Chương 17
Hạ Long
17/11/2022
– Nguyệt…Nguyệt con dậy ngay cho mẹ!
Tiếng bà Xoan gọi to làm cho Ngọc, ông Hinh, cái Na và cái Nụ đang ở ngoài cũng vội chạy vào. Thấy cảnh tượng trước mắt Ngọc không khỏi bất ngờ lẫn đau lòng, một người là chồng cô và người còn lại là chị gái cô đang nằm cùng nhau trên giường không mảnh vải che thân. Bà Xoan lúc này mới chạy lại gần kéo cái chăn phủ lên rồi lay tay con gái mình dậy, vừa gọi bà ta vừa thút thít khóc trách móc con gái mình thậm tệ:
– Nguyệt ơi, con đang làm cái gì thế này? Sao hai đứa lại ở cùng nhau chứ? Dậy…dậy ngay cho mẹ!
Nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh thì Nguyệt thức tỉnh, cô ta mở mắt thấy cả nhà đứng xúm đông ở trong phòng, lại thấy cậu nằm bên cạnh thì ngơ ngác giật mình. Tiếng cô ta khóc mếu, tiếng mọi người xì xào, rồi giọng bà Xoan mắng con gái ầm ĩ khiến cho cậu hai lúc này tỉnh hẳn.
Phạm Bách nhận ra có gì đó không đúng nên mở to mắt ra nhìn thì thấy bên cạnh là Nguyệt đang thút thít khóc và tiếng bà Xoan vẫn chưa thôi ngừng mắng nhiếc cô ta. Trước mắt cậu là cha mẹ vợ rồi còn có cả hai đứa người làm đang nhìn với ánh mắt khó hiểu, ngờ vực, liếc sang vợ thì thấy ánh mắt cô toàn là đau đớn, bất giác trái tim cậu như bị ai bóp đến nghẹt thở…
Ngọc đứng im nãy giờ không noí năng gì, mà chỉ toàn tiếng bà Xoan tru tréo lên nhưng lúc này cô cần giải vây cho cậu nên kêu mọi người tránh ra trước:
– Mọi người tạm lánh ra ngoài trước đi!
Ông Hinh hiểu ý cô nên xua tay moị người đi ra ngoài, còn cô nhìn hai người trên giường một lượt rồi nói:
– Cậu với chị mặc quần áo vào đi rồi chúng ta nói chuyện.
– Ngọc…chuyện này chị không…
– Chị cứ mặc quần áo vào đi!
Cô nói rồi cúi xuống nhặt quần áo lên cho cậu, hai ánh mắt nhìn nhau đầy đau khổ nhưng giờ này chẳng thể nói gì khi cậu nhận ra rằng đây là phòng ngủ của Nguyệt.
Đón bộ quần áo từ vợ đưa, bàn tay cậu vô tình chạm phải bàn tay đang lạnh ngắt của cô khiến lòng cậu cũng tê tái theo. Cái rét mùa này không còn đủ làm cho cô lạnh cóng tới thế nhưng tình huống bây giờ lại làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô gấp nghìn lần.
Lê bước chân nặng trịch ra ngoài định nói cha mẹ để chuyện này mai hãy nói nhưng tất cả đã chậm một bướ vì giờ ngoài cha mẹ thì tất cả mấy cậu mợ kia cũng có mặt và mẹ chồng cô cũng đang ngồi rất nghiêm chỉnh chờ hai người bên trong kia ra hỏi tội.
Cậu hai đi ra trước, theo sau là chị ta với khuôn mặt đau khổ, ánh mắt nhòe nước cúi đầu nhận lỗi trước cả nhà. Bà Xoan không để cho ai nói gì mà lên tiếng trước:
– Nguyệt! Chuyện này là thế nào, con có biết đấy là chồng của em gái con không?
– Mẹ…Con biết chứ ạ! Nhưng chuyện này con không hiểu tại sao cả. Con mong cả nhà hãy tin con! Tối qua con có uống vài ly, thấy chếnh choáng nên con về phòng nghỉ trước, con thực sự không hiểu sao lúc tỉnh dậy thì cậu hai lại nằm cùng con.
