Chương 3
Hạ Long
15/11/2022
Lên tới phòng Ngọc đi lại tủ lấy chăn mền ra ghế nằm, đang thiu thiu thì bất ngờ giọng nói của Phạm Bách vang lên:
– Ngày mốt về lại mặt em chuẩn bị đi!
Thấy chồng tự nhiên mở lời như vậy Ngọc liền mạnh dạn hỏi dò:
– Cậu ơi? Em xin một việc được không ạ?
– Nói đi!
– Cậu cho em mang theo một người làm bên nhà em sang đây được không?
– Được!
– Em cảm ơn cậu ạ!
Ngọc cứ tranh thủ xin thế thôi chứ không nghĩ lại được chồng đồng ý nhanh như vậy, vui vì sắp đưa Na về cùng bầu bạn. Vốn dĩ nhà chồng toàn những người có vẻ sâu xa, khó gần, như kiểu đề phòng nhau lắm nên cô rất cần một người bạn tâm giao! Mới tiếp xúc các mợ dâu nhà này qua một lần nhưng ai cũng thâm sâu khó lường, đặc biệt là mợ cả, vẻ ngoài thì ngọt ngào xởi lởi nhưng thật sự cô không dám tin người chị dâu này có tâm cơ tốt chút nào.
***
Hôm cưới Ngọc không được cậu hai Phạm Bách đi đón về nhưng hôm nay lại mặt thì đích thân cậu lại dẫn vợ về cùng. Hai vợ chồng đi vào tới cổng thì ông Hinh và bà Xoan đã tươi cười đón tiếp niềm nở. Nhưng khi cả hai vào tới trong nhà thì được phen ngạc nhiên hơn, người chị gái trước hôm cưới báo mất tích nay đã về từ lúc nào mà cô cũng không hay, thật trùng hợp. Có điều lúc này bà Xoan không để Ngọc làm lộ chuyện mà vội lên tiếng nói ngay:
– À…Chị con vừa về hôm qua!
Ngọc nghe bà Xoan nói vậy thì mỉm cười như đã hiểu, hỏi Nguyệt câu hỏi như chị em thân thiết vẫn quan tâm nhau:
– Chị mới đi làm về, có mệt không ạ?
– Chị không sao!
– À! Chị thấy cậu Bách, chồng em sao ạ?
– Em đúng là số may mắn, lấy được chồng vừa đẹp trai lại chu đáo!
– Vâng! Là em có phước đó ạ! Em phải cảm ơn mẹ và chị nhiều lắm!
Phạm Bách thấy nhà này cứ kì kì nhưng cũng không có ý định tò mò mà ngồi nói chuyện với ông Hinh. Bà Xoan cũng nhân cơ hội nói tràn sang chuyện khác nhưng Ngọc đến lúc này quá hiểu tâm cơ của hai mẹ con họ nên không có ý định ở lại dùng cơm mà đứng dậy xin phép ra về:
– Thưa cha mẹ! Vì chồng con sức khỏe không được tốt nên chúng con chỉ sang thăm cha mẹ với chị vậy thôi, khi khác rảnh chúng con sẽ qua sau!
– Không ở lại ăn cơm với cha mẹ ư?
– Dạ, để khi khác ạ! Chồng con phải uống thuốc và nghỉ ngơi đúng giờ ạ!
Phạm Bách có hơi bất ngờ khi nghe Ngọc nói vậy, câụ cứ tưởng khi được về nhà thì Ngọc phải vui mừng ở lại lâu lắm ai dè vừa mới ngồi chưa kịp nóng chỗ mà cô đã muốn đi về, lạ thật… Cái nhà này không lẽ lại lắm bí hiểm như nhà mình chăng hay là còn vì điều gì nữa? Phạm Bách cười trong lòng rồi lại tỏ thái độ không để tâm, về thì về, bữa nay sang cũng là làm theo ý của mẹ cậu mà thôi!
Tiện lần này về Ngọc xin phép cha mẹ đưa Na theo cùng luôn, cái Na được theo cô thì mừng mừng tủi tủi. Về tới nhà cậu Bách nó cũng giống cô hôm cưới, vẻ bất ngờ và trầm trồ khi nhìn thấy dinh tự to lớn nhà cậu lần đầu tiên. Nó níu tay cô to nhỏ khen ngợi thì cô cũng chỉ cho nó chỗ nọ chỗ kia, đang hăng say chỉ chỏ thì tiếng cậu Bách hô lên:
– Em còn không mau lại đỡ tôi!
– Dạ…
– Còn đứng ngây ra đó, không định cho tôi vaò nhà à?
– À…vâng ạ!
Cái Na cũng nhanh ý tứ, với tay đẩy cái xe lăn tới thì Ngọc vội vàng cùng với Đậu đỡ Phạm Bách ngồi xuống xe lăn. Vào trong nhà lại một chặng lên lầu nữa nhưng mới đỡ tới cửa phòng của hai vợ chồng thì Phạm Bách kêu Đậu không cần đưa vào tận trong mà để cho Ngọc đỡ mình. Cậu hai đã ra lệnh thế thì ai còn dám vào nữa, thế là Đậu chuồn đi mất, chỉ còn lại mình Ngọc, do cô chưa quen với cũng tại thân hình cậu Phạm Bách cao to nên việc di chuyển hơi gặp khó khăn.
