Chương 403: Chúng ta đi du lịch đi
Tô Tử
29/12/2020
Bọn họ vừa đi vào trong khách sạn, mới đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy người đàn ông bên trong, Vy Hiên bèn sững sờ.
Thấy thái độ của cô, Đoạn Bảo Chương chủ động cất tiếng: “Là ông đã kêu Viên Thành mời con đến.”
Vy Hiên nhìn Đoạn Viên Thành với vẻ ngạc nhiên, anh ta trầm mặc hai giây rồi nói: “Vy Hiên, anh là anh họ của em.”
Anh…Anh họ?
Đoạn Bảo Chương, Đoạn Viên Thành…đều mang họ Đoạn! Tại sao cô lại không phát hiện ra kia chứ?
Đoạn Viên Thành nhìn cô với vẻ áy náy: “Vy Hiên, xin lỗi em, anh không cố ý giấu em đâu, chỉ sợ em khó lòng chấp nhận mà thôi.”
Sau giây phút chấn động, Vy Hiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, Liên Cẩn Hành nhìn cô, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô. Vy Hiên quay đầu nhìn anh, anh lắc đầu, cô cúi đầu xuống, hít sâu một hơi rồi nói: “Không cần xin lỗi, anh không làm gì có lỗi với tôi hết.”
Đoạn Bảo Chương nói: “Hai anh em không sao là được rồi. Các cháu ra ngoài đi, để tôi nói chuyện riêng với Vy Hiên.”
Liên Ẩn Hành nhìn cô, dùng ánh mắt để hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Vy Hiên mỉm cười an ủi anh: “Em sẽ ra ngay thôi.”
Anh gật đầu, Đoạn Viên Thành đến đẩy xe lăn, cũng có thể vì người này là anh họ của Vy Hiên nên Liên Cẩn Hành cũng không từ chối
Trong phòng lại trở nên im lặng một cách ngột ngạt.
Đoạn Bảo Chương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dường như cậu Liên có vẻ không tươi tỉnh lắm.”
Biết ông muốn nói gì, Vy Hiên ngắt lời: “Ông không cần phải nói gì nữa, không ai có thể xen vào chuyện của cháu, cháu muốn cưới ai thì cưới người nấy, đây là sự tự do của cháu, hy vọng ông có thể hiểu.”
Đoạn Bảo Chương nhíu mày: “Ông muốn tốt cho cháu thôi.”
“Thế thì đừng làm phiền tôi nữa.”
Sự lạnh nhạt của Vy Hiên khiến cho Đoạn Bảo Chương khó lòng chấp nhận nổi: “Ông là ông ngoại của cháu!
“Ông ngoại?” Vy Hiên cúi đầu, cô cười nhạt: “Lúc tôi cần người thân nhất thì ông ở đâu?”
Đoạn Bảo Chương vẫn còn muốn giải thích thêm, nhưng cô chỉ cười: “Muốn tìm thấy tôi không phải là một chuyện khó khăn gì, nhất là lúc ấy chuyện của ba tôi ồn ào như thế, ai mà không biết kia chứ, ngày nào truyền thông cũng đưa tin về gia đình chúng tôi, ông thật sự không biết à? Tôi nghĩ rằng lúc ấy ông không xuất hiện là vì lo tôi và ba tôi sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của ông chứ gì. Nếu như không phải video của tôi trở nên nổi tiếng, mọi người đều nói cô bé này đàn khá lắm, ông có nhận tôi không?”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện không có gì quan trọng vậy: “Tôi sống một mình lâu nên cũng đã quen rồi, bởi thế, bây giờ xin ông đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi sống rất hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc.”
Cô cúi người chào ông ta, rồi quay người mỏ cửa, người đằng sau lưng lại cát tiếng gọi giật cô về.
“Cháu muốn nhận ông hay không đều được cả, ông không có gì để nói! Nhưng mẹ cháu thì sao?”
Vy Hiên khựng lại.
Thái độ của Đoạn Bảo Chương càng trở nên nặng nề hơn nữa, giọng nói của ông ta không giấu được sự oán hận dành cho Phạm Nghệ: “Nó vì thằng đấy mà hy sinh cả tính mạng của mình…Con gái của ông sai ở đâu?”
Vy Hiên khựng lại vài giây rồi dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Đoạn Viên Thành và Tưởng Cầm đợi sẵn ngoài cửa, nhìn thái độ của Vy Hiên là biết ngay bọn họ nói chuyện chẳng vui vẻ gì.
Đoạn Viên Thành nhìn cô, lời nói của anh ta mang đầy ẩn ý: “Vy Hiên à, không phải ông ấy không yêu em, chỉ có điều đả kích mà mẹ em dành cho ông quá lớn.”
Vy Hiên cười nhẹ rồi nói: “Tôi nghĩ điểm khác nhau giữa tôi và ông ấy chính là tôi sống cho tương lai, chứ không phải quá khứ.”
Còn người dạy cho cô tất cả những thứ này, vừa khéo lại chính là người mà cô muốn dùng cả đời để báo đáp.
Đoạn Viên Thành nhìn sâu vào mắt cô: “Vy Hiên, anh họ chỉ mong em được vui vẻ.”
“Em biết, cảm ơn anh.” Vy Hiên nói thật lòng.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa thể coi anh ta như anh trai của mình, nhưng với tư cách là bạn bè, cô cũng rất biết ơn anh ta.
Đoạn Viên Thành phì cười: “Đi thôi, anh đưa em ra cửa.” Nhưng đột nhiên điện thoại của anh ta đổ chuông: “Xin lỗi em, đợi chút nhé.”
Anh ta đi sang một bên nghe ngáy, Tưởng Cầm đứng trước mặt Vy Hiên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô, một hồi lâu sau mới nói: “Chuyện lần trước, tôi nên xin lỗi, rồi…cảm ơn cô.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên: “Hôm đó cô không nói sai gì cả, đúng là tôi không để ý đến cảm nhận của người khác. Còn cảm ơn thì không cần đâu. Bởi vì cô thật sự rất giỏi giang.”
Thân nhà nghệ sỹ chơi đàn cello trẻ tuổi, thành tích mà Tưởng Cầm đều rất xứng đáng, Vy Hiên cũng rất bội phục cô ta.
Lời khen của Vy Hiên khiến cho Tưởng Cầm cảm thấy bất ngờ, cô ta ngẩn ngơ nhìn cô vài giây rồi mới chậm rãi cúi đầu xuống: “Nhiều năm nay tôi đã nghe thấy nhiều lời khen ngợi, nhưng không có lần nào khiến tôi cảm thấy mình đã thành công như bây giờ.”
Vy Hiên cười khẽ, cô chủ động đến ôm cô ấy, Tưởng Cầm đờ người, dường như không quen với hành động thân mật một cách đột ngột của cô. Nhưng đồng thời cảm giác ấm áp đã bị cho vào quên lãng từ rất lâu lại nảy sinh trong lòng cô.
Vy Hiên thì thầm vào tai cô ta: “Cô và Viên Thành rất xứng đôi vừa lứa.”
Tưởng Cầm chợt đỏ mặt, cô ta cúi gằm đầu xuống: “Cô và anh Liên sẽ sống bình an cả đời thôi.”
Vy Hiên cắn môi, cô mỉm cười: “Tôi cũng tin là thế, chúng tôi sẽ được vậy.”
Hai người họ tiễn Vy Hiên ra đại sảnh, Liên Cẩn Hành đang gọi điện thoại, vừa nhác thấy bóng cô anh đã quay đầu nhìn lại, thấy mắt cô đỏ gay, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đã giải quyết xong rồi à?”
“Ừm!” Vy Hiên mỉm cười với anh: “Giải quyết xong rồi.”
“Thế thì tốt, chúng ta về nhà đi.”
“Ừm, về nhà thôi.”
Tưởng Cầm đứng bên cạnh người đàn ông trước mắt, cô ta nhìn chăm chú vào chiếc xe đã chạy đi xa dần ấy rồi lẩm bẩm: “Tại sao em cứ cảm thấy cô ấy không cần một ai thương hại…Mà ngược lại, cô ấy mới là người có tư cách thương hại kẻ khác kia chứ?”
Những gì cô đang có ở hiện tại là một sự nghiệp mà rất nhiều người theo đuổi cả đời, một mối tình đến chết không mờ phai. Thời gian chẳng còn ý nghĩa gì với cô ấy nữa, mỗi một ngày của cô ấy đã đủ để khiến cho một người có cuộc đời bình lặng thấy thỏa mãn.
Bởi thế, ai mới là người xứng đáng được thương hại kia chứ?
Đoạn Viên Thành quay đầu đi: “Nói thật lòng, vốn dĩ anh đã từng nghĩ như ông nội, muốn khuyên em ấy từ bỏ mối tình này, dồn hết tâm trí vào sự nghiệp âm nhạc. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, người cần được cứu rỗi không phải là em ấy, mà là những người tự xem mình là đúng như chúng ta.”
Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười mà nói: “Tốt thật, có thể nhìn thấy em thấy kiên cường như vậy, anh cũng mừng thay cho cô.”
Trên đường về, Vy Hiên luôn dựa vào người Liên Cẩn Hành, cô nắm lấy tay anh, không muốn bỏ ra.
Liên Cẩn Hành nắm tay cô thật chặt, anh cúi đầu hỏi khẽ: “Khó khăn lắm mới tìm được người thân, em muốn bỏ như thế à?”
Cho dù cô không nói gì, anh cũng đoán được quyết định của cô.
Vy Hiên hờ hững đáp lại anh: “Anh không phải là người thân của em sao? Em dính anh là đã đủ lắm rồi.”
Liên Cẩn Hành mở tròn mắt, đôi mắt của anh tối như bóng đêm, khiến cho lòng người say sưa: “Vì anh, có đáng không?”
Vy Hiên bực bội trừng mắt nhìn anh: “Thế ban đầu anh vì em mà bất chấp dư luận, lại bị gọi về tổng bộ nói chuyện, suýt nữa đã tan tành sự nghiệp, có đáng không?”
Anh lắc đầu: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Có đáng hay không, dường như không phải anh nói thôi là được.
Vy Hiên nhếch môi: “Thế không là được rồi.”
Cuộc đời sau này của cô chỉ còn hai chuyện cần phải đối đãi một cách nghiêm túc, một là những gì Phạm Vy Hiên thích, hai là những gì Phạm Vy Hiên không thích. Cô không cho phép người khác canh phòng trong thế giới của mình.
Liên Cẩn Hành nhướn mày, anh ung dung nói: “Xem ra cánh em cứng rồi nhỉ.”
Phạm Vy Hiên cười híp mắt rồi sấn lại gần anh: “Dù gì thì bây giờ em không còn nhà để về nữa, anh phải giữ em lại đó.”
Thấy anh không lên tiếng, Vy Hiên sững sờ: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, trả lời cô một cách nghiêm túc: “Anh đang cân nhắc.”
Cô sững sờ, rồi lập tức phì cười, ngón tay của cô chọc vào ngực anh: “Trễ rồi! Chắc chắn em sẽ bám dính lấy anh!”
Anh thở dài bất đắc dĩ, cánh tay dài của anh duỗi ra, ôm cô vào lòng mình: “Hết cách với em luôn đấy…Được rồi, để cho em bám.”
Cô dậy từ sáng sớm, mở cửa sổ ra, những bông tuyết trắng bay lả tả rợp trời, đây là trận tuyết đầu tiên của ngày đầu đông.
Vy Hiên đứng chân trần trước cửa sổ, cô chìa tay đón lấy vài bông, cảnh giác lành lạnh ngấm vào trong lòng bàn tay của cô, rồi lập tức tan thành vũng nước nhỏ.
Phía sau lưng, có người khoác áo lên người cô: “Sẽ bị lạnh đó.”
Vy Hiên quay đầu nhìn lại, cô nói với anh: “Cẩn Hành, chúng ta đi du lịch đi!”
Liên Cẩn Hành chẳng hề do dự: “Được.”
Rồi anh hỏi tiếp: “Muốn đi đâu?”
Ánh mắt Vy Hiên bừng sáng một cách lạ lùng, cô nói: “Chỉ cần đến một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ! Đi đâu cũng được.”
Anh véo quai hàm đang bạnh lên của cô, cười đùa cô: “Được, thế thì đi đến một nơi chưa đi bao giờ.”
“Bây giờ em sẽ chuẩn bị ngay!”
“Đi ăn sáng trước đã…”
“Em không đói.”
Vy Hiên lập tức chạy về phòng, Liên Cẩn Hành nhìn cô rồi cúi đầu xuống, anh lấy điện thoại ra bấm một cuộc gọi: “Tiểu Tần, giúp tôi chuẩn bị vài chuyện…”
Trên bàn ăn, một tấm bảng bản đồ trải rộng, Liên Cẩn Hành mỉm cười nhìn cô: “Thế là được rồi, anh nhắm mắt, tùy tiện chỉ bừa một nơi, cho dù là đâu thì chúng ta cũng sẽ đến đấy.”
Vy Hiên mừng rỡ, cô gật đầu liên tục: “Ý hay đấy!”
“Thế anh nhắm mắt lại đấy.”
Liên Cẩn Hành nói dứt lời, anh cầm bút lên dò từng chút từng chút trên bản đồ, cuối cùng khoanh tròn một nơi.
“Đây là…” Vy Hiên sững sờ: “Thanh Hải?”
Cô ngồi trên tực thăng, nhìn xuống vùng thảo nguyên trắng xóa. Đã lâu rồi chưa được vui vẻ và thoải mái như bây giờ.
Không giống ở chỗ, người quan trọng trong lòng cô đang ngồi cạnh bên cô, tâm hồn cô không còn cảm thấy trống vắng nữa.
Vy Hiên dựa vào vai Liên Cẩn Hành, cô thì thầm: “Không biết căn nhà lều của ông lão có còn hay không.”
“Còn.”
Nghe anh trả lời như thế, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao anh biết?”
Liên Cẩn Hành không nói gì, chỉ duỗi ngón tay chỉ xuống dưới, Vy Hiên ló đầu ra nhìn xem, quả nhiên là căn nhà lều của Tài Nhượng!
Trực thăng đáp xuống ầm ầm, làm nổi lên trận gió to.
Hai người bước xuống máy bay, đạp lên tuyết đọng mà như thể đang đi trên mây, cho dù ngọn gió lạnh rét thổi vào mặt đến đau đớn, trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Một thanh niên người bản địa ngượng ngùng chạy đến, nói tiếng quốc ngữ bằng giọng lơ lớ, cất tiếng gọi ‘anh Liên’
Liên Cẩn Hành cười cười: “Cùng Đạt, mấy ngày nay lại phải làm phiền cậu rồi.”
Cùng Đạt phẩy tay, nói là chẳng phiền chẳng phiền gì cả.
Vào lúc này, chiếc rèm được vén lên, Cao Oa bước ra: “Ha ha, hồi tối hôm qua mới nhận được điện thoại, không ngờ hai người lại đến sớm như thế!”
Vy Hiên sững sờ, cô quay đầu nhìn Liên Cẩn Hành rồi nói chầm chậm: “Bởi thế…cái gọi là vận mệnh an bài đều là anh cố tình sắp xếp hả?”
Anh thản nhiên búng trán cô: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn tin vào mấy chuyện này?”
Vy Hiên: “…”
Thấy thái độ của cô, Đoạn Bảo Chương chủ động cất tiếng: “Là ông đã kêu Viên Thành mời con đến.”
Vy Hiên nhìn Đoạn Viên Thành với vẻ ngạc nhiên, anh ta trầm mặc hai giây rồi nói: “Vy Hiên, anh là anh họ của em.”
Anh…Anh họ?
Đoạn Bảo Chương, Đoạn Viên Thành…đều mang họ Đoạn! Tại sao cô lại không phát hiện ra kia chứ?
Đoạn Viên Thành nhìn cô với vẻ áy náy: “Vy Hiên, xin lỗi em, anh không cố ý giấu em đâu, chỉ sợ em khó lòng chấp nhận mà thôi.”
Sau giây phút chấn động, Vy Hiên nhanh chóng thay đổi sắc mặt, Liên Cẩn Hành nhìn cô, anh nhẹ nhàng nắm chặt tay cô. Vy Hiên quay đầu nhìn anh, anh lắc đầu, cô cúi đầu xuống, hít sâu một hơi rồi nói: “Không cần xin lỗi, anh không làm gì có lỗi với tôi hết.”
Đoạn Bảo Chương nói: “Hai anh em không sao là được rồi. Các cháu ra ngoài đi, để tôi nói chuyện riêng với Vy Hiên.”
Liên Ẩn Hành nhìn cô, dùng ánh mắt để hỏi xem cô có đồng ý hay không.
Vy Hiên mỉm cười an ủi anh: “Em sẽ ra ngay thôi.”
Anh gật đầu, Đoạn Viên Thành đến đẩy xe lăn, cũng có thể vì người này là anh họ của Vy Hiên nên Liên Cẩn Hành cũng không từ chối
Trong phòng lại trở nên im lặng một cách ngột ngạt.
Đoạn Bảo Chương trầm ngâm một lúc rồi nói: “Dường như cậu Liên có vẻ không tươi tỉnh lắm.”
Biết ông muốn nói gì, Vy Hiên ngắt lời: “Ông không cần phải nói gì nữa, không ai có thể xen vào chuyện của cháu, cháu muốn cưới ai thì cưới người nấy, đây là sự tự do của cháu, hy vọng ông có thể hiểu.”
Đoạn Bảo Chương nhíu mày: “Ông muốn tốt cho cháu thôi.”
“Thế thì đừng làm phiền tôi nữa.”
Sự lạnh nhạt của Vy Hiên khiến cho Đoạn Bảo Chương khó lòng chấp nhận nổi: “Ông là ông ngoại của cháu!
“Ông ngoại?” Vy Hiên cúi đầu, cô cười nhạt: “Lúc tôi cần người thân nhất thì ông ở đâu?”
Đoạn Bảo Chương vẫn còn muốn giải thích thêm, nhưng cô chỉ cười: “Muốn tìm thấy tôi không phải là một chuyện khó khăn gì, nhất là lúc ấy chuyện của ba tôi ồn ào như thế, ai mà không biết kia chứ, ngày nào truyền thông cũng đưa tin về gia đình chúng tôi, ông thật sự không biết à? Tôi nghĩ rằng lúc ấy ông không xuất hiện là vì lo tôi và ba tôi sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của ông chứ gì. Nếu như không phải video của tôi trở nên nổi tiếng, mọi người đều nói cô bé này đàn khá lắm, ông có nhận tôi không?”
Giọng điệu của cô rất bình tĩnh, giống như đang nói về một chuyện không có gì quan trọng vậy: “Tôi sống một mình lâu nên cũng đã quen rồi, bởi thế, bây giờ xin ông đừng đến làm phiền tôi nữa. Tôi sống rất hạnh phúc. Thật sự rất hạnh phúc.”
Cô cúi người chào ông ta, rồi quay người mỏ cửa, người đằng sau lưng lại cát tiếng gọi giật cô về.
“Cháu muốn nhận ông hay không đều được cả, ông không có gì để nói! Nhưng mẹ cháu thì sao?”
Vy Hiên khựng lại.
Thái độ của Đoạn Bảo Chương càng trở nên nặng nề hơn nữa, giọng nói của ông ta không giấu được sự oán hận dành cho Phạm Nghệ: “Nó vì thằng đấy mà hy sinh cả tính mạng của mình…Con gái của ông sai ở đâu?”
Vy Hiên khựng lại vài giây rồi dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.
Đoạn Viên Thành và Tưởng Cầm đợi sẵn ngoài cửa, nhìn thái độ của Vy Hiên là biết ngay bọn họ nói chuyện chẳng vui vẻ gì.
Đoạn Viên Thành nhìn cô, lời nói của anh ta mang đầy ẩn ý: “Vy Hiên à, không phải ông ấy không yêu em, chỉ có điều đả kích mà mẹ em dành cho ông quá lớn.”
Vy Hiên cười nhẹ rồi nói: “Tôi nghĩ điểm khác nhau giữa tôi và ông ấy chính là tôi sống cho tương lai, chứ không phải quá khứ.”
Còn người dạy cho cô tất cả những thứ này, vừa khéo lại chính là người mà cô muốn dùng cả đời để báo đáp.
Đoạn Viên Thành nhìn sâu vào mắt cô: “Vy Hiên, anh họ chỉ mong em được vui vẻ.”
“Em biết, cảm ơn anh.” Vy Hiên nói thật lòng.
Mặc dù bây giờ cô vẫn chưa thể coi anh ta như anh trai của mình, nhưng với tư cách là bạn bè, cô cũng rất biết ơn anh ta.
Đoạn Viên Thành phì cười: “Đi thôi, anh đưa em ra cửa.” Nhưng đột nhiên điện thoại của anh ta đổ chuông: “Xin lỗi em, đợi chút nhé.”
Anh ta đi sang một bên nghe ngáy, Tưởng Cầm đứng trước mặt Vy Hiên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn cô, một hồi lâu sau mới nói: “Chuyện lần trước, tôi nên xin lỗi, rồi…cảm ơn cô.”
Vy Hiên ngẩng đầu lên: “Hôm đó cô không nói sai gì cả, đúng là tôi không để ý đến cảm nhận của người khác. Còn cảm ơn thì không cần đâu. Bởi vì cô thật sự rất giỏi giang.”
Thân nhà nghệ sỹ chơi đàn cello trẻ tuổi, thành tích mà Tưởng Cầm đều rất xứng đáng, Vy Hiên cũng rất bội phục cô ta.
Lời khen của Vy Hiên khiến cho Tưởng Cầm cảm thấy bất ngờ, cô ta ngẩn ngơ nhìn cô vài giây rồi mới chậm rãi cúi đầu xuống: “Nhiều năm nay tôi đã nghe thấy nhiều lời khen ngợi, nhưng không có lần nào khiến tôi cảm thấy mình đã thành công như bây giờ.”
Vy Hiên cười khẽ, cô chủ động đến ôm cô ấy, Tưởng Cầm đờ người, dường như không quen với hành động thân mật một cách đột ngột của cô. Nhưng đồng thời cảm giác ấm áp đã bị cho vào quên lãng từ rất lâu lại nảy sinh trong lòng cô.
Vy Hiên thì thầm vào tai cô ta: “Cô và Viên Thành rất xứng đôi vừa lứa.”
Tưởng Cầm chợt đỏ mặt, cô ta cúi gằm đầu xuống: “Cô và anh Liên sẽ sống bình an cả đời thôi.”
Vy Hiên cắn môi, cô mỉm cười: “Tôi cũng tin là thế, chúng tôi sẽ được vậy.”
Hai người họ tiễn Vy Hiên ra đại sảnh, Liên Cẩn Hành đang gọi điện thoại, vừa nhác thấy bóng cô anh đã quay đầu nhìn lại, thấy mắt cô đỏ gay, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Đã giải quyết xong rồi à?”
“Ừm!” Vy Hiên mỉm cười với anh: “Giải quyết xong rồi.”
“Thế thì tốt, chúng ta về nhà đi.”
“Ừm, về nhà thôi.”
Tưởng Cầm đứng bên cạnh người đàn ông trước mắt, cô ta nhìn chăm chú vào chiếc xe đã chạy đi xa dần ấy rồi lẩm bẩm: “Tại sao em cứ cảm thấy cô ấy không cần một ai thương hại…Mà ngược lại, cô ấy mới là người có tư cách thương hại kẻ khác kia chứ?”
Những gì cô đang có ở hiện tại là một sự nghiệp mà rất nhiều người theo đuổi cả đời, một mối tình đến chết không mờ phai. Thời gian chẳng còn ý nghĩa gì với cô ấy nữa, mỗi một ngày của cô ấy đã đủ để khiến cho một người có cuộc đời bình lặng thấy thỏa mãn.
Bởi thế, ai mới là người xứng đáng được thương hại kia chứ?
Đoạn Viên Thành quay đầu đi: “Nói thật lòng, vốn dĩ anh đã từng nghĩ như ông nội, muốn khuyên em ấy từ bỏ mối tình này, dồn hết tâm trí vào sự nghiệp âm nhạc. Nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, người cần được cứu rỗi không phải là em ấy, mà là những người tự xem mình là đúng như chúng ta.”
Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười mà nói: “Tốt thật, có thể nhìn thấy em thấy kiên cường như vậy, anh cũng mừng thay cho cô.”
Trên đường về, Vy Hiên luôn dựa vào người Liên Cẩn Hành, cô nắm lấy tay anh, không muốn bỏ ra.
Liên Cẩn Hành nắm tay cô thật chặt, anh cúi đầu hỏi khẽ: “Khó khăn lắm mới tìm được người thân, em muốn bỏ như thế à?”
Cho dù cô không nói gì, anh cũng đoán được quyết định của cô.
Vy Hiên hờ hững đáp lại anh: “Anh không phải là người thân của em sao? Em dính anh là đã đủ lắm rồi.”
Liên Cẩn Hành mở tròn mắt, đôi mắt của anh tối như bóng đêm, khiến cho lòng người say sưa: “Vì anh, có đáng không?”
Vy Hiên bực bội trừng mắt nhìn anh: “Thế ban đầu anh vì em mà bất chấp dư luận, lại bị gọi về tổng bộ nói chuyện, suýt nữa đã tan tành sự nghiệp, có đáng không?”
Anh lắc đầu: “Anh chưa từng nghĩ đến chuyện này.”
Có đáng hay không, dường như không phải anh nói thôi là được.
Vy Hiên nhếch môi: “Thế không là được rồi.”
Cuộc đời sau này của cô chỉ còn hai chuyện cần phải đối đãi một cách nghiêm túc, một là những gì Phạm Vy Hiên thích, hai là những gì Phạm Vy Hiên không thích. Cô không cho phép người khác canh phòng trong thế giới của mình.
Liên Cẩn Hành nhướn mày, anh ung dung nói: “Xem ra cánh em cứng rồi nhỉ.”
Phạm Vy Hiên cười híp mắt rồi sấn lại gần anh: “Dù gì thì bây giờ em không còn nhà để về nữa, anh phải giữ em lại đó.”
Thấy anh không lên tiếng, Vy Hiên sững sờ: “Anh đang nghĩ gì vậy?”
Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, trả lời cô một cách nghiêm túc: “Anh đang cân nhắc.”
Cô sững sờ, rồi lập tức phì cười, ngón tay của cô chọc vào ngực anh: “Trễ rồi! Chắc chắn em sẽ bám dính lấy anh!”
Anh thở dài bất đắc dĩ, cánh tay dài của anh duỗi ra, ôm cô vào lòng mình: “Hết cách với em luôn đấy…Được rồi, để cho em bám.”
Cô dậy từ sáng sớm, mở cửa sổ ra, những bông tuyết trắng bay lả tả rợp trời, đây là trận tuyết đầu tiên của ngày đầu đông.
Vy Hiên đứng chân trần trước cửa sổ, cô chìa tay đón lấy vài bông, cảnh giác lành lạnh ngấm vào trong lòng bàn tay của cô, rồi lập tức tan thành vũng nước nhỏ.
Phía sau lưng, có người khoác áo lên người cô: “Sẽ bị lạnh đó.”
Vy Hiên quay đầu nhìn lại, cô nói với anh: “Cẩn Hành, chúng ta đi du lịch đi!”
Liên Cẩn Hành chẳng hề do dự: “Được.”
Rồi anh hỏi tiếp: “Muốn đi đâu?”
Ánh mắt Vy Hiên bừng sáng một cách lạ lùng, cô nói: “Chỉ cần đến một nơi nào đó hoàn toàn xa lạ! Đi đâu cũng được.”
Anh véo quai hàm đang bạnh lên của cô, cười đùa cô: “Được, thế thì đi đến một nơi chưa đi bao giờ.”
“Bây giờ em sẽ chuẩn bị ngay!”
“Đi ăn sáng trước đã…”
“Em không đói.”
Vy Hiên lập tức chạy về phòng, Liên Cẩn Hành nhìn cô rồi cúi đầu xuống, anh lấy điện thoại ra bấm một cuộc gọi: “Tiểu Tần, giúp tôi chuẩn bị vài chuyện…”
Trên bàn ăn, một tấm bảng bản đồ trải rộng, Liên Cẩn Hành mỉm cười nhìn cô: “Thế là được rồi, anh nhắm mắt, tùy tiện chỉ bừa một nơi, cho dù là đâu thì chúng ta cũng sẽ đến đấy.”
Vy Hiên mừng rỡ, cô gật đầu liên tục: “Ý hay đấy!”
“Thế anh nhắm mắt lại đấy.”
Liên Cẩn Hành nói dứt lời, anh cầm bút lên dò từng chút từng chút trên bản đồ, cuối cùng khoanh tròn một nơi.
“Đây là…” Vy Hiên sững sờ: “Thanh Hải?”
Cô ngồi trên tực thăng, nhìn xuống vùng thảo nguyên trắng xóa. Đã lâu rồi chưa được vui vẻ và thoải mái như bây giờ.
Không giống ở chỗ, người quan trọng trong lòng cô đang ngồi cạnh bên cô, tâm hồn cô không còn cảm thấy trống vắng nữa.
Vy Hiên dựa vào vai Liên Cẩn Hành, cô thì thầm: “Không biết căn nhà lều của ông lão có còn hay không.”
“Còn.”
Nghe anh trả lời như thế, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Sao anh biết?”
Liên Cẩn Hành không nói gì, chỉ duỗi ngón tay chỉ xuống dưới, Vy Hiên ló đầu ra nhìn xem, quả nhiên là căn nhà lều của Tài Nhượng!
Trực thăng đáp xuống ầm ầm, làm nổi lên trận gió to.
Hai người bước xuống máy bay, đạp lên tuyết đọng mà như thể đang đi trên mây, cho dù ngọn gió lạnh rét thổi vào mặt đến đau đớn, trong lòng cô vẫn cảm thấy ấm áp.
Một thanh niên người bản địa ngượng ngùng chạy đến, nói tiếng quốc ngữ bằng giọng lơ lớ, cất tiếng gọi ‘anh Liên’
Liên Cẩn Hành cười cười: “Cùng Đạt, mấy ngày nay lại phải làm phiền cậu rồi.”
Cùng Đạt phẩy tay, nói là chẳng phiền chẳng phiền gì cả.
Vào lúc này, chiếc rèm được vén lên, Cao Oa bước ra: “Ha ha, hồi tối hôm qua mới nhận được điện thoại, không ngờ hai người lại đến sớm như thế!”
Vy Hiên sững sờ, cô quay đầu nhìn Liên Cẩn Hành rồi nói chầm chậm: “Bởi thế…cái gọi là vận mệnh an bài đều là anh cố tình sắp xếp hả?”
Anh thản nhiên búng trán cô: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn tin vào mấy chuyện này?”
Vy Hiên: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.