Chương 27: Chương 27
Hạ Long
28/11/2022
Bà Xoan lôi con gái đi thẳng vào trong sân, nhìn thấy cảnh hai vợ chồng Ngọc tay trong tay bình thản ngắm hoa, thưởng trà thì bà ta tức lắm, cơ mà vẫn biết kiềm chế trước cậu hai:
– Cậu hai! Ta có chuyện này muốn nói với con! Con Ngọc nó…
Nhưng cậu hai không để bà Xoan nói hết câu đã lập tức cắt ngang:
– Nếu mẹ con bà đến đây để nói nhảm với tôi thì mời đi về cho! Tôi không rảnh để nghe mấy người lải nhải nói xấu vợ tôi. Vợ tôi có thế nào thì tôi đây tự biết không cần ai phải khoa chân múa tay đâu.
– Cậu hai! Cậu không hiểu nó đâu, nó vì muốn…
– Bà im đi! Nếu không muốn nói chuyện tử tế thì cút khỏi nhà tôi!
Trước sự không màng của Phạm Bách nhưng bà Xoan vẫn cố chấp hơn người không biết thời thế:
– Cậu bị nó bỏ bùa rồi, nó là đứa sống không tình nghĩa, lừa đảo người thân, người mà cậu lúc đầu cưới là Nguyệt chứ không phải nó đâu. Nguyệt nó chịu thiệt thòi qúa nhiều rồi, nó chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nếu có quá thì cậu cũng nên hiểu cho nó chứ!
– Bà không cần nói nhiều làm gì, đối với tôi nếu có trăm lần cơ hội tôi vẫn tình nguyện để Ngọc bỏ bùa thì sao, tôi nguyện để cô ấy lừa đảo, tôi nguyện làm chồng cô ấy đó, mẹ con bà đã hài lòng chưa?
– Cậu …
– Tôi phải cảm ơn ngày đó mình bị tai nạn nên mới không phải sống với loại người vô liêm sỉ như con gái của bà. Bản thân bà cũng tồi tệ như vậy, vợ tôi đã gần 20 năm gọi bà một tiếng mẹ, gọi con gái bà một tiếng chị, một lòng một dạ chăm lo cho các người nhưng đổi lại các người lại đày đọa cô ấy. Các người bây giờ không còn chút tư cách nào đứng ở đây nói chuyện với chúng tôi nữa, vì thế hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay!
Từ đầu tới cuối Ngọc không nói câu gì bởi cô quá hiểu hai con người này, sống quá thất đức nhưng lại luôn miệng kêu oan. Lần này cô nhất định không thỏa hiệp, không tha thứ cho họ, cô để mặc cho chồng giải quyết.
Nguyệt đứng nãy giờ chứng kiến mẹ mình không có cách nào lay chuyển Bách thì cô ta dở bài cùn ra:
– Cậu muốn bức ch.ết em mới hài lòng đúng không?
– Cô đúng là quá ảo tưởng về bản thân! Chuyện cô sống hay ch.ết đối với tôi chả quan trọng! Nếu cô muốn ch.ết thì cút xa nhà tôi ra mà ch.ết tôi đây không cản, nhưng đừng làm bậy ở đây làm ô uế nhà tôi!
– Câụ…Cậu đã tuyệt tình thế thì đừng trách tôi!
Cậu hai không thèm liếc họ một cái mà hướng vào trong nhà gọi to:
– Đậu, Dần đâu tiễn khách cho tôi! Từ nay không được phép cho hai người này bước chân vào đây!
– Vâng, thưa cậu!
Đậu và Dần kéo hai mẹ con bà Xoan đẩy mạnh ra ngoài rồi khóa cổng lại, tiếng hai mẹ con bà ta tru tréo ở ngoài nhưng cũng không ai quan tâm. Bà Liên lúc này từ trên phòng đi xuống nghe tiếng ầm ĩ ở cổng mới ngó ra xem thì thấy hai mẹ con bà Xoan đang làm loạn, không nhịn được mấy lời khó nghe nên bà Liên lập tức đi thẳng ra đó:
– Mẹ con bà định làm loạn ở nhà tôi à?
– Bà Liên! Tôi dù sao vẫn là thông gia của nhà bà, sao bà lại để cho con trai bà đối xử với tôi như này?
– Bà nói thế tôi lại nhớ lại cái hôn ước của con trai tôi, chính nhà bà đã sai ngay từ đầu, bà là người không giữ lời hứa, bà lừa nhà tôi giờ bà còn kêu oan cái gì? Với bà có coi con Ngọc là con gái không mà bà nói hai từ thông gia với tôi? Nếu con trai tôi vẫn là một đứa què quặt thì con gái bà có để ý không? Suýt chút nữa tôi cũng bị đứa con gái xảo quyệt của bà và cả bà hùa vào lừa tôi khiến tôi trở thành người mẹ chồng độc ác, nhưng may mắn ông trời vẫn thương xót tôi, cho tôi nhìn nhận sự việc rõ ràng trước khi quá muộn!
– Bà Liên! Bà hãy nghe tôi nói đã! Chuyện không phải như bà nghĩ đâu! Con tôi nó bị con Ngọc lừa, rồi về đây lại bị mợ cả và mợ ba dụ dỗ nên mới xảy ra chuyện không hay này, bà hãy tin tôi, nghe tôi nói hết đã!
– Đến nước này mà mẹ con nhà bà vẫn còn muốn giải thích à? Tôi không ngờ mẹ con bà sống không có lòng tự trọng, không có tình người như thế, sai nè ra rồi vẫn muốn đổ lỗi cho người khác. Hôm nay là lần nói chuyện cuối cùng giữa tôi với bà, bà hãy về mà lo chuyện con bà bồi thường đi không thì chờ vào tù!