– Con ơi là con…Mày thế này thì gi.ết mẹ đi còn hơn…Con gái chưa chồng sau này phải biết làm sao… Trời ơi là trời…
Tiếng bà Xoan lại bắt đầu chì chiết con gái còn Nguyệt nói xong cần đó chỉ biết khóc mếu thì bà Liên lẳng lặng quay qua con trai hỏi ý:
– Bách! Con nói xem chuyện này là thế nào?
– Con cũng không nhớ gì cả, chỉ biết lúc dậy thì đã thấy mọi người.
– Con không có một chút cảm nhận gì ư?
– Không ạ! Con chỉ nhớ lúc tối con có nói với vợ rằng mình có vẻ say và rất buồn ngủ nên muốn đi nghỉ sớm và con chắc chắn là vợ con sẽ cho người đưa con về tận phòng nhưng không hiểu sao lúc tỉnh dậy lại nằm ở đây.
Lúc này Đậu đứng ngay sau cô nói:
– Thưa bà! Con là người dìu cậu hai về phòng, con chắc chắn là cậu hai lúc đó ngủ luôn rồi và không thể tự mình đi sang tận nhà bên này với cô Nguyệt được.
Mợ cả lúc này đi từ phòng của Nguyệt ra nói:
– Không thể tự mình đi sang đây được, không có một chút ý niệm gì về việc mình đã làm vậy thì dấu ấn tại giường kia là sao?
Mợ cả hỏi như thế rồi quay sang nói với bà Liên tiếp:
– Mẹ à! Cô Nguyệt là con gái đoan trang, hiền thục, giờ cậu hai cướp đi đời con gái của người ta rồi thì mẹ nói xem cô ấy phải đối mặt ra sao? Cũng đều là phận nữ nhi mẹ hay con đều hiểu điều đó quan trọng như nào, không thể để cô ấy chịu uất ức được mẹ ạ!
Bà Liên nghe mợ cả nói vậy thì rơi vào trầm tư, nhìn qua cậu hai và Ngọc thì thở dài một hơi rồi lên tiếng hỏi hai vợ chồng cô:
– Bây giờ chuyện đã đến nước này hai con tính sao?
– Mẹ! Chuyện này con cần thời gian!
– Còn Ngọc sao hả con?
– Con…
Cô chưa kịp trả lời thì Nguyệt xen vào nói:
– Thưa bà! Chuyện này cả con và cậu hai đều không mong muốn, giờ cũng chẳng biết phải nói sao nhưng con không thể chen chân vào giữa hai vợ chồng cậu ấy được, hơn nữa Ngọc lại là em gái con.
– Nhưng ta không thể để con chịu thiệt thòi, người đời sẽ cười chê, rồi sau này con làm sao mà đi lấy chồng.
– Dạ con không sao đâu ạ! Đây chỉ là chuyện không may! Con mong bà đừng làm khó hai vợ chồng cậu ấy!
Nguyệt từ chối lại làm bà Xoan lại khóc nấc lên, bà ta cứ ôm con gái mình lẩm bẩm:
– Con à! Sao con lại khổ thế hả con? Con chỉ biết có hi sinh là sao vậy! Biết thế này mẹ thà ch.ết ngày đó cũng không đồng ý!
– Mẹ! Chuyện này không ai có lỗi cả, mẹ đừng mang chuyện cũ ra nói nữa! Chỉ cần em ấy sống hạnh phúc là con vui rồi!
– Con ơi…mẹ thương con lắm!
Mợ cả thấy vậy lại kéo tay bà Liên nói:
– Mẹ! Mẹ không thể để cô Nguyệt chịu uất ức được, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà ta phải ăn nói sao.
Bà Liên không hỏi ý kiến hai vợ chồng cô nữa, cũng không trả lời mợ cả mà đứng dậy đi tới chỗ của Nguyệt và bà Xoan nói:
– Xin lỗi ông bà thông gia, chuyện này thật lòng không ai mong muốn cả nhưng lại xảy ra mất rồi, tôi biết nói ra điều này sẽ thiệt thòi cho cháu Nguyệt nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất lúc này.
– Vâng, bà cứ nói đi tôi nghe!
– Cháu Nguyệt tuy là chị nhưng hiện giờ Ngọc là vợ chính thức của cậu hai rồi nên cháu Nguyệt chiụ thiệt thòi một chút có thể làm vợ hai được không?
