Chương 385: Điều cấm kỵ của cả gia tộc
Tô Tử
29/12/2020
Quinto đứng dậy, đặt cốc xuống: "Thành đến rồi, đang ở dưới lầu."
"Hả? Không phải buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc sao? Anh ta đến Ý lúc nào?" Vy Hiên vừa nói vừa đi theo Quinto xuống lầu.
Ở tầng một, đại sảnh trống rỗng, có giá treo quần áo ở cửa, ở giữa là bộ ghế sofa bọc da màu nâu, xung quanh là cửa sổ đang mở rộng, cho gió tự nhiên thổi vào.
Đoạn Viên Thành ngồi trên sô pha, nhìn thấy hai người đi xuống, liền đứng dậy, nhìn Vy Hiên: "Tôi rất thích bài hát lần này."
Vy Hiên bước tới, nói đùa: "Thẳng thắng mà nói, Đoạn Viên Thành, anh thực sự rất giống fan não tàn của tôi."
Đoạn Viên Thành bật cười: "Nhưng mà tôi đã phát hiện ra được một nhà soạn nhạc trẻ tuổi sớm hơn những người khác."
Quinto bước đến cửa, ông ấy đội một chiếc mũ jazz màu trắng: "Tôi có hẹn với người ta rồi, không cản trở thanh niên trẻ tuổi các người nữa... À, đúng rồi, Vy Hiên, không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi."
Vy Hiên đi theo đến cửa và nói: "Có mang theo thuốc chưa?"
"Mang rồi."
"Không được phép uống rượu có biết không?"
"Haha... Tôi biết rồi." Quinto quay sang nhìn Đoạn Viên Thành: "Thấy chưa? Cô ấy rất yêu tôi.
Vy Hiên đưa cây gậy cho ông ta: "Đúng, đúng, tôi thật sự rất yêu ông!"
Đoạn Viên Thành cười hết sức cởi mở, sau khi Quinto rời đi, cô quay lại, thản nhiên hỏi: "Có muốn cùng nhau ăn trưa không?"
Anh ta sảng khoái nói: "Tất nhiên rồi."
Bữa trưa rất đơn giản, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đoạn Viên Thành hỏi: "Chuyện lần trước tôi nhắc đến, cô suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Trình độ của tôi vẫn là nên thôi đi."
"Này, Vy Hiên, cô muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần nữa thì cô mới tự tin hả?"
“Vấn đề không phải là tự tin hay không tự tin.” Vy Hiên ngước nhìn anh ta: “Tôi phát hiện tôi thích sáng tác hơn là biểu diễn.”
Nhìn cô, Đoạn Viên Thành lắc đầu: "Cô chỉ là sợ."
Vy Hiên buồn cười nhìn anh ta: "Tôi sợ cái gì?"
"Sợ truyền tải ra quá nhiều cảm xúc."
Vy Hiên khẽ giật mình, anh ta nói: “Tiếng đàn vừa rồi, cảm xúc vùng vẫy đó khiến người ta có loại ảo giác đầy tuyệt vọng, bất lực, đau lòng, áp lực, khát khao, kỳ vọng tha thiết…sợ rằng chỉ có bản thân cô mới có thể thể hiện được loại cảm xúc phức tạp này ra ngoài. Đó là lý do tại sao, tôi kiên quyết muốn cô tự chơi nhạc của mình."
“Có lẽ sẽ có ai đó sẽ thể hiện nó hoàn hảo hơn thì sao?” Vy Hiên mỉm cười: “Tưởng Cầm bây giờ rất được đó.”
Ai nói, Đoạn Viên Thành lắc đầu: "Cô ấy quá bảo thủ. Tôi thừa nhận cô ấy là một nghệ sĩ biểu diễn Cello rất giỏi, nhưng cô ấy lại không phải là người có thể trình bày hoàn hảo tác phẩm của Trình Hiện Tinh trong lòng tôi."
Vy Hiên cụp mắt xuống.
Tinh - một nhà soạn nhạc bí ẩn đứng sau hậu trường, nói chuyện bằng âm nhạc.
Hồi lâu, cô cười: "Đừng quên, cô ấy là bạn tốt của anh."
Đoạn Viên Thành bình tĩnh nói: "Không có sự phân biệt giữa gia đình và tình bạn trong âm nhạc."
"Ây, chỉ cần nhắc đến âm nhạc thì anh liền quái gở."
