Chương 10
Hạ Long
15/11/2022
Cái Na sau khi tưới xong mấy chậu cây thì ra cổng ngóng mợ hai, nó đi hẳn ra phía ngoài đứng chờ thì hình ảnh trước mặt khiến nó hét toáng lên. Mấy người bên trong nghe tiếng cái Na gào thét kêu cứu thì chạy vội ra thấy Dần nằm xõng xoài ra đất, phần sau gáy còn bị chảy máu nữa. Trước tình hình cấp bách nhưng bà Liên vẫn bình tĩnh chỉ đạo người đưa Dần vào trong băng bó cẩn thận và mời người tới khám, sau đó nhắc con trai thứ ba với Na đi đón Ngọc ngay.
Lúc này ở nhà kho của xưởng may, sau một cơn ngủ dài thì Ngọc cũng tỉnh dậy, có điều trước mắt cô lúc này là một khoảng tối thui. Đưa tay sờ sờ cảm nhận thì cô mới nhận ra là mình vẫn ở kho hàng, không biết bây giờ là mấy giờ, mà sao cô ngủ quên ở đây mà mọi người trong nhà không ai đi kiếm chô nhỉ? Mấy câu hỏi tại sao cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô mà không có ai trả lời thay, quá hoảng hốt nhưng Ngọc vẫn cố gắng lần mò ra chỗ cửa thì phát hiện cửa kho đã bị khóa. Vẫn cố gắng kiên trì, Ngọc đưa tay lay cửa kêu cứu nhưng dù cho cô có kêu khàn cả giọng, đập cửa rát cả tay thì đáp lại cô vẫn là một màn đêm tĩnh mịch…
Cô cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ nhất là bóng tối, Ngọc sợ hãi co ro một chỗ không dám nhúc nhích, ngồi yên lặng để nghe tiếng bước chân xem có bác trông coi đi qua còn gọi cầu cứu nhưng cô càng trông thì càng thất vọng. Nỗi sợ hãi vây quanh khiến cho nước mắt cứ thế lăn dài, hai tay Ngọc ôm chặt lấy cơ thể mình, bất giác cô lại nhớ tới vòng tay của cậu mỗi đêm vẫn ôm chặt bao bọc cô, tự nhiên cô ước gì cậu ở đây lúc này thì tốt quá… Nhưng đó là ước mơ còn thực tế cô vẫn đang cố gắng chống chọi với nỗi sợ hãi khủng khiếp này…
Cái Na cùng với cậu ba đi đón Ngọc nhưng khi đến xưởng chính thì được bác trông coi báo là không còn ai ở trong xưởng cả, chính bác ấy đã đi kiểm tra hết một lượt rồi, cửa đã khóa, điện đã tắt hết.
Cái Na nghe bác ấy nói thế thì giật mình, rõ là anh Dần chưa đón được mợ Ngọc thì mợ ấy đi đâu được, muốn chắc chắn là mợ hai không có ở đây nên Na muốn tự mình đi kiểm tra lại một lượt. Thế nhưng cái Na có đi hết tất cả các phòng làm việc, mấy kho hàng to nhỏ thì cũng không thấy bóng dáng mợ Ngọc nó đâu.
Không tin mợ Ngọc tự nhiên mất tích như thế này nên cái Na cùng với cậu ba đi tìm hết các xưởng may còn lại, thậm chí nó còn kiên trì quay lại xưởng chính tìm thêm mấy lần nữa nhưng vẫn đều có một kết quả không thấy.
Trở về nhà thì Dần vẫn chưa tỉnh, cả đêm đó nhà họ Phạm gần như không ngủ, bà Liên lo lắng cho con dâu nên cũng thấp thỏm đợi chờ.
Tới gần sáng Dần mới tỉnh lại, sờ lên đầu thấy đau nhưng lúc này Dần nhớ ra việc mình chưa đón được mợ hai thì vội đi ra khỏi giường. Cái Na vừa bưng chậu nước đi vào thấy vậy liền đặt chậu nước xuống đỡ lấy Dần:
– Anh tỉnh rồi hả?
– Na! Mợ hai về chưa?
– Dạ chưa anh ạ! Cả nhà đi tìm không thấy mợ hai đâu, em lo quá!
– Em đã tìm mợ ở xưởng chưa?
– Em tìm rồi nhưng không thấy, mợ sợ tối lắm …hic…hic…không biết bây giờ mợ ở đâu nữa!
– Không được, mợ chắc vẫn ở xưởng chứ mợ không đi đâu đâu! Để anh đi tìm lại!
– Đầu anh như này thì đi đâu được! Mà em với cậu ba đã tìm mấy lần rồi nhưng không có!
– Em dắt xe đạp ra đây chở anh qua xưởng tìm lại lần nữa, biết đâu mợ mắc kẹt ở đâu đó, chứ tính mợ không đi đâu xa mà không nhắn mọi người.
– Vâng, thế anh đợi em lấy xe!