Lời bà Liên vừa thốt ra thì mặt của mợ cả, và mợ ba vui mừng lắm, bà Xoan thì không đọc ra ý tứ gì còn ông Hinh thì ngồi bệt xuống ghế ôm đầu, đều là hai đứa con mình nhưng bây giờ ông cũng chẳng biết làm sao nữa. Nguyệt ôm lấy tay bà Liên nước mắt lưng tròng nói:
– Không thể được ạ! Con không thể lấy chồng của em mình được!
– Ta biết con thiệt nhưng đó là cách tốt nhất ta muốn bù đắp cho con!
– Con…
Lúc này Ngọc không thể chịu nổi, ôm trái tim đau đớn chạy ra ngoài, cậu hai thấy vợ như vậy thì nói với mẹ và tất cả mọi người:
– Mẹ! Con chỉ có một vợ là Ngọc thôi! Chuyện này còn chưa rõ ràng con không thể theo ý mẹ được!
– Ta đã quyết rồi!
– Con không chấp nhận!
Nói xong cậu chạy ra ngoài đuổi theo vợ mặc kệ bà Liên kêu gào đằng sau. Bà Liên gọi khàn cả cổ cậu hai cũng không dừng lại để nói chuyện cho rõ ràng nên đành kêu mọi người về phòng nghỉ ngơi, có gì ngày mai bàn tiếp.
Chạy về tới phòng cô chỉ biết nằm đó khóc, ván cờ này cô đúng là thua chị ta thật rồi! Chuyện kia còn chưa qua được bao lâu thì chuyện này đã tới, thực sự cô không nghĩ được có ngày chị ta dám làm ra chuyện này. Bản thân cô biết hai mẹ con chị ta đang diễn kịch nhưng cô không có bằng chứng để tố cáo nên đành im lặng nuốt sự thua cuộc vào lòng. Cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể nhường nhịn chị ta nhưng bảo cô chia sẻ chồng mình thì sao cô có thể chứ! Người đàn ông duy nhất trên đời này tốt với cô, tin tưởng cô và bảo vệ cô.
Phạm Bách thấy vợ khóc nức nở thì cũng đau lòng lắm nhưng lúc này cậu chỉ biết ngồi xuống bên cạnh kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Cô đau đớn bao nhiêu thì cậu cũng đau bấy nhiêu, tình huống vừa rồi xảy ra bản thân cậu thực sự không thể giải thích nổi tại sao nhưng có một điều cậu biết chắc chắn rằng cậu đã bị bỏ thuốc ngủ rồi! Vì lúc tối cậu mới uống có bao nhiêu đâu mà đã say sỉn được, mệt thì có mệt nhưng không tới nỗi là không biết gì. Mà cứ cho là cậu say và đi ngủ rồi thì cũng không có chuyện cậu tự chạy sang phòng bên đó được. Nếu cùng một tầng lầu thì có thể cho là đi nhầm phòng nhưng phòng của cậu là ở nhà lớn còn phòng của cô ta là khu nhà nhỏ bên cạnh, thật sự khó lý giải. Biết là vô lý nhưng lại không thể chứng minh được sự vô lý đó cho rõ ràng, nhưng giờ phải bỏ qua một bên đã vì vợ mới là quan trọng với cậu lúc này. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt tủi thân của vợ cậu nói:
– Em có tin tôi không?
Cô biết mẹ con họ lên kịch bản nhưng chẳng biết nói như thế nào cho cậu bây giờ mặc dù cô rất tin cậu:
– Em tin nhưng mọi người sẽ không ai tin cậu.
– Tôi biết! Nhưng tôi không để tâm đến điều đó mà chỉ có em mới làm tôi bận tâm. Nước mắt của em mới làm tôi đau đớn nhất!
– Giờ mình phải làm sao đây? Em yêu câụ, em không muốn san sẻ cậu cho ai khác…hic…hic
– Chỉ cần nghe điều này thôi đã đủ rồi! Tôi cũng chỉ yêu một mình em còn tất cả đều không có nghĩa lý gì hết.
– Nếu mẹ cứ bắt cậu lấy chị ấy thì cậu tính sao?
– Không ai có thể bắt ép được tôi, chuyện còn chưa rõ thế nào thì càng không thể ép tôi được!
– Em thấy không dễ dàng một chút nào cả!
– Chỉ cần em ở bên tôi, yêu tôi và tin tôi thôi là đủ để tôi làm mọi thứ!