"Cũng vì như vậy, cô mới có thể yên tâm giao bài nhạc cho tôi."
Vy Hiên nhấp một ngụm nước trái cây, ngẫu nhiên hỏi: "Tôi hiếm khi nghe anh nhắc đến người nhà."
Đoạn Viên Thành nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tao nhã, anh ta chậm rãi trả lời: “Nhà tôi là gia đình làm âm nhạc, ông nội tôi nhạc sĩ kiêm nhạc trưởng của ban nhạc đầu tiên sau khi thành lập nước. Tôi cũng có một người cô, giống như cô vậy. Bà ấy chơi đàn Cello, hơn nữa rất có thiên phú. Là niềm tự hào của ông tôi."
“Thật sao?” Vy Hiên nghe đến Cello thì không khỏi thích thú: “Bà ấy tên gì? Chắc bà ấy rất nổi tiếng!”
Anh ta lắc đầu: "Không, bà ấy không nổi tiếng. Có thể nói bà ấy là điều cấm kỵ của cả gia tộc chúng tôi".
Vy Hiên sửng sốt: “Tại sao?” Nghĩ tới điều gì đó, cô vội nói: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư, tôi không nên hỏi nhiều."
Đoạn Viên Thành cười: "Nếu là cô, thì không tính là chuyện riêng tư."
Không đợi Vy Hiên phân tích ý nghĩa trong đó, anh ta tiếp tục nói: "Bà ấy yêu một doanh nhân không tính là thành công. Ở thời đại đó, đặc biệt là trong gia đình chúng tôi, sự kết hợp giữa âm nhạc và kinh doanh, tránh không khỏi sẽ xảy ra nhiều vấn đề, ông nội tôi dĩ nhiên không đồng ý. Tính tình của cô tôi cũng bướng bỉnh, sau khi cãi vã với ông nội một trận đã bỏ nhà ra đi ”.
Vy Hiên chăm chú lắng nghe: "Sau đó thì sao? Bà ấy kết hôn với người đó sao?"
Đoạn Viên Thành gật đầu, Vy Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Dù sao thì bà ấy đã chọn cuộc sống mà mình thích."
Thấy anh ta không lên tiếng, Vy Hiên nghi ngờ nhìn anh ta: "Bây giờ... chắc bà ấy đang rất hạnh phúc đúng không?"
Đoạn Viên Thành kéo khóe miệng: "Bà ấy vì khó sinh mà qua đời."
Trái tim của Vy Hiên co rút: "Vì như vậy sao..."
Nói không rõ được những cảm xúc trong lòng, cô chỉ cảm thấy khó chịu, có chút buồn.
"Kể từ đó ông tôi không nhắc đến cô tôi nữa, nhưng chúng tôi đều biết rằng ông thực sự rất hối hận."
"Hối hận vì đã ngăn cản cuộc hôn nhân của bà ấy sao?"
Đoạn Viên Thành nhìn cô: "Hối hận vì đã ép bà bỏ chơi đàn Cello."
"..."
Sau khi Vy Hiên nghe xong, mặc dù nghĩ rằng ông nội của Đoạn Viên Thành quá bảo thủ và độc đoán, nhưng không tiện nói rõ ràng.
"Ít nhất, bà ấy chọn người đàn ông đó, cũng là một cách khác để khiến bản thân hạnh phúc."
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: "Vậy đứa bé kia ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?"
Đoạn Viên Thành nhìn cô cười: "Giống như cô tôi, biết chơi đàn Cello. Ông nội tôi ngoài miệng không nói gì nhưng luôn để ý đến cô ấy."
Vy Hiên vui mừng nói: "Vậy thì tốt rồi, dù sao thì cũng là người một nhà, cô ấy còn nhỏ đã mất mẹ, rất đáng thương."
Đoạn Viên Thành cười gật đầu: "Đúng vậy, từ nay về sau, có chúng tôi ở đây, cô ấy sẽ sống rất tốt."
Ăn trưa xong, Đoạn Viên Thành chuẩn bị rời đi, Vy Hiên nói: "Tôi đưa anh đến ga xe lửa."
Đi dạo trên con phố đầy nắng, chủ đề trò chuyện giữa hai người trở lại thành âm nhạc, Đoạn Viên Thành chân thành nói: "Tôi mời cô với tư cách là một người bạn. Chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ chuẩn bị một buổi hòa nhạc cho cô."