Hai người dắt díu nhau đi ra cổng thì đúng lúc xe của cậu hai với Đậu vừa về tới. Cái Na nhìn thấy xe của cậu hai về như nhìn thấy vị cứu tinh, nó nước mắt ngắn dài nói không rõ câu, cậu hai bước ra khỏi xe thấy cảnh Dần bị băng bó mà lại thấy hai người rồng rắn đưa nhau đi bằng xe đạp thì hỏi:
– Hai người bị sao mà người thì băng đầu, người khóc lóc thế kia?
Cái Na khóc quá nói không được thì Dần nói vội:
– Cậu hai! Mợ hai vẫn chưa về nhà…
– Mợ làm sao?
– Dạ, mợ từ hôm qua vẫn chưa về nhà, tôi …
Cậu hai không chờ nghe Dần nói hết mà vội ra lệnh cho đậu quay xe. Trên đường đi Phạm Bách liên tục thúc giục Đậu lái nhanh khiến cho Đậu cũng vội vàng theo, cậu đi hết mấy chỗ mà cô hay cùng cậu đi tới nhưng rồi cũng kết quả không có. Biết rõ tính vợ không hay la cà, còn nếu trường hợp không may bị bắt cóc thì bọn chúng vì mục đích đã liên lạc với cậu rồi…
Sau một hồi phân tích Phạm Bách kêu Đậu chở thẳng tới xưởng chính, cậu không tin cô bỗng dưng biến mất như vậy được.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đỗ trước cổng xưởng, bác trông coi thấy xe của cậu hai thì nhanh chóng mở cánh cổng để xe tiến vào trong, vừa xuống xe cậu nói bác ấy mở tất cả các cửa phòng làm việc, kho và bật hết điện lên. Nhận thấy sự vội vàng gấp rút của cậu hai thì bác ấy cũng nhanh nhẹn làm theo.
Phạm Bách với Đậu chia nhau đi tìm, cậu hai vào phòng làm việc của mình đầu tiên thì phát hiện cái túi của vợ vẫn để ở góc bàn thì cậu chắc chắn là vợ mình vẫn có khả năng ở đây. Chạy xuống nhà may không có, kho chứa vải cũng không thì đột nhiên cậu nhớ ra là cô hay xuống kho để các sản phẩm đã may xong, nghĩ tới đó cậu Bách liền nhanh chân đi tới thì bác trông coi cũng vừa đến mở cửa và bật điện lên, cậu hai không chờ đợi được mà chạy nhanh vào trong gọi to:
– Ngọc! Ngọc ơi…
Ngọc lúc này đang mê man trên ghế, nghe như có tiếng đang gọi mình nhưng cả người như có ai kéo lại, phải tới khi tiếng gọi đó rõ hơn và liên tục mới đánh thức cô tỉnh táo. Dù cơ thể mệt nhoài không còn sức sống nhưng lúc này Ngọc đã nghe ra tiếng của cậu nên cố gắng tiến về phía trước thì một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô…
Ánh sáng đã có nhưng hơn hết là cô biết bản thân mình còn sống và được nhìn thấy cậu ở đây thì cảm xúc không đừng được, cô òa khóc nức nở và giọng nói cũng lạc đi…
– Cậu…
Phạm Bách nhìn thấy vợ đầu tóc rối bù, mặt mũi phờ phạc thì xót xa, không nghĩ được nhiều liền nhanh tay đỡ lấy cô ôm chặt lại, miệng không ngừng trấn an:
– Không sao rồi! Không sao!
– Cậu…
– Ổn rồi!
Đã gặp được chồng rồi nhưng vì cả đêm ở trong bóng tối nên giờ này Ngọc vẫn còn cảm giác sợ hãi đó, cô cứ mãi nấc nghẹn trong lòng cậu một cách khổ sở…
– Cậu…Em sợ!
– Tôi về rồi! Đừng sợ!
– Em sợ tối…em rất sợ tối…hic…hic.
– Ngoan! Không sao! Trời sáng rồi!
Phạm Bách vẫn ôm chặt vợ cho tới khi cô bớt run rẩy thì mới cất tiếnghỏi:
– Sao em ở đây mà cái Na với cậu ba đi tìm em không biết?
– Em… Em đã đập cửa kêu cứu mà không ai nghe, em sợ tối, mà trong này cửa sổ kín bưng làm em ngột ngạt. Vừa sợ, vừa mệt, vừa đói khiến em bị lả đi nên chắc lúc mọi người tìm em không biết.
– Được rồi! Đừng sợ nữa! Tôi đưa em về nhà!
Lúc hai vợ chồng cậu về tới nhà thì mọi người vội xúm lại hỏi han nhưng Bách bế Ngọc đi thẳng lên phòng luôn. Cậu không cần ai hỏi thăm mà chỉ quan tâm sức khỏe của vợ lúc này, đặt cô ở giường ổn định, tính đi lấy cái khăn để lau mặt giúp cô nhưng Ngọc cứ ôm chặt tay cậu khiến cho cậu đau lòng…
– Ngoan! Về nhà mình rồi! Đừng sợ!