– Em nhất định sẽ ở bên cậu! Cả đời này cũng chỉ muốn ở bên cậu thôi!
– Ừ! Vậy là đủ rôì!
Cậu hai dỗ dành vợ một hồi thấy vợ đã đỡ hơn thì cậu dặn cô đi ngủ trước, không cần chờ cậu vì cậu cần phải đi tới một nơi ngay bây giờ. Cô có hỏi thì cậu chỉ nói khi nào có kết quả sẽ nói cho cô sau.
Cô cũng mệt nên dậy thay đồ rồi đi ngủ, cô phải tin vào cậu, cùng sát cánh bên cậu để vượt qua giai đoạn sóng gió này. Sống với những người có phần “con thì ít phần người” thì nhiều này cô phải mạnh mẽ và dũng cảm mới mong đấu nổi.
Một mợ cả, một mợ ba thêm hai ông chồng ngáng đường đã khiến vợ chồng cô đủ chật vật, giờ lại thêm một chị cả và người bảo hộ lắm mưu nhiều kế như bà Xoan thì một người hiểu đời như mẹ chồng cô cũng bị che mắt và con đường đi đến hạnh phúc của hai vợ chồng cô lại thêm nhiều gian nan.
Cô cũng không biết nên giận hay nên trách mẹ chồng cô bây giờ, mà trách làm sao được khi mọi thứ chống đối lại cô như thế, đã đủ hết chứng cứ trước mặt mọi người thế kia. Chẳng qua cô sống với hai người họ từ nhỏ nên cô mới biết tâm địa họ như thế nào chứ mẹ chồng cô chỉ tiếp xúc gần đây lại được chị ta giữ kẽ thế thì nhận ra sao nổi. Cũng như vở kịch vừa rồi quá hoàn hảo, không một kẽ hở, lại vào đúng hoàn cảnh nhộn nhịp không ai để ý được mà đề phòng nên cơ hội cho chị ta thắng cô một cách dễ dàng. Những giọt nước mắt cá sấu cùng với những lời từ chôí có tình nghĩa của chị ta càng khiến cho mẹ chồng cô hay bất cứ ai mới tiếp xúc đều sẽ tin và thương cảm. Việc mẹ chồng cô quyết định bù đắp cho chị ta cũng không có gì là quá ngạc nhiên, có điều là cô yêu cậu nên cô không thể chấp nhận được mà thôi.
Nằm một mình không ngủ được cô lại càng nghĩ linh tinh, nước mặt lại lặng lẽ rơi không ngừng, ướt hết cả mảng gối cô cũng không buồn lau đi, nếu có cậu ở nhà thì cậu là người giúp cô lau đi những giọt nước mắt ấm ức ấy. Không ai đứng về phía cô, không ai nghĩ cho cô, chỉ có cậu là người thương cô và yêu cô nhất, là người dám vứt bỏ tất cả để bảo vệ cô. Cũng đã muộn lắm rồi mà cậu chưa về nữa, đã buồn lại thêm lo lắng khi cậu chưa về nhà…
Ngọc ôm gối chờ chồng với bao ưu tư phiền muộn, cô lại nhớ về thân phận kém cỏi của mình rồi nghĩ không biết có nên kể cho cậu nghe về thân thế của mình không, mà giờ mới kể liệu cậu có trách và ghét mình không nhỉ? Nhưng kể thì cô biết bắt đầu như nào đây… Cô cứ nằm đó suy nghĩ đăm chiêu thì nghe có tiếng cạch cửa phát ra, nhìn thấy bóng dáng cậu về cô vội ngồi bật dậy hỏi han:
– Sao cậu về muộn thế ạ?
– Tôi dặn em ngủ trước mà giờ còn thức?
– Em lo cho cậu!
– Thương tôi mà không nghe lời tôi gì hết!
Cậu hai vội vàng lấy đồ đi tắm qua rồi lên giường ôm vợ nằm ngủ:
– Mình ngủ thôi! Muộn lắm rồi!
– Em có chuyện này muốn nói với cậu!
– Không cần nói gì cả! Giờ giấc ngủ của em là quan trọng nhất!
– Em muốn cậu biết rõ về em!
Bách không tiếp lời vợ ngay mà ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô thật lâu rồi mới trầm ổn trả lời:
– Em dù là ai thì vẫn là viên Ngọc quý của tôi!