– Khoan đã…bà nghe tôi nói đi…
Bà Liên không muốn nghe loại người điêu ngoa này tiếp tục ngậm máu phun người nên bà đi luôn vào trong, bà cũng nói với vợ chồng cậu hai rằng không cần phải nhẹ tay với loại người này, cứ cho họ biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sống bạc bẽo với con cái là loại cạn bã, hai mẹ con bà ta đáng bị trừng phạt, nhiêu đó cũng không là gì so với tuổi thơ cơ cực của Ngọc đã phải chịu đâu.
Hai con người xấu xa kêu khàn cả cổ nhưng không ai tiếp thì đành bấm bụng đi về, Nguyệt không chịu cảnh thất bại thì khóc mếu với mẹ, nói rằng cô ta không thể nuốt trôi nỗi hận này, cô ta muốn Ngọc phải mất tất cả. Bà Xoan thương con gái bị lừa nên cũng hận Ngọc rất nhiều, hai mẹ con lại ngồi bàn kế sách thì thấy ông Hinh đi làm về, bà ta nước mắt ngắn dài trách móc kể lể với ông mọi chuyện từ trước đến nay, đã thế còn thêm mắm dặm muối vào hòng để ông Hinh tin con gái cưng bị oan mà đổ hết tội lỗi lên đầu của Ngọc:
– Ông xem sang đó nói con Ngọc một tiếng đi, tranh giành chồng của chị đã đành giờ lại đẩy chị gái vào vòng tù tội à? Ông xem đứa con gái ngoan của ông đó!
– Sao ngày đó con Ngọc nó cho người bắt cóc hại con Nguyệt bà lại không nói cho tôi ngay mà để sự việc lỡ dở như này mới nói?
– Thì tôi nghĩ cho ông, cho cái nhà này nên tôi đành để con gái mình chịu thiệt, đã thiệt đơn thiệt kép mà nó vẫn không tha kia kìa!
– Thế hôm nay hai mẹ con bà sang đó sao rồi?
– Nó đuổi hai mẹ con tôi không thèm nói chuyện, ông xem đứa con gái ngoan của ông nó đối xử với người đã nuôi dưỡng nó bao năm như thế đấy!
Ông Hinh nghe bà Xoan đổ hết tội cho Ngọc thì tin sái cổ, lại nhìn con gái cưng đang khóc sướt mướt thì xót ruột. Ông tính ngày mai phải qua nói rõ mọi chuyện mới được, nếu không thể tiếp tục cảnh chị em chung chồng thì cũng không được dồn chị vào bước đường cùng như thế!
Sáng hôm sau ông Hinh cùng bà Xoan và con gái lại qua nhà Ngọc từ sớm, ông Hinh nóng vội nói cái Na gọi ngay mợ hai xuống cho ông gặp. Nhưng giờ đó Ngọc vẫn ngủ còn cậu hai vừa từ trên phòng đi xuống, thấy cha vợ cùng hai mẹ con bà Xoan có mặt thì biết là có chuyện rồi nên nói cái Na không được đánh động đến vợ mà cậu trực tiếp đi xuống nói chuyện:
– Cha sang sớm như này là có việc gì không?
– Con Ngọc đâu, gọi nó xuống đây!
– Vợ con mệt, cô ấy vẫn còn ngủ! Có chuyện gì cha cứ nói với con!
– Ta nói cho con biết hai đứa đều là con gái của ta, những chuyện xảy rồi thì con cũng chấp nhận đi bởi không ai mong muốn cả nhưng tại sao con và cái Ngọc lại đối xử với Nguyệt như thế? Nếu tính tất cả từ lúc đầu thì đều là do lỗi của con Ngọc gây ra, nếu ngày đó nó không sai người bắt cóc nhốt con Nguyệt thì Nguyệt đã là vợ của con chính thức rồi. Nhưng thôi, Nguyệt nó đã bỏ qua và đến giờ nó cũng chấp nhận thiệt thòi làm lẽ thì vui vẻ sống với nhau, cớ sao lại gây nhau rồi chèn ép nhau quá đáng thế này?
– Cùng là con gái của cha nhưng sao cha lại không tin tưởng Ngọc? Sống với cha ruột nhưng cô ấy bị mẹ con bà ta ngược đãi suốt bao nhiêu năm cha có biết không? Tuổi thơ của cô ấy khổ cực với những uất ức không ai bênh vực, với những bữa cơm chan nước mắt cha có biết không? Nhưng cô ấy lại vì cha đã nhẫn nhịn bao năm, rồi một lòng, một dạ giúp cha làm ăn, cô ấy sống hiếu kính với cha, với mẹ con bà ta trước sau như một, đến con kiến cũng không nỡ gi.ết thì liệu cô ấy có thể hại ai? Cha thực sự không xứng đáng làm cha của cô ấy, ngoài cho cô ấy có mặt trên đời này thì cha chưa làm tròn trách nhiệm gì cả. Cha chưa bao giờ tin và yêu thương con gái của mình thì cũng đừng đối xử tệ bạc với cô ấy như thế! Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều do một tay mẹ con bà ta dựng lên và hậu quả là họ phải chịu, không liên quan tới Ngọc. Ngày hôm nay con vì cô ấy mà giải thích lần cuối cùng, còn bây giờ con mời cha và hai người đi về đi! Con không muốn vợ con chứng kiến cảnh này nữa!
– Ta vẫn cần con Ngọc nói một lời rõ ràng!
– Không cần nói gì nữa! Và từ nay về sau Ngọc cũng sẽ không về nhà của cha đâu! Cô ấy không cần một người cha không công bằng!
– Con…
Cậu hai không muốn nói với mấy người không hiểu biết này nên có ý định tiễn khách thì nghe thấy tiếng của Ngọc đằng sau vang lên:
– Cha cần con nói gì?
– Mày! Cái con bất hiếu này đây rồi! Mày nói đi, rốt cuộc tại sao mày lại đối xử với chị mày như thế hả?
– Con đối xử như nào mà khiến cha phẫn nộ như vậy?