Chỉ có một đoạn từ cửa phòng vào tới giường mà cả hai vật vã, vất vả, bao cố gắng đã gần tới cái giường lắm rồi vậy mà cô không may vấp chân vào cái thảm sàn khiến cho cả hai ngã nhào ra giường. Ngọc muốn dậy ngay nhưng lúc này bị cả người chồng đè xuống không nhúc nhích được, vừa xấu hổ, vừa đau hết người nhưng cô sực nhớ ra chân của Phạm Bách đang bị đau nên vội vàng hỏi:
– Câu…Cậu có sao không?
– Bị đè lên còn hỏi người khác có sao không?
– Em không sao nhưng chân cậu kia kìa!
– Nhấc cái tay đỡ để tôi lật người qua, từ từ thôi!
– Vâng…Vâng…
Loay hoay một hồi cũng giúp được Phạm Bách nằm qua một bên thì Ngọc vội ngồi bật dậy, mặc dù cả người bị ê ẩm do cơ thể nặng của chồng đè xuống nhưng cô không màng tới mà nhanh tay kiểm tra chân cẳng của chồng ngay:
– Cậu có thấy đau ở đâu không?
– Tôi không sao!
– Thật không ạ?
– Đã nói không sao rồi!
– Vậy cậu đợi em một chút, em đi lấy ít nước ấm để cậu ngâm chân!
Ngọc nói rồi đi nhanh xuống nhà lấy ít nước ấm lên cho Phạm Bách ngâm chân, trong lúc chờ đợi Ngọc tranh thủ đi thay bộ đồ khác mặc ở nhà cho thoải mái, sau đó cột cao tóc lên rồi đi lại chỗ chồng, hai tay tự nhiên đưa lại xoa bóp vào đôi chân bị đau kia. Do quá đột xuất nên Phạm Bách có hơi bất ngờ một chút nhưng cũng không để lộ cảm xúc gì cả, cứ mặc kệ cho Ngọc làm, phải qua một lâu sau Ngọc mới nhẹ nhàng hỏi:
– Cậu có thấy đỡ chút nào không ạ?
– Ừ.
– Nay vội quá em chỉ lấy được được ít nước ấm thôi, chút nữa em đi ra ngoài kiếm ít lá thuốc về nấu để cậu ngâm chân cho nhanh khỏi.
– Nhà có rồi!
– Vậy để em xuống hỏi Đậu xem rồi chiều em làm cho cậu nha?
– Việc này để người khác làm được!
– Không sao ạ! Câụ cứ để em làm! Giờ cậu thay đồ rồi nghỉ đi, em xuống nhà làm cơm ạ!
– Đường đường là cô hai nhà họ Từ mà sao tôi lại thấy em giống như là…
Ngọc sợ Phạm Bách phát hiện ra thân thế mình thì không hay cho họ Từ nên nhanh miệng nói:
– Dạ là em thích nấu ăn ạ! Với em cũng muốn tận tay chăm sóc cho cậu!
– Vậy tùy em!
Ngọc nghe câu này thì mới thở phào nhẹ nhõm, đi lại tủ lấy bộ quần áo mặc ở nhà cho cậu thay rôì bưng chậu nước xuống nhà. Đi tới phòng bếp thì Na vội vàng chạy lại đỡ chậu nước từ tay cô:
– Mợ để em ạ!
– Ừ, lát xong em vào bếp hỏi Đậu xem để lá thuốc ngâm chân của cậu hai ở đâu thì đưa cho mợ nha?
– Vâng ạ!
Ngọc cũng biết một ít về thuốc nam vì ngay nhà cô có bà Tám là thầy lang nổi tiếng, hồi nhỏ cô ngày nào cũng trốn sang nhà bà ấy chơi khi làm xong việc. Bà Tám biết hoàn cảnh của cô nên thương cô lắm, bà thấy cô thông minh lại ham học hỏi nên có dạy cho cô mấy bài thuốc, bà bảo sau này có cơ hội thì cứ giúp người. Cô xem trong chỗ thuốc ngâm mà cái Na mới đưa thì thấy còn thiếu vài vị nên đi tìm mua nhưng có một thứ lá không có bán đại trà mà tìm cả buổi không có thì cô tính phải đi xa một chuyến.
Chiều đó Ngọc vẫn dùng tạm chỗ thuốc thiếu vị quan trọng nhưng ngay sáng hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng cô nhờ anh Dần lái xe cuả nhà chở đi kiếm lá thuốc đó. Dự tính đi tới buổi trưa là về nên Ngọc không dặn ai cả nhưng do lâu ngày không đi nên cô bị nhầm đường. Vì ngày cô theo bà Tám đến núi đó lấy lá thuốc là lâu lắm rồi, phải đi về tận thôn quê cách khá xa nhà chồng cô.