Ngọc vẫn lắc đầu và ôm chặt cánh tay cậu hơn thì cậu tiếp tục an ủi:
– Tôi ở với em, không đi đâu cả!
Nói rồi cậu nằm xuống ôm vợ, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô rồi lại hôn lên đó, cũng may hôm qua khi xong việc cậu đã về ngay chứ để hôm nay mới về thì không biết cô sẽ ra sao nữa. Chuyện này chắc chắn là có người cố ý hãm hại rồi, mà những người này chắc chắn không phải ai xa lạ… Bách đợi cho vợ ngủ say hẳn thì cậu mới đi xuống nhà nói chuyện.
Phòng khách lúc gần về sáng vẫn còn đông đủ các thành viên, bà Liên là người thấy con trai đi xuống đầu tiên thì lên tiếng hỏi trước:
– Vợ con sao rồi?
– Dạ, vợ con vừa mới ngủ lại!
– Con bé có sao không? Có bị thương gì không?
– Dạ, cô ấy chỉ sợ hãi thôi! Giờ không sao rồi, mẹ đừng lo mà ảnh hưởng sức khỏe!
– Không sao là may rồi!
Cậu Bách nhìn qua một lượt rồi quay qua nói với chuyện Dần:
– Dần! Tôi đã dặn anh đưa đón vợ tôi mỗi ngày mà tại sao lại xảy ra chuyện naỳ?
– Thưa cậu! Bình thường tôi vẫn đưa đón mợ hai đúng giờ nhưng chiều tối hôm qua không biết sao xe vẫn chở mợ cả và mợ ba về bình thường mà lúc tôi quay vào giúp Na xách mấy xô nước xong đi ra thì xe lại không khởi động được máy. Tôi đã cố gắng sửa nhưng không được mà lúc đó thì xe cậu cả chưa về, sợ muộn giờ đi đón mợ hai nên tôi tính đi mướn xe ngoài để đón nhưng mới ra tới ngoài cổng một đoạn thì tôi bị ai đó đánh lén nên ngất đi, sau đó như nào tôi cũng không biết cho tới khi tôi cùng Na đi ra cổng thì gặp cậu về.
Biết rõ cái Na sẽ đi tìm vợ mình nhưng Bách vẫn cố tình hỏi câu này:
– Thế sau đó nhà không có ai đi tìm vợ tôi về à?
Cái Na nghe cậu lên tiếng thì vội nói:
– Dạ, bà sai em với cậu ba đi tìm, em và cậu ba cũng đi những chỗ mợ hay đến nhưng đều không thấy, tới xưởng em cũng lên cả phòng làm việc của cậu mợ cũng không có luôn. Nhưng ở kho thì em không tìm phía bên trong cùng mà chỉ tìm ngay ngoài, với em gọi to thế nếu mợ ở đấy thì sẽ đáp lời em ngay… Em xin lỗi vì không nghĩ tới trường hợp mợ bị ngất…
– Được rồi! Bỏ qua chuyện đó nhưng chuyện mà tôi để tâm là anh Dần không có thù oán với ai thì làm sao lại có chuyện bị đánh nén. Cũng không phải người giàu có mà nói bọn họ gi.ết người cướp của được, tôi nghĩ người ra tay chắc chắn là người quen biết và không có ý gi.ết anh ấy mà chỉ làm lỡ thời gian đi đón vợ tôi!
Nghe cậu phân tích như thế thì cả nhà yên lặng, mợ cả mãi sau cũng nói vài lời thêm vào:
– Nhà mình từ trước tới nay không bao giờ xảy ra chuyện này, tôi nghĩ phải điều tra rõ ràng mới được, biết đâu thằng Dần ra ngoài làm chuyện gì không hay nên người ta mới tìm tận nhà cảnh cáo!
– Mợ cả! Em không có làm chuyện gì hết, bà đã giúp nhà em có công ăn việc làm thì làm sao em lại dám trả ơn như thế chứ!
– Ai tin được nhà mày! Thế mày nói xem, không dưng làm sao xảy ra chuyện đó được chứ?
Dần lo lắng, hốt hoảng sợ mọi người hiểu lầm nên quay qua cậu cầu cứu:
– Cậu hai! Tôi làm ở nhà cậu lâu rồi, tôi có như nào chắc cậu cũng hiểu, mong cậu hãy tin tôi!
– Được rồi! Tôi ắt có sự điều tra, ai có tội, ai liên quan sẽ có biện pháp hết, chuyện này tạm dừng ở đây!
