Chương 92: Anh phải trở nên mạnh hơn
Tô Tử
07/08/2020
Nghe lời nói chuyện vui vẻ trong phòng ăn, thím Trương ở trong nhà bếp thường thở dài, cũng không biết cậu chủ bây giờ thế nào rồi? Lâu như vậy không liên lạc, anh ở bên ngoài ăn có no không? Có lúc, bà không nhịn được tức giận ông chủ, đối xử với hai mẹ con Kiều Nhã tốt như vậy, lại không nghe không hỏi với con trai ruột của mình, còn khắp nơi đề phòng? Đây là chuyện gì a!
Sau bữa tối, Kiều Nhã cùng Tiêu Chính Thịnh xem tivi ở phòng khách, Bắc Minh Hạo lên lầu.
Về đến phòng, đóng cửa, anh ta mở máy tính, vào web, nhập một dãy mật khẩu ở khung mật mã, trang web lập tức trở thành màn hình đen, sau ba giây ngắn ngủi, phía trên xuất hiện một khuôn mặt kinh kịch.
Khuôn mặt Bắc Minh Hạo lạnh lùng, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trong khung đối thoại: "Thứ tôi muốn đâu?"
Giọng nói đã qua xử lý đặc thù truyền tới: "Chỉ tra được một phần."
Bắc Minh Hạo nhíu mày, cười lạnh: "Anh không phải tự xưng đứng đầu toàn quốc sao? Tại sao không tra được?"
Đối phương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Vì, đối tượng là Hồng Môn."
Con ngươi Bắc Minh Hạo tỏa ra lãnh khốc, im lặng vài giây, anh ta nói: "Tôi muốn phương pháp có thể đối phó Hải Thiên Đường! Bất kể là gì, chỉ cần có thể lật đổ Tiêu Chí Khiêm!"
"Chuyện này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi."
"Là anh không muốn nói, hay là anh không biết?" Bắc Minh Hạo cong đôi môi mỏng: "Chỉ cần anh nói, giá tiền tùy anh nói."
Đối phương suy tư vài giây mới nói: "Đi tìm Mãnh Hổ đi."
"Âm Dương Các?" Bắc Minh Hạo hoài nghi: "Anh xác định, anh ta còn sống?"
"Anh không phải muốn phương pháp sao? Tôi đã cho anh biết rồi, những cái khác, là chuyện của anh. Nhớ chuyển tiền đến tài khoản của tôi, nếu muốn tin tức của anh ta, vậy thì là một cuộc giao dịch khác. A đúng rồi, tôi muốn thanh toán ngay lập tức." Nói xong, đối phương lập tức offline.
Bắc Minh Hạo mím chặt môi, mấy vết nhăn ở giữa mày lại càng không ngừng sâu hơn.
Mãnh Hổ...
Lúc này, Kiều Nhã đẩy cửa vào, anh ta lập tức đóng máy tính, xoay người: "Mẹ."
"Hạo, ăn chút trái cây." Kiều Nhã đặt trái cây lên bàn, ngồi xuống cười khúc khích nói: "Hạo, chú Tiêu của con vừa rồi con khen con đâu, ông nói con rất thông minh lại hiếu học, trong công ty liên tục phụ trách mấy dự án, đều hoàn thành rất tốt."
Biểu hiện của Bắc Minh Hạo rất bình tĩnh: "Đó là việc con nên làm."
"Ha ha, Hạo, mẹ biết gần đây con rất cố gắng, như vậy mới đúng! Tranh thủ lúc hỗn loạn Tiêu Chí Khiêm còn chưa quay về, con nhất định phải thể hiện thật tốt mới được."
"Con biết."
Kiều Nhã nhìn anh ta một lúc, chậm rãi nói: "Con còn nhớ con nhỏ Hân Dĩnh đó?"
Nhắc tới Đỗ Hân Dĩnh,, sắc mặt Bắc Minh Hạo khẽ biến, cúi mắt, trầm giọng nói: "Không có."
