Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 165: Anh sẽ cố gắng đến cuối cùng

Tô Tử

29/12/2020

Kiều Nhã còn chưa đi vào văn phòng, chợt nghe đến bên trong truyền ra tiếng rít gào của Tiêu Chính Thịnh: "Nuôi một đám người phế vật như các người thì làm được cái gì? Ngay cả một chút chuyện như vậy cũng không làm được? Còn không nhanh nghĩ biện pháp cho tôi!!"

Thư ký cẩn thận tiến lên nói: "Tiêu phu nhân, tổng giám đốc đang đang họp..."

Kiều Nhã trừng mắt nhìn cô ấy: "Chẳng lẽ, tôi cũng không thể vào sao?"

Thư ký không dám nói nữa, Kiều Nhã hít sâu, đẩy cửa ra đi vào.

Văn phòng của Tiêu Chí Khiêm bây giờ một đống hỗn độn, một đống tư liệu rơi vãi đầy đất, ở giữa là các vị quản lý bộ phận cúi đầu không dám hé răng, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra. Tiêu Chính Thịnh đứng ở trước bàn, cổ áo sơ mi cũng bị thô lỗ giật ra, tay áo cũng vén lên. Nhìn thấy Kiều Nhã đi vào, nhướng mày, giọng điệu hơi không vui: "Sao em lại đến đây?"

Kiều Nhã ôn hòa cười: "Anh cũng đã ba ngày không về nhà, em ghé thăm anh một chút." Nói xong, liền nói với đám người quản lý: "Được rồi, mấy người đều ra ngoài đi, đi làm theo như tổng giám đốc nói đi."

Mấy người như được đại xá, vội vàng ra khỏi văn phòng.

Nhìn thấy Tiêu Chính Thịnh còn đang tức, Kiều Nhã tiến lến: "Chính Thịnh, chuyện lớn như vậy, sao anh không nói cho em biết chứ?"

Tiêu Chính Thịnh bực bội rút ra một điếu xì gà: "Nói cho em biết thì có làm được gì đâu? Em còn mang thai thì sao, em chỉ cần phải chăm sóc thật tốt con của chúng ta là được rồi, những chuyện khác, không cần em phải quan tâm." Nói xong. đốt điếu xì gà lên, dùng lực rít mấy hơi, phun ra một đám sương mù. Kiều Nhã che mũi lại, nhẹ nhàng ho hai tiếng.

Từ sau khi mang thai, Tiêu Chính Thịnh vẫn luôn rất căng thẳng, thậm chí ngay cả thuốc cũng bỏ rồi, sợ ảnh hưởng đến cục cưng. Nhưng bây giờ tình huống đặc thù, trong lòng của ông ta rất loạn, một mồi lửa cũng tốt, chỉ có hương vị nicotine mạnh mẽ, dường như mới có thể an ủi một chút.

Kiều Nhã bất mãn liếc ông ta một cái, bây giờ bà ta đang mang thai con của ông ta, ông ta sao có thể không coi trọng bà ta như vậy chứ? Nhưng mà nghĩ đến áp lực mà ông phải đối mặt, bà ta cũng chỉ nhịn xuống. ôn nhu an ủi: "Chính Thịnh, anh cũng không phải gấp, truyền thông cũng chỉ là không có chuyện gì mà nói, mới có thể níu lấy chuyện này không tha. Không phải chỉ vài người ngộ độc sao? Vậy cũng không thể chứng minh công thức chúng ta cung cấp độc nhất vô nhị có vấn đề được! Em cũng không tin, một tập đoàn lớn như Tiêu thị, còn có thể bị lật đổ hay sao?"

Sắc mặt Tiêu Chính Thịnh càng lúc càng không kiên nhẫn, quay đầu lại khiển trách: "Em thì biết cái gì! Tầm quan trọng của hình tượng tập đoàn trực tiếp quyết định sinh tử tồn vong của tập đoàn! 3 Lộc không phải là ví dụ sao?! Công ty mà nhà họ Tiêu khổ cực như vậy mới có thể lập nên, rất có thể sẽ bị hủy hoại trong chốc lát!"

Kiều Nhã bị ông ta nói đến sắc mặt khó coi, trắng xanh thay đổi, nhưng mà vẫn cứng ngắc nặn ra mấy nụ cười: "Anh phát cáu với em làm gì? Em không phải chỉ là muốn khuyên anh một chút thôi sao?"