Phạm Bách nói xong thì về lại phòng của mình, thấy vợ vẫn ngủ ngon thì cũng đi lại nằm xuống bên cạnh, mới có ba hôm thôi mà cô đã gầy đi nhiều rồi, mặt mũi hốc hác đi hẳn. Cậu từ từ đưa bàn tay sờ lên mặt, lên mũi cô rồi dừng ngón tay ở môi cô cứ mân mê. Bình thường cô là người nhanh nhẹn, hoạt bát, không sợ bất cứ thứ gì nhưng có lẽ cả đêm qua ở một mình trong nhà kho tối tăm đó thì đã bị dọa cho không ít, chưa bao giờ cậu thấy cô có vẻ yếu đuối, sợ hãi như lúc cậu tìm thấy cô.
Một người nằm ngủ một người chỉ nằm đó ngắm không, vòng tay cậu lại chủ động ôm chặt cô vào lòng rồi lại hôn lên trán, lên tóc cô miết. Thương cho vợ đến trong giấc ngủ cũng không được bình yên bởi chắc vẫn còn bị ám ảnh mà thi thoảng còn giật mình thon thót. Cậu không dám rời giường mà nằm im ôm cô như vậy cho tới lúc cô tỉnh hẳn.
Ngọc ngủ được giấc khá ngon thì tỉnh lại, nhìn thấy cậu đang ôm chặt mình thì lại tủi thân, tự nhiên cô muốn làm nũng cậu một chút, không muốn tỉnh hẳn mà chỉ muốn nằm trong vòng tay cậu thật lâu thì cậu ghé sát tai cô hỏi nhỏ:
– Sao thế?
– Em nghĩ mình đang mơ!
Nghe cái giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô mà làm cho ai đó trật đi vài nhịp, cảm xúc yêu thương cứ vậy ùa tới, Phạm Bách không trả lời ngay mà từ từ hôn nhẹ lên trán, lên mũi, lên môi vợ rồi mới từ tốn nói:
– Như này có giống mơ không?
Ngọc biết không phải là mơ nhưng không nghĩ được cậu lại xuất hiện đột ngột như vậy, trong lúc cô hoảng loạn nhất thì cậu đã ở bên cô và giờ này cô còn được cậu ôm ấp vỗ về nữa thì cảm xúc lại dâng trào:
– Cảm ơn cậu!
– Không cần cảm ơn!
– Sao cậu lại về giờ đó?
– Xong hết việc thì về thôi!
– Nhưng đi đêm hôm thế thì nguy hiểm lắm!
– Thích về nhà hơn!
Cậu hai vẫn luôn có kiểu nói chuyện này nhưng giờ đây Ngọc không cảm thấy khô khan nữa mà có gì đó rất thực tế. Không biết mối quan hệ này tiến xa bao lâu nhưng hiện tại như này là đủ rồi…
– Em ngủ một giấc đã tốt lên rất nhiều!
– Khỏe thật chưa?
– Dạ rồi ạ!
– Vậy dậy thay đồ cho thoải mái rồi tôi nói cái Na lấy chút gì cho em ăn!
– Vâng!
Ngọc nghe lời đi tắm rửa rồi thay đồ, lúc ra ngoài đã thấy cái Na bưng sẵn khay thức ăn còn nóng hổi để lên bàn, nó thấy có cậu ở đây rồi nên xin phép lui xuống. Ngọc giờ này đói bụng lắm nên kêu cậu lại cùng mình ăn luôn:
– Cậu cũng ăn cùng em nhé, nhiều như này một mình em ăn không hết.
– Ừ!
Hai người ăn xong thì cậu lại bắt cô nghỉ ngơi chứ không cho đi ra ngoài nữa. Cô cũng ngoan ngoãn lên giường thì cậu cũng vào nằm cùng, cậu kéo cô sát người mình rồi hỏi chuyện hôm qua:
– Sao tối qua lại bất cẩn như vậy?
– Em đợi anh Dần tới đón nên ngủ quên ạ!
– Trên phòng làm việc có chỗ nghỉ em không nghỉ lại chọn ở kho hàng, mà ngồi tận trong đó thì ai biết?
– Lúc đó em chỉ tính ngồi đợi chút thôi, ai ngờ là em ngủ quên luôn. Em xin lỗi làm cả nhà lo lắng.
– Tôi đã dặn em làm việc về sớm nghỉ ngơi mà em không nghe lời, em xem có đáng bị phạt không?
– Em biết em sai rồi! Lần sau em không dám ở lại muộn đâu ạ!
– Lần này tôi cho nợ đó!
– Vâng. Mà cậu ơi? Chuyện anh Dần bị đánh cậu có nghi ngờ gì không?
– Tôi biết ai làm nhưng hiện giờ không cần xử lý vội! Em cũng đừng lo lắng nữa, mọi chuyện cứ để tôi tính.
– Vâng, em hiểu rôì!
– Ngủ thêm đi! Tôi cũng buồn ngủ rồi!
– Vâng.
Sáng ngày hôm sau cậu Bách vẫn chưa cho Ngọc đi làm mà bắt ở nhà nghỉ ngơi, cậu nói khi nào khỏe hẳn thì đi sau.