– Mày…
Ông Hinh định lao ra tát cho Ngọc một cái thì cậu hai kịp ôm cô lại, cậu hướng đôi mắt sắc lẹm về phía ba người nói:
– Tốt nhất là mấy người ra khỏi nhà tôi trước khi tôi nổi nóng! Vợ tôi là để yêu thương chứ không phải để các người thích làm gì thì làm!
– Nó là con gái tao! Tao muốn dạy dỗ là quyền của tao!
– Từ lúc cha không tin cô ấy thì cô ấy không còn là con của cha nữa! Cô ấy đã là vợ của Phạm Gia Bách này thì không ai có quyền mạt xát cô ấy!
– Chúng mày được lắm! Con ranh bất hiếu kia! Tao biết thế này thì ngày đó tao đã cho mày theo mẹ mày luôn rồi!
Bà Xoan lúc này cũng nói vào:
– Ông cứ tin đứa con ngoan của ông lắm vào, giờ nó hại nhà mình thê thảm chưa? Hại con gái của chúng ta sau này làm sao mà lấy chồng cơ chứ?
Trái tim Ngọc lúc này đã nguội lạnh, tình thân cũng không còn cho cô nữa, cô cười cay đắng nói:
– Nếu đã nghĩ con xấu xa như thế thì con cũng không cần giải thích gì nữa! Coi như gần hai mươi năm qua con phục vụ cả nhà cha cũng đủ trả ơn nghĩa cha cho con có mặt trên đời này, từ nay chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt.
– Được lắm! Cuối cùng thì mày cũng lộ mặt ra rồi! Đứa con bất hiếu, mày sẽ không có kết quả tốt đâu! Từ nay tao coi như không có đứa con như mày!
Ông Hinh tức giận chỉ tay từ mặt Bích Ngọc rồi quay ra kéo hai mẹ con bà Xoan đi về. Nhìn ba người hùng hổ đi ra ngoài thì cậu hai chỉ biết lắc đầu, đỡ vợ ngồi xuống ghế, cậu an ủi:
– Em đừng nghĩ nhiều, còn có tôi ở bên cạnh em!
– Em không buồn đâu, em cũng không còn nợ họ bất cứ thứ gì, cái em nợ là em vẫn mang họ Từ thôi!
– Em là vợ tôi thì mọi người sẽ quên em họ Từ mà chỉ gọi em là bà Phạm thôi! Đừng nghĩ nữa, để mọi chuyện qua hết đi!
– Vâng.
– Vui lên cơ mà!
– Cậu này! Em có…
– Tôi biết em nghĩ gì, việc này để tôi lo! Tôi sẽ đưa bài vị của mẹ em về nhà nhỏ bên kia để em có thể thờ cúng cho bà, để bà được an ủi nơi chín suối!
– Em…
– Không cần nói cảm ơn! Là vợ chồng tôi sẽ làm tất cả vì em! Đừng lo lắng nữa!
– Em vẫn muốn nói lời cảm ơn cậu! Cảm ơn chồng của em!
Cậu hai không nói gì chỉ ôm cô vào lòng vỗ về, cho cô thấy dù không được gia đình cô che chở thì vẫn còn có cậu, có người chồng này luôn dang rộng vòng tay bảo vệ và che chở cho cô.
Còn Ngọc sau những giây phút tủi hờn của cuộc đời đem lại thì cũng được bù đắp cho một người chồng tâm lý, yêu thương hết lòng. Cho tới bây giờ người tốt nhất đối với cô cũng chỉ có cậu, cả cuộc đời này người cô nợ cũng chỉ có cậu mà thôi còn những người mang danh người thân kia với họ cô đã trả quá đủ rồi!
Cứ nghĩ cha cô chỉ là nhu nhược thôi, ông vẫn còn một chút lương tâm nghĩ cho đứa con gái thiệt thòi là cô đây nhưng không, hóa ra bao năm qua cái cô nhận được chỉ là sự bố thí một chút ít tình cảm thừa thãi thôi, vì khi xảy ra chuyện thì ông ấy vẫn chọn cách tin chị ta vô điều kiện, còn đối với cô một chút áy náy cũng không, không cho cô cơ hội giãy bày, giải thích…cũng cùng chảy chung một dòng máu nhưng lại để cô quá đỗi thiệt thòi…
Cậu hai biết vợ còn đau buồn trong lòng, ngày một ngày hai không thể quên đi được nhưng để an ủi vợ thì ngay hôm sau cậu đã nhanh chóng thu xếp đi về nhà cha cô một chuyến.
Trưa hôm sau, cậu hai cùng người của mình tới nhà ông Hinh thì bà Xoan và Nguyệt cũng có mặt ở nhà. Thấy cậu hai đến đột ngột thì cứ tưởng cậu suy nghĩ lại giúp con gái ông nhưng khi nghe cậu hai trình bày muốn lấy bài vị của mẹ Ngọc về thì ông Hinh giận tím mặt nói:
– Việc này tôi không thể đồng ý với cậu!
– Tại sao?
– Bà ấy là người ở nhà họ Từ thì chết vẫn phải ở đây!
– Ở đây bà ấy không được ai để tâm dọn dẹp, hương khói thì ông cố giữ làm gì? Ngay bản thân ông cũng không để ý việc này thì thay vào đó hãy để cho Ngọc làm trọn hiếu nghĩa với mẹ cô ấy!
– Đó là việc nhà tôi! Cậu sang đây không có ý giúp con gái tôi thì cậu về cho!
– Ông đừng ép tôi! Nếu ông muốn xưởng dệt nhỏ nhà mình còn làm ăn được thì nên đồng ý trả lại bài vị của mẹ cô ấy, bằng không cả nhà ông không có gì để lo lót cho con gái ông đâu!
– Cậu uy hiếp tôi?
– Tôi chưa từng uy hiếp ai mà luôn làm thật!
