Chương 8: SAO CÓ THỂ?
Tuyết Lanh
16/04/2021
22h đêm
"Anh về rồi à?" Lâm Tuyết đang ngồi trên bàn ăn ,thấy Hàn Triều Minh bước vào nhà thì lặp tức đứng dậy,nhìn anh
"Anh ăn cơm đi!!, để em hâm lại" thấy Anh không đáp, cô lại hỏi thêm
"Phiền phức!!! Cô đúng là đồ ngu!!" Nói xong thì đi lên phòng ,mặc cho Lâm Tuyết đơ người thất thần nhìn anh
End flashback
Nghĩ đên chuyện đó đôi mắt của Lâm Tuyết đang cay dần * mình thật ngốc* cô tự cười khổ chính mình và giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống
----------
21h
Hàn Triều Minh mệt mỏi bước vào nhà , lúc anh tĩnh dậy là 2h chiều , lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh rượu , anh phát hiện mình đang ôm Lâm Tuyết ngủ và nhớ rằng mình là người chủ động , anh giật mình , nhanh trống ra khỏi phòng , rủ rê bạn bè đi chơi , vì anh mới tỉnh rượu còn mệt nên không muốn vào bar
Đi xâu vào một chút chú ý xung quanh , và cảnh tượng đập vào mắt anh , là Lâm Tuyết cô đang ngủ trên bàn ăn hình như đợi anh lâu quá cô ngủ quên mất
Hàn Triều Minh tiến lại gần cô , mắt của Lâm Tuyết có vẻ đỏ * khóc à?* anh hơi nhăn mặt nhìn cô
*mình....*
" hơ.." Lâm Tuyết lờ đờ mở mắt , ngước mặt lên từ từ
"Á!!....anh.....anh về khi nào?" Lâm Tuyết giật mình hét lớn khi cái bản mặt hãm lìn của Hàn Triều Minh đang nhìn mình với con mắt lạnh như băng
"......" Hàn Triều Minh lại không trả lời mà chỉ nhìn cô mà thôi
"À...à..." Lâm Tuyết cố giữa mình bình tĩnh
"Anh họ của anh đâu? " Lâm Tuyết vừa nói vừa nhón lên nhìn phía sau của Hàn Triều Minh
"Anh ấy đến sớm hơn dự tính, trưa tôi đã tiếp rượu với anh ấy rồi , anh Đức nói mai mới đến chơi...." anh bình thảng nói
"Sao anh không nói với tôi?"
" không phải cô đang ngủ...." Hàn Triều Minh ngớ ra mình vừa nói hớ
"Đang...đang gì?"
"À..tôi...tôi không thấy cô nên mới ra ngoài" Hàn Triều Minh đang cố để không bị lộ
"Vậy à?..." Lâm Tuyết trả lời ,mắt cô hướng xuống bàn ăn
"Tôi lại ngu nữa rồi đúng không?" Lâm Tuyết đưa ra một nụ cười , vừa nói vừa cầm đồ ăn lên
Hàn Triều Minh nhăn mặt khi thấy nụ cười đó của cô
"Cô..cô" anh bàn hoàn khi thấy bồ ăn trên tay cô đang trong thùng rác , cô đang đổ đồ ăn
, Lâm Tuyết chưa bao giờ bỏ đồ chính mình nấu như vậy
"Ngày ngày như một con ngu ngồi chờ anh từ ngày qua ngày....." cô nói ,nước mắt cô cũng đã rơi
"Ngày nào cũng vậy...hic...nấu cho anh , ngồi chờ anh , nhìn khung cảnh lạnh lẻo ngoài cửa, ngày ngày lủi thủi trong nhà....hic" Lâm Tuyết vừa khóc vừa nói và nói rất lớn
"Tôi chờ anh , tôi....tôi yêu anh..."
"Anh thì sao?, chả thèm nhìn đến một lần , tôi biết....tôi biết người anh yêu là Vịnh Mạc....nhưng anh thực sự không yêu tôi dù chỉ một chút ư?..."