Ở nhà buồn chán Ngọc lại cùng cái Na ra vườn hồng của cậu đi dạo rồi hai người hái đầy một giỏ hoa hồng. Lúc cả hai quay trở lại thì nghe thấy trong nhà có tiếng cười nói vui vẻ, cái Na phát hiện giọng nói quen quen thì nó vội kéo tay cô lại bảo:
Lúc này ở nhà kho của xưởng may, sau một cơn ngủ dài thì Ngọc cũng tỉnh dậy, có điều trước mắt cô lúc này là một khoảng tối thui. Đưa tay sờ sờ cảm nhận thì cô mới nhận ra là mình vẫn ở kho hàng, không biết bây giờ là mấy giờ, mà sao cô ngủ quên ở đây mà mọi người trong nhà không ai đi kiếm chô nhỉ? Mấy câu hỏi tại sao cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô mà không có ai trả lời thay, quá hoảng hốt nhưng Ngọc vẫn cố gắng lần mò ra chỗ cửa thì phát hiện cửa kho đã bị khóa. Vẫn cố gắng kiên trì, Ngọc đưa tay lay cửa kêu cứu nhưng dù cho cô có kêu khàn cả giọng, đập cửa rát cả tay thì đáp lại cô vẫn là một màn đêm tĩnh mịch…
Cô cái gì cũng không sợ nhưng lại sợ nhất là bóng tối, Ngọc sợ hãi co ro một chỗ không dám nhúc nhích, ngồi yên lặng để nghe tiếng bước chân xem có bác trông coi đi qua còn gọi cầu cứu nhưng cô càng trông thì càng thất vọng. Nỗi sợ hãi vây quanh khiến cho nước mắt cứ thế lăn dài, hai tay Ngọc ôm chặt lấy cơ thể mình, bất giác cô lại nhớ tới vòng tay của cậu mỗi đêm vẫn ôm chặt bao bọc cô, tự nhiên cô ước gì cậu ở đây lúc này thì tốt quá… Nhưng đó là ước mơ còn thực tế cô vẫn đang cố gắng chống chọi với nỗi sợ hãi khủng khiếp này…
Cái Na cùng với cậu ba đi đón Ngọc nhưng khi đến xưởng chính thì được bác trông coi báo là không còn ai ở trong xưởng cả, chính bác ấy đã đi kiểm tra hết một lượt rồi, cửa đã khóa, điện đã tắt hết.
Cái Na nghe bác ấy nói thế thì giật mình, rõ là anh Dần chưa đón được mợ Ngọc thì mợ ấy đi đâu được, muốn chắc chắn là mợ hai không có ở đây nên Na muốn tự mình đi kiểm tra lại một lượt. Thế nhưng cái Na có đi hết tất cả các phòng làm việc, mấy kho hàng to nhỏ thì cũng không thấy bóng dáng mợ Ngọc nó đâu.
Không tin mợ Ngọc tự nhiên mất tích như thế này nên cái Na cùng với cậu ba đi tìm hết các xưởng may còn lại, thậm chí nó còn kiên trì quay lại xưởng chính tìm thêm mấy lần nữa nhưng vẫn đều có một kết quả không thấy.
Trở về nhà thì Dần vẫn chưa tỉnh, cả đêm đó nhà họ Phạm gần như không ngủ, bà Liên lo lắng cho con dâu nên cũng thấp thỏm đợi chờ.
Tới gần sáng Dần mới tỉnh lại, sờ lên đầu thấy đau nhưng lúc này Dần nhớ ra việc mình chưa đón được mợ hai thì vội đi ra khỏi giường. Cái Na vừa bưng chậu nước đi vào thấy vậy liền đặt chậu nước xuống đỡ lấy Dần:
– Anh tỉnh rồi hả?
– Na! Mợ hai về chưa?
– Dạ chưa anh ạ! Cả nhà đi tìm không thấy mợ hai đâu, em lo quá!
– Em đã tìm mợ ở xưởng chưa?
– Em tìm rồi nhưng không thấy, mợ sợ tối lắm …hic…hic…không biết bây giờ mợ ở đâu nữa!
– Không được, mợ chắc vẫn ở xưởng chứ mợ không đi đâu đâu! Để anh đi tìm lại!
– Đầu anh như này thì đi đâu được! Mà em với cậu ba đã tìm mấy lần rồi nhưng không có!
– Em dắt xe đạp ra đây chở anh qua xưởng tìm lại lần nữa, biết đâu mợ mắc kẹt ở đâu đó, chứ tính mợ không đi đâu xa mà không nhắn mọi người.
– Vâng, thế anh đợi em lấy xe!
Hai người dắt díu nhau đi ra cổng thì đúng lúc xe của cậu hai với Đậu vừa về tới. Cái Na nhìn thấy xe của cậu hai về như nhìn thấy vị cứu tinh, nó nước mắt ngắn dài nói không rõ câu, cậu hai bước ra khỏi xe thấy cảnh Dần bị băng bó mà lại thấy hai người rồng rắn đưa nhau đi bằng xe đạp thì hỏi:
– Hai người bị sao mà người thì băng đầu, người khóc lóc thế kia?