Vy Hiên quay lại, nở nụ cười yếu ớt: "Viên Thành, tôi cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng nếu anh thực sự coi tôi là bạn, anh nên hiểu quyết định của tôi."
Đoạn Viên Thành cúi đầu, bất lực nói: "Thôi được, khi nào cô đổi ý thì hãy tới tìm tôi."
Tiếng còi tàu xa xa vang lên, Đoạn Viên Thành vẫn có chút lo lắng: "Nếu ở đây không quen thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thu xếp cho cô về nước."
“Được rồi, anh thực sự còn lắm lời hơn mẹ tôi!” Ngoài miệng thì Vy Hiên nói như vậy, nhưng trong lòng cô biết anh ta thực sự quan tâm đến mình. Cô thực sự rất biết ơn khi có một người bạn cùng chung chí hướng như vậy.
Đoạn Viên Thành lên xe vẫy tay tạm biệt cô, bảo cô chăm sóc tốt cho bản thân.
Vy Hiên đứng ở sân ga nhìn đoàn tàu đi xa, trong lúc nhất thời, trong lòng có loại xúc động muốn rời đi. Cũng chỉ trong chốc lát, lại được cô vỗ về trở lại.
Trở lại chỗ ở, Quinto đã trở về, cả người không giấu được mùi rượu.
Vy Hiên vừa pha trà tỉnh rượu vừa mắng: "Tôi đã bảo ông đừng uống nữa vậy mà uống nhiều như vậy. Lấy cơ thể của mình ra làm trò đùa sao!"
Quinto dựa vào ghế sô pha, hai má ửng đỏ, mỉm cười: "Ngay cả thứ mình thích cũng không có được. Dù có sống đến trăm tuổi, tôi cũng sẽ không hạnh phúc."
Vy Hiên lắng nghe, không nói chuyện, bưng trà qua, giúp ông ta uống nửa chén.
Quinto ngước nhìn cô, cười nói: "Vy Hiên, cô quá hà khắc với bản thân, cuộc sống không phải như thế này."
"Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt. Làm học trò của Quinto. Có biết bao nhiêu người đang ghen tị với tôi đó!" Vy Hiên dìu ông ấy lên lầu nghỉ ngơi.
Ông ấy chớp mắt: "Cô biết tôi đang nói về cái gì."
Vy Hiên không nói thêm lời nào, dìu ông về phòng liền rót một ly nước đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe, ông đã phạm quy vì đã uống rượu, tỉnh lại sẽ nói chuyện sau."
Quinto vỗ trán: "Ôi trời..."
Vy Hiên nín cười, xoay người đi ra ngoài.
Vy Hiên kéo vali một mình xuống máy bay.
Cô trở về nhà một mình mà không thông báo cho Tuyết Chi.
Mọi người từ khắp nơi đến đón máy bay, đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, nhón chân vươn vai nhìn xung quanh. Vy Hiên bước đi chậm rãi, suýt bị đám đông đẩy ra ngoài.
Ngẩn đầu nhìn lên, bức ảnh trên biển quảng cáo đối diện thu hút sự chú ý của cô.
Cô bước tới, nhìn kỹ, cô gái trong bức ảnh có vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt được trang điểm bằng phấn mắt sẫm màu, lộ ra dáng vẻ nhìn thấu thế gian.
Nhìn những sản phẩm mà cô ấy làm người đại diện, Vy Hiên hơi cong môi, kéo vali rời đi.
Đó là Nhiếp Vịnh Nhi.
Có thể làm đại diện một thương hiệu lớn như vậy. Chắc hẳn bây giờ Nhiếp Vịnh Nhi rất nổi tiếng. Cô gái đã luôn rất chăm chỉ mới có thể đạt được kết quả như vậy, đó có thể coi là một niềm an ủi khác ngoài đàn Cello.
Vy Hiên lên taxi, báo địa chỉ rồi dựa lưng vào ghế, nhìn phong cảnh lướt qua cửa kính xe.
Mới rời đi hơn nửa năm, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.
Xe taxi dừng lại, tài xế giúp cô xách vali, cô nói lời cảm ơn.
Xoay người lại, cô ngẩng đầu nhìn căn hộ đối diện, mang theo đàn Cello, kéo hành lý bước vào, từ xa liền nhìn thấy trước sân có một đóa hoa nhỏ màu vàng đang nở rộ, từng cây, từng cây, tuy rằng hình dáng nhỏ bé, hoa nở không đủ hết, nhưng đủ để làm Vy Hiên ngạc nhiên và mừng rỡ.