"Hân Dĩnh không phải đã xuất ngoại rồi sao? Con còn nhớ đến cô ta làm gì?" Giọng điệu Kiều Nhã có chút khinh thường: "Những cô gái xuất thân giống cô ta, mẹ rõ ràng hơn ai hết, trên mặt nói yêu nói thương, thực ra chỉ cần cho cô ta tiền, thì có thể đuổi đi. Nếu không, cô ta sao sẽ tiếp nhận đề nghị của con ra nước ngoài du học?"
Sắc mặt Bắc Minh Hạo càng tệ, anh không kiên nhẫn đứng dậy: "Mẹ, con không muốn nói chuyện này nữa."
Thấy con trai không vui, Kiều Nhã lập tức thu giọng, cười nói: "Được, con không thích nghe thì mẹ không nói nữa. A đúng rồi, mẹ xém chút quên mất, mẹ đã hẹn tối mai dùng cơm với cô Phạm, con đi cùng mẹ đi."
Bắc Minh Hạo nghiêng đầu, có chút không vui: "Mẹ, con không phải nói rồi sao, con không có hứng thú với người phụ nữ đó."
Kiều Nhã cười: "Con chỉ cần có hứng thú với công ty của ba cô ta là được rồi." Lúc đi tới cửa, bà ta lại dừng lại: "Hạo, bất kể thế nào, mẹ cũng sẽ giúp con đứng ở vị trí cao nhất Tiêu thị."
Cửa lại đóng lại, Bắc Minh Hạo từ từ thu lại ánh mắt, trong đầu lại phức tạp.
Đỗ Hân Dĩnh mất tích rồi, anh rất rõ là ai bắt cô. Lời Thạch cảnh cáo anh hôm đó, đã rất rõ ràng, nếu anh mạo hiểm đi tìm họ, đừng nói không cứu được Hân Dĩnh, ngay cả anh cũng sẽ gặp phiền phức.
Ánh mắt anh tối lại, lạnh lùng híp mắt, trong đó xen lẫn phẫn hận
Hân Dĩnh mặc dù phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng, cô từng là ngọn đèn tươi sáng trong thời kỳ đen tối nhất của anh, cùng anh đi qua vô số đêm ngày đau đớn! Anh có thể tước đoạt con anh như trừng phạt, lại không thể mở to mắt nhìn cô bị những người đó tra tấn.
Anh đã từng nói, anh có thể tuyệt tình với bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng duy nhất không làm được với Hân Dĩnh.
Nói tới cùng, vẫn là vì mình không đủ cường đại! Cho nên, mới sẽ ngay cả người phụ nữ yêu thương cũng tranh không lại, ngay cả Hân Dĩnh cũng không có cách nào cứu về!
Anh căm hận đập lên bàn, con ngươi lạnh lùng tràn ra vô số ánh sáng sắc bén.
Anh cần phải trở nên mạnh hơn, anh phải từng bước từng bước phả hủy Tiêu Chí Khiêm, phá hủy Tiêu gia!
Kiều Nhã quay về phòng, Tiêu Chính Thịnh đang ngồi trên giường đọc sách, hỏi: "Chuyện ngày mai dùng cơm với cô Tống, nói với Tiểu Hạo rồi sao?"
"Nói rồi, nó đồng ý rồi." Kiều Nhã đi đến, ngồi bên cạnh ông ta, ấm áp nhìn ông ta: "Chính Thịnh, có chuyện, em luôn muốn nói cho anh biết."
Tiêu Chính Thịnh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Kiều Nhã muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần mới mở miệng: "Em từng thề trước mặt ba của Hạo, sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, càng sẽ không nói với Hạo..."
Tiêu Chính Thịnh cau mày, đóng sách lại, nắm chặt tay bà ta, dán sát người lại nói: "Tiểu Nhã, nếu lời quá khó nói, thì không cần nói."
"Vốn em muốn tuân thủ lời hứa với ba nó, nhưng, chúng ta... có lỗi với nó." Kiều Nhã cụp mắt, thì thào: "Nhưng, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm luôn không chịu tha thứ cho anh, lại khắp nơi chống đối với anh, làm anh thất vọng như vậy, em thật sự không nhẫn tâm. Chính Thịnh, anh là người cha tốt có trách nhiệm, không nên chịu đối xử không công bằng như vậy."