Cái Na khóc quá nói không được thì Dần nói vội:
– Cậu hai! Mợ hai vẫn chưa về nhà…
– Mợ làm sao?
– Dạ, mợ từ hôm qua vẫn chưa về nhà, tôi …
Cậu hai không chờ nghe Dần nói hết mà vội ra lệnh cho đậu quay xe. Trên đường đi Phạm Bách liên tục thúc giục Đậu lái nhanh khiến cho Đậu cũng vội vàng theo, cậu đi hết mấy chỗ mà cô hay cùng cậu đi tới nhưng rồi cũng kết quả không có. Biết rõ tính vợ không hay la cà, còn nếu trường hợp không may bị bắt cóc thì bọn chúng vì mục đích đã liên lạc với cậu rồi…
Sau một hồi phân tích Phạm Bách kêu Đậu chở thẳng tới xưởng chính, cậu không tin cô bỗng dưng biến mất như vậy được.
Chẳng mấy chốc chiếc xe đã đỗ trước cổng xưởng, bác trông coi thấy xe của cậu hai thì nhanh chóng mở cánh cổng để xe tiến vào trong, vừa xuống xe cậu nói bác ấy mở tất cả các cửa phòng làm việc, kho và bật hết điện lên. Nhận thấy sự vội vàng gấp rút của cậu hai thì bác ấy cũng nhanh nhẹn làm theo.
Phạm Bách với Đậu chia nhau đi tìm, cậu hai vào phòng làm việc của mình đầu tiên thì phát hiện cái túi của vợ vẫn để ở góc bàn thì cậu chắc chắn là vợ mình vẫn có khả năng ở đây. Chạy xuống nhà may không có, kho chứa vải cũng không thì đột nhiên cậu nhớ ra là cô hay xuống kho để các sản phẩm đã may xong, nghĩ tới đó cậu Bách liền nhanh chân đi tới thì bác trông coi cũng vừa đến mở cửa và bật điện lên, cậu hai không chờ đợi được mà chạy nhanh vào trong gọi to:
– Ngọc! Ngọc ơi…
Ngọc lúc này đang mê man trên ghế, nghe như có tiếng đang gọi mình nhưng cả người như có ai kéo lại, phải tới khi tiếng gọi đó rõ hơn và liên tục mới đánh thức cô tỉnh táo. Dù cơ thể mệt nhoài không còn sức sống nhưng lúc này Ngọc đã nghe ra tiếng của cậu nên cố gắng tiến về phía trước thì một hình bóng quen thuộc xuất hiện trước mắt cô…
Ánh sáng đã có nhưng hơn hết là cô biết bản thân mình còn sống và được nhìn thấy cậu ở đây thì cảm xúc không đừng được, cô òa khóc nức nở và giọng nói cũng lạc đi…
– Cậu…
Phạm Bách nhìn thấy vợ đầu tóc rối bù, mặt mũi phờ phạc thì xót xa, không nghĩ được nhiều liền nhanh tay đỡ lấy cô ôm chặt lại, miệng không ngừng trấn an:
– Không sao rồi! Không sao!
– Cậu…
– Ổn rồi!
Đã gặp được chồng rồi nhưng vì cả đêm ở trong bóng tối nên giờ này Ngọc vẫn còn cảm giác sợ hãi đó, cô cứ mãi nấc nghẹn trong lòng cậu một cách khổ sở…
– Cậu…Em sợ!
– Tôi về rồi! Đừng sợ!
– Em sợ tối…em rất sợ tối…hic…hic.
– Ngoan! Không sao! Trời sáng rồi!
Phạm Bách vẫn ôm chặt vợ cho tới khi cô bớt run rẩy thì mới cất tiếnghỏi:
– Sao em ở đây mà cái Na với cậu ba đi tìm em không biết?
– Em… Em đã đập cửa kêu cứu mà không ai nghe, em sợ tối, mà trong này cửa sổ kín bưng làm em ngột ngạt. Vừa sợ, vừa mệt, vừa đói khiến em bị lả đi nên chắc lúc mọi người tìm em không biết.
– Được rồi! Đừng sợ nữa! Tôi đưa em về nhà!
Lúc hai vợ chồng cậu về tới nhà thì mọi người vội xúm lại hỏi han nhưng Bách bế Ngọc đi thẳng lên phòng luôn. Cậu không cần ai hỏi thăm mà chỉ quan tâm sức khỏe của vợ lúc này, đặt cô ở giường ổn định, tính đi lấy cái khăn để lau mặt giúp cô nhưng Ngọc cứ ôm chặt tay cậu khiến cho cậu đau lòng…
– Ngoan! Về nhà mình rồi! Đừng sợ!
Ngọc vẫn lắc đầu và ôm chặt cánh tay cậu hơn thì cậu tiếp tục an ủi:
– Tôi ở với em, không đi đâu cả!