Đi tới gần trưa mới tới nơi, cô nói anh Dần cứ đợi ở xe để tự cô đi vào tìm, khi nào lấy đủ thì cô chủ động ra xe. Núi ở đây không cao nhưng đường đi cũng không phải dễ dàng gì, cô đi tận sâu vào bên trong và trèo lên lưng chừng núi mới có. Biết thời gian đã quá trưa nên Ngọc không kịp nghỉ ngơi mà tranh thủ hái chừng một túi to thì vội quay ra. Trời nắng nóng lại cộng thêm đói nữa vì từ sáng tới giờ cô chưa kịp ăn gì, mà nước cũng không có mang theo. Vừa khát, vừa đói, đường đi thì ghập ghềnh khiến cô chếnh choáng bước không vững, bị trượt chân lăn một đoạn dài nhưng may mắn chân cô không bị sao mà chỉ có tay là bị xây xát và mặt bị xước mấy vết. Nghĩ vội không được nên Ngọc quyết định ngồi nghỉ một lúc thì mới đứng dậy đi tiếp.
Từ xa Dần nhìn thấy Ngọc khệ lệ vác một túi lớn thì vội chạy lại giúp nhưng khi tới gần anh mới nhận ra cả người cô lấm lem, mặt mày xây xước thì vội hỏi:
– Mợ hai! Mợ sao thế này?
– Tôi không sao đâu! Anh cho đồ lên xe rồi chở tôi về không muộn rồi!
– Mợ không cho tôi đi cùng, rồi mợ bị thế này lát về tôi biết ăn nói sao với bà và cậu hai đây?
– Anh yên tâm, tôi có cách. Anh nhanh lái xe về đi!
– Vâng… Vâng…
Dần được phen khiếp vía thì lúc Ngọc về tới nhà cái Na còn hốt hoảng hơn, phần vì lo cho cô, phần vì sợ cậu hai Bách đang rất giận dữ:
– Mợ! Mợ đi đâu không nói với em một câu, mà mợ bị làm sao thế này?
– Không sao, mợ chỉ bị ngã nhẹ thôi!
– Bà và cậu hai hỏi mợ từ sáng giờ đó, cậu hai sai anh Đậu đi tìm cả buổi không thấy mợ đâu nên cậu đang giận lắm ạ!
– Mợ biết rồi! Thôi hai người mang đồ vào đi!
– Vâng ạ!
Ngọc nói xong thì bước vào trong nhà lớn, bà Liên lúc này nhìn thấy bộ dạng con dâu lấm lem thì cũng hốt hoảng hỏi:
– Con đi đâu mà ra nông nỗi này?
– Con xin lỗi mẹ, sáng nay con đi sớm để tìm lá thuốc cho chồng con nên con không kịp xin phép mẹ! Con chỉ là bị mấy cái cây mắc phải và bụi bẩn bám vào thôi ạ!
– Con đi cùng thằng Dần sao không để nó làm mà khiến người ngợm bị thế kia?
– Thưa mẹ! Là anh Dần không biết chỗ với còn trông xe, con biết cây thuốc đó nên đi cho nhanh ạ! Mà con chỉ bị xây xát nhẹ thôi ạ! Mẹ đừng giận con cũng đừng trách anh Dần ạ!
– Khổ chưa cơ chứ! Mà nhà có thuốc rồi cơ mà?
– Dạ con xem rồi ạ nhưng thành phần vẫn thiếu mấy vị nữa, con đi mua thêm rồi nhưng còn loại lá này không có bán nên còn đành đi tìm ạ!
– Thôi con lên phòng thay đồ đi, chồng con nó lo lắng từ sáng giờ đó!
– Vâng! Con xin phép mẹ con lên ạ!
Bà Liên vẫy vẫy tay con dâu ra hiệu đi lên phòng rồi bà cũng về phòng của mình nghỉ ngơi, bà thấy thương cô bé này và rất mến nay tận tai nghe cô nói đi tìm thuốc cho con trai thì càng thấy quý cô hơn, và bà mừng nữa vì con trai bà lấy được người vợ chu toàn và tận tụy.
Còn Ngọc lúc sau đi lên tới cửa phòng rồi mà không dám vào, nghe cái Na rồi mẹ chồng bảo Phạm Bách đang giận nên cô hơi lo sợ nhưng sau một lúc ngập ngừng thì cô cũng phải đưa tay mở cánh cửa phòng của mình ra. Nhìn thấy Phạm Bách vẫn ngồi trên xe lăn nhưng đang hướng mắt ra cửa sổ thì Ngọc hít nhẹ một cái lấy bình tĩnh rồi mới lên tiếng:
– Sao giờ này cậu còn chưa nghỉ ngơi ạ?
Như kiểu chỉ chờ cô phạm lỗi là bắt tội ngay nên Phạm Bách hỏi luôn:
– Tôi đã nói em như nào khi bước chân về nhà này?
– Em… Em xin lỗi cậu ạ! Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm, mong cậu tha lỗi cho em ạ!
Lúc này cậu hai Bách mới quay xe lại, giờ mới nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của vợ, lại thêm mấy vết xước trên trán rồi cả hai cánh tay nữa thì mặt nhăn lại, tức giận nói:
– Em là vừa đi đâu về?
– Em…
– Nói nhanh!
– Dạ, em đi tìm thuốc cho cậu!
– Ai khiến em đi hả? Nhà tôi thiếu người làm à? Nhà tôi thừa tiền để mua thuốc về dùng chứ không khiến phải đi kiếm! Thích làm tôi mất mặt lắm đúng không? Ai không biết lại bảo nhà tôi hà hiếp con gái nhà họ Từ!