Nói rồi cậu ra lệnh cho Đậu và một số người đi theo lên hẳn trên nhà ông ta lấy bài vị của mẹ Ngọc xuống. Ông Hinh và bà Xoan thấy khí thế của cậu hai với nhìn mấy người mặt muĩ bặm trợn thì không dám ho he, đành để người của cậu hai mang đi một cách tự nhiên, còn Nguyệt đứng đó cũng không nói gì mà chỉ nhìn theo với ánh mắt đầy căm hận.
Cô ta không ngờ rằng thời gian qua mình chính là một con rối chính hiệu, bị vợ chồng Ngọc quay vòng vòng mà không biết, lúc ngỡ ra thì bị thê thảm rồi. Chưa bao giờ cậu hai để cô ta ở trong mắt dù là một chút cũng không, ngày hôm nay lại thấy cậu vì Ngọc mà làm bao nhiêu chuyện thì càng thấy đứa em gái đáng ghét đó quan trọng với cậu hai như thế nào. Nắm chặt bàn tay đến chảy máu, cô ta tự nhủ sẽ không thể để bản thân mình thua Ngọc được, nếu cậu không là của cô ta thì Ngọc cũng đừng hòng có được.
Lúc này ở bên nhà cậu, Ngọc hết sức vui mừng vì cậu đã giữ đúng lời hứa, mang bài vị của mẹ về cho cô. Từ nay cô hết lo lắng cho bà ở bên đó không được họ hương khói nữa rồi! Từ nay về sau cô sẽ bù đắp cho mẹ những năm tháng mà mẹ phải chiụ tủi nhục, dù là bây giờ âm dương cách trở nhưng cô cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Còn bên nhà Nguyệt, biết không thể chông chờ vào sự giúp đỡ của cậu hai nên cũng tự thân vận động. Thời gian quá gấp gáp ông ta không xoay sở ở đâu ra số tiền lớn thế để bồi thường, lại không muốn con gái cưng bị vào tù nên ông Hinh đã phải bán cả xưởng dệt để đi đền bù. Ông ta phải nuốt hết tiếc nuối vào trong mà lo cho con gái của mình, bao nhiêu tức giận ông lại dồn lên đứa con gái đáng thương là Ngọc, cả nhà họ bây giờ hận Ngọc tới thấu xương, họ nói cô là sao chổi nên gia sản nhà họ mới bị lụi đi như vậy.
Nguyệt không cần biết cha mình còn bao nhiêu tài sản và bán đi những gì để giúp cô ta khỏi vụ bồi thường này, chỉ cần biết bản thân không phải đi tù là được! Ăn chơi đã quen cô ta lại đi vào mấy chỗ như sòng bạc hay bar để chơi bời, cô ta không thể chịu cái cảnh bị người đời dè bỉu và mấy bà phu nhân nói khích.
Lại những ngày tháng phiêu bạt chốn ăn chơi và ở đây cô ta đã cặp với con trai nhà ông Lý cũng là người có tiếng tăm ở đây. Vì là lần đầu tiên vẫn còn nên cô ta nhanh chóng lấy được lòng của cậu Hào con trai ông Lý và nghiễm nhiên cô ta lại kênh kiệu, ác độc hơn.
Hai bên Lý – Phạm vốn đã không ưa nhau, lần trước cậu ba và cậu cả đã suýt bị bên nhà ông Lý lừa rồi nhưng may có Ngọc phát hiện kịp thời nên lần đó không có ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của nhà họ Phạm Gia. Nguyệt biết được điều này nên đánh vào tâm lý của cậu Hào, hôm nay hai người vừa mới trải qua cuộc ân ái xong thì cô ta lên tiếng nói:
– Cậu Hào! Em nghe nói bên nhà cậu hai Bách đang có mấy vụ làm ăn lớn, cậu ở đây cũng có thua kém gì nhà câụ ta đâu mà toàn bị cậu ta cướp mối làm ăn thế?
– Là bên tôi không cần thôi, mà đàn bà con gái biết gì mà tham gia vào, em chỉ lo làm tốt nhiệm vụ trên giường với tôi là được! Ngoan ngoãn tôi sẽ cho em nhiều thứ!
Nguyệt biết đây là con cá lớn có tính kiêu ngạo, sở hữu cao nên cô ta muốn mượn một tay giúp cô ta hả giận. Bản thân giờ này cũng chả còn gì để mất nên cô ta ngọt nhạt mơn trớn nói:
– Cậu Hào cứ yên tâm, với cậu lúc nào em chả ngoan, ngay cả lần đầu tiên của em cũng là cho cậu mà! Cả tấm thân này của em đều tùy ý cậu sử dụng, em tình nguyện cho cậu hết đó…
Vừa nói bàn tay Nguyệt lại sờ khắp người cậu ta, cả người cô ta như con rắn quấn quýt làm cho dục vọng của Hào vừa mới tắt lại ngay lập tức trỗi dậy. Lại một màn mây mưa thô lỗ diễn ra trong căn phòng xa hoa, cô ta đúng như chất gái làng chơi đưa cậu ta u mê vào cuộc tình ái, lúc đến đoạn cao trao cô ta thì thầm bên tai cậu ta mấy lời mật ngọt, làm nũng:
– Cậu Hào có thương em không?
– Thương chứ!
– Vợ chồng cậu hai Bách đã từng ức hiếp em, cậu phải lấy lại công bằng cho em đó!
– Nhất định rồi, ai làm tổn thương em thì cậu đây sẽ giúp em hả giận!
– Em yêu cậu nhiều lắm…á …ư…ư
– Sướng không? Thích không?