Tiếng bà Xoan gọi to làm cho Ngọc, ông Hinh, cái Na và cái Nụ đang ở ngoài cũng vội chạy vào. Thấy cảnh tượng trước mắt Ngọc không khỏi bất ngờ lẫn đau lòng, một người là chồng cô và người còn lại là chị gái cô đang nằm cùng nhau trên giường không mảnh vải che thân. Bà Xoan lúc này mới chạy lại gần kéo cái chăn phủ lên rồi lay tay con gái mình dậy, vừa gọi bà ta vừa thút thít khóc trách móc con gái mình thậm tệ:
– Nguyệt ơi, con đang làm cái gì thế này? Sao hai đứa lại ở cùng nhau chứ? Dậy…dậy ngay cho mẹ!
Nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh thì Nguyệt thức tỉnh, cô ta mở mắt thấy cả nhà đứng xúm đông ở trong phòng, lại thấy cậu nằm bên cạnh thì ngơ ngác giật mình. Tiếng cô ta khóc mếu, tiếng mọi người xì xào, rồi giọng bà Xoan mắng con gái ầm ĩ khiến cho cậu hai lúc này tỉnh hẳn.
Phạm Bách nhận ra có gì đó không đúng nên mở to mắt ra nhìn thì thấy bên cạnh là Nguyệt đang thút thít khóc và tiếng bà Xoan vẫn chưa thôi ngừng mắng nhiếc cô ta. Trước mắt cậu là cha mẹ vợ rồi còn có cả hai đứa người làm đang nhìn với ánh mắt khó hiểu, ngờ vực, liếc sang vợ thì thấy ánh mắt cô toàn là đau đớn, bất giác trái tim cậu như bị ai bóp đến nghẹt thở…
Ngọc đứng im nãy giờ không noí năng gì, mà chỉ toàn tiếng bà Xoan tru tréo lên nhưng lúc này cô cần giải vây cho cậu nên kêu mọi người tránh ra trước:
– Mọi người tạm lánh ra ngoài trước đi!
Ông Hinh hiểu ý cô nên xua tay moị người đi ra ngoài, còn cô nhìn hai người trên giường một lượt rồi nói:
– Cậu với chị mặc quần áo vào đi rồi chúng ta nói chuyện.
– Ngọc…chuyện này chị không…
– Chị cứ mặc quần áo vào đi!
Cô nói rồi cúi xuống nhặt quần áo lên cho cậu, hai ánh mắt nhìn nhau đầy đau khổ nhưng giờ này chẳng thể nói gì khi cậu nhận ra rằng đây là phòng ngủ của Nguyệt.
Đón bộ quần áo từ vợ đưa, bàn tay cậu vô tình chạm phải bàn tay đang lạnh ngắt của cô khiến lòng cậu cũng tê tái theo. Cái rét mùa này không còn đủ làm cho cô lạnh cóng tới thế nhưng tình huống bây giờ lại làm tổn thương trái tim bé nhỏ của cô gấp nghìn lần.
Lê bước chân nặng trịch ra ngoài định nói cha mẹ để chuyện này mai hãy nói nhưng tất cả đã chậm một bướ vì giờ ngoài cha mẹ thì tất cả mấy cậu mợ kia cũng có mặt và mẹ chồng cô cũng đang ngồi rất nghiêm chỉnh chờ hai người bên trong kia ra hỏi tội.
Cậu hai đi ra trước, theo sau là chị ta với khuôn mặt đau khổ, ánh mắt nhòe nước cúi đầu nhận lỗi trước cả nhà. Bà Xoan không để cho ai nói gì mà lên tiếng trước:
– Nguyệt! Chuyện này là thế nào, con có biết đấy là chồng của em gái con không?
– Mẹ…Con biết chứ ạ! Nhưng chuyện này con không hiểu tại sao cả. Con mong cả nhà hãy tin con! Tối qua con có uống vài ly, thấy chếnh choáng nên con về phòng nghỉ trước, con thực sự không hiểu sao lúc tỉnh dậy thì cậu hai lại nằm cùng con.
– Con ơi là con…Mày thế này thì gi.ết mẹ đi còn hơn…Con gái chưa chồng sau này phải biết làm sao… Trời ơi là trời…
Tiếng bà Xoan lại bắt đầu chì chiết con gái còn Nguyệt nói xong cần đó chỉ biết khóc mếu thì bà Liên lẳng lặng quay qua con trai hỏi ý:
– Bách! Con nói xem chuyện này là thế nào?