Tiêu Chính Thịnh có chút hồ đồ: "Tiểu Nhã, em rốt cuộc muốn nói gì?"
Kiều Nhã giống như quyết tâm, nói với Tiêu Chính Thịnh: "Chính Thịnh, ba của Hạo, không thể sinh con, Hạo... Hạo là con trai anh."
Tiêu thị.
Dương Châu Kiệt đi vào đường thoát hiểm, phiền não lấy một điếu thuốc, châm lửa lại không cháy. Chính lúc này, "bốp" một tiếng, có người đưa lửa tới trước mặt anh ta.
Anh ta sững sờ, nghiêng đầu, lại nhìn thấy Chiêm Gia Linh.
Cô ta đang dựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, mái tóc thẳng cực kỳ gợi cảm vén sang một bên, lộ ra một bên đường cong phần cổ xinh đẹp, cô híp mắt nhìn anh ta.
"A, cảm ơn." Châm thuốc, anh ta đứng tới đối diện cầu thang.
Sự im lặng làm không gian nhỏ hẹp trờ nên có chút xấu hổ, Dương Châu Kiệt muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí, nhưng lại không biết nên nói gì, trừ chuyện công việc, hai người trước nay chưa từng qua lại.
Đường cầu thang, luôn là nơi yêu thích nhất của đàn ông, vừa hút thuốc vừa nói đùa ở đây. Anh ta thậm chí không nghĩ tới, sẽ gặp cô ở đây.
Ngay lúc này, Chiêm Gia Linh lại mở miệng: "Giám đốc Tiêu hôm nay họp, lại đem dự án thành phố Z giao cho Bắc Minh Hạo."
Dương Châu Kiệt sững sờ, sau đó mày nhíu chặt, hít một hơi thuốc: "Cứ như vậy, Bắc Minh Hạo sớm muốn sẽ thay thế cậu Tiêu."
Chiêm Gia Linh vứt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Tên đó không muốn phản kích, lại có phương pháp gì?" Xoay người, cô dẫm lên đôi giày mười phân đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô, thần sắc Dương Châu Kiệt có chút thất vọng, hít thở mạnh hơn.
Từ sau chuyện của Tuyết Chi, trạng thái của cậu Tiêu họ đều rất rõ, chỉ là không biết còn cần bao lâu mới hồi phục. Nếu như tiếp tục như vậy, vậy thì Tiêu thị, sớm muộn cũng sẽ là của Bắc Minh Hạo!
...
Thân thể Chu Nại Diên từ từ tốt lên, ở đường hằng nguyên hai ngày, cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây.
Ăn uống của cô ta cực kỳ tốt, đều là Thạch trực tiếp lấy từ bữa ăn dinh dưỡng của khách sạn, tất cả đồ dùng sinh họat, cũng đều là hàng cao cấp. Có thể nói, từ lúc Chu Nại Diên sinh đến giờ, chưa từng có những thứ như vậy, chưa từng hưởng thụ như vậy! Để xóa bỏ sự lo lắng kiếm tiền của cô ta, Thạch rất phóng khoáng cho cô ta một số tiền, tùy ý cô ta dùng thế nào, chỉ cần an tâm dưỡng thai ở đây, vậy là đủ rồi. Nói cách khác, họ chỉ muốn đứa bé an toàn sinh ra, không còn bất kỳ yêu cầu khác.
Ban đầu, Chu Nại Diên còn co chút bài xích việc mình lây ánh sáng của đứa bé, cuối cùng thì đây chỉ là đứa bé ở nhờ trong tử cung cô ta, không phải con ruột cô ta. Lâu dần, cô ta cũng nghĩ thông, bây giờ đứa bé và cô ta là một thể, vậy thì, mẫu bằng tử quý có vấn đề gì?
Cô ta ngồi trong phòng khách, dựa vào sofa, ăn trái cây đọc tạp chí.
Ngọc Diệp ở bên cạnh, trong lòng ôm gối tựa tiếp tục ngủ bù.