– Nữa đi… em thích…
Nguyệt biết tâm sinh lý của Hào này rất mạnh nên đã dùng mọi cách để dụ dỗ và rồi sau mấy lần mây mưa, triền miên cùng nhau thì cậu ta hoàn toàn gục ngã trước những hành động dâm đãng của cô ta. Để trái tim của cậu ta hoàn toàn thuộc về mình thì Nguyệt ngày ngày đều cho cậu ta chán chê hưởng thụ đến mê mệt theo các kiểu mà cậu ta muốn, cậu ta đã nghiện cơ thể phóng khoáng của Nguyệt nên giờ cô ta đã dễ dàng điều khiển cậu ta theo ý của mình…
– Cậu hai! Ta có chuyện này muốn nói với con! Con Ngọc nó…
Nhưng cậu hai không để bà Xoan nói hết câu đã lập tức cắt ngang:
– Nếu mẹ con bà đến đây để nói nhảm với tôi thì mời đi về cho! Tôi không rảnh để nghe mấy người lải nhải nói xấu vợ tôi. Vợ tôi có thế nào thì tôi đây tự biết không cần ai phải khoa chân múa tay đâu.
– Cậu hai! Cậu không hiểu nó đâu, nó vì muốn…
– Bà im đi! Nếu không muốn nói chuyện tử tế thì cút khỏi nhà tôi!
Trước sự không màng của Phạm Bách nhưng bà Xoan vẫn cố chấp hơn người không biết thời thế:
– Cậu bị nó bỏ bùa rồi, nó là đứa sống không tình nghĩa, lừa đảo người thân, người mà cậu lúc đầu cưới là Nguyệt chứ không phải nó đâu. Nguyệt nó chịu thiệt thòi qúa nhiều rồi, nó chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nếu có quá thì cậu cũng nên hiểu cho nó chứ!
– Bà không cần nói nhiều làm gì, đối với tôi nếu có trăm lần cơ hội tôi vẫn tình nguyện để Ngọc bỏ bùa thì sao, tôi nguyện để cô ấy lừa đảo, tôi nguyện làm chồng cô ấy đó, mẹ con bà đã hài lòng chưa?
– Cậu …
– Tôi phải cảm ơn ngày đó mình bị tai nạn nên mới không phải sống với loại người vô liêm sỉ như con gái của bà. Bản thân bà cũng tồi tệ như vậy, vợ tôi đã gần 20 năm gọi bà một tiếng mẹ, gọi con gái bà một tiếng chị, một lòng một dạ chăm lo cho các người nhưng đổi lại các người lại đày đọa cô ấy. Các người bây giờ không còn chút tư cách nào đứng ở đây nói chuyện với chúng tôi nữa, vì thế hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay!
Từ đầu tới cuối Ngọc không nói câu gì bởi cô quá hiểu hai con người này, sống quá thất đức nhưng lại luôn miệng kêu oan. Lần này cô nhất định không thỏa hiệp, không tha thứ cho họ, cô để mặc cho chồng giải quyết.
Nguyệt đứng nãy giờ chứng kiến mẹ mình không có cách nào lay chuyển Bách thì cô ta dở bài cùn ra:
– Cậu muốn bức ch.ết em mới hài lòng đúng không?
– Cô đúng là quá ảo tưởng về bản thân! Chuyện cô sống hay ch.ết đối với tôi chả quan trọng! Nếu cô muốn ch.ết thì cút xa nhà tôi ra mà ch.ết tôi đây không cản, nhưng đừng làm bậy ở đây làm ô uế nhà tôi!
– Câụ…Cậu đã tuyệt tình thế thì đừng trách tôi!
Cậu hai không thèm liếc họ một cái mà hướng vào trong nhà gọi to:
– Đậu, Dần đâu tiễn khách cho tôi! Từ nay không được phép cho hai người này bước chân vào đây!
– Vâng, thưa cậu!
Đậu và Dần kéo hai mẹ con bà Xoan đẩy mạnh ra ngoài rồi khóa cổng lại, tiếng hai mẹ con bà ta tru tréo ở ngoài nhưng cũng không ai quan tâm. Bà Liên lúc này từ trên phòng đi xuống nghe tiếng ầm ĩ ở cổng mới ngó ra xem thì thấy hai mẹ con bà Xoan đang làm loạn, không nhịn được mấy lời khó nghe nên bà Liên lập tức đi thẳng ra đó:
– Mẹ con bà định làm loạn ở nhà tôi à?
– Bà Liên! Tôi dù sao vẫn là thông gia của nhà bà, sao bà lại để cho con trai bà đối xử với tôi như này?
– Bà nói thế tôi lại nhớ lại cái hôn ước của con trai tôi, chính nhà bà đã sai ngay từ đầu, bà là người không giữ lời hứa, bà lừa nhà tôi giờ bà còn kêu oan cái gì? Với bà có coi con Ngọc là con gái không mà bà nói hai từ thông gia với tôi? Nếu con trai tôi vẫn là một đứa què quặt thì con gái bà có để ý không? Suýt chút nữa tôi cũng bị đứa con gái xảo quyệt của bà và cả bà hùa vào lừa tôi khiến tôi trở thành người mẹ chồng độc ác, nhưng may mắn ông trời vẫn thương xót tôi, cho tôi nhìn nhận sự việc rõ ràng trước khi quá muộn!
– Bà Liên! Bà hãy nghe tôi nói đã! Chuyện không phải như bà nghĩ đâu! Con tôi nó bị con Ngọc lừa, rồi về đây lại bị mợ cả và mợ ba dụ dỗ nên mới xảy ra chuyện không hay này, bà hãy tin tôi, nghe tôi nói hết đã!
– Đến nước này mà mẹ con nhà bà vẫn còn muốn giải thích à? Tôi không ngờ mẹ con bà sống không có lòng tự trọng, không có tình người như thế, sai nè ra rồi vẫn muốn đổ lỗi cho người khác. Hôm nay là lần nói chuyện cuối cùng giữa tôi với bà, bà hãy về mà lo chuyện con bà bồi thường đi không thì chờ vào tù!
– Khoan đã…bà nghe tôi nói đi…
Bà Liên không muốn nghe loại người điêu ngoa này tiếp tục ngậm máu phun người nên bà đi luôn vào trong, bà cũng nói với vợ chồng cậu hai rằng không cần phải nhẹ tay với loại người này, cứ cho họ biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Sống bạc bẽo với con cái là loại cạn bã, hai mẹ con bà ta đáng bị trừng phạt, nhiêu đó cũng không là gì so với tuổi thơ cơ cực của Ngọc đã phải chịu đâu.