– Con cũng không nhớ gì cả, chỉ biết lúc dậy thì đã thấy mọi người.
– Con không có một chút cảm nhận gì ư?
– Không ạ! Con chỉ nhớ lúc tối con có nói với vợ rằng mình có vẻ say và rất buồn ngủ nên muốn đi nghỉ sớm và con chắc chắn là vợ con sẽ cho người đưa con về tận phòng nhưng không hiểu sao lúc tỉnh dậy lại nằm ở đây.
Lúc này Đậu đứng ngay sau cô nói:
– Thưa bà! Con là người dìu cậu hai về phòng, con chắc chắn là cậu hai lúc đó ngủ luôn rồi và không thể tự mình đi sang tận nhà bên này với cô Nguyệt được.
Mợ cả lúc này đi từ phòng của Nguyệt ra nói:
– Không thể tự mình đi sang đây được, không có một chút ý niệm gì về việc mình đã làm vậy thì dấu ấn tại giường kia là sao?
Mợ cả hỏi như thế rồi quay sang nói với bà Liên tiếp:
– Mẹ à! Cô Nguyệt là con gái đoan trang, hiền thục, giờ cậu hai cướp đi đời con gái của người ta rồi thì mẹ nói xem cô ấy phải đối mặt ra sao? Cũng đều là phận nữ nhi mẹ hay con đều hiểu điều đó quan trọng như nào, không thể để cô ấy chịu uất ức được mẹ ạ!
Bà Liên nghe mợ cả nói vậy thì rơi vào trầm tư, nhìn qua cậu hai và Ngọc thì thở dài một hơi rồi lên tiếng hỏi hai vợ chồng cô:
– Bây giờ chuyện đã đến nước này hai con tính sao?
– Mẹ! Chuyện này con cần thời gian!
– Còn Ngọc sao hả con?
– Con…
Cô chưa kịp trả lời thì Nguyệt xen vào nói:
– Thưa bà! Chuyện này cả con và cậu hai đều không mong muốn, giờ cũng chẳng biết phải nói sao nhưng con không thể chen chân vào giữa hai vợ chồng cậu ấy được, hơn nữa Ngọc lại là em gái con.
– Nhưng ta không thể để con chịu thiệt thòi, người đời sẽ cười chê, rồi sau này con làm sao mà đi lấy chồng.
– Dạ con không sao đâu ạ! Đây chỉ là chuyện không may! Con mong bà đừng làm khó hai vợ chồng cậu ấy!
Nguyệt từ chối lại làm bà Xoan lại khóc nấc lên, bà ta cứ ôm con gái mình lẩm bẩm:
– Con à! Sao con lại khổ thế hả con? Con chỉ biết có hi sinh là sao vậy! Biết thế này mẹ thà ch.ết ngày đó cũng không đồng ý!
– Mẹ! Chuyện này không ai có lỗi cả, mẹ đừng mang chuyện cũ ra nói nữa! Chỉ cần em ấy sống hạnh phúc là con vui rồi!
– Con ơi…mẹ thương con lắm!
Mợ cả thấy vậy lại kéo tay bà Liên nói:
– Mẹ! Mẹ không thể để cô Nguyệt chịu uất ức được, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì nhà ta phải ăn nói sao.
Bà Liên không hỏi ý kiến hai vợ chồng cô nữa, cũng không trả lời mợ cả mà đứng dậy đi tới chỗ của Nguyệt và bà Xoan nói:
– Xin lỗi ông bà thông gia, chuyện này thật lòng không ai mong muốn cả nhưng lại xảy ra mất rồi, tôi biết nói ra điều này sẽ thiệt thòi cho cháu Nguyệt nhưng đây là cách giải quyết tốt nhất lúc này.
– Vâng, bà cứ nói đi tôi nghe!
– Cháu Nguyệt tuy là chị nhưng hiện giờ Ngọc là vợ chính thức của cậu hai rồi nên cháu Nguyệt chiụ thiệt thòi một chút có thể làm vợ hai được không?