Tiêu Chính Thịnh xoay xoay đầu lại, lại hút mấy hơi xì gà, nhả ra khói trắng: "Em về đi, chuyện ở đây, em không phải lo lắng."

Kiều Nhã chưa bao giờ bị ông ta đối xử lạnh lùng như vậy, sự chênh lệch trong lòng giống như lòng sông so với mặt biển, quả thực rất lớn, không khỏi ai oán nói: "Chính Thịnh, anh cũng đã ba ngay không về nhà, anh không nghĩ đến em và cực cưng sao?"

Bây giờ Tiêu Chính Thịnh làm gì có tâm tư nói mấy chuyện này, xoay người dập tắt xì gà trong gạt tàn thuốc, giọng điệu cũng không tốt: "Về nhà? Nếu như chuyện này không thể giải quyết trọn vẹn, chúng ta có thể ngay cà nhà cũng không có!

Kiều Nhã lại càng hoảng sợ: "Chính Thịnh, anh đừng làm em sợ, chuyện cũng sẽ không nghiêm trọng đến như thế chứ?"

"Sẽ không?" Ông ta cười lạnh, ánh mắt âm lãnh đến dáng sợ: "Nếu như có người giở trò quỷ sau lưng, chỉ là muốn đạp đổ anh, thì có cái gì là không thể chứ!"

Kiều Nhã lập tức phản ứng lại: "Là Tiêu Chí Khiêm?"

Tiêu Chính Thịnh không trả lời, chỉ là sắc mặt càng rét lạnh.

Trong lòng Kiều Nhã rơi lộp bộp, bước lên trước mắt lấy tay ông ta, vội la lên: "Chính Thịnh, anh nhất định phải nghĩ biện pháp, không thể để có nó thực hiện được! Bây giờ nó muốn tranh công ty, nếu như không tranh được, sẽ trăm phương ngàn kế hủy diệt chỗ này! Công ty này là để dành cho Hạo và đứa trẻ trong bụng em! Nếu như bị nó làm cho sụp đổ, vậy con của chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Trước mặt Tiêu Chính Thịnh, chuyện gì bà ta cũng có thể thỏa hiệp, duy chỉ có cái này là không được!

Việc này nếu như đúng là do Tiêu Chí Khiêm đến làm, Tiêu Chính Thịnh sao có thể không đoán ra Tiêu Chí Khiêm nghĩ cái gì? Chỉ là, ông sẽ vô cùng tâm phiền ý loạn với việc này, Kiêu Nhã vừa nói như vậy, càng bực bội: "Được rồi, em mau về đi."

Kiều Nhã hét lớn: "Chính Thịnh, Đây là đến lúc nào rồi, sao anh còn không nghĩ cách đi? Anh muốn giữ vững công ty chứ!"

Tiêu Chính Thịnh trong lòng đã phiền, nâng cánh tay lên dùng lực đẩy bà ta ra: "Em không phải dài dòng!"

Ai ngờ, cái hất này, lại có thể ném Kiều Nhã sang một bên, bước lui mấy bước, trực tiếp đụng vào bàn, ngã ngồi trên mặt đất.

"A" Bà ta hét lên một tiếng, ngồi ở đó, thân thể run rẩy mấy cái, cũng không đứng dậy được.



"Tiểu Nhã!" Tiêu Chính Thịnh phản ứng lại kịp, bước lên trước nâng bà ta dậy.

Sắc mặt Kiều Nhã nhất thời trở nên trắng bệch: "Bụng... Chính Thịnh, em đau bụng..."

Tiêu Chính Thịnh cả kinh, cúi đầu xuống, nhìn thấy giữa hai chân mà chảy máu ra, cả người cũng ngây người: "Không... Không..." Ông ta không suy nghĩ, xoay người ôm lấy Kiều Nhã liền xông ra ngoài: "Tiểu Nhã! Em cố gắng lên, anh đưa em đến bệnh viện!"

Kiều Nhã đau đến mức vặn lông mày thành một đường, trên trán mồ hôi từng giọt từng giọt lăn xuống: "Chính Thịnh, đứa bé... con của chúng ta..."

"Không sao! Đứa bé không sao!" Tiêu Chính Thịnh ôm bà ta, bối rối vào thang máy, trên đường đi, các công nhân viên của Tiêu thị đều khiếp sợ nhìn tổng giám đốc ôm Kiều Nhã cả người bị máu tươi nhuộm đỏ.