Đó là hoa cúc họ trồng!
Mở cổng hàng rào, cô bước lên con đường lát đá ở giữa sân, hai bên đều là màu vàng xinh đẹp, khi gió mùa thu thổi qua, tất cả đều lung lay trong gió, mong manh lại ngoan cường. Hết gió, trở nên im ắng.
Bước lên bậc tam cấp, cô đưa tay ra phía sau bể cá và tìm thấy chìa khóa.
Đẩy hai cánh cửa kính ra, đứng ở cửa nhìn từng ngóc ngách vẫn không thay đổi, Vy Hiên nhắm mắt lại, thứ hiện ra trước mắt cô là hình ảnh của anh, tất cả cảm giác rõ ràng xuyên thấu qua từng lỗ chân lông.
Lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, khung cảnh vẫn như cũ.
Cô nở nụ cười, đối mặt với căn phòng trống trải, cô nói: "Em về rồi."
Suốt buổi chiều, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, sau khi xong xuôi mọi việc, cô lại dọn dẹp sân sau.
"A, mợ Liên, cô về rồi sao?"
Bác hàng xóm chào cô, Vy Hiên tươi cười đáp lại: "Dạ, vừa về đến nhà."
"Cô đi đâu vậy? Chuyến này đi rất lâu đó!"
"Du lịch."
"Cậu Liên đâu? Cậu ấy không về với cô à?"
Vy Hiên đứng thẳng dậy, phía sau là ánh hoàng hôn đỏ rực, cô mỉm cười nói: "Sắp rồi, anh ấy sắp về rồi."
"Vậy thì tốt! Cho dù có đi đâu thì ở nhà vẫn là nhất!"
"Ai nói không đúng đi."
Bác gái đi rồi, Vy Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời ráng đỏ.
Ngày mai trời lại nắng.
Buổi tối, Vy Hiên ngồi trên chiếc ghế xếp trước sân, trên tay cầm một tách trà, là loại trà mà bình thường anh thích uống.
"Hả? Không phải buổi biểu diễn vẫn chưa kết thúc sao? Anh ta đến Ý lúc nào?" Vy Hiên vừa nói vừa đi theo Quinto xuống lầu.
Ở tầng một, đại sảnh trống rỗng, có giá treo quần áo ở cửa, ở giữa là bộ ghế sofa bọc da màu nâu, xung quanh là cửa sổ đang mở rộng, cho gió tự nhiên thổi vào.
Đoạn Viên Thành ngồi trên sô pha, nhìn thấy hai người đi xuống, liền đứng dậy, nhìn Vy Hiên: "Tôi rất thích bài hát lần này."
Vy Hiên bước tới, nói đùa: "Thẳng thắng mà nói, Đoạn Viên Thành, anh thực sự rất giống fan não tàn của tôi."
Đoạn Viên Thành bật cười: "Nhưng mà tôi đã phát hiện ra được một nhà soạn nhạc trẻ tuổi sớm hơn những người khác."
Quinto bước đến cửa, ông ấy đội một chiếc mũ jazz màu trắng: "Tôi có hẹn với người ta rồi, không cản trở thanh niên trẻ tuổi các người nữa... À, đúng rồi, Vy Hiên, không cần chuẩn bị bữa trưa cho tôi."
Vy Hiên đi theo đến cửa và nói: "Có mang theo thuốc chưa?"
"Mang rồi."
"Không được phép uống rượu có biết không?"
"Haha... Tôi biết rồi." Quinto quay sang nhìn Đoạn Viên Thành: "Thấy chưa? Cô ấy rất yêu tôi.
Vy Hiên đưa cây gậy cho ông ta: "Đúng, đúng, tôi thật sự rất yêu ông!"
Đoạn Viên Thành cười hết sức cởi mở, sau khi Quinto rời đi, cô quay lại, thản nhiên hỏi: "Có muốn cùng nhau ăn trưa không?"
Anh ta sảng khoái nói: "Tất nhiên rồi."
Bữa trưa rất đơn giản, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Đoạn Viên Thành hỏi: "Chuyện lần trước tôi nhắc đến, cô suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Trình độ của tôi vẫn là nên thôi đi."
"Này, Vy Hiên, cô muốn tôi nói với cô bao nhiêu lần nữa thì cô mới tự tin hả?"
“Vấn đề không phải là tự tin hay không tự tin.” Vy Hiên ngước nhìn anh ta: “Tôi phát hiện tôi thích sáng tác hơn là biểu diễn.”
Nhìn cô, Đoạn Viên Thành lắc đầu: "Cô chỉ là sợ."
Vy Hiên buồn cười nhìn anh ta: "Tôi sợ cái gì?"
"Sợ truyền tải ra quá nhiều cảm xúc."
Vy Hiên khẽ giật mình, anh ta nói: “Tiếng đàn vừa rồi, cảm xúc vùng vẫy đó khiến người ta có loại ảo giác đầy tuyệt vọng, bất lực, đau lòng, áp lực, khát khao, kỳ vọng tha thiết…sợ rằng chỉ có bản thân cô mới có thể thể hiện được loại cảm xúc phức tạp này ra ngoài. Đó là lý do tại sao, tôi kiên quyết muốn cô tự chơi nhạc của mình."
“Có lẽ sẽ có ai đó sẽ thể hiện nó hoàn hảo hơn thì sao?” Vy Hiên mỉm cười: “Tưởng Cầm bây giờ rất được đó.”
Ai nói, Đoạn Viên Thành lắc đầu: "Cô ấy quá bảo thủ. Tôi thừa nhận cô ấy là một nghệ sĩ biểu diễn Cello rất giỏi, nhưng cô ấy lại không phải là người có thể trình bày hoàn hảo tác phẩm của Trình Hiện Tinh trong lòng tôi."
Vy Hiên cụp mắt xuống.
Tinh - một nhà soạn nhạc bí ẩn đứng sau hậu trường, nói chuyện bằng âm nhạc.
Hồi lâu, cô cười: "Đừng quên, cô ấy là bạn tốt của anh."
Đoạn Viên Thành bình tĩnh nói: "Không có sự phân biệt giữa gia đình và tình bạn trong âm nhạc."
"Ây, chỉ cần nhắc đến âm nhạc thì anh liền quái gở."
"Cũng vì như vậy, cô mới có thể yên tâm giao bài nhạc cho tôi."
Vy Hiên nhấp một ngụm nước trái cây, ngẫu nhiên hỏi: "Tôi hiếm khi nghe anh nhắc đến người nhà."
Đoạn Viên Thành nhìn cô, khóe miệng nhếch lên một vòng cung tao nhã, anh ta chậm rãi trả lời: “Nhà tôi là gia đình làm âm nhạc, ông nội tôi nhạc sĩ kiêm nhạc trưởng của ban nhạc đầu tiên sau khi thành lập nước. Tôi cũng có một người cô, giống như cô vậy. Bà ấy chơi đàn Cello, hơn nữa rất có thiên phú. Là niềm tự hào của ông tôi."
“Thật sao?” Vy Hiên nghe đến Cello thì không khỏi thích thú: “Bà ấy tên gì? Chắc bà ấy rất nổi tiếng!”
Anh ta lắc đầu: "Không, bà ấy không nổi tiếng. Có thể nói bà ấy là điều cấm kỵ của cả gia tộc chúng tôi".
Vy Hiên sửng sốt: “Tại sao?” Nghĩ tới điều gì đó, cô vội nói: “Xin lỗi, đây là chuyện riêng tư, tôi không nên hỏi nhiều."
Đoạn Viên Thành cười: "Nếu là cô, thì không tính là chuyện riêng tư."
Không đợi Vy Hiên phân tích ý nghĩa trong đó, anh ta tiếp tục nói: "Bà ấy yêu một doanh nhân không tính là thành công. Ở thời đại đó, đặc biệt là trong gia đình chúng tôi, sự kết hợp giữa âm nhạc và kinh doanh, tránh không khỏi sẽ xảy ra nhiều vấn đề, ông nội tôi dĩ nhiên không đồng ý. Tính tình của cô tôi cũng bướng bỉnh, sau khi cãi vã với ông nội một trận đã bỏ nhà ra đi ”.
Vy Hiên chăm chú lắng nghe: "Sau đó thì sao? Bà ấy kết hôn với người đó sao?"
Đoạn Viên Thành gật đầu, Vy Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Dù sao thì bà ấy đã chọn cuộc sống mà mình thích."
Thấy anh ta không lên tiếng, Vy Hiên nghi ngờ nhìn anh ta: "Bây giờ... chắc bà ấy đang rất hạnh phúc đúng không?"
Đoạn Viên Thành kéo khóe miệng: "Bà ấy vì khó sinh mà qua đời."
Trái tim của Vy Hiên co rút: "Vì như vậy sao..."
Nói không rõ được những cảm xúc trong lòng, cô chỉ cảm thấy khó chịu, có chút buồn.
"Kể từ đó ông tôi không nhắc đến cô tôi nữa, nhưng chúng tôi đều biết rằng ông thực sự rất hối hận."
"Hối hận vì đã ngăn cản cuộc hôn nhân của bà ấy sao?"
Đoạn Viên Thành nhìn cô: "Hối hận vì đã ép bà bỏ chơi đàn Cello."
"..."
Sau khi Vy Hiên nghe xong, mặc dù nghĩ rằng ông nội của Đoạn Viên Thành quá bảo thủ và độc đoán, nhưng không tiện nói rõ ràng.
"Ít nhất, bà ấy chọn người đàn ông đó, cũng là một cách khác để khiến bản thân hạnh phúc."
Nghĩ đến điều gì đó, cô lại hỏi: "Vậy đứa bé kia ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?"
Đoạn Viên Thành nhìn cô cười: "Giống như cô tôi, biết chơi đàn Cello. Ông nội tôi ngoài miệng không nói gì nhưng luôn để ý đến cô ấy."
Vy Hiên vui mừng nói: "Vậy thì tốt rồi, dù sao thì cũng là người một nhà, cô ấy còn nhỏ đã mất mẹ, rất đáng thương."
Đoạn Viên Thành cười gật đầu: "Đúng vậy, từ nay về sau, có chúng tôi ở đây, cô ấy sẽ sống rất tốt."
Ăn trưa xong, Đoạn Viên Thành chuẩn bị rời đi, Vy Hiên nói: "Tôi đưa anh đến ga xe lửa."
Đi dạo trên con phố đầy nắng, chủ đề trò chuyện giữa hai người trở lại thành âm nhạc, Đoạn Viên Thành chân thành nói: "Tôi mời cô với tư cách là một người bạn. Chỉ cần cô gật đầu, tôi sẽ chuẩn bị một buổi hòa nhạc cho cô."
Vy Hiên quay lại, nở nụ cười yếu ớt: "Viên Thành, tôi cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng nếu anh thực sự coi tôi là bạn, anh nên hiểu quyết định của tôi."
Đoạn Viên Thành cúi đầu, bất lực nói: "Thôi được, khi nào cô đổi ý thì hãy tới tìm tôi."
Tiếng còi tàu xa xa vang lên, Đoạn Viên Thành vẫn có chút lo lắng: "Nếu ở đây không quen thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ thu xếp cho cô về nước."
“Được rồi, anh thực sự còn lắm lời hơn mẹ tôi!” Ngoài miệng thì Vy Hiên nói như vậy, nhưng trong lòng cô biết anh ta thực sự quan tâm đến mình. Cô thực sự rất biết ơn khi có một người bạn cùng chung chí hướng như vậy.
Đoạn Viên Thành lên xe vẫy tay tạm biệt cô, bảo cô chăm sóc tốt cho bản thân.
Vy Hiên đứng ở sân ga nhìn đoàn tàu đi xa, trong lúc nhất thời, trong lòng có loại xúc động muốn rời đi. Cũng chỉ trong chốc lát, lại được cô vỗ về trở lại.
Trở lại chỗ ở, Quinto đã trở về, cả người không giấu được mùi rượu.
Vy Hiên vừa pha trà tỉnh rượu vừa mắng: "Tôi đã bảo ông đừng uống nữa vậy mà uống nhiều như vậy. Lấy cơ thể của mình ra làm trò đùa sao!"
Quinto dựa vào ghế sô pha, hai má ửng đỏ, mỉm cười: "Ngay cả thứ mình thích cũng không có được. Dù có sống đến trăm tuổi, tôi cũng sẽ không hạnh phúc."
Vy Hiên lắng nghe, không nói chuyện, bưng trà qua, giúp ông ta uống nửa chén.
Quinto ngước nhìn cô, cười nói: "Vy Hiên, cô quá hà khắc với bản thân, cuộc sống không phải như thế này."
"Cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt. Làm học trò của Quinto. Có biết bao nhiêu người đang ghen tị với tôi đó!" Vy Hiên dìu ông ấy lên lầu nghỉ ngơi.
Ông ấy chớp mắt: "Cô biết tôi đang nói về cái gì."
Vy Hiên không nói thêm lời nào, dìu ông về phòng liền rót một ly nước đặt lên bàn, mỉm cười nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe, ông đã phạm quy vì đã uống rượu, tỉnh lại sẽ nói chuyện sau."
Quinto vỗ trán: "Ôi trời..."
Vy Hiên nín cười, xoay người đi ra ngoài.
Vy Hiên kéo vali một mình xuống máy bay.
Cô trở về nhà một mình mà không thông báo cho Tuyết Chi.
Mọi người từ khắp nơi đến đón máy bay, đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, nhón chân vươn vai nhìn xung quanh. Vy Hiên bước đi chậm rãi, suýt bị đám đông đẩy ra ngoài.
Ngẩn đầu nhìn lên, bức ảnh trên biển quảng cáo đối diện thu hút sự chú ý của cô.
Cô bước tới, nhìn kỹ, cô gái trong bức ảnh có vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt được trang điểm bằng phấn mắt sẫm màu, lộ ra dáng vẻ nhìn thấu thế gian.
Nhìn những sản phẩm mà cô ấy làm người đại diện, Vy Hiên hơi cong môi, kéo vali rời đi.
Đó là Nhiếp Vịnh Nhi.
Có thể làm đại diện một thương hiệu lớn như vậy. Chắc hẳn bây giờ Nhiếp Vịnh Nhi rất nổi tiếng. Cô gái đã luôn rất chăm chỉ mới có thể đạt được kết quả như vậy, đó có thể coi là một niềm an ủi khác ngoài đàn Cello.
Vy Hiên lên taxi, báo địa chỉ rồi dựa lưng vào ghế, nhìn phong cảnh lướt qua cửa kính xe.
Mới rời đi hơn nửa năm, rõ ràng không có gì thay đổi, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó khác lạ.
Xe taxi dừng lại, tài xế giúp cô xách vali, cô nói lời cảm ơn.
Xoay người lại, cô ngẩng đầu nhìn căn hộ đối diện, mang theo đàn Cello, kéo hành lý bước vào, từ xa liền nhìn thấy trước sân có một đóa hoa nhỏ màu vàng đang nở rộ, từng cây, từng cây, tuy rằng hình dáng nhỏ bé, hoa nở không đủ hết, nhưng đủ để làm Vy Hiên ngạc nhiên và mừng rỡ.
Đó là hoa cúc họ trồng!
Mở cổng hàng rào, cô bước lên con đường lát đá ở giữa sân, hai bên đều là màu vàng xinh đẹp, khi gió mùa thu thổi qua, tất cả đều lung lay trong gió, mong manh lại ngoan cường. Hết gió, trở nên im ắng.
Bước lên bậc tam cấp, cô đưa tay ra phía sau bể cá và tìm thấy chìa khóa.
Đẩy hai cánh cửa kính ra, đứng ở cửa nhìn từng ngóc ngách vẫn không thay đổi, Vy Hiên nhắm mắt lại, thứ hiện ra trước mắt cô là hình ảnh của anh, tất cả cảm giác rõ ràng xuyên thấu qua từng lỗ chân lông.
Lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ, khung cảnh vẫn như cũ.
Cô nở nụ cười, đối mặt với căn phòng trống trải, cô nói: "Em về rồi."
Suốt buổi chiều, cô dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, sau khi xong xuôi mọi việc, cô lại dọn dẹp sân sau.
"A, mợ Liên, cô về rồi sao?"
Bác hàng xóm chào cô, Vy Hiên tươi cười đáp lại: "Dạ, vừa về đến nhà."
"Cô đi đâu vậy? Chuyến này đi rất lâu đó!"
"Du lịch."
"Cậu Liên đâu? Cậu ấy không về với cô à?"
Vy Hiên đứng thẳng dậy, phía sau là ánh hoàng hôn đỏ rực, cô mỉm cười nói: "Sắp rồi, anh ấy sắp về rồi."
"Vậy thì tốt! Cho dù có đi đâu thì ở nhà vẫn là nhất!"
"Ai nói không đúng đi."
Bác gái đi rồi, Vy Hiên ngẩng đầu nhìn bầu trời ráng đỏ.
Ngày mai trời lại nắng.
Buổi tối, Vy Hiên ngồi trên chiếc ghế xếp trước sân, trên tay cầm một tách trà, là loại trà mà bình thường anh thích uống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.