Lời bà Liên vừa thốt ra thì mặt của mợ cả, và mợ ba vui mừng lắm, bà Xoan thì không đọc ra ý tứ gì còn ông Hinh thì ngồi bệt xuống ghế ôm đầu, đều là hai đứa con mình nhưng bây giờ ông cũng chẳng biết làm sao nữa. Nguyệt ôm lấy tay bà Liên nước mắt lưng tròng nói:
– Không thể được ạ! Con không thể lấy chồng của em mình được!
– Ta biết con thiệt nhưng đó là cách tốt nhất ta muốn bù đắp cho con!
– Con…
Lúc này Ngọc không thể chịu nổi, ôm trái tim đau đớn chạy ra ngoài, cậu hai thấy vợ như vậy thì nói với mẹ và tất cả mọi người:
– Mẹ! Con chỉ có một vợ là Ngọc thôi! Chuyện này còn chưa rõ ràng con không thể theo ý mẹ được!
– Ta đã quyết rồi!
– Con không chấp nhận!
Nói xong cậu chạy ra ngoài đuổi theo vợ mặc kệ bà Liên kêu gào đằng sau. Bà Liên gọi khàn cả cổ cậu hai cũng không dừng lại để nói chuyện cho rõ ràng nên đành kêu mọi người về phòng nghỉ ngơi, có gì ngày mai bàn tiếp.
Chạy về tới phòng cô chỉ biết nằm đó khóc, ván cờ này cô đúng là thua chị ta thật rồi! Chuyện kia còn chưa qua được bao lâu thì chuyện này đã tới, thực sự cô không nghĩ được có ngày chị ta dám làm ra chuyện này. Bản thân cô biết hai mẹ con chị ta đang diễn kịch nhưng cô không có bằng chứng để tố cáo nên đành im lặng nuốt sự thua cuộc vào lòng. Cái gì cũng có thể chịu đựng, cái gì cũng có thể nhường nhịn chị ta nhưng bảo cô chia sẻ chồng mình thì sao cô có thể chứ! Người đàn ông duy nhất trên đời này tốt với cô, tin tưởng cô và bảo vệ cô.
Phạm Bách thấy vợ khóc nức nở thì cũng đau lòng lắm nhưng lúc này cậu chỉ biết ngồi xuống bên cạnh kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Cô đau đớn bao nhiêu thì cậu cũng đau bấy nhiêu, tình huống vừa rồi xảy ra bản thân cậu thực sự không thể giải thích nổi tại sao nhưng có một điều cậu biết chắc chắn rằng cậu đã bị bỏ thuốc ngủ rồi! Vì lúc tối cậu mới uống có bao nhiêu đâu mà đã say sỉn được, mệt thì có mệt nhưng không tới nỗi là không biết gì. Mà cứ cho là cậu say và đi ngủ rồi thì cũng không có chuyện cậu tự chạy sang phòng bên đó được. Nếu cùng một tầng lầu thì có thể cho là đi nhầm phòng nhưng phòng của cậu là ở nhà lớn còn phòng của cô ta là khu nhà nhỏ bên cạnh, thật sự khó lý giải. Biết là vô lý nhưng lại không thể chứng minh được sự vô lý đó cho rõ ràng, nhưng giờ phải bỏ qua một bên đã vì vợ mới là quan trọng với cậu lúc này. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt tủi thân của vợ cậu nói:
– Em có tin tôi không?
Cô biết mẹ con họ lên kịch bản nhưng chẳng biết nói như thế nào cho cậu bây giờ mặc dù cô rất tin cậu:
– Em tin nhưng mọi người sẽ không ai tin cậu.
– Tôi biết! Nhưng tôi không để tâm đến điều đó mà chỉ có em mới làm tôi bận tâm. Nước mắt của em mới làm tôi đau đớn nhất!
– Giờ mình phải làm sao đây? Em yêu câụ, em không muốn san sẻ cậu cho ai khác…hic…hic
– Chỉ cần nghe điều này thôi đã đủ rồi! Tôi cũng chỉ yêu một mình em còn tất cả đều không có nghĩa lý gì hết.
– Nếu mẹ cứ bắt cậu lấy chị ấy thì cậu tính sao?
– Không ai có thể bắt ép được tôi, chuyện còn chưa rõ thế nào thì càng không thể ép tôi được!
– Em thấy không dễ dàng một chút nào cả!
– Chỉ cần em ở bên tôi, yêu tôi và tin tôi thôi là đủ để tôi làm mọi thứ!