Ngọc biết mình phạm tội lớn, phạm vào điều cấm kị của Phạm Bách đã nhắc nhở trước khi về ở đây nên cô bỏ qua sĩ diện mà lấy lợi thế giọng nói ngọt ngào của mình van xin cậu:
– Cậu ơi! Em xin cậu bớt giận, lần sau em không dám thế nữa đâu ạ!
– Lại còn có lần sau hả?
– Dạ chỉ lần này thôi ạ!
– Đi thay đồ ngay, hôm nay nhịn cơm đừng có ăn nữa!
– Vâng ạ!
Ngọc lủi thủi đi lấy quần áo rồi đi tắm, lúc sau ra không thấy Phạm Bách đâu thì thở phào nhẹ nhõm, cô tiến lại chỗ tủ lấy lọ thuốc ra bôi vào hai chỗ bị thương ở tay và trán, đang bôi dở thì nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, Ngọc đoán là Na nên nói vọng ra:
– Vào đi!
Cái Na mở cửa đi vào cảnh này thì sụt sịt:
– Mợ đưa em bôi cho, đau lắm phải không ạ?
– Ừ, chỗ này tay áo cọ vào nên hơi đau.
– Khổ thân mợ quá, sao không bảo em đi chung mà cứ giành việc như ở nhà khi trước thế? Giờ mợ khác rồi đừng cứ tham việc mà khổ vào thân.
– Mợ quen rồi!
– Em lấy cơm mợ ăn nhé?
Ngọc đói lắm chứ, đói muốn hoa cả mắt đây này nhưng nhớ tới lời của Phạm Bách nói lúc trước thì làm gì dám sai lời, không những phải nhịn bữa này còn cả bữa tôí nay chắc cũng nhịn luôn ấy chứ! Có điều cô sợ Na lo lắng nên dối lòng nói:
– Mợ sẽ ăn sau. Bôi xong, em xuống nhà đi! Mợ muốn ngủ một lát!
– Vâng, thế khi nào đói thì mợ nhớ gọi em nhé?
– Ừ!
Cái Na đi xuống dưới nhà còn Ngọc ở lại ôm cái bụng đói đi ngủ, cô không nghĩ cậu Bách lại phạt nặng thế, cứ nghĩ chỉ bị mắng qua loa thôi ai dè cậu ác dữ vậy. Vừa mệt, vừa đói khiến Ngọc hơi đuối nhưng do mệt quá nên cô đã thiếp đi cho tới chiều muộn mới tỉnh dậy. Cả người ê ẩm nhưng nghĩ tới cái chân của chồng thì cô lại lóp ngóp đi xuống nhà lấy ít lá thuốc rồi bỏ vô nấu sau đó bưng lên nhà để sẵn trong phòng cho nguội.
Lúc này cậu Bách về lại phòng thấy cô đang ngồi bôi thuốc ở tay thì nói như quát:
– Thấy hậu qủa của việc cãi lời tôi chưa?
– Dạ, em không sao ạ!
– Tốt! Không sao thì cứ nhịn tiếp đi!
– Cậu lại ghế ngồi ngâm chân đi ạ! Nước cũng đã nguội hơn rồi!
Phạm Bách mắng như thế mà thấy cô không có vẻ sợ sệt hay lo lắng gì cả, từ sáng đến giờ không ăn gì cũng không xin xỏ mà còn quan tâm người khác nữa khiến cho mấy lời cậu định nói ra tiếp lại đành phải nén lại. Bách im lặng đồng ý cho cô đỡ mình qua ghế ngồi, đặt chân vaò chậu nước với độ ấm vừa phải mà cậu cảm thấy dễ chịu hẳn. Bàn tay của Ngọc lại bắt đầu giúp cậu xoa bóp, tay của cô rất mềm mại và khéo léo xoa nắn vào các huyệt ở gan bàn chân và rồi lại tiếp tục ở các ngón chân. Bình thường việc như này là do Đậu làm nhưng cậu không có cảm giác gì cả, ấy vậy mà hai hôm nay được Ngọc chăm sóc thì cậu lại có cảm giác rất khác.
Ngọc cứ chăm chú làm việc mà không biết Phạm Bách đang nhìn mình, hôm nay cậu mới nhìn kĩ khuôn mặt xinh xắn này, cái tuổi 18 đúng là đẹp như thơ thật, vẻ đẹp dịu dàng dễ làm cho người đối diện có cảm tình. Cô không thuộc vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng đổi lại rất có duyên và đặc biệt là cậu rất thích nghe giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của cô. Thực sự là rất rất thích nghe…
Ngày cậu đồng ý hôn ước này thì cậu chỉ có một ý nghĩ rằng đó là sự báo hiếu của mình đối với mẹ và cũng là để yên tâm gìn giữ gia sản của họ Phạm thôi. Cậu không có hi vọng mình sẽ tìm được ý trung nhân trong cuộc hôn ước sắp đặt sẵn như này nên ngay khi bắt đầu cậu đã không có hứng thú và tỏ ra lạnh nhạt với cô như vậy. Và ngay ngày cưới cậu cũng vắng mặt để ngầm báo hiệu cho cô sẽ có một tương lai không tốt đẹp gì, không được sự xem trọng của cậu thì bên đó biết ý mà rút lui nhưng không, cô vẫn âm thầm chịu đựng và còn tỏ vẻ rất bình thản nữa. Người con gái này lạ lùng thật đấy, rõ là cô hai nhà họ Từ nhưng lại có phần như không giống lắm và còn có vẻ rất cam chịu và bí mật nữa
– Ngày mốt về lại mặt em chuẩn bị đi!