Hai con người xấu xa kêu khàn cả cổ nhưng không ai tiếp thì đành bấm bụng đi về, Nguyệt không chịu cảnh thất bại thì khóc mếu với mẹ, nói rằng cô ta không thể nuốt trôi nỗi hận này, cô ta muốn Ngọc phải mất tất cả. Bà Xoan thương con gái bị lừa nên cũng hận Ngọc rất nhiều, hai mẹ con lại ngồi bàn kế sách thì thấy ông Hinh đi làm về, bà ta nước mắt ngắn dài trách móc kể lể với ông mọi chuyện từ trước đến nay, đã thế còn thêm mắm dặm muối vào hòng để ông Hinh tin con gái cưng bị oan mà đổ hết tội lỗi lên đầu của Ngọc:
– Ông xem sang đó nói con Ngọc một tiếng đi, tranh giành chồng của chị đã đành giờ lại đẩy chị gái vào vòng tù tội à? Ông xem đứa con gái ngoan của ông đó!
– Sao ngày đó con Ngọc nó cho người bắt cóc hại con Nguyệt bà lại không nói cho tôi ngay mà để sự việc lỡ dở như này mới nói?
– Thì tôi nghĩ cho ông, cho cái nhà này nên tôi đành để con gái mình chịu thiệt, đã thiệt đơn thiệt kép mà nó vẫn không tha kia kìa!
– Thế hôm nay hai mẹ con bà sang đó sao rồi?
– Nó đuổi hai mẹ con tôi không thèm nói chuyện, ông xem đứa con gái ngoan của ông nó đối xử với người đã nuôi dưỡng nó bao năm như thế đấy!
Ông Hinh nghe bà Xoan đổ hết tội cho Ngọc thì tin sái cổ, lại nhìn con gái cưng đang khóc sướt mướt thì xót ruột. Ông tính ngày mai phải qua nói rõ mọi chuyện mới được, nếu không thể tiếp tục cảnh chị em chung chồng thì cũng không được dồn chị vào bước đường cùng như thế!
Sáng hôm sau ông Hinh cùng bà Xoan và con gái lại qua nhà Ngọc từ sớm, ông Hinh nóng vội nói cái Na gọi ngay mợ hai xuống cho ông gặp. Nhưng giờ đó Ngọc vẫn ngủ còn cậu hai vừa từ trên phòng đi xuống, thấy cha vợ cùng hai mẹ con bà Xoan có mặt thì biết là có chuyện rồi nên nói cái Na không được đánh động đến vợ mà cậu trực tiếp đi xuống nói chuyện:
– Cha sang sớm như này là có việc gì không?
– Con Ngọc đâu, gọi nó xuống đây!
– Vợ con mệt, cô ấy vẫn còn ngủ! Có chuyện gì cha cứ nói với con!
– Ta nói cho con biết hai đứa đều là con gái của ta, những chuyện xảy rồi thì con cũng chấp nhận đi bởi không ai mong muốn cả nhưng tại sao con và cái Ngọc lại đối xử với Nguyệt như thế? Nếu tính tất cả từ lúc đầu thì đều là do lỗi của con Ngọc gây ra, nếu ngày đó nó không sai người bắt cóc nhốt con Nguyệt thì Nguyệt đã là vợ của con chính thức rồi. Nhưng thôi, Nguyệt nó đã bỏ qua và đến giờ nó cũng chấp nhận thiệt thòi làm lẽ thì vui vẻ sống với nhau, cớ sao lại gây nhau rồi chèn ép nhau quá đáng thế này?
– Cùng là con gái của cha nhưng sao cha lại không tin tưởng Ngọc? Sống với cha ruột nhưng cô ấy bị mẹ con bà ta ngược đãi suốt bao nhiêu năm cha có biết không? Tuổi thơ của cô ấy khổ cực với những uất ức không ai bênh vực, với những bữa cơm chan nước mắt cha có biết không? Nhưng cô ấy lại vì cha đã nhẫn nhịn bao năm, rồi một lòng, một dạ giúp cha làm ăn, cô ấy sống hiếu kính với cha, với mẹ con bà ta trước sau như một, đến con kiến cũng không nỡ gi.ết thì liệu cô ấy có thể hại ai? Cha thực sự không xứng đáng làm cha của cô ấy, ngoài cho cô ấy có mặt trên đời này thì cha chưa làm tròn trách nhiệm gì cả. Cha chưa bao giờ tin và yêu thương con gái của mình thì cũng đừng đối xử tệ bạc với cô ấy như thế! Mọi chuyện đi đến ngày hôm nay đều do một tay mẹ con bà ta dựng lên và hậu quả là họ phải chịu, không liên quan tới Ngọc. Ngày hôm nay con vì cô ấy mà giải thích lần cuối cùng, còn bây giờ con mời cha và hai người đi về đi! Con không muốn vợ con chứng kiến cảnh này nữa!
– Ta vẫn cần con Ngọc nói một lời rõ ràng!
– Không cần nói gì nữa! Và từ nay về sau Ngọc cũng sẽ không về nhà của cha đâu! Cô ấy không cần một người cha không công bằng!
– Con…
Cậu hai không muốn nói với mấy người không hiểu biết này nên có ý định tiễn khách thì nghe thấy tiếng của Ngọc đằng sau vang lên:
– Cha cần con nói gì?
– Mày! Cái con bất hiếu này đây rồi! Mày nói đi, rốt cuộc tại sao mày lại đối xử với chị mày như thế hả?
– Con đối xử như nào mà khiến cha phẫn nộ như vậy?
– Mày…
Ông Hinh định lao ra tát cho Ngọc một cái thì cậu hai kịp ôm cô lại, cậu hướng đôi mắt sắc lẹm về phía ba người nói:
– Tốt nhất là mấy người ra khỏi nhà tôi trước khi tôi nổi nóng! Vợ tôi là để yêu thương chứ không phải để các người thích làm gì thì làm!