Nói rồi cậu nằm xuống ôm vợ, bàn tay vuốt nhẹ tóc cô rồi lại hôn lên đó, cũng may hôm qua khi xong việc cậu đã về ngay chứ để hôm nay mới về thì không biết cô sẽ ra sao nữa. Chuyện này chắc chắn là có người cố ý hãm hại rồi, mà những người này chắc chắn không phải ai xa lạ… Bách đợi cho vợ ngủ say hẳn thì cậu mới đi xuống nhà nói chuyện.
Phòng khách lúc gần về sáng vẫn còn đông đủ các thành viên, bà Liên là người thấy con trai đi xuống đầu tiên thì lên tiếng hỏi trước:
– Vợ con sao rồi?
– Dạ, vợ con vừa mới ngủ lại!
– Con bé có sao không? Có bị thương gì không?
– Dạ, cô ấy chỉ sợ hãi thôi! Giờ không sao rồi, mẹ đừng lo mà ảnh hưởng sức khỏe!
– Không sao là may rồi!
Cậu Bách nhìn qua một lượt rồi quay qua nói với chuyện Dần:
– Dần! Tôi đã dặn anh đưa đón vợ tôi mỗi ngày mà tại sao lại xảy ra chuyện naỳ?
– Thưa cậu! Bình thường tôi vẫn đưa đón mợ hai đúng giờ nhưng chiều tối hôm qua không biết sao xe vẫn chở mợ cả và mợ ba về bình thường mà lúc tôi quay vào giúp Na xách mấy xô nước xong đi ra thì xe lại không khởi động được máy. Tôi đã cố gắng sửa nhưng không được mà lúc đó thì xe cậu cả chưa về, sợ muộn giờ đi đón mợ hai nên tôi tính đi mướn xe ngoài để đón nhưng mới ra tới ngoài cổng một đoạn thì tôi bị ai đó đánh lén nên ngất đi, sau đó như nào tôi cũng không biết cho tới khi tôi cùng Na đi ra cổng thì gặp cậu về.
Biết rõ cái Na sẽ đi tìm vợ mình nhưng Bách vẫn cố tình hỏi câu này:
– Thế sau đó nhà không có ai đi tìm vợ tôi về à?
Cái Na nghe cậu lên tiếng thì vội nói:
– Dạ, bà sai em với cậu ba đi tìm, em và cậu ba cũng đi những chỗ mợ hay đến nhưng đều không thấy, tới xưởng em cũng lên cả phòng làm việc của cậu mợ cũng không có luôn. Nhưng ở kho thì em không tìm phía bên trong cùng mà chỉ tìm ngay ngoài, với em gọi to thế nếu mợ ở đấy thì sẽ đáp lời em ngay… Em xin lỗi vì không nghĩ tới trường hợp mợ bị ngất…
– Được rồi! Bỏ qua chuyện đó nhưng chuyện mà tôi để tâm là anh Dần không có thù oán với ai thì làm sao lại có chuyện bị đánh nén. Cũng không phải người giàu có mà nói bọn họ gi.ết người cướp của được, tôi nghĩ người ra tay chắc chắn là người quen biết và không có ý gi.ết anh ấy mà chỉ làm lỡ thời gian đi đón vợ tôi!
Nghe cậu phân tích như thế thì cả nhà yên lặng, mợ cả mãi sau cũng nói vài lời thêm vào:
– Nhà mình từ trước tới nay không bao giờ xảy ra chuyện này, tôi nghĩ phải điều tra rõ ràng mới được, biết đâu thằng Dần ra ngoài làm chuyện gì không hay nên người ta mới tìm tận nhà cảnh cáo!
– Mợ cả! Em không có làm chuyện gì hết, bà đã giúp nhà em có công ăn việc làm thì làm sao em lại dám trả ơn như thế chứ!
– Ai tin được nhà mày! Thế mày nói xem, không dưng làm sao xảy ra chuyện đó được chứ?
Dần lo lắng, hốt hoảng sợ mọi người hiểu lầm nên quay qua cậu cầu cứu:
– Cậu hai! Tôi làm ở nhà cậu lâu rồi, tôi có như nào chắc cậu cũng hiểu, mong cậu hãy tin tôi!
– Được rồi! Tôi ắt có sự điều tra, ai có tội, ai liên quan sẽ có biện pháp hết, chuyện này tạm dừng ở đây!
Phạm Bách nói xong thì về lại phòng của mình, thấy vợ vẫn ngủ ngon thì cũng đi lại nằm xuống bên cạnh, mới có ba hôm thôi mà cô đã gầy đi nhiều rồi, mặt mũi hốc hác đi hẳn. Cậu từ từ đưa bàn tay sờ lên mặt, lên mũi cô rồi dừng ngón tay ở môi cô cứ mân mê. Bình thường cô là người nhanh nhẹn, hoạt bát, không sợ bất cứ thứ gì nhưng có lẽ cả đêm qua ở một mình trong nhà kho tối tăm đó thì đã bị dọa cho không ít, chưa bao giờ cậu thấy cô có vẻ yếu đuối, sợ hãi như lúc cậu tìm thấy cô.
