt đang nấu đồ cho bửa trưa hôm nay,nghe được giọng của ai đó,anh chậm rãi quay người lại hỏi Lưu Vịnh
"Lại đây!!..." Lưu Vịnh đưa hai tay ra về phía Hoàn Kiệt,ý muốn được ôm
"Anh đúng là...già đầu còn làm nũng với em!!" Hoàn Kiệt bước lại dang hai tay ôm eo Lưu Vịnh
"Nhớ em!!!..." Lưu Vịnh ôm lấy Hoàn Kiệt,thì thầm
"Hai người có thôi đi không!!" Trần Tuấn ngồi trên so-fa vì bị cho ăn 'cơm chos' nhiều quá, chịu không nổi nên quyết định làm bóng đèn cản hai người đó lại,phải thông cảm cho dân F.A chứ mấy đứa có bồ
"Lâu lâu tôi mới qua nhà chơi, bớt lại một chút chết ai đâu,bộ bắt tôi ăn 'cơm chos' tới chết mới chịu hả??" Trần Tuấn tức giận hỏi lớn
"Tại cậu không có ny nên ghen tị chứ gì?.." Hoàn Kiệt lên giọng chêu chọc
"Cậu...cậu"
"Thôi thôi tớ biết rồi,tớ thông cảm cho cậu" không để Trần Tuấn nói hết câu,Hoàn Kiệt nhanh miệng phảng công
"Haha..." Lưu Vịnh thì cười hả thê
---------
"Cái này...!!" sau khi Lâm Hải và Lý Vân đi về,Hàn Triều Minh cầm hộp son của Lâm Hải đem đến,anh ngước lên nhìn phòng mình nơi mà cô đang nằm ngủ hăng say
Không nói không rằn anh bước lên phòng, mở cửa ra
"phụt...haha" Hàn Triều Minh liền cười thành tiếng khi thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Tuyết đang nằm ngủ với một cái tư thế...không được đẹp
Hàn Triều Minh bỏ bộ son sang một bên, đi lại giường, nhìn cô sau đó lấy cái gối mà cô đang gắt ra chỗ khác , anh nằm xuống ôm lấy Lâm Tuyết,rồi chìm vào giắt ngủ
*không ai dễ thương qua em đâu!* anh hôn nhẹ lên trán của Lâm Tuyết
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.