– Nó là con gái tao! Tao muốn dạy dỗ là quyền của tao!
– Từ lúc cha không tin cô ấy thì cô ấy không còn là con của cha nữa! Cô ấy đã là vợ của Phạm Gia Bách này thì không ai có quyền mạt xát cô ấy!
– Chúng mày được lắm! Con ranh bất hiếu kia! Tao biết thế này thì ngày đó tao đã cho mày theo mẹ mày luôn rồi!
Bà Xoan lúc này cũng nói vào:
– Ông cứ tin đứa con ngoan của ông lắm vào, giờ nó hại nhà mình thê thảm chưa? Hại con gái của chúng ta sau này làm sao mà lấy chồng cơ chứ?
Trái tim Ngọc lúc này đã nguội lạnh, tình thân cũng không còn cho cô nữa, cô cười cay đắng nói:
– Nếu đã nghĩ con xấu xa như thế thì con cũng không cần giải thích gì nữa! Coi như gần hai mươi năm qua con phục vụ cả nhà cha cũng đủ trả ơn nghĩa cha cho con có mặt trên đời này, từ nay chúng ta ân đoạt nghĩa tuyệt.
– Được lắm! Cuối cùng thì mày cũng lộ mặt ra rồi! Đứa con bất hiếu, mày sẽ không có kết quả tốt đâu! Từ nay tao coi như không có đứa con như mày!
Ông Hinh tức giận chỉ tay từ mặt Bích Ngọc rồi quay ra kéo hai mẹ con bà Xoan đi về. Nhìn ba người hùng hổ đi ra ngoài thì cậu hai chỉ biết lắc đầu, đỡ vợ ngồi xuống ghế, cậu an ủi:
– Em đừng nghĩ nhiều, còn có tôi ở bên cạnh em!
– Em không buồn đâu, em cũng không còn nợ họ bất cứ thứ gì, cái em nợ là em vẫn mang họ Từ thôi!
– Em là vợ tôi thì mọi người sẽ quên em họ Từ mà chỉ gọi em là bà Phạm thôi! Đừng nghĩ nữa, để mọi chuyện qua hết đi!
– Vâng.
– Vui lên cơ mà!
– Cậu này! Em có…
– Tôi biết em nghĩ gì, việc này để tôi lo! Tôi sẽ đưa bài vị của mẹ em về nhà nhỏ bên kia để em có thể thờ cúng cho bà, để bà được an ủi nơi chín suối!
– Em…
– Không cần nói cảm ơn! Là vợ chồng tôi sẽ làm tất cả vì em! Đừng lo lắng nữa!
– Em vẫn muốn nói lời cảm ơn cậu! Cảm ơn chồng của em!
Cậu hai không nói gì chỉ ôm cô vào lòng vỗ về, cho cô thấy dù không được gia đình cô che chở thì vẫn còn có cậu, có người chồng này luôn dang rộng vòng tay bảo vệ và che chở cho cô.
Còn Ngọc sau những giây phút tủi hờn của cuộc đời đem lại thì cũng được bù đắp cho một người chồng tâm lý, yêu thương hết lòng. Cho tới bây giờ người tốt nhất đối với cô cũng chỉ có cậu, cả cuộc đời này người cô nợ cũng chỉ có cậu mà thôi còn những người mang danh người thân kia với họ cô đã trả quá đủ rồi!
Cứ nghĩ cha cô chỉ là nhu nhược thôi, ông vẫn còn một chút lương tâm nghĩ cho đứa con gái thiệt thòi là cô đây nhưng không, hóa ra bao năm qua cái cô nhận được chỉ là sự bố thí một chút ít tình cảm thừa thãi thôi, vì khi xảy ra chuyện thì ông ấy vẫn chọn cách tin chị ta vô điều kiện, còn đối với cô một chút áy náy cũng không, không cho cô cơ hội giãy bày, giải thích…cũng cùng chảy chung một dòng máu nhưng lại để cô quá đỗi thiệt thòi…
Cậu hai biết vợ còn đau buồn trong lòng, ngày một ngày hai không thể quên đi được nhưng để an ủi vợ thì ngay hôm sau cậu đã nhanh chóng thu xếp đi về nhà cha cô một chuyến.
Trưa hôm sau, cậu hai cùng người của mình tới nhà ông Hinh thì bà Xoan và Nguyệt cũng có mặt ở nhà. Thấy cậu hai đến đột ngột thì cứ tưởng cậu suy nghĩ lại giúp con gái ông nhưng khi nghe cậu hai trình bày muốn lấy bài vị của mẹ Ngọc về thì ông Hinh giận tím mặt nói:
– Việc này tôi không thể đồng ý với cậu!
– Tại sao?
– Bà ấy là người ở nhà họ Từ thì chết vẫn phải ở đây!
– Ở đây bà ấy không được ai để tâm dọn dẹp, hương khói thì ông cố giữ làm gì? Ngay bản thân ông cũng không để ý việc này thì thay vào đó hãy để cho Ngọc làm trọn hiếu nghĩa với mẹ cô ấy!
– Đó là việc nhà tôi! Cậu sang đây không có ý giúp con gái tôi thì cậu về cho!
– Ông đừng ép tôi! Nếu ông muốn xưởng dệt nhỏ nhà mình còn làm ăn được thì nên đồng ý trả lại bài vị của mẹ cô ấy, bằng không cả nhà ông không có gì để lo lót cho con gái ông đâu!
– Cậu uy hiếp tôi?
– Tôi chưa từng uy hiếp ai mà luôn làm thật!
Nói rồi cậu ra lệnh cho Đậu và một số người đi theo lên hẳn trên nhà ông ta lấy bài vị của mẹ Ngọc xuống. Ông Hinh và bà Xoan thấy khí thế của cậu hai với nhìn mấy người mặt muĩ bặm trợn thì không dám ho he, đành để người của cậu hai mang đi một cách tự nhiên, còn Nguyệt đứng đó cũng không nói gì mà chỉ nhìn theo với ánh mắt đầy căm hận.