Không quá nửa tiếng đồng hồ, chuyện này liền truyền đi khắp tòa nhà, các loạn phiên bản đoán mò cũng có. Rất nhanh, tầng 36 cũng nhận được tin tức, Tuyết Chi nghe thấy Dương Châu Kiệt sinh động như thật nói xong, cũng lắp bắp kinh hãi.

"Anh nói Kiều Nhã?" Tuyết Chi có chút khó tin, cô biết Kiều Nhã mang thai, nhưng mà không ngờ được sẽ xuất hiện tình huống như vậy. Mấy hôm trước còn đến giễu võ dương oai với bọn họ đây, nói sao lại có thể xảy ra chuyện chứ?

"Đúng thế, lúc Tiêu tổng ôm bà ta đi ra, rất nhiều người đều thấy." Khang Tư Kiệt nói xong, không khỏi có chút đồng tình: "Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, vợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết Tiêu tổng có chịu được hay không."

Lúc này, Chiêm Gia Linh nhàn nhạt nói: "Loại người như Tiêu tổng, là sẽ cố gắng đến phút cuối cùng."

Cô đánh tiến vào Tiêu thị trước, làm đủ các loại bài tập, đối với Tiêu Chính Thịnh vô cùng rõ ràng. Ông ta là một loại đàn ông cho dù chết, cũng phải chết trên sa trường. Đây có thể là tâm huyết của từng người thừa kế nhà họ Tiêu, Tiêu Chính Thịnh cũng không ngoại lệ, cho dù đây sẽ là người ở hai trận doanh khác nhau, cô vẫn rất khâm phục ông ta.

Mọi người yên lặng gật nhẹ đầu.

Kỳ thật, thời điểm đó Tiêu thị xảy ra nhiều vấn đề như vậy, cho dù Tiêu Chí Khiêm không nói, Tuyết Chi không nói đến, là ai làm, mọi người cũng đều biết rõ trong lòng.

Lúc nghỉ trưa, Tuyết Chi đi vào trong văn phòng Tiêu Chí Khiêm, phát hiện anh đang tập trung tinh thần lên mạng. Cho là anh đang chú ý đến các tin tức có quan hệ đến Tiêu thị gần đây, kết quả lại nhìn thấy, anh lại đang tìm tất cả giáo đường ở thành phố A.

Anh kéo cô vào trong ngực, chỉ một cái trong đó nói: "Anh thích ở đây, hôn lễ cử hành ở đây được không?"

Tuyết Chi nghiêng đầu nhìn vào màn hình máy tính, đó là một giáo đường quy mô nhỏ bé, lại ở ngay ven hồ, mặc dù là đến mùa đông, chỗ đó vẫn xanh mướt, hoàn cảnh đẹp đẽ. Tuyết Chi vừa liếc cũng thích, gật gật đầu: Rất đẹp, em cũng rất thích."

Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười: "Được rồi, vậy ở đây."

Hai người nắm chặt tay với nhau, chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay hòa lẫn.

Tuyết Chi nhớ đến chuyện Kiều Nhã, lập tức quay đầu: "Tiêu Chí Khiêm, Kiều Nhã ở trong văn phòng Tiêu tổng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, được Tiêu tổng đưa đi bệnh viện, nghe Dương Châu Kiệt nói, đứa nhỏ trong bụng bà ta..."

Tiêu Chí Khiêm hạ mắt, nói với cô là chuyện không liên quan, không có chút phản ứng,

Tuyết Chi nhìn sang, đưa tay ôm cổ anh, nhẹ giọng nói: "Tiêu Chí Khiêm, anh xác định, anh phải làm như thế sao? Cho dù anh không thích Tiêu tổng, Tiêu thị cũng là lão tổ tông của nhà họ Tiêu dựng nên, cứ hủy trong tay anh như vậy, anh nhẫn tâm sao?"

Trầm mặc, anh chậm rãi lên tiếng: "Anh đã cho ông ta cơ hội."

"Em biết." Tuyết Chi ôn nhu nói: "Bây giờ đúng lúc đang ở vào đường ranh giới, nếu như anh xuất thủ, mọi thứ đều còn kịp. Nhưng mà, nếu như anh muốn kiên trì, em cũng sẽ toàn lực ủng hộ anh." Cô phán đoán thị phi thiện ác, đều lấy điều kiện tiên quyết là bảo vệ Tiêu Chí Khiêm, cô sẽ quan tâm đến cảm thụ của anh trước, rồi mới lo nghĩ đến những người khác.