Hàn Triều Minh không nói chỉ nhìn xuống chân mình , nghe cô nói lời này anh ngước mặt lên nhìn cô , trái tim anh bỗng nhói đến lạ * đó là
...quần thâm*
Mắt Lâm Tuyết có quần thâm đen vì đêm nào cũng chờ anh về , cô che nó bằng mĩ thẩm , nhưng đến khi cô khóc nó đã trôi hết rồi
"Tôi hiểu rồi!" Thấy anh không trả lời , cô trầm giọng nói
"Tôi nói cho anh biết , từ nay Lâm Tuyết này.....không bao giờ ngồi đợi anh hay là chờ anh đáp lại tình cảm của tôi đâu"
"Cái này.... tôi trả lại cho anh?" Lâm Tuyết cầm trên tay một cái đồ buộc tóc nói xong thì để nó xuống bàn mà chạy lên phòng, bỏ anh lại ở đó
Hàn Triều Minh bước lại bàn ăn xem thứ mà cô để lại
"Cái này...cái này....sao có thể?" Anh cầm đồ buộc tóc lên bàn hoàn nói
Flashback
Năm Hàn Triều Minh tròn 10 tuổi
Hàn Minh Quốc là cha của anh , năm đó vì cha anh đi công tác khá lâu nên nhà Hàn Triều Minh phải chuyển đi , nơi cha anh công tác khá gần nhà của bạn mẹ anh cho nên mẹ anh đã đền nghị chuyển gần nhà họ
Ngôi nhà mới này anh thấy không quen,Hàn Triều Minh thấy khó chịu và không muốn tiếp xúc với người lạ , mà tiếc cho anh là hàng xóm bên nha qua thâm , nên mẹ anh ép anh gặp mặt cho bằng được , và không ai vào đây nhà hàng xóm đó là nhà của Lâm Tuyết
"Rất vui khi gặp lại bồ, bồ khỏe không?" Liễu Kiều Hoa (mẹ Lâm Tuyết) vừa nói vừa ôm Lê Trang
"Tớ khỏe lắm , bồ càng ngày càng đẹp đó nha" Lê Trang đáp lại
Lâm Tuyết đứng sau mẹ mình giật giật tay bà ý muốn Liễu Kiều Hoa quan tâm mình
"Anh về rồi à?" Lâm Tuyết đang ngồi trên bàn ăn ,thấy Hàn Triều Minh bước vào nhà thì lặp tức đứng dậy,nhìn anh
"Anh ăn cơm đi!!, để em hâm lại" thấy Anh không đáp, cô lại hỏi thêm
"Phiền phức!!! Cô đúng là đồ ngu!!" Nói xong thì đi lên phòng ,mặc cho Lâm Tuyết đơ người thất thần nhìn anh
End flashback
Nghĩ đên chuyện đó đôi mắt của Lâm Tuyết đang cay dần * mình thật ngốc* cô tự cười khổ chính mình và giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống
----------
21h
Hàn Triều Minh mệt mỏi bước vào nhà , lúc anh tĩnh dậy là 2h chiều , lúc này anh đã hoàn toàn tỉnh rượu , anh phát hiện mình đang ôm Lâm Tuyết ngủ và nhớ rằng mình là người chủ động , anh giật mình , nhanh trống ra khỏi phòng , rủ rê bạn bè đi chơi , vì anh mới tỉnh rượu còn mệt nên không muốn vào bar
Đi xâu vào một chút chú ý xung quanh , và cảnh tượng đập vào mắt anh , là Lâm Tuyết cô đang ngủ trên bàn ăn hình như đợi anh lâu quá cô ngủ quên mất
Hàn Triều Minh tiến lại gần cô , mắt của Lâm Tuyết có vẻ đỏ * khóc à?* anh hơi nhăn mặt nhìn cô
*mình....*
" hơ.." Lâm Tuyết lờ đờ mở mắt , ngước mặt lên từ từ
"Á!!....anh.....anh về khi nào?" Lâm Tuyết giật mình hét lớn khi cái bản mặt hãm lìn của Hàn Triều Minh đang nhìn mình với con mắt lạnh như băng
"......" Hàn Triều Minh lại không trả lời mà chỉ nhìn cô mà thôi
"À...à..." Lâm Tuyết cố giữa mình bình tĩnh
"Anh họ của anh đâu? " Lâm Tuyết vừa nói vừa nhón lên nhìn phía sau của Hàn Triều Minh
"Anh ấy đến sớm hơn dự tính, trưa tôi đã tiếp rượu với anh ấy rồi , anh Đức nói mai mới đến chơi...." anh bình thảng nói
"Sao anh không nói với tôi?"
" không phải cô đang ngủ...." Hàn Triều Minh ngớ ra mình vừa nói hớ
"Đang...đang gì?"
"À..tôi...tôi không thấy cô nên mới ra ngoài" Hàn Triều Minh đang cố để không bị lộ
"Vậy à?..." Lâm Tuyết trả lời ,mắt cô hướng xuống bàn ăn
"Tôi lại ngu nữa rồi đúng không?" Lâm Tuyết đưa ra một nụ cười , vừa nói vừa cầm đồ ăn lên
Hàn Triều Minh nhăn mặt khi thấy nụ cười đó của cô
"Cô..cô" anh bàn hoàn khi thấy bồ ăn trên tay cô đang trong thùng rác , cô đang đổ đồ ăn
, Lâm Tuyết chưa bao giờ bỏ đồ chính mình nấu như vậy
"Ngày ngày như một con ngu ngồi chờ anh từ ngày qua ngày....." cô nói ,nước mắt cô cũng đã rơi
"Ngày nào cũng vậy...hic...nấu cho anh , ngồi chờ anh , nhìn khung cảnh lạnh lẻo ngoài cửa, ngày ngày lủi thủi trong nhà....hic" Lâm Tuyết vừa khóc vừa nói và nói rất lớn
"Tôi chờ anh , tôi....tôi yêu anh..."
"Anh thì sao?, chả thèm nhìn đến một lần , tôi biết....tôi biết người anh yêu là Vịnh Mạc....nhưng anh thực sự không yêu tôi dù chỉ một chút ư?..."
Hàn Triều Minh không nói chỉ nhìn xuống chân mình , nghe cô nói lời này anh ngước mặt lên nhìn cô , trái tim anh bỗng nhói đến lạ * đó là
...quần thâm*
Mắt Lâm Tuyết có quần thâm đen vì đêm nào cũng chờ anh về , cô che nó bằng mĩ thẩm , nhưng đến khi cô khóc nó đã trôi hết rồi
"Tôi hiểu rồi!" Thấy anh không trả lời , cô trầm giọng nói
"Tôi nói cho anh biết , từ nay Lâm Tuyết này.....không bao giờ ngồi đợi anh hay là chờ anh đáp lại tình cảm của tôi đâu"
"Cái này.... tôi trả lại cho anh?" Lâm Tuyết cầm trên tay một cái đồ buộc tóc nói xong thì để nó xuống bàn mà chạy lên phòng, bỏ anh lại ở đó
Hàn Triều Minh bước lại bàn ăn xem thứ mà cô để lại
"Cái này...cái này....sao có thể?" Anh cầm đồ buộc tóc lên bàn hoàn nói
Flashback
Năm Hàn Triều Minh tròn 10 tuổi
Hàn Minh Quốc là cha của anh , năm đó vì cha anh đi công tác khá lâu nên nhà Hàn Triều Minh phải chuyển đi , nơi cha anh công tác khá gần nhà của bạn mẹ anh cho nên mẹ anh đã đền nghị chuyển gần nhà họ
Ngôi nhà mới này anh thấy không quen,Hàn Triều Minh thấy khó chịu và không muốn tiếp xúc với người lạ , mà tiếc cho anh là hàng xóm bên nha qua thâm , nên mẹ anh ép anh gặp mặt cho bằng được , và không ai vào đây nhà hàng xóm đó là nhà của Lâm Tuyết
"Rất vui khi gặp lại bồ, bồ khỏe không?" Liễu Kiều Hoa (mẹ Lâm Tuyết) vừa nói vừa ôm Lê Trang
"Tớ khỏe lắm , bồ càng ngày càng đẹp đó nha" Lê Trang đáp lại
Lâm Tuyết đứng sau mẹ mình giật giật tay bà ý muốn Liễu Kiều Hoa quan tâm mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.