Một người nằm ngủ một người chỉ nằm đó ngắm không, vòng tay cậu lại chủ động ôm chặt cô vào lòng rồi lại hôn lên trán, lên tóc cô miết. Thương cho vợ đến trong giấc ngủ cũng không được bình yên bởi chắc vẫn còn bị ám ảnh mà thi thoảng còn giật mình thon thót. Cậu không dám rời giường mà nằm im ôm cô như vậy cho tới lúc cô tỉnh hẳn.
Ngọc ngủ được giấc khá ngon thì tỉnh lại, nhìn thấy cậu đang ôm chặt mình thì lại tủi thân, tự nhiên cô muốn làm nũng cậu một chút, không muốn tỉnh hẳn mà chỉ muốn nằm trong vòng tay cậu thật lâu thì cậu ghé sát tai cô hỏi nhỏ:
– Sao thế?
– Em nghĩ mình đang mơ!
Nghe cái giọng nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô mà làm cho ai đó trật đi vài nhịp, cảm xúc yêu thương cứ vậy ùa tới, Phạm Bách không trả lời ngay mà từ từ hôn nhẹ lên trán, lên mũi, lên môi vợ rồi mới từ tốn nói:
– Như này có giống mơ không?
Ngọc biết không phải là mơ nhưng không nghĩ được cậu lại xuất hiện đột ngột như vậy, trong lúc cô hoảng loạn nhất thì cậu đã ở bên cô và giờ này cô còn được cậu ôm ấp vỗ về nữa thì cảm xúc lại dâng trào:
– Cảm ơn cậu!
– Không cần cảm ơn!
– Sao cậu lại về giờ đó?
– Xong hết việc thì về thôi!
– Nhưng đi đêm hôm thế thì nguy hiểm lắm!
– Thích về nhà hơn!
Cậu hai vẫn luôn có kiểu nói chuyện này nhưng giờ đây Ngọc không cảm thấy khô khan nữa mà có gì đó rất thực tế. Không biết mối quan hệ này tiến xa bao lâu nhưng hiện tại như này là đủ rồi…
– Em ngủ một giấc đã tốt lên rất nhiều!
– Khỏe thật chưa?
– Dạ rồi ạ!
– Vậy dậy thay đồ cho thoải mái rồi tôi nói cái Na lấy chút gì cho em ăn!
– Vâng!
Ngọc nghe lời đi tắm rửa rồi thay đồ, lúc ra ngoài đã thấy cái Na bưng sẵn khay thức ăn còn nóng hổi để lên bàn, nó thấy có cậu ở đây rồi nên xin phép lui xuống. Ngọc giờ này đói bụng lắm nên kêu cậu lại cùng mình ăn luôn:
– Cậu cũng ăn cùng em nhé, nhiều như này một mình em ăn không hết.
– Ừ!
Hai người ăn xong thì cậu lại bắt cô nghỉ ngơi chứ không cho đi ra ngoài nữa. Cô cũng ngoan ngoãn lên giường thì cậu cũng vào nằm cùng, cậu kéo cô sát người mình rồi hỏi chuyện hôm qua:
– Sao tối qua lại bất cẩn như vậy?
– Em đợi anh Dần tới đón nên ngủ quên ạ!
– Trên phòng làm việc có chỗ nghỉ em không nghỉ lại chọn ở kho hàng, mà ngồi tận trong đó thì ai biết?
– Lúc đó em chỉ tính ngồi đợi chút thôi, ai ngờ là em ngủ quên luôn. Em xin lỗi làm cả nhà lo lắng.
– Tôi đã dặn em làm việc về sớm nghỉ ngơi mà em không nghe lời, em xem có đáng bị phạt không?
– Em biết em sai rồi! Lần sau em không dám ở lại muộn đâu ạ!
– Lần này tôi cho nợ đó!
– Vâng. Mà cậu ơi? Chuyện anh Dần bị đánh cậu có nghi ngờ gì không?
– Tôi biết ai làm nhưng hiện giờ không cần xử lý vội! Em cũng đừng lo lắng nữa, mọi chuyện cứ để tôi tính.
– Vâng, em hiểu rôì!
– Ngủ thêm đi! Tôi cũng buồn ngủ rồi!
– Vâng.
Sáng ngày hôm sau cậu Bách vẫn chưa cho Ngọc đi làm mà bắt ở nhà nghỉ ngơi, cậu nói khi nào khỏe hẳn thì đi sau.
Ở nhà buồn chán Ngọc lại cùng cái Na ra vườn hồng của cậu đi dạo rồi hai người hái đầy một giỏ hoa hồng. Lúc cả hai quay trở lại thì nghe thấy trong nhà có tiếng cười nói vui vẻ, cái Na phát hiện giọng nói quen quen thì nó vội kéo tay cô lại bảo:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.