Cô ta không ngờ rằng thời gian qua mình chính là một con rối chính hiệu, bị vợ chồng Ngọc quay vòng vòng mà không biết, lúc ngỡ ra thì bị thê thảm rồi. Chưa bao giờ cậu hai để cô ta ở trong mắt dù là một chút cũng không, ngày hôm nay lại thấy cậu vì Ngọc mà làm bao nhiêu chuyện thì càng thấy đứa em gái đáng ghét đó quan trọng với cậu hai như thế nào. Nắm chặt bàn tay đến chảy máu, cô ta tự nhủ sẽ không thể để bản thân mình thua Ngọc được, nếu cậu không là của cô ta thì Ngọc cũng đừng hòng có được.
Lúc này ở bên nhà cậu, Ngọc hết sức vui mừng vì cậu đã giữ đúng lời hứa, mang bài vị của mẹ về cho cô. Từ nay cô hết lo lắng cho bà ở bên đó không được họ hương khói nữa rồi! Từ nay về sau cô sẽ bù đắp cho mẹ những năm tháng mà mẹ phải chiụ tủi nhục, dù là bây giờ âm dương cách trở nhưng cô cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
Còn bên nhà Nguyệt, biết không thể chông chờ vào sự giúp đỡ của cậu hai nên cũng tự thân vận động. Thời gian quá gấp gáp ông ta không xoay sở ở đâu ra số tiền lớn thế để bồi thường, lại không muốn con gái cưng bị vào tù nên ông Hinh đã phải bán cả xưởng dệt để đi đền bù. Ông ta phải nuốt hết tiếc nuối vào trong mà lo cho con gái của mình, bao nhiêu tức giận ông lại dồn lên đứa con gái đáng thương là Ngọc, cả nhà họ bây giờ hận Ngọc tới thấu xương, họ nói cô là sao chổi nên gia sản nhà họ mới bị lụi đi như vậy.
Nguyệt không cần biết cha mình còn bao nhiêu tài sản và bán đi những gì để giúp cô ta khỏi vụ bồi thường này, chỉ cần biết bản thân không phải đi tù là được! Ăn chơi đã quen cô ta lại đi vào mấy chỗ như sòng bạc hay bar để chơi bời, cô ta không thể chịu cái cảnh bị người đời dè bỉu và mấy bà phu nhân nói khích.
Lại những ngày tháng phiêu bạt chốn ăn chơi và ở đây cô ta đã cặp với con trai nhà ông Lý cũng là người có tiếng tăm ở đây. Vì là lần đầu tiên vẫn còn nên cô ta nhanh chóng lấy được lòng của cậu Hào con trai ông Lý và nghiễm nhiên cô ta lại kênh kiệu, ác độc hơn.
Hai bên Lý – Phạm vốn đã không ưa nhau, lần trước cậu ba và cậu cả đã suýt bị bên nhà ông Lý lừa rồi nhưng may có Ngọc phát hiện kịp thời nên lần đó không có ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của nhà họ Phạm Gia. Nguyệt biết được điều này nên đánh vào tâm lý của cậu Hào, hôm nay hai người vừa mới trải qua cuộc ân ái xong thì cô ta lên tiếng nói:
– Cậu Hào! Em nghe nói bên nhà cậu hai Bách đang có mấy vụ làm ăn lớn, cậu ở đây cũng có thua kém gì nhà câụ ta đâu mà toàn bị cậu ta cướp mối làm ăn thế?
– Là bên tôi không cần thôi, mà đàn bà con gái biết gì mà tham gia vào, em chỉ lo làm tốt nhiệm vụ trên giường với tôi là được! Ngoan ngoãn tôi sẽ cho em nhiều thứ!
Nguyệt biết đây là con cá lớn có tính kiêu ngạo, sở hữu cao nên cô ta muốn mượn một tay giúp cô ta hả giận. Bản thân giờ này cũng chả còn gì để mất nên cô ta ngọt nhạt mơn trớn nói:
– Cậu Hào cứ yên tâm, với cậu lúc nào em chả ngoan, ngay cả lần đầu tiên của em cũng là cho cậu mà! Cả tấm thân này của em đều tùy ý cậu sử dụng, em tình nguyện cho cậu hết đó…
Vừa nói bàn tay Nguyệt lại sờ khắp người cậu ta, cả người cô ta như con rắn quấn quýt làm cho dục vọng của Hào vừa mới tắt lại ngay lập tức trỗi dậy. Lại một màn mây mưa thô lỗ diễn ra trong căn phòng xa hoa, cô ta đúng như chất gái làng chơi đưa cậu ta u mê vào cuộc tình ái, lúc đến đoạn cao trao cô ta thì thầm bên tai cậu ta mấy lời mật ngọt, làm nũng:
– Cậu Hào có thương em không?
– Thương chứ!
– Vợ chồng cậu hai Bách đã từng ức hiếp em, cậu phải lấy lại công bằng cho em đó!
– Nhất định rồi, ai làm tổn thương em thì cậu đây sẽ giúp em hả giận!
– Em yêu cậu nhiều lắm…á …ư…ư
– Sướng không? Thích không?
– Nữa đi… em thích…
Nguyệt biết tâm sinh lý của Hào này rất mạnh nên đã dùng mọi cách để dụ dỗ và rồi sau mấy lần mây mưa, triền miên cùng nhau thì cậu ta hoàn toàn gục ngã trước những hành động dâm đãng của cô ta. Để trái tim của cậu ta hoàn toàn thuộc về mình thì Nguyệt ngày ngày đều cho cậu ta chán chê hưởng thụ đến mê mệt theo các kiểu mà cậu ta muốn, cậu ta đã nghiện cơ thể phóng khoáng của Nguyệt nên giờ cô ta đã dễ dàng điều khiển cậu ta theo ý của mình…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.