Lúc này, Đinh Khiên ra khỏi phòng, cầm một cái hộp đen trong tay, trên mặt là nụ cười mỉm quỷ dị.
Chu Nại Diên tò mò nhìn anh ta: "Đinh Khiên, anh lại muốn ra ngoài?"
"Ừ." Đinh Khiên chỉ tùy tiện đáp một tiếng thì rời đi.
Chu Nại Diên nghi hoặc đặt dĩa trái cây xuống, đứng ở cửa nhìn thang máy đang đi xuống. Đinh Khiên thật sự rất kỳ quái, chỉ cần có thời gian sẽ thần bí chạy xuống dưới lầu, khoảng nửa tiếng sau lại cười híp mắt leo lên, thư giãn gân cốt, thỏa mãn về phòng. Đây thật sự quá quỷ dị rồi!
Chu Nại Diên vốn tò mò về họ, mặc dù có tra qua tài liệu trên mạng của Tiêu Chí Khiêm, biết anh là con trai duy nhất của giám đốc Tiêu thị, nhưng, những người này xem ra không giống bộ dạng biết làm ăn, nói họ buôn lậu thuốc phiện còn đáng tin hơn.
Thấy rõ thang máy dừng ở tầng hầm lầu hai, cô quay đầu nhìn cô nhóc trên sofa, đi tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, không dám dùng quá sức, sợ làm cô không vui: "Ngọc Diệp, thuốc an thai của tôi uống hết rồi, giúp tôi mua một chút được không?"
Ngọc Diệp mở mắt, nhìn cô ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi Ngọc Diệp rời đi, Chu Nại Diên lập tức cũng vào thang máy, trực tiếp đến tầng hầm lầu hai.
Thang máy mở ra, cô ta cẩn thận đi ra, hai bên là hành lang dài thườn thượt, ánh sáng lúc sáng lúc tối, rõ ràng u ám đáng sợ. Đối diện là cánh cửa lớn kim loại, lộ ra một khe hở, từ trong truyền ra vài tiếng rên rĩ như có như không.
Trong lòng Chu Nại Diên run rẩy, chầm chậm đi tới, anh mắt xem qua ánh sáng khe hở nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dọa cô vội vàng che chặt miệng, sợ mình hét ra tiếng.
Sau bữa tối, Kiều Nhã cùng Tiêu Chính Thịnh xem tivi ở phòng khách, Bắc Minh Hạo lên lầu.
Về đến phòng, đóng cửa, anh ta mở máy tính, vào web, nhập một dãy mật khẩu ở khung mật mã, trang web lập tức trở thành màn hình đen, sau ba giây ngắn ngủi, phía trên xuất hiện một khuôn mặt kinh kịch.
Khuôn mặt Bắc Minh Hạo lạnh lùng, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trong khung đối thoại: "Thứ tôi muốn đâu?"
Giọng nói đã qua xử lý đặc thù truyền tới: "Chỉ tra được một phần."
Bắc Minh Hạo nhíu mày, cười lạnh: "Anh không phải tự xưng đứng đầu toàn quốc sao? Tại sao không tra được?"
Đối phương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: "Vì, đối tượng là Hồng Môn."
Con ngươi Bắc Minh Hạo tỏa ra lãnh khốc, im lặng vài giây, anh ta nói: "Tôi muốn phương pháp có thể đối phó Hải Thiên Đường! Bất kể là gì, chỉ cần có thể lật đổ Tiêu Chí Khiêm!"
"Chuyện này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi."
"Là anh không muốn nói, hay là anh không biết?" Bắc Minh Hạo cong đôi môi mỏng: "Chỉ cần anh nói, giá tiền tùy anh nói."
Đối phương suy tư vài giây mới nói: "Đi tìm Mãnh Hổ đi."
"Âm Dương Các?" Bắc Minh Hạo hoài nghi: "Anh xác định, anh ta còn sống?"
"Anh không phải muốn phương pháp sao? Tôi đã cho anh biết rồi, những cái khác, là chuyện của anh. Nhớ chuyển tiền đến tài khoản của tôi, nếu muốn tin tức của anh ta, vậy thì là một cuộc giao dịch khác. A đúng rồi, tôi muốn thanh toán ngay lập tức." Nói xong, đối phương lập tức offline.
