Chương 494: Có muốn đánh cược không?
Tô Tử
19/04/2021
Mộ Dung Hoành Nghị giật mình, không khỏi sờ sờ mặt mình. Ngay cả Cao Dương cũng nhìn ra được, anh biểu hiện ra rõ ràng như vậy sao?
Anh lắc đầu nói: "Tiếp tục đi."
Cao Dương tiếp tục đọc.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng người ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết gì đó lên giấy. Khi Cao Dương đọc xong toàn bộ, anh đưa tờ giấy cho anh ta: "Một số điều khoản đánh dấu trên đây có vấn đề, cậu cầm đi sửa rồi mang đến đây."
Cao Dương nhận lấy: "Vâng, tôi đi làm ngay."
Anh ta đi vài bước, sau đó bỗng dừng lại, do dự một chút rồi nói: "Bác sĩ khoa mắt ở Hoa Kỳ đã liên hệ xong rồi, anh có muốn..."
“Ai bảo cậu tự tiện làm chủ hả?” Vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị hờ hững, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
"Tổng giám đốc..."
“Đừng nói nữa, ra ngoài.”
Cao Dương im lặng, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lòng anh biết rõ, khoảng thời gian này là anh trộm được. Để có thể chung sống hòa thuận với cô ấy như bây giờ thì mất đi một đôi mắt cũng chẳng đáng kể.
Lại có tiếng gõ cửa, tưởng là Cao Dương, anh nói: "Mời vào."
Người mở cửa vào là Nghiêm Túc, thư ký đi theo phía sau, vội giải thích: "Tổng giám đốc, anh ta nói có chuyện muốn nói với ngài..."
Nghiêm Túc cũng rất tự nhiên, trực tiếp đi vào rồi ngồi xuống đối diện anh: "Tôi tưởng anh rất muốn gặp tôi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, nhếch môi, khoác tay bảo thư ký ra ngoài.
“Phải.”
Thư ký rời đi, tiện thể đóng cửa lại.
Trong không gian lạnh lẽo, chỉ có hai người.
“Mắt của anh có nghiêm trọng không?” Nghiêm Túc trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh nói: "Nếu không thấy được cũng không sao, cứ như vậy đi."
"Có muốn tôi tìm bác sĩ cho anh không, là nơi rất uy tín."
"Cám ơn ý tốt của anh, mắt của tôi, tôi có tính toán, không cần phiền anh lo lắng."
Đối mặt với lời từ chối không chút lưu tình của anh, Nghiêm Túc lại không để bụng, anh khẽ cười rồi chậm rãi nói: "Anh không muốn chữa, hay là sợ chữa?"
Mộ Dung Hoành Nghị không nói chuyện, nét mặt vẫn không thay đổi, có một sự châm chọc không hề nhẹ.
“Anh biết rất rõ, nếu không phải vì bộ dạng như bây giờ của anh thì cô ấy sẽ không ở bên cạnh anh.” Nghiêm Túc nói từng câu từng chữ: “So với những việc anh đã làm tổn thương cô ấy lúc trước thì anh của bây giờ thật sự là kẻ khốn nạn khiến người ta muốn đánh!”
Mộ Dung Hoành Nghị cười: "Có muốn đánh cược không?"
Nghiêm Túc nhướng mày coi như trả lời, mặc dù đối phương không thể nhìn thấy.
Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Anh làm giống tôi, mất đi đôi mắt, xem xem cô ấy có đối xử với anh như cách cô ấy đối xử với tôi bây giờ không."
Sắc mặt Nghiêm Túc lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Mộ Dung Hoành Nghị cười vô hại: "Haha, đồ khốn không phải ai muốn làm là có thể làm được đâu."
“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Nghiêm Túc hỏi.
“Anh có tư cách gì để hỏi?” Mộ Dung Hoành Nghị vươn ngón tay thon dài ra vuốt tóc, âm thanh có chút lười biếng: “Tôi nhớ, tôi đã gửi cảnh cáo cho anh, chắc anh đã nhận được rồi.”
“Ồ, cái đó sao.” Nghiêm Túc bật cười nói: “Anh cảnh cáo chưa đủ rõ ràng, nhà máy nhỏ bé ở quận phía đông, nhà họ Nghiêm chúng tôi còn chưa đặt trong mắt.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: "Ồ? Vậy thật thất lễ."
“Mộ Dung Hoành Nghị, nếu tôi muốn đối phó với anh thì anh sẽ không yên ổn ngồi ở đây được đâu.” Nghiêm Túc hờ hững nói, mang theo vẻ ngang ngược: “Sở dĩ bây giờ tôi không trả thù anh là vì tôi không muốn trở thành người như anh.”
Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: "Cậu Nghiêm, đừng làm ra vẻ như là anh hiểu tôi lắm vậy, chúng ta không thân."
Nghiêm Túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không thân, sự hiểu biết của tôi đối anh cũng thông qua Tưởng Cầm hết. Cho nên, tôi thấy người như anh rất tồi tệ."
Nhắc đến Tưởng Cầm, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị dần biến mất. Anh đứng dậy, cho dù vết thương ở chân còn chưa lành hẳn, anh vẫn đứng dậy đi về hướng Nghiêm Túc, trịnh trọng nói: "Tôi không thích anh tới gần cô ấy, cách xa cô ấy một chút đi."
Nghiêm Túc cười: "Nếu không thì?"
"Tôi sẽ cho anh biết lời cảnh cáo trước đó không phải chỉ là vui đùa mà thôi."
Ánh mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo cực độ nhìn anh: "Mộ Dung Hoành Nghị, nếu anh để ý cô ấy như vậy thì giữ cô ấy cho kỹ, đừng để tôi có cơ hội lợi dụng, một khi tôi đã có ý niệm đó thì anh sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.”
Nói xong, anh đứng lên nói: "Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước."
Nụ cười Mộ Dung Hoành Nghị dần nguội lạnh, tựa như nghiền ngẫm rồi nói: " Nghiêm Túc..."
Tưởng Cầm học ở chỗ Đàm Tô được một ngày, thực sự học được rất nhiều. Nhưng mà, Đàm Tô nghiêm khắc cũng khiến người ta ăn không tiêu. Thực ra thì so với đãi ngộ mà Mộ Dung Hoành Nghị nhận được khi đó thì bây giờ Tưởng Cầm được đối xử tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối, Mộ Dung Hoành Nghị kết thúc công việc của công ty thì vội vàng đến chỗ Đàm Tô.
Vừa bước vào, anh đưa món đồ mua bên ngoài cho ông ta: "Ông già, đây là món chân vịt quay yêu thích nhất của ông này."
Đàm Tô vui vẻ nhận lấy: "Coi như cậu có hiếu."
Cảm giác được Tưởng Cầm ở bên cạnh, Mộ Dung Hoành Nghị vội vàng hỏi: "Ông ta có làm khó em không.”
“Không có, sư phó đối xử với em rất tốt.” Tưởng Cầm nói.
Mộ Dung Hoành Nghị mới buông lỏng, Tưởng Cầm cười nói: "Anh cũng không phải chưa từng học sư phó, đừng căng thẳng như vậy."
Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng nghiến lợi: "Chính vì đã học ông ta nên tôi mới biết lão già này biến thái thế nào."
Đàm Tô vừa ăn chân vịt quay vừa cười toe toét nói: "Tiểu Cầm, dù sao thì cậu ta cũng là đàn anh của cô! Xem hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe về việc học hành của nó ở đây."
Tưởng Cầm cười gật đầu: "Được."
“Không được nói!” Hai má Mộ Dung Hoành Nghị có chút ửng hồng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ông còn muốn cái bảo bối của tổ tiên ông truyền lại."
Nghe xong lời này, Đàm Tô chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp: "Hầy, Tiểu Cầm, cậu ta không cho tôi nói thì tôi cũng đành chịu. Nếu muốn nghe thì tự mình hỏi cậu ta."
"Đi thôi."
Mộ Dung Hoành Nghị không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền kéo Tưởng Cầm rời đi.
Lo lắng chân anh đi không tiện, Tưởng Cầm đi chậm lại: "Đừng đi nhanh như vậy, làm như sư phó sẽ ăn thịt anh ấy."
Anh khịt mũi: "Cô tưởng ông ta sẽ không?"
Nhớ năm đó……
Quên đi, không nhắc đến nó nữa.
Về đến nhà, chị Ngọc đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, gần đây khẩu vị của Tưởng Cầm không tệ, ăn nhiều hơn bình thường một chút. Thấy cô kêu chị Ngọc lấy thêm cơm, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
"À, cô ơi, tay cô bị sao vậy?"
Tiếng kêu lên của chị Ngọc khiến Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày.
"Không sao đâu." Tưởng Cầm cẩn thận giấu vết thương trên ngón trỏ.
“Sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.
Tưởng Cầm không trả lời, chị Ngọc thành thật trả lời: "Hình như đã bị cái gì đó cắt trúng, nhìn vết thương khá sâu."
Mộ Dung Hoành Nghị vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì, anh tức giận nói: "Tôi đã nói rồi, không cho em đến chỗ ông già kia học rồi mà em lại không nghe! Bây giờ bị thương rồi thấy không?"
Tưởng Cầm bất lực ngẩng đầu nhìn anh: "Chỉ là một vết thương thôi, không cần làm quá lên đâu."
“Làm quá lên?” Mộ Dung Hoành Nghị cười khẩy nói: “Mới ngày đầu tiên mà đã để mình bị thương, sau này thì sao? Tôi đã nói rồi, chế tạo giày không phải là thứ con gái nên học!”
Tưởng Cầm đặt đũa xuống, đối mặt với anh: "Đây là chuyện không thể tránh khỏi."
“Chính bởi vì như vậy nên tôi mới ghét nó!” Anh chống gậy muốn bước ra khỏi nhà ăn: “Tôi sẽ gọi cho ông già nói ông ta ngày mai em sẽ không đến học nữa.”
“Đợi đã.” Tưởng Cầm nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay anh: “Anh không thể ngăn cản sở thích của tôi!”
Anh bật cười, mặt đầy hung ác, ghé sát vào người cô: "Thật đáng tiếc, sở thích của em sau này chỉ có thể là tôi."
Thấy anh cố chấp như vậy, Tưởng Cầm thở dài, chỉ có thể dùng chiêu sát thủ của mình.
Cô ôm eo anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh: "Em biết là anh lo lắng cho em, em đảm bảo sẽ không để mình bị thương nữa."
Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, mặc dù vẻ mặt vẫn còn hung dữ, nhưng cũng không gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra.
Anh cứng rắn: "Em tưởng em làm như vậy là tôi sẽ đồng ý?"
Cô cọ má mình lên lưng anh: "Em không phải nhất định phải khiến anh đồng ý thì mới được, nhưng nếu anh đồng ý thì em sẽ rất vui. Lẽ nào anh không muốn em vui vẻ sao?"
Câu nói này khiến anh mủi lòng.
Một lúc lâu sau, anh xoay người lại: "Rất giỏi, biết nắm điểm yếu của tôi."
Tưởng Cầm mỉm cười: "Em ở bên anh lâu như vậy thì ít nhiều cũng học được một số kỹ năng cho bản thân chứ."
Anh gật đầu, cười như không cười: "Quả thực học không tệ."
Lập tức liền nói: "Ăn cơm cho xong đi, sau đó đến phòng khách để tôi xử lý vết thương cho em."
Tưởng Cầm không từ chối, mặc dù đối với anh bây giờ mà nói thì có phần khó khăn.
Sau khi ăn xong, cô bị anh kéo đến ngồi ở phòng khách. Anh mở hộp thuốc ra, lần mò trong đó lấy bông khử trùng: "Ngón nào?"
Tưởng Cầm đưa ngón trỏ về phía anh để anh có thể chạm được.
Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị rất nhẹ nhàng, mặc dù không nhìn thấy vết thương của cô sâu bao nhiêu, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Tưởng Cầm thấy vậy thì không kiềm lòng nổi đưa tay ra xoa đôi lông mày của anh.
“Em không thích anh cau mày.” Cô nói.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt không có tiêu cự, anh nhắm ngay vào khuôn mặt cô. Dần dần, một nụ cười thoải mái xuất hiện trước mặt cô.
Cô cười: "Em thích anh thế này."
Cười không chút áp lực, không chút gò bó. Nếu mối quan hệ của họ cũng có thể đơn giản như nụ cười này, thì tốt biết mấy.
Xử lý vết thương trên ngón tay cô xong, anh đã toát đầy mồ hôi.
Cô lấy khăn giấy lau cho anh, nói: "Tối nay đừng làm việc nữa, đã làm mấy đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi."
Vì mắt không thấy nên chỉ có thể nghe, còn phải nghe nhiều lần nữa, nên chắc chắn rất khó khăn.
Anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô: "Không chăm chỉ làm việc thì sao có tiền nuôi con được?"
Cô đình trệ, mắt rũ xuống, không lên tiếng.
Đối với cô, chủ đề về con cái giống như một điều cấm kỵ.
Anh nhạy cảm cảm giác được cái gì đó, nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đến bây giờ rồi mà em vẫn không muốn đứa bé này?"
Tưởng Cầm mấp máy môi, lại không biết nên trả lời thế nào.
Nếu cô nói muốn, thì đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành tiền đặt cược, mà cô lại không muốn chịu thua.
Anh mím môi, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, nặng nề đè nén trái tim của nhau.
Anh lắc đầu nói: "Tiếp tục đi."
Cao Dương tiếp tục đọc.
Mộ Dung Hoành Nghị nghiêng người ngồi trước bàn làm việc, cầm bút viết gì đó lên giấy. Khi Cao Dương đọc xong toàn bộ, anh đưa tờ giấy cho anh ta: "Một số điều khoản đánh dấu trên đây có vấn đề, cậu cầm đi sửa rồi mang đến đây."
Cao Dương nhận lấy: "Vâng, tôi đi làm ngay."
Anh ta đi vài bước, sau đó bỗng dừng lại, do dự một chút rồi nói: "Bác sĩ khoa mắt ở Hoa Kỳ đã liên hệ xong rồi, anh có muốn..."
“Ai bảo cậu tự tiện làm chủ hả?” Vẻ mặt Mộ Dung Hoành Nghị hờ hững, bộ dạng hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
"Tổng giám đốc..."
“Đừng nói nữa, ra ngoài.”
Cao Dương im lặng, xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi nhắm mắt lại.
Trong lòng anh biết rõ, khoảng thời gian này là anh trộm được. Để có thể chung sống hòa thuận với cô ấy như bây giờ thì mất đi một đôi mắt cũng chẳng đáng kể.
Lại có tiếng gõ cửa, tưởng là Cao Dương, anh nói: "Mời vào."
Người mở cửa vào là Nghiêm Túc, thư ký đi theo phía sau, vội giải thích: "Tổng giám đốc, anh ta nói có chuyện muốn nói với ngài..."
Nghiêm Túc cũng rất tự nhiên, trực tiếp đi vào rồi ngồi xuống đối diện anh: "Tôi tưởng anh rất muốn gặp tôi."
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày, nhếch môi, khoác tay bảo thư ký ra ngoài.
“Phải.”
Thư ký rời đi, tiện thể đóng cửa lại.
Trong không gian lạnh lẽo, chỉ có hai người.
“Mắt của anh có nghiêm trọng không?” Nghiêm Túc trực tiếp hỏi.
Mộ Dung Hoành Nghị bình tĩnh nói: "Nếu không thấy được cũng không sao, cứ như vậy đi."
"Có muốn tôi tìm bác sĩ cho anh không, là nơi rất uy tín."
"Cám ơn ý tốt của anh, mắt của tôi, tôi có tính toán, không cần phiền anh lo lắng."
Đối mặt với lời từ chối không chút lưu tình của anh, Nghiêm Túc lại không để bụng, anh khẽ cười rồi chậm rãi nói: "Anh không muốn chữa, hay là sợ chữa?"
Mộ Dung Hoành Nghị không nói chuyện, nét mặt vẫn không thay đổi, có một sự châm chọc không hề nhẹ.
“Anh biết rất rõ, nếu không phải vì bộ dạng như bây giờ của anh thì cô ấy sẽ không ở bên cạnh anh.” Nghiêm Túc nói từng câu từng chữ: “So với những việc anh đã làm tổn thương cô ấy lúc trước thì anh của bây giờ thật sự là kẻ khốn nạn khiến người ta muốn đánh!”
Mộ Dung Hoành Nghị cười: "Có muốn đánh cược không?"
Nghiêm Túc nhướng mày coi như trả lời, mặc dù đối phương không thể nhìn thấy.
Mộ Dung Hoành Nghị tiếp tục nói một cách thản nhiên: "Anh làm giống tôi, mất đi đôi mắt, xem xem cô ấy có đối xử với anh như cách cô ấy đối xử với tôi bây giờ không."
Sắc mặt Nghiêm Túc lập tức tối sầm lại, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Mộ Dung Hoành Nghị cười vô hại: "Haha, đồ khốn không phải ai muốn làm là có thể làm được đâu."
“Rốt cuộc anh có mục đích gì?” Nghiêm Túc hỏi.
“Anh có tư cách gì để hỏi?” Mộ Dung Hoành Nghị vươn ngón tay thon dài ra vuốt tóc, âm thanh có chút lười biếng: “Tôi nhớ, tôi đã gửi cảnh cáo cho anh, chắc anh đã nhận được rồi.”
“Ồ, cái đó sao.” Nghiêm Túc bật cười nói: “Anh cảnh cáo chưa đủ rõ ràng, nhà máy nhỏ bé ở quận phía đông, nhà họ Nghiêm chúng tôi còn chưa đặt trong mắt.”
Mộ Dung Hoành Nghị nhướng mày: "Ồ? Vậy thật thất lễ."
“Mộ Dung Hoành Nghị, nếu tôi muốn đối phó với anh thì anh sẽ không yên ổn ngồi ở đây được đâu.” Nghiêm Túc hờ hững nói, mang theo vẻ ngang ngược: “Sở dĩ bây giờ tôi không trả thù anh là vì tôi không muốn trở thành người như anh.”
Mộ Dung Hoành Nghị bật cười: "Cậu Nghiêm, đừng làm ra vẻ như là anh hiểu tôi lắm vậy, chúng ta không thân."
Nghiêm Túc gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta không thân, sự hiểu biết của tôi đối anh cũng thông qua Tưởng Cầm hết. Cho nên, tôi thấy người như anh rất tồi tệ."
Nhắc đến Tưởng Cầm, nụ cười trên mặt Mộ Dung Hoành Nghị dần biến mất. Anh đứng dậy, cho dù vết thương ở chân còn chưa lành hẳn, anh vẫn đứng dậy đi về hướng Nghiêm Túc, trịnh trọng nói: "Tôi không thích anh tới gần cô ấy, cách xa cô ấy một chút đi."
Nghiêm Túc cười: "Nếu không thì?"
"Tôi sẽ cho anh biết lời cảnh cáo trước đó không phải chỉ là vui đùa mà thôi."
Ánh mắt Nghiêm Túc lạnh lẽo cực độ nhìn anh: "Mộ Dung Hoành Nghị, nếu anh để ý cô ấy như vậy thì giữ cô ấy cho kỹ, đừng để tôi có cơ hội lợi dụng, một khi tôi đã có ý niệm đó thì anh sẽ rất khó để xoay chuyển cục diện.”
Nói xong, anh đứng lên nói: "Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước."
Nụ cười Mộ Dung Hoành Nghị dần nguội lạnh, tựa như nghiền ngẫm rồi nói: " Nghiêm Túc..."
Tưởng Cầm học ở chỗ Đàm Tô được một ngày, thực sự học được rất nhiều. Nhưng mà, Đàm Tô nghiêm khắc cũng khiến người ta ăn không tiêu. Thực ra thì so với đãi ngộ mà Mộ Dung Hoành Nghị nhận được khi đó thì bây giờ Tưởng Cầm được đối xử tốt hơn rất nhiều.
Buổi tối, Mộ Dung Hoành Nghị kết thúc công việc của công ty thì vội vàng đến chỗ Đàm Tô.
Vừa bước vào, anh đưa món đồ mua bên ngoài cho ông ta: "Ông già, đây là món chân vịt quay yêu thích nhất của ông này."
Đàm Tô vui vẻ nhận lấy: "Coi như cậu có hiếu."
Cảm giác được Tưởng Cầm ở bên cạnh, Mộ Dung Hoành Nghị vội vàng hỏi: "Ông ta có làm khó em không.”
“Không có, sư phó đối xử với em rất tốt.” Tưởng Cầm nói.
Mộ Dung Hoành Nghị mới buông lỏng, Tưởng Cầm cười nói: "Anh cũng không phải chưa từng học sư phó, đừng căng thẳng như vậy."
Mộ Dung Hoành Nghị nghiến răng nghiến lợi: "Chính vì đã học ông ta nên tôi mới biết lão già này biến thái thế nào."
Đàm Tô vừa ăn chân vịt quay vừa cười toe toét nói: "Tiểu Cầm, dù sao thì cậu ta cũng là đàn anh của cô! Xem hôm nào có thời gian tôi sẽ kể cho cô nghe về việc học hành của nó ở đây."
Tưởng Cầm cười gật đầu: "Được."
“Không được nói!” Hai má Mộ Dung Hoành Nghị có chút ửng hồng, anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu ông còn muốn cái bảo bối của tổ tiên ông truyền lại."
Nghe xong lời này, Đàm Tô chỉ có thể miễn cưỡng thỏa hiệp: "Hầy, Tiểu Cầm, cậu ta không cho tôi nói thì tôi cũng đành chịu. Nếu muốn nghe thì tự mình hỏi cậu ta."
"Đi thôi."
Mộ Dung Hoành Nghị không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền kéo Tưởng Cầm rời đi.
Lo lắng chân anh đi không tiện, Tưởng Cầm đi chậm lại: "Đừng đi nhanh như vậy, làm như sư phó sẽ ăn thịt anh ấy."
Anh khịt mũi: "Cô tưởng ông ta sẽ không?"
Nhớ năm đó……
Quên đi, không nhắc đến nó nữa.
Về đến nhà, chị Ngọc đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi, gần đây khẩu vị của Tưởng Cầm không tệ, ăn nhiều hơn bình thường một chút. Thấy cô kêu chị Ngọc lấy thêm cơm, Mộ Dung Hoành Nghị ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
"À, cô ơi, tay cô bị sao vậy?"
Tiếng kêu lên của chị Ngọc khiến Mộ Dung Hoành Nghị nhíu mày.
"Không sao đâu." Tưởng Cầm cẩn thận giấu vết thương trên ngón trỏ.
“Sao thế?” Anh trầm giọng hỏi.
Tưởng Cầm không trả lời, chị Ngọc thành thật trả lời: "Hình như đã bị cái gì đó cắt trúng, nhìn vết thương khá sâu."
Mộ Dung Hoành Nghị vừa nghe liền biết đã xảy ra chuyện gì, anh tức giận nói: "Tôi đã nói rồi, không cho em đến chỗ ông già kia học rồi mà em lại không nghe! Bây giờ bị thương rồi thấy không?"
Tưởng Cầm bất lực ngẩng đầu nhìn anh: "Chỉ là một vết thương thôi, không cần làm quá lên đâu."
“Làm quá lên?” Mộ Dung Hoành Nghị cười khẩy nói: “Mới ngày đầu tiên mà đã để mình bị thương, sau này thì sao? Tôi đã nói rồi, chế tạo giày không phải là thứ con gái nên học!”
Tưởng Cầm đặt đũa xuống, đối mặt với anh: "Đây là chuyện không thể tránh khỏi."
“Chính bởi vì như vậy nên tôi mới ghét nó!” Anh chống gậy muốn bước ra khỏi nhà ăn: “Tôi sẽ gọi cho ông già nói ông ta ngày mai em sẽ không đến học nữa.”
“Đợi đã.” Tưởng Cầm nhanh chóng đứng dậy nắm lấy tay anh: “Anh không thể ngăn cản sở thích của tôi!”
Anh bật cười, mặt đầy hung ác, ghé sát vào người cô: "Thật đáng tiếc, sở thích của em sau này chỉ có thể là tôi."
Thấy anh cố chấp như vậy, Tưởng Cầm thở dài, chỉ có thể dùng chiêu sát thủ của mình.
Cô ôm eo anh từ đằng sau, vùi mặt vào lưng anh: "Em biết là anh lo lắng cho em, em đảm bảo sẽ không để mình bị thương nữa."
Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, mặc dù vẻ mặt vẫn còn hung dữ, nhưng cũng không gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra.
Anh cứng rắn: "Em tưởng em làm như vậy là tôi sẽ đồng ý?"
Cô cọ má mình lên lưng anh: "Em không phải nhất định phải khiến anh đồng ý thì mới được, nhưng nếu anh đồng ý thì em sẽ rất vui. Lẽ nào anh không muốn em vui vẻ sao?"
Câu nói này khiến anh mủi lòng.
Một lúc lâu sau, anh xoay người lại: "Rất giỏi, biết nắm điểm yếu của tôi."
Tưởng Cầm mỉm cười: "Em ở bên anh lâu như vậy thì ít nhiều cũng học được một số kỹ năng cho bản thân chứ."
Anh gật đầu, cười như không cười: "Quả thực học không tệ."
Lập tức liền nói: "Ăn cơm cho xong đi, sau đó đến phòng khách để tôi xử lý vết thương cho em."
Tưởng Cầm không từ chối, mặc dù đối với anh bây giờ mà nói thì có phần khó khăn.
Sau khi ăn xong, cô bị anh kéo đến ngồi ở phòng khách. Anh mở hộp thuốc ra, lần mò trong đó lấy bông khử trùng: "Ngón nào?"
Tưởng Cầm đưa ngón trỏ về phía anh để anh có thể chạm được.
Động tác của Mộ Dung Hoành Nghị rất nhẹ nhàng, mặc dù không nhìn thấy vết thương của cô sâu bao nhiêu, nhưng lông mày vẫn luôn nhíu chặt. Tưởng Cầm thấy vậy thì không kiềm lòng nổi đưa tay ra xoa đôi lông mày của anh.
“Em không thích anh cau mày.” Cô nói.
Anh ngẩng đầu, đôi mắt không có tiêu cự, anh nhắm ngay vào khuôn mặt cô. Dần dần, một nụ cười thoải mái xuất hiện trước mặt cô.
Cô cười: "Em thích anh thế này."
Cười không chút áp lực, không chút gò bó. Nếu mối quan hệ của họ cũng có thể đơn giản như nụ cười này, thì tốt biết mấy.
Xử lý vết thương trên ngón tay cô xong, anh đã toát đầy mồ hôi.
Cô lấy khăn giấy lau cho anh, nói: "Tối nay đừng làm việc nữa, đã làm mấy đêm rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi."
Vì mắt không thấy nên chỉ có thể nghe, còn phải nghe nhiều lần nữa, nên chắc chắn rất khó khăn.
Anh nhân cơ hội nắm lấy cổ tay cô: "Không chăm chỉ làm việc thì sao có tiền nuôi con được?"
Cô đình trệ, mắt rũ xuống, không lên tiếng.
Đối với cô, chủ đề về con cái giống như một điều cấm kỵ.
Anh nhạy cảm cảm giác được cái gì đó, nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Đến bây giờ rồi mà em vẫn không muốn đứa bé này?"
Tưởng Cầm mấp máy môi, lại không biết nên trả lời thế nào.
Nếu cô nói muốn, thì đứa bé này chắc chắn sẽ trở thành tiền đặt cược, mà cô lại không muốn chịu thua.
Anh mím môi, bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt, nặng nề đè nén trái tim của nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.