Thấy chồng tự nhiên mở lời như vậy Ngọc liền mạnh dạn hỏi dò:
– Cậu ơi? Em xin một việc được không ạ?
– Nói đi!
– Cậu cho em mang theo một người làm bên nhà em sang đây được không?
– Được!
– Em cảm ơn cậu ạ!
Ngọc cứ tranh thủ xin thế thôi chứ không nghĩ lại được chồng đồng ý nhanh như vậy, vui vì sắp đưa Na về cùng bầu bạn. Vốn dĩ nhà chồng toàn những người có vẻ sâu xa, khó gần, như kiểu đề phòng nhau lắm nên cô rất cần một người bạn tâm giao! Mới tiếp xúc các mợ dâu nhà này qua một lần nhưng ai cũng thâm sâu khó lường, đặc biệt là mợ cả, vẻ ngoài thì ngọt ngào xởi lởi nhưng thật sự cô không dám tin người chị dâu này có tâm cơ tốt chút nào.
***
Hôm cưới Ngọc không được cậu hai Phạm Bách đi đón về nhưng hôm nay lại mặt thì đích thân cậu lại dẫn vợ về cùng. Hai vợ chồng đi vào tới cổng thì ông Hinh và bà Xoan đã tươi cười đón tiếp niềm nở. Nhưng khi cả hai vào tới trong nhà thì được phen ngạc nhiên hơn, người chị gái trước hôm cưới báo mất tích nay đã về từ lúc nào mà cô cũng không hay, thật trùng hợp. Có điều lúc này bà Xoan không để Ngọc làm lộ chuyện mà vội lên tiếng nói ngay:
– À…Chị con vừa về hôm qua!
Ngọc nghe bà Xoan nói vậy thì mỉm cười như đã hiểu, hỏi Nguyệt câu hỏi như chị em thân thiết vẫn quan tâm nhau:
– Chị mới đi làm về, có mệt không ạ?
– Chị không sao!
– À! Chị thấy cậu Bách, chồng em sao ạ?
– Em đúng là số may mắn, lấy được chồng vừa đẹp trai lại chu đáo!
– Vâng! Là em có phước đó ạ! Em phải cảm ơn mẹ và chị nhiều lắm!
Phạm Bách thấy nhà này cứ kì kì nhưng cũng không có ý định tò mò mà ngồi nói chuyện với ông Hinh. Bà Xoan cũng nhân cơ hội nói tràn sang chuyện khác nhưng Ngọc đến lúc này quá hiểu tâm cơ của hai mẹ con họ nên không có ý định ở lại dùng cơm mà đứng dậy xin phép ra về:
– Thưa cha mẹ! Vì chồng con sức khỏe không được tốt nên chúng con chỉ sang thăm cha mẹ với chị vậy thôi, khi khác rảnh chúng con sẽ qua sau!
– Không ở lại ăn cơm với cha mẹ ư?
– Dạ, để khi khác ạ! Chồng con phải uống thuốc và nghỉ ngơi đúng giờ ạ!
Phạm Bách có hơi bất ngờ khi nghe Ngọc nói vậy, câụ cứ tưởng khi được về nhà thì Ngọc phải vui mừng ở lại lâu lắm ai dè vừa mới ngồi chưa kịp nóng chỗ mà cô đã muốn đi về, lạ thật… Cái nhà này không lẽ lại lắm bí hiểm như nhà mình chăng hay là còn vì điều gì nữa? Phạm Bách cười trong lòng rồi lại tỏ thái độ không để tâm, về thì về, bữa nay sang cũng là làm theo ý của mẹ cậu mà thôi!
Tiện lần này về Ngọc xin phép cha mẹ đưa Na theo cùng luôn, cái Na được theo cô thì mừng mừng tủi tủi. Về tới nhà cậu Bách nó cũng giống cô hôm cưới, vẻ bất ngờ và trầm trồ khi nhìn thấy dinh tự to lớn nhà cậu lần đầu tiên. Nó níu tay cô to nhỏ khen ngợi thì cô cũng chỉ cho nó chỗ nọ chỗ kia, đang hăng say chỉ chỏ thì tiếng cậu Bách hô lên:
– Em còn không mau lại đỡ tôi!
– Dạ…
– Còn đứng ngây ra đó, không định cho tôi vaò nhà à?
– À…vâng ạ!
Cái Na cũng nhanh ý tứ, với tay đẩy cái xe lăn tới thì Ngọc vội vàng cùng với Đậu đỡ Phạm Bách ngồi xuống xe lăn. Vào trong nhà lại một chặng lên lầu nữa nhưng mới đỡ tới cửa phòng của hai vợ chồng thì Phạm Bách kêu Đậu không cần đưa vào tận trong mà để cho Ngọc đỡ mình. Cậu hai đã ra lệnh thế thì ai còn dám vào nữa, thế là Đậu chuồn đi mất, chỉ còn lại mình Ngọc, do cô chưa quen với cũng tại thân hình cậu Phạm Bách cao to nên việc di chuyển hơi gặp khó khăn.
Chỉ có một đoạn từ cửa phòng vào tới giường mà cả hai vật vã, vất vả, bao cố gắng đã gần tới cái giường lắm rồi vậy mà cô không may vấp chân vào cái thảm sàn khiến cho cả hai ngã nhào ra giường. Ngọc muốn dậy ngay nhưng lúc này bị cả người chồng đè xuống không nhúc nhích được, vừa xấu hổ, vừa đau hết người nhưng cô sực nhớ ra chân của Phạm Bách đang bị đau nên vội vàng hỏi:
– Câu…Cậu có sao không?
– Bị đè lên còn hỏi người khác có sao không?
– Em không sao nhưng chân cậu kia kìa!
– Nhấc cái tay đỡ để tôi lật người qua, từ từ thôi!
– Vâng…Vâng…
Loay hoay một hồi cũng giúp được Phạm Bách nằm qua một bên thì Ngọc vội ngồi bật dậy, mặc dù cả người bị ê ẩm do cơ thể nặng của chồng đè xuống nhưng cô không màng tới mà nhanh tay kiểm tra chân cẳng của chồng ngay:
– Cậu có thấy đau ở đâu không?
– Tôi không sao!
– Thật không ạ?
– Đã nói không sao rồi!
– Vậy cậu đợi em một chút, em đi lấy ít nước ấm để cậu ngâm chân!
Ngọc nói rồi đi nhanh xuống nhà lấy ít nước ấm lên cho Phạm Bách ngâm chân, trong lúc chờ đợi Ngọc tranh thủ đi thay bộ đồ khác mặc ở nhà cho thoải mái, sau đó cột cao tóc lên rồi đi lại chỗ chồng, hai tay tự nhiên đưa lại xoa bóp vào đôi chân bị đau kia. Do quá đột xuất nên Phạm Bách có hơi bất ngờ một chút nhưng cũng không để lộ cảm xúc gì cả, cứ mặc kệ cho Ngọc làm, phải qua một lâu sau Ngọc mới nhẹ nhàng hỏi:
– Cậu có thấy đỡ chút nào không ạ?
– Ừ.
– Nay vội quá em chỉ lấy được được ít nước ấm thôi, chút nữa em đi ra ngoài kiếm ít lá thuốc về nấu để cậu ngâm chân cho nhanh khỏi.
– Nhà có rồi!
– Vậy để em xuống hỏi Đậu xem rồi chiều em làm cho cậu nha?
– Việc này để người khác làm được!
– Không sao ạ! Câụ cứ để em làm! Giờ cậu thay đồ rồi nghỉ đi, em xuống nhà làm cơm ạ!
– Đường đường là cô hai nhà họ Từ mà sao tôi lại thấy em giống như là…
Ngọc sợ Phạm Bách phát hiện ra thân thế mình thì không hay cho họ Từ nên nhanh miệng nói:
– Dạ là em thích nấu ăn ạ! Với em cũng muốn tận tay chăm sóc cho cậu!
– Vậy tùy em!
Ngọc nghe câu này thì mới thở phào nhẹ nhõm, đi lại tủ lấy bộ quần áo mặc ở nhà cho cậu thay rôì bưng chậu nước xuống nhà. Đi tới phòng bếp thì Na vội vàng chạy lại đỡ chậu nước từ tay cô:
– Mợ để em ạ!
– Ừ, lát xong em vào bếp hỏi Đậu xem để lá thuốc ngâm chân của cậu hai ở đâu thì đưa cho mợ nha?
– Vâng ạ!
Ngọc cũng biết một ít về thuốc nam vì ngay nhà cô có bà Tám là thầy lang nổi tiếng, hồi nhỏ cô ngày nào cũng trốn sang nhà bà ấy chơi khi làm xong việc. Bà Tám biết hoàn cảnh của cô nên thương cô lắm, bà thấy cô thông minh lại ham học hỏi nên có dạy cho cô mấy bài thuốc, bà bảo sau này có cơ hội thì cứ giúp người. Cô xem trong chỗ thuốc ngâm mà cái Na mới đưa thì thấy còn thiếu vài vị nên đi tìm mua nhưng có một thứ lá không có bán đại trà mà tìm cả buổi không có thì cô tính phải đi xa một chuyến.
Chiều đó Ngọc vẫn dùng tạm chỗ thuốc thiếu vị quan trọng nhưng ngay sáng hôm sau khi trời còn tờ mờ sáng cô nhờ anh Dần lái xe cuả nhà chở đi kiếm lá thuốc đó. Dự tính đi tới buổi trưa là về nên Ngọc không dặn ai cả nhưng do lâu ngày không đi nên cô bị nhầm đường. Vì ngày cô theo bà Tám đến núi đó lấy lá thuốc là lâu lắm rồi, phải đi về tận thôn quê cách khá xa nhà chồng cô.
Đi tới gần trưa mới tới nơi, cô nói anh Dần cứ đợi ở xe để tự cô đi vào tìm, khi nào lấy đủ thì cô chủ động ra xe. Núi ở đây không cao nhưng đường đi cũng không phải dễ dàng gì, cô đi tận sâu vào bên trong và trèo lên lưng chừng núi mới có. Biết thời gian đã quá trưa nên Ngọc không kịp nghỉ ngơi mà tranh thủ hái chừng một túi to thì vội quay ra. Trời nắng nóng lại cộng thêm đói nữa vì từ sáng tới giờ cô chưa kịp ăn gì, mà nước cũng không có mang theo. Vừa khát, vừa đói, đường đi thì ghập ghềnh khiến cô chếnh choáng bước không vững, bị trượt chân lăn một đoạn dài nhưng may mắn chân cô không bị sao mà chỉ có tay là bị xây xát và mặt bị xước mấy vết. Nghĩ vội không được nên Ngọc quyết định ngồi nghỉ một lúc thì mới đứng dậy đi tiếp.
Từ xa Dần nhìn thấy Ngọc khệ lệ vác một túi lớn thì vội chạy lại giúp nhưng khi tới gần anh mới nhận ra cả người cô lấm lem, mặt mày xây xước thì vội hỏi:
– Mợ hai! Mợ sao thế này?
– Tôi không sao đâu! Anh cho đồ lên xe rồi chở tôi về không muộn rồi!
– Mợ không cho tôi đi cùng, rồi mợ bị thế này lát về tôi biết ăn nói sao với bà và cậu hai đây?
– Anh yên tâm, tôi có cách. Anh nhanh lái xe về đi!
– Vâng… Vâng…
Dần được phen khiếp vía thì lúc Ngọc về tới nhà cái Na còn hốt hoảng hơn, phần vì lo cho cô, phần vì sợ cậu hai Bách đang rất giận dữ:
– Mợ! Mợ đi đâu không nói với em một câu, mà mợ bị làm sao thế này?
– Không sao, mợ chỉ bị ngã nhẹ thôi!
– Bà và cậu hai hỏi mợ từ sáng giờ đó, cậu hai sai anh Đậu đi tìm cả buổi không thấy mợ đâu nên cậu đang giận lắm ạ!
– Mợ biết rồi! Thôi hai người mang đồ vào đi!
– Vâng ạ!
Ngọc nói xong thì bước vào trong nhà lớn, bà Liên lúc này nhìn thấy bộ dạng con dâu lấm lem thì cũng hốt hoảng hỏi:
– Con đi đâu mà ra nông nỗi này?
– Con xin lỗi mẹ, sáng nay con đi sớm để tìm lá thuốc cho chồng con nên con không kịp xin phép mẹ! Con chỉ là bị mấy cái cây mắc phải và bụi bẩn bám vào thôi ạ!
– Con đi cùng thằng Dần sao không để nó làm mà khiến người ngợm bị thế kia?
– Thưa mẹ! Là anh Dần không biết chỗ với còn trông xe, con biết cây thuốc đó nên đi cho nhanh ạ! Mà con chỉ bị xây xát nhẹ thôi ạ! Mẹ đừng giận con cũng đừng trách anh Dần ạ!
– Khổ chưa cơ chứ! Mà nhà có thuốc rồi cơ mà?
– Dạ con xem rồi ạ nhưng thành phần vẫn thiếu mấy vị nữa, con đi mua thêm rồi nhưng còn loại lá này không có bán nên còn đành đi tìm ạ!
– Thôi con lên phòng thay đồ đi, chồng con nó lo lắng từ sáng giờ đó!
– Vâng! Con xin phép mẹ con lên ạ!
Bà Liên vẫy vẫy tay con dâu ra hiệu đi lên phòng rồi bà cũng về phòng của mình nghỉ ngơi, bà thấy thương cô bé này và rất mến nay tận tai nghe cô nói đi tìm thuốc cho con trai thì càng thấy quý cô hơn, và bà mừng nữa vì con trai bà lấy được người vợ chu toàn và tận tụy.
Còn Ngọc lúc sau đi lên tới cửa phòng rồi mà không dám vào, nghe cái Na rồi mẹ chồng bảo Phạm Bách đang giận nên cô hơi lo sợ nhưng sau một lúc ngập ngừng thì cô cũng phải đưa tay mở cánh cửa phòng của mình ra. Nhìn thấy Phạm Bách vẫn ngồi trên xe lăn nhưng đang hướng mắt ra cửa sổ thì Ngọc hít nhẹ một cái lấy bình tĩnh rồi mới lên tiếng:
– Sao giờ này cậu còn chưa nghỉ ngơi ạ?
Như kiểu chỉ chờ cô phạm lỗi là bắt tội ngay nên Phạm Bách hỏi luôn:
– Tôi đã nói em như nào khi bước chân về nhà này?
– Em… Em xin lỗi cậu ạ! Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm, mong cậu tha lỗi cho em ạ!
Lúc này cậu hai Bách mới quay xe lại, giờ mới nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của vợ, lại thêm mấy vết xước trên trán rồi cả hai cánh tay nữa thì mặt nhăn lại, tức giận nói:
– Em là vừa đi đâu về?
– Em…
– Nói nhanh!
– Dạ, em đi tìm thuốc cho cậu!
– Ai khiến em đi hả? Nhà tôi thiếu người làm à? Nhà tôi thừa tiền để mua thuốc về dùng chứ không khiến phải đi kiếm! Thích làm tôi mất mặt lắm đúng không? Ai không biết lại bảo nhà tôi hà hiếp con gái nhà họ Từ!
Ngọc biết mình phạm tội lớn, phạm vào điều cấm kị của Phạm Bách đã nhắc nhở trước khi về ở đây nên cô bỏ qua sĩ diện mà lấy lợi thế giọng nói ngọt ngào của mình van xin cậu:
– Cậu ơi! Em xin cậu bớt giận, lần sau em không dám thế nữa đâu ạ!
– Lại còn có lần sau hả?
– Dạ chỉ lần này thôi ạ!
– Đi thay đồ ngay, hôm nay nhịn cơm đừng có ăn nữa!
– Vâng ạ!
Ngọc lủi thủi đi lấy quần áo rồi đi tắm, lúc sau ra không thấy Phạm Bách đâu thì thở phào nhẹ nhõm, cô tiến lại chỗ tủ lấy lọ thuốc ra bôi vào hai chỗ bị thương ở tay và trán, đang bôi dở thì nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài, Ngọc đoán là Na nên nói vọng ra:
– Vào đi!
Cái Na mở cửa đi vào cảnh này thì sụt sịt:
– Mợ đưa em bôi cho, đau lắm phải không ạ?
– Ừ, chỗ này tay áo cọ vào nên hơi đau.
– Khổ thân mợ quá, sao không bảo em đi chung mà cứ giành việc như ở nhà khi trước thế? Giờ mợ khác rồi đừng cứ tham việc mà khổ vào thân.
– Mợ quen rồi!
– Em lấy cơm mợ ăn nhé?
Ngọc đói lắm chứ, đói muốn hoa cả mắt đây này nhưng nhớ tới lời của Phạm Bách nói lúc trước thì làm gì dám sai lời, không những phải nhịn bữa này còn cả bữa tôí nay chắc cũng nhịn luôn ấy chứ! Có điều cô sợ Na lo lắng nên dối lòng nói:
– Mợ sẽ ăn sau. Bôi xong, em xuống nhà đi! Mợ muốn ngủ một lát!
– Vâng, thế khi nào đói thì mợ nhớ gọi em nhé?
– Ừ!
Cái Na đi xuống dưới nhà còn Ngọc ở lại ôm cái bụng đói đi ngủ, cô không nghĩ cậu Bách lại phạt nặng thế, cứ nghĩ chỉ bị mắng qua loa thôi ai dè cậu ác dữ vậy. Vừa mệt, vừa đói khiến Ngọc hơi đuối nhưng do mệt quá nên cô đã thiếp đi cho tới chiều muộn mới tỉnh dậy. Cả người ê ẩm nhưng nghĩ tới cái chân của chồng thì cô lại lóp ngóp đi xuống nhà lấy ít lá thuốc rồi bỏ vô nấu sau đó bưng lên nhà để sẵn trong phòng cho nguội.
Lúc này cậu Bách về lại phòng thấy cô đang ngồi bôi thuốc ở tay thì nói như quát:
– Thấy hậu qủa của việc cãi lời tôi chưa?
– Dạ, em không sao ạ!
– Tốt! Không sao thì cứ nhịn tiếp đi!
– Cậu lại ghế ngồi ngâm chân đi ạ! Nước cũng đã nguội hơn rồi!
Phạm Bách mắng như thế mà thấy cô không có vẻ sợ sệt hay lo lắng gì cả, từ sáng đến giờ không ăn gì cũng không xin xỏ mà còn quan tâm người khác nữa khiến cho mấy lời cậu định nói ra tiếp lại đành phải nén lại. Bách im lặng đồng ý cho cô đỡ mình qua ghế ngồi, đặt chân vaò chậu nước với độ ấm vừa phải mà cậu cảm thấy dễ chịu hẳn. Bàn tay của Ngọc lại bắt đầu giúp cậu xoa bóp, tay của cô rất mềm mại và khéo léo xoa nắn vào các huyệt ở gan bàn chân và rồi lại tiếp tục ở các ngón chân. Bình thường việc như này là do Đậu làm nhưng cậu không có cảm giác gì cả, ấy vậy mà hai hôm nay được Ngọc chăm sóc thì cậu lại có cảm giác rất khác.
Ngọc cứ chăm chú làm việc mà không biết Phạm Bách đang nhìn mình, hôm nay cậu mới nhìn kĩ khuôn mặt xinh xắn này, cái tuổi 18 đúng là đẹp như thơ thật, vẻ đẹp dịu dàng dễ làm cho người đối diện có cảm tình. Cô không thuộc vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng đổi lại rất có duyên và đặc biệt là cậu rất thích nghe giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo của cô. Thực sự là rất rất thích nghe…
Ngày cậu đồng ý hôn ước này thì cậu chỉ có một ý nghĩ rằng đó là sự báo hiếu của mình đối với mẹ và cũng là để yên tâm gìn giữ gia sản của họ Phạm thôi. Cậu không có hi vọng mình sẽ tìm được ý trung nhân trong cuộc hôn ước sắp đặt sẵn như này nên ngay khi bắt đầu cậu đã không có hứng thú và tỏ ra lạnh nhạt với cô như vậy. Và ngay ngày cưới cậu cũng vắng mặt để ngầm báo hiệu cho cô sẽ có một tương lai không tốt đẹp gì, không được sự xem trọng của cậu thì bên đó biết ý mà rút lui nhưng không, cô vẫn âm thầm chịu đựng và còn tỏ vẻ rất bình thản nữa. Người con gái này lạ lùng thật đấy, rõ là cô hai nhà họ Từ nhưng lại có phần như không giống lắm và còn có vẻ rất cam chịu và bí mật nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.