Bắc Minh Hạo mím chặt môi, mấy vết nhăn ở giữa mày lại càng không ngừng sâu hơn.
Mãnh Hổ...
Lúc này, Kiều Nhã đẩy cửa vào, anh ta lập tức đóng máy tính, xoay người: "Mẹ."
"Hạo, ăn chút trái cây." Kiều Nhã đặt trái cây lên bàn, ngồi xuống cười khúc khích nói: "Hạo, chú Tiêu của con vừa rồi con khen con đâu, ông nói con rất thông minh lại hiếu học, trong công ty liên tục phụ trách mấy dự án, đều hoàn thành rất tốt."
Biểu hiện của Bắc Minh Hạo rất bình tĩnh: "Đó là việc con nên làm."
"Ha ha, Hạo, mẹ biết gần đây con rất cố gắng, như vậy mới đúng! Tranh thủ lúc hỗn loạn Tiêu Chí Khiêm còn chưa quay về, con nhất định phải thể hiện thật tốt mới được."
"Con biết."
Kiều Nhã nhìn anh ta một lúc, chậm rãi nói: "Con còn nhớ con nhỏ Hân Dĩnh đó?"
Nhắc tới Đỗ Hân Dĩnh,, sắc mặt Bắc Minh Hạo khẽ biến, cúi mắt, trầm giọng nói: "Không có."
"Hân Dĩnh không phải đã xuất ngoại rồi sao? Con còn nhớ đến cô ta làm gì?" Giọng điệu Kiều Nhã có chút khinh thường: "Những cô gái xuất thân giống cô ta, mẹ rõ ràng hơn ai hết, trên mặt nói yêu nói thương, thực ra chỉ cần cho cô ta tiền, thì có thể đuổi đi. Nếu không, cô ta sao sẽ tiếp nhận đề nghị của con ra nước ngoài du học?"
Sắc mặt Bắc Minh Hạo càng tệ, anh không kiên nhẫn đứng dậy: "Mẹ, con không muốn nói chuyện này nữa."
Thấy con trai không vui, Kiều Nhã lập tức thu giọng, cười nói: "Được, con không thích nghe thì mẹ không nói nữa. A đúng rồi, mẹ xém chút quên mất, mẹ đã hẹn tối mai dùng cơm với cô Phạm, con đi cùng mẹ đi."
Bắc Minh Hạo nghiêng đầu, có chút không vui: "Mẹ, con không phải nói rồi sao, con không có hứng thú với người phụ nữ đó."
Kiều Nhã cười: "Con chỉ cần có hứng thú với công ty của ba cô ta là được rồi." Lúc đi tới cửa, bà ta lại dừng lại: "Hạo, bất kể thế nào, mẹ cũng sẽ giúp con đứng ở vị trí cao nhất Tiêu thị."
Cửa lại đóng lại, Bắc Minh Hạo từ từ thu lại ánh mắt, trong đầu lại phức tạp.
Đỗ Hân Dĩnh mất tích rồi, anh rất rõ là ai bắt cô. Lời Thạch cảnh cáo anh hôm đó, đã rất rõ ràng, nếu anh mạo hiểm đi tìm họ, đừng nói không cứu được Hân Dĩnh, ngay cả anh cũng sẽ gặp phiền phức.
Ánh mắt anh tối lại, lạnh lùng híp mắt, trong đó xen lẫn phẫn hận
Hân Dĩnh mặc dù phạm sai lầm không thể tha thứ, nhưng, cô từng là ngọn đèn tươi sáng trong thời kỳ đen tối nhất của anh, cùng anh đi qua vô số đêm ngày đau đớn! Anh có thể tước đoạt con anh như trừng phạt, lại không thể mở to mắt nhìn cô bị những người đó tra tấn.
Anh đã từng nói, anh có thể tuyệt tình với bất kỳ ai trên thế giới này, nhưng duy nhất không làm được với Hân Dĩnh.
Nói tới cùng, vẫn là vì mình không đủ cường đại! Cho nên, mới sẽ ngay cả người phụ nữ yêu thương cũng tranh không lại, ngay cả Hân Dĩnh cũng không có cách nào cứu về!
Anh căm hận đập lên bàn, con ngươi lạnh lùng tràn ra vô số ánh sáng sắc bén.
Anh cần phải trở nên mạnh hơn, anh phải từng bước từng bước phả hủy Tiêu Chí Khiêm, phá hủy Tiêu gia!
Kiều Nhã quay về phòng, Tiêu Chính Thịnh đang ngồi trên giường đọc sách, hỏi: "Chuyện ngày mai dùng cơm với cô Tống, nói với Tiểu Hạo rồi sao?"
"Nói rồi, nó đồng ý rồi." Kiều Nhã đi đến, ngồi bên cạnh ông ta, ấm áp nhìn ông ta: "Chính Thịnh, có chuyện, em luôn muốn nói cho anh biết."
Tiêu Chính Thịnh ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Kiều Nhã muốn nói lại thôi, do dự nhiều lần mới mở miệng: "Em từng thề trước mặt ba của Hạo, sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai, càng sẽ không nói với Hạo..."
Tiêu Chính Thịnh cau mày, đóng sách lại, nắm chặt tay bà ta, dán sát người lại nói: "Tiểu Nhã, nếu lời quá khó nói, thì không cần nói."
"Vốn em muốn tuân thủ lời hứa với ba nó, nhưng, chúng ta... có lỗi với nó." Kiều Nhã cụp mắt, thì thào: "Nhưng, nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm luôn không chịu tha thứ cho anh, lại khắp nơi chống đối với anh, làm anh thất vọng như vậy, em thật sự không nhẫn tâm. Chính Thịnh, anh là người cha tốt có trách nhiệm, không nên chịu đối xử không công bằng như vậy."
Tiêu Chính Thịnh có chút hồ đồ: "Tiểu Nhã, em rốt cuộc muốn nói gì?"
Kiều Nhã giống như quyết tâm, nói với Tiêu Chính Thịnh: "Chính Thịnh, ba của Hạo, không thể sinh con, Hạo... Hạo là con trai anh."
Tiêu thị.
Dương Châu Kiệt đi vào đường thoát hiểm, phiền não lấy một điếu thuốc, châm lửa lại không cháy. Chính lúc này, "bốp" một tiếng, có người đưa lửa tới trước mặt anh ta.
Anh ta sững sờ, nghiêng đầu, lại nhìn thấy Chiêm Gia Linh.
Cô ta đang dựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, mái tóc thẳng cực kỳ gợi cảm vén sang một bên, lộ ra một bên đường cong phần cổ xinh đẹp, cô híp mắt nhìn anh ta.
"A, cảm ơn." Châm thuốc, anh ta đứng tới đối diện cầu thang.
Sự im lặng làm không gian nhỏ hẹp trờ nên có chút xấu hổ, Dương Châu Kiệt muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí, nhưng lại không biết nên nói gì, trừ chuyện công việc, hai người trước nay chưa từng qua lại.
Đường cầu thang, luôn là nơi yêu thích nhất của đàn ông, vừa hút thuốc vừa nói đùa ở đây. Anh ta thậm chí không nghĩ tới, sẽ gặp cô ở đây.
Ngay lúc này, Chiêm Gia Linh lại mở miệng: "Giám đốc Tiêu hôm nay họp, lại đem dự án thành phố Z giao cho Bắc Minh Hạo."
Dương Châu Kiệt sững sờ, sau đó mày nhíu chặt, hít một hơi thuốc: "Cứ như vậy, Bắc Minh Hạo sớm muốn sẽ thay thế cậu Tiêu."
Chiêm Gia Linh vứt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: "Tên đó không muốn phản kích, lại có phương pháp gì?" Xoay người, cô dẫm lên đôi giày mười phân đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cô, thần sắc Dương Châu Kiệt có chút thất vọng, hít thở mạnh hơn.
Từ sau chuyện của Tuyết Chi, trạng thái của cậu Tiêu họ đều rất rõ, chỉ là không biết còn cần bao lâu mới hồi phục. Nếu như tiếp tục như vậy, vậy thì Tiêu thị, sớm muộn cũng sẽ là của Bắc Minh Hạo!
...
Thân thể Chu Nại Diên từ từ tốt lên, ở đường hằng nguyên hai ngày, cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây.
Ăn uống của cô ta cực kỳ tốt, đều là Thạch trực tiếp lấy từ bữa ăn dinh dưỡng của khách sạn, tất cả đồ dùng sinh họat, cũng đều là hàng cao cấp. Có thể nói, từ lúc Chu Nại Diên sinh đến giờ, chưa từng có những thứ như vậy, chưa từng hưởng thụ như vậy! Để xóa bỏ sự lo lắng kiếm tiền của cô ta, Thạch rất phóng khoáng cho cô ta một số tiền, tùy ý cô ta dùng thế nào, chỉ cần an tâm dưỡng thai ở đây, vậy là đủ rồi. Nói cách khác, họ chỉ muốn đứa bé an toàn sinh ra, không còn bất kỳ yêu cầu khác.
Ban đầu, Chu Nại Diên còn co chút bài xích việc mình lây ánh sáng của đứa bé, cuối cùng thì đây chỉ là đứa bé ở nhờ trong tử cung cô ta, không phải con ruột cô ta. Lâu dần, cô ta cũng nghĩ thông, bây giờ đứa bé và cô ta là một thể, vậy thì, mẫu bằng tử quý có vấn đề gì?
Cô ta ngồi trong phòng khách, dựa vào sofa, ăn trái cây đọc tạp chí.
Ngọc Diệp ở bên cạnh, trong lòng ôm gối tựa tiếp tục ngủ bù.
Lúc này, Đinh Khiên ra khỏi phòng, cầm một cái hộp đen trong tay, trên mặt là nụ cười mỉm quỷ dị.
Chu Nại Diên tò mò nhìn anh ta: "Đinh Khiên, anh lại muốn ra ngoài?"
"Ừ." Đinh Khiên chỉ tùy tiện đáp một tiếng thì rời đi.
Chu Nại Diên nghi hoặc đặt dĩa trái cây xuống, đứng ở cửa nhìn thang máy đang đi xuống. Đinh Khiên thật sự rất kỳ quái, chỉ cần có thời gian sẽ thần bí chạy xuống dưới lầu, khoảng nửa tiếng sau lại cười híp mắt leo lên, thư giãn gân cốt, thỏa mãn về phòng. Đây thật sự quá quỷ dị rồi!
Chu Nại Diên vốn tò mò về họ, mặc dù có tra qua tài liệu trên mạng của Tiêu Chí Khiêm, biết anh là con trai duy nhất của giám đốc Tiêu thị, nhưng, những người này xem ra không giống bộ dạng biết làm ăn, nói họ buôn lậu thuốc phiện còn đáng tin hơn.
Thấy rõ thang máy dừng ở tầng hầm lầu hai, cô quay đầu nhìn cô nhóc trên sofa, đi tới, nhẹ nhàng đẩy đẩy cô, không dám dùng quá sức, sợ làm cô không vui: "Ngọc Diệp, thuốc an thai của tôi uống hết rồi, giúp tôi mua một chút được không?"
Ngọc Diệp mở mắt, nhìn cô ta, đứng dậy đi ra ngoài.
Đợi Ngọc Diệp rời đi, Chu Nại Diên lập tức cũng vào thang máy, trực tiếp đến tầng hầm lầu hai.
Thang máy mở ra, cô ta cẩn thận đi ra, hai bên là hành lang dài thườn thượt, ánh sáng lúc sáng lúc tối, rõ ràng u ám đáng sợ. Đối diện là cánh cửa lớn kim loại, lộ ra một khe hở, từ trong truyền ra vài tiếng rên rĩ như có như không.
Trong lòng Chu Nại Diên run rẩy, chầm chậm đi tới, anh mắt xem qua ánh sáng khe hở nhìn thấy cảnh tượng bên trong, dọa cô vội vàng che chặt miệng, sợ mình hét ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.