– Em nhất định sẽ ở bên cậu! Cả đời này cũng chỉ muốn ở bên cậu thôi!
– Ừ! Vậy là đủ rôì!
Cậu hai dỗ dành vợ một hồi thấy vợ đã đỡ hơn thì cậu dặn cô đi ngủ trước, không cần chờ cậu vì cậu cần phải đi tới một nơi ngay bây giờ. Cô có hỏi thì cậu chỉ nói khi nào có kết quả sẽ nói cho cô sau.
Cô cũng mệt nên dậy thay đồ rồi đi ngủ, cô phải tin vào cậu, cùng sát cánh bên cậu để vượt qua giai đoạn sóng gió này. Sống với những người có phần “con thì ít phần người” thì nhiều này cô phải mạnh mẽ và dũng cảm mới mong đấu nổi.
Một mợ cả, một mợ ba thêm hai ông chồng ngáng đường đã khiến vợ chồng cô đủ chật vật, giờ lại thêm một chị cả và người bảo hộ lắm mưu nhiều kế như bà Xoan thì một người hiểu đời như mẹ chồng cô cũng bị che mắt và con đường đi đến hạnh phúc của hai vợ chồng cô lại thêm nhiều gian nan.
Cô cũng không biết nên giận hay nên trách mẹ chồng cô bây giờ, mà trách làm sao được khi mọi thứ chống đối lại cô như thế, đã đủ hết chứng cứ trước mặt mọi người thế kia. Chẳng qua cô sống với hai người họ từ nhỏ nên cô mới biết tâm địa họ như thế nào chứ mẹ chồng cô chỉ tiếp xúc gần đây lại được chị ta giữ kẽ thế thì nhận ra sao nổi. Cũng như vở kịch vừa rồi quá hoàn hảo, không một kẽ hở, lại vào đúng hoàn cảnh nhộn nhịp không ai để ý được mà đề phòng nên cơ hội cho chị ta thắng cô một cách dễ dàng. Những giọt nước mắt cá sấu cùng với những lời từ chôí có tình nghĩa của chị ta càng khiến cho mẹ chồng cô hay bất cứ ai mới tiếp xúc đều sẽ tin và thương cảm. Việc mẹ chồng cô quyết định bù đắp cho chị ta cũng không có gì là quá ngạc nhiên, có điều là cô yêu cậu nên cô không thể chấp nhận được mà thôi.
Nằm một mình không ngủ được cô lại càng nghĩ linh tinh, nước mặt lại lặng lẽ rơi không ngừng, ướt hết cả mảng gối cô cũng không buồn lau đi, nếu có cậu ở nhà thì cậu là người giúp cô lau đi những giọt nước mắt ấm ức ấy. Không ai đứng về phía cô, không ai nghĩ cho cô, chỉ có cậu là người thương cô và yêu cô nhất, là người dám vứt bỏ tất cả để bảo vệ cô. Cũng đã muộn lắm rồi mà cậu chưa về nữa, đã buồn lại thêm lo lắng khi cậu chưa về nhà…
Ngọc ôm gối chờ chồng với bao ưu tư phiền muộn, cô lại nhớ về thân phận kém cỏi của mình rồi nghĩ không biết có nên kể cho cậu nghe về thân thế của mình không, mà giờ mới kể liệu cậu có trách và ghét mình không nhỉ? Nhưng kể thì cô biết bắt đầu như nào đây… Cô cứ nằm đó suy nghĩ đăm chiêu thì nghe có tiếng cạch cửa phát ra, nhìn thấy bóng dáng cậu về cô vội ngồi bật dậy hỏi han:
– Sao cậu về muộn thế ạ?
– Tôi dặn em ngủ trước mà giờ còn thức?
– Em lo cho cậu!
– Thương tôi mà không nghe lời tôi gì hết!
Cậu hai vội vàng lấy đồ đi tắm qua rồi lên giường ôm vợ nằm ngủ:
– Mình ngủ thôi! Muộn lắm rồi!
– Em có chuyện này muốn nói với cậu!
– Không cần nói gì cả! Giờ giấc ngủ của em là quan trọng nhất!
– Em muốn cậu biết rõ về em!
Bách không tiếp lời vợ ngay mà ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô thật lâu rồi mới trầm ổn trả lời:
– Em dù là ai thì vẫn là viên Ngọc quý của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.