Trong mắt Tiêu Chí Khiêm phóng ra một loại phong tình xinh đẹp, nắm chặt tay cô nói: "Anh rất rõ ràng chính mình đang làm gì."

Nghe anh nói như vậy, Tuyết Chi ngay cả một câu dư thừa cũng không hỏi nữa, mà ánh mắt sáng trong nhìn anh, cười gật đầu: "Được, em biết rồi."

Tiêu Chính Thịnh lái xe tốc độ cao đến bệnh viện, sau khi y tế đẩy Kiều Nhã vào trong phòng cấp cứu, liền ngăn ông ta lại bên ngoài. Ông ta lo lắng đi qua đi lại ngoài hành lang, mười ngón tay luồn vào trong tóc, hung hăng giật mấy cái: "Tiểu Nhã, anh không cố ý, anh thật sự không cô ấy..." Ông ta tự lẩm bẩm, rõ ràng hối hận.

Tiêu Chính Thịnh ngồi trên ghế nghỉ, hai tay không ngừng giật tóc, kỳ thật, ông ta vẫn là rất yêu Kiều Nhã, nếu không, cũng sẽ không vứt bỏ mẹ của Tiêu Chí Khiêm, bởi vì bà ở trong bệnh viện tâm thần, mấy chục năm chẳng quan tâm. Vừa rồi thật sự là xúc động mới làm ra hành động thô lỗ như vậy!

Tôi van người, Phật tổ phù hộ, phù hộ Tiểu Nhã không có việc gì!

Đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng giày da dẫm lên mặt đá cẩm thạch, bước dân dừng lại trước mặt Tiêu Chính Thịnh: "Mẹ của tôi làm sao vậy?"



Nghe thấy lời nói cố nén lửa giận trầm giọng này, Tiêu Chính Thịnh từ từ ngẩng đầu, khẽ giật mình: "Tiểu Hạo, con đã về rồi?"

Đứng ở đối diện của ông ta, đúng là vẻ mặt phong trần của Bắc Minh Hạo. Nhìn gương mặt vừa kiên nghị vừa tràn ngập mị lực nam tính, giờ phút này có vẻ lo lắng, đáy mắt che lại một tầng lửa nóng, giống như núi lửa, tùy thời đều có thể phun trào.

"Tôi hỏi chú, mẹ của tôi làm sao vậy?" Giọng nói của anh ta lại trầm xuống mấy phần, hai đấm càng xiết chặt, siết đến vang dội. Quanh thân tràn ngập khí lạnh, chỉ là hạ xuống mấy lần, không khí bốn phía đều trở nên lạnh quỷ dị,

Tiêu Chính Thịnh liếc nhìn anh ta thật sâu, biết rõ chuyện cho dù lừa gạt cũng không lừa gạt được nữa, huống hồ, ông cũng không muốn giấu giếm con trai mình. Toàn bộ đều nói thẳng ra. "Là chú không cẩn thận, đẩy mẹ con một cái, cho nên bà ấy liền...." Ông nói xong, lại khổ sở cúi đầu xuống.

Bắc Minh Hạo xiết chặt nắm tay muống vung lại, lại cưỡng bức cơn giận hạ xuống. Anh ta vừa mới trở về, liền nghe được tin tức như vậy, làm sao anh ta có thể không thể phát điên? Nhưng mà, Người đàn ông trước mặt này, còn có trợ giúp rất lớn đối với tương lai của anh ta, anh sẽ không đắc tội ông ta vào thời điểm mấu chốt này!

Cắn chặt răng, nắm tay lại có chút buông ta, anh ta chuyển tầm mắt, rơi vào cửa lớn phòng cấp cứu. Cái gì cũng không nói, liền ngồi bên cạnh ông ta, khẩn trương chờ kết quả của bác sĩ. Anh ta càng như vậy, Tiêu Chính Thịnh càng tự trách, ông ta tình nguyện con trai cứ quở trách mình vài câu, cũng khiến cho lòng ông tốt hơn một chút.

"Tiểu Hạo." Tiêu Chính Thịnh có chút chán nản mở miệng: "Chuyện này, hoàn toàn là lỗi của chú, mẹ của con đến công ty, chỉ là muốn an ủi chú, là chú..." Vành mắt của ông ửng hồng, gần đây áp lực thật sự rất lớn, hai tay của ông đỡ trán vừa ảo não vừa tự trách.

Đôi mắt Bắc Minh Hạo lạnh lùng đảo qua ông ta, ánh mắt hạ xuống, trong giọng nói có chút không đếm xỉa đến: "Chú Tiêu, chú không phải đau khổ, mẹ của tôi còn cần chú đấy."

Tiêu Chính Thịnh nặng nề thở dài một tiếng: "Chú biết, chỉ hy vọng bà ấy không có việc gì mới tốt."

Đang còn nói chuyện, cửa phòng cấp cứu đã mở ra, hai người lập tức đi đến nghênh đón bác sĩ.

"Bác sĩ, vợ của tôi sao rồi?" Tiêu Chính Thịnh vội hỏi, Bắc Minh Hạo cũng nhíu mày, chờ đợi đáp án của bác sĩ.

"Người lớn không sao, đứa nhỏ không giữ được."

Nghe được bác sĩ trả lời, Tiêu Chính Thịnh ngốc trệ mấy giây đồng hồ, giống như nhụt chí lui về vài bước, đặt mông ngồi trên mặt ghế nghỉ ngơi, "Không còn, đứa bé không còn...."

Ông hy vọng đứa bé này cỡ nào, nhất là sau khi qua trung niên, thì càng thêm mong đợi.

Kết quả... không còn, đứa bé không còn!

Tâm tình của Bắc Minh Hạo đương nhiên không giống ông ta, anh ta mới kệ đứa bé kia ở đâu, chỉ cần mẹ không có việc gì được rồi. Anh ta nhanh chóng đẩy cửa đi vào, nhìn sắc mặt Kiều Nhã trắng bệch như tờ giấy, lông mày xiết lại, nhẹ nhàng nói: "Mẹ..."

Kiều Nhã chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy con trai, mâu quang sáng ngời: "Hạo, con đã về!"

Bắc Minh Hạo gật gật đầu, đi vào trước giường mẹ, ngồi xổm xuống: "Mẹ, mẹ có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có việc gì" Kiều Nhã chống khuôn mặt tươi cười, đưa tay xoa gương mặt sương gió của anh, "Hạo, mẹ sẽ nghĩ hết mọi cách tranh thủ cho con! Con không cần lo lắng! Cho dù tên kia liều mạng muốn phá vỡ công ty cũng vô dụng!"

Bắc Minh Hạo đi ra thì Tiêu Chính Thịnh vẫn còn ngồi trên ghế, hai tay ôm đầu: "Đều tại tôi, đều tại tôi..." Nếu như lúc đó ông ta có thể khắc chế một chút, nếu như ông ta có thể bận tâm một chút cảm xúc của Kiều Nhã, sẽ không xuất hiện bi kịch như vậy!

Kiều Nhã là sản phụ lớn tuổi, mang thai vốn đã là một chuyện nguy hiểm, từ khi mang thai đến nay, vẫn luôn ở Tây Sơn cho dì Vương chăm sóc. Ai ngờ bị Tiêu Chính Thịnh thô lỗ nhất thời mà làm mất đứa bé! Tâm lý của ông ta sẽ bị áy náy chồng lên hối tiếc, biết vậy chẳng làm, lại càng hận Tiêu Chí Khiêm.

Mọi thứ, đều phải trách cái tên nghịch tử này! Bắc Minh Hạo cúi đầu nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt an ủi: "Chú Tiêu, chú không cần phải tự trách nữa, đây là ngoài ý muốn, cũng chẳng ai ngờ."

"Tiểu Hạo...." Tiêu Chính Thịnh nửa là áy náy nhìn qua anh ta: "Chú... chú có lỗi với mẹ con cháu..."

Bắc Minh Hạo ngồi xồm người xuống: "Chú Tiêu, đừng nói như vậy, chúng ta là người một nhà."

Tiêu Chính Thịnh không ngừng gật đầu: "Đúng, người một nhà, người một nhà!"

"Chú Tiêu,chú vào xem mẹ tôi đi, tôi vừa về thành phố A còn có chút việc phải xử lý. Muộn một chút tôi sẽ đến."

Tiêu Chính Thịnh đứng lên, vừa đi vào, vừa quay đầu nói với anh ta: "Tiểu Dạ à, về rồi thì đến công ty giúp chú